Người Về Chín Nhớ Mười Thương
Người về tìm lại dòng sông
Thấy con thuyền giấy vẫn chồng chềnh trôi
Mưa chiều vẳng tiếng Mẹ ơi...
Lệ mây rơi trắng nghe rười rượi đau.
Người về qua cổng ca dao
Tìm con bìm bịp lặn vào hoàng hôn
Đàn trâu nghé ngọ về thôn
Lời ca mục tử vọng hồn quê hương.
Người về chín nhớ mười thương
Áo nâu dãi nắng dầm sương trên đồng
Môi vẫn thắm
Má vẫn hồng
Vẫn thơm hương lúa mặn nồng thủy chung...
Sài Gòn
Đêm Đông
Những dòng sông vẫn lặng lờ chảy...
Gánh cháo khuya nghi ngút khói
Tiếng Mẹ rao lanh lảnh
Ướt đẫm sương đêm...
Những bàn tay chai sần
Những gương mặt đen nắng
Ngồi bệt
Co ro quanh bếp cháo nóng
Nhìn nhau cười
Cùng nhai
Cùng cầm muỗng gõ nhịp
Cùng khe khẽ hát:
- Em ơi, Mùa Xuân!
Sài Gòn
Đêm Đông
Những cô gái váy ngắn
Những chàng trai xăm trổ
Chở nhau lượn lờ khắp phố
Lạc vào bụi khói đám đông vô cảm
Ồn ào
Ngột ngạt
Ùn tắc
Từng chiếc bánh xe cố nhích dần
Nhích dần
Kiên khổ lăn từng vòng về phía trước
Điểm hẹn vẫn còn xa
Xa quá xa...
Quán trà sữa Mùa Xuân.
Sài Gòn
Đêm Đông
Gió lạnh len lén trườn về qua xóm nhỏ
Những manh chiếu không nhà run lẩy bẩy
Tiếng ho người già khúc khắc
Vang vọng điệp khúc cô đơn buồn...
Dưới ánh đèn đường vàng vàng
Nhòe nhoẹt
Có bước chân đoàn người thiện nguyện
Từng chiếc áo ấm nghĩa tình
Từng gói quà
Từng ngọn nến nhỏ lung linh thắp sáng
Có tiếng ai cười
Có lời trao nhau long lanh nước mắt...
Sài Gòn
Đêm Đông
Bài hát Thánh ca vỗ cánh bay ra từ gác chuông nhà thờ
Những ông già Noel mặt non choẹt
Tay vịn râu
Cưỡi xe hối hả đi tặng quà
Những đứa bé chìm vào giấc ngủ ngoan
Trong tiếng chuông leng keng
Trên chiếc xe bám đầy tuyết trắng xóa
Được kéo bởi bầy tuần lộc.
Gần sáng
Mẹ về
Mỉm cười trong tiếng reo đàn con nhỏ
Quang gánh đã rỗng không
Vai áo gầy sờn vai
Lại trĩu nặng những ước mơ...
Ngoài kia
Những dòng sông vẫn lặng lờ chảy
Nắng đang ấm dần
Trời vào Xuân.