Truyện Teen Thương Em Hơn Những Gì Anh Có - Mattreo041198

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi mattreo041198, 27 Tháng tám 2019.

  1. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 35+36: Sự đắn đo của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình đi làm như bình thường, anh thỉnh thoảng rủ mình đi ăn cùng anh Nam và anh Khánh, mình cũng có đi ăn với cùng ba người như những người bạn với nhau. Có lần mình đi công tác cùng sếp ở tỉnh khác, cũng khá xa. Đến nơi mình mới biết ở đây có biển, mình là người có niềm yêu thích đặc biệt với biển nên mình cực kỳ phấn khích khi thấy biển. Làm việc 3 ngày xong, khi công việc hòm hòm gần xong thì mình đi dạo ở bãi cát vào buổi chiều, cảm giác thật tuyệt vời. Mình không để ý có người đã chụp ảnh mình. Lúc nhìn thấy sếp thì sếp đang cầm máy ảnh tiến về phía mình. Mình vẫn đi dạo như thế, sếp tới gần và nói:

    - Có cần tôi chụp ảnh cho không? Sếp nói rồi dơ máy ảnh nên.

    - Vậy phiền sếp rồi. Mình cười nói thay cho câu trả lời.

    Sếp bắt đầu giơ máy ảnh nên, mình diễn sâu nào là nhìn xa săm, nào là cười duyên.. khá là nhiều ảnh, đến khi chán rồi mình nói sếp được rồi rồi bắt đầu ngồi xuống cát vì mỏi chân rồi. Sếp cũng ngồi bên cạnh. Nói chuyện với mình:

    - Bố mẹ tôi bắt tôi đi xem mặt, người con gái đó là con của bạn bố mẹ tôi.

    Mình không trả lời tiếp tục nghe.

    - Em có muốn biết cô ấy thế nào không?

    Mình cũng tò mò nen gật đầu.

    - Cô ấy nhìn bề ngoài thì có thể nói là xinh đẹp, ăn nói khéo néo, dịu dàng, nhưng cô ấy không có chính kiến của bản thân, bố mẹ nói gì nghe lấy. Tôi thấy bọn tôi không hợp nhau chút nào.

    - Sao anh cứ suy nghĩ một chiều vậy, ngỡ cô ấy thích anh thì sao. Tôi nói cho anh ta biết.

    - Dựa vào đâu em cho là như thế? Anh ta nhìn tôi rồi nói.

    - Tôi cũng là con gái nên tôi có thể hiểu phần nào đó, nếu khi người con gái có cảm tình thì sẽ không hoàn toàn nghe theo gia đình đâu, nếu cô ấy không thích cô ấy sẽ có những hàng động kiểu như là không ưa hoặc làm cho anh thấy cô ta không tốt tính gì. Mình nói cho anh ta một chút về cảm nghĩ của con gái.

    - Nhưng mà theo anh nói từ nãy thì cô ấy hoàn toàn có thể có cảm tình với anh. Mình nói tiếp.

    - Nhưng tôi không có cảm giác gì với cô ấy.

    - Anh thử mở lòng một lần xem, ngỡ đâu cô ấy thực sự là người anh đang tìm kiếm thì sao.

    - Thế tại sao em không thử mở lòng ra với tôi. Anh ta nhìn mình với ánh mắt chờ đợi. Thì ra cuối cùng là câu này đây.

    Mình mỉn cười nhìn anh ta, không nói gì. Mình cho họ lời khuyên nhưng bản thân mình thì không có lời giải đáp. Mình quay đầu nhìn mặt trời lặn, rất tuyệt. Anh ta cầm máy ảnh nên và tặch một cái, mình là cô gái trong bức ảnh đó.

    Buổi tối hôm đó, anh ta nói muốn mời mình ăn cơm tối, mình nói ok, anh ta bảo nhớ mặc đẹp tý hỷ, vì mấy lần xong việc đi chơi là mình toàn mặc áo phông quần jean cho thoải mái. Vậy thôi tối nay mặc váy vậy.

    Lúc mình tới nhà hàng gần đó theo tin nhắn của anh ta thì trong nhà hàng tối om, mình còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ. Nhìn lại tin nhắn thì đúng nó mà. Đến cửa thì thấy đèn mở nên từ từ, có một đường cánh hoa hồng trải dài từ chỗ mình đứng đến cái bàn có ánh nến huyền ảo. Mình thấy có gì đó không ổn rồi. Đi thêm mấy bước thì thấy có bạn nhân viên ra mời mình vào ngồi. Tiếng nhạc bắt đầu nổi nên, lại là bài hát mình thích, mình nhận thấy một điều không hề trừng hợp cả lần ở bar cũng là bài hát này. Nhưng lần này người hát là anh ta - sếp mình chứ không phải ca sĩ. Ôi mình không tưởng tượng được cái người nguyên tắc không công việc, và khô khan trong giao tiếp lại làm được việc lãng mạn như vậy. Mình cười nhìn anh ta hát. Anh ta bao cả nhà hàng hay sao ấy mà không hề thấy bóng một vị khách nào ngoài mình và anh ta.

    Hết bài hát, anh ta cầm bó hoa hồng do người nhân viên đưa cho và tiến về phía mình, miệng cười tủm tỉm. Đến trước mặt mình, quỳ một chân xuống, mở hộp quà ra, nói:

    - Làm bạn gái anh được không. Lại là ánh mắt đó, mình rất sợ ánh mắt mong chờ đó của anh ta. Mình do dự, mình thực sự lo sợ, mình sợ mình không thể yêu anh như yêu Phong. Mình sợ sẽ làm tổn thương anh ta, một người khô khan, cứng nhắc nhưng đã vì mình mà làm những việc chưa từng làm.

    Anh ta nắm lấy tay mình đặt nên trước ngực anh ta.

    - Anh yêu em từ lần đầu tiên nhìn thấy khi em đến phỏng vấn, nhưng khi biết em đã có bạn trai anh đã không để mình nghĩ đến em. Nhưng anh nhầm, đơn phương em bao lâu nay, anh tưởng mình có thể giữ cho tình cảm của mình không bộc lộ ra nhưng thực ra anh chỉ luôn tìm cách để gần em hơn như những chuyến công tác. Đến khi biết em chia tay bạn trai, thì anh thực rất vui, anh đã cười như điên dại trong phòng làm việc, anh quyết đến ngày sinh nhật mình thổ nộ với em, nhưng em đã thẳng thừng từ chối. Em biết anh hụt hẫng thế nào không. Em sẽ chỉ quên được người trước đó khi có người sau bước vào được trái tim em, vậy hãy cho anh làm người chữa lành vết thương của em được không?

    Mình thực sự cảm động, mình không biết mình cảm động vì mình thích anh ta hay mình chỉ cảm cảm động với tình cảm chân thành đó. Mình không muốn lừa rối anh ta nên mình nói:

    - Thực sự em chưa định hình được tình cảm của mình với anh bây giờ là tình bạn hay tình yêu hay một thứ tình cảm nào khác và em chưa quyên được người cũ nhưng em nghĩ là em nên cho anh cơ hội.

    - Vậy hãy cho anh thời gian để anh giúp em xác định lại tình cảm của em với anh được không?

    Mình gật đầu. Mình cũng nuốn cho anh cơ hội thật, và cũng muốn quyên đi Phong nữa.

    Anh ta cười hiền nhìn mình, rồi đứng nên, lấy trong hộp ra một cái vòng tay bạc. Anh đeo vào tay cho mình. Mình chịu về khoản này nên nó cũng ổn. Rồi bọn mình cùng ngồi ăn tối. Ăn xong thì anh rủ đi nghe nhạc ở quán khác, mình thích đi dạo nhắm phố phường nên đề nghị anh đi bộ, anh đồng ý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  2. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 37+38: Bị tạt một "gáo nước lạnh"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hùng (bạn trai hiện tại của mình và là sếp mình) rất bận, lắm lúc mình không hiểu sao mình yêu hai người mà ai cũng bận rộn hết á, buồn thiệt mà. Bọn mình chỉ gặp nhau ở công ty, thỉnh thoản ăn cơm trưa cùng nhau, buổi tối Hùng hay phải đi tiếp khách, dự tiệc, đi ăn với đối tác, nên cứ có dịp đi công tác là kéo mình đi theo, có những lần mình đi chỉ làm cảnh, đi công tác để ký hợp đồng với Hùng nhiều mình học thêm được nghiệp vụ thư ký, hehe. Hùng hay gửi tin nhắn khi anh rảnh, gọi điện khi anh muốn nghe giọng mình, anh rất hay phải thức khuy nên mỗi lần gọi cho mình khuy toàn mình là người ngủ trước.

    Phong cũng biết về việc mình đang hẹn hò với Hùng. Anh không tỏ ra gì cả. Mình nghĩ là anh đã dứt được mình rồi. Có lần mình đi ăn tối với đối tác cùng Hùng thì gặp Phong đi ăn với mấy đồng nghiệp, lúc đầu mình không nhìn thấy Phong nên không đến chào hỏi, ăn xong mình xin phép vào nhà vệ sinh, tô son xong đi ra thì thấy Phong đang đứng gần cửa thì mình cười chào hỏi bình thường, bọn mình vẫn là bạn mà. Mặt anh hình như không ổn lắm, hơi đỏ hình như có uống rượi thì phải, anh tiến tới áp mình vào tường khá nhanh làm mình không kịp hiếu gì cả, lúc hiểu ra tình huống thì đã thấy đầu anh gục trên vai mình rồi. Mình hỏi:

    - Anh uống rượi đấy à?

    - Anh không làm được, anh không thể chịu được khi nhìn em bên người khác như thế, anh không làm được. Anh nói với giọng bất lực.

    - Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà. Mình chỉ biết nói vậy thôi.

    - Cho anh mấy phút thôi, rồi anh sẽ đi ngay. Anh cứ gục đầu vào vai mình như thế.

    Sau đó anh quay đầu đi ra ngoài trước, mình theo sau. Anh trở lại bàn cùng đồng nghiệp anh, mình có để ý xem anh có ổn không thì anh nhìn mình. Minhg mỉn cười.

    Cứ thế, đến khi Hùng dẫn mình về nhà ra mắt bố mẹ anh thì mọi chuyện lại khác nữa. Bố mẹ anh không thích mình, ngay từ đầu mình đã cảm nhận như thế, họ thể hiện ra mặt luôn. Ăn cơm mà mình thấy rất áp lực hơn cả lần gặp đầu tiên gặp ba mẹ Phong. Mình chẳng ăn được gì nhiều, họ toàn hỏi chuyện của Hùng thôi, khi mình đã cố thân thiện, hỏi chuyện bác gái thì bác ấy trả lời cho qua thôi ấy. Cố mãi bữa ăn cũng kết thúc. Nản thiệt mà.

    Hùng cũng khuyên mình từ từ rồi họ sẽ thân thiện với em thôi. Mình gật đầu. Hai ngày sau đó, mình nhận được cuộc gọi từ số lạ, nghe thì thấy giọng mẹ Hùng, mình chào cô, cô hẹn mình đai ăn trưa, và bảo đừng nói cho Hùng biết, mình chuẩn bị tinh thần rồi. Đến nơi thì không chỉ có cô mà còn có một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh. Đến gần thì mình nhận ra là cô gái Hùngtừng cho mình coi ảnh. Ngoài đời còn đẹp hơn. Mình chào cô xong, rồi mỉn cười chào bạn gái ấy. Mình giả vờ không biết cô gái đó là ai, hỏi:

    - Rạ vị này là?

    - Con bé là vị hôn thê của thằng Hùng, tên Nga.

    Ôi từ gia đình gắn ghép giờ thành vị hôn thê luôn rồi ư. Quá nhanh.

    - À rạ, cháu không biết, chào bạn.

    - À chào.

    Cô gái đó không hề có ý muốn làm quen với mình, quay qua nói chuyện với mẹ Hùng.

    - Không biết cô bảo cháu ra đây có việc gì. Mình biết ý định của hai người đó là muốn mình rút lui nhưng mình vẫn cứ mặt dày.

    - Cô chỉ muốn cho cháu biết nhà cô chỉ chấp nhận Nga là con dâu thôi, ngoài con bé ra thì không ai hết.

    - Cô nói chuyện này với anh Hùng chưa ạ? Mình giữ bình tĩnh nhất có thế.

    - Nó biết nhưng vẫn muốn quen cháu, vậy cháu nghĩ cháu sẽ bước vào được nhà cô à.

    - Cô nên buông tha cho anh ấy. Cô gái tên Nga đó nói.

    Họ coi con họ là người còn con người khác không là người đó. Nhà giàu luôn có ý nghĩ phải muôn đăng hộ đối mới cho quen.

    - Cô nên nói cho anh ấy trước rồi hãng đến tìm cháu, cháu không phải là người theo đuổi anh ấy trước mà là anh ấy. Mình nói cho họ biết mình là người có giá cỡ nào và đừng có coi thường mình. Nói xong mình đứng nên xin phép ra về. Mang một bụng tức về công ty, chưa ăn mà chẳng còn thấy đói nữa. Cứ tưởng mẹ anh có ý muốn thân thiết với mình hơn ai ngờ.

    Về phòng ngồi, mọi người đi ăn hết rồi, chán nản cúi đầu xuống bàn nằm ngủ cho qua bữa. Đang gục xuống thì thấy Hùng đi qua, gõ mặt bàn

    - Em không đi ăn trưa à?

    - Em không đói. Mình ngẩng đầu nên nói

    - Đi anh dẫn đi ăn.

    - Em muốn một mình. Mình nói rồi lại cúi đầu xuống úp mặt vào mặt bàn.

    - Em sao thế? Hùng nâng mặt mình nên. Mình lắc đầu. Mệt mỏi

    - "Hay có em bé rồi". Hùng cười chọc mình nhưng mình không cười nổi.

    - Nói cho anh biết chuyện gì thế, nhìn em như thế anh lo lắm.

    - Em mới gặp mẹ anh và "vị hôn thê" của anh đấy. Mình nhấn mạnh từ "vị hôn thê".

    - Vị hôn thế cái gì, ai? Anh tỏ vẻ không hiểu.

    - Nga. Mình đáp.

    - Nga không phải, họ nó gì làm em buồn à.

    - Họ nói em nên buông tha cho anh, bảo em không có cửa trở thành con dâu nhà họ đâu, chỉ có thể là Nga thôi.

    Mình thấy mệt mỏi, hay tại mình chưa thực sự yêu Hùng nên mình có ý nghĩ từ bỏ, nản lòng thế này. Mình không biết. Hùng bước ra khỏi phòng, khoảng 20 phút sau anh quay lại với hai hộp cơm. Anh nói

    - Anh xin lỗi, anh đã nói chuyện với mẹ rồi, từ nay họ sẽ không tìm em vì mấy chuyện như này nữa đâu. Anh xoa đầu mình.

    Mình thấy hơi khó tin nhưng vẫn gật đầu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 39: Sự kiện bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Vào một ngày thời tiết âm u từ sáng sớm, mình đi làm cũng thấy âm u theo. Mình phải soạn hợp đồng cho sếp, đây là hợp đồng lớn nên mình đã coi rất kỹ. Nộp xong, đi ăn với đồng nghiệp. Qua ngày hôm sau, vừa bước vào phòng làm việc thì thấy Hùng đứng ở bàn mình rồi, thấy hơi lạ. Mình hỏi:

    - Sao hôm nay anh đến sớm thế?

    - Em xem lại đi. Anh đưa cho mình bản hợp đồng mình đưa cho anh hôm qua. Giở ra xem. Sao điều về thanh toán bên công ty mình lại cao hơn hai số 0 thế này. Mình nhìn kỹ lại mấy lần, đúng thế thật. Mình nhớ là mình đã đánh rất kỹ phần này mà, sao lại.

    - Em có biết hôm qua xuýt chút nữa là ký hợp đồng rồi không, nếu anh mà không giở ra trước khi ký thì không biết công ty sẽ thiệt hại bao nhiêu nữa, tại sao em lại ẩu như vậy hả, nỡ mất một hợp đồng của công ty rồi đấy em biết không. Anh gắt với mình.

    Mình nhớ là mình đã kiểm tả trước khi đi phô tô đưa cho anh rồi mà.

    - Em đã coi rất kỹ trước khi đi phô tô, anh tin em không.

    - Em làm anh quá thất vọng.

    Anh bỏ ra ngoài. Mình mở máy tính của mình ra. Xem lại thì thấy nó dư hai con số 0. Mình không tin, trí nhớ của mình đâu có tệ như thế. Mình không phục.

    Về nhà mình nói chuyện cho con Ánh nghe, nó cũng thấy lạ. Cả đêm hôm ấy không ngủ được. Trằn chọc qua lại, Hùng cũng không thấy gọi cho mình luôn.

    Hôm sau đi làm thì mọi người nhìn mình chỉ trỏ, mình lại thấy lạ nữa. Vào phòng hỏi cô đồng nghiệp thì cô ngập ngừng khó nói, mình nhớ lại hay là chuyện hôm qua nhỉ, hỏi cô thì cô nói:

    - Ừ, mọi người trong công ty đều biết hết rồi. Mình đứng người luôn.

    Mình không tin anh lại đi nói với mọi người như thế, nhất định có người hại mình cả chuyện sửa lại bản hợp đồng nữa, mình nhờ người lấy camera trong phòng xuống xem thì từ thời gian mình đi vào nhà vệ sinh đến khi đi ra bị làm nhiễu mất rồi, đúng lúc chuẩn bị mang đi phô to bản hợ đồng nữa chứ. Mình bị gọi nên phòng họp, có mấy người trong ban giám đốc, Hùng và cả bố anh – chủ tịch công ty nữa. Mình chào mọi người sau đó ngồi xuống, thì ra đây là cuộc họp kỷ luật, mình biết mức kỷ luật nặng nhất cho lỗi này có thể là cho thôi việc và phải bồi thường tổn thất hợp đồng cho công ty, vì theo hợp đồng khi mình ký với công ty là như thế. Họ nói, mình không thể tự bào chưa được vì không có chứng cứ, nó bị xóa mất rồi, mình chỉ có thể im lặng, vì mình dù có biện minh đi chăng nữa nhưng cũng sẽ chẳng có ai tin mình.

    Cầm quyết định kỷ luật, và phải tự viết đơn xin nghỉ việc, không phải là mức nặng nhất, phải bồi thường gần hai trăm triệu cho công ty nữa chứ. Mình ức. Mình thu rọn đồ đặc của mình trên bàn làm việc bỏ vào hộp, Hùng bước vào, cô và anh bạn đồng nghiệp đi ra ngoài, mình nhìn anh sau đó hỏi:

    - Anh có tin em không? Mình chỉ cần anh tin thôi là đủ.

    - Anh rất muốn tin em nhưng..

    Anh nói với giọng áy náy.

    - Được rồi, anh không phải nói nữa.

    Mình cúi xuống. Trong lúc này mình chỉ cần lời an ủi của anh, nghe câu anh tin em thôi là đủ nhưng câu trả lời của anh làm mình rất buồn, Ngay cả anh còn không tin mình thì có ai có thể tin mình đây.

    - Chuyện bọn mình cũng dừng lại được rồi đấy. Nói xong mình cầm túi xách và thùng đồ đi ra cửa. Anh bước nhanh theo sau, ôm mình từ phía sau, nói:

    - Không, anh sẽ không chia tay với em.

    Mình ngỡ tay của anh ra, đi thẳng ra cổng công ty, từ giờ đây không còn là nơi là việc của mình nữa, nó không thể chứa chấp mình nữa rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  4. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 40+41: Một tháng xả stress

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình kể chuyện mình xin nghỉ việc cho con Ánh nghe, nó bảo ai mà có thể hại mày như vậy. Nó kêu nhân dịp này mày đi du lịch xả stress rồi về bắt đầu xin việc lại đi. Chắc mình cũng phải đi đâu đó cho khuây khỏa thật, chứ với cái tâm trạng này mình không thể đi xin việc được.

    Trong thời gian đi làm mình có tiết tiệm được hơn 100 triệu nên mình phỉa cố gắng để trả hết "số nợ" cho công ty mới được. Không đâu mất 200 triệu, điên tiết chứ bộ. Mình đặt vé đi Hàn Quốc một tuần, sau đó đi Pháp một tuần. Mình sẽ đi để xả xui. Mình gọi về cho bố mẹ thông báo rồi chuẩn bị đồ cho cuộc hành trình. Trong thời gian đi chơi mình tắt điện thoại, mình cần gọi thì mình sẽ nhấn số của điện thoại khách sạn. Mà mình chỉ gọi cho bố mẹ và con Ánh chứ mấy. Mình tự thưởng cho mình khoảng thời gian nghỉ ngơi. Để lấy lại tinh thần, sau chuyến đi mình có một bộ ảnh khi đi Hàn và Pháp. Tuần thứ 3 mình về nhà với bố mẹ cho mẹ tẩm bổ, bố mẹ thì thương con gái không nhắc lại chuyện cũ, chỉ bắt nghỉ ngơi và ăn thôi.

    Ở với bố mẹ là thích nhất, haha. Hai tuần ở nhà, bắt đầu thấy chán và có động lực làm lại từ đầu. Mình bắt đầu viết hồ sơ xin việc, ôi gần 26 tuổi xin việc lại thật là cần rất nhiều động lực mà.

    Mình quay lại phòng để chuẩn bị cho hành trình mới. Mở máy thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, của Hùng, của Phong, của anh Nam và anh Khánh, của công ty cũ, của mấy người bạn nữa. Chăc do mình biến mất không tung tích đây mà. À có cuộc gọi từ cô cùng công ty cũ, mình gọi lại cho cô thì thấy cô hỏi thăm mình, rồi nói điều tra ra được ai là người sửa lại bản hợp đồng của cháu rồi, mình cũng không sân si lắm vì bây giờ mình đâu còn ở đó nữa. Cô nói:

    - Chính con bé Hồng phòng nhân sự làm đó, cô thấy nó bị người khác ép thì phải chứ từ trước tới giờ cháu có gây thù gì với nó đâu mà nó phải hại cháu, hôm nó bị đuổi việc mặt nó lạ lắm như kiểu không cam tâm ấy, à nên cháu chuẩn bị đi làm lại đi hỷ.

    Mình cười nói chuyện khác:

    - Thế cô có biết ai là người đưa vụ này ra không ạ?

    - Sếp Hùng chứ ai nữa, chắc sếp thương cháu.

    Mình nghĩ chắc có lẽ Hùng nhận ra rồi. Nhưng mà muộn rồi.

    Mình chào cô, rồi tắt máy. Mở máy ra cái là điện thoại reo liên tục luôn. Lần này là số của Phong, anh nói ra mở cửa cho anh.

    - Mấy ngày qua em đi đâu vậy hở, có biết anh lo lắm không?

    Vừa mới mở cửa là bị một tràng hỏi thăm à.

    - Điện thoại tắt, tới nhà thì không có, face, zalo không mở, anh còn định gọi điện hỏi bố mẹ em nữa kìa.

    - Anh muốn bị ăn chửi hay sao mà định gọi cho bố mẹ em hỏi.

    Bố mẹ mình biết chuyện chúng mình chia tay rồi.

    - Thì vì thế anh mới nói là định gọi hỏi chứ chưa dám gọi, he. Anh cười nhăn nhở.

    - Mà em đi đâu vậy hở?

    - Đi xả steess

    - Đi với ai?

    - Đi với bồ, sao?

    Anh lườm mình một cái rõ dài.

    - Không đi làm hay sao mà đi du lịch, đúng là bồ là giám đốc nên muốn nghỉ lúc nào là nghỉ hơ. Nặng mùi chọc tức quá đi.

    - Em nghỉ việc rồi.

    - Ơ, thế anh người yêu đâu mà chấp nhận để em xa anh ta à?

    - Sao đâu.

    Có tiếng chuông điện thoại, là của anh, anh bắt máy, điện thoại mình lại reo thấy số của công ty cũ. Họ hẹn mình mai qua công ty có chút việc. Mình nói ok rồi cúp máy. Mình muốn biết họ tính sao chứ chuyện quay lại là không rồi á.

    Anh nói Khánh và Nam hẹn đi ăn, em đi không. Mình đồng ý vì từ lúc dọn dẹp xông đến giờ chưa ăn gì cả, buổi tối mất rồi. Trong lúc anh chờ mình tắm thì anh coi bệnh án của bệnh nhân.

    Mình tắm xong bước ra thì thấy có cả Hùng ngồi đấy nữa. Hùng đến gần mình, cầm tay mình nói:

    - Anh xin lỗi, nhẽ ra anh không nên không tin tưởng em như thế, em quay lại công ty đi.

    - Muộn rồi, em nghĩ là em không thể làm việc cùng một người sếp không tin tưởng nhân viên của mình như thế được. Em không làm được. Mình trả lời dứt khoát.

    Anh hơi hụt hẫng, anh quay qua nhìn Phong, rồi quay lại nhìn mình, nói:

    - Chúng ta quay lại được không? Anh nhìn mình.

    - Em không thay đổi. Mình giữ vững lập trường.

    - Vì cậu ấy đúng không? Hùng lại quay lại nhìn Phong hỏi.

    - Ngay từ lúc bắt đầu anh đã không hoàn toàn tin em có cảm xúc với anh đúng không?

    Hùng không trả lời mình, tức là đồng ý.

    - Vậy thì bây giờ nói gì cũng thế thôi "

    Mình đi qua Hùng, đi vào phòng lấy đồ thay để đi ăn, kệ hai người đó ở ngoài. Mình thay đồ xong, tút lại gương mặt một chút, tô son rồi đi ra ngoài. Ra thì không thấy hai người kia đâu cả. Điện thoại của Phong vẫn trên bàn, mình nghĩ chắc anh ra ngoài một tý nên ngồi ghế lướt điện thoại. 5 phút sau anh quay lại, miệng cười rõ to. Anh cười suốt cả đường đi. Cứ tủm tỉm cười thôi. Mình nghi ngờ nên gặng hỏi:

    - Hai người nói gì với nhau à?

    - Thế em nghĩ bạn trai cũ và bạn trai vừa mới chia tay của em sẽ nói với nhau những gì? Anh ra vẻ bí ẩn với mình.

    Mình bĩu môi, không quan tâm. Quay ra ngoài nhìn cảnh đường. Anh mới mua oto nên mình không phải hít khói đường nữa. Làm bác sĩ giàu nhanh thiệt, mới đấy mà đã mua được oto rồi. Mình hỏi khi anh dừng đèn đỏ:

    - Ba mẹ anh đầu tư oto à.

    Mình biết anh sẽ không lấy tiền của ba mẹ anh để mua xe nhưng vẫn hỏi chơi.

    - Đâu tiền anh mà, anh định cưới vợ nên tậu xe đó. Anh cười quay sang nhìn mình cười.

    - Cô nào mà anh" cướp "về nhanh vậy.

    - Cứ chờ rồi em sẽ biết. Anh không nói gì thêm.

    Từ khi mình mở lòng với Hùng thì mình không còn tình cảm với Phong nữa, nên nghe anh nói sắp cưới vợ mình thấy bình thường. Anh cũng gần 28 rồi mà.

    Lúc mình tới nơi thì thấy hai anh cùng chị Uyên ở đó rồi, mình hơi bất ngờ. Hỏi ra thì biết chị chuyển về đây rồi. Bệnh viên khác trên tỉnh mình. Chị Uyên và anh Nam đã trở thành một cặp từ mấy năm trước, anh Khánh thì vẫn lẻ bóng một mình, chắc ông này kén đây mà. Nhìn hai người đó rất hạnh phúc, cuối cùng chị Uyên cũng đã nhận ra người dành cho chị ấy là ai, mình cùng mừng cho chị ấy. Năm người bọn mình vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong mình đưa ra ý đi hát kara như thời còn đại học, ai cũng tán thành.

    Rất hiếm khi mấy người họ cùng rảnh cùng một ngày nên ai cũng hăng hái hết. Chơi hết mình. Có một chuyện mình không ngờ là đến bài hát" Làm vợ anh nhé", anh Nam hát và đã cầu hôn chị Uyên, hai người này nhanh quá cơ. Được cái gật đầu của chị Uyên là anh Nam vui mà đến nỗi chạy lại bế chị Uyên lên, nhìn hai người đó vui trong nước mắt khi tìm thấy nhau mà mình cũng vui lây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  5. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 42: Công việc mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình có đến công ty cũ để xem thì họ thông báo mình không phải thực hiện việc trả 200 triệu kia nữa, vui không kể siết à. Họ ngỏ ý muốn mời mình lại làm việc, mình từ chối.

    Một ngày mới lại đến, mình bắt đầu nộp hồ sơ, ngân hàng có, công ty tư nhân có, đi phỏng vấn xong chờ. Một tuần sau mình có kết quả ở một công ty tư nhân vẫn là bộ bộ phận pháp chế, có lẽ mình có duyến với pháp chế cong ty. Ngày đầu tiên đi làm Phong nói muốn chúc mình may mắn nên qua chở mình đi làm. Mình cũng ngại vì sợ bạn gái anh thấy thì cũng không hay nên mình từ chối. Bạn bè nhưng cũng có mức độ thôi, chứ mình chưa muốn ăn axit đâu nha. Chưa từ chối xong thì anh cúp máy, nhắn tin: "Em chuẩn bị đi rồi anh qua đón". Hết nói nổi luôn.

    Ngày đầu tiên của mình khá suôn sẻ, chỉ toàn là đi chào các phòng ban khác, chưa bắt tay vào việc. Buối tối còn tiệc chúc mừng nhân viên mới nữa, mỗi người một ly chúc mình một ly nên mình uống hơi nhiều. Có vẻ gần ngồi đâu ngủ đó được. He. Thấy có điện thoại, mình lấy nen nghe thì thấy Phong gọi, nghe thì anh hỏi:

    - Em đang ở đâu để anh qua đón. Anh biết mình đi nhậu ra mắt công ty.

    - Để lát em bắt taxi cũng được. Mình chỉ hơi buồn ngủ chứ chưa có say nha. Vẫn biết.

    - Địa chỉ. Anh hết kiên nhẫn rồi.

    Mình nghĩ chắc anh lo khi một thân say rồi còn bắt taxi nữa nên rủ lòng thương từ một người bạn đây mà. Mình nói địa chỉ. Anh nhắn tin sau 15 phút: "Anh đang ở ngoài, khi nào em ra". Mình trả lời: "Chắc phải tý nữa". Mãi rồi cũng đến lúc mọi người kêu tan tiệc. Ôi cái mắt của mình gần díp lại rồi. Mình đi ra cũng mọi người, chào họ rồi neo lên xe anh ngồi, anh nổ máy cho xe chạy. Mình nhìn đồng hồ thì cũng hơn 11h đêm rồi. Anh thức khuy thệt đó. Cả ngày làm mệt rồi, mà vẫn còn đi đón một người bạn như mình. Rồi không biết trời trăng mấy gió gì nữa, năn ra ngủ luôn. Sáng hôm sau, nghe tiếng báo thức, mình mơ mành thức dậy, mình không hiểu hôm qua mình vào nhà kiểu gì nữa, nhìn xuống chân giày cao gót đã được thay ra, chắc Phong đã giúp mình. Ra ngoài vệ sing cá nhân thì thấy anh ngủ ở sofa, cũng biết lấy chăn trong tủ mình ra đắp đấy. Vệ sing cá nhân xong định quay ra bếp chuẩn bị bữa sáng thì thấy anh ngồi dậy vươn vai rồi. Mình định hỏi sao đêm qua anh không về thì thấy anh trả rồi:

    - Hôm qua cũng muộn rồi, anh thấy lái xe về không an toàn nên đã ở lại. Giải đáp thắc mắc của mình luôn rồi.

    - Nếu định cảm ơn thì làm cho anh bữa sáng với, anh đói quá. Rồi anh vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Nhà mình có đồ dự phòng như bàn trải đánh răng, khăn mặt.. nên anh mới có thể dùng như thế.

    Mình vào lấy hai quả trứng ra làm ốp la, nướng lại bánh mì cho mềm, rồi mở tủ lạnh lấy sữa đổ ra hai ly. Để hai cái đĩa lên bàn ăn, chờ anh ra rồi ăn sáng.

    Anh bước từ nhà tắm ra, thấy đồ ăn không nói năng gì ngồi xuống ăn luôn, như bị bỏ đói ấy. Gần thôi.

    Ăn xong anh rửa bát, tất nhiên mình làm rồi mà. Mình vào thay đồ chuẩn bị đi làm thì anh đi về chuẩn bị đến bệnh viện. Mình không muốn anh phải qua đón mình nữa nên mình nói mình muốn tự đi làm.

    Mình bắt tay vào công việc, nó không khó với mình cho lắm, công việc như cũ thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  6. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 43: Trung tâm thương mại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người đó vậy mà đánh nhanh rút gọn thiệt. Cuối cùng cũng đến ngày cưới của hai của hai người đó. Mình và Phong được giao làm phụ dâu, phụ rể nên ngày chụp ảnh cưới của hai người đó mình phải đi để cùng chụp. Làm phụ dâu chụp ảnh xong cũng là chiều tối mình chỉ muốn về phòng và ngủ thôi, mệt chết đi được. Không ăn gì nhưng bất chấp cái bụng kêu inh ỏi cũng ngủ được.

    Phong với Khánh rủ mình đi mua đồ tặng đám cưới hai người đó vưới đi mua đồ mặc đi đám cưới luôn. Mình ok, dù sao mình cũng lâu rồi chưa đi mua đồ, phải tuốt lại để mồi chài một anh chàng đẹp trai nào đó với được.

    Đến trung tâm thương mại coi đồ thì gặp ngay "vị hôn thê tương lai" của sếp cũ cùng "mẹ chồng tương lai đi mua sắm. Đúng là nhà giàu họ không biết tiêu tiền vào việc gì hết, ngày nào cũng đi ăn, đi dạo mua quần áo, váy vóc. Ghen tị thiệc. Họ nhìn thấy mình thì cố ý đi đến gân mình. Thấy hộ đi gần tới mình nghĩ chắc chẳng có chuyện gì hay ho đâu. Đúng thế thật.

    Mẹ Hùng lên tiếng đầu tiên:

    - Chào cháu. Nói mà nghe như gần cười đến nơi rồi ấy.

    - Chia tay anh Hùng nhà tôi xong thấy cô còn tóm được hai con mồi ngon như vậy à, đúng là gái ngành có khác. Bà Nga thấy" mẹ chồng tương lai"nó với mình với cái vẻ đểu thì cũng không thua câu nào.

    - Rạ chào cô. Họ là người lớn nên mình phải lễ phép, mình là người có giáo dục mà. Nói rồi quay qua bà Nga, nói:

    - Hai người này vẫn ăn đứt anh Hùng nhà cô. Còn ai chọc mình thì mình không bỏ qua được. Mình nói với giọng thách thức lại còn khoác tay hai anh nữa chứ. Hai người họ thân với mình nên mình chẳng ngại gì hết.

    - Thấy chưa bác thấy chưa, cô ta lộ bộ mặt thật là con hồ ly tinh rồi kìa, anh Hùng chia tay cô ta đúng là sáng suốt mà.

    - Cô nhầm rồi, là tôi chia tay anh ấy mới đúng. Mình cho ả ta biết.

    - Thì ra cô bị cho thôi việc xong là chia tay anh ấy luôn à, thấy không ăn được thì nhả ra ấy hả. Cô ta liếc xéo mình.

    - Không nhờ có mẹ anh Hùng và tôi thì anh Hùng anh ấy đâu có nhận ra bộ mặt thật của cô.. Cô ta định nói tiếp gì đó nhưng bị mẹ Hùng hích tay. Họ hớ cái gì à.

    Cô ta nói làm mình có liên tưởng tới chuyện kia, không lẽ.. mình và chị Hồng phòng nhân sự đâu có thù oán gì với nhau đâu, gặp nhau còn ít kìa, với lại cô cùng phòng cũ cũng từngg nói là cô ghi ngờ có người ép chị Hồng chứ nhìn mặt Hồng hôm đó lạ lắm, cái kiểu không cam tâm ấy. Với cái bệnh nghề nghiệp từ khi học luật tới bây giờ mình đoán là 70% là hai người này làm rồi nhưng vẫn muốn biết sự thật cho chắc.

    Mình vẫn giả vờ như không nhận ra cái gì. Chào mẹ Hùng rồi đi tiếp.

    Mình mang tâm trạng nên chẳng mua được gì cả, hai người kia quyết định mua đồ tặng mình cũng ừ đại chứ tâm trạng đang ở đâu đấy có ở đây đâu. Cũng chưa mua được váy đi đám cưới luôn để hôm sau mua vậy. Về nhà mình nhờ cô cùng phòng làm việc cũ hỏi số chị Hồng đó để điều tra cho rõ xem. Mình gọi cho chị Hồng, khi nghe thấy giọng mình thì chị tắt ngay. Mình kiên trì gọi lại đến 3 cuộc sau đó chị mới chịu nghe, mình nói:

    - Em không muốn trả thù hay gì cả, em biết nỗi khổ của chị nên em chỉ muốn nghe trực tiếp từ chị thôi, chứ em cũng đoán được ra mà, chúng ta đâu có thù oán gì mà chị phải hại em đâu đúng không.

    Thấy chị cảm ơn mình nên mình đưa ra đề nghị gặp trực tiếp, chị đồng ý ngay.

    Thế là tối hôm sau đến ngày hẹn chị ra. Mình cười rõ tươi cho chị bớt áy náy. Hỏi thăm vài câu rồi vào chủ đề chính luôn. Mình đã cài sẵn ghi âm để có chuyện gì bất trắc. Chị nói:

    - Thực sự chị cảm ơn em đã hiểu cho chị, chị không cố tình hại em nhưng chị bị ép, họ nói nếu không làm cho họ thì công việc của chị.. khó khăn lắm chị mới kiếm được việc nên chị.. chị rơi nước làm mình cũng thấy thương theo.

    - Cho em biết ai là người ép chị, được không, em không nói với ai đâu, em chỉ muốn biết ai mà lại hận em đến như vậy thôi.

    - Là.. là phu nhân và vị hôn thê của sếp Hùng. Chị nói vưới giọng sơ sệt.

    - Ý chị là mẹ sếp Hùng với chị Nga á?

    - Ừ, ngày chị bị sếp Hùng điều tra ra, chị cũng không thể nói được câu nào vì phu nhân đã nói nếu như chị mà khai ra họ thì dù chị đi xin việc ở đâu cũng chẳng công ty nào nhận cả, họ là người có quyền thế làm sao mà người nghèo chúng ta có thể đấu lại được, hãy hiểu cho chị.

    Mình không nói mà cầm lấy tay chị, mỉn cười nhẹ rồi gật đầu nữa. Chỉ khi nào bạn đặt mình vào hoàn cảnh của người ta thì bạn mới mở được lòng người ta ra mà hiểu câu chuyện của họ.

    Mình giữ lại bản ghi âm đó. Thôi cho nó vào dĩ vãng đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  7. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 44 + 45: Cưới cặp Uyên – Nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2019
  8. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 46: Người nổi tiếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công ty mình làm có sản phẩm mới nên cần người pr, mà chỉ có sao mới có khả năng pr thôi nên ban giám đốc đã quyết định mời Thiên An - một sao đang nổi làm người đại diện pr cho. Mình không phải là fan nhưng mình thích nghe cậu ta đánh đàn organ hơn là nghe hát (lý do mình gọi là cậu thì từ từ mình bật mí). Lần đầu tiên mình làm hợp đồng kiểu này nên hơi bối dối, hợp đồng quảng cáo ấy mà, đi hỏi mấy anh chị trong nghề quảng cáo để làm hợp đồng mà họ xoay mình chóng hết cả mặt, cuối cùng tự túc là hạnh phúc. Tự tìm. Lạy trời và con bé cùng nộp bản hợp đồng đúng hạn, không là bị trừ lương rồi.

    Ngày ký hợp đồng diễn ra ở công ty mình. Vì trước đó mình chỉ nghe nhạc cậu ta trên zing nên không biết mặt, rồi mọi chuyện đã diễn ra như sau. Hợp đồng mình làm nên mình phải đi ký cùng sếp. Vừa mới bước vào cửa công ty cái, ôi cha mẹ ơi, đông như hội, người xin chụp ảnh, người xin chữ ký, toàn tiếng là tiếng, với cái tính tò mò mình cũng bon chen để xem ai thì làm sao mà nhón chân nên nổi với chiều cao 1m54 với cái dép cao gót 3 phân, thế là thôi nhón một hồi mệt, quay qua khều vai chị đồng nghiệp mình chưa biết tên thì bị ăn một cái lườm mặt. Thôi dẹp đi, tự dằn lòng không phải gu của mình, đi nên phòng. Mà quên không để ý cái thẻ nhân viên trên cổ đã không cánh mà bay. Đến phòng chỉ có mỗi anh Hạ đồng nghiệp của mình ở phòng pháp lý ở đó. Chào anh xong vào chỗ ngồi thì thấy anh nhìn mình lạ lắm, một lúc anh nói:

    - Thẻ. Rồi chỉ tay nên cổ.

    Mình cúi xuống nhìn, không thấy. Mình nhớ là mình đã cầm trên tay khi vào cổng công ty rồi mà ta, lục trong túi xách không thấy, đứng lên tìm trên bàn không thấy. Nghĩ ngợi một lúc nhớ ra chắc lúc mình bon chen ở dưới tầng một nên làm rơi ra đâu đó rồi. Nói anh Hạ một tiếng rồi đi xuống tầng một tìm. Mình nhìn nháo nhác bốn phía không thấy mà đám đông vừa nãy cũng tản đi hết rồi. Hỏi bạn tiếp tân thì bạn nói:

    - Em không thấy ai nhặt được cái thẻ nhân viên nào cả, chị tìn lại thử ạ. Mình cảm ơn rồi đi nên phòng lại. Công ty mình có một nội quy là nhân viên không đeo thẻ khi đi làm thì tuần đó coi như không có lương, rồi xong đã nghèo rồi lại còn eo nữa chứ. Nên phòng mà ảo não, chắc do lúc sáng bước chân trái ra cửa trước đây mà.

    Đúng 8 giờ sếp gọi nên phòng họp công ty để ký hợp đồng, mải tìm thẻ mà quyên mất vụ này. Mình nhìn anh Hạ cầu cứu ánh mắt con thỏ con tội nghiệp đã lay động được anh Hạ, thế là anh cho mình mượn tạm thẻ của anh để nên gặp sếp. Chắc sếp không để ý đâu, nghĩ thế và hung dũng, đầy tự tin bước nên tầng 10 phòng họp. Mở cửa phòng họp ra thì thấy sếp và chị thư ký xinh đẹp ở đó trước rồi, chào sếp rồi ngồi bên trái bàn cùng sếp, chờ bên "sao" đến. Hình như sếp cũng thấy cái thẻ của mình rồi hay sao ấy, hình trong thẻ là đàn ông mà mặt mình phụ nữ. Mình chuẩn bị tinh thần ăn mắng rồi nhưng nhờ có cái gõ cửa mà mình thoát nạn trong gang tấc. Sếp nghe tiếng thì sếp quay ra cửa nói:

    - Mời vào.

    Bước vào là ba người, người đi trước là đại diện công ty kia, người đi giữa là idol, người đi cuối là quản lý. Từ lúc họ vào mình không để ý lắm chỉ nhìn thấy người đại diện bên kia rồi bắt tay với anh ta thôi, đưa mắt sang người bên cạnh thì ôi thôi, giờ thì mình biết tại sao lúc ở cửa công ty mọi người lại ngáo ngác xin chụp ảnh với xin chữ ký rồi. Đẹp – một từ thôi. Như trong tranh vẽ bước ra vậy.

    Đẹp cái kiểu bad boy á. Cậu ta đưa tay bắt với mình, mà rất tôn trọng phụ nữ nha, chỉ cầm nửa trên bàn tay thôi, không bắt cả bàn tay đâu, hay cậu ta ngại bạn gái cậu ta ở nhà đây, mình nghĩ thế, he. Mà cậu ta cũng đưa mắt nhìn xuống cái thẻ nhân viên của mình rồi cười. Mình ngại nên cười thôi chứ làm sao bây giờ.

    Bắt tay chào hỏi xong là vào thẳng vấn đề luôn, chị thư ký đưa bản hợp đồng cho hai bên, sếp mình xem rồi nên chỉ chờ bên kia cho ý kiến, có cần thêm bớt điều khoản nào không thôi là ký. Mình nhìn lại chỗ họ tên và ngày sinh của cậu ta thì cậu ta nhỏ hơn mình một tuổi nên mình mới gọi là cậu ta ở trên đó.

    Bên kia đọc xong, thảo luận xong, chờ 15 phút sau họ đồng ý với hợp đồng không sửa, thêm, bớt điều khoản nào, đúng là thành công ngay lần đầu tiên mà. Mình tự hào về mình quá cơ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  9. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    CHƯƠNG 47 + 48: Show sự kiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ký hợp đồng xong, lúc hai bên bắt tay thì mình chuẩn bị đi ra luôn. Đứng lên đi ra của thì thấy cánh tay bị níu lấy, quay lại thì thấy cậu Thiên An đó kéo tay rồi chìa cái thẻ nhân viên của mình ra. Mình khá là bất ngờ. Mình đã tìm như vậy mà còn không thấy tại sao cậu ta lại ngặt được không biết. Cậu ta chắc thấy mình với vẻ mặt thắc mắc thì nói:

    - Lúc dưới sảnh công ty tôi thấy nó rơi trên nền, nên tiên tay nhặt thôi.

    - À cảm ơn cậu. Mình nhận lấy cái thẻ rồi mỉn cười cảm ơn, chắc cái lúc bon chen vì tính tò mò, thẻ cầm tay rồi thả ra lúc nào á.

    Hai ngày sau thì là ngày quay quảng cáo cho sản phẩm. Vì hết nhiệm vụ của mình rồi nên mình không quan tâm lắm đến vụ này. Đi làm, rồi về nhà. Cuối tuần thỉnh thoảng thèm cơm bố nấu thì về với bố mẹ (ở nhà mình bố là người nấu ăn hehe). Mình cũng có vài lần gặp Thiên An ở công ty lúc cậu ta đến quay và tập dượt cho show, chỉ chào hỏi bình thường, nhưng lần này cậu ta nói nhiền hơn:

    - Xong hợp đồng Mai mời An đi ăn được không? Không thấy mình trả lời cậu ta nói tiếp.

    -"Mai không định cảm ơn tôi vụ hôm trước à? Mình đần ra một lúc rồi nhớ ra cái vụ hôm trước mà cậu ta nói là vụ gì.

    - OK, tôi chỉ sợ An không có thời gian nên tôi chỉ cảm ơn miệng thôi. Mình chống cháy.

    - Vì lịch của An không cố định nên ngày giờ An sẽ báo lại sau.

    - OK, à An lấy số điện thoại để liên lạc không?

    - An có số Mai rồi. Nhanh dữ thần à.

    Đến ngày sự kiện diễn ra, đáng lẽ mình không cần tham gia đâu nhưng sếp nói mình là người soạn hợp đồng nên kêu mình tham gia, ôi trời ơi lại phải tốn tiền đi thuê váy dự tiệc nữa chứ. Thôi đành phải đi vậy, mình có biết gì về đồng hồ đâu mà, chỉ đến ngồi xem show miễn phí ấy mà.

    Lúc đến nơi thì mình đến tìm mấy chị đồng nghiệp nói chuyện, rồi ra chào sếp một tiếng. Lúc mình nhìn thì mình thì không thấy ai bên cạnh sếp mới định qua chào hỏi chứ. Vừa chào sếp xong thì thấy có người quay lại nhìn mình và sếp. Ai ngờ đâu người quay lại gặp Hùng-sếp cũ cũng là người yêu cũ của mình. Bên cạnh Hùng là Nga, thấy mình thì cô ta khoác lấy tay Hùng, Hùng định kéo tay cô ta ra nhưng thấy cô ta không vui thì để kệ luôn. Mình chào hỏi như bình thường như gặp khách của sếp thôi, chứ cũng hết tình cảm từ khi anh ta không hề tin mình và không nghe mình giải thích rồi. Cũng cách 5 tháng rồi mới gặp lại Hùng, có vẻ anh buồn hiều hơn thì phải, thấy anh hơi gầy, thôi kệ anh ta, không quan tâm. Nga có vẻ đắc ý lắm khi bên cạnh mình chẳng có ai cả, cô ta cười rõ to.

    - Chúng tôi sắp cưới đấy. Vẫn là cái nụ cười ngoác tới tận mang tai ấy, Nga nói.

    - Chúc mừng hai người. Nó cũng trong dự đoán của mình thôi. Mẹ chồng con dâu hợp cạ vậy mà.

    Sếp mình thấy vậy thì hỏi:

    - Ba người biết nhau à?

    - Chúng tôi không chỉ biết nhau mà cô Mai đây từng là nhân viên ở công ty ba mẹ chồng tương lai tôi nữa.

    Mình chưa kịp trả lời sếp thì cô ta đã nhanh miệng hơn rồi.

    - Ô vậy à. Sếp mình nói.

    - Anh cẩn thận chứ không có người sẽ làm thất thoát của công ty anh đến hàng tỷ đồng đấy.

    Nga lại tiếp tục nói. Cô ta định làm mình bẽ mặt đây mà.

    - Cô ấy đã được minh oan rồi mà, sao em lại nói thế.

    Lần này là Hùng nên tiếng. Mình vẫn chẳng muốn nói, mình làm việc thế nào thì sếp mình biết không cần thanh minh vì những chuyện không đâu.

    - Nhân viên của tôi làm việc như thế nào thì thời gian vừa qua tôi cũng đã biết, với lại ở công ty cũ Hiền đã được minh oan rồi mà, sao cô lại nói như thế.

    Sếp mình nói đó. Sếp người ta như thế chứ, sếp mình được cái cực kỳ bảo vệ nhân viên, vì sếp tin tưởng nhân viên của mình. Mình đã từng nghe mấy vụ như vậy từ đồng nghiệp rồi.

    - Rạ cảm ơn sếp. Mình cười mỉn cảm ơn. Nhìn Nga mà mình muốn cười thật to vào mặt cô ta nhưng vì phải dữ thể diện nên chỉ cười mỉn nhìn cô ta thôi.

    Tình cờ chạm mắt Hùng thì thấy Hùng nhìn mình, mình chỉ gật đầu chào rồi xin phép về chỗ cũ ngồi.

    Lúc phát biểu khai mạc xong là đến vào chỗ ngồi xem show, mình lại còn được ngồi hàng ghế đầu tiên nữa chứ, như vịt xem thiên nga múa vậy á, không hiểu gì hết, nhưng vẫn phải vỗ tay đôm đốp cho bằng người ta. Haha.

    Cuối cùng show cũng xong, 10 giờ tối, công ty tổ chức tiệc mừng vì ra mắt sản phảm thàng công, đi ăn, cả công ty bao luôn cái nhà hàng, có cả cậu Thiên An đó nữa. Mình không nghĩ là cậu ta đi cùng nhưng ai ngờ sếp vừa hỏi cái cậu ta gật dầu cái dụp.

    Cũng đói rồi nên ai cũng vừa ăn vừa uống, mình thì chỉ có ăn nhiều thôi. Đang ăn thì thấy Thiên An đi mời từng người trong ban giám đốc công ty mình mình, mình chỉ cười hùa theo cùng mọi người thôi, nhưng ai ngờ cậu ta mang ly rượu bước đến chỗ mình, làm ai cũng ngoái nhìn, mình nhìn bên trái bên phải xem có ai có máu mặt ở phía mình không thì chẳng thấy ai cả, rồi xong không lẽ cậu ta định mời mình. Đúng như dự đoán, cậu ta dến trước mặt mình rồi cầm cốc rượu mình lên đưa cho mình, mình cũng phải đứng dậy cho phải phép chứ, mấy đồng nghiệp bên cạnh hú hét ầm ầm làm mình cũng ngại. Cầm ly rượu từ tay cậu ta mà thấy cả đống ánh mắt mang hình viên đạn rồi, sởn hết cả gai ốc. Cậu ta nói:

    - Mong chúng ta sẽ được cộng tác với nhau nhiều hơn.

    Mình gật đầu. Cái này phải do sếp quyết định chứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  10. mattreo041198

    Bài viết:
    3
    Chương 49: Người bạn mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình mời Thiên An đi chơi sau đó môt tuần. Ăn ở nhà hàng cậu ta chọn vì sợ phóng viên hay fan gì đó. Lúc nhìn menu thì thấy giá cả cũng ổn nên chọn món mình thích ăn. Bọn mình có nói chuyện qua lại chuyện công việc, cuộc sống, Thiên An cho mình nhận ra không ai là không có nỗi khổ riêng, ngươi fnooir tiếng như cậu ta thì sao, ánh hào quang chỉ là trên sân khấu, còn sau sân khấu cậu ta cũng chỉ là những người bình thường. Đi ăn xong bọn mình có đi uống trà đá ở vỉa hè nữa, cậu ta nói từ sau khi nổi tiếng cậu ấy không thể tùy hứng đi uống đồ vỉa hè nữa. Mình không nghĩ cậu ta lại chia sẻ nhiều như thế với người ít quen như mình, mình thấy khá tin tưởng cậu ta nên cũng nói lại một vài chuyện của mình.

    Sau lần đi chơi đó thì có vài lần nữa, lần đầu là mình trả tiền vì mình đã hứa mời, những lần đi chơi sau đó cậu ta toàn đòi trả tiền không à. Cậu ta nói ở Showbiz cậu ta rất ít bạn, bạn thân thì càng không nên muốn mình có thể trở thành bạn cậu ta, vì thấy bọn mình có chung lý tưởng sống, mình cũng thấy rất vui khi có một người bạn như cậu ta. Khi đã hiểu hơn về Thiên An một chút, mình thấy cậu ta cũng khá hài hước, hay chọc chô mình cười mà mình là người khi đã thân một chút là không nể nang gì hết á, nói tuốt. Cậu ta hỏi:

    - Mai có sợ tin đồn không?

    - Không, cuộc sống của mình không thể cho những cái tin đồn của người ngoài ảnh hường được nên Mai không sợ.

    - Nếu có chuyện gì liên quan đến báo chí thì Mai cứ để đó Thiên An lo, mình chỉ lo cho Mai sẽ bị ảnh hưởng thôi.

    - Sao đâu chúng ta là bạn trong sáng thì không sợ gì hết á. Mình cười.

    Có lần bọn mình đi chơi, mình được Thiên An đưa về thì gặp Phong đang đứng trước cửa phòng mình. Thiên An thấy thế thì hỏi mình với giọng tò mò:

    - Bạn trai đến tìm à? Vừa hỏi vừa cười nữa chứ.

    - Mai mà có bạn trai thì sẽ cho An ra rìa luôn ấy. Mình cười nói lại.

    - Thôi vào đi không để người ta đợi. Nói rồi đẩy mình vào.

    Mình chào tạm biệt cậu ta rồi đi vào. Gần đến chỗ Phong thì thấy Phong cầm một túi giấy, chắc là đựng đồ ăn.

    - Em đi với ai về thế?

    - Bạn, sao hôm nay rảnh rỗi qua em thế này, còn cái gì đây?

    Mình nói rồi chỉ vào cái túi giấy.

    - À khoai lang nướng, đi đường về thấy ngon nên mua qua cho em.

    - Ôi ngon thế, mà anh chờ lâu chưa? Mình vừa hỏi vừa mở cửa.

    - Mới thôi. Anh bước vào sau mình.

    Mình để chìa khóa xuống là như hổ thấy con mồi, nhanh tay mở cai túi giấy anh đưa ra. Mùi thơm ngào ngạt.

    - Tuyệt vời. Mình cười trong hạnh phúc.

    Mình lấy đưa anh một củ mình một củ ngồi sàn nhà ăn luôn cho thoải mái.

    - Em không định giới thiệu anh nghe về người đưa em về vừa nãy à?

    - À Thiên An, cậu ta từng ký hợp đồng quảng cáo với công ty em, có biết một chút, rồi cậu ta có giúp em một lần nên làm bạn, sao ghen à? Mình châm chọc.

    - Nếu anh nói là anh ghen thật thì em có tin không?

    Anh nhìn mình với ánh mắt buồn.

    - Anh nên nhớ anh có vợ sắp cưới rồi đó, em không muốn bị tạt axit oan đâu nha, em không có tiền đập mặt xây lại đâu nha, em còn muốn kiếm con rể cho bố mẹ em.

    - À cuối tháng này em có rảnh không, mấy đứa kia rủ đi chơi hai ngày đấy.

    - Em thì chưa nghỉ lần nào, nếu không có việc gấp thì em xin nghỉ được thôi, thế bọn anh xin nghỉ được à, em tưởng khó lắm.

    - Chắc được thôi.

    - Vậy thì xin thử rồi nói em biết trước chuẩn bị nha.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...