Bài viết: 3 

CHƯƠNG 10: Tốt nghiệp
Bọn mình yêu nhau được hơn một năm, mình học năm 4 còn anh học năm 6, cả hai đều chuẩn bị tốt nghiệp. Mình biết trước đây anh từng có tình một đêm không chỉ là một lần (anh không ngoan đâu), anh nói trước đây trong ví anh luôn có BCS, những cô gái thích anh và họ tự nguyện như thế. Anh không dấu diếm chuyện đó và mình đã từng nói là anh có thể quan hệ ngoài luồng với bất kỳ ai, mình không quan trọng việc bạn trai có quan hệ trai gái ở ngoài, mình nghĩ đó là nhu cầu bình thường của một thằng đàn ông 23 tuổi, nhưng phải an toàn và đừng để mình bắt gặp hai người đi với nhau, nếu không thì chấm hết. Anh đồng ý. Mình học luật nên cũng không phải quá cổ hủ với chuyện đó nhưng nó không đồng nghĩa với việc quá dễ dãi đâu nhá.
Không phải là không có chuyện anh đòi thân mật hơn là cái hôn. Hôm đó, sau 2 tuần không gặp nhau, anh nói nhớ mình rồi chở mình qua phòng anh chơi. Hai đứa nói chuyện học, chuyện làm khóa luận. Mình ngồi ở gường rồi anh kê đầu nên đùi mình. Anh bảo:
- Chắc anh sẽ thi vào nội trú.
- Em ủng hộ. Mình đưa hai tay cái lên tỏ ý rất ủng hộ.
- 2 năm đó. Anh nói với ánh mắt hơi buồn.
- Em sẽ chờ, chỉ cần anh tin em là được.
- Sẽ khổ cho em lắm đó.
- Sau này còn khổ hơn mà nếu khổ quá thì tìm người khác. Mình cười nói còn nháy mắt nữa.
- Thách em. Anh bị mình lừa rồi.
- Bố mẹ em còn chưa bao giờ nói thách em mà anh dám thách á.
Anh bật dậy hôn mình, hôn ngấu nghiến luôn, còn cắn môi mình nữa.
- Á, đau. Mình than rồi đẩy anh ra.
- Anh sợ mất em khi mà cứ như thế này mất. Anh nói ra điều anh lo sợ.
- Hâm à, em nói thì em làm được. Nói rồi mình kéo anh lại, áp môi mình lên môi anh. Hôn được một lúc thì anh thò tay vào áo mình, qua áo trong rồi vân vê 2 bầu ngực mình. Thực sự là lần đầu tiên thân mật như thế nên mình hơi lo lắng. Bây giờ hẹn hò 1 tuần họ có thể vào khách sạn rồi nhưng mình thì cho anh ăn chay lâu như vậy, nhưng mình chưa sẵn sàng và cũng không muốn nữa. Thế là mình dừng việc hôn anh lại, kéo nhẹ anh ra, nói:
- Em chưa sẵn sàng và cũng không muốn nữa.
- Anh xin lỗi. Anh hôn trán mình, cái mặt vẻ áy náy.
- Nhưng mà người yêu anh vòng 1 cũng không bé nhỉ. Anh tiếp để cho đỡ ngượng. Nhưng mà sự thật mà. Ngực mình không lớn cũng không bé.
- Em ba vòng đầy đủ. Vẻ mặt rất ư là tự hào.
- Sau này vừa dễ đẻ vừa không sợ con không có sữa. Anh cười làm nộ ra 2 cái má núm, mình lấy tay chọc vào 2 cái lúm đó, cười.
Mình biết từ khi quen mình thì mình chưa từng thấy ai nói về chuyện anh trai gái ở ngoài nữa. Anh cũng thành thật nói anh không còn như thế nữa và cũng vất hết mấy cái BCS trong ví đi rồi, nhưng mình vẫn mua BCS bỏ vào cho anh. Nó:
- Ngỡ đâu anh nổi hứng lên thì sao, cứ bỏ vào cho chắc, em không muốn nuôi con riêng của chồng đâu nha. Mình nói rồi nháy mắt với anh.
- Không có chuyện đó đâu, mà nếu có thì chỉ với em thôi, vợ à.
- Ai biết được.
Cho đến hơn năm nay nó vẫn còn trong ví anh.
Trước ngày tốt nghiệp mình, cả bố mẹ và chị gái mình đều ra. Mình đưa bố mẹ đi chơi, đến ngày tốt nghiệp thì anh qua trường mình dự lễ tốt nghiệp với mình. Mình giới thiệu anh cho cả nhà, ai cũng bảo anh:
- Chắc mắt cháu có vấn đề nặng rồi mới đi quen con bé. Bố nhìn mình, sao bố lại bán đứng con gái thế nhỉ.
- Cháu bị cận nặng mà. Anh cười quay qua nhìn mình.
Anh nói bố mẹ mình thông cảm vì anh không thể đưa họ đi chơi, à anh thi vào nội trú và đậu rồi.
Anh tặng quà cho mình sau buổi lễ. Về nhà mình mở hộp ra thì thấy một cái dây chuyền bạc của hãng PNJ và một cái đồng hồ bạc luôn, mình khá bất ngờ. Anh chưa bao giờ tặng trang sức cho mình. Mà anh chọn cũng đẹp quá hơ. Mặt dây hình đôi cánh thiên thần. Mình mở thêm hộp ra thì có tờ giấy nhỏ, ghi: "Chúc em gặp nhiều thành công, nhớ kiếm tiền nuôi anh nha, anh yêu em". Mình gọi điện cám ơn anh, anh dơ tay trái nên mà mình thấy một cái đồng hồ y trang mình, đồng hô đôi cơ đấy. Anh nói sau này em đi làm, khi nhìn đồng hồ em sẽ nhớ đến anh.
Lễ tốt nghiệp của anh diễn ra sau của mình, ba mẹ anh cũng ra. Đây là lần đầu tiên mình gặp gia đình anh nên hơi hồi hộp. Nhưng tiếp xúc với cô chú một ngày (đưa họ đi chơi) thì mình thấy họ rất hiền, cô còn vui tính nữa. Mình cũng thấy anh là một người con có hiếu. Mình tặng anh đôi giày hiệu Nike, mình không phải đại gia nên khi mua tặng anh đôi giày mình đã phải tích góp hơn 2 tháng đấy.
Tốt hôm đó, cả nhà anh và mình đi ăn ở nhà hàng sau đó đi xem phim ở rạp. Phim hài nên mình nói và cười khá nhiều còn không ngậm được miệng luôn, lúc quay lại nhìn thì thấy cô chú nhìn mình rồi cười, làm mình ngại khinh luôn, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống. Anh kéo mình vào ngực anh, rồi cười với bố mẹ anh, nói:
- Đây không phải lần đầu tiên. Trời ơi làm mình nhìn anh chăn chối, tức khinh luôn. Mình đẩy anh ra nhưng anh ôm chặt quá làm mình không ra được.
- Ba hiểu, ba hiều.
Ôi mẹ ơi, thiệt chứ nhà này lại hiệp lực lại chọc mình. Mất mặt quá đi.
Mẹ anh nói chuyện với mình nhiều về chuyện anh hồi nhỏ, chuyện anh đánh nhau với bạn chảy máu đầu phải khâu 4 mũi hồi lớp 3. Mẹ anh còn nói:
- Cô biết Phong từng dính đến gai gú, cô từng nói nó nhưng nó kêu khi nào nó tìm được đúng người nó yêu thì nó sẽ dừng lại. Cô cầm tay mình nói.
- Và cô mong cháu hãy tha thứ cho nó chuyện trước kia.
- Không sao đâu ạ, anh ấy thành thật nên cháu có nói gì đâu, nó là quá khứ rồi mà, cho nó qua đi. Mình nói cô như thế cho cô yên tâm.
Khoảng gần 2 tháng sau mình xin được việc tại phòng pháp chế của một công ty tư cỡ trung cùng tỉnh nhà mình, lương thì cũng đủ ăn đủ tiêu, không phải xin thêm bố mẹ. Còn con bạn mình xin về tỉnh nó. Chỗ mình làm gần thành phố nhưng nhà mình cách đó gần 2 tiếng đi ôto nên cuối tuần mình mới về được với bố mẹ. Anh thì lại học bác sĩ nội trú nên bọn mình sẽ xa nhau ít nhất 2 năm. Mình làm gần nhà anh nên thỉnh thoảng mình cũng qua hỏi thăm cô chú, chăm sóc họ hộ anh. Mình mới đi làm nên còn nhiều thứ phải học thêm, phòng mình làm có một cô với một anh nữa nhưng công việc thì khá nhiều nên có những hôm phải ở lại tăng ca đến khuy vì phải chuẩn bị hợp đồng cho sếp, về đến nhà là tắm rửa rồi lăn ra ngủ chứ chẳng buồn ăn nữa, quá bữa nên không thấy đói nữa. Anh nhắn tin nhưng mình mệt quá không nghe thấy, sáng hôm sau anh phải đi trực nhưng vẫn gọi cho mình từ sớm, mình kêu đói thì anh hỏi:
- Tối qua lại không ăn đúng không?
- Tối qua về em muộn quá với quá bữa rồi nên em quên luôn. Mình cười cho anh đỡ lo.
- Anh mà ở đó là em cẩn thận đấy nghe chưa, đi ăn nhanh không lại đau dạ dày bây giờ. Mình có tiền sử đau dạ dày.
- Yes, vâng thưa sếp.
Bọn mình xa nhau hơn 2.000 km, nỗi nhớ cũng kéo dài ra như thế. Anh luôn gọi điện video cho mình mỗi sáng từ sau khi mình chuyển về nhà, anh nói muốn biết mình có béo hay gầy đi không nên luôn luôn là video call. Mới sáng ngủ dậy thì có người con gái nào đẹp đâu, nhưng mà anh bảo nhìn quen rồi, lúc mình xấu nhất hay đẹp nhất anh cũng thấy rồi nên kệ, anh chịu được thì chịu, he. Anh thì dù lúc mới ngủ dậy trông vẫn đẹp trai, có nét gì đấy dễ thương, thế mới bất công chứ lại.
Đi làm mình cũng có một số anh FA cùng công ty để ý, không hiểu sao mình thấy mình cũng bình thường mà sao họ lại để ý nhiều thế nhỉ, chắc thấy mình trẻ, ngây thơ đây, họ hay bắt chuyện, mua đồ ăn cho, rủ đi chơi, rồi họ ngỏ lời thích mình, nhưng mình nói thẳng e có người yêu rồi, một số thì bỏ cuộc, một số thì không tin:
- Thế người yêu em đâu mà từ khi em đi làm không thấy đưa đón gì hết.
Một anh khá là đẹp troai nói.
- Yêu xa, anh tin không thì tùy.
Mình nói xong rồi bỏ đi luôn, mình không muốn dây dưa với họ trên mức đồng nghiệp, không muốn anh lo vì mình tin tưởng anh cũng như anh tin tưởng anh như anh tin tưởng mình. Mình có qua chỗ anh lúc mình được nghỉ nhiều, cũng chỉ 1 lần.
Rồi một buổi sáng của gần một năm sau đó, mình đến công ty thì có bó hoa hồng đặt trên bàn làm việc của mình. Mình thấy cũng lạ vì chắc là người trong công ty, mà mấy người theo đuổi mình trong công ty không công khai như thế. Làm cô và anh bạn cùng phòng trêu mình. Hơi tò mò. Lại gần thì thấy có tấm thiệp, ghi "chúc em buổi sáng tốt lành", không ghi tên người gửi, chịu. Mình để lên bàn họp xong về lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng sáng hôm sau đến công ty lại có một bó hoa khác trên bàn mình, mình không biết ai mà thừa tiền thế nhỉ. Họ biết mình không hề mang hoa hôm qua về mà sao hôm nay lại để tiếp.
Đến ngày thứ 3, là hoa lavender (oải hương), đây là loại hoa mình rất thích, bởi mùi hương, sự giản đơn và màu tím nhẹ nhàng của nó. Tấm thiệp lần này ghi khác, "Anh biết loài hoa này em rất thích, nên cố tình mua tặng em, chúc em buổi sáng tốt lành". Hôm đó, trước khi về mình viết lại một tờ giấy nhớ dán nên mặt bàn nếu mai có tặng mình nữa họ sẽ đọc được và dừng chuyện này lại, "Tôi rất cảm ơn những bó hoa của bạn, nhưng xin lỗi từ nay đừng làm thế nữa, tôi có người yêu rồi".
Rồi ra về, ghé siêu thị mua một số thứ, tự dung mình thèm bia thế là mua ít bia với ít đồ ăn vặt về nhậu một mình. Mình thấy bọn mình yêu xa cũng hay, mình thấy nhớ anh nhiều hơn và biết tình cảm của bọn mình nặng nhẹ đến đâu. Một sự trải nhiệm nên có trong tình yêu. Về nhà thấy anh gọi lúc mình đang uống bia và xem phim. Mình bắt máy lên nghe, mình quay xuống chỗ bia cho anh coi:
- Anh cũng thèm uống bia. Anh đã phải từ bỏ bia sau khi tốt nghiệp đại học vì nó không tốt cho nghề của anh.
- Em nhớ anh lắm, biết không hả? Mình đã khóc khi nói.
- Anh cũng nhớ em.
- Mấy hôm nay sáng nào em cũng nhận được hoa đấy. Chắc mình say rồi, mới nói như thế.
Anh im lặng. Thấy anh im lặng mình bỏ máy xuống. Mình không hề biết sau khi cúp máy anh đã khóc.
Sáng hôm sau là chủ nhật mình được nghỉ nên ngủ lướng đến 9h luôn. Chẳng nhớ chuyện tối qua nữa, thế là vẫn vô tâm đi chợ mua đồ ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thứ hai đi làm, có nhân viên đưa hoa, lại là hoa lavender, mình thật không chịu nổi, đang định cầm lên đi bỏ sọt rác, nói vậy rồi mà họ vãn làm thì mình phải cứng dắn. Không ngờ tấm thiệp dơi ra, mình nhặt nên, mấy chữ lòi ra giống lời văn của "ai đó", nên bỏ ra coi: "Anh cũng nhớ em rất nhều, yêu em". Lúc đó mình đã cười một nụ cười hạnh phúc.
Mình vẫn đi làm, đi ăn với đồng nghiệp, đi kara với bạn bình thường.
Không phải là không có chuyện anh đòi thân mật hơn là cái hôn. Hôm đó, sau 2 tuần không gặp nhau, anh nói nhớ mình rồi chở mình qua phòng anh chơi. Hai đứa nói chuyện học, chuyện làm khóa luận. Mình ngồi ở gường rồi anh kê đầu nên đùi mình. Anh bảo:
- Chắc anh sẽ thi vào nội trú.
- Em ủng hộ. Mình đưa hai tay cái lên tỏ ý rất ủng hộ.
- 2 năm đó. Anh nói với ánh mắt hơi buồn.
- Em sẽ chờ, chỉ cần anh tin em là được.
- Sẽ khổ cho em lắm đó.
- Sau này còn khổ hơn mà nếu khổ quá thì tìm người khác. Mình cười nói còn nháy mắt nữa.
- Thách em. Anh bị mình lừa rồi.
- Bố mẹ em còn chưa bao giờ nói thách em mà anh dám thách á.
Anh bật dậy hôn mình, hôn ngấu nghiến luôn, còn cắn môi mình nữa.
- Á, đau. Mình than rồi đẩy anh ra.
- Anh sợ mất em khi mà cứ như thế này mất. Anh nói ra điều anh lo sợ.
- Hâm à, em nói thì em làm được. Nói rồi mình kéo anh lại, áp môi mình lên môi anh. Hôn được một lúc thì anh thò tay vào áo mình, qua áo trong rồi vân vê 2 bầu ngực mình. Thực sự là lần đầu tiên thân mật như thế nên mình hơi lo lắng. Bây giờ hẹn hò 1 tuần họ có thể vào khách sạn rồi nhưng mình thì cho anh ăn chay lâu như vậy, nhưng mình chưa sẵn sàng và cũng không muốn nữa. Thế là mình dừng việc hôn anh lại, kéo nhẹ anh ra, nói:
- Em chưa sẵn sàng và cũng không muốn nữa.
- Anh xin lỗi. Anh hôn trán mình, cái mặt vẻ áy náy.
- Nhưng mà người yêu anh vòng 1 cũng không bé nhỉ. Anh tiếp để cho đỡ ngượng. Nhưng mà sự thật mà. Ngực mình không lớn cũng không bé.
- Em ba vòng đầy đủ. Vẻ mặt rất ư là tự hào.
- Sau này vừa dễ đẻ vừa không sợ con không có sữa. Anh cười làm nộ ra 2 cái má núm, mình lấy tay chọc vào 2 cái lúm đó, cười.
Mình biết từ khi quen mình thì mình chưa từng thấy ai nói về chuyện anh trai gái ở ngoài nữa. Anh cũng thành thật nói anh không còn như thế nữa và cũng vất hết mấy cái BCS trong ví đi rồi, nhưng mình vẫn mua BCS bỏ vào cho anh. Nó:
- Ngỡ đâu anh nổi hứng lên thì sao, cứ bỏ vào cho chắc, em không muốn nuôi con riêng của chồng đâu nha. Mình nói rồi nháy mắt với anh.
- Không có chuyện đó đâu, mà nếu có thì chỉ với em thôi, vợ à.
- Ai biết được.
Cho đến hơn năm nay nó vẫn còn trong ví anh.
Trước ngày tốt nghiệp mình, cả bố mẹ và chị gái mình đều ra. Mình đưa bố mẹ đi chơi, đến ngày tốt nghiệp thì anh qua trường mình dự lễ tốt nghiệp với mình. Mình giới thiệu anh cho cả nhà, ai cũng bảo anh:
- Chắc mắt cháu có vấn đề nặng rồi mới đi quen con bé. Bố nhìn mình, sao bố lại bán đứng con gái thế nhỉ.
- Cháu bị cận nặng mà. Anh cười quay qua nhìn mình.
Anh nói bố mẹ mình thông cảm vì anh không thể đưa họ đi chơi, à anh thi vào nội trú và đậu rồi.
Anh tặng quà cho mình sau buổi lễ. Về nhà mình mở hộp ra thì thấy một cái dây chuyền bạc của hãng PNJ và một cái đồng hồ bạc luôn, mình khá bất ngờ. Anh chưa bao giờ tặng trang sức cho mình. Mà anh chọn cũng đẹp quá hơ. Mặt dây hình đôi cánh thiên thần. Mình mở thêm hộp ra thì có tờ giấy nhỏ, ghi: "Chúc em gặp nhiều thành công, nhớ kiếm tiền nuôi anh nha, anh yêu em". Mình gọi điện cám ơn anh, anh dơ tay trái nên mà mình thấy một cái đồng hồ y trang mình, đồng hô đôi cơ đấy. Anh nói sau này em đi làm, khi nhìn đồng hồ em sẽ nhớ đến anh.
Lễ tốt nghiệp của anh diễn ra sau của mình, ba mẹ anh cũng ra. Đây là lần đầu tiên mình gặp gia đình anh nên hơi hồi hộp. Nhưng tiếp xúc với cô chú một ngày (đưa họ đi chơi) thì mình thấy họ rất hiền, cô còn vui tính nữa. Mình cũng thấy anh là một người con có hiếu. Mình tặng anh đôi giày hiệu Nike, mình không phải đại gia nên khi mua tặng anh đôi giày mình đã phải tích góp hơn 2 tháng đấy.
Tốt hôm đó, cả nhà anh và mình đi ăn ở nhà hàng sau đó đi xem phim ở rạp. Phim hài nên mình nói và cười khá nhiều còn không ngậm được miệng luôn, lúc quay lại nhìn thì thấy cô chú nhìn mình rồi cười, làm mình ngại khinh luôn, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống. Anh kéo mình vào ngực anh, rồi cười với bố mẹ anh, nói:
- Đây không phải lần đầu tiên. Trời ơi làm mình nhìn anh chăn chối, tức khinh luôn. Mình đẩy anh ra nhưng anh ôm chặt quá làm mình không ra được.
- Ba hiểu, ba hiều.
Ôi mẹ ơi, thiệt chứ nhà này lại hiệp lực lại chọc mình. Mất mặt quá đi.
Mẹ anh nói chuyện với mình nhiều về chuyện anh hồi nhỏ, chuyện anh đánh nhau với bạn chảy máu đầu phải khâu 4 mũi hồi lớp 3. Mẹ anh còn nói:
- Cô biết Phong từng dính đến gai gú, cô từng nói nó nhưng nó kêu khi nào nó tìm được đúng người nó yêu thì nó sẽ dừng lại. Cô cầm tay mình nói.
- Và cô mong cháu hãy tha thứ cho nó chuyện trước kia.
- Không sao đâu ạ, anh ấy thành thật nên cháu có nói gì đâu, nó là quá khứ rồi mà, cho nó qua đi. Mình nói cô như thế cho cô yên tâm.
Khoảng gần 2 tháng sau mình xin được việc tại phòng pháp chế của một công ty tư cỡ trung cùng tỉnh nhà mình, lương thì cũng đủ ăn đủ tiêu, không phải xin thêm bố mẹ. Còn con bạn mình xin về tỉnh nó. Chỗ mình làm gần thành phố nhưng nhà mình cách đó gần 2 tiếng đi ôto nên cuối tuần mình mới về được với bố mẹ. Anh thì lại học bác sĩ nội trú nên bọn mình sẽ xa nhau ít nhất 2 năm. Mình làm gần nhà anh nên thỉnh thoảng mình cũng qua hỏi thăm cô chú, chăm sóc họ hộ anh. Mình mới đi làm nên còn nhiều thứ phải học thêm, phòng mình làm có một cô với một anh nữa nhưng công việc thì khá nhiều nên có những hôm phải ở lại tăng ca đến khuy vì phải chuẩn bị hợp đồng cho sếp, về đến nhà là tắm rửa rồi lăn ra ngủ chứ chẳng buồn ăn nữa, quá bữa nên không thấy đói nữa. Anh nhắn tin nhưng mình mệt quá không nghe thấy, sáng hôm sau anh phải đi trực nhưng vẫn gọi cho mình từ sớm, mình kêu đói thì anh hỏi:
- Tối qua lại không ăn đúng không?
- Tối qua về em muộn quá với quá bữa rồi nên em quên luôn. Mình cười cho anh đỡ lo.
- Anh mà ở đó là em cẩn thận đấy nghe chưa, đi ăn nhanh không lại đau dạ dày bây giờ. Mình có tiền sử đau dạ dày.
- Yes, vâng thưa sếp.
Bọn mình xa nhau hơn 2.000 km, nỗi nhớ cũng kéo dài ra như thế. Anh luôn gọi điện video cho mình mỗi sáng từ sau khi mình chuyển về nhà, anh nói muốn biết mình có béo hay gầy đi không nên luôn luôn là video call. Mới sáng ngủ dậy thì có người con gái nào đẹp đâu, nhưng mà anh bảo nhìn quen rồi, lúc mình xấu nhất hay đẹp nhất anh cũng thấy rồi nên kệ, anh chịu được thì chịu, he. Anh thì dù lúc mới ngủ dậy trông vẫn đẹp trai, có nét gì đấy dễ thương, thế mới bất công chứ lại.
Đi làm mình cũng có một số anh FA cùng công ty để ý, không hiểu sao mình thấy mình cũng bình thường mà sao họ lại để ý nhiều thế nhỉ, chắc thấy mình trẻ, ngây thơ đây, họ hay bắt chuyện, mua đồ ăn cho, rủ đi chơi, rồi họ ngỏ lời thích mình, nhưng mình nói thẳng e có người yêu rồi, một số thì bỏ cuộc, một số thì không tin:
- Thế người yêu em đâu mà từ khi em đi làm không thấy đưa đón gì hết.
Một anh khá là đẹp troai nói.
- Yêu xa, anh tin không thì tùy.
Mình nói xong rồi bỏ đi luôn, mình không muốn dây dưa với họ trên mức đồng nghiệp, không muốn anh lo vì mình tin tưởng anh cũng như anh tin tưởng anh như anh tin tưởng mình. Mình có qua chỗ anh lúc mình được nghỉ nhiều, cũng chỉ 1 lần.
Rồi một buổi sáng của gần một năm sau đó, mình đến công ty thì có bó hoa hồng đặt trên bàn làm việc của mình. Mình thấy cũng lạ vì chắc là người trong công ty, mà mấy người theo đuổi mình trong công ty không công khai như thế. Làm cô và anh bạn cùng phòng trêu mình. Hơi tò mò. Lại gần thì thấy có tấm thiệp, ghi "chúc em buổi sáng tốt lành", không ghi tên người gửi, chịu. Mình để lên bàn họp xong về lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng sáng hôm sau đến công ty lại có một bó hoa khác trên bàn mình, mình không biết ai mà thừa tiền thế nhỉ. Họ biết mình không hề mang hoa hôm qua về mà sao hôm nay lại để tiếp.
Đến ngày thứ 3, là hoa lavender (oải hương), đây là loại hoa mình rất thích, bởi mùi hương, sự giản đơn và màu tím nhẹ nhàng của nó. Tấm thiệp lần này ghi khác, "Anh biết loài hoa này em rất thích, nên cố tình mua tặng em, chúc em buổi sáng tốt lành". Hôm đó, trước khi về mình viết lại một tờ giấy nhớ dán nên mặt bàn nếu mai có tặng mình nữa họ sẽ đọc được và dừng chuyện này lại, "Tôi rất cảm ơn những bó hoa của bạn, nhưng xin lỗi từ nay đừng làm thế nữa, tôi có người yêu rồi".
Rồi ra về, ghé siêu thị mua một số thứ, tự dung mình thèm bia thế là mua ít bia với ít đồ ăn vặt về nhậu một mình. Mình thấy bọn mình yêu xa cũng hay, mình thấy nhớ anh nhiều hơn và biết tình cảm của bọn mình nặng nhẹ đến đâu. Một sự trải nhiệm nên có trong tình yêu. Về nhà thấy anh gọi lúc mình đang uống bia và xem phim. Mình bắt máy lên nghe, mình quay xuống chỗ bia cho anh coi:
- Anh cũng thèm uống bia. Anh đã phải từ bỏ bia sau khi tốt nghiệp đại học vì nó không tốt cho nghề của anh.
- Em nhớ anh lắm, biết không hả? Mình đã khóc khi nói.
- Anh cũng nhớ em.
- Mấy hôm nay sáng nào em cũng nhận được hoa đấy. Chắc mình say rồi, mới nói như thế.
Anh im lặng. Thấy anh im lặng mình bỏ máy xuống. Mình không hề biết sau khi cúp máy anh đã khóc.
Sáng hôm sau là chủ nhật mình được nghỉ nên ngủ lướng đến 9h luôn. Chẳng nhớ chuyện tối qua nữa, thế là vẫn vô tâm đi chợ mua đồ ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thứ hai đi làm, có nhân viên đưa hoa, lại là hoa lavender, mình thật không chịu nổi, đang định cầm lên đi bỏ sọt rác, nói vậy rồi mà họ vãn làm thì mình phải cứng dắn. Không ngờ tấm thiệp dơi ra, mình nhặt nên, mấy chữ lòi ra giống lời văn của "ai đó", nên bỏ ra coi: "Anh cũng nhớ em rất nhều, yêu em". Lúc đó mình đã cười một nụ cười hạnh phúc.
Mình vẫn đi làm, đi ăn với đồng nghiệp, đi kara với bạn bình thường.
Chỉnh sửa cuối: