[COLOR=rgb(0, 179, 0) ][/COLOR]
Người Em Yêu Có Biết!
Người em yêu có biết!
Những đêm em một mình
Lòng chợt nhớ về anh
Ngước nhìn ánh trăng thanh
Cơn gió đông nhẹ lướt
Cho lòng buồn miên man
Người em yêu có biết!
Triệu triệu ngàn sao xa
Cùng nỗi lòng thiết tha
Em gửi vào xa xăm
Vào mây trời xanh thẳm
Giữa ngút ngàn gió thổi
Sương lạnh đọng thành giọt
Lệ buồn trên khóe mi
Ngồi nhớ anh trong đêm
Lòng bồi hồi xao xuyến
Chiếc lá khô rơi khẽ
Nhè nhẹ bên hiên vắng
Trong chăng ấm nệm êm
Anh ơi! Anh có biết
Tình em trong đêm lạnh
Dõi theo bước chân anh
Nhìn anh từ phía xa
Cúi đầu em lặng lẽ
Đếm thời gian trôi qua..
Anh ơi! Anh có biết
Những tháng ngày bên anh
Em vô cùng hạnh phúc
Tình yêu trong im lặng
Vui những khi anh cười
Buồn khi anh ưu tư
Có những lần xót xa
Nhìn anh trong cay đắng
Ước gì em có phép
Thu hết những muộn phiền
Để anh mãi vui tươi
Ước gì em có thể
Làm một tấm bình phong
Cho anh trút hết giận
Vì em là cái giếng
Một cái giếng không đáy
Chứa đựng những nỗi buồn
Những bi thương khổ đau
Cả sóng gió cuộc đời.. (14-2-2013)
Anh ơi! Anh có biết
Câu chối từ ngày ấy
Làm tim em nhói đau
Nhưng không, không! Anh àk..
Em vẫn mãi yêu anh..
Ước mong cái nắm tay
Một ánh mắt quan tâm
Lời yêu thương khe khẽ
Muốn chạy tới ôm anh
Một cái ôm thật chặt
Trao nụ hôn nồng cháy
Được khóc trong vòng tay
Tựa đầu vào vai anh
Một bờ vai vững chắc
Ngoài hiên mưa rơi mãi
Vết thương lòng nhói đau
Ôi! Nát tan cõi lòng
Những khi anh nô đùa
Vẫn nụ cười xưa ấy
Sao em không thể giận
Không thể buồn được nữa
Vẫn mãi mãi đợi chờ
Cứ như một cô ngốc
Cô ngốc của lòng anh
Chỉ mình em ngộ nhận
Anh vẫn mãi vô tư
Em là ai kia chứ?
Có là gì đâu
Mà em đòi hỏi
Có là gì đâu
Và..
Có là gì đâu?
Biết bao giờ
Anh nhìn về phía em
Biết bao giờ
Anh thật sự trở về..
"Hãy trở về bên em!" (17-7-2013)
Tác giả: Sơ Nguyệt
Đoạn đầu tiên là tớ thầm thương trộm nhớ người ta, không biết tại sao lần đầu tiên tớ say vì một nụ cười tỏa nắng đến vậy. Tớ giấu mọi cảm xúc vào tim không dám nói, chỉ nghĩ có lẽ lần này cũng giống những lần trước tớ thích một người rồi đến một lúc nào đó tình cảm trong tớ cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng thôi, chỉ còn lại những ký ức tươi đẹp. Tớ rụt rè nhút nhát lắm, tớ sợ lời từ chối, tớ sợ bị tổn thương, cuộc đời tớ đã đắng nên tớ ghét vị đắng, tình yêu của tớ tớ muốn nó mang vị ngọt ngào của hạnh phúc..
Đến mùa hè năm nhất ấy, có người nói một câu làm tớ quyết tâm tỏ tình 1 lần để không phải tiếc nuối như những lần trước. Biết đâu kết quả sẽ khác. Người đó nói "nếu không chủ động sẽ mất người mình yêu". Tớ là con gái, tớ đã bỏ qua sự rụt rè để viết thư tình gửi anh ấy. Lá thư tình đầu tiên trong cuộc đời tớ. Tớ đã viết đoạn đầu bài thơ này vào lá thư tặng cho anh, bởi vì ngày 14/2 lễ tình nhân năm ấy tớ viết đến đây tớ biết sẽ còn đoạn sau nữa nhưng chẳng thể viết thành câu thơ nào dù cho cảm xúc có nóng cháy nơi lồng ngực, tim có đập nhanh liên hồi cỡ nào đi chăng nữa. Và tớ đã bẽn lẽn dúi vào tay anh lá thư tình ngày đó kèm bài thơ vẫn còn dang dỡ đoạn cuối..
Cuối cùng tớ đợi 3 ngày sau mới biết kết quả. Đúng như tớ đã dự đoán, thư gửi đi trong vô vọng, tớ chẳng mong có kết quả gì. Anh ấy cũng thật tâm lý khi nhắn tin từ chối khéo mà không gặp nói chuyện trực tiếp vì anh biết tớ ngại, và tớ đã bị từ chối như thế đó. Tớ buồn, tuyệt vọng, một cảm giác thật xa lạ mà trước giờ tớ chưa bao giờ có. Đau đớn lắm, nhói lắm, tớ đóng cửa nhà suốt 3 ngày gặm nhắm nỗi đau, cuối cùng tớ quyết định buông tay và quên đi đoạn tình cảm này. Sau 3 ngày tớ đã biết nên viết đoạn thơ sau như thế nào rồi, đó là ngày 17-7- 2013 ấy.
Mất 7 tháng dằn vặt để quên, ban đầu ngày nhớ đêm mong đến cồn cào, muốn gặp mặt nhưng không dám mở cửa phòng, muốn nhắn tin, cầm điện thoại lên soạn tin rồi xóa và lại thôi. Tớ lao đầu vào việc học và làm hoạt động tình nguyện của trường, đi học thêm khóa học mới, làm cho mình bận rộn đến mệt lã, đêm về đặt người xuống là ngủ ngay để không mãi nhớ về anh. Lúc nỗi nhớ nguôi ngoai đi, nhìn lại tớ chợt nhận ra đã 7 tháng trôi qua rồi. Tớ có gặp anh vài lần, do tớ cố tình tránh mặt nhưng vẫn gặp, ban đầu lòng tớ đau lắm, sau 7 tháng lại chỉ nhói 1 chút. Cuối cùng năm đó tớ chờ sinh nhật anh để nhắn tin nhắn chúc mừng lần cuối cùng, cũng là lời tạm biệt. Sau 1 năm nữa nhìn lại, tớ phát hiện sinh nhật anh đã qua hơn tháng rồi, thế là tớ biết mình thật sự đã quên. Tớ và anh ấy vẫn là bạn của nhau, trong lòng tớ anh ấy không còn đặt biệt nữa chỉ là 1 người anh bình thường.
Anh ra trường đến tận bây giờ tớ cũng không còn liên lạc với anh nữa rồi, tớ mất số điện thoại của anh vào ngày tớ bị cướp điện thoại, lúc trước tớ quê mùa không biết chơi facebook nên cũng không kết bạn với anh. Thú thật qua hơn 5 năm rồi không liên lạc tớ đã quên mất anh ấy trông như thế nào, cũng chẳng có tấm ảnh nào làm kỷ niệm đâu, tớ cũng không hối hận.
Bài thơ này còn 4 đoạn sau nữa, mỗi đoạn sáng tác vào mỗi thời gian khác nhau, nhưng do chỉ còn là bản sơ thảo chưa chỉnh sửa cho có vần có điệu và mang đậm chất thơ nên tớ chưa đăng lên được nhé. Hiện tại đọc lại cũng chưa có điều chỉnh cảm xúc để tâm lạc vào trong cảnh mà chỉnh sửa cho hay, với lại tớ hiện tại đang bận mưu sinh trong cuộc sống, khó khăn cũng còn rất lớn nên chưa tịnh tâm được, hehe ^^ khi nào chỉnh sửa xong thì tớ đưa bài lên nhé!
Đến tận bây giờ vẫn chưa có chàng nào lọt vào mắt xanh của tớ, tớ vẫn đang ế các cậu à. Hay mình chăm lo cho sự nghiệp trước nhỉ, tình yêu thì để duyên tự đến, hehe ^^