Tập thơ: Thời Sinh Viên Của Tớ Tác giả: Sơ Nguyệt Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Sơ Nguyệt Giới thiệu: Có người nói với tớ rằng: "Từ khi lên đại học là bước chân ra khỏi nhà mãi mãi". Tớ khó hiểu câu này, tớ nghĩ nhà mình mà muốn về lúc nào mà chả được. Thế nhưng giờ tớ mới thấm thía câu nói này, mới cảm giác 2 chữ "nhớ quê" như thế nào. Nỗi nhớ cồn cào, da diết, khắc khoải.. mỗi khi đêm dài..
Nơi Phố Thị Giữa trăm ngàn hạt bụi Hạt nào dành cho tôi? Nơi phố thị bon chen Ánh đèn pha rực rỡ Chuyến xe bus buồn tênh Rì rầm dòng chảy ngược Tấp nập hỡi thời gian Một căn phòng lạnh lẽo Bốn bức tường kín bưng Mình tôi ngồi lặng lẽ Đếm dòng thời gian trôi.. Thủ Đức Ngày 7-12-2012 Lớp DH12KT Tác giả: Sơ Nguyệt Lần đầu xa quê một mình lên thành phố học đại học, tớ nhớ nhà lắm các cậu..
Về Quê Ăn Tết Kỳ thi vừa kết thúc Không khí xuân lan tràn Khắp nẻo đường gần xa Anh về xứ miền Tây Em đi xứ miền Đông Kiên Giang với Tây Ninh Một nơi mát gió biển Nơi còn lại nắng cháy Làm sao phải làm sao? Nghĩa tình là hàng xóm Lời tạm biệt khe khẽ Thoáng buồn nơi phố thị Những căn phòng lặng im Nghe đọng từng nhịp thở Bước chân như tiếng vỡ Mỗi lúc một xa dần Lòng chợt buồn bâng khuâng Về vui tết năm mới Biết ai còn nghĩ tới Người hàng xóm năm nào! Rồi đời sẽ ra sao? Khi hết 3 năm nữa.. Có lẽ anh đường anh Một con đường nghệ thuật Mà anh hằng mơ ước Em ở lại phố thị Rồi 1 năm sau nữa.. Em sẽ đi về đâu? Biết bao giờ gặp lại Người hàng xóm năm nào! Ba năm em chẳng hiểu Anh thật sự thế nào? Ba năm ấy thật dài Nhưng sao lại quá ngắn Bây giờ đã hết rồi Nhanh quá hỡi thời gian! Tất cả và tất cả Chỉ còn là kỹ niệm Những ký ức tươi đẹp Sẽ còn mãi trong đời.. Trên đôi dòng lưu bút! Thủ Đức Tháng 12 - 2012 Lớp DH12KT Tác giả: Sơ Nguyệt
Tiễn Anh ra bến miền Tây Em về bến An Sương Đông và Tây cách biệt Giữa muôn trùng sóng vỗ Ngọn sóng nào cho em! Hạt bụi nơi thị thành Anh mang về nơi ấy Có bao giờ anh nghĩ Hạt bụi màu thời gian Cứ rơi khắp nẻo đường Nơi anh đã đi qua.. Riêng em, em thấy rõ Những hạt bụi cay đắng Nhạt nhòa trên áo em Trong dòng chảy cuộc sống Sẽ lắm bụi phong trần Chính vì từng nếm trải Cảm xúc hóa ý chí Ý chí thành động lực Động lực biến ước mơ Ước mơ thấp hy vọng Hy vọng lau giọt lệ Nhỏ xuống lòng thầm lặng.. Và.. thời gian cứ trôi Khung trời rộng xa xăm Sẽ không còn gặp nữa Chìm vào trong lãng quên Nhưng em ghi nhớ mãi Nguyễn Thịnh Văn - tên anh Người hàng xóm tốt bụng Lần đầu tiên em gặp Nơi thị thành bon chen! Tặng anh Nguyễn Thịnh Văn Thủ Đức, ngày 12-12-2012 Lớp DH12KT Tác giả: Sơ Nguyệt Thầm thích 1 người các cậu à..
Người Em Yêu Có Biết! Người em yêu có biết! Những đêm em một mình Lòng chợt nhớ về anh Ngước nhìn ánh trăng thanh Cơn gió đông nhẹ lướt Cho lòng buồn miên man Người em yêu có biết! Triệu triệu ngàn sao xa Cùng nỗi lòng thiết tha Em gửi vào xa xăm Vào mây trời xanh thẳm Giữa ngút ngàn gió thổi Sương lạnh đọng thành giọt Lệ buồn trên khóe mi Ngồi nhớ anh trong đêm Lòng bồi hồi xao xuyến Chiếc lá khô rơi khẽ Nhè nhẹ bên hiên vắng Trong chăng ấm nệm êm Anh ơi! Anh có biết Tình em trong đêm lạnh Dõi theo bước chân anh Nhìn anh từ phía xa Cúi đầu em lặng lẽ Đếm thời gian trôi qua.. Anh ơi! Anh có biết Những tháng ngày bên anh Em vô cùng hạnh phúc Tình yêu trong im lặng Vui những khi anh cười Buồn khi anh ưu tư Có những lần xót xa Nhìn anh trong cay đắng Ước gì em có phép Thu hết những muộn phiền Để anh mãi vui tươi Ước gì em có thể Làm một tấm bình phong Cho anh trút hết giận Vì em là cái giếng Một cái giếng không đáy Chứa đựng những nỗi buồn Những bi thương khổ đau Cả sóng gió cuộc đời.. (14-2-2013) Anh ơi! Anh có biết Câu chối từ ngày ấy Làm tim em nhói đau Nhưng không, không! Anh àk.. Em vẫn mãi yêu anh.. Ước mong cái nắm tay Một ánh mắt quan tâm Lời yêu thương khe khẽ Muốn chạy tới ôm anh Một cái ôm thật chặt Trao nụ hôn nồng cháy Được khóc trong vòng tay Tựa đầu vào vai anh Một bờ vai vững chắc Ngoài hiên mưa rơi mãi Vết thương lòng nhói đau Ôi! Nát tan cõi lòng Những khi anh nô đùa Vẫn nụ cười xưa ấy Sao em không thể giận Không thể buồn được nữa Vẫn mãi mãi đợi chờ Cứ như một cô ngốc Cô ngốc của lòng anh Chỉ mình em ngộ nhận Anh vẫn mãi vô tư Em là ai kia chứ? Có là gì đâu Mà em đòi hỏi Có là gì đâu Và.. Có là gì đâu? Biết bao giờ Anh nhìn về phía em Biết bao giờ Anh thật sự trở về.. "Hãy trở về bên em!" (17-7-2013) Tác giả: Sơ Nguyệt Đoạn đầu tiên là tớ thầm thương trộm nhớ người ta, không biết tại sao lần đầu tiên tớ say vì một nụ cười tỏa nắng đến vậy. Tớ giấu mọi cảm xúc vào tim không dám nói, chỉ nghĩ có lẽ lần này cũng giống những lần trước tớ thích một người rồi đến một lúc nào đó tình cảm trong tớ cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng thôi, chỉ còn lại những ký ức tươi đẹp. Tớ rụt rè nhút nhát lắm, tớ sợ lời từ chối, tớ sợ bị tổn thương, cuộc đời tớ đã đắng nên tớ ghét vị đắng, tình yêu của tớ tớ muốn nó mang vị ngọt ngào của hạnh phúc.. Đến mùa hè năm nhất ấy, có người nói một câu làm tớ quyết tâm tỏ tình 1 lần để không phải tiếc nuối như những lần trước. Biết đâu kết quả sẽ khác. Người đó nói "nếu không chủ động sẽ mất người mình yêu". Tớ là con gái, tớ đã bỏ qua sự rụt rè để viết thư tình gửi anh ấy. Lá thư tình đầu tiên trong cuộc đời tớ. Tớ đã viết đoạn đầu bài thơ này vào lá thư tặng cho anh, bởi vì ngày 14/2 lễ tình nhân năm ấy tớ viết đến đây tớ biết sẽ còn đoạn sau nữa nhưng chẳng thể viết thành câu thơ nào dù cho cảm xúc có nóng cháy nơi lồng ngực, tim có đập nhanh liên hồi cỡ nào đi chăng nữa. Và tớ đã bẽn lẽn dúi vào tay anh lá thư tình ngày đó kèm bài thơ vẫn còn dang dỡ đoạn cuối.. Cuối cùng tớ đợi 3 ngày sau mới biết kết quả. Đúng như tớ đã dự đoán, thư gửi đi trong vô vọng, tớ chẳng mong có kết quả gì. Anh ấy cũng thật tâm lý khi nhắn tin từ chối khéo mà không gặp nói chuyện trực tiếp vì anh biết tớ ngại, và tớ đã bị từ chối như thế đó. Tớ buồn, tuyệt vọng, một cảm giác thật xa lạ mà trước giờ tớ chưa bao giờ có. Đau đớn lắm, nhói lắm, tớ đóng cửa nhà suốt 3 ngày gặm nhắm nỗi đau, cuối cùng tớ quyết định buông tay và quên đi đoạn tình cảm này. Sau 3 ngày tớ đã biết nên viết đoạn thơ sau như thế nào rồi, đó là ngày 17-7- 2013 ấy. Mất 7 tháng dằn vặt để quên, ban đầu ngày nhớ đêm mong đến cồn cào, muốn gặp mặt nhưng không dám mở cửa phòng, muốn nhắn tin, cầm điện thoại lên soạn tin rồi xóa và lại thôi. Tớ lao đầu vào việc học và làm hoạt động tình nguyện của trường, đi học thêm khóa học mới, làm cho mình bận rộn đến mệt lã, đêm về đặt người xuống là ngủ ngay để không mãi nhớ về anh. Lúc nỗi nhớ nguôi ngoai đi, nhìn lại tớ chợt nhận ra đã 7 tháng trôi qua rồi. Tớ có gặp anh vài lần, do tớ cố tình tránh mặt nhưng vẫn gặp, ban đầu lòng tớ đau lắm, sau 7 tháng lại chỉ nhói 1 chút. Cuối cùng năm đó tớ chờ sinh nhật anh để nhắn tin nhắn chúc mừng lần cuối cùng, cũng là lời tạm biệt. Sau 1 năm nữa nhìn lại, tớ phát hiện sinh nhật anh đã qua hơn tháng rồi, thế là tớ biết mình thật sự đã quên. Tớ và anh ấy vẫn là bạn của nhau, trong lòng tớ anh ấy không còn đặt biệt nữa chỉ là 1 người anh bình thường. Anh ra trường đến tận bây giờ tớ cũng không còn liên lạc với anh nữa rồi, tớ mất số điện thoại của anh vào ngày tớ bị cướp điện thoại, lúc trước tớ quê mùa không biết chơi facebook nên cũng không kết bạn với anh. Thú thật qua hơn 5 năm rồi không liên lạc tớ đã quên mất anh ấy trông như thế nào, cũng chẳng có tấm ảnh nào làm kỷ niệm đâu, tớ cũng không hối hận. Bài thơ này còn 4 đoạn sau nữa, mỗi đoạn sáng tác vào mỗi thời gian khác nhau, nhưng do chỉ còn là bản sơ thảo chưa chỉnh sửa cho có vần có điệu và mang đậm chất thơ nên tớ chưa đăng lên được nhé. Hiện tại đọc lại cũng chưa có điều chỉnh cảm xúc để tâm lạc vào trong cảnh mà chỉnh sửa cho hay, với lại tớ hiện tại đang bận mưu sinh trong cuộc sống, khó khăn cũng còn rất lớn nên chưa tịnh tâm được, hehe ^^ khi nào chỉnh sửa xong thì tớ đưa bài lên nhé! Đến tận bây giờ vẫn chưa có chàng nào lọt vào mắt xanh của tớ, tớ vẫn đang ế các cậu à. Hay mình chăm lo cho sự nghiệp trước nhỉ, tình yêu thì để duyên tự đến, hehe ^^
Tan Trường (ĐH) Nông Lâm Nét bút chao nghiêng dòng lệ nhỏ Trắng xóa mưa bụi rơi nhạt nhòa.. Sinh viên tan trường hối hả bước Riêng mình tôi lặng lẽ bóng chiều. Tháng 6-2013 DH12KT Bên thư viện trường ĐH Nông Lâm Hết