Truyện Teen Thương Em Hơn Những Gì Anh Có - Mattreo041198

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi mattreo041198, 27 Tháng tám 2019.

  1. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 21: Em ra tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh phải trực đêm ở bệnh viên nhiều hơn, nên có khi ba tuần bọn mình không gặp nhau. Anh trực đêm như vậy mình chỉ sợ anh kiệt sức thôi nên có thời gian rảnh một chút là mình bảo anh nghỉ ngơi chứ không đòi hỏi anh phải dành thời gian cho mình.

    Cứ thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh ốm thật, mình không phải là người biết đầu tiên mà là người biết cuối cùng. Thế đấy, anh bận nên mình chỉ nhắn tin vì không biết lúc nào anh rảnh, mỗi lần hỏi anh là anh có thấy ổn không thì anh luôn nói anh ổn mà, và lần này cũng vậy, anh chảy máu mũi, sốt 39 độ vì thiếu ngủ và strees. Nhờ đó mà mình biết một sự thật.

    Hôm đó, mình không thấy nhắn tin lại thì qua trọ tìm anh thử mang cả cháo cho anh nữa. Mình thấy ở cửa đôi giày của chị Uyên và anh. Mình tự hỏi tại sao anh ở phòng mà không trả lời tin nhắn của mình cho mình bớt lo. Của không khóa, và mình thấy anh nằm trên giường mắt nhắm còn chị Uyên thì vắt khăn đắp trán cho anh. Anh ốm nhưng lại không hề cho mình biết nhưng lại để bạn thân chăm sóc anh như bạn gái không hề tồn tại vậy. Mình đã rơi nước mắt. Rồi đột nhiên thấy chị Uyên nói:

    - Tại sao cậu lại không biết chăm sóc cho bản thân vậy, cậu ốm thế này mình lo lắm biết không hả.

    -"Tại sao cậu không nói cho Mai biết là cậu ốm chứ, cậu lo cho con bé như vậy ư. Chị vẫn độc thoại mà không thấy anh trả lời.

    Rồi đột nhiên mình thấy chị cúi xuống hôn anh, cái hôn vào môi đó. Mình bụm miệng lại vì sợ sự hoang mang của mình bị phát hiện. Vì anh đang sốt nên mình sẽ không giận anh nhưng mình sẽ hỏi sau. Sau đó mình ra xa phòng trọ hơn và giả vờ gọi cho anh. Chị Uyên bắt máy, mình kể là mình nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời nên hơi lo, chị nói anh đang sốt, thế là mình nói em qua ngay. Chờ 15 phút sau mình đi vào phòng anh. Thấy anh không có biểu hiện gì cả, hỏi tình hình anh, thì chị nói:

    - Chị cho nó ăn rồi uống thuốc rồi, nó kêu mệt muốn ngủ, nên chị trông nó đó. Chị cười nhẹ nhìn mình.

    - Em cảm ơn, ở đây có em rồi chị về nghỉ ngơi đi. Tưởng tiếp tục ở đây mà được chắc. Thoáng thấy nét mặt chị buồn, mình không quan tâm.

    - Vậy chị về đây, thuốc chị để kia nha. Chị chỉ rồi lấy đồ ra về.

    Mình chắm sóc anh cả đêm, may mà mai mình không học chứ không chắc mình cũng xin nghỉ qua. Mình nhìn thấy môi anh vừa bị chị hôn nên mình lấy khăn lau đi lau lại, con gái khi ghen mà, người yêu ốm cũng phải hàng hạn vậy đó.

    Lúc anh tỉnh thì mình ngủ gật từ khi nào rồi á. Anh nhìn mình ngủ, rồi vuốt tóc mình, mình tỉnh hỏi anh:

    - Anh đỡ chưa?

    - Anh đỡ rồi, ai nói em biết thế.

    - Chị Uyên, thế anh không định nói em biết mà muốn để bạn thân chăm sóc chứ gì?

    - Cảm thường ấy mà với bọn anh trực cùng hôm qua. Anh cố cười cho mình bớt lo.

    - Vâng thường mà ngủ không biết gì. Mình bĩu môi.

    - Có chuyện gì à. Anh thắc mắc sao mình nói thế.

    - Không, ý em là anh ngủ say quá mà, để em đi mua cháo cho anh rồi uống thuốc cho khỏi. Chột dạ mình đánh chống lảng.

    Mình cho ăn cháo xong lấy thuốc, anh bảo để anh tự lấy, bác sĩ mà.

    - Em chăm sóc anh cả đêm à?

    - Có người gần chết cũng không chịu nhắn tin cho bạn gái nói anh ốm rồi thế là em phải tự tìm đến chăm sóc thôi.

    - Ôi người yêu tôi thương tôi vậy ư. Anh bẹo má mình nói, mình tránh.

    - Anh xin lỗi mà, lần sau sẽ không như thế nữa, tha lỗi cho anh đi.

    - Còn để ốm như lần này nữa á, nghỉ chơi luôn.

    - Ý anh là sau này chuyện gì cũng nói với em được không.

    - Tạm tha cho anh, nằm xuống nghỉ đi. Anh đang ốm với chắc anh không biết nên mình không hỏi anh chuyện chị Uyên. Mình sẽ tự giải quyết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  2. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 22: Hẹn gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó mấy ngày mình nhắn tin hỏi chị Uyên rảnh không rồi hẹn chị ra ngoài. Chị nói chị rảnh khoảng 30 phút thôi. Học y khổ vậy đó hả trời. Mình hẹn chị chỗ quán gần bệnh viện chỗ chị thực tập và bảo chị đừng nói cho anh biết. Chị vào quán thì khá bất ngờ, chị nói:

    - Sao hôm nay lại hẹn chị mà không có Phong ra cùng thế?

    - Thì em nhớ chị mà. Bọn mình không thân đến mức ấy đau nhé.

    Khi nước đã được mang ra thì chị nhìn mình nói:

    - Có chuyện gì nói đi.

    - Chị thích anh Phong à? Mình vào thẳng vấn đề.

    Chị thoáng giật mình rồi nở nụ cười:

    - Thân với nhau lâu quá nên em hiểu làm à. Cười và nói

    - Em không hiểu lầm. Tôi nhìn thẳng mắt chị.

    - Em nói đúng, thì sao?

    Mình cười rồi uống nước.

    - Có phải hôm Phong ốm em thấy gì à? Chị nói ra nghi ngờ.

    - Đủ để biết mọi chuyện. Tôi trả lời trống không.

    - E định nói cho Phong biết à?

    - Không, anh ấy không cần phải biết, với lại nếu anh ấy nhận ra chị thích anh ấy từ lâu thì đã không quen em, đúng không". Mình đâu có vừa, đánh đòn tâm lý từ từ.

    Chị tức thì phải, không còn vẻ mặt hòa nhã thường ngày nữa rồi mà là cái nhúi mày.

    - Em biết yêu một người đơn phương lâu như vậy thật rất thiệt thòi cho chị, cùng là con gái với nhau, em không mong chúng ta mất tình chị em vì một người đàn ông. Chị xinh đẹp, tài giỏi, nhà có điều kiện chị xứng đáng có một người đem lại hạnh phúc cho chị nhiều hơn là tình bạn. Chị không nói gì nên mình tiếp tục cuộc chiến tâm lý.

    - Chị như thế thì chị có nghĩ là chia rẽ được bọn em không?

    - Chị đừng làm khổ cả ba nữa, à không bốn chứ.

    Chị nhìn mình tỏ ý không hiểu.

    - Anh Nam yêu chị lâu rồi nhưng chị chỉ nhìn anh Phong nên chị không biết đó, cũng như Phong chỉ nhìn em nên anh ấy không biết tình cảm của chị đó. Mình cười nhẹ nhìn chị.

    - Em biết chị rất khó để dừng lại đoạn tình cảm dành cho anh Phong nhưng chị hãy nhìn rộng ra vì có rất nhiều người thương chị, đừng làm trái tim mình đau khổ nữa. Mình biết chị cũng chỉ vì quá yêu anh nên mới cố chấp như vậy. Mình thấy chị khóc.

    - Em xin lỗi vì làm chị tổn thương như vậy nhưng em không còn cách nào khác cả. Mình đặt tay mình nên tay chị ấy.

    - Không phải lỗi của em, em nói đúng, chị sẽ cố để quên cậu ấy. Mình lấy khắn giấy trong cặp ra đưa chị.

    Mình đã chuyển tình địch qua một người chị thân thiết như vậy đấy. Lắm lúc thấy học luật nhiều cái lợi thật như trường hợp này chẳng hạn khả năng thuyết phục người nghe của mình giờ mình mới nhân ra. Khi bạn đặt mình vào hoàn cảnh của họ thì bạn mới hiểu cảm giác của họ, nói lên những suy nghĩa của họ dùm họ làm họ có thiện cảm với mình nhiều hơn. Đó là cách mình đối xử với mọi người.

    Sau hôm đó, mình và chị đi chơi riêng mà không có mấy người kia nhiều hơn. Làm mấy người kia cũng thăc mắc. Chị kể mình nghe về gia đình chị, cuộc sống giàu sang nhưng thiếu thốn tình thương từ bố mẹ của chị vì bố mẹ chị ly hôn lâu rồi.

    Mình có hỏi anh:

    - Anh thấy chị chị Uyên hẹn hò với ai chưa?

    - Chơi với nhau bao nhiêu năm anh chưa thấy nó hẹn hò với ai cả, giữ thân như ngọc ấy. Anh không hề biết người con gái anh bảo giữ thân như ngọc ấy đã yêu thầm bao lâu nay nhưng không dám nói ra như thế nào. Mình muốn hỏi anh tại sao anh không hề biết chị Uyên yêu thầm anh. Nhưng mình đã hứa với chị Uyên là không được nhắc lại chuyện này cho anh, nên thôi. Mà anh mà biết chuyện đó thì chưa chưa chắc bọn mình đã như thế này rồi. Thôi kệ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 23: Chuyện xàm của hai đứa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lần mình kêu thèm gà luộc chấm nuối chanh, anh trêu:

    - Con nó thèm ăn đúng không, để ba dẫn đi ăn. Bó tay, người khác mà nghe thấy thì lại nghĩ mình có bầu thật thì chết.

    Đến quán gà, anh gọi nguyên con gà. Khổ nỗi biển ở quán ghi gà nguyên con thế mới nên chuyện.

    Gà đã được chặt ra từng miếng, anh đưa cho mình 1 miếng đùi, nói:

    - Này ăn đi cho con nó đỡ đạp. Đùa mãi, làm hai đứa bị mấy bạn trẻ bên cạnh quay qua nhìn tội nỗi lắm, ý như là tội nghiệp trẻ thế mà đã có bầu rồi.

    Bọn mình bật cười nhìn nhau, chứ còn nói gì nữa. Kệ họ nghĩ gì thì nghĩ. Thế là hai đứa đam đầu vào ăn.

    Ăn xong, đột nhiên mình liếc xuống đống xương của cả hai thì thấy thiếu thiếu cái gì đấy. Lo rồi nhưng để xem chiến công của hai đứa nên thế. Lúc đó mình không nhớ ra. Anh thấy mình lạ nên nhìn theo mình. Rồi:

    - Thiếu nguyên 1 cái đùi. Anh phán.

    - Eo thế mà kêu là gà nguyên con, chắc bị biển thủ rồi.

    Thế là anh nói:

    - Thôi kệ..

    - Tính tiền cho bọn cháu với ạ. Anh gọi chú chủ quán.

    - Một gà 150k, hai nước mía nữa là 160k nha cháu. Ông chú đi ra và nói

    - Rạ, mà chú ơi thiếu một cái đùi nha chú. Anh nói động tác lấy ví ra để đưa, mình gật đầu theo.

    - Làm có có chuyện đấy, cậu nhìn thế nào ấy chứ. Chú cãi, mình chỉ nhìn thôi.

    - Thế giờ cháu chứng minh được nó thiếu thì sao. Anh định bỏ qua nhưng tại ông ấy cãi nên anh làm tới cùng.

    - Cậu mà làm được tôi miễn phí bữa này cho cô cậu. Ông ấy vẫn còn chưa tỉnh ngộ.

    - Chú chờ cháu một lát. Ông chú không nói gì mà nhìn anh.

    Sau đó anh không sợ bẩn, lấy 2 đống xương của hai đứa ra lựa lựa, xếp xếp. Làm mấy người khác thấy lạ cũng nhìn qua. Đúng là học y có khác. Mình nghĩ có khi nào anh giận mình cái gì chắc cũng chặt mình ra rồi xếp lại chơi không nữa. Haha.

    Khoảng gần 3 phút thì anh xếp xong, thiếu 1 cái đùi gà thật. Thấy chỉ còn toàn xương mà thấy ớn ớn, mình ăn đây sao. Không tin được.

    Ông chú thấy thế, không tin lắm thì lại gần nhìn, rồi nhìn xuống sọt rác của bàn xem còn gì không. Đúng là chết đến nơi rồi còn không tin.

    - Thế giờ sao ạ? Anh hỏi.

    - Bữa này miễn phí. Chú ấy thấy ngại hay sao ấy, rồi cười nói.

    Bọn mình đi rửa tay rồi ra về với ánh mắt ngưỡng mộ của mấy em gái, à không chỉ nhìn anh chứ có nhìn mình đâu.

    Trên đường về, nghĩ lại mình cười như con điên ấy. Thật sự là không kìm hãm lại được luôn. Anh cười theo. Rồi nói:

    - Giờ thấy yêu trai y có lợi chưa. Mình đưa ngón cái ra ý bảo tuyệt vời.

    Lần khác, chiều đó anh và mình không có lịch học nên đi chùa TM nổi tiếng ở H chơi. Lúc ra về là 5h chiều rồi. Đang chạy xe bon bon trên đường thì bị chú công an giao thông khá "dễ thương" tuýt còi kêu dừng lại. Không phải riêng bọn mình mà còn mấy xe khác nữa. Chú ấy nói cho xem giấy tờ, anh với mình không hiểu chuyện gì nữa, mình nghĩ chắc họ chỉ kiểm tra thôi chứ bọn mình có phạm lỗi gì đâu. Luật một kiểu mà thi hành thì một kiểu. Anh lấy giấy tờ cho chú ấy xem. Chú ấy phán câu làm mình bực:

    - Cậu vượt đèn đỏ. Thấy giấy tờ đầy đủ nên định ăn tiền đây mà. Anh định nói thì mình nói trước rồi.

    - Bọn cháu không hề thấy cái đèn đỏ nào cả, đèn xanh mà. Mình nói ấy.

    Ông chú vừa nói vừa định ghi biên bản:

    - Không nói nhiều.

    - Chú có cần xem lại camera không. Rõ ràng là bọn mình không vượt mà kêu là vượt.

    Mấy người khác thì lấy tiền rồi rúi vào chú công an còn lại vì nghĩ tốn thời gian còn mình thì đừng mơ, học luật mà bị đổ uan thế à, mơ đi. Anh thấy mình thế thì kệ mình xử lý.

    - Theo luật Giao thông đường bộ, chỉ khi nào phát hiện phương tiện giao thông đang di chuyển trên đường có vi phạm thì công an giao thông mới được tuýt còi gọi lại kiểm tra giấy tờ, mà bọn cháu không hề vượt đèn đỏ, giờ bọn cháu yêu cầu cho bọn cháu xem camera ở cột đèn kia rồi nói tiếp được không ạ. Mình nói rồi chỉ tay vào cái cột đèn vừa đi qua.

    - Học trường nào mà nói lý sự vậy.

    - Rạ trường luật. Mình nói xong chú nhìn mình kiểu không dây vào con này đươc rồi. Chắc mọi người sẽ thắc mắc tại sao như thế rồi mà còn lễ phép phải không ạ, mình như thế cho ông ta biết mình có học hành đàng hoàng và cạch mặt mình ra.

    5 phút sau chú ấy cho bọn mình đi, chắc phải mang cục tức trong người ấy chứ vì không ăn tiền được của mình mà. Haha.

    Anh và mình ra về với sự chiến thắng vẻ vang. Anh nói:

    - Người yêu anh ghê quá hơ.

    - Có gì đâu, gái luật mà, học thì phải biết áp dụng chứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  4. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 24: Em không thích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn mình yêu nhau được hơn một năm, mình học năm 4 còn anh học năm 6, cả hai đều chuẩn bị tốt nghiệp. Mình biết trước đây anh từng có tình một đêm không chỉ là một lần (anh không ngoan đâu), anh nói trước đây trong ví anh luôn có BCS, những cô gái thích anh và họ tự nguyện như thế. Anh không dấu diếm chuyện đó và mình đã từng nói là anh có thể quan hệ ngoài luồng với bất kỳ ai, mình không quan trọng việc bạn trai có quan hệ trai gái ở ngoài, mình nghĩ đó là nhu cầu bình thường của một thằng đàn ông 23 tuổi, nhưng phải an toàn và đừng để mình bắt gặp hai người đi với nhau, nếu không thì chấm hết. Anh đồng ý. Mình học luật nên cũng không phải quá cổ hủ với chuyện đó nhưng nó không đồng nghĩa với việc quá dễ dãi đâu nhá.

    Không phải là không có chuyện anh đòi thân mật hơn là cái hôn. Hôm đó, sau 2 tuần không gặp nhau, anh nói nhớ mình rồi chở mình qua phòng anh chơi. Hai đứa nói chuyện học, chuyện làm khóa luận. Mình ngồi ở gường rồi anh kê đầu nên đùi mình. Anh bảo:

    - Chắc anh sẽ thi vào nội trú.

    - Em ủng hộ. Mình đưa hai tay cái lên tỏ ý rất ủng hộ.

    - 2 năm đó. Anh nói với ánh mắt hơi buồn.

    - Em sẽ chờ, chỉ cần anh tin em là được.

    - Sẽ khổ cho em lắm đó.

    - Sau này còn khổ hơn mà nếu khổ quá thì tìm người khác. Mình cười nói còn nháy mắt nữa.

    - Thách em. Anh bị mình lừa rồi.

    - Bố mẹ em còn chưa bao giờ nói thách em mà anh dám thách á.

    Anh bật dậy hôn mình, hôn ngấu nghiến luôn, còn cắn môi mình nữa.

    - Á, đau. Mình than rồi đẩy anh ra.

    - Anh sợ mất em khi mà cứ như thế này mất. Anh nói ra điều anh lo sợ.

    - Hâm à, em nói thì em làm được. Nói rồi mình kéo anh lại, áp môi mình lên môi anh. Hôn được một lúc thì anh thò tay vào áo mình, qua áo trong rồi vân vê 2 bầu ngực mình. Thực sự là lần đầu tiên thân mật như thế nên mình hơi lo lắng. Bây giờ hẹn hò 1 tuần họ có thể vào khách sạn rồi nhưng mình thì cho anh ăn chay lâu như vậy, nhưng mình chưa sẵn sàng và cũng không muốn nữa. Thế là mình dừng việc hôn anh lại, kéo nhẹ anh ra, nói:

    - Em chưa sẵn sàng và cũng không muốn nữa.

    - Anh xin lỗi. Anh hôn trán mình, cái mặt vẻ áy náy.

    - Nhưng mà người yêu anh vòng 1 cũng không bé nhỉ. Anh tiếp để cho đỡ ngượng. Nhưng mà sự thật mà. Ngực mình không lớn cũng không bé.

    - Em ba vòng đầy đủ. Vẻ mặt rất ư là tự hào.

    - Sau này vừa dễ đẻ vừa không sợ con không có sữa. Anh cười làm nộ ra 2 cái má núm, mình lấy tay chọc vào 2 cái lúm đó, cười.

    Mình biết từ khi quen mình thì mình chưa từng thấy ai nói về chuyện anh trai gái ở ngoài nữa. Anh cũng thành thật nói anh không còn như thế nữa và cũng vất hết mấy cái BCS trong ví đi rồi, nhưng mình vẫn mua BCS bỏ vào cho anh. Nó:

    - Ngỡ đâu anh nổi hứng lên thì sao, cứ bỏ vào cho chắc, em không muốn nuôi con riêng của chồng đâu nha. Mình nói rồi nháy mắt với anh.

    - Không có chuyện đó đâu, mà nếu có thì chỉ với em thôi, vợ à.

    - Ai biết được. Cho đến hơn năm nay nó vẫn còn trong ví anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  5. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 25: Tốt nghiệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước ngày tốt nghiệp mình, cả bố mẹ và chị gái mình đều ra. Mình đưa bố mẹ đi chơi, đến ngày tốt nghiệp thì anh qua trường mình dự lễ tốt nghiệp với mình. Mình giới thiệu anh cho cả nhà, ai cũng bảo anh:

    - Chắc mắt cháu có vấn đề nặng rồi mới đi quen con bé. Bố nhìn mình, sao bố lại bán đứng con gái thế nhỉ.

    - Cháu bị cận nặng mà. Anh cười quay qua nhìn mình.

    Anh nói bố mẹ mình thông cảm vì anh không thể đưa họ đi chơi, à anh thi vào nội trú và đậu rồi.

    Anh tặng quà cho mình sau buổi lễ. Về nhà mình mở hộp ra thì thấy một cái dây chuyền bạc của hãng PNJ và một cái đồng hồ bạc luôn, mình khá bất ngờ. Anh chưa bao giờ tặng trang sức cho mình. Mà anh chọn cũng đẹp quá hơ. Mặt dây hình đôi cánh thiên thần. Mình mở thêm hộp ra thì có tờ giấy nhỏ, ghi: "Chúc em gặp nhiều thành công, nhớ kiếm tiền nuôi anh nha, anh yêu em". Mình gọi điện cám ơn anh, anh dơ tay trái nên mà mình thấy một cái đồng hồ y trang mình, đồng hô đôi cơ đấy. Anh nói sau này em đi làm, khi nhìn đồng hồ em sẽ nhớ đến anh.

    Lễ tốt nghiệp của anh diễn ra sau của mình, ba mẹ anh cũng ra. Đây là lần đầu tiên mình gặp gia đình anh nên hơi hồi hộp. Nhưng tiếp xúc với cô chú một ngày (đưa họ đi chơi) thì mình thấy họ rất hiền, cô còn vui tính nữa. Mình cũng thấy anh là một người con có hiếu. Mình tặng anh đôi giày hiệu Nike, mình không phải đại gia nên khi mua tặng anh đôi giày mình đã phải tích góp hơn 2 tháng đấy.

    Tốt hôm đó, cả nhà anh và mình đi ăn ở nhà hàng sau đó đi xem phim ở rạp. Phim hài nên mình nói và cười khá nhiều còn không ngậm được miệng luôn, lúc quay lại nhìn thì thấy cô chú nhìn mình rồi cười, làm mình ngại khinh luôn, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống. Anh kéo mình vào ngực anh, rồi cười với bố mẹ anh, nói:

    - Đây không phải lần đầu tiên. Trời ơi làm mình nhìn anh chăn chối, tức khinh luôn. Mình đẩy anh ra nhưng anh ôm chặt quá làm mình không ra được.

    - Ba hiểu, ba hiều.

    Ôi mẹ ơi, thiệt chứ nhà này lại hiệp lực lại chọc mình. Mất mặt quá đi.

    Mẹ anh nói chuyện với mình nhiều về chuyện anh hồi nhỏ, chuyện anh đánh nhau với bạn chảy máu đầu phải khâu 4 mũi hồi lớp 3. Mẹ anh còn nói:

    - Cô biết Phong từng dính đến gai gú, cô từng nói nó nhưng nó kêu khi nào nó tìm được đúng người nó yêu thì nó sẽ dừng lại. Cô cầm tay mình nói.

    - Và cô mong cháu hãy tha thứ cho nó chuyện trước kia.

    - Không sao đâu ạ, anh ấy thành thật nên cháu có nói gì đâu, nó là quá khứ rồi mà, cho nó qua đi. Mình nói cô như thế cho cô yên tâm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  6. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 26 + 27: Yêu xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng gần 2 tháng sau mình xin được việc tại phòng pháp chế của một công ty tư cỡ trung cùng tỉnh nhà mình, lương thì cũng đủ ăn đủ tiêu, không phải xin thêm bố mẹ. Còn con bạn mình xin về tỉnh nó. Chỗ mình làm gần thành phố nhưng nhà mình cách đó gần 2 tiếng đi ôto nên cuối tuần mình mới về được với bố mẹ. Anh thì lại học bác sĩ nội trú nên bọn mình sẽ xa nhau ít nhất 2 năm. Mình làm gần nhà anh nên thỉnh thoảng mình cũng qua hỏi thăm cô chú, chăm sóc họ hộ anh. Mình mới đi làm nên còn nhiều thứ phải học thêm, phòng mình làm có một cô với một anh nữa nhưng công việc thì khá nhiều nên có những hôm phải ở lại tăng ca đến khuy vì phải chuẩn bị hợp đồng cho sếp, về đến nhà là tắm rửa rồi lăn ra ngủ chứ chẳng buồn ăn nữa, quá bữa nên không thấy đói nữa. Anh nhắn tin nhưng mình mệt quá không nghe thấy, sáng hôm sau anh phải đi trực nhưng vẫn gọi cho mình từ sớm, mình kêu đói thì anh hỏi:

    - Tối qua lại không ăn đúng không?

    - Tối qua về em muộn quá với quá bữa rồi nên em quên luôn. Mình cười cho anh đỡ lo.

    - Anh mà ở đó là em cẩn thận đấy nghe chưa, đi ăn nhanh không lại đau dạ dày bây giờ. Mình có tiền sử đau dạ dày.

    - Yes, vâng thưa sếp.

    Bọn mình xa nhau hơn 2.000 km, nỗi nhớ cũng kéo dài ra như thế. Anh luôn gọi điện video cho mình mỗi sáng từ sau khi mình chuyển về nhà, anh nói muốn biết mình có béo hay gầy đi không nên luôn luôn là video call. Mới sáng ngủ dậy thì có người con gái nào đẹp đâu, nhưng mà anh bảo nhìn quen rồi, lúc mình xấu nhất hay đẹp nhất anh cũng thấy rồi nên kệ, anh chịu được thì chịu, he. Anh thì dù lúc mới ngủ dậy trông vẫn đẹp trai, có nét gì đấy dễ thương, thế mới bất công chứ lại.

    Đi làm mình cũng có một số anh FA cùng công ty để ý, không hiểu sao mình thấy mình cũng bình thường mà sao họ lại để ý nhiều thế nhỉ, chắc thấy mình trẻ, ngây thơ đây, họ hay bắt chuyện, mua đồ ăn cho, rủ đi chơi, rồi họ ngỏ lời thích mình, nhưng mình nói thẳng e có người yêu rồi, một số thì bỏ cuộc, một số thì không tin:

    - Thế người yêu em đâu mà từ khi em đi làm không thấy đưa đón gì hết.

    Một anh khá là đẹp troai nói.

    - Yêu xa, anh tin không thì tùy.

    Mình nói xong rồi bỏ đi luôn, mình không muốn dây dưa với họ trên mức đồng nghiệp, không muốn anh lo vì mình tin tưởng anh cũng như anh tin tưởng anh như anh tin tưởng mình. Mình có qua chỗ anh lúc mình được nghỉ nhiều, cũng chỉ 1 lần.

    Rồi một buổi sáng của gần một năm sau đó, mình đến công ty thì có bó hoa hồng đặt trên bàn làm việc của mình. Mình thấy cũng lạ vì chắc là người trong công ty, mà mấy người theo đuổi mình trong công ty không công khai như thế. Làm cô và anh bạn cùng phòng trêu mình. Hơi tò mò. Lại gần thì thấy có tấm thiệp, ghi "chúc em buổi sáng tốt lành", không ghi tên người gửi, chịu. Mình để lên bàn họp xong về lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng sáng hôm sau đến công ty lại có một bó hoa khác trên bàn mình, mình không biết ai mà thừa tiền thế nhỉ. Họ biết mình không hề mang hoa hôm qua về mà sao hôm nay lại để tiếp.

    Đến ngày thứ 3, là hoa lavender (oải hương), đây là loại hoa mình rất thích, bởi mùi hương, sự giản đơn và màu tím nhẹ nhàng của nó. Tấm thiệp lần này ghi khác, "Anh biết loài hoa này em rất thích, nên cố tình mua tặng em, chúc em buổi sáng tốt lành". Hôm đó, trước khi về mình viết lại một tờ giấy nhớ dán nên mặt bàn nếu mai có tặng mình nữa họ sẽ đọc được và dừng chuyện này lại, "Tôi rất cảm ơn những bó hoa của bạn, nhưng xin lỗi từ nay đừng làm thế nữa, tôi có người yêu rồi".

    Rồi ra về, ghé siêu thị mua một số thứ, tự dung mình thèm bia thế là mua ít bia với ít đồ ăn vặt về nhậu một mình. Mình thấy bọn mình yêu xa cũng hay, mình thấy nhớ anh nhiều hơn và biết tình cảm của bọn mình nặng nhẹ đến đâu. Một sự trải nhiệm nên có trong tình yêu. Về nhà thấy anh gọi lúc mình đang uống bia và xem phim. Mình bắt máy lên nghe, mình quay xuống chỗ bia cho anh coi:

    - Anh cũng thèm uống bia. Anh đã phải từ bỏ bia sau khi tốt nghiệp đại học vì nó không tốt cho nghề của anh.

    - Em nhớ anh lắm, biết không hả? Mình đã khóc khi nói.

    - Anh cũng nhớ em.

    - Mấy hôm nay sáng nào em cũng nhận được hoa đấy. Chắc mình say rồi, mới nói như thế.

    Anh im lặng. Thấy anh im lặng mình bỏ máy xuống. Mình không hề biết sau khi cúp máy anh đã khóc.

    Sáng hôm sau là chủ nhật mình được nghỉ nên ngủ lướng đến 9h luôn. Chẳng nhớ chuyện tối qua nữa, thế là vẫn vô tâm đi chợ mua đồ ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.

    Thứ hai đi làm, có nhân viên đưa hoa, lại là hoa lavender, mình thật không chịu nổi, đang định cầm lên đi bỏ sọt rác, nói vậy rồi mà họ vãn làm thì mình phải cứng dắn. Không ngờ tấm thiệp dơi ra, mình nhặt nên, mấy chữ lòi ra giống lời văn của "ai đó", nên bỏ ra coi: "Anh cũng nhớ em rất nhều, yêu em". Lúc đó mình đã cười một nụ cười hạnh phúc.

    Mình vẫn đi làm, đi ăn với đồng nghiệp, đi kara với bạn bình thường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  7. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  8. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 30: Dừng lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  9. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 31+32: Những ngày không anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Singapo rất đẹp, nó mang nét đẹp hiện đại. Hai ngày đầu tiện mình phải đến công ty đối tác cùng sếp, sếp không mang theo thư ký nên mấy việc của thư ký mình phải làm hết, về đến khách sạn là lăn ra ngủ. Ngày cuối cùng sếp cho mình đi chơi xả hơi, sếp nói sếp cũng cần mua vài thư nên đưa mình cùng đi mua sắm, mình mưa được nến thơm mùi yêu thích, váy cho Ánh, vài thứ cho bố mẹ mình, bánh đặc sản cho đồng nghiệp cùng phòng, thế thôi.

    Về lại Việt nam, vẫn đi làm bình thường, nhưng ít cười hơn, hay suy tư hơn, không phải mình không còn yêu anh, mà là rất nhớ anh. Nhưng mình quyết tâm phải quên anh. Mình đăng ký khóa yoga 3 buổi một tuần. Mình nấu ăn nhiều hơn, đi dạo nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn. Cuối tuần thì về nhà hoặc đi xe ra ngoại ô, ngắm thiên nhiên rồi về. Mình chỉ có con Ánh là bạn thân nên chỉ nó mới hiểu mình còn những người bạn ngoài xã hội thì mình không mở lòng được.

    Mẹ anh gọi cho mình bảo sao dạo này mình ít qua chơi thế, bận à. Chắc mẹ anh chứa biết, thế là mình nói bọn mình chia tay được 2 tháng rồi. Mẹ anh hởi tại sao nhưng mình chỉ cười, không nói, mình không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Rồi sau đò thì mình không còn liên lạc với mẹ anh nữa.

    Giữa tháng 4 năm đó, công ty mình tổ chức sinh nhật cho giám đốc ở bar Nike, mình chưa bao giười đi bar cả, nó không hợp với mình. Vì là giám đốc nên không thể bận lý do được. Mình đi chọn quà cho sếp với mọi người trong công ty, nghe mọi người nói sếp là con trai của sếp tổng, cao to đẹp trai, năm nay 29 tuổi, làm việc nghiêm túc, còn về bạn gái thì không biết có chưa ngay cả thư ký, mình nghĩ đúng là cuồng công việc mà.

    Chọn quà xong qua bar luôn, chưa có gì vào bùng nên cái dạ dày bắt đầu biểu tình, mà mình lại quên thuốc đau dạ dày ở nhà. Uống nhụm soda vào mà cố nắm mới nuốt được. Mình xin phép vào nhà vệ sinh, ôi mồ hôi bắt đầu nấm tấm trên trán. Giờ sao đây, ra phải kiếm gì ăn mới được. Đi ra lại thì thấy bên ly soda của mình có đĩa bánh nhỏ, ôi cíu tinh của mình đây rồi. Thế là ăn, ăn xong mới ngớ nhỡ trong bánh có thuốc độc thì sao nhỉ, với mình cũng chẳng biết ai là người lấy bánh cho mình nữa. Ngồi một lúc thì không thấy bất thường gì mà cái dạ dày cũng đợ hơn. Mọi người gọi ra nhảy, lúc đầu mình còn nói tý em ra nhưng lúc sau thì quay lại thấy mọi người ra nhảy hết rồi, ôi mẹ ơi, ngồi lỳ thêm một tý, thấy sếp đi vào, hỏi sao không ra với mọi người, mình cười không nhẽ giờ nói mình không biết nhảy hả trời, ngại chết. Sếp đưa tay ra trước mặt mình, ôi chắc phải nể mặt sinh nhật sếp thôi, không thì tiền lương của mình sẽ không tăng nữa mất. Mình nói:

    - Sếp ra trước đi, em theo sau.

    Để tránh không đụng chạm tay sếp, không nên. Sếp thấy thế thì bước ra còn quay lại nhìn mình nữa chứ sợ mình lừa lão đay mà. Có một điều mình thấy lạ là từ khi mình bước bậc thang cuối cùng thì nhạc lại thay đổi, mình nhận ra đây là bài hát mình rất thích, nó nhẹ nhàng, rồi thấy mọi người chuyển qua nắm tay người bên cạnh khiêu vũ. Mình nghĩ tiêu rồi Mai ơi, rồi thấy sếp đưa tay ra trước mặt mình ý bảo mình đặt nên để cùng khiêu vũ. Mình ghé vao tai sếp, nói:

    - Em không biết khiêu vũ đâu sếp ơi.

    - Em theo tôi là được.

    Mình đánh liều đặt tay nên tay sếp, mấy đồng nghiệp cũng quay qua nhìn mình tỏ ý cười. Mình kệ thử một lần xem sao.

    Mình có dẫm vào chân sếp mấy lần, nhưng sếp cũng chỉ cười, làm mình thấy ngại thiệt sự, có lỗi nữa. Đang định bỏ tay sếp ra, bỏ chạy thì sếp kéo mình trở lại làm mình ập vào người sếp, mình ngớ người. Rồi sếp nói:

    - Em còn nhớ 3 bó hoa không. Sếp cười cười nói vào tai mình.

    Mình nghĩ lại một lúc, rồi như nhớ ra:

    - Thì ra là sếp ạ, vậy mà cứ thần thần bí bí làm em..

    - Làm em làm sao? Sếp tò mò.

    - À không. Mình không thể nói là làm mình suýt cãi nhau với bạn trai cũ được.

    Mình không biết có người đã nhìn mình từ lúc mình xuống bàn nhảy đến giờ, bằng ánh mắt rất đau khổ.

    - Ui, kinh nha, đến mức này rồi à.

    Đồng nhiệp của mình đi qua nói làm mình nhìn lại tư thế của hai người đúng là dễ gây hiểu nhầm thiệt, thế là nói nhỏ bảo:

    - Sếp có thể bỏ ra được không.

    Anh ta không hề nhúc nhích tay lại còn nhìn mình vẻ thách thức nữa chứ. Mình cũng câng mặt nên nhìn lại, nói:

    - Hết giờ làm việc rồi nên tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo anh, ok. Mình bực rồi đấy.

    Anh ta không nói gì, nhếch miệng nên cười rồi kéo tay mình vào chỗ bàn. Sau đó anh ta vào nhà vệ sinh. Mấy chị chắc thấy thấm mệt nên vào ngồi nghỉ cùng mình. Còn trêu mình nữa chứ:

    - Tiến tới đi bé Mai, sếp được đó.

    - Ôi cái người cuồng công việc ấy á, thôi em chưa muốn thành hòn vọng phu đâu. Ý là họ sẽ bỏ mặc mình vì dành thời gián cho công việc ấy, một người là đủ lắm rồi.

    - Thế lúc nãy hai người ôm nhau tình củm lắm mà, ai cũng thấy.

    - "Chưa chắc cái gì nhìn thấy cũng đúng đâu ạ". Mình cười mình không muốn giải thích.

    - À lúc nãy em biết ai mang bánh cho em không? Có lẽ chị ấy biết. Mình lắc đầu.

    - Sếp chứ ai.

    Lúc đó mình phải gọi là bất ngờ, hai mắt trợn to như ốc lồi luôn ý. Không tin được cái con người lạnh lùng đó mà cũng biết quan tâm đén nhân viên gớm.

    - Chưa nhân viên nào được diễm phúc như em đâu, chắm sóc tận răng thế. Mình chỉ biết cười thôi chứ còn biết gì nữa.

    Không biết là anh ta có tình cảm gì với mình không, nhưng mình thì chỉ muốn yên ổn thôi, mình chỉ cần một người có thời gian rảnh cho mình một chút thôi và anh ta thì rất bạn với lại mình chẳng có cảm tình gì với anh ta cả.

    Anh ta quay lại, lại còn ngồi ngay chỗ mình nữa chứ. Mình cầm điện thoại chơi game cho anh ta chán rồi bỏ đi, nhưng mình sai lầm rồi anh ta bắt chuyện với mình, đưa hoa quả cho ăn nhưng mình nói không muốn ăn. Sau một hồi, thì anh ta cũng vào vấn đề chính:

    - Em làm bạn gái tôi được không?

    Mình bỏ điện thoại ra nhìn anh ta, nói:

    - Không.

    - Nhưng em chia tay bạn trai lâu rồi mà.

    - Rạ thưa sếp bây giờ điều tôi cần là tiền chứ tôi không cần tình yêu, ok. Mình nói thế cho hắn thấy khó mà lui chứ mình có thiếu tiền đâu, mình còn gửi tiền về cho bố mình mình được mà.

    - Tôi sẽ cho em cả hai, tiền và tình yêu. Anh ta nhìn vào mắt mình nói.

    - Nhưng rất tiếc sếp thì không được. Mình thành thật.

    - Tại sao là tôi thì không được.

    Mình nhún vai, kệ anh ta. Rồi mình xin lỗi mọi người và sếp rồi đi về.

    Anh ta đuổi theo mình, nói muốn đưa mình về, mình nói tồi bắt taxi về được, vì lúc đi mình đi với cô cùng phòng pháp chế. Nhưng đợi một lát không thấy taxi đâu mà thấy anh ta đánh xe oto ra xuống mở cửa cho mình bảo mình nên, thôi đành đi ké vậy.

    Mình nên xe ngồi vì bên ngoài trời hơi lạnh nên mình đã mặc áo vét ngoài vào rồi, lúc ngồi xuống thì cái váy cup kéo nên hơi cao, chưa kịp kiếm cái gì để chê thì thấy anh ta cởi áo vét ra rồi đưa mình, thấy cũng có chút quan tâm. Mình cmar ơn.

    Anh ta nổi máy cho xe chạy. Trên đường về anh ta nói muốn biết lý do tại sao lúc nãy mình nói nếu là anh thì không được.

    Cuối cùng mình nói thật:

    - Thứ nhất, chúng ta cùng công ty, và anh là sếp tôi nên không được, thứ 2 anh quá đẹp trai và bận rộn, bạn trai cũ của tôi cũng thế, tôi không thế dẫm lại vết xe đổ của mình được khi biết trước kết quả sẽ như thế nào, thứ ba tôi muốn cuộc sống bình lặng hơn, vậy thôi, được chưa.

    Anh ta không trả lời và trong xe yên lặng đến khi đến cổng nhà mình. Mình trả áo cho anh ta nói cảm ơn rồi đi vào.
     
  10. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 33+34: Gặp lại nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa vào mở cừa vào, để được túi xuống đi qua chỗ tủ để lấy đồ chuẩn bị đi tắm thì thấy có điện thoại nhìn thấy tên Phong mình cũng khá ngạc nhiên (mình chưa xóa số anh). Quyết định không nghe máy, bỏ xuống nhưng anh lại gọi lại, đến lần thứ 3 thì mình bực mình cầm máy lên nghe:

    - Alô.

    - Em mới đi đâu về? Anh nói.

    - Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.

    Nói xong thấy có tiếng gõ cửa mình ra nhìn qua cái lỗ nhỏ ở cửa thì thấy anh, mình ngớ người một lúc, gương mặt mình đã nhớ bao đêm, thực ra nói không nhớ thì là nói rối, người mình tưng yêu sâu sắc 4 năm đứng trước mặt mình thì có người con gái nào trả muốn bất chấp tất cả mà lao vào lòng họ. Nhưng khong mình phải kìm nó lại. Mình nói qua điện thoại:

    - Anh tới đây làm gì?

    - Mở của cho anh.

    - Chúng ta kết thúc rồi, anh nhớ chứ. Xong mình đi vào, kệ anh ta.

    Anh gõ cửa. Mình lấy đồ đi tắm rồi mở nhạc thật to để át tiếng gõ của anh. Tắm xong đi ra thì thấy có tiếng gõ cửa của cô hàngg xóm, mình ra mở thì thấy cô cùng anh đang đứng nói chuyện gì đấy. Cô hỏi mình:

    - Sao không mở của cho bạn trai vào, để nó gọi cả tiếng thế, tội nghiệp thằng bé. Chắc anh lại tỏ vẻ cần sự đồng cảm đây mà.

    - Anh ta không phải bạn trai cháu. Mình thanh minh.

    - À cô có làm mấy cái bánh, cầm vào ăn nè. Cô đưa cái đĩa cho mình.

    - Rạ cháu cảm ơn cô. Mình mỉn cười nói.

    Quay lại thì thấy anh vào nhà luôn rồi. Mình để cửa mở, rồi nói.

    - Ra ngoài.

    Anh ngồi trên sofa ngửa đầu ra phía sau, trả lời:

    - Không, tối nay anh ngủ lại đây.

    - Tôi đếm đến 3 anh mà không ra tôi gọi báo cảnh sát anh xâm nhập dân cư bất hợp pháp.

    Anh vẫn lỳ cái mặt ra, còn cầm bánh ăn như nhà mình nữa chứ.

    - 1.

    Mình đếm và cầm điện thoại lên, ấn số.

    - 2. Vẫn không thấy nhúc nhích gì, ăn ngon lành.

    - 3. Mình bực thật, ấn gọi luôn. Khi có tiếng người bên kia nhấc máy thì đột nhiên có cái bánh lăn vào miệng mình. Anh bở vào chứ ai. Rồi anh dựt lấy điện thoại tắt cuộc gọi đi.

    - Anh có chuyện muốn nói, được chưa.

    Mình không thèm chấp, đứng lên đi ra ngoài lấy đồ bên ngoài vào.

    - Nói xong thì ra khỏi nhà tôi, giờ thì nói đi?

    - Anh mệt quá để anh đi tắm đã. Anh đứng lên đi định bước.

    - Ai cho anh tự tiện như thế hả?

    - Anh tắm xong sẽ nói chuyện với em. Anh nói rồi đi thẳng vào nhà tắm

    - Anh anh.. Mình nói được từ thì anh đóng chặt cửa vào luôn.

    Mình cũng thắc mắc anh làm gì có đồ đâu mà đòi tắm. Kệ anh ta, mong cho anh ta sớm ra khỏi đây.

    Mình ngồi làm hợp đồng, máy tính đặt trên mặt gường còn người thì ngồi ở dưới đất cho mát, có bàn làm việc nhưng không thích ngồi, tay gõ liên hồi. Anh ra lúc nào mình cũng không biết. Đang gõ khí thế thì có một vòng tay ôm mình từ phía sau, làm mình dật mình, quay lại thì thấy anh tựa vào người mình, tay ôm qua eo mình. Mình bặm môi, tay gỡ tay anh ra khỏi người mình nhưng chặt quá, nói:

    - Bỏ ra không.

    - Anh sẽ ôm em thế này rồi nói chuyện, em chỉ cẩn nghe thôi. Mình vẫn tiếp tực giẫy dụa, mãi rồi mình thấy mệt, không giẫy nữa, quay qua gõ máy tính tiếp.

    Anh thấy mình không có động tĩnh gì thì đầu gục vào vai mình, bắt đầu nói:

    - Anh xin lỗi vì đã như thế, anh đã nghĩ mình không còn tình cảm vói em khi gặp lại cô ấy, nhưng anh đã nhầm, anh nhớ em, ngay cả khi ở cạnh cô ấy, khi hôn cô ấy anh cũng nhớ như đang hôn em, khi nắm tay côn ấy anh cũng nhớ như đang nắm tay em, anh sai rồi, anh bị nỗi nhớ em bủa vây, anh ân hận khi đã làm em tổn thương như vậy, anh thấy mình khồng còn xứng đáng với em nên anh không thể liện lạc với em không thể đén gặp em, mẹ anh đã mắng anh rất thậm tệ, anh cũng thấy đúng như thế thật. Anh chia tay với cô ấy sau một tháng vì anh không thể ngừng nhớ đến em và cô ấy cũng cảm nhận được nhưu thế. Xa em, anh chỉ biết lao đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ em, nhưng có lẽ anh không làm được. Hôm nay, anh nhìn thấy em nắm tay người đàn ông khác thì anh thực sự nổi điên, nhưng anh biết mình không có quyền như thế nữa. Anh có uống bia, nhưng uống mãi chả say nên khi thấy em ra về thì anh đi theo đến đây. Anh thực sự không thể xa em được, anh xin lỗi, anh xin lỗi.

    Mình khóc và mình thấy lưng mình ướt đẫm vì nước mắt của anh. Nhưng mình đã tự nhủ không thể cho quay lại được, tình cảm của bọn mình đã có môt vết nhơ rồi, xóa kiểu gì cũng không được nên mình khóc thương cho mối tình đã qua của mình chứ sẽ không thể yêu anh thêm lần nữa, mình đã tha thứ cho anh vì nghĩ tình cảm là thứ không thể ép buộc từ một phía, nên hiện tại mình không hận anh đã làm tổn thương mình.

    - Em không còn giận và hận anh vì đã cắm sừng em như thế, nhưng chuyện quay lại là em không làm được.

    - Nên anh cũng quên em đi, chúng ta làm bạn được chứ. Mình nói tiếp rồi lau nước mắt.

    - Em có thấy ai còn yêu mà làm bạn được không. Anh nắm lấy cằm mình quay lại nhìn anh.

    - Vậy giờ anh muốn chúng ta coi nhau như người dưng đúng không. Mình dựa theo ý anh thì như vậy. Mình thực sự không thể quay lại với anh.

    -"Không phải vậy, ừ thôi, làm bạn cũng được. Cái mặt rất ư là đểu.

    - OK, vậy giờ khua rồi, mời anh về cho để em còn đi ngủ.

    Anh mỉn cười, rồi đứng lên ra về. Mình ra đóng cửa, quay vào lăn ra ngủ, mình mệt mỏi quá rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...