Từ sau hôm ở quán karaoke, anh trai đưa Kiều Vi say rượu về nhà thì sáng hôm sau lập tức dọn luôn qua nhà cô nàng. Tôi thật không biết nên nói anh ấy lưu manh hay là dễ dãi nữa. Cũng từ tối hôm ấy, tôi và Ryan đã chiến tranh lạnh được hơn một tuần rồi. À không, không hẳn là chiến tranh lạnh bởi vì chỉ có tôi đơn phương né tránh anh ấy, còn anh ấy vẫn đều đặn hằng ngày treo bữa sáng trước cửa nhà tôi. Bạn nghĩ xem, mỗi buổi sáng bạn ôm bụng đói đi làm nhưng khi mở của ra lại có vài cái bánh bao nóng hổi hay là một ít cháo vừa thơm vừa ngon treo trước cửa nhà bạn thì bạn có rung động hay không? Câu trả lời tất nhiên là có.. Chỉ là, tôi không nghĩ một người hoàn hảo như anh ấy lại thích một cô gái tầm thường như tôi, tôi không muốn bản thân lại mạo hiểm tình cảm mình thêm một lần nữa. Tôi thà lấy một người đàn ông nhan sắc bình thường, lương đủ ăn ngày ba bữa cũng không muốn đánh đổi trái tim mình thêm lần nào nữa. Tôi chính là một cô gái nhát gan như vậy đấy!
Sáng hôm nay, tôi vừa mở cửa ra thì thấy bữa sáng đã được treo ở đấy từ lúc nào rồi. Người đàn ông này.. thật khiến tôi không biết phải làm sao. Hôm nay là hai phần sandwich thịt xông khói nóng hổi, nhìn thôi đã khiến tôi nuốt nước miếng ừng ực rồi. Tôi cầm lấy bữa sáng sau đó đi đến công ty.
Ngồi xuống bàn làm việc, tôi cẩn thận mở hộp đựng ra rồi cầm lấy cái bánh cắn từng chút một. Vị ngọt của bánh mì kết hợp với vị mặn của thịt cùng nước sốt cay đặc biệt khiến yêu thích không thôi. Tôi bất giác lại nghĩ đến bóng dáng Ryan khi đeo tạp dề, vừa ấm áp lại vừa nghiêm túc, tôi nhìn tính ra cũng cả trăm lần rồi nhưng chẳng thể nào ngán được.
Khi tôi đang ngơ ngẩn thì giọng của tiểu Mỹ phóng đại bên tai:
"Tiểu Nhi Nhi, cậu đang nghĩ cái gì thế hả?"
Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn cô nàng. Bao Công đứng bên cạnh thấy tôi như vậy thì ôm bụng cười nắc nẻ:
"Lý Nhi, vẻ mặt này của cô là sao hả? Hahaha.. cô vừa trên sao Hỏa rớt xuống đấy à?"
Tôi lườm anh ta: "Anh mới từ trên sao Hỏa rớt xuống đấy."
Tiểu Mỹ lo lắng nhìn tôi: "Dạo này cậu cứ hay ngẩn ngơ lắm. Không sao đấy chứ?"
Tôi cười trừ: "Tớ không sao, chỉ là có một số việc cần tớ giải quyết thôi."
"Ừ, có chuyện gì không tự mình giải quyết được thì nhất định phải nói cho tớ biết đấy, tớ nhất định sẽ giúp đỡ cậu."
Tôi híp mắt cười với cô nàng. Tiểu Mỹ là người luôn biết cách tạo niềm vui cho mọi người, là một cô gái rất hiểu chuyện, rất ấm áp.
Giờ mới để ý, gần đây cặp đôi oan gia này lại rất thường xuyên đi chung với nhau. Trước kia thì hận không thể nhào lên cắn cho mỗi người sứt một miếng thịt. Tôi chống cằm quan sát hai người họ lướt mắt đưa tình với nhau, từ tốn hỏi:
"Hai người đang yêu nhau à?"
"Phụt.. khụ khụ khụ.." Tôi vừa dứt lời thì cả hai đồng loạt ho sặc sụa.
Chắc là đúng rồi đồng lòng đến thế cơ mà.
"Cậu đang nói nhảm gì vậy? Tớ với anh ta làm sao có thể.."
Tôi phất phất tay với tiểu Mỹ: "Không cần lừa tớ, hai người cứ như chó với mèo, tự nhiên dạo này lại hòa thuận khác thường. Không chỉ tớ sợ rằng nguyên cái bộ phận này đều biết hai người đang yêu nhau rồi."
Tiểu Mỹ nắm lấy tay tôi cười hì hì: "Tiểu Nhi Nhi.. Tớ không có ý giấu cậu đâu."
"Không sao, không sao."
Tiếp đó tôi nhìn về phía Bao Công: "Anh liệu mà đối xử với cậu ấy cho tốt. Nếu không.." Tôi đưa nắm tay mình lên tỏ ý cảnh cáo anh ta.
"Không cần cô nhắc tôi cũng sẽ đối tốt với cô ấy."
Một lát sau vào giờ làm việc, hai người họ liền kéo nhau đi mất dạng.
Một ngày trôi nhanh như gió, thoáng chốc liền đến giờ tan làm, tôi thu dọn đồ rồi một mình trở về nhà. Bầu trời mây đen kéo đến đen mịt, sợ mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào, tôi lật đật về nhà nhanh nhất có thể. Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi liền trông thấy hai người phụ nữ ăn mặc lịch sự đứng trước cửa nhà Ryan. Một người phụ nữ trung niên tóc búi cáo, diện đồ quý phái cùng một cô gái cao ráo trẻ đẹp, ăn mặc thời thượng. Không hiểu sao khi thấy cô gái này trái tim tôi lại nổi lên cảm giác bất an. Cùng lúc đó mưa cũng ầm ầm trút xuống.
Tôi tiến lại chào hỏi hai người họ: "Cháu chào bác ạ, bác là người quen của Ryan ạ?"
Bác gái nhìn tôi vài giây rồi mỉm cười hiền từ: "Phải, bác đợi nó hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Cháu là người quen nó à? Thế cháu có biết chừng nào thằng nhóc ấy về không?"
"Cháu ở nhà đối diện ạ. Thường thì giờ này anh ấy đã về rồi, chắc là tăng ca ấy ạ."
Cô gái nãy giờ vẫn luôn im lặng bây giờ đột nhiên lên tiếng: "Ồ.. nghe như hai người rất thân thiết ấy nhỉ?" Giọng điệu cô ấy chất chứa nồng đậm sát ý.
Tôi nghe vậy thì mỉm cười lịch sự: "Cũng không hẳn, chỉ có qua lại và lần thôi."
"Bác ơi, để con đưa bác vào nhà ngồi, đứng ngoài này lâu quá sẽ mất sức lắm ạ."
Nói rồi tôi thành thục đưa tay bấm mật mã nhà Ryan, "đinh" một tiếng cửa nhà liền mở ra. Cùng lúc đó, tôi đưa mắt nhìn qua cô gái kia, tôi nhếch miệng cười nhẹ, cô ta liền trừng mắt với tôi.
Vào nhà, tôi theo thói quen đi vào nhà bếp lấy nước, cô gái đó cũng bước theo sau. Tôi coi như không thấy cô ta, thản nhiên làm việc của mình.
"Có vẻ như cô vào đây nhiều lần rồi, xem đây là nhà mình luôn rồi à?" Cô ta khoanh tay dựa lưng vào tủ lạnh, dùng vẻ mặt khinh khi nhìn tôi.
"Tôi cũng không nói đây là nhà mình, là cô tự suy diễn đấy chứ. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, cô không cần phải trưng bộ mặt ghét bỏ tôi ra mặt như thế."
"Tình địch đứng trước mặt, chẳng lẽ tôi còn phải giả bộ hòa nhã với cô à?"
"Chẳng phải nãy giờ tôi vẫn lịch sự với cô đấy thôi, cô như vậy là không hiểu phép tắc rồi."
"Xin lỗi, nhưng tôi không hai mặt được như cô."
"Tôi sẽ xem đây là một lời khen vậy. Cảm ơn!" Nói rồi tôi cầm khay nước đi thẳng.
"Cô.."
"Mời bác uống nước ạ." Tôi đưa ly nước đến lễ phép nói.
"Cảm ơn cháu."
Bác ấy vừa uống nước vừa chăm chú nhìn tôi, ban đầu tôi còn ráng chịu đựng, vài phút sau thì không chịu nổi nữa. Tôi đỏ mặt hỏi:
"Mặt cháu có dính gì ạ?"
"À không, chỉ tại nhìn cháu có vài nét rất giống đứa nhỏ mà bác từng quen. Xin lỗi cháu, bác vô ý quá."
"Không sao ạ."
"À, bác vẫn chưa được biết tên cháu."
"Cháu tên Lý Nhi ạ."
"Lý Nhi.." Sau khi nghe tên tôi, bác ấy bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn tôi.
"Quả nhiên.. quả nhiên là cháu. Thảo nào lại giống như thế. Đúng là duyên phận mà."
Tôi ngơ ngác: "Bác.. có chuyện gì sao ạ?"
Bà ấy bất ngờ chồm tới nắm lấy tay tôi, vui mừng nói: "Bác là mẹ của tiểu Dương đây, lúc trước con hay sang nhà bác chơi con nhớ không? Thật đúng là duyên phận.. không ngờ hai đứa lại là hàng xóm với nhau."
Đầu tôi như nổ ầm một tiếng, niềm vui gặp lại người quen cũ chưa kịp tới thì đã bị lượng thông tin kia dẫm bẹp.
Ryan.. Ryan và Dương Quá.. là một sao?
"Bác.. nói gì ạ? Ryan chính là Tô Dương sao ạ?"
"Phải phải, nó vẫn luôn tìm cháu không ngờ là tìm được thật này."
Đầu óc tôi như bị mây đen giăng kín, lòng nặng trĩu như đang chứa đựng cả trăm tấn đá. Cô gái tình địch nãy giờ đứng bên cạnh cũng hoảng hốt vô cùng, cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
"Bác gái, hai người quen nhau ạ?"
"Phải, đây là đứa bé mà ta từng kể với con đấy."
"Vậy sao ạ.." Mặt cô ta thoáng chốc trở nên xanh mét.
Tôi không còn tâm tình nào ở lại đây nữa, bèn xin phép ra về.
"Bác đã gọi cho tiểu Dương rồi, chắc thằng bé sắp về rồi, cháu không ở lại ăn cơm sao?"
"Cháu hơi mệt ạ, hôm sau cháu sẽ sang thăm bác sau, bây giờ cháu xin phép về trước."
"Được được, hôm sau nhất định phải đến thăm bác đấy."
"Vâng ạ."
Tôi ôm tâm trạng nặng nề bữa thẳng ra cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy Ryan đứng trước mặt. Tim tôi đánh "thịch" một tiếng, tay bất giác cũng nắm chặt lại.
"Lý Nhi, em đưa mẹ anh vào nhà sao?"
"..."
"Cảm ơn em, anh có mua nguyên liệu rồi nè, em vào ăn chung nhé?"
"..."
"Tại sao lại lừa em?"
".. Lý Nhi.. không lẽ.."
Tôi cười tự giễu: "Tô Dương, anh nói đúng, em chính là một con ngốc."
Dứt lời tôi lách qua người Tô Dương, đi thẳng về nhà mình. Ngoài trời mưa càng ngày càng to..
Sáng hôm nay, tôi vừa mở cửa ra thì thấy bữa sáng đã được treo ở đấy từ lúc nào rồi. Người đàn ông này.. thật khiến tôi không biết phải làm sao. Hôm nay là hai phần sandwich thịt xông khói nóng hổi, nhìn thôi đã khiến tôi nuốt nước miếng ừng ực rồi. Tôi cầm lấy bữa sáng sau đó đi đến công ty.
Ngồi xuống bàn làm việc, tôi cẩn thận mở hộp đựng ra rồi cầm lấy cái bánh cắn từng chút một. Vị ngọt của bánh mì kết hợp với vị mặn của thịt cùng nước sốt cay đặc biệt khiến yêu thích không thôi. Tôi bất giác lại nghĩ đến bóng dáng Ryan khi đeo tạp dề, vừa ấm áp lại vừa nghiêm túc, tôi nhìn tính ra cũng cả trăm lần rồi nhưng chẳng thể nào ngán được.
Khi tôi đang ngơ ngẩn thì giọng của tiểu Mỹ phóng đại bên tai:
"Tiểu Nhi Nhi, cậu đang nghĩ cái gì thế hả?"
Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn cô nàng. Bao Công đứng bên cạnh thấy tôi như vậy thì ôm bụng cười nắc nẻ:
"Lý Nhi, vẻ mặt này của cô là sao hả? Hahaha.. cô vừa trên sao Hỏa rớt xuống đấy à?"
Tôi lườm anh ta: "Anh mới từ trên sao Hỏa rớt xuống đấy."
Tiểu Mỹ lo lắng nhìn tôi: "Dạo này cậu cứ hay ngẩn ngơ lắm. Không sao đấy chứ?"
Tôi cười trừ: "Tớ không sao, chỉ là có một số việc cần tớ giải quyết thôi."
"Ừ, có chuyện gì không tự mình giải quyết được thì nhất định phải nói cho tớ biết đấy, tớ nhất định sẽ giúp đỡ cậu."
Tôi híp mắt cười với cô nàng. Tiểu Mỹ là người luôn biết cách tạo niềm vui cho mọi người, là một cô gái rất hiểu chuyện, rất ấm áp.
Giờ mới để ý, gần đây cặp đôi oan gia này lại rất thường xuyên đi chung với nhau. Trước kia thì hận không thể nhào lên cắn cho mỗi người sứt một miếng thịt. Tôi chống cằm quan sát hai người họ lướt mắt đưa tình với nhau, từ tốn hỏi:
"Hai người đang yêu nhau à?"
"Phụt.. khụ khụ khụ.." Tôi vừa dứt lời thì cả hai đồng loạt ho sặc sụa.
Chắc là đúng rồi đồng lòng đến thế cơ mà.
"Cậu đang nói nhảm gì vậy? Tớ với anh ta làm sao có thể.."
Tôi phất phất tay với tiểu Mỹ: "Không cần lừa tớ, hai người cứ như chó với mèo, tự nhiên dạo này lại hòa thuận khác thường. Không chỉ tớ sợ rằng nguyên cái bộ phận này đều biết hai người đang yêu nhau rồi."
Tiểu Mỹ nắm lấy tay tôi cười hì hì: "Tiểu Nhi Nhi.. Tớ không có ý giấu cậu đâu."
"Không sao, không sao."
Tiếp đó tôi nhìn về phía Bao Công: "Anh liệu mà đối xử với cậu ấy cho tốt. Nếu không.." Tôi đưa nắm tay mình lên tỏ ý cảnh cáo anh ta.
"Không cần cô nhắc tôi cũng sẽ đối tốt với cô ấy."
Một lát sau vào giờ làm việc, hai người họ liền kéo nhau đi mất dạng.
Một ngày trôi nhanh như gió, thoáng chốc liền đến giờ tan làm, tôi thu dọn đồ rồi một mình trở về nhà. Bầu trời mây đen kéo đến đen mịt, sợ mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào, tôi lật đật về nhà nhanh nhất có thể. Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi liền trông thấy hai người phụ nữ ăn mặc lịch sự đứng trước cửa nhà Ryan. Một người phụ nữ trung niên tóc búi cáo, diện đồ quý phái cùng một cô gái cao ráo trẻ đẹp, ăn mặc thời thượng. Không hiểu sao khi thấy cô gái này trái tim tôi lại nổi lên cảm giác bất an. Cùng lúc đó mưa cũng ầm ầm trút xuống.
Tôi tiến lại chào hỏi hai người họ: "Cháu chào bác ạ, bác là người quen của Ryan ạ?"
Bác gái nhìn tôi vài giây rồi mỉm cười hiền từ: "Phải, bác đợi nó hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Cháu là người quen nó à? Thế cháu có biết chừng nào thằng nhóc ấy về không?"
"Cháu ở nhà đối diện ạ. Thường thì giờ này anh ấy đã về rồi, chắc là tăng ca ấy ạ."
Cô gái nãy giờ vẫn luôn im lặng bây giờ đột nhiên lên tiếng: "Ồ.. nghe như hai người rất thân thiết ấy nhỉ?" Giọng điệu cô ấy chất chứa nồng đậm sát ý.
Tôi nghe vậy thì mỉm cười lịch sự: "Cũng không hẳn, chỉ có qua lại và lần thôi."
"Bác ơi, để con đưa bác vào nhà ngồi, đứng ngoài này lâu quá sẽ mất sức lắm ạ."
Nói rồi tôi thành thục đưa tay bấm mật mã nhà Ryan, "đinh" một tiếng cửa nhà liền mở ra. Cùng lúc đó, tôi đưa mắt nhìn qua cô gái kia, tôi nhếch miệng cười nhẹ, cô ta liền trừng mắt với tôi.
Vào nhà, tôi theo thói quen đi vào nhà bếp lấy nước, cô gái đó cũng bước theo sau. Tôi coi như không thấy cô ta, thản nhiên làm việc của mình.
"Có vẻ như cô vào đây nhiều lần rồi, xem đây là nhà mình luôn rồi à?" Cô ta khoanh tay dựa lưng vào tủ lạnh, dùng vẻ mặt khinh khi nhìn tôi.
"Tôi cũng không nói đây là nhà mình, là cô tự suy diễn đấy chứ. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu, cô không cần phải trưng bộ mặt ghét bỏ tôi ra mặt như thế."
"Tình địch đứng trước mặt, chẳng lẽ tôi còn phải giả bộ hòa nhã với cô à?"
"Chẳng phải nãy giờ tôi vẫn lịch sự với cô đấy thôi, cô như vậy là không hiểu phép tắc rồi."
"Xin lỗi, nhưng tôi không hai mặt được như cô."
"Tôi sẽ xem đây là một lời khen vậy. Cảm ơn!" Nói rồi tôi cầm khay nước đi thẳng.
"Cô.."
"Mời bác uống nước ạ." Tôi đưa ly nước đến lễ phép nói.
"Cảm ơn cháu."
Bác ấy vừa uống nước vừa chăm chú nhìn tôi, ban đầu tôi còn ráng chịu đựng, vài phút sau thì không chịu nổi nữa. Tôi đỏ mặt hỏi:
"Mặt cháu có dính gì ạ?"
"À không, chỉ tại nhìn cháu có vài nét rất giống đứa nhỏ mà bác từng quen. Xin lỗi cháu, bác vô ý quá."
"Không sao ạ."
"À, bác vẫn chưa được biết tên cháu."
"Cháu tên Lý Nhi ạ."
"Lý Nhi.." Sau khi nghe tên tôi, bác ấy bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn tôi.
"Quả nhiên.. quả nhiên là cháu. Thảo nào lại giống như thế. Đúng là duyên phận mà."
Tôi ngơ ngác: "Bác.. có chuyện gì sao ạ?"
Bà ấy bất ngờ chồm tới nắm lấy tay tôi, vui mừng nói: "Bác là mẹ của tiểu Dương đây, lúc trước con hay sang nhà bác chơi con nhớ không? Thật đúng là duyên phận.. không ngờ hai đứa lại là hàng xóm với nhau."
Đầu tôi như nổ ầm một tiếng, niềm vui gặp lại người quen cũ chưa kịp tới thì đã bị lượng thông tin kia dẫm bẹp.
Ryan.. Ryan và Dương Quá.. là một sao?
"Bác.. nói gì ạ? Ryan chính là Tô Dương sao ạ?"
"Phải phải, nó vẫn luôn tìm cháu không ngờ là tìm được thật này."
Đầu óc tôi như bị mây đen giăng kín, lòng nặng trĩu như đang chứa đựng cả trăm tấn đá. Cô gái tình địch nãy giờ đứng bên cạnh cũng hoảng hốt vô cùng, cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
"Bác gái, hai người quen nhau ạ?"
"Phải, đây là đứa bé mà ta từng kể với con đấy."
"Vậy sao ạ.." Mặt cô ta thoáng chốc trở nên xanh mét.
Tôi không còn tâm tình nào ở lại đây nữa, bèn xin phép ra về.
"Bác đã gọi cho tiểu Dương rồi, chắc thằng bé sắp về rồi, cháu không ở lại ăn cơm sao?"
"Cháu hơi mệt ạ, hôm sau cháu sẽ sang thăm bác sau, bây giờ cháu xin phép về trước."
"Được được, hôm sau nhất định phải đến thăm bác đấy."
"Vâng ạ."
Tôi ôm tâm trạng nặng nề bữa thẳng ra cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy Ryan đứng trước mặt. Tim tôi đánh "thịch" một tiếng, tay bất giác cũng nắm chặt lại.
"Lý Nhi, em đưa mẹ anh vào nhà sao?"
"..."
"Cảm ơn em, anh có mua nguyên liệu rồi nè, em vào ăn chung nhé?"
"..."
"Tại sao lại lừa em?"
".. Lý Nhi.. không lẽ.."
Tôi cười tự giễu: "Tô Dương, anh nói đúng, em chính là một con ngốc."
Dứt lời tôi lách qua người Tô Dương, đi thẳng về nhà mình. Ngoài trời mưa càng ngày càng to..