Truyện Teen Thương Em Hơn Những Gì Anh Có - Mattreo041198

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi mattreo041198, 27 Tháng tám 2019.

  1. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    Chương 50: Đi chơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cặp đôi Nam Uyên cưới nhau được hai tháng thì bọn mình tổ chức đi chơi. Địa điểm lần này là tỉnh C có biển có núi. Phong qua chở mình đi xe máy của anh, Nam Uyên một xe còn anh Khánh một xe. Vì tỉnh C cách tỉnh mình 6 tiếng đi xe nên bọn mình phải nghỉ chân vài lần. Bọn mình đi nhiều và ăn cũng nhều, chắc mình lại tăng cân nữa rồi, lên 2 cân là ít ấy chứ. Một mình mình một phòng khách sạn nên thích làm gì thì làm. Nhưng tới tối thì chị Uuyên lại sang phòng mình lại còn mang theo mấy chai bia với mấy con mực và o-xi nữa chứ. Rồi xong bà này lại thích nhậu rồi đây. Mình ngồi uống với chị.

    - Sao anh Phong không đưa vợ sắp cưới đi cùng nhỉ, em muốn biết mặt người đó.

    - Cái gì? Sao em lại nghĩ nó có vợ sắp cưới?

    Chị cười lăn ra làm mình không hiểu gì cả.

    - Thì không phải anh ấy mua nhà và xe để cưới vợ à, thấy nói thế mà. Mình ù ù cạc cạc

    - Người yêu cũ có đồng ý cưới nó thì cưới chứ nó yêu ai đâu mà cưới, mấy bác sĩ nữ mới vào bệnh viện đưa đẩy nó miết mà nó có động tĩnh gì đâu.

    Mình nghe xong thì im lặng không nói gì, không lẽ anh không buông bỏ được chị ấy sao hay anh chưa tìm được người thích hợp.

    - À thằng Phong nó được cử đi bồi dưỡng ở Mỹ một năm đấy em biết không?

    - Không thấy nói gì với em hết.

    - Nhưng nó từ chối rồi, cơ hội tốt thế mà nó từ chối, bọn chị có hỏi nhưng nó bảo nó không thích.

    Mình lại im lặng. Ngồi uống mà mình không thể tập chung vào chuyện chị Uyên nói. Sau khi chị Uyên về phòng, mình lấy điện thoại nhắn tin cho anh:

    - Anh ngủ chưa?

    - Chưa, sao thế?

    - Ra ngoài gặp em lát.

    Lúc anh đi ra đúng lúc mình ra khỏi phòng. Đi ra ngoài sảnh khách sạn mình hỏi anh:

    - Em muốn biết một chuyện?

    - Tại sao anh không đi Mỹ bồi dưỡng.

    Anh tránh ánh mắt của mình, nói:

    - Đó là việc của anh, em không cần quan tâm.

    Rồi mình sẽ không thèm quan tâm nữa. Kệ anh mình quay vào phòng khách sạn trước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  2. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    Chương 51+52: Tai nạn bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ thế hai ngày trôi qua, từ sau tối đó mình không thèm nói chuyện với anh nữa, anh đã nói là không cần quan tâm tới việc của anh mà. Bọn mình lên đường trở về, đi được một lúc thì anh nói:

    - Em không định nói chuyện với anh nữa đấy à. Anh nói rồi quay qua bên trái nhìn mình.

    Mình không trả lời, quay đi. Mình còn giận mà.

    - Anh xin lỗi khi nói như vậy với em được chưa.

    - Đó là việc của anh, không liên quan tới em nên anh không cần phải xin lỗi.

    - Thôi mà, anh không nghĩ em lại giận như thế, cho xin lỗi đi mà, anh sai rồi. Anh nói với giọng lài lỷ như trẻ con ấy, làm mình bật cười.

    - Cười là tha lỗi cho anh rồi đúng không.

    - Không thèm quan tâm đến anh.

    Thế là bọn mình lại nói chuyện như thường. Mình định hỏi anh chuyện anh với chị ấy nhưng mình lại ngập ngừng nên thôi.

    Đang đi đến ngã ba thì bất ngờ cái xe contener từ đường trong lao ra như tên bắn làm anh bất ngờ, anh có phanh nhưng không kịp, mình chỉ thấy đầu quay, ngã khỏi xe, rồi thấy có ai đó đã ôm mình mà lăn mấy vòng trên đường bê tông. Lúc không còn lăn trên đường nữa thì mình quay lại nhìn người đã che chở cho mình. Phong-người bao thân hình của mình trong vòng tay, để mình hạn chế tiếp xúc với mặt đường. Nhìn thấy Phong máu chảy ở đầu, tay có một số vết sước dài trên bàn chân nữa mình rất sợ, đã bật khóc trong vô thức, gọi người cầu cứu bên đường, có lẽ do nghe thấy tiếng kít trên đường cộng với sức gọi của mình nên mọi người bên đường ùn ra khá nhanh. Mình bảo họ gọi cấp cứu hộ, rồi chỉ biết nhìn anh đang chảy máu không ngừng.

    Anh mở đôi mắt ra, người con trai đã không tiếc thân mình bao mình trong thân hình anh, nếu không có anh thì mình sẽ là người như anh bây giờ (vì thường thì tai nạn người ngồi sau sẽ bị nặng hơn người cầm lái).

    Lúc này mình nghe thấy anh mở miệng ra nói:

    - Tối qua em đã hỏi anh tại sao anh lại không đi Mỹ bồi dưỡng một năm đúng không. Anh nói trong tiếng thều thào làm mình rất lo, khóc nhiều hơn nữa.

    Anh đưa tay không bị thương lên lau nước mắt cho mình, mình sợ nên nói trong tiếng nấc:

    - Anh không cần phải nói gì cả.. cố lên.. xe cấp cứu sắp đến rồi.

    - Bây giờ anh sẽ trả lời em, anh sợ sẽ không còn cơ hội nữa.

    - Anh sợ mình đi một năm thì khi quay về em sẽ quên anh mất, anh rất sợ, mua nhà và xe cũng để dành cho em thôi, em biết không. Anh nói rồi ngất làm mình càng hoảng.

    - Em xin lỗi, anh đừng có chuyện nghe chưa, nếu không thì đừng trách em.

    Đúng là khi phải chờ đợi thì thời gian như là không trôi luôn vậy. Đợi một lâu thì xe cấp cứu cũng tới. Lúc đưa anh lên xe cấp cứu thì một người nào đó đã cầm lấy điện thoại của hai đứa mình, đưa cho mình. Mình không nói được tiếng cảm ơn thì phải nên xe với anh luôn, đóng cửa mình nhìn người đó rồi gật đầu cảm ơn, họ cũng gật đầu lại với mình, tay ra hiệu đi đi.

    Trên đường đến bệnh viện mình lấy điện thoại gọi cho ba người kia nói bị tai nạn rồi kêu đến bệnh viện gần nhất.

    Anh vào cấp cứu chỉ còn mình mình ở bên ngoài cửa chờ. Đến khi ba người kia đến thì mình thật sự ngã quỵ xuống, kiệt sức, mình đã khóc suốt đến khi họ tới, chị Uyên lại gần đỡ mình, chị nhìn cả người mình xem có sao không, lúc này mình mới để ý, mình chỉ bị sước hai vết trên mặt với vài cái ở tay thôi, không đáng lo, bảo mình qua y tá sát trùng rồi bang cho. Nhưng mình không chịu, nhất quyết ở lại chờ.

    Sau khi bác sĩ đi ra, nói:

    - Bệnh nhân bị chảy máu ở đầu và gãy tay, rất may chưa anh hưởng nhiều đến não.

    Lúc đó mình mới thở phào, thật sự rất sợ. Bác sĩ nói tiếp:

    - Phải chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi mới biết tiếp được. Bọn mình cảm ơn bác sĩ. Anh Nam đi theo bác sĩ để nói chuyện gì đó. Chị Uyên kêu:

    - Giờ nó không sao rồi, để chị đưa em đi tìm chút đồ rửa vết xước chứ không để lại sẹo đấy.

    - Nhưng.. Mình đang nói thì anh Khánh nói chen vào.

    - Đúng đấy em theo Uyên đi đi, khi nào Phong nó tỉnh anh gọi cho.

    Mình đành theo chị Uyên đi rửa vết xước của mình. Lúc y tá rửa mới thấy xót, mới để ý, hai vết trên mặt, một cái ở cằm, mộ cái ở bên má trái.

    Phong được đưa qua phòng theo dõi. Một lúc sau thì ba mẹ anh đến. Vì bệnh viện này khá gần với tỉnh mình nên ba mẹ anh nhận tin là đến ngay. Bọn mình nói cho ba mẹ anh tình hình của anh. Công an đến phòng bệnh khi anh còn chưa tỉnh. Họ nói đã bắt được người lái contener gây ra tai nạn. Họ đã xem camera và xác định lỗi thuộc về bên kia, người lái xe contener đó say đã không làm chủ được tay lái, chạy quá tốc độ gây ra tai nạn.

    Lúc anh tỉnh lại thì mình đang đi rửa vết thương về, đến cửa phòng thì thấy tiếng anh hỏi:

    - Ba mẹ, Mai đâu ạ, cô ấy đâu rồi, cô ấy có sao không?

    Ba mẹ anh đang định trả lời thì mình đi nhanh vào nói:

    - Em đây, em không sao, anh thấy trong người sao rồi. Anh được băng ở đầu còn tay trái thì phải bó bột.

    - Em không sao là tốt rồi, anh ổn rồi. Anh dùng cánh tay còn lật bên trái, bên phải người mình, kiểm tra đây mà. Anh chạm vào vết xước trên má mình, hỏi:

    - Đau không?

    - Chỉ là vết xước nhỏ thôi mà, không đau.

    Mẹ anh nghe thấy thế thì bật khóc, mẹ anh không khóc kể từ lúc nghe tin hai đứa bị tai nạn đến bây giờ, nhưng nghe thấy bọn mình nói chuyện thì mẹ anh lại dơi nước mắt.

    Sau chuyện này mình mới nhận ra anh yêu sâu đậm là mình chứ khong phải chị ấy. Người có thể che chở cho bạn để bạn ít bị thương hơn người ta, có thể tỉnh dậy đã hỏi bạn chứ không quan tâm đến vết thương của bản thân. Người đó, thực sự coi bạn còn quan trọng hơn bản thân họ nữa.

    Anh ở lại theo dõi được một ngày, khi đã được kết luận không ảnh hưởng đến não, thì ba mẹ anh xin chuyển cho anh về bệnh viện nơi anh làm việc cho tiện chăm sóc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    Chương 53: Chúng ta quay lại em nhé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh nằm viện ba ngày, trong ba ngày đó, mình không xin nghỉ được vì đã xin nghỉ trước đó, nên phải đi làm lại. Đi làm về là qua chỗ anh xem anh thế nào. Đồ ăn thì đã có mẹ anh nấu đem vào nên mình chỉ biết mua ít sữa với hoa quả thôi. Đến cửa phòng bệnh thì thấy anh nói chuyện với anh Khánh:

    - Thằng này mày có biết lúc bọn tao nhận tin đến bệnh viện thì con bé nó thế nào không, mặt trắng bệch không còn giọt máu, khóc quá trời luôn, con bé kể lại tai nạn đến đoạn mày chăn trối như sắp ngỏm đến nơi thì thật sự là tao hết nói nổi, con bé nó sợ mày đi thật đấy chứ đùa à. Mày diễn giỏi thật đấy.

    - Diễn gì, mày không thấy tay thì gãy, đầu thì băng đây à.

    - Tao không tin lúc đó mày không nhận thức được vết thương của mày nặng đến đâu, lại còn nói câu chăn trối đồ nữa chứ, không diễn thì là gì.

    - Tao thừa nhận là lúc đó tao biết mình không nặng đến mức sắp ngỏm nhưng không biết tại sao thấy cố ấy khóc là tao rất hận bản thân, tao đã từng làm cô ấy khóc không chỉ một lần, nhưng lần này cô ấy khóc vì sợ tao chết là chứng tỏ cô ấy còn yêu tao còn gì nữa, với lại tao không đi Mỹ cũng là vì không muốn xa cô ấy mà, đâu có sai, tao định không nói ra nhưng đến lúc đó thì tự dưng muốn cho cô ấy biết.

    Mình ở ngoài nghe được thì ức quá xông vào, nhìn hai người họ. Hai người đó mắt chợn tròn nhìn mình rồi lắp bắp:

    - Em.. em đến khi nào thế?

    Phong nhìn mình bằng đôi mắt mở to và ngập ngừng nói.

    - Em đến đủ để nghe thấy hai người nói những gì. Mình lười anh rồi quay đi để hoa quả nên bàn.

    - Thôi anh về khoa đây, bye hai người. Anh Khánh đứng lên ra về.

    - Sao có gì muốn nói với em không? Mình hỏi chỉ để xác nhận lại thôi. Lấy táo gọt.

    - À thì như em nghe thấy rồi đấy. Anh vừa nói vừa đưa tay gãi đầu.

    - Vậy thôi à? Mình đưa miếng táo cho anh.

    - Anh xin lỗi mà. Anh cầm miếng táo nhưng lại đưa lên miệng mình.

    Mình há miệng cắn táo.

    - Xin lỗi chuyện gì?

    - Xin lỗi vì để em lo lắng. Anh cầm tay mình.

    - Ai thèm lo lắng cho anh. Mình rút tay ra, vẻ hờn giỗi, mình cũng chẳng trách anh làm gì.

    Anh lại cầm tay mình lên, nói:

    - Rù sao em cũng nghe hết rồi, anh không cần dấu diếm nữa.. chúng ta quay lại nhé? Anh nói rồi nhìn mình.

    - Quay lại gì, em không hiểu gì hết á. Mình giả vờ không hiểu quay đi, cho anh biết thế nào khi dám lừa mình như thế.

    - Em hiểu mà.

    - Không. Mình cười rồi đưa táo lên miệng anh.

    Anh cắn miếng táo mình đưa, ăn ngon lành.

    Có những chuyện không cần nói nhiều lời nhưng từ ánh mắt và cử chỉ người khác sẽ hiểu.

    Phong ra viện vào sáng hôm sau, vì tay còn phải bó bột nên anh được nghỉ thêm một tuần.

    Hai ngày sau khi anh ra viện mình mới qua nhà thăm anh được, mặc dù anh đã mua nhà nhưng anh vẫn ở cùng bố mẹ nên khi qua nhà cô đón tiếp nhiệt tình.

    Mình vừa vào bước chân vào cửa cái là cô gọi to:

    - Phong ơi, bé Mai đến nè.

    Năm giây sau là thấy anh bước xuống cầu thang xuống phòng khách.

    - Anh đỡ hơn chưa? Thấy anh xuống đến nơi thì mình hỏi. Mẹ anh thì nói là đi lấy nước cho mình.

    - Đỡ thì đỡ rồi nhưng ở nhà miết thì hơi chán. Anh than thở vì đang làm việc nhiều mà đột nhiên được nghỉ, chả chán.

    - Mới có hai ngày mà.

    - Này hai đứa uống nước cam đi. Mẹ anh bước ra với hai ly nước và đĩa hoa quả.

    - Rạ, cô cứ để cháu ạ.

    Cô hỏi mình vài chuyện công việc, được mấy phút thì anh nói:

    - Em lên đây với anh một lát. Anh nói rồi kéo tay mình.

    Mình chừng mắt nhìn anh ý là nói chuyện dưới này cũng được.

    - Có sao đâu, dù sao cũng sắp là con dâu ba mẹ anh rồi còn gì. Anh cười nham hiểm.

    - Em đồng ý với anh lúc nào. Mình nhìn anh rồi nhìn mẹ anh xua tay.

    - Thì lúc ở bệnh viện còn gì. Anh lại cười nữa.

    - Em nói em không hiểu ý anh nói mà.

    - Em lật lọng. Anh không cãi được nên nói vậy.

    - Thôi hai đứa lên phòng đi, cô cũng ra phải ra ngoài có chút việc, à hôm nay Mai ở lại ăn cơm nha.

    - Rạ. Mình chưa kịp nói gì đã bị anh kéo tay đi và trả lời thay mình luôn rồi.

    Đây không phải lần đầu tiên mình lên phòng anh, mọi thứ vẫn thế, chỉ có khung ảnh là thêm một cái gần đầu gường, đó là ảnh mình và anh hôm kỷ niệm 6 tháng yêu nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  4. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    Chương 54 + 55: Cầu hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình cầm khung ảnh lên xem:

    - Nhanh nhỉ, vậy mà 4 5 năm rồi.

    - Ừ nhanh thật, nếu không tại anh để mất em thì bây giờ có khi ba mẹ anh có cháu nội rồi ấy chứ. Anh đi đến gần chỗ mình, quàng tay ôm mình từ phía sau, đầu anh để trên vai mình.

    - Anh xin lỗi.

    - Anh vẫn còn nhớ chuyện đó à, em quyên lâu rồi. Mình dùng bàn tay để lên một bên mặt anh.

    Bọn mình nói chuyện một lúc thì mẹ anh về, mang cả một đống thức ăn về nên mình xuống phụ mẹ anh nấu đồ ăn, anh thì ngồi xem tivi ở phòng khách vì tay bó thế làm gì được.

    Ngày anh tháo bột ở tay, mình mua hoa và một quyển sách cho anh.

    Một tuần sao đó, đang làm việc ở công ty thì điện thoại có tin nhắn, mình mở ra đọc thì thấy anh nhắn:

    - Tối nay em chuẩn bị một chút nha, khoảng 7 giờ anh qua đón.

    Mình trả lời lại:

    - Đi đâu à?

    - Bí mật.

    Đến tối mình cũng chuẩn bị đồ, mặc váy, trang điểm nhẹ, đi dày cao gót, xem anh cho mình bất ngờ gì đây. Đúng 7 giờ anh qua đón.

    Thấy sao hôm nay qua đón mình bằng ô tô luôn, ghê nha.

    Vì đường này mình từng đi qua một vài lần rồi nhưng mình cũng thác mắc nhà ai thế không biết, định đưa mình đi đâu đây.

    Thấy căn nào cũng giống căn nhà hết, anh dừng xe trước cửa căn thứ năm bên trái, rồi nói:

    - Vì là bí mật nên phải bí mật đến cùng, lại đây. Anh lấy ra một khắn tay rồi bịt mắt mình lại, làm mình tò mò quá cơ.

    Anh buộc xong thì mình nghe tiếng anh mở cửa xe, rồi cầm tay mình để mình dựa vào anh bước xuống xe, cả đoạn đường vào mình không nói gì cả, chờ và chờ.

    Đi đến trước cửa, mình nghe thấy tiếng anh mở cửa, đi vào thêm mấy bước, anh nói:

    - Khi nào anh bảo em tháo khăn em mới được tháo khăn nghe chưa, nhớ đó.

    Đột nhiên mình không thấy anh nữa đâu cả, đứng khoảng 10 giây thì nghe tiếng anh bảo:

    - Em tháo khắn xuống được rồi đấy.

    Mình từ từ tháo khắn xuống, vì đang bịt mắt nên mở mắt mất mấy giây mình mới nhìn rõ được xung quanh, căn phòng trang trí rất đẹp, có bóng bay, cánh hoa hồng, trải trên sàn, có vợ chồng anh chị Nam Uyên, anh Khánh và cả con bạn mình nữa – Ánh. Không biết nó vào đây từ khi nào không biết, giỏi thật. Mọi người đều nhìn mình cười tủm tỉm.

    - Hôm nay anh có chuyện muốn nói với em. Anh đi đến trước mặt mình với một lẵng hoa hồng đỏ trên tay. Anh từ từ quỳ một chân xuống trước mặt mình, đưa đến trước một cái hộp hình vuông và mở ra là cái nhẫn. Mình nhìn anh:

    - Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, ở bên nhau rồi chia ta, rồi lại quay về bên nhau. Anh chưa từng hứa sẽ yêu em suốt đời, anh không biết tương lai xa như thế nào, nhưng bây giờ anh hứa anh của hiện tại và anh của tương lai gần sẽ luôn cùng em đi trên đoạn đường của hai đứa mình, căn nhà này cần có em, làm vợ anh nhé?

    Mình không nói được lời nào luôn, sốc quá mà, không không nghĩ mình lại được cầu hôn vào cái tuối ny đâu, ít nhất cũng phải thêm hai năm nữa.

    Mình bật cười.

    - Em đồng ý làm vợ anh nhé.

    Mọi người đứng bên cạnh thì hò hét đồng ý đi, đồng ý đi, mình nhìn anh rồi:

    - Em đồng ý. Đến cái tuổi của mình rồi các bạn sẽ thấy, điều chúng ta cần lúc đó không phải là sự lãng mạn mà là sự chân thành giữa hai người với nhau.

    Anh đột nhiên đứng dậy ôm chầm lấy mình, quay mình vòng vòng nữa chứ, cười rõ tươi. Được một lúc mình thả mình xuống cầm nhẫn lên đeo vào ngón áp út của mình.

    - Vậy là bắt cóc được vợ rồi nhé.

    Mọi người cùng ngồi ăn với nhau vui vẻ.

    Hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  5. mattreo041198

    Bài viết:
    3
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...