Người Về Chín Nhớ Mười Thương Người về tìm lại dòng sông Thấy con thuyền giấy vẫn chồng chềnh trôi Mưa chiều vẳng tiếng Mẹ ơi... Lệ mây rơi trắng nghe rười rượi đau. Người về qua cổng ca dao Tìm con bìm bịp lặn vào hoàng hôn Đàn trâu nghé ngọ về thôn Lời ca mục tử vọng hồn quê hương. Người về chín nhớ mười thương Áo nâu dãi nắng dầm sương trên đồng Môi vẫn thắm Má vẫn hồng Vẫn thơm hương lúa mặn nồng thủy chung... 2021 Thanh Trắc Nguyễn Văn
Đôi Khi Đôi khi tình yêu ấy Biết không hỏi được gì Câu trả lời lạc lõng Nó chẳng buồn nghe chi. Đôi khi tình yêu ấy Biết không hy vọng gì Hy vọng bịt mắt nó Trước sự thật khinh khi. Đôi khi tình yêu ấy Biết không mong đợi gì Nỗi đau cắt sâu nữa Khi phút đến sầu bi. Đôi khi tình yêu ấy Biết tự bỏ ra đi Cố không rơi nước mắt Dù lệ đẫm chia ly. 1996 (Dịch từ bài thơ Sometimes của Sheryll Raquipiso) (Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Sometimes Sometimes love learns not to ask - the answer may be not it wants to hear. Sometimes love learns not to hope for hope closes its eyes. to what is real. Sometimes love learns not to wait - the pain cuts deeper at the hour draws near. Sometimes love learns to let go - and in parting, tries not to shed a tear Sheryll Raquipiso
Biệt Khúc Khóc bạn thơ Nguyệt Thảo Tạm biệt nhé Vành trăng ngoan của cỏ Áo mỏng em bay tha thướt về trời Ta ở lại với nỗi buồn của gió Mãi lang thang tìm từng mảnh sao rơi. Mong manh thế? Những vần thơ nạm ngọc Bỗng vỡ tan trong bão táp vô thường Thiên thần hát Hay thiên thần bật khóc? Cung đàn trầm lấp lánh những hạt sương. Em đi mãi Với nụ cười trong mắt Dẫu nhánh cỏ thơm sớm gãy vụn xa lìa Bóng nguyệt ấy sáng nay vừa lặn tắt Sẽ lại sáng bừng Nửa quả đất Phía bên kia... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Nghiêng Chiều nghiêng Để áo thu vàng. Nón nghiêng Để nắng ngỡ ngàng ươm tơ. Nụ cười nghiêng Để ngẩn ngơ. Mắt nghiêng Để nhớ với chờ hẹn nhau. 2021 Thanh Trắc Nguyễn Văn
Sông Sâu Giờ Đã Cạn Rồi Sông sâu giờ đã cạn rồi Trương Chi bẻ sáo trên đồi cỏ khô Mỵ Nương nhảy nhót phát rồ Mê nhạc hip hop hết chờ đợi ai. Con thuyền lở lói nằm dài Quắt queo hạn hán u hoài khát mưa Đâu rồi Chợ Nổi bến xưa Cá tôm quẩy sóng gọi mùa giao duyên? Bóng cò lảo đảo truân chuyên Đồng khan ruộng cháy chao nghiêng cánh buồn Suối cao ai nỡ lấp nguồn? Đêm nằm lại nhớ tiếng guồng nước quay 2021 Thanh Trắc Nguyễn Văn
Nói Với Người Yêu Cũ Gặp em trăn trở Tháng Mười Heo may bỗng lạnh nụ cười Mùa Đông Cánh cò chiều ấy qua sông Trái cau ai thả ngược dòng ca dao? Em về trăng sáng cầu ao Tháng năm tơ nhện vẫn màu tóc xanh Tắm trôi khói bụi thị thành Hoa lê chỉ trắng trên cành cây lê... Em giờ áo lụa chân quê Bà ba tím lại màu thề thủy chung Quê hương đã hết bão bùng Đớn đau cũng bớt ngại ngùng... Em ơi! Thanh Trắc Nguyễn Văn
Đêm Ngọc Lan Ngọc lan ngày ấy ngỡ ngàng Hái màu hoa trắng muộn màng trao nhau Mưa ngâu vỡ lạnh chân cầu Giọt thương còn đọng, giọt sầu chưa vơi. Nẻo xưa thơm trắng mây trời Tuổi thơ thơm trắng chân đồi cỏ may Ngọc lan thơm trắng cánh đầy Áo em thơm trắng gió ngày lung liêng. Người về mảnh nhớ chao nghiêng Mảnh sao xanh rụng Bay Biêng biếc buồn... Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài thơ đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Vĩnh Phúc Sài Gòn Đêm Đông Sài Gòn Đêm Đông Những dòng sông vẫn lặng lờ chảy... Gánh cháo khuya nghi ngút khói Tiếng Mẹ rao lanh lảnh Ướt đẫm sương đêm... Những bàn tay chai sần Những gương mặt đen nắng Ngồi bệt Co ro quanh bếp cháo nóng Nhìn nhau cười Cùng nhai Cùng cầm muỗng gõ nhịp Cùng khe khẽ hát: - Em ơi, Mùa Xuân! Sài Gòn Đêm Đông Những cô gái váy ngắn Những chàng trai xăm trổ Chở nhau lượn lờ khắp phố Lạc vào bụi khói đám đông vô cảm Ồn ào Ngột ngạt Ùn tắc Từng chiếc bánh xe cố nhích dần Nhích dần Kiên khổ lăn từng vòng về phía trước Điểm hẹn vẫn còn xa Xa quá xa... Quán trà sữa Mùa Xuân. Sài Gòn Đêm Đông Gió lạnh len lén trườn về qua xóm nhỏ Những manh chiếu không nhà run lẩy bẩy Tiếng ho người già khúc khắc Vang vọng điệp khúc cô đơn buồn... Dưới ánh đèn đường vàng vàng Nhòe nhoẹt Có bước chân đoàn người thiện nguyện Từng chiếc áo ấm nghĩa tình Từng gói quà Từng ngọn nến nhỏ lung linh thắp sáng Có tiếng ai cười Có lời trao nhau long lanh nước mắt... Sài Gòn Đêm Đông Bài hát Thánh ca vỗ cánh bay ra từ gác chuông nhà thờ Những ông già Noel mặt non choẹt Tay vịn râu Cưỡi xe hối hả đi tặng quà Những đứa bé chìm vào giấc ngủ ngoan Trong tiếng chuông leng keng Trên chiếc xe bám đầy tuyết trắng xóa Được kéo bởi bầy tuần lộc. Gần sáng Mẹ về Mỉm cười trong tiếng reo đàn con nhỏ Quang gánh đã rỗng không Vai áo gầy sờn vai Lại trĩu nặng những ước mơ... Ngoài kia Những dòng sông vẫn lặng lờ chảy Nắng đang ấm dần Trời vào Xuân. Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bạn Cũ Ngày họp mặt bạn bè hội ngộ Chung tiếng cười, vai lại kề vai Phải em không môi hồng, tóc ngắn? Người xưa ơi nhớ lắm áo dài... Thương biết mấy sân trường, lớp cũ Hoa phượng bay thuở ấy ngậm ngùi Trang lưu bút nhạt nhòa mực tím Câu thơ nào nối trọn niềm vui? Tay nắm chặt, bàn tay cùng nắm Tóc như mây bạc nửa cuộc đời Lời chưa nói nghẹn ngào muốn khóc Đêm Sài Gòn lạnh lắm mưa rơi. Ta đi hết thăng trầm dâu bể Phút bên nhau chợt nhớ tên mình Tình thân ái ngọt ngào kí ức Tuổi xế chiều bỗng thấy bình minh. Cùng hẹn nhé một ngày thăm lại Mộ cô xưa cỏ đã xanh màu Đàn chim cũ quay về bến cũ Khói hương trầm lễ tạ trăng sao... Thanh Trắc Nguyễn Văn