Chương 19
Thời gian thấm thoát trôi qua, tính ra tôi và Ryan cũng đã làm bạn với nhau hơn nữa năm trời rồi. Mức độ thân quen của chúng tôi đã có thể dùng cụm từ "thân thiết" để hình dung. Còn về cảm giác của tôi đối với anh ấy chỉ có thể dùng hai từ để khai quát đó là "dựa dẫm". Tôi biết đây vốn chẳng phải điều đáng hãnh diện gì, nhưng tôi không sữa chữa được. Tình hình bên đây của anh ấy dạo này đã khá yên ắng, để đổi được sự yên ắng ấy, Ryan bắt buộc phải công khai nói chuyện thẳn thắng với giới truyền thông cùng cư dân mạng một lần. Thế là bạn Ryan nhà chúng ta đã chính thức được lên TV, có lẽ là đã rất nhiều lần nhưng tôi lại không biết. Từ khi biết thân phận của Ryan, tôi đã lên google càn quét một lượt tất cả thông tin của anh ấy. Nào là cuộc thi nấu ăn năm mười tuổi, mười hai tuổi, mười lăm tuổi, tất cả đều đạt quán quân. Năm hai mốt tuổi lại một lần nữa đạt quán quân vượt qua tất cả các vị tiền bối, chính thức đạt danh hiệu thực thần thế giới. Nào là các cuộc phỏng vấn lớn, nhỏ và những cuộc thi nấu ăn quy mô lớn mà anh ấy được mời làm giam khảo. Tuy rằng chỉ có một, hai cuộc thi nhưng đều đạt tầm cỡ thế giới. Tôi vừa xem mà nước miếng vừa chảy ròng ròng, hai mắt cũng lấp lánh như sao xa.
"Ryan ngầu quá, đẹp trai quá, thần thánh quá!" Tôi lẩm bẩm.
Kể từ đó mức độ sùng bái của tôi đối với Ryan được bug lên cả ngàn ngàn lần.
Tôi chăm chú nhìn lịch tường mà tính toán, còn khoảng hai tháng nữa là Tết đến rồi, tôi sắp được trở về nhà. Nhưng nghĩ đến phải tạm thời chia tay Ryan tôi lại khá là buồn. Không biết nhà anh ấy ở đâu nhỉ, chắc là ở nước ngoài. Không biết anh có định về nhà ăn Tết không nhỉ?
Nhưng mà, trước khi đến Tết chúng tôi phải đón một ngày lễ lớn đó là lễ giáng sinh.
Mùa đông đã đến từ lâu, trời đã trở lạnh, tuy cơn lạnh của miền Nam chẳng thấm thìa gì so với miền Bắc nhưng với một con nhỏ luôn ở trong xứ nóng như tôi đây, trên người cũng chẳng có một cân mỡ nào thì một chút lạnh của miền Nam đã đủ khiến tôi mỗi đêm đều chùm chăn kín đầu, mỗi sáng đều mặc hai, ba lớp áo. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, lăn qua lăn lại trên giường khoảng nữa tiếng tôi mới đủ dũng khí chui ra khỏi tấm chăn. Trước khi chạy vào nhà tắm tôi còn luyến tiếc nhìn lại chiếc giường mềm mại của mình. Chuẩn bị xong tôi xỏ giày vào, định bụng mua bánh bao ăn cho xong bữa sáng. Nào ngờ, vừa mở cửa ra thì căn hộ đối diện cũng bật mở. Ryan xuất hiện với áo sơ mi trắng tinh, cùng quần tây thẳng tắp khoe ra đôi chân dài khiến người người ngưỡng mộ. Anh xuất hiện như một vị thần, mỉm cười ấm áp với tôi xóa tan đi cái lạnh mùa đông. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh:
"Hi, trùng hợp vậy?"
"Trùng hợp gì hả, anh đứng chờ em nãy giờ đây. Mau, anh nấu xong bữa sáng rồi, vào ăn cùng anh. Em lại định xuống mua bánh bao phải không?"
Nói rồi anh đưa tay kéo tôi vào bên trong.
Tôi bị kéo vào, bị đặt xuống ghế, Ryan đẩy chén cháo cá nóng hổi cùng ly sữa nóng đến trước mặt tôi, tôi nhìn những thức ăn ngon lành trước mặt mình mà hít sâu một hơi:
"Cũng chỉ anh quan tâm em thôi, trời lạnh mà ăn những thức ăn này thì còn gì tuyệt vời bằng. Ryan, cảm ơn anh!"
Ryan đưa tay cốc mạnh lên trán tôi: "Đồ ngốc, ăn mau đi rồi anh đưa em đi làm."
Tôi ôm trán nhăn nhó: "Vâng.."
Ăn sáng xong, Ryan đưa tôi đến công ty bằng chiếc xe hiệu Infinity của mình. Từ khi trời bắt đầu trở lạnh, anh ấy đã đưa ra kiến nghị đưa đón tôi đi làm. Ban đầu tôi một mực từ chối, tôi sợ đồng nghiệp trông thấy sẽ nói lời khó nghe. Nhưng khi trông thấy đôi mắt ánh lên sự thất vọng và buồn bã của Ryan, tôi đột ngột nhận lời. Đến khi tỉnh táo lại thì đã muộn rồi.
Tôi khi ấy chỉ muốn đâm đầu vào góc tường mà chết quách cho xong..
Quả nhiên, sự việc tôi được Ryan đưa đón bằng xe xịn đã tạo nên một hồi phong ba bão táp trong công ty. Tôi vừa vào đến bàn làm việc thì tiểu Mỹ đã xông đến gào thét:
"Ôi, tiểu Nhi Nhi cậu cùng Ryan đã quyết định công khai rồi ư? Sao không nói với tớ một tiếng, tớ còn đang định theo đuổi anh ấy ai ngờ đã bị cậu ra tay trước rồi."
"Cậu đang nói nhảm gì vậy? Tớ với Ryan là quan hệ bạn bè trong sáng đấy, cậu đừng có mà nói nhảm."
"Còn dám chối, trên diễn đàn công ty đã đồn ầm lên rồi kìa."
Tôi chạy lên diễn đàn diễn đàn, quả nhiên đã đồn ầm lên rồi, chắc là đến Boss cũng đã biết, nhưng mà Boss hơi đâu lại quan tâm mấy chuyện bát nháo ấy.
"Trời trở lạnh nên anh ấy tiện thể đưa tớ cùng đi làm thôi. Ryan có nghĩa khí như thế lại bị bà tám các cậu suy đoan thành chuyện không hay. Hừ!"
"Rồi, rồi cứ chối đi." Tiểu Mỹ trừng mắt hù tôi một cái mới chịu ngoan ngoan trở về bàn làm việc.
Tiểu Mỹ vừa lui binh thì Bao Công lại đem binh đánh tới, kêu tôi vào phòng anh ta.
"Lý Nhi, à không phải gọi là tẩu tẩu chứ nhỉ? Hai người thành đôi mà chẳng nói với người bạn tốt là tôi đây tiếng nào, ít ra cũng phải ăn bữa cơm ra mắt chứ."
Tôi trợn trắng mắt: "Tẩu tẩu em gái nhà anh ấy, ai nói hai chúng tôi thành đôi mà nếu có thành đôi thật thì sao phải mời anh ăn cơm chứ. Như vậy không phải là quá lời cho anh rồi sao?"
Bao Công lẩm bẩm: "Thật keo kiệt.."
Sau đó anh ta sán lại gần tôi: "Mau nói thật đi, đã bao lâu rồi hả?"
Cuộc đời thật vi diệu, khi mình nói dối thì chả ai tin, khi mình nói thật các người cũng chẳng chịu tin. Sáng giờ phải giải thích với cả mớ người đã mệt mỏi lắm rồi, giờ còn gặp tên Bao Công ngứa đòn, tôi không kiềm chế được mà cầm tập tài liệu nện thẳng vào đầu anh ta. Sau đó phủi mông bỏ đi.
Mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện cũng dần lắng xuống, lâu lâu tôi cũng bị đem ra làm đối tượng trêu chọc nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
Tôi nằm lim dim trên chiếc ghế xe ấm áp nhớ lại chuyện của mấy ngày nay. Tuy có hơi phiền phức nhưng được cùng đi làm với Ryan vào mỗi buổi sáng thế này, hình như cũng không tệ..
Tôi hé mắt nhìn qua người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh, đường nét gương mặt tinh tế uyển chuyển, kết hợp với sóng mũi cao và đôi môi mỏng, kết hợp với thời tiết se lạnh vào mùa đông lại đem đến cho người đối diện cảm giác ấm áp khó tả. Khi tôi đang chăm chú ngắm nhìn anh thì anh bỗng cất tiếng hỏi:
"Hai ngày nữa là đến Giáng sinh rồi nhỉ? Em có kế hoạch gì không?"
Tôi như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, tim giật thót một cái vội vàng định thần trả lời câu hỏi:
"Em.. em không có. Sao vậy?"
"Anh muốn mời em đi ăn một bữa cơm, dù sao cũng là Giáng sinh, ở nhà thì cũng hơi chán nhỉ?"
"Thật sao?"
Tôi vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của Ryan, hình như tôi trông thấy mặt anh ấy thoáng đỏ lên, nhìn kĩ lại thì lại không thấy đâu nữa.
"Ừ. Em có rảnh không?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy em xem xét thời gian rồi báo cho anh một tiếng."
"Vâng ạ."
Bàn xong chuyện hai chúng tôi không nói gì nữa, Ryan cũng tiếp tục tập trung lái xe. Tôi vui vẻ quay đầu ra phía cửa sổ, tay vô thức kéo áo khoác lên cao xíu nhằm che lại gương mặt đang đỏ ửng của tôi. Trong lòng như có một chú chim con đang chạy loạn, làm tim tôi cũng theo đó đập mạnh hơn. Nhìn những sự vật đang vụt qua trước mắt, tôi thầm tinh toán còn bao lâu nữa mới đến Giáng sinh.
"Ryan ngầu quá, đẹp trai quá, thần thánh quá!" Tôi lẩm bẩm.
Kể từ đó mức độ sùng bái của tôi đối với Ryan được bug lên cả ngàn ngàn lần.
Tôi chăm chú nhìn lịch tường mà tính toán, còn khoảng hai tháng nữa là Tết đến rồi, tôi sắp được trở về nhà. Nhưng nghĩ đến phải tạm thời chia tay Ryan tôi lại khá là buồn. Không biết nhà anh ấy ở đâu nhỉ, chắc là ở nước ngoài. Không biết anh có định về nhà ăn Tết không nhỉ?
Nhưng mà, trước khi đến Tết chúng tôi phải đón một ngày lễ lớn đó là lễ giáng sinh.
Mùa đông đã đến từ lâu, trời đã trở lạnh, tuy cơn lạnh của miền Nam chẳng thấm thìa gì so với miền Bắc nhưng với một con nhỏ luôn ở trong xứ nóng như tôi đây, trên người cũng chẳng có một cân mỡ nào thì một chút lạnh của miền Nam đã đủ khiến tôi mỗi đêm đều chùm chăn kín đầu, mỗi sáng đều mặc hai, ba lớp áo. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, lăn qua lăn lại trên giường khoảng nữa tiếng tôi mới đủ dũng khí chui ra khỏi tấm chăn. Trước khi chạy vào nhà tắm tôi còn luyến tiếc nhìn lại chiếc giường mềm mại của mình. Chuẩn bị xong tôi xỏ giày vào, định bụng mua bánh bao ăn cho xong bữa sáng. Nào ngờ, vừa mở cửa ra thì căn hộ đối diện cũng bật mở. Ryan xuất hiện với áo sơ mi trắng tinh, cùng quần tây thẳng tắp khoe ra đôi chân dài khiến người người ngưỡng mộ. Anh xuất hiện như một vị thần, mỉm cười ấm áp với tôi xóa tan đi cái lạnh mùa đông. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh:
"Hi, trùng hợp vậy?"
"Trùng hợp gì hả, anh đứng chờ em nãy giờ đây. Mau, anh nấu xong bữa sáng rồi, vào ăn cùng anh. Em lại định xuống mua bánh bao phải không?"
Nói rồi anh đưa tay kéo tôi vào bên trong.
Tôi bị kéo vào, bị đặt xuống ghế, Ryan đẩy chén cháo cá nóng hổi cùng ly sữa nóng đến trước mặt tôi, tôi nhìn những thức ăn ngon lành trước mặt mình mà hít sâu một hơi:
"Cũng chỉ anh quan tâm em thôi, trời lạnh mà ăn những thức ăn này thì còn gì tuyệt vời bằng. Ryan, cảm ơn anh!"
Ryan đưa tay cốc mạnh lên trán tôi: "Đồ ngốc, ăn mau đi rồi anh đưa em đi làm."
Tôi ôm trán nhăn nhó: "Vâng.."
Ăn sáng xong, Ryan đưa tôi đến công ty bằng chiếc xe hiệu Infinity của mình. Từ khi trời bắt đầu trở lạnh, anh ấy đã đưa ra kiến nghị đưa đón tôi đi làm. Ban đầu tôi một mực từ chối, tôi sợ đồng nghiệp trông thấy sẽ nói lời khó nghe. Nhưng khi trông thấy đôi mắt ánh lên sự thất vọng và buồn bã của Ryan, tôi đột ngột nhận lời. Đến khi tỉnh táo lại thì đã muộn rồi.
Tôi khi ấy chỉ muốn đâm đầu vào góc tường mà chết quách cho xong..
Quả nhiên, sự việc tôi được Ryan đưa đón bằng xe xịn đã tạo nên một hồi phong ba bão táp trong công ty. Tôi vừa vào đến bàn làm việc thì tiểu Mỹ đã xông đến gào thét:
"Ôi, tiểu Nhi Nhi cậu cùng Ryan đã quyết định công khai rồi ư? Sao không nói với tớ một tiếng, tớ còn đang định theo đuổi anh ấy ai ngờ đã bị cậu ra tay trước rồi."
"Cậu đang nói nhảm gì vậy? Tớ với Ryan là quan hệ bạn bè trong sáng đấy, cậu đừng có mà nói nhảm."
"Còn dám chối, trên diễn đàn công ty đã đồn ầm lên rồi kìa."
Tôi chạy lên diễn đàn diễn đàn, quả nhiên đã đồn ầm lên rồi, chắc là đến Boss cũng đã biết, nhưng mà Boss hơi đâu lại quan tâm mấy chuyện bát nháo ấy.
"Trời trở lạnh nên anh ấy tiện thể đưa tớ cùng đi làm thôi. Ryan có nghĩa khí như thế lại bị bà tám các cậu suy đoan thành chuyện không hay. Hừ!"
"Rồi, rồi cứ chối đi." Tiểu Mỹ trừng mắt hù tôi một cái mới chịu ngoan ngoan trở về bàn làm việc.
Tiểu Mỹ vừa lui binh thì Bao Công lại đem binh đánh tới, kêu tôi vào phòng anh ta.
"Lý Nhi, à không phải gọi là tẩu tẩu chứ nhỉ? Hai người thành đôi mà chẳng nói với người bạn tốt là tôi đây tiếng nào, ít ra cũng phải ăn bữa cơm ra mắt chứ."
Tôi trợn trắng mắt: "Tẩu tẩu em gái nhà anh ấy, ai nói hai chúng tôi thành đôi mà nếu có thành đôi thật thì sao phải mời anh ăn cơm chứ. Như vậy không phải là quá lời cho anh rồi sao?"
Bao Công lẩm bẩm: "Thật keo kiệt.."
Sau đó anh ta sán lại gần tôi: "Mau nói thật đi, đã bao lâu rồi hả?"
Cuộc đời thật vi diệu, khi mình nói dối thì chả ai tin, khi mình nói thật các người cũng chẳng chịu tin. Sáng giờ phải giải thích với cả mớ người đã mệt mỏi lắm rồi, giờ còn gặp tên Bao Công ngứa đòn, tôi không kiềm chế được mà cầm tập tài liệu nện thẳng vào đầu anh ta. Sau đó phủi mông bỏ đi.
Mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện cũng dần lắng xuống, lâu lâu tôi cũng bị đem ra làm đối tượng trêu chọc nhưng cũng không đến mức quá khó chịu.
Tôi nằm lim dim trên chiếc ghế xe ấm áp nhớ lại chuyện của mấy ngày nay. Tuy có hơi phiền phức nhưng được cùng đi làm với Ryan vào mỗi buổi sáng thế này, hình như cũng không tệ..
Tôi hé mắt nhìn qua người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh, đường nét gương mặt tinh tế uyển chuyển, kết hợp với sóng mũi cao và đôi môi mỏng, kết hợp với thời tiết se lạnh vào mùa đông lại đem đến cho người đối diện cảm giác ấm áp khó tả. Khi tôi đang chăm chú ngắm nhìn anh thì anh bỗng cất tiếng hỏi:
"Hai ngày nữa là đến Giáng sinh rồi nhỉ? Em có kế hoạch gì không?"
Tôi như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, tim giật thót một cái vội vàng định thần trả lời câu hỏi:
"Em.. em không có. Sao vậy?"
"Anh muốn mời em đi ăn một bữa cơm, dù sao cũng là Giáng sinh, ở nhà thì cũng hơi chán nhỉ?"
"Thật sao?"
Tôi vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của Ryan, hình như tôi trông thấy mặt anh ấy thoáng đỏ lên, nhìn kĩ lại thì lại không thấy đâu nữa.
"Ừ. Em có rảnh không?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy em xem xét thời gian rồi báo cho anh một tiếng."
"Vâng ạ."
Bàn xong chuyện hai chúng tôi không nói gì nữa, Ryan cũng tiếp tục tập trung lái xe. Tôi vui vẻ quay đầu ra phía cửa sổ, tay vô thức kéo áo khoác lên cao xíu nhằm che lại gương mặt đang đỏ ửng của tôi. Trong lòng như có một chú chim con đang chạy loạn, làm tim tôi cũng theo đó đập mạnh hơn. Nhìn những sự vật đang vụt qua trước mắt, tôi thầm tinh toán còn bao lâu nữa mới đến Giáng sinh.
Last edited by a moderator: