Cách đây hai tuần tôi vừa hoàn thành báo cáo tốt nghiệp. Tiếp sau đó là buổi lễ chia tay các sinh viên năm cuối và cũng là buổi lễ cầu bình an, mong cho chúng tôi khi bước ra đời sẽ thích ứng được với sự bon chen của xã hội. Và kể từ đó tôi đã chấm dứt cuộc đời làm học sinh của mình. Người ta thường bảo sau khi lớn lên đi làm rồi mới bắt đầu nhớ và trân trọng khoảng thời gian bản thân còn là một học sinh. Riêng tôi hiện tại mặc dù không nhớ nhung gì quãng thời gian ấy nhưng trong thâm tâm vẫn có chút lạ lẫm. Còn về việc vì sao tôi không có lấy một chút nhớ nhung tiếc nuối nào thì chắc là bởi vì tôi vẫn chưa có việc làm.. haha!
Giới thiệu bản thân một chút. Tôi tên là Lý Nhi. Nhớ kỹ là Lý Nhi nhé, con bạn thân tôi hãy gọi tôi là Nhí Nhố nó bảo tính tôi lắm chuyện lanh chanh nên rất hợp với cái tên này. Nghe nó nói mà tôi đây nước mắt lăn dài, oan uổng quá tôi đây nào muốn có cái cái tính đó chứ. Tất cả là do di truyền, di truyền đó. Mà người truyền cho tôi không ai khác chính là mẹ, bà Lý xấu tính. Từ lúc tôi còn nhỏ xíu thì tôi đã cảm thấy cuộc đời vô cùng bất công rồi mỗi khi khi tới nhà bạn chơi. Tôi luôn gặp phải cảnh mẹ con thắm thiết yêu thương vô vàng, về đến nhà thấy mẹ mình:
"Ông Lý à ông đừng ngồi đó đọc báo nữa mau lại đây sắp chén lên kệ cho tôi."
"Con gái à về rồi sao mau mau vào đây ăn cơm, cơm canh nguội hết rồi lần sau mà còn về trễ vậy mẹ sẽ ăn hết luôn phần của con."
Khi tôi đang ăn cơm thì:
"Con gái mẹ bảo hôm nay lớp con có một bài kiểm tra con được bao nhiêu điểm vậy?"
"Khụ khụ.."
"Mẹ à mẹ nghe ai nói vậy?"
"A chính là tiểu Dương nhà đối diện nha thằng bé rất tốt bụng không nhận nói cho mẹ biết hôm nay con có bài kiểm tra mà còn khuyên mẹ nên quan tâm đến việc học tập của con nhiều hơn ừm.. mẹ cảm thấy thằng bé nói rất đúng."
Tên Dương Quá chết tiệt biết mình hôm nay kiểm tra điểm thấp nên mới đi mách lẻo đây mà.
"Vậy rốt cuộc con được bao điểm thế?"
"À Dạ con con con là 6 điểm." - Giọng tôi dần dần nhỏ đi.
Giọng tôi nhỏ đi thì giọng mẹ tôi cũng to hơn:
"Cái gì? Cái con bé này con học hành thế này đó hả điểm kiểm tra hôm nay con cứ định như vậy giấu nhẹm đi phải không? May mà hôm nay tiểu Dương nói với mẹ nếu không thì con định giấu mẹ luôn đúng không? Con nhìn tiểu Dương nhà người ta.. bla.. bla.."
Thế là nhờ ơn tên Dương Quá nhà đối diện mà tôi bị mẹ cần làm hơn nửa tiếng trời, ngay cả cơm cũng dẹp không cho tôi ăn nữa Thật là bất hạnh quá mà!
Tiện thể nói về cái tên mà tôi gọi là Dương Quá kia một chút. Đấy là một tên tiểu nhân vô sỉ. Thằng nhóc ấy lớn hơn tôi 2 tuổi. Đừng nhìn gương mặt còn nhỏ mà đã yêu nghiệt của cậu ta, đừng nhìn thái độ chân thành, ngoan ngoãn của cậu ta mà nghĩ cậu ta là một cậu nhóc tốt. Thực ra, cậu ta chính là một "mầm họa." Nhất là khi đứng trước mặt tôi bạn tính khốn nạn, vô sỉ của cậu ta mới bộc lộ hoàn toàn. Còn nhớ khi tôi 6 tuổi, thằng nhóc ấy 8 tuổi, mẹ tôi dẫn tôi sang nhà cậu ta.
"Con gái ngoan, con qua kia chơi với anh Tiểu Dương nhé! Mẹ vào trong nói chuyện với cô Trần một lát."
Tôi nhăn mày, tỏ rõ thái độ không hài lòng. Mẹ tôi liền thấp giọng cảnh cáo:
"Mau nghe lời qua đó chơi với anh Tiểu Dương nếu không mẹ liền về nhà quăng hết màu vẽ của con."
Vì không muốn các bảo bối dễ thương phải hi sinh một cách oan uổng, cho nên tôi đành bĩu môi miễn cưỡng thỏa hiệp.
Tôi nhấc chân đi từng bước, từng bước thật chậm. Anh ta hiện đang ngồi trên chiếc xích đu trắng được đặt trong khu vườn nhỏ, trên người vận bộ đồ ở nhà thoải mái, chăm chú đọc một quyển sách gì đó. Ánh sáng xuyên qua tán lá, chiếu xuống người anh ta, tỏa sáng lấp lánh, trông như một thiên sứ nhỏ không nhiễm chút bụi trần.
Bàng hoàng với chính suy nghĩ của bản thân, tôi kịch liệt lắc đầu, đem những tà niệm khi quăng hết vào sọt rác. Yêu nghiệt, thực quá yêu nghiệt!
Khi tôi còn đang ở bên đây kiểm điểm bản thân, thì bên kia Tô Dương dường như cũng phát hiện ra có người tới làm phiền, vì vậy cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách. Trông thấy tôi đang lắc đầu kịch liệt, anh ta khẽ nhếch môi cười, sau đó đứng lên tiếng về phía tôi:
"
Nhóc con, em đến chơi với anh đấy à?"
"Dương Quá chết tiệt, tôi đây mới không thèm đến chơi với anh, hừ"
"Đã bảo đừng gọi anh là Dương Quá nữa mà." - Giọng Tôi Dương hiện rõ sự không vui.
"Tôi cứ nói đấy, anh càng không thích thì tôi lại càng muốn nói."
Tô Dương bật cười, giơ tay xoa mạnh đầu tôi, ra vẻ không chấp nhặt với con nít.
Đầu của tôi khi nãy vì bị lắc quá mức thì cũng đã rối bù lên. Nay bị tên Dương quá xoa một hồi thì chẳng khác nào ổ quạ. Lúc còn nhỏ, mái tóc ưa chuộng của tôi, à, là mẹ tôi ưa chuộng thì đúng hơn. Chính là tóc ngắn ngang môi ôm sát mặt cộng với mái ngố cắt bằng. Trông tôi khi ấy chẳng khác nào Thằng Bờm trong truyện cổ tích. Khi bị rối bù lên thì chắc chắn sẽ còn hài hơn. Nhưng trông tên Dương Quá rất thích mái tóc này của tôi, hắn suốt ngày đem đầu tôi xoa đến rối tung lên, sau đó còn cười rất thỏa mãn.
Sau khi thỏa mãn thú tính biến thái của mình, Tô Dương mới cất tiếng nói:
"À khi nãy anh có làm bánh, định bụng đem qua cho em một phần, không ngờ em lại qua đây. Nào, có muốn ăn không?"
Tôi đây hiện tại đang nén một bụng tức giận trong người. Nghe đến có bánh thì mọi buồn phiền đều tiêu tan, tựa như có một cơn gió xuân mới vừa lướt qua đây. Hai mắt tôi sáng rực lên hớn hở nói:
"Anh Dương Quá có làm bánh sao? Cho em một phần đi, em muốn ăn, em muốn ăn.
" Nhưng nhóc không ngoan, gọi sai tên anh rồi. Mà trẻ hư sẽ không được ăn bánh.
"Em xin lỗi, anh Tô Dương, anh Tô Dương.
Tô Dương mỉm cười hài lòng, xoa đầu tôi, nói:
" Ngoan! "
Trong lúc Dương quá đi lấy bánh thì tôi đang ngồi trên xích đu tự kiểm điểm bản thân. Chỉ vì một cái bánh mà bán đứng luôn cả tự trọng và nhân cách của mình, chứng tỏ cái bánh đấy không tầm thường chút nào. Thật ra bên cạnh những thói hư tật xấu thì tên Dương Quá này cũng có cái tốt. Ví như tài năng thiên bẩm về nấu ăn. Nghe mẹ tôi bảo, khi mới 3 tuổi anh ta đã tiếp xúc với tất cả các dụng cụ làm bếp. 4, 5 tuổi đã biết làm những món ăn không đụng vào lửa. Đến năm 7 tuổi anh ta đã thành thục hầu hết các món ăn. Với trình độ đó Dương Quá dư sức tham gia Siêu Đầu Bếp Nhí. Nhưng cô Trần lại muốn anh ta tập trung học hành. Nói thật, nhiều khi tôi rất muốn phi đến trước mặt cô mà gào lên rằng:
" Thưa cô, cô hãy cho anh Tô Dương đi thì đi ạ, tiền thưởng thật sự rất nhiều, nếu cô không cần có thể cho con.
Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong suy nghĩ của tôi thôi, gan tôi vốn luôn nhỏ như vậy. M Mà cũng phải gia đình người ta vốn là gia đình có bối cảnh. Mẹ anh là con gái của một giám đốc công ty lớn. Ba anh lại là một doanh nhân nổi tiếng. Anh làm gì còn cần số tiền ít ỏi đó chứ. Nhiều lúc tôi tự cảm thấy bản thân mình khá may mắn một đứa con gái của gia đình tầm thường như tôi bạn có hàng xóm là đại gia, đặc biệt trong cô Trần còn có vẻ khá mến tôi nên mỗi lúc nhà bên ấy có gì ngon thì tôi cũng được hưởng sát tí xíu.
Khi tôi đang suy nghĩ mông lung thì Dương Quá để đem bánh tới.
"Bánh đây, em ăn thử xem."
Tôi nhìn chiếc bánh tròn tròn nằm gọn trong chiếc đĩa nhỏ mà tim rung lên vì hưng phấn. Không thể tiếp tục nhìn nữa, tôi lập tức cầm nĩa lên xẻ bánh ra ăn. Nhưng ôi thôi miếng bánh đầu tiên đã làm cho tôi đứng hình. Chỉ có thể dùng 1 từ để diễn tả..
CAY!
Tôi vội nhè miếng bánh ra, ho sặc sụa. Quá tức giận tôi bật dậy, quát lên:
"Dương Quá chết tiệt anh cho tôi ăn cái gì vậy?"
"Bánh gato đó!"
"Anh bỏ thứ gì trong đó?"
"Ưmm, để xem.. quả mâm xôi, rau cần, mù tạt."
"Mù.. tạt.. ư?"
"Đồ đáng chết, anh dám lừa tôi!"
Hét lên xong, tôi ngồi phịch xuống bãi cỏ khóc rống lên. Mẹ và cô Trần nghe vậy liền chạy ra. Thế là Dương Quá chết tiệt bị cô Trần giáo huấn một trận. Còn tôi, được cô đền cho hai cái bánh siêu ngon. Thế nhưng tên Dương Quá vẫn không bỏ qua cho tôi. Vì vậy về sau tôi vẫn bị lừa thêm vài lần nữa.
Nhưng thời gian anh ta làm hàng xóm của tôi không lâu. Cuối lớp 5 gia đình Dương Quá đã phải chuyển đi rồi. Tuy ghét anh ta là vậy. Nhưng khi gia đình anh ta rời đi tôi cũng không vui được. Dù sao cô Trần cũng rất thương tôi. Cô ở đây tôi cũng được rất nhiều lợi ích. Chậc, chính là có chút tiếc nuối. Lúc sắp đi, Dương Quá quay sang nhìn tôi, tay đặt lên tóc tôi, mỉm cười dịu dàng:
"Anh sẽ quay về tìm em! Đợi anh!
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười dịu dàng đến như vậy. Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân. Khiến tôi bàng hoàng mà ngẩn ngơ hồi lâu. Đợi đến khi tôi sực tỉnh thì gia đình họ đã rời đi. Trong đầu tôi vang lên giọng nói quen thuộc ấy:
" Anh sẽ quay về tìm em! Đợi anh.. đợi anh.."