Bạn được Mary Candy mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
36474 46
Kiếm tiền
Đỗ Hoàng Sang đã kiếm được 364740 đ
Tác phẩm: Thế giới khác

Tác giả: Đỗ Hoàng Sang

Thể loại: Viễn Tưởng, Phiêu Lưu, Ngôn Tình, Action, Adventure, Drama, Fantasy, Mystery, Psychological, Supernatural.


9-1626444968.jpg


Văn án:

Truyện kể về một thế giới khác khá giống với chúng ta với các quốc gia, vùng lãnh thổ, mốc thời gian, một số bối cảnh lịch sử, hình dáng lãnh thổ, văn hóa khá giống chúng ta, điều khác biệt lớn nhất là ở đó các quốc gia và địa danh có tên khác với thế giới chúng ta, và dường như thế giới này to hơn nhiều về diện tích tự nhiên. Thế giới này cũng như thế giới chúng ta luôn có xung đột, đói nghèo, bất hạnh cũng như có hạnh phúc, sung túc, nhân quyền ; nhưng không giống thế giới chúng ta, nơi này đã có một bước ngoặt sẽ thay đổi bằng hành động của một người ; sẽ có chiến tranh thế giới, có tình người và sự vô nhân tính, có bí ẩn và hiện thực phũ phàng. Rồi bỗng một ngày một lục địa mới trồi lên từ lòng biển, cùng với sự xuất hiện một chủng người mới được lãnh đạo bởi một nhân loại ; liệu đây là phước lành hay sự trừng phạt ; người lãnh đạo sẽ bị coi là kẻ thù, kẻ phản bội hay là thánh sống. Hãy đón xem tương lai của thế giới này sẽ thay đổi ra sao.

Giới Thiệu nhân vật:

Nhân Vật có thể là nữ 9: Elise Norah (biệt danh Charlotte) /Oriana Phedra Olwen.

Mẹ Elise bà Tanagawa Kazumi.

Cha Elise ông Henry Bour Olwen.

Ông ngoại Elise ông Tanagawa Toshiro.

Chủ nhiệm hội đồng của Everest là Haylor.

Nhân Vật khác: Khoa học gia Horbet orge.

Chỉ huy đội an ninh vòng ngoài Brian.

Trợ lý Hiroe.

Tướng William hoge.

Arya.

Nhà vật lý học Henry.

Gwen.

Nhà khoáng chất học Raymond.

Philomena.

Nhà địa chất học Donald.

Uari.

Kỹ thuật viên Daniel.

Edna.

Kỹ thuật viên Đặng Duy.

Vera.

Nhà sinh vật học Mishaki.

Melanie.

Nhà khí tượng Natasha.

Kai.

Khoa học điện từ Trung Lương.

Suzan.

Đại úy Jamel.

Bridget.

Nhân viên CIA Peter.

Mactin.

Đồng cấp với Peter là James.

New.

Nữ hoàng Victoria.

Uri.

Shoukai.

Đại sứ Alt tại Oceania ông Paul.

Obe.

Nhà hoạt động nhân đạo Boris.

Cổ đông Muzan.

Cô Camila.

Ông Ishan.

Cậu thanh niên Pierre.

Anh Ballard.

Bà Hoài Diễm.

Anh Ned.

Anh đẹp trai Toshiaki.

Cô Hyeon.

Hai tên Hople và Kali.

Con ả Chika.

Tên thuyền trưởng Abdul.

Aidem một người bí ẩn.

Alvin một quý tộc Western và là bạn thời thiếu niên của Elise.

Hai nhà ngoại giao Alt là Jimmy và Korged.

Binken bộ trưởng ngoại giao Alt.

Atltar và Leno hai nhà ngoại giao của Myez.

Bon một liên lạc viên của Myez.

Keisha thuộc quân cận vệ.

Flynn thuộc quân cận vệ.

Trung tá Eric của quân cận vệ.

Lính bộ binh Alt Bern và Clark.

Lính thuộc sư đoàn kỵ binh bay số 1 của Alt trung sĩ Ben.

Cấp trên xấu số thiếu úy Charles.

Angela và Robin là phóng viên và nhà báo từ CNN.

Martha và Cian là phóng viên nghiệp dư của BBC.

Kazat và Laura của bên lục quân Myez.

Dulcie vợ một người lính Alt ở hậu phương.

Boulton em trai một lính hải quân Alt.

Smith thuyền trưởng tàu USS New Jersey.

Anaga thuyền trưởng tàu Tengo-Kai.

Stephen thuyền trưởng tàu USS Iowa.

Tướng liên quân Linton và Leon.

Tướng liên quân Galvin.

Phi công F18 Jethro.

Thuyền trưởng một khu trục hạm Alt Brice

Tướng chỉ huy quân đoàn 36 Javen

Thủy quân lục chiến Myez Lertun và Muei.

Basil, Arjun, Avis ba thành viên kíp tăng Myez.

Engelchen chỉ huy một đơn vị Marksman Rifle.

Dash chỉ huy của lực lượng Alt giai đoạn cuối.

Cole, Jack và đội trưởng thành viên một đội Seal.

Pain chỉ huy tiền tuyến đầu hàng Myez.

Katalia trợ lý của Boris.

Đại úy Hazalin một chỉ huy tài giỏi của quân đặc nhiệm Myez.

Azaiha và Nagoi hai chỉ huy của chiến dịch Mianmara.

Davu và Duba hai tên thủ lĩnh phiến quân Negani.

Joseph Bogin tổng thống thứ 44 của Alt.

Ronald Boun tổng thống thứ 43 của Alt.

Naacta và Hurrun hai anh em người Aqua.

Erruchan đại lão làng Quam.

Eou thanh niên hách dịch của làng Quam.

Nim khoa học gia thân cận của Arya.

Helen trợ lý thân cận của Arya.

Navil một lính trinh sát tài giỏi.

Donald Ryan tổng thống thứ 45 của Alt.

Pay Takhon lãnh đạo của phong trào thống nhất Mianmara (UMR).

Karen đại úy đại đội R giải cứu.

Mentor và Coitun hai anh lính kì cựu của đại đội R.

Đại sứ Kadin.

Ori Hiroto thủ tướng Sakura.

Quốc vương Abadi Moham An Hamid.

Thái tử Moham An Kamal.

Công chúa út Moham Ankal Leila.

Thiếu tá Cenno quân đoàn 8.

Thiếu uy Layna quân đoàn 8.

Đại úy Theo Han quân đoàn 8, chị gái anh là bác sĩ quân y Kate Han.

Tướng Hedwig chỉ huy quân đoàn Schild.

Huang một đồng đội của Peter.

Beatrice tên thật là Juliet, một tình báo tài ba của Myez có biệt hiệu hoa tương vi.

Famelan một trợ lý đắc lực của Elise.

Gavriil Slavik tư lệnh lực lượng tác chiến không gian vũ trụ Myez.

Alina Halan phó tư lệnh lực lượng tác chiến không gian vũ trụ Myez.

Daniel Pathon một cảnh vụ kì cựu.

Marus và Niheko vệ binh cộng hòa Myez.

Ericsson trung úy lục quân Myez.

Mishal đại úy kì cựu của Myez.

Pathin đại tướng quản lý các vấn đề chiến tranh của Aris.

Rinwak trung tá chỉ huy các đơn vị vệ binh tại Aris.

Galin tham mưu và cũng là người quản lý vấn đề dân sự của Aris.

Telannas đại úy chỉ huy đội vệ binh cơ động nhanh.

Attura một người Arylia nhưng đã lấy quốc tịch Myez, hiện là quản lý của các nạn dân phía đông.

Katana kĩ sư phụ trách việc hoàn thiện chương trình MVF.

Lucius một Steker mạnh mẽ trong quân đội của Arya.

Alexia bác sĩ riêng của Elise.

Nara cận vệ thân tín của Elise.

Liman một chỉ huy của Wolves tới chi viện cho Arparslan ở điểm cao 27.

Ashan Sumut lãnh tụ tối cao của cộng hòa Turkanistan hay còn gọi là đệ nhị đế chế của người Turk, từng là sĩ quan kì cựu của Kazetan cho đến khi bạo loạn nổ ra và ông ta đứng ra lãnh đạo vùng tây nam nổi dậy.

Thượng tá Ali Ihsan của trung đoàn bộ binh cơ giới 12, và là chỉ huy trực tiếp quân Turk tham chiến ở điểm cao 27.

Arparslan sư tử của Kyrjikistan, người anh hùng trong trận 27.

Ela thành viên đội dân quân Pamir.

Baran đồng đội đắc lực của Arparslan.

Yilmaz một cấp dưới cộc cằn của Arparslan.

Yaman một chỉ huy tài giỏi và là lãnh đạo tinh thần lẫn quân sự của người Kyrjikistan.

Amin tay bắn tỉa, con trai của Yaman.

Burak đại đội trưởng đại đội 10 tiểu đoàn 7 Đồi Cát.

Aylin nữ bác sĩ quân y và là bạn thân của Arparslan.

Irrula một cậu bé công dân của Nazanid, chị cậu là Menet.

Lãnh chúa Harrekin Teelahey của Nazanid.

Vũ tước Naleen Erol của vương quốc Nazanid.

Tiểu tước Misonel, em trai của Harrekin và là quý tộc đầu tiên hợp tác tích cực với chính quyền Aris, đóng vai trò người trung gian giữa Nazanid và Myez.

Parrami tam hoàng tử của đế chế Aslod.

Lola nữ lãnh chúa, quân sư của tam hoàng tử.

Tatarus lão tướng phụng sự tam hoàng tử.

Nerra pháp sư thiên tài dưới trướng tam hoàng tử.

Gulluzan một đại lãnh chúa gian xảo, thuộc hạ của tam hoàng tử.

Dellar vốn là người Myez làm tình báo, đang âm thầm trà trộn hàng ngũ quân đội của tam hoàng tử. Rất mạnh về cận chiến và được trọng dụng.

Addelard vốn là thân tín của hoàng đế đế chế Aslod, hiện đang tham gia phía tam hoàng tử.

Kaddes nhị hoàng tử của đế chế Aslod.

Yuun tứ công chúa của đế chế Aslod.

Veenud đại công tước của đế chế Aslod.

Palladin ngũ hoàng tử của đế chế Aslod, một người đẹp trai nhiều thuộc hạ là nữ.

Quốc gia xuất hiện:

United States of Alt: Hợp chủng quốc Alt (giống mỹ)

Western Union Kingdom: Liên hiệp vương quốc phía tây (giống vương quốc anh)

Sakura: Đất nước hoa anh đào (giống nước nhật)

Hoa Hạ: Đất nước người hoa (giống TQ)

Northern: Đất nước phương bắc (giống nga)

Nam Hà: Đất nước người nam (giống việt nam)

Choseon: Đất nước choson (giống một bán đảo triều tiên thống nhất)

Hindia: Đất nước của đạo hindu (giống ấn độ)

Oceania: Đất nước cực nam (giống nước úc)

Banglaga: Đất nước phía đông hindu (giống bangladel)

Buruni: Một quốc gia đông âu (là một phần của Serbia và Hungari, Bungari, Romani nếu chiếu theo bản đồ thế giới chúng ta, nhưng chủ yếu là giống Serbia và một số nước chưa tách ra khỏi họ)

New Georia: Một quốc gia phía tây nam của Oceania, rất gần Myez (giống Niu dilan)

Paland: Một quốc gia đông âu (giống ba lan)

Gabia: Một quốc gia trung phi (giống Gambia)

Sri Lan: Một quốc đảo nằm phía nam Hindia (giống Sri Lanka)

Ecurdo: Một quốc gia nam mĩ (giống Ecurlado)

Homilirus: Một quốc đảo ở thái bình dương

Candivas: Một quốc gia nhỏ mới tách ra từ Buruni

Frankis: Một cường quốc châu âu (giống pháp)

Germaney: Một cường quốc châu âu (giống đức)

Italica: Một cường quốc châu âu (giống italy)

Kanada: Một cường quốc bắc mỹ (giống Canada)

Chilia: Một quốc gia nam mĩ (giống chile)

Negan: Một quốc gia trung phi (giống Nigeria)

Malien: Một quốc gia bắc phi (giống Mali)

Cama: Một quốc gia trung phi (giống Cameroon)

Kazetan: Quốc gia trung á lớn nhất, lãnh thổ tương đương phần lớn lãnh thổ các nước trung á trong thế giới chúng ta gộp lại. Nó được gọi là liên bang đại á Kazetan, tuy nhiên hiện quốc gia chia thành một vài phe phái lớn được các nước khác hậu thuẫn và nội chiến với nhau.

Mianmara: Một quốc gia trong quá khứ rất hùng mạnh, tuy vậy giờ họ đang nội loạn và suy yếu, không còn sự hùng mạnh của thời xưa nữa (giống Mianmar).

Libery: Một quốc gia trung phi (giống Liberya).

Abadi: Một quốc gia tây nam á (giống arap saudia).

Modimba: Một quốc gia ven biển châu phi (giống Môdambich)

Turkanistan: Một quốc gia phát triển phía tây nam mới tách ra từ Kazetan cũ.

Kyrjikistan: Một quốc gia đang phát triển phía đông nam mới tách ra từ Kazetan cũ.

Bắc Kazetan: Một quốc gia phát triển phía bắc tách ra từ Kazetan cũ.

Ukraizan: Một quốc gia từng thuộc khối xã hội chủ nghĩa ở đông âu (giống Ukraina)

Nothunga: Một quốc gia ở thế giới Arylia, nơi đầu tiên Myez đặt chân lên.

Nazanid: Một quốc gia phương bắc của Nothunga.

Aslod: Một quốc gia hay còn gọi là đế chế Aslod.
Lưu ý:

Truyện này tác giả có ý định viết khá dài, nên các bạn hứng thú thì đọc và ủng hộ, donate còn nếu không hứng thú thì mình đợi lúc nào các bạn hứng thú thì đọc, ủng hộ và donate cho mình. Ngoài ra, tuy bối cảnh truyện lấy nhiều từ yếu tố thực tế nhưng sẽ có những điểm khác vì đây là thế giới khác vd: Việc hai quốc gia tương đương anh quốc và nhật bản trong thế giới của chúng ta thì ở nơi này họ là đồng minh anh em tình như thủ túc (như việt nam với lào, việt nam với cuba, nga với việt nam) nên dân hai nước này thân nhau là chuyện bình thường.

Mình mới lần đầu viết còn hơi bỡ ngỡ, mong mọi người giúp đỡ thêm, mình xin cảm ơn.

Một Số Hình Minh Họa: Nhớ kĩ chỉ là minh họa còn thực tế thì hơi khác chút vì tui tưởng tượng ra nhưng không biết vẽ, đó là lý do tui chọn viết tiểu thuyết.

6GBGMHL.png


7clMIym.png


Quốc Huy - Quốc Hiệu Myez (Trên) và Cờ của Cộng Hòa Myez (Dưới)

WK5auoJ.png


Bản đồ Myez.

images


Công nghệ tổng hợp Nano.

images


Công nghệ lò Plasma.

images


Ảnh Arya khi đang suy nghĩ.

52cfa3b0471959f08f597cf1b4e770a8.jpg


Minh họa gần giống Elise thui nhé.

dcb13433da15c8bef3667e284f789041.jpg


Minh họa thôi nhưng đoán xem đây là ai.

4b354cd01d52a8f95d5a349489633748.jpg


Thằng nào đây thì cứ đoán xem nhé (Gwen).

FmqE8jZ.jpg


Minh họa Philomena hồi trẻ (mà nhìn giống y tá thì phải).

KYjBY7w.jpg


Minh họa Suzan.

scyRrPW.jpg


Minh họa Peter.

H7F2dzE.jpg


Ảnh minh họa quân cận vệ S.

le6HGNS.jpg


pzMZyH6.png


Ảnh minh họa (trên) một Marksman Rifle sẽ trông như thế này, tất nhiên họ dùng súng khác chứ khầu trên thì không, cùng với đó ảnh dưới là nếu một Marksman Rifle tham gia binh chủng không gian thì sẽ được cấp xịn hơn như vậy, tất nhiên không có chữ webrmacht đâu nhé.

3r62JkM.jpg


Knpiwml.jpg


Những người khổng lồ bọc giáp thuộc Marksman Rifle của các bạn đây, họ được gọi chung là Knight Soldier, nếu thuộc lực lượng không gian thì sẽ là Space Knight Soldier.

WkIMkX1.jpg


So sánh Space Knight Soldier với lính thường.

agcgRSA.jpg


Một Knight Soldier có lẽ đang chụp ảnh ở Washington.

uYTChtW.jpg


YaLF635.jpg


Ảnh so sánh hai loại Knight (trên) và titan (dưới) của Myez với người thường.

UPZbYyc.jpg


8s8ewgr.jpg


OU6FBtU.jpg


SYudnog.jpg


haIlGot.jpg


kAhvKq8.jpg


uHTmTMl.png


4huki1H.jpg


eV5PnO8.jpg


X8Ex6AJ.jpg


Các biến thể của kiểu VF3 robot đa năng.

EzgdQcE.jpg


xnpH7Tk.jpg


PEQgd61.jpg


Các biến thể kiểu VF4 robot đa năng.

D0Jl8fe.jpg


aNYoEFZ.jpg


Kiểu VF5 hỗ trợ hỏa lực.

cKLOYnb.jpg


Robot dạng con người như AM2.

swf88cI.jpg


MEkAumj.jpg


Tăng chiến đấu chủ lực Scorpion thế hệ 4.

ezyW82C.jpg


w6md1aw.jpg


KHMQnhq.jpg


Tăng chiến đấu chủ lực Muran thế hệ 4.

GdBCWdo.jpg


Xe chiến đấu bộ binh Shiki.

RE96PaI.jpg


Xe chiến đấu chống tăng Akkat.

wXBvX2F.jpg


XhwTAL4.jpg


WIT3Yny.jpg


Mẫu MAF4.

SD3OH6C.jpg


Mẫu MAF3.

DgNFe7n.jpg


zkd3B6z.jpg


MOV22 một nâng cấp từ bản sao chép của OV22 Odysey.

Vd3zXi8.jpg


Mah46

yiud4Fg.jpg


MAH64 một nâng cấp từ bản sao chép AH64 Apache.

JMDU3H2.jpg


MUH60 một nâng cấp từ bản sao chếp của UH60 Black Hawk.

2itxbhI.jpg


MQ10 mẫu sao chép từ MQ9 Reaper.

sdRZqri.jpg


MQ9 mẫu sao chép từ MQ1 Predator.

bPGffFL.jpg


Mq20.

Wkvncfw.jpg


Mq21.

TKmqQAx.jpg


UAV sao chép MQ22

9CgZ5fe.jpg


kbwrwlx.jpg


UAV ném bom Hydra.

s8vTfjX.jpg


eu5b7dY.jpg


tbSWwKg.jpg


Siêu tàu mẹ chở UAV SWAN.

cZun00a.png


Vc1.

hjVp6pH.png


Vc2

RkiEo2f.jpg


Mẫu MF1.

Z4wIXuZ.jpg


Mẫu MF2.

xZIfQCE.jpg


Mẫu MF22.

42iQU7X.jpg


Mẫu MF17.

ybQevC3.jpg


Mẫu MF36.

A0kKJXx.jpg


82oRTYS.jpg


Minh họa máy bay vận tải Athlete loại 1 (trên) và loại 2 (dưới).

rhBF9Ox.jpg


Chuyên cơ Transgalactic chở lãnh đạo, quan chức cấp cao Myez (loại liên sao)

6j1fsUJ.jpg


Chuyên cơ Nasan chở lãnh đạo, quan chức cấp cao Myez (loại khí quyển)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5352324b50632d736b54505944413d3d2d313036363437323738382e313637633838366431353038636439643837393433323432353837382e706e67


Tàu tuần dương hạt nhân lớp Alou.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f7068616652626b2d3733635061773d3d2d313036363437323738382e3136376338386537363337353739353434323037313138343735312e706e67


Khu trục mà Myez sao chép của Alt với tính năng nâng cấp.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f304444695648387047737a524e413d3d2d313037303734393036312e313637663437353330663163323331313639323232373531343431372e6a7067


Khu trục nặng Maya.

images


Một tàu Tengo-Kai nhìn từ trên cao.

CDNTuA2UgAASauc


Cl_1njBVAAAGyDi.jpg


Thiết giáp hạm lớp Myez 1.

CDNTtlHVIAAl2wx.jpg


Tuần dương lớp Summer.

ChLX3jTVEAATNf3


Tuần dương lớp Lunas.

mnvqUNt.jpg


Mẫu hạm không gian lớp Nova.

TJpC6sO.jpg


Siêu chiến hạm không gian lớp Angelord.

f8mE47P.jpg


Chiến hạm không gian hạng nhẹ lớp Halo.

dugIPtU.jpg


Siêu chiến hạm không gian lớp Hero.

JjDGrr5.png


Siêu tuần không hạm không gian lớp Evenger.

S18mrm0.jpg


Tuần không hạm không gian lớp Cacausus (trên) và tuần không hạm không gian hạng nhẹ lớp Hydra.

BaQkCj8.jpg


Siêu tuần không không gian Venus.

N212GNK.jpg


Siêu khu trục hạm không gian lớp Kalai.

IHJoyVo.jpg


Siêu khu trục hạm hạm không gian lớp Galaxy.

4VNud55.jpg


Khu trục hạm không gian lớp Black Aegle.

Uxh3qzk.jpg


XczTU49.jpg


Khu trục hạm không gian chở USV lớp Olwen.

Gmhm8fT.jpg


Khu trục hạm không gian lớp Vivian.

pYZmp8E.jpg


Tuần tuyễn hạm tấn công nhanh không gian lớp Raven.

qQcqTO9.jpg


Tuần tuyễn hạm tấn công nhanh không gian lớp Delta.

sxuO3Ww.jpg


Tàu vận tải tấn công đổ bộ không gian lớp Whale.

NkS8Vw4.jpg


Tàu vận tải tấn công đổ bộ không gian lớp Leviathan.

UQKvOAW.jpg


Siêu tàu vận tải đổ bộ không gian lớp Sumo.

IIZX20J.jpg


Siêu tàu vận tải đổ bộ không gian lớp Nazarick.

PAiMUk1.jpg


Siêu tàu vận tải đổ bộ không gian lớp Dark Black.

iy8X3rH.jpg


Tàu vận tải dân sự không gian lớp Melita.

XQ2xB2J.jpg


Tàu vận tải dân sự không gian lớp Peace.

nAgc6Xj.jpg


Siêu tàu di dân không gian lớp Future .

Z1lmqsA.jpg


Siêu tàu di dân không gian lớp Kazumi.

Fv9pVZJ.jpg


Trạm không gian phòng vệ lớp Guard.

Một số thông tin ngoài lề: Về nhân vật, vũ khí, công nghệ, sự kiện, vân vân và mây mây.

(Lưu ý) : Sẽ có rất nhiều trí tưởng tượng phong phú và sự ảo ma canada không hợp lý, do đó cứ xem đi nhưng đừng chửi, đây là vũ trụ khác nhé.

*Thứ tự anh chị em:

Elise-Gwen-Arya-Vera-Bridget-New-Edna-Uri-Melanie-Suzan-Kai-Shoukai-Obe-Uari-Mactin-Philomena. Việc phân chia anh chị em ai cao hơn không quá quan trọng vì họ đều bình đẳng và thường tôn trọng Gwen và Arya là anh cả và chị cả. Còn Emo họ coi như một người chú bác vì sự uyên bác của anh ta. Elise không chỉ là một người chị đại trên cả anh chị cả, mà còn được coi là người thầy, người mẹ của họ.

*Các nhân vật quan trọng của Myez:

- Elise Norah: Tên thật là Oriana Phedra Olwen sinh ngày 13 tháng 4 năm 1965 tại thành phố Howland thuộc lãnh địa của công tước Olwen. Cha là ông Henry Bour Olwen, mẹ là Tanagawa Kazumi. Là con lai của hai gia tộc quyền lực và danh giá nhất Western và Sakura, cô thường gọi nữ hoàng Victoria của Western là bác gái, hoàng đế Sakura là chú ngoại xa của cô. Từ bé là một thần đồng hiểu và nói dược rất nhiều ngôn ngữ và lớn lên thì giỏi không phải nói, hiện giờ đảm nhiệm vị trí là lãnh tụ tối cao của công hòa Myez, cô mắc một căn bệnh rất hiếm gặp là Terrible gift from god (món quà khủng khiếp từ thượng đế) khiến cơ thể cực kì chậm lão hóa và sống rất thọ nhưng luôn chịu cơn đau khủng khiếp toàn cơ thể.

- Arya Muth: Sinh ngày 21 tháng 12 năm 2004. Có mẹ là Elise Norah, là chị 2 trong gia đình, thông minh điềm tĩnh và quyết đoán, là cánh tay phải của Elise và cực kì cuồng tín với cô. Hiện đang giữ chức vụ quan chấp chính của Myez.

- Gwen Theo: Sinh ngày 21 tháng 12 năm 2004. Có mẹ là Elise Norah, là anh cả trong gia đình, thông minh điềm đạm chín chắn nói chung có tố chất lãnh đạo. Hiện đang giữ chức vụ quan chấp chính tối cáo của Myez.

*Các thông tin về Myez: Lập quốc ngày 28 tháng 5 năm 2010.

- Tên quốc gia là cộng hòa Myez với thủ đô là Vivianranza, diện tích cứ tính gấp đôi Oceania là ra, lãnh thổ là toàn bộ lục địa Esperanza và các hòn đảo, có rất nhiều thuộc địa trong hệ mặt trời. Dân số không ngừng tăng lên, tài nguyên rất dồi dào và chưa bị khai thác, thiên nhiên đa dạng và ôn hòa. Cả nước chia làm 73 tỉnh với tỉnh đặc biệt là tỉnh thủ đô. Chính trị với lãnh tụ tối cao rồi đến hội đồng bộ trưởng, sau đó các cấp các ngành và địa phương.

- Kiến trúc: Tại thủ đô và một số thành phố lớn theo kiến trúc cổ điển, còn lại thì kiến trúc hiện đại của tương lai. Đặc biệt là công trình của Myez cực kì chắc chắn và bền nhờ công nghệ xây dựng và vật liệu tốt.

- Công nghệ: + lò phản ứng Plasma sản sinh ra năng lượng như vô tận.

+ động cơ hóa học có tuổi thọ và thời gian dùng cực kì lâu tính theo năm.

+ công nghệ nhảy không gian như đi xuyên qua hố đen, còn nhiều bí ẩn.

+ công nghệ nano sản xuất vật chất bằng cách tổng hợp nguyên tố bằng phân tử nano.

+ công nghệ sản sinh và thụ tinh ống nghiệm.

+ sở hữu loại kim loại có trí thông minh, vốn là cột sống và một phần não của Cyborg.

+ công nghệ robot và AI, máy tính rất phát triển.

- Năng lực siêu nhiên: Bẩm sinh với một số người Myez do Elise đã điều chỉnh gen, những người có năng lực đặc biệt này gọi là Steker và rất đưuọc coi trọng vì năng lực tuyệt vời của họ. Thế hệ A1 là những người có năng lực Steker cực mạnh, tuy nhiên không thể nào biết được ai và thế hệ nào có Steker mạnh nhất vì nó luôn thay đổi.

- Chủ nghĩa: Theo một sự thần phục với Elise và các bậc tiền bối, có tư duy rất thực tế và khách quan, đôi khi hơi cực đoan khi một số người theo Arya cuồng tín.

- Mức sống: Công dân của Myez dù là robot thông minh, Cyborg hay con người đều có sự bình đẳng như nhau một khi là công dân Myez và có mức sống tốt nhất thế giới.

- Kinh tế: Hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, nhờ về ưu thế cồng nghệ và nền sản xuất tuyệt đối mọi mặt nên là quốc gia thịnh vượng nhất thế giới.

- Đối ngoại: Luôn muốn hòa bình và hợp tác cùng phát triển, nhưng có một số thành phần hơi cực đoan không thích tiếp xúc với giống loài khác.

*Dòng lịch sử:

- Thời kì đầu (hay còn gọi là lập quốc) Bắt đầu từ trước khi Myez thành lập tới khi kết thúc cuộc can thiệp vào thế giới Arylia. Đây là thời kì xây dựng và cùng cổ, tạo nên một Myez hùng mạnh, mọi thứ đều do Elise hoạch định để thực hiện ý đồ trong tương lai.

- Thời kì mở rộng (hay còn gọi thời kì viễn chinh) Bắt đầu từ sau một khoảng thời gian ngắn từ khi bình định Arylia cùng định cư ở hai thế giới khác, sao hòa và mặt trăng phát triển thành thuộc địa rộng lớn. Từ đây Elise bắt đầu cho những cuộc thám hiểm và viễn chinh ra phương xa hơn, lãnh thổ Myez mở rộng với tốc độ khủng khiếp cùng việc tăng dân số không ngừng.

- Thời kì định đoạt (hay thời kì chiến tranh) Myez xung đột với các nền văn minh hùng mạnh nhưng hiếu chiến, nguy hiểm bên ngoài với nhiều lý do.

(Thời kì sau thì các bạn cứ từ từ đoán nhé vì tôi chưa viết tới đâu)

*Một số điều kì lạ trong thế giới:

- Khi Myez thám hiểm các vực sâu họ đã tìm thấy hóa thạch và các sinh vật còn sống to lớn, kì dị và tuổi thọ có thể từ cổ xưa hàng vạn năm. Phát hiện nhiều hệ sinh thái sống trong hang động khổng lồ dưới đáy biển sâu, hầu hết sinh vật hiền hòa nhưng nhiều sinh vật được cho là gây hại trong tương lai và Myez đã tiêu diệt chúng ngay.

- Căn bệnh Terrible gift from god hoặc Terrible (món quà đáng sợ của chúa) một căn bệnh vừa là món quà vừa là sự nguyền rủa, nó khiến người bệnh có thể coi là trường sinh bất lão khi cơ thể gần như ngừng lão hóa và tuổi thọ cao hơn rất nhiều so với người thường. Nhưng hậu quả để lại là những cơn đau thần kinh khủng khiếp mỗi ngày và sự cô đơn khi họ bị coi là lập dị bởi xã hội hoặc phải chứng kiến người thân mất trước họ. Dù được cho là trường sinh nhưng không có nghĩa tác động bên ngoài không giết được họ, ngoài ra hầu hết người bị bệnh này có thể sống hàng trăm năm và chết chủ yếu là do họ tự vẫn khi chịu áp lực tinh thần và thể xác kinh khủng. Elise hay Oriana và cả dòng họ nội nhà Olwen của cô cùng một số thành viên họ ngoại Tanagawa đều bị di truyền mắc căn bệnh này với nhiều mức độ nặng nhẹ khác nhau. Không may là cha mẹ cô đều bị tuy không quá nặng nhưng từ đó sinh Elise bị chịu tình trạng nặng nhất của bệnh và bắt đầu phát tác từ năm cô mười chín tuổi.

- Căn bệnh Decomposition (sự thối rữa thể xác) một căn bệnh kinh khủng là một biến thể đặc biệt có nguồn gốc từ bệnh dịch hạnh, cực kì nguy hiểm và bắt nguồn từ nam mĩ rồi lây lan ra nhiều nơi trên thế giới. Triệu chứng đầu tiên là các nốt nhỏ ngứa như muỗi đốt, sau đó là mưng mủ, chảy máu như Ebola rồi lây lan khắp người, đen dần da thịt rồi cuối cùng nặng hơn thì cơ thể bắt đầu thối rữa dù vật chủ còn sống. Vật chủ sẽ chịu đau đớn dày vò đến chết, căn bệnh xuất hiện đầu tiên vào năm 1973 mà không rõ nguồn lây nhưng điểm chung là bắt nguồn từ nam mĩ và lây lan ra các nước nhanh chóng vì nó ủ bệnh trong một tuần và thời gian ủ bệnh thì cơ thể chỉ nổi nốt nhẹ và hơi ngứa. Trước Myez lập quốc và chế tạo vaccin thì căn bệnh không có thuốc chữa hay thuốc phòng, với các nước có trình độ y tế cao thì có thể ngăn chặn và chữa bệnh bằng cách dán tiếp cho người bệnh như ngâm cơ thể vào amoniac loãng hoặc hiệu quả hơn sau này là ngâm patraravih loãng. Nhưng với những nước kém phát triển hay nghèo thì đây là thảm họa của họ.

*Thế giới khác: UDS (Unstable and dangerous space)

Arylia: Một thế giới nhiều màu sắc với thảm thực vật trù phú, tài nguyên dồi dào và mới lạ, ngoài ra nơi này có công nghệ phép thuật tương đối. Hiện đã phát hiện ra quốc gia Quito với nhiều bộ tộc, thành phần dân cư như người Aqua, người Quito (nhân tộc) cấu thành. Ở nơi này ban ngày gọi là hằng dương, ban đêm gọi là tà nguyệt, một năm thì gọi là ánh dương. Đặc biệt nhiều khái niệm trong thế giới chúng ta cũng có ở đây như một năm có 365 ngày, một giờ bằng 60 phút và nhiều thứ nữa.

Khorn: Thế giới địa ngục quỷ dữ, đúng như tên gọi đó là một thế giới toàn đất nham thạch và nham thạch, có ít nước và không khí cũng như vô số sinh vật nguy hiểm giống quỷ dữ trong kito giáo. Đã xác định được kẻ thống trị tối cao ở đó là Khorn một ác thần đúng nghĩa, hiện thế giới này do năng lực tâm linh của Khorn ảnh hưởng nên khá là khó đóng lại, đúng ra là Myez không phải vô tình chạm vào thế giới địa ngục Khorn mà là tên Khorn đã tìm thấy và cố tình tạo một cách cổng với chúng ta để tiến hành xâm lược.

Parasitic: Thế giới kí sinh, giống như tên gọi đây là một thế giới kí sinh thường được những thực thể tâm linh mở ra những cách cổng liên thông, chúng sẽ xâm lược giết và ăn thịt sinh vật sống nơi khác, rồi bám rễ vào môi trường nơi đó thường là đất và hút toàn bộ dinh dưỡng đến khi vùng đất bị hút coi như đã thành sa mạc mới thôi. Các sinh vật trong này đều kinh dị từ quỷ dữ đến succubus, đầu trâu mặt ngựa cái gì ghê sợ bạn cũng có thể thấy ở đó. Hiện Myez đã tiến hành đánh chặn và đẩy lui chúng về thế giới cũ của chúng cũng như giết một vài thực thể tâm linh, nhưng Myez có tham vọng xâm lược lại chúng nên chưa đóng cổng.

*Tổ chức quân đội của Myez (không tính tới lực lượng hậu cần, lực lượng robot thông minh theo kèm)

+Thấp nhất là tiểu đội với 10 người được chỉ huy bởi thiếu úy hoặc đội trưởng.

+Cao hơn tiểu đội là trung đội gồm 3 tiểu đội tương đương 30 người chỉ huy bởi một trung úy.

+Một đại đội tầm 300 người với nhiều trung đội cấu thành được chỉ huy bởi một đại úy.

+Một tiểu đoàn gồm ba đại đội cùng một vài trung đội đặc biệt như trinh sát, kỹ sư. Tổng quân số 1000 người chỉ huy bởi một thiếu tá nhưng đôi khi tiểu đoàn đặc biệt hoặc tiểu đoàn huyền thoại sẽ do đại úy kì cựu chỉ huy.

+Một trung đoàn với tiêu chuẩn ba tiểu đoàn và một vài đại đội đặc biệt được chỉ huy bởi trung tá.

+Một sư đoàn với quân số tiêu chuẩn 10000 hay hơn một chút do một đại tá chỉ huy.

+Một lữ đoàn độc lập thường được một đại tá hoặc thiếu tướng chỉ huy, quân số thường 8000 người.

+Một sư đoàn đặc biệt sẽ do trung tướng chỉ huy, cấp này xuất hiện nhiều trong những lực lượng cơ giới.

+Một quân đoàn được cấu thành từ năm sư đoàn trở lên hoặc đôi khi là lữ đoàn hỗn hợp, quân đoàn là cấp quân có thể thành lập theo chiến dịch hoặc cấp cố định. Có quân đoàn thường trú và quân đoàn viễn chinh do đó cả quân số lẫn trang bị sẽ khác nhau nhưng thường tiêu chuẩn 5 sư là 50000 quân với đa dạng năng lực tác chiến do một đại tướng chỉ huy.

+Một tập đoàn quân là một dạng đơn vị lớn do nhiều quân đoàn (Thường là 5 quân đoàn) và lữ đoàn tạo nên, nó có thể tùy biến theo nhiệm vụ hoặc theo tiêu chuẩn với đủ năng lực tác chiến độc lập. Có tập đoàn quân đồn trú và tập đoàn quân viễn chinh do một thống chế (hoặc thống tướng chỉ huy).

+Đại quân đoàn (Legion) là một dạng quân đoàn viễn chinh siêu lớn do một đại quan trực tiếp nắm quyền có một lượng lớn tập đoàn quân bên trong. Quân số của một Legion có thể tới hàng triệu người, sau thời kì đầu lập quốc thì đến thời kì viễn chinh các đại quan hoặc tự mình tới phương xa mở mang tầm ảnh hưởng hoặc có thể giao quyền cho một đại thống chế tạm quyền chỉ huy. Với 15 vị đại quan ta có 15 quân đoàn tiêu chuẩn cùng một quân đoàn thứ 16 do chính lãnh tụ Elise xây dựng và trực tiếp chỉ đạo. Còn sau này xuất hiện những Legion khác thì đó là thành lập tạm thời cho một cuộc đại viễn chinh.

+ Mỗi quân binh chủng đều do một tư lệnh (cũng có thể gọi là nguyên soái) chỉ huy.

*Các loại vũ khí nguy hiểm của Myez:

- Những cỗ Titan khổng lồ có thể cao tới 250m hoặc 280m ; có mẫu đặc biệt cao tới 300m vô cùng khủng khiếp. Để hoạt động chúng được tạo riêng một lò plasma ngay bên trong đủ năng lượng hoạt động hàng thế kỷ, mặc dù to như thế nhưng chúng di chuyển rất nhịp nhàng và vũ khí của chúng tương đương những chiến hạm không gian của Myez với đại pháo laze, pháo boutol hạng nặng, hệ thống súng phòng vệ riêng và nhiều pháo con đầy mình cùng hệ thống khiêng năng lượng và khiên tâm linh khiến titan trở thành cỗ pháo đài di động. Để vận hành chúng cần một đội ngũ phi công và robot hơn chục người, máy tính AI hỗ trợ ; đây là vũ khí vô cùng đáng gờm của Myez bởi dù to lớn chậm chạp thì chúng lại rất khó chết, đúng hơn là sống dai. Kể cả khi bị chết hết phi công thì chúng vẫn chiến đấu tự động theo AI, bị mất nửa người chúng vẫn có thể chiến đấu, hay bị nổ lò plasma thì chỉ cần kéo về sửa lại đôi chút chúng lại tiếp tục chiến đấu được. Vấn đề ở chỗ bất kì đội quân thù địch đối đầu với chúng là lúc đầu họ nghĩ cho chúng chục quả tên lửa là xong nhưng rồi họ mới nhận ra lũ này ăn cả bom hạt nhân cũng chưa si nhê gì khi màn chắn năng lượng của chúng gần như bất bại. Chúng không thể bay nhưng lại có thể bật nhảy một quãng dài và cao nhờ động cơ đẩy và đốt chân khỏe, mỗi cú nhảy của con robot nặng chục ngàn tấn này là mặt đất coi như nát, vì thế đôi khi chúng nhảy thẳng vào trận địa địch giết chết gần hết lực lượng phòng thủ tại đó. Titan có thể được triển khai bằng hạm không gian, bảng tàu vận tải đường thủy hoặc tàu bay của lực lượng khí quyển bốc đi, chúng cũng đi qua cổng không gian được miễn cái cổng đó đủ to.

- Những cỗ Knight to lớn: Có thể cao thường từ 40 đến 80m nặng khoảng vài nghìn tấn tùy từng loại, chúng giống titan, đúng hơn là một phiên bản nhỏ hạ cấp của titan để có thể sản xuất số lượng lớn. Chúng đóng vai trò như titan cung cấp hỏa lực cho quân đội bằng hình thức pháo đài di động. Có thể nhảy cao và xa nhờ động cơ đẩy cùng đốt chân khỏe. Chúng là thảm họa kinh hoàng đối với kẻ thù bởi sức mạnh vượt trội lại cộng thêm số lượng đông đảo khiến cho chiến thắng trở nên dễ dàng với chúng. Chưa nói khả năng sống sót và sự lì lợm của chúng được thừa hưởng hoàn hảo từ đàn anh titan khiến chúng cực kì khó nhằn đối với kẻ thù. Myez có thể triển khai chúng bằng tàu không gian thả từ quỹ đạo xuống bề mặt hành tinh, đi qua cổng không gian hay cho trực thăng móc chúng lên để bốc đi.

- Thiết giáp hạm: Với lớp phủ black storn giúp tàng hình trước rada kết hợp cả công nghệ tàng hình bằng điện tử, một dòng điện nhẹ chạy qua vỏ tàu làm kích hoạt các phản ứng thay đổi ánh sáng và màu sắc giúp tàu vô hình trước mắt thường nếu nhìn từ xa. Thép mặt trăng của Myez cũng tốt và bền hơn, họ đã dần nâng cấp thép lên đẳng cấp khác và sản xuất chúng với nhiều chất liệu khác nhau cho mục đích khác nhau. Đạn pháo của thiết giáp hạm đã được tăng tầm bắn lên tới 134km xa nhất và hiệu quả là 120km với pháo 450mm của Kai, còn pháo 400mm của Myez1 có tầm bắn xa nhất 113km và hiệu quả khoảng 100km. Bí quyết nằm ở những quả đạn pháo đặc biệt, chúng có khả năng phản trọng lực nhẹ của trái đất, do đó chúng sẽ bay lâu hơn và xa hơn rất nhiều. Ngoài ra với loại đạn này còn có động cơ đẩy nhỏ gắn trong thân, giúp chúng bay xa hơn và có thể tự điểu khiển hướng bay chính xác tới mục tiêu chuyển động, cùng với đó pháo của tàu cũng nâng cấp sâu rộng và có thể bắn xa, bắn cả đạn thường lẫn đạn boutol hoặc laze.

- Thông tin về lớp Myez1 có 20 chiếc với choán nước 45000 tấn tiêu chuẩn, dài 250m rộng 35m, tốc độ 40 hải lý/giờ. Tầm hoạt động như vô tận bởi lò phản ứng Plasma bên trong, tổng 1000 nhân sự. Rada là một bí mật. Trang bị 9 pháo 400mm, cùng hệ thống tên lửa hành trình diệt hạm, hệ thống phòng không tầm xa và cả tên lửa đạn đạo dành cho hải quân. Lượng vũ khí phòng thủ tầm gần không được ước tính vì được giấu trong tàu, nhưng bao gồm pháo 2x6 nòng xoay 20mm, pháo 4 nòng 30mm, tên lửa đánh chặn gần, tên lửa trên giá 4x4 tầm trung, pháo laze và boutol. Trang bị ngư lôi 400mm, tên lửa chống ngầm/hạm chạy dưới nước, hệ thống đánh chặn ngư lôi. Tàu có chỗ đỗ và chở 3 trực thăng, có hệ thống xuồng máy và hệ chống quét thủy lôi.

- Thông tin về lớp Kai có 5 chiếc với choán nước tiêu chuẩn 75000 tấn, dài 300m rộng 42m, tốc độ 40 hải lý/giờ. Tầm hoạt động như vô tận bởi lò phản ứng Plasma bên trong, tổng 1500 nhân sự. Rada là một bí mật. Trang bị 12 pháo 450mm, cùng hệ thống tên lửa hành trình diệt hạm, hệ thống phòng không tầm xa và cả tên lửa đạn đạo dành cho hải quân. Lượng vũ khí phòng thủ tầm gần không thể ước tính do tàng hình, nhưng bao gồm pháo 2x6 nòng xoay 20mm, pháo 8 nòng 30mm, tên lửa đánh chặn gần, tên lửa giá 9x9 tầm trung, pháo laze và boutol. Trang bị ngư lôi 400mm, tên lửa chống ngầm/hạm chạy dưới nước, hệ thống đánh chặn ngư lôi. Tàu có chỗ đỗ và chở 4 trực thăng, có hệ thống xuồng máy và hệ thống quét thủy lôi.

- Súng trường laze nạp cơm Mu1: Sử dụng loại đạn như ống năng lượng nhỏ cỡ to bằng đạn 7, 62mm, cơ số đạn là 10 viên, sức xuyên phá ngang bằng một phát đạn 37mm -> đạn là một nguồn năng lượng và ánh sáng nhiệt độ cao khi tập trung một hướng có thể nung chảy vật chất nên không lạ nếu nó bắn xuyên xe bọc thép.

- Súng trường boutol bán tự động Mu3: Sử dụng loại đạn như ống năng lượng nhỏ cỡ to bằng đạn 7, 62mm, cơ số đạn 20 viên, sức xuyên phá ngang bằng một phát đạn 25mm -> đạn là một tia sáng ngắn giống như đạn thường nhưng màu xanh, nó dùng nguyên lý như laze tập trung nhiệt lượng cực cao một hướng nung chảy vật chất.

- Súng tỉa tăng nạp cơm PM41: Giống một khẩu trường chống tăng nhưng có kính ngắm đa năng, đạn thì nạp bao nhiêu bắn bấy nhiêu -> đạn có đầu xanh to tương đương đạn 20mm, khi bắn đầu đạn sẽ kích hoạt phản ứng hóa học đặc biệt, nếu tiếp xúc với vật chất như thép sẽ ăn mòn như axit với tốc độ cực nhanh và lợi dụng động năng đưa đầu nổ vào và bắn ra bi thép giết chết kíp tăng.

- Pháo chống tăng nạp nhanh MUK80: Nguyên lí cũng như PM41, chỉ khác là đạn cỡ 80mm và tầm bắn xa, uy lực mạnh có thể diệt bộ binh.

- Lựu đạn hố đen: Có hai dạng lựu đạn gồm loại thường nổ tạo ra một bong bóng hố đen đường kính 5m ăn tất cả những vật chất xung quanh. Còn loại siêu nguy hiểm nữa là loại tạo ra hố đen to gấp đôi và còn có thể hút vật chất lại để nuốt trọn, loại này thì ít được dùng vì nó có thể gây hại cho chính quân ta.

- Đại pháo MK300: Cỡ nòng 300mm với loại đạn boutol hoặc đạn laze, đạn thường tầm bắn của nó xa hơn nhiều so với những lý thuyết về pháo tầm 300mm của con người, pháo được trang bị cho nhiều binh chủng của Myez và thực tế nó chỉ được coi là dạng đại pháo hạng nhẹ vì còn nhiều loại đại pháo hạng trung, nặng và siêu nặng hơn nữa. Tất nhiên pháo này là đại pháo thì lớn hơn pháo thường hay lựu pháo, pháo có 5 người vận hành gồm trắc thủ, người vận hành nạp đạn, người chỉnh góc độ pháo theo máy tính, thợ cơ khí bảo dưỡng và chỉ huy (đôi khi họ kiêm luôn một số công việc hỗ trợ, hoặc tự bắn pháo).

- Lựu pháo MK250: Cỡ nòng 250mm với đa dạng loại đạn như boutol hoặc đạn thường với tầm bắn xa hơn nhiều lựu pháo bình thường của con người, đây là một dạng lựu pháo hạng trung có 4 người vận hành.

- Đại pháo MK500: Là loại đại pháo hạng nặng cỡ nòng 500mm với loại đạn boutol hoặc laze, đạn thường với tầm bắn xa có thể bắn vượt tầng khí quyển, pháo có khoảng 6 người vận hành hoặc có thể tự động.

- Hạm không gian gồm 6 kiểu tàu: Khu trục hạm, tuần không hạm, đại chiến hạm, mẫu hạm, vận tải hạm biên chế thành các hạm đội tiêu chuẩn 50 tàu một hạm đội. Hiện Myez có tới hơn 400 hạm không gian với 9 hạm đội phân bố tại mặt trăng, sao hỏa và vành đai sao thổ, sao hải vương.

- Phi cơ không gian gồm: Tiêm kích, cường kích, phi cơ ném bom, phi cơ hậu cần, phi cơ vận tải. Ngoài ra tàu tuần tra hay vệ tinh tuần tra, gio thám ; tàu không người lái cỡ nhỏ cũng được xếp vào diện phi cơ không gian. Phi cơ có thể được thả từ tàu tuần không, chiến hạm hoặc mẫu hạm để thực hiện nhiệm vụ phù hợp.

- MVF không gian: Là những loại MVF chuyên biệt cho tác chiến không gian lẫn bề mặt hành tinh, nó phân biệt với MVF khí quyển chỉ chuyên tác chiến ở trong bầu khí quyển ổn định như trái đất. MVF được chiển khai từ những mẫu hạm MVF đặc biệt hoặc để chung cùng phi cơ, do năng lực tác chiến vô cùng vượt trội nên MVF là lực lượng xung kích quan trong của Myez trong những cuộc chiến lớn quan trọng.

*Các thành phần của quân đội Myez:

- Lực lượng Marksman Rifle biệt hiệu tử thần của Elise: Một thành phần da di năng trong quân đội Myez, có đủ khả năng từ tác chiến vũ trụ đến đánh bộ, hải chiến, vv.. Có trang bị kín người nhìn giống lính đệ tam đế chế trong WW2, được bọc giáp lót trong áo hoặc bên ngoài tốt, có đủ đồ sinh tồn nên có thể đánh trong mọi điều kiện môi trường, khả năng cận chiến và thiện xạ là số 1 trong quân đội Myez và họ thì cực kì lì lợm.

- Lính Knight Soldier biệt hiệu kẻ khổng lồ mắt đỏ là một dạng lính đặc biệt có mặt ở rất nhiều binh chủng chiến đấu, khi ở mỗi binh chủng thì kiểu dáng và trang bị sẽ có chút khác biệt nhưng nhìn chung đều có chất lượng giáp như nhau, giáp của họ khiến họ cao lên nhờ các khớp nối và nó chống chịu được tới đạn 20 mm nếu là giáp nguyên bản. Nếu tăng thêm giáp phản ứng giống như tăng giáp xe tăng thì có thể lên đến chịu 30mm trực diện. Giáp này thì bền bỉ có điều hơi cồng kềnh và các bộ giáp của Space Knight Soldier còn nặng nề hơn những cũng tốt hơn. Space Knight Soldier cũng giống Knight Soldier nhưng họ thuộc binh chủng không gian có trang bị kiểu tác chiến không gian nên tốt và nặng hơn lực lượng mặt đất. Các Knight Soldier hay Space Knight Soldier đều là những người to khỏe nhất, mạnh mẽ và tài giỏi chiến đấu trong quân đội Myez nhưng họ có số lượng hạn chế thôi, khi được chọn thì họ sẽ được cấy ghép nhiều gen và máy móc nhiều khi còn vượt quá sức chịu đựng của một Cyborg. Nhưng từ đó cho ra đời những siêu chiến binh mạnh mẽ và vô nhân tính.

- Quân cận vệ S biệt hiệu võ sĩ: Một thành phần đa di năng trong quân đội Myez, có đủ khả năng tác chiến từ vũ trụ đến đánh bộ, hải chiến, vv.. Có trang bị rất hiện đại và nhiều thứ độc nhất. Nổi tiếng về sự tinh nhuệ, trung thành tuyệt đối với lãnh tụ và hội đồng 16. Không có sự thương cảm trong những con người này.

- Quân du kích Myez biệt hiệu bóng ma: Một thành phần trong bộ binh Myez, có năng lực du kích tốt nhất trong quân đội Myez, được trang bị những thứ dành riêng cho du kích như cung tên, giáo, kiếm, phi tiêu, súng giảm thanh các loại, mìn hóa học.. Họ là chuyên gia về du kích mọi địa hình.

- Quân biệt kích Myez biệt hiệu kẻ thay mặt hay kẻ phản bội: Một thành phần trong bộ binh Myez, có năng lực thâm nhập, nằm vùng trà trộn địch hoặc đột kích kẻ thù, trang bị tân tiến hợp với nhiệm vụ và họ là chuyên gia về hóa trang.

- Quân đặc nhiệm, đặc công Myez biệt hiệu quả đấm thép: Như tên gọi họ là một phần của bộ binh Myez, chuyên làm những nhiệm vụ đặc biệt.

- Lục quân Myez: Là một thành phần lớn của bộ binh Myez, có chức năng như lục quân, tuy nhiên họ không phải dạng bộ binh cơ giới mà là bộ binh thuần túy hơn.

- Bộ binh cơ giới Myez: Là lực lượng bộ binh được cơ giới hóa 100%, có sự cơ động cao và tác chiến độc lập tốt.

- Đổ bộ đường không Myez: Là thành phần bộ binh Myez nhưng chỉ chuyên đổ bộ cùng khí tài chuyên dụng từ máy bay vận tải tầm cao.

- Kỵ binh bay Myez: Là thành phần bộ binh Myez nhưng chỉ chuyên đổ bộ bằng trực thăng và khí tài chính cũng là trực thăng hoặc robot.

- Thủy quân lục chiến Myez: Một thành phần của bộ binh Myez có chức năng như lực lượng đổ bộ đường biển.

- Thiết giáp Myez: Thường tổ chức dạng sư đoàn thiết giáp hoặc lẫn vào bộ binh Myez, là kỵ binh hiện đại của quân đội Myez.

- Pháo binh Myez: Thường tổ chức dạng sư đoàn pháo binh hoặc lẫn vào bộ binh Myez, là pháo binh mạnh với đủ chức năng và có tên lửa đạn đạo nhưng chỉ mang đầu đạn thường.

- Không quân Myez: Tổ chức như cấp sư đoàn, nhưng khác là không đoàn tiêm kích chỉ có nhiệm vụ tiêm kích, không đoàn vận tải chỉ có nhiệm vụ vận tải, không đoàn ném bom chỉ ném bom, họ chỉ tập hợp lại khi vào tập đoàn không quân.

- Hải quân Myez phân thành các hạm đội tương đương sư đoàn, mỗi hạm đội là một nhóm tác chiến tàu sân bay tiêu chuẩn, nhiều hạm đội tập hợp thành đại hạm đội liên hợp.

- Binh chủng vũ trụ của Myez: Gồm từ thiết giáp, bộ binh, tàu và không quân kết hợp lại chuyên tác chiến ngoài không gian, quy mô ngày càng lớn và quan trọng, vũ khí phải nói là chất và hiện đại nhất quân đội Myez, trụ sở chính đặt tại hố Fobas trên mặt trăng.

- Binh chủng phòng vệ khí quyển Myez: Trang bị những vũ khí của cả lực lượng vũ trụ lẫn vũ khí đặc biệt của riêng họ. Như tên gọi họ chỉ chủ yếu hoạt động ở bầu khí quyển các hành tinh của Myez với những loại tàu chiến đặc biệt chuyên để bay trên trời nhưng không thể vươn quá xa ra bên ngoài không gian.

- Binh chủng siêu năng lực và ma pháp: Có quy mô nhỏ nhất và khá kì lạ, nhưng sức chiến đấu thì không phải bàn, một thành viên trong quân mạnh ngang một sư đoàn Myez.

Địa chỉ góp ý [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Đỗ Hoàng Sang[/book]
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 1: Khởi đầu

Sau thời kì chiến tranh thế giới thứ hai, các cường quốc đều bị chịu những thiệt hại ít nhiều, cùng với đó là việc rất nhiều quốc gia từng bị lệ thuộc hoặc là thuộc địa tách ra giành độc lập. Lúc này việc thế giới xích lại gần nhau hơn dần trở thành xu thế, cùng với đó là việc thành lập một tổ chức liên hiệp của các quốc gia nhằm duy trì hòa bình, ổn định, hợp tác, phát triển và bảo vệ con người là Liên Hợp Quốc đã ra đời.

Tưởng rằng sau hàng loạt cuộc chiến thảm khốc, những suy nghĩ, tư tưởng tham lam, bá chủ, những hành động vô nhân tính, những vết nhơ trong suốt lịch sử loài người trước đó sẽ khiến con người thay đổi và tìm đến những thứ tốt đẹp hơn.

Nhưng không chủ nghĩa đế quốc vẫn tồn tại và nó chỉ thay đổi hình ảnh bên ngoài, các cường quốc vẫn tìm những cách mới để bóc lọt và làm giàu, kẻ khốn cùng sẽ là những kẻ đi sau, mới độc lập. Tình trạng này ngày càng tồi tệ hơn mỗi ngày đến khi một sự kiện đã thay đổi mọi thứ mà khởi đầu là sự xuất hiện một lúc địa mới.

Ngày 17 tháng 8 năm 2003 cả thế giới đột nhiên xảy ra động đất cường độ nhẹ, hầu hết chỉ gây rung lắc đồ vật, nứt kính cửa sổ nhưng nó sảy ra ở mọi nơi trên thế giới và đó là một điều kì lạ. Trước đó, các đài đo địa chấn ở ven vành đai lửa đã đo được những chấn động ngầm với thời gian dao động kéo dài và âm ỉ trong lòng đáy biển.

Ngay ngày hôm sau một vệ tinh khảo sát của Alt trên quỹ đạo gần đó được hướng đến để chụp ảnh địa hình và mọi người thục sự sốc khi nhìn thấy một dải đất đá lớn đang nhô ra từ lòng biển xuất phát trung tâm từ vị trí 53°34'37.9 "S 133°45'44.7" W nam thái bình dương.

Ngày qua ngày dải đất đó ngày càng mở rộng và cao lên, một số vị trí còn cao lên bất thường như hình thành núi đồi, điều này cứ tiếp tục sảy ra liên tục trong 1 tháng cùng với những đợt dung chấn kéo dài gây khó khăn cho mọi hoạt động của cả thế giới. Các bản tin liên tục đưa tin cùng những thông báo từ chính quyền, nhiều người hốt hoảng, nhiều người cầu nguyện, có người vui mừng trước hiện tượng lạ.

Đến ngày 20 tháng 9 mọi thứ có vẻ đã dừng lại, nhưng bí ẩn về vụ chấn động và việc lục địa mới xuất hiện vẫn còn đó, song song với việc điều tra để tìm ra nguyên nhân, các quốc gia mà nhất là các quốc gia nằm cạnh thái bình dương đã cử những nhóm kiểm tra, khảo sát tình hình lẻ tẻ nhằm tình hiểu tình hình và cố gắng thu tìm bất cứ lợi ích nào cho quốc gia.

Đến ngày 25 tháng 10 năm 2004 Liên Hợp Quốc đã cử một nhóm điều tra lớn gồm khoa học gia nhiều ngành, quân đội, thủy thủ, công nhân, kĩ thuật viên đến để lập các trạm nghiên cứu sâu hơn bên trong lục địa mới.

Dẫn đầu phái đoàn là một nhóm thành viên kì cựu đứng đầu là khoa học gia đa ngành Horbet Orge, tướng William Hoge và một vị khoa học gia làm tham mưu là Elise Norah. Thành viên dân sự là 3200 người và quân sự là 4000 người đi trên một nhóm tàu nghiên cứu, vận tải được áp tải bởi hạm đội thái bình dương của AL, xuất phát từ quần đảo Halou (Alt) tiến đến bờ bắc lục địa mới.

Khi họ đặt chân lần đầu lên lục địa là ngày 28, mật đất thực chất là lớp bùn nhão dính vốn là các vật chất dưới đáy biển. Họ phải dùng ván trượt tuyết để di chuyển, lập căn cứ và tiến hành thu thập mẫu vật nghiên cứu.

Trưởng đoàn William Hoge đã có một bài phát biểu ngắn gọn để sốc lại tinh thần và cổ vũ tinh thần cống hiến của mọi người:

"Thưa mọi người, cách đây một năm cả thế giới đã gặp phải một biến động kiến tạo lớn gây động đất khắp thế giới và đã sinh ra một lục địa lạ ở nam thái bình dương, sau sự kiện đó đến nay đã có rất nhiều đoàn thám hiểm đến đây tìm hiểu, nhưng chúng ta là đoán lớn đầu tiên đến đây, nhiệm vụ của chúng ta là tiến sâu vào lục địa này để tìm hiểu và khảo sát nhằm mục đích rõ ràng nhất chính là xem liệu con người có thể đến đây sinh sống không ; đây là nhiệm vụ lịch sử được đặt lên vai chúng ta, vì thế tôi mong mọi người sẽ cống hiến hết sức và tài năng để hoàn thành công việc vĩ đại này!"

Đám đông hoan hô vỗ tay, nhanh chóng tiếp tục làm việc, chỉ trong một buổi sang căn cứ đã được dựng hoàn chỉnh và đầy đủ cùng một cảng nhỏ tạm thời. Việc nghiên cứu cũng đã gặt hái được một số kết quả với việc họ tìm thấy nhiều phần còn lại của những sinh vật kì dị trên mặt đất mà có khả năng là vốn sống dưới đáy biển.

Ông horbet suy tư nói với nhóm đoàn trưởng: "Có vẻ như mọi chuyện sảy ra nhanh và lan rộng tới nỗi các sinh vật không kịp phản ứng chạy khỏi đó theo bản năng!"

Tướng William hỏi: "Ông nghĩ đó là gi?" Horbet cười lắc đầu nói: "Có vẻ tôi cần thêm thời gian tìm hiểu."

Bất thường một thành viên (A) trong đoàn tìm thấy gì đó và hô lên: "Thưa ngài Horbet dường như đo được sóng điện từ lạ!"

Horbet ngạc nhiên: "Nó phát ra từ đâu?" Thành viên (A) :

"Thưa nó đều phát ra từ hướng trung tâm đi ra, có thể 20-40 Mhz quá lạ!" Tham mưu đoàn Elise vui vẻ đùa rằng: "Giống sóng wifi nhỉ, hay là từ người dưới lòng biển chuyền đến?"

Horbet nhận định sự quan trọng của việc đi tìm hiểu, việc này sẽ cần nhanh chóng: "Cần khẩn trương tiến thêm đến gần trung tâm lục địa, mặc dù sẽ khá xa đấy."

Ông quay sang hỏi tướng William: "Bên ông đã đủ khả năng di chuyển nhanh đến trung tâm chưa?"

Tướng William lắc đầu: "Lục địa này quá lớn và hoang sơ, chúng tôi chưa có phương tiện dể đi nhanh và sâu vào trong vậy."

Vào lúc mọi người thở dài thì tham mưu Elise đưa ipad có hình ảnh cho Horbet: "Ngài xem, đây là ảnh chụp từ máy bay do thám phía nam lục địa này ; có một phần đất hẹp và dài quá thấp nên bị nước biển tràn vào nhìn như một con sông lớn." Mắt cô ấy lóe lên:

"Sao chúng ta không cử một nhóm xuống phía nam cho thuyền nhỏ đi dọc theo chỗ ngập vào sâu trung tâm."

Horbet gật gù đáp: "Ý kiến hay, nhưng chưa có gì chắc chắn nó không phải vũng lầy hay đường cụt!"

Nhưng Elise khăng khăng muốn thử: "Nó đáng để thử, giờ chúng ta không có cách nào tốt hơn ; vậy tôi xin xung phong đến đó trước."

Horbet suy tính nhìn Elise một lượt nói: "Cô rất quan trọng với giới khoa học và công cuộc khám phá, hãy để ai đó khác đi đi."

Nhưng với tính cách trẻ trung năng động hơn, thích tìm tòi nên Elise cương quyết: "Khi đến được đó sẽ cần người chỉ huy và nghiên cứu, mà tôi chắc không quá tệ ; nếu không đi được thì vẫn có thể lập một trạm mới rìa phía nam, coi như ta không bị thiệt."

Cô năn nỉ một cách hồn nhiên: "Đằng nào tui cũng đang dỗi, giờ dùng tôi làm tiên phong sẽ hợp lý."

Horbet và cả nhóm đoàn trưởng đành đồng ý với yêu cầu elise phải dẫn theo một nhóm đi cùng và gặp điều kiện gặp bất lợi nào về địa hình và khí hậu thì lập tức dừng lại trở về bờ biển. Việc đi sâu vào một lục địa mới nổi là việc không an toàn gì khi mà hoạt động địa chất phức tạp, địa hình và môi trường thì khá tệ còn chưa nói đến khí hậu vùng cực nam ; vốn dĩ đi bằng đường không là tốt nhất nhưng với điều kiện phương tiện không cho phép để chuyển cả người và thiết bị, đi đường bộ với một lục địa lớn sẽ khá chậm, buộc lòng phải đi ven vùng lầy ngập nước theo đề xuất elise.

Elise là một khoa học gia đa ngành rất nổi tiếng và có uy tín lớn, có đủ các kiểu chứng chỉ và đã có nhiều thành tựu khoa học lớn khi mà còn rất trẻ, có thể nói là một thiên tài. Cô đầu quân cho Liên Hợp Quốc từ rất sớm và làm ở nhiều lĩnh vực trước khi trở thành khoa học gia của tổ chức.

Việc tập hợp một nhóm tốt đối với Elise là khá dễ dàng với độ nổi và uy tín của cô trong giới, ngay lập tức đã tập hợp được một nhóm kì cựu cùng một nhóm lính được đoàn cắt cử đi cùng hỗ trợ. Họ lập tức xuất phát từ ngày 29 và đến ngày 2 tháng 11 họ đã đặt chân lên cực nam. Nhóm Elise rất khẩn trương với mục tiêu khám phá trung tâm ; họ bắt đầu đi ca nô cao tốc chạy dọc vùng ngập nước tiến sâu vào trong.

Phải đi mất cả ngày họ đến đoạn giữa vùng lầy thì bị kẹt lại bởi một dải cát cao buộc lòng phải dừng lại, cập bờ và đi bộ theo máy đo đến một nơi có sóng lạ phát ra gần đó. Họ đi bộ 2km thì đến được một khe nứt sâu bao quanh bởi đá cứng và có vẻ như sóng điện từ phát ra từ đây, nhìn xuống bên cưới có vô vàn những chấm xanh lục li ti cùng tiếng hú kì lạ như gió thổi vào vách.

Nhóm có khoảng hơn 100 người với đủ mọi chức năng, đặc biệt quan trọng là: Khoa học gia Elise cùng hai đồng hương nhà vật lý học Henry và nhà khoáng chất học Raymond đến từ Western Kingdom ; nhà địa chất học Donald và kỹ thuật viên Daniel đến từ AL ; nhà sinh vật học Mishaki đến từ Sakura ; nhà khí tượng học Natasha đến từ Northern ; khoa học gia về điện từ Trung Lương người Hoa Hạ ; kỹ thuật viên Đặng Duy người Nam Hà, và đại úy Jamel người Occania chỉ huy đội tháp tùng.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 2: Khám phá

Đội ngũ tiến đến vực sâu hun hút ; ngay lập tức Trung Lương thấy một sự bất thường: "Không chỉ sóng bắt đầu từ đây mà từ trường cũng bất thường, như đang ở nam cực vậy."

Elise chỉ tay về phía nam: "Chỗ chúng ta cũng khá gần nam cực, chà nhỡ như.."

"Khoa học làm gì có nhỡ như thưa cô, nhưng cũng có khả năng lắm chứ." Trung lương chỉ cười.

Elise gọi cả nhóm lại và phân bổ nhiệm vụ cho họ: "Cả đội nghiên cứu chia làm hai, nhóm một tình nguyện theo tôi xuống kia, nhóm hai khảo sát xung quanh, đội công nhân và tháp tùng cứ làm tiếp nhiệm vụ của mình."

Cô vừa nói vừa ném pháo sáng xuống. Máy bắt đầu chạy điện, nhóm đi xuống bắt đầu buộc dây cáp, họ cho một robot trinh sát xuống trước và có vẻ như nó đã nát bét khi xuống đó ; họ tiếp tục thả một robot thứ hai và đã thành công tiếp đất nhưng tín hiệu rất mập mờ.

Elise vỗ vai đồng hương Raymond: "Tí nữa trông cậy vào anh vậy Raymond."

Raymond gật đầu hãnh diện đáp: "Vâng, cũng trông cậy tiền bối chỉ đạo." Còn Donald nhìn xuống dưới vực mà khóc thét: "Trời ơi cái quỷ gì kia, xanh xanh vàng vàng.. Tôi, tôi từ chối xuống!"

Thấy vậy Mishaki cười đểu nói: "Để tôi xuống cho, con trai nặng hơn con gái." Donald tím mặt nhưng vẫn buộc cáp vào người.

Lúc này Elise thông báo: "Bên dưới rất sâu nên mọi người xuống từ từ tới vị trí mac2 (robot), đội tháp tùng sẽ xuống trước, nhớ thu thập mọi thứ có thể ; nếu có vấn đề gì mà không có tôi thì ngài Jamel toàn quyền chỉ huy."

Cả đoàn đồng thanh: "Vâng."

Nhóm một bắt đầu xuống, vực thẳm cực sâu và gió thôi mạnh làm họ đung đưa một cách nguy hiểm, khó khắn lắm mọi người mới chạm đất ; Mishaki còn bị mắc dây đung đưa trước gió, vì còn người đang tụt xuống cô đành tự bỏ cáp để tự thả rơi 5m. May mắn Elise đã bắt được cô gái:

"Bắt được em rồi cô bé dũng cảm."

Mishaki vừa đỏ mặt vừa run rẩy: "Chị Elise, chị bỏ em xuống."

"He he." Elise cười vui.

Mọi người bắt đầu bật chiếu sáng, dường như mọi vật chất dưới này đều có màu đen, Raymond thử đập cuốc thật mạnh vào đá nói: "Giống đá núi lửa, nhưng nó cứng quá."

Donald nhận định: "Núi lửa đáy biển đây rồi nhờ." Còn phía bên khác Đặng Duy kêu lớn: "Tìm thấy mac2 rồi nó vẫn chạy được."

Elise đáp lại: "Điều khiển nó để nó đi dò đường trước đi."

Đặng duy điều khiển mac2 đi trước, cảm thấy rất kì lạ khi không thấy ánh sáng xanh đâu ; Elise chỉ trầm tư, cô chiếu đèn đi cùng Trung Lương đến chỗ tín hiệu. Đến một đoạn Elisa giật mình ngăn Trung Lương lại, cô và Trung Lương hãi hùng nhìn xuống, Elise gọi:

"Này mọi người! Đi từ từ ra đây mà xem!" Mọi người đi đến thì nhìn xuống dưới mà sợi, vẫn còn một vực sâu đen bên dưới.

Thì ra nơi họ đứng cũng chỉ là một vách nhô ra của vực, vực này quá sâu và tối với nhiều mép vực nhô ra khiến rada quét cũng không thể chắc chắn đâu là đáy vực. Donald nhìn mà kinh ngạc: "Được 5000 feet đấy chứ, hoặc nhiều hơn với kiểu địa hình quy mô lớn thế này."

Quay sang hỏi Elise: "Vậy.. Chúng ta có xuống tiếp không?" Elise chằm chằm nhìn thứ ánh sáng xanh đáp: "Không, hôm nay thế này là đủ rồi ta dựng trại nghỉ đêm thôi, ngày mai chúng ta sẽ xem xét xuống kiểu gì."

Mọi người bắt đầu dừng trại nhỏ, Mishaki lấy được một thứ nhìn như đá sần sùi khá thú vị nói với mọi người: "Nhìn thứ gì này."

Raymond thắc mắc nói: "Đó là đá mà?"

Mishaki cáu: "Đây là hải quỳ, nhưng hải quỳ lạ sống dưới đáy."

Anh bạn thì lấy làm lạ: "Nhưng nó có gì quan trọng?"

Còn Mishaki cười đểu trước sự ngốc nghếch của Donald: "Đó là bởi vì nó nhìn rất giống hóa thạch, một phát hiện lớn đó ngốc ạ!"

Elise nhìn kĩ rồi lộn ngược viên đá: "Đúng hơn là bọn hải quỳ bám vào hóa thạch, Mishaki dẫn chị xem em tìm chỗ nào."

Hai người dẫn nhau đến một góc rồi chiếu đèn pin, Elise trầm trồ: "Uầy, chúc mừng em hóa thạch to còn hiện rõ trên đá! Ốc anh vũ à?" Với Mishaki thì vui lên: "Vâng."

"Em thu được gì thì cứ thu nhé." Elise khích lệ cô gái trẻ.

Khi mà nhóm Elise tiến hành công việc dưới khe nứt thì bên trên mặt đất mọi người cũng rất bận rộn, mỗi người một việc từ trinh sát, đo lường, thu thập mẫu vận và phân tích. Natasha tiến hành thả khinh khí cầu và phóng UAV do thám, phát hiện những luồng gió dường như bị hút vào khe nứt, cùng với đó là việc phát hiện một khối khí ẩm lớn hình thành ở ven nam cực qua ảnh vệ tinh thời tiết gửi đến rất đáng lo ngại về nguy cơ hình thành cơn bão lớn.

Đây là một vấn đề cô cảm thấy không thể xem nhẹ và lo lắng báo cáo cho chỉ huy tạm thời Jamel. Cảm thấy vấn đề quan trọng Jamel đã báo cáo ngay cho căn cứ phía bắc và nhận được trả lời rằng cơn bão sẽ di truyển ra hướng tây nam đi sâu vào nam cực.

Việc này sau đó đã được thông báo lại cho Elise ở nhóm dưới khe nứt, Elise trả lời: "Vẫn tiếp tục nhiệm vụ được Jamel, bên tôi sẽ cố hoàn thành xong sớm và lên đó."

Tuy rằng Jamel tuân lệnh nhưng cả Jamel và Natasha đều cảm thấy bất an với hiện tượng thất thường đúng vào lúc họ đang ở giai đoạn quan trọng. Thoáng chốc thời gian đã đến tối nếu chiếu theo đồng hồ, mọi người quây cạnh nhau bên lò sưởi chuyên dụng, ăn uống và nghỉ ngơi trong những chiếc lều leo núi với trai riêng, gái riêng. Phải ôm nhau ngủ vì lều khá chật, nhưng nhìn sang bên lều con gái thì cảm giác khá ấm cúng.

Ngày hôm sau nhóm bắt đầu công việc từ khá sớm, mac2 đã giúp nhóm tìm được một đoạn đá nhô ra nhiều nhất, có thể đu dây từ đây tụt xuống một mép vực cực sâu khác bên dưới. Xuống bên dưới không dễ dàng gì nhưng họ đã thành công, bật sáng đèn lên và họ dễ dàng nhận ra những lớp đá trầm tích có màu sắc phản chiếu lại, rõ ràng họ đã xuống một tầng mới trong vỏ trái đất.

Tuy nhiên việc tìm thấy một số thông tin đó vốn không thể quan trọng bằng việc điều tra xem nguồn tín hiệu lạ và nguyên nhân hình thành lục địa lạ.

Ai cũng biết tần số 20-40Mhz là tần số của sóng wifi và nhiều tín hiệu khác của thiết bị điện tử, tuy rằng sóng này có thể tồn tại tự nhiên nhưng việc đo được nhiều điểm phát ra sóng này giống như một hệ thống thu phát không khỏi khiến những bộ óc đầy sạn phải nghi ngờ nhất là khi bí ẩn việc hình thành một lục địa bất thường trái với mọi điều kiện tự nhiên và dự báo của họ. Nó bất thường đủ để nêu ra giả thuyết có sự tác động từ yếu tố bên ngoài mà không phải do tự nhiên.

Mọi người phấn khởi như những đứa trẻ tìm được đồ chơi khi được xuống sâu hơn, họ miệt mài hoạt động và nói chuyện với những dự định khi trong tương lai xuống tới đáy vực.

Donald và Raymond có lẽ là hai người vui vẻ nhất và bận rộn nhất, họ hồ hởi vừa nói vừa làm như hai người bạn thân, Mishaki thì hơi thất vọng khi không tìm được gì ở tầng này.

Donald thấy vậy đùa: "Cô cứ ngồi chơi đi chúng tôi làm hộ cho."

Ngay cả Raymond còn hùa theo: "Đúng đấy cô mệt thì cứ nghỉ đi, chúng tôi lo được."

"Rồi, mời các anh." Mishaki chán chả nói được.

Ông Trung Lương thì nêu lên ý kiến: "Sao chúng ta không chụp một tấm chung kỉ niệm tại đây nhỉ, mọi người tập chung lại?"

Mọi người đều đồng ý với ý kiến hay này, họ tập chung lại và để mac2 chụp hình cả nhóm ; Đặng Duy vui cười: "Khi chúng ta xuống đáy thì mọi người làm một tấm chứ?"

Nghe vậy Mishaki tươi rói: "Tất nhiên rồi, thêm cả ảnh của tôi bên hóa thạch nữa, nó sẽ nổi như cồn!"

Donald thích thú: "Cả tôi cũng vậy." Trung Lương: "Xuống dưới đó tìm được thứ gì thì chúng ta cũng nổi tiếng cả, chúng ta là đoàn duy nhất vào sâu trong này mà, ha ha ha."

"Tôi rất mong ngóng thứ tiếp theo chúng ta tìm thấy dưới đó." Raymond hào hứng đáp.

Elise chợt vỗ tay ngắt quãng cuộc nói chuyện của mọi người, cô trầm tư rồi nói: "Mọi người chú ý, vì sự việc hôm qua Natasha phát hiện một cơn bão ở nam cực nên sau khi xong việc hôm nay, tất cả chúng ta sẽ lên mặt đất và rời đi, tất cả sẽ dừng mọi dự định và kế hoạch lại cho đến khi có quyết định mới sau."

Trong mọi người có những tiếng xôn xao sau mệnh lệnh mới: "Hả! Trời ạ! Đừng đùa tôi chứ! Tại sao lại như vậy?" Họ ngạc nhiên và khó hiểu với quyết định của trưởng nhóm.

Elise đã có một quyết định khó hiểu và đi ngược lại với đám đông đó là chỉ cho phép nhóm đi xuống mép nhô thứ hai và sau khi xong việc mọi người phải quay về. Đây rõ ràng là một điều khó hiểu khi chính Elise đã xung phong nhận việc thám hiểm khu trung tâm và giờ khi công việc mới dang dở thì đã quay về. Có thể vì lý do thời tiết hoặc vì suy nghĩ cá nhân mà Elise đưa ra một kì lạ nhưng có vẻ không ai tán thành ngay lời giải thích này của Elise.

Raymond cố năn nỉ: "Tiền bối, vấn đề thời tiết rõ ràng đã được sở giải thích rồi, nó không ảnh hưởng đến chúng ta."

Với Donald thì ngán ngẩm nói: "Thưa cô Elise, chúng ta đang trong giai đoạn quan trọng của công việc, không thể bỏ lại giữa chừng, tôi không chắc đây là quyết định đúng đắn." Còn Mishaki van nài: "Chị Elise, chị có thể đưa vài người xuống được mà?"

Elise chỉ lắc đầu ra hiệu một cách dứt khoát từ chối và nói: "Quá mạo hiểm, chúng ta không biết được bên vách nhô có gì, nếu bên vách đá không bám được thì rõ ràng ta bị cheo leo, Mishaki đã bị như vậy một lần!"

Trước lời than phiền của cấp dưới, Elise đã suy tư một lúc và đưa ra một quyết định kì lạ khác: "Vậy đi, tôi sẽ dùng bộ EMU (một dạng đồ bảo hộ cho phi hành gia nhưng được cải tiến để làm việc ở môi trường nguy hiểm) để xuống đấy và mang theo camera cùng mac2."

Mọi người ngơ ngác trước quyết định này và cố gắng ngăn cản vì cô rất quan trọng, nhưng Elise đã thuyết phục mọi người chấp nhận vì bộ đồ chỉ có một mà đã thế không ai biết cách dùng bộ đồ thuần thục bằng cô ấy.

Ở nhóm bên trên, khí tượng viên Natasha được sự hỗ trợ của kỹ thuật viên Daniel đã phát hiện ra con bão vốn được cho là đi về tây nam vào sâu nam cực đã đổi hướng tiến ngược lại đông bắc là chỗ họ với tốc độ cực nhanh như thể có nó bị hút đến đây.

Jamel đã thông báo ngay cho căn cứ chính và nhóm dưới khe nứt ; hai người cực kì bất an với sự thay đổi thời tiết đột ngột như thể có ai động tây vào vậy, một sự khẩn trương của mọi người nhằm nhanh chóng hoàn thành và rút lui an toàn.

Elise mặc bộ đồ cồng kềnh vào và khởi động hệ thống thích ứng, bộ đồ bỗng chốc bó lại nhỏ và nhẹ đi trông thấy ; cô tụt xuống theo dây và bật ống phản lực nhẹ từ từ hạ xuống nhanh chóng cùng với mac2 bắt đầu quay hình và lấy mẫu vật một cách nhanh chóng ; ngay sau đó cô lên lại với mọi người thấp thỏm đợi.


To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 3: Sự cố

Nhưng cả nhóm chưa kịp vui mừng thì một tiếng nổ lớn cùng một âm thanh rít đinh tai phát ra từ đáy vực khiến cả nhóm đổ rạp xuống bịt tai một cách đau đớn! Âm thanh đó lớn đến nỗi ai không kịp bịt tai đã bị chảy máu tai mũi do sốc và tổn thương màng nhĩ, các đồ thủy tinh nứt vỡ, máy móc xẹt cháy, đất đá rơi xuống, ngay cả nhóm bên trên cũng gặp vấn đề lớn.

Sau khi tiếng rít kết thúc, Elise đứng dậy với vẻ lo lắng: "Mọi người ổn chứ, hãy kiểm tra xem có những ai bị thương không!"

Nhiều tiếng nói thất thanh: "Ở đây có người ngất, cứu thương! Kiểm tra thiết bị đi!"

Elise kiểm tra bộ đàm thấy nó ngừng hoạt động: "Đặng duy, bộ đàm bên bạn có hoạt động không?" Khi kiểm tra Đặng duy hốt hoảng trả lời: "Bộ đàm cháy rồi, các thiết bị chỗ tôi đều cháy khét!"

Một tiếng nói từ một kỹ thuật viên khác khiến Elise giật mình: "Thưa cô, tất cả thiết bị điện đều hỏng hết rồi, đèn cũng tắt cả!"

Nghe đến đây mọi người bắt đầu lo lắng và suy sụp ; Trung Lương nói với Elise một cách nghiêm trọng: "Là xung điện từ, nó làm cháy hết vi mạch và dây điện, giờ không còn thiết bị điện nào dùng được cả!"

Elise ra quyết định ngay: "Mọi người bình tĩnh ổn định rồi sau đó rời khỏi đây ngay, dây mắc không có nhiều nên từng người trèo lên, từ từ chèo lên nhóm bên trên chắc chắn sẽ tìm cách giúp chúng ta!"

Chỉ một câu nói đã trấn an cả nhóm, mọi người bắt đầu bình tĩnh và tuân thủ như bọn trẻ vâng lời giáo viên từ từ trèo lên vách nhô mà lần đầu họ xuống. Elise đứng lại trông chừng từng người đi lên, khi cô vừa định bám dây cáp để kéo lên thì một tiếng "huỳnh" inh tai cùng một luồng gió cực mạnh thổi từ dưới đáy vực, nó mạnh đến nỗi thổi vài người bị bay từ mép vực bên dưới ra khỏi miệng vực lên cao vài mét văng ra xa khiến những người bên trên hốt hoảng lao ra cứu thương.

Jamel chạy ra đưa những người bất tỉnh vào trạm, Henry cố gắng chạy tới miệng khe nứt để cố định đoạn dây cáp đang lộn ngược vì gió.

Trong khi đó ở bên dưới nhờ kịp thời Elise lợi dụng bộ đồ EMC đang mất điện nên nặng nề mà giữ chắc đoạn dây cuối cùng một số người đang kẹt giữa không trung gắng sức bám vào dây, một cảnh tượng nguy hiểm mà không một ai muốn gặp.

Thật may ngay sau đó mọi thứ kết thúc, gió cũng ngưng và mọi người an toàn tạm thời. Họ hoảng loạn mà thở gấp, ông Trung Lương già yếu còn bị ngất và đang được hô hấp nhân tạo, nhiều người bị xước xát tay chân, một số bị gãy xương sườn phải nằm bất động.

Nhưng đó chưa phải thảm họa nặng nề nhất, những người bên trên miệng là hiểu rõ điều đó nhất vì hiện bầu trời ngày càng xám xịt bởi mây và gió tuyết ; trong điều kiện tồi tệ như vậy nhưng họ lại đang mất quá nhiều thời gian cho những sự cố và giờ vẫn chưa thể đi ngay.

Jamel dùng loa hét một cách tuyệt vọng xuống dưới: "Mọi người phải lên nhanh lên, cơn bão đang đến quá sớm rồi!"

Elise giục mọi người đi lên, những người còn khỏe buộc những chiếc cán có người bị thương cùng đoạn dây giống cáp treo và dùng dòng dọc kéo họ lên trên. Thật may bên ngoài miệng thiết bị điện tử vẫn hoạt động tốt, mọi người khẩn trương và bình tĩnh với sự chỉ đạo của Elise, cô ấy vẫn là người quan sát mọi người lên trước rồi bắt đầu lên.

Ấy vậy mà tử thần vẫn chưa tha cho họ, đoạn cáp buộc cố định vào đá bị đứt trước khi những người cuối cùng kịp lên khiến một vài người gồm Elise và Mishaki bị mắc kẹt lại ; Henry thấy vậy vội cảnh báo:

"Mọi người phải nhanh ra khỏi hố, nếu đúng như tôi tính toán thì một lúc nữa thôi khe nứt sẽ lại phun trào khí nóng áp suất lớn như vừa rồi, lúc đó mọi người bị luộc chín luôn đấy!"

Elise lúc đó vẫn chưa cỏi bỏ hoàn toàn đồ bảo hộ nên đã mặc lại vào ngay và lệnh mọi người lên trước.

Mishaki thắc mắc: "Chị làm gì thế?"

Elise bình tĩnh: "Chị sẽ để mọi người lên trước và đi theo sau, mặc thế này để đề phòng hơi nóng từ khe nứt."

Lo rằng chị trưởng nhóm sẽ ở lại mà có thể bị thương, Mishaki khăng khăng: "Chị không nên ở đây, chị nên lên trước."

Người trưởng nhóm như chị cả cười xoa đầu Mishaki: "Cô bé ngốc gió thổi mạnh thế này, có chị giữ dây mọi người sẽ không bị gió đẩy đung đưa." Phía trên có tiếng nói: "Chúng tôi đã xong mọi người mau lên đi!"

Phía bên trên vì dây đứt nên họ lấy một dây khác buộc vào xe tuyết và kéo họ lên. Nhưng khi còn Mishaki và Elise thì không khí lại khuấy động, nhưng thay vì nó xịt từ trong ra như Henry nói thì lại ngược lại, khe nút hút không khí xuống với sức mạnh khủng khiếp! Nhiều đồ vật bị hút xuống, chiếc xe tuyết bắt đầu chao đảo, nhiều người cố giữ cho chiếc xe và đoạn dây không bị kéo xuống hố ; họ cố gắng hết sức để kéo hai người kia lên nhưng dường là quá nặng.

Bên dưới Mishaki thì ghì chặt dây mà cầu mong vượt qua của tử, Elise vì không ngờ không khí lại hút mình xuống dưới, cheo leo giữa vách cùng bộ đồ nặng chịc. Cô hiểu mình quá nặng để họ kéo cả hai lên ; thoáng chốc nhìn Mishaki, cô quyết định dứt khoát là cắt dây! Mishaki khi nhìn xuống phía cô chỉ kịp hét lên: "Đừng chị Eli!"

Chưa kịp nói thì dây đã đứt và Elise lập tức rơi xuống vực đen mà biến mất ; Mishaki bàng hoàng nhìn người tiền bối rơi xuống mà khóc khi đang được kéo lên.

Mọi người vừa đưa Mishaki lên thì vội vàng chạy khỏi đó vừa kịp lúc miệng khe nứt sụp xuống, Jamel đã bắt tất cả phải bỏ hết mọi thứ, lên xe rời khỏi nơi này. Nhưng rất nhiều người phản đối điều đó: Mishaki mất bình tĩnh: "Chúng ta phải cứu tiền bối lên, chị ấy còn ở dưới đó." Raymond khẳng định: "Cô Elise chắc chắn còn sống, cô ấy vẫn đang mặc đồ bảo hộ, chúng ta còn cơ hội!"

Nhiều người lên tiếng yêu cầu xuống dưới cứu hộ Elise, nhưng Jamel đã phớt lờ tất cả ra lệnh cho lính cưỡng chế đưa họ lên xe và rời đi. Tất cả mọi người kể cả anh đều vốn rất ngưỡng mộ Elise vì những gì cô cống hiến cho khoa học trước kia, bản thân anh cũng được cấp trên giao nhiệm vụ hộ tống cho đoàn và nhất là Elise an toàn.

Nhưng là một chỉ huy được chính Elise giao phó cả đoàn, anh không thể vì suy nghĩ cá nhân của mình và mọi người mà bất chấp cứu hộ trong tình trạng nguy hiểm như hiện giờ. Nếu họ không kịp trở về chỗ ca nô và rời đi ngay, ngày hôm sau nước sẽ đóng băng do bão tuyết thì cả nhóm sẽ kẹt lại và kết cục là quá rõ ràng.

Thật may bằng việc chạy hết tốc lực trên cano mà họ đã đến kịp đoàn thuyền ngay khi cơn bão ập tới, mọi người được đưa lên thuyền và rời đi ngay lên phía bắc trong tình trang biển động dữ dội. Nhưng dù bên ngoài bị biển động ra sao thì bên trong thuyền vẫn là một không khí tĩnh lặng buồn bã. Nhiều người cảm thấy có lỗi với Elise, còn lại thì buồn bã và thất vọng vì không cứu cô lên.

Mishaki buồn bã khi vì cô mà Elise phải tự kết liễu chính mình, Henry thì tự trách bản thân khi đã tính toán sai lầm khiến Elise mặc bộ đồ bảo hộ nặng nề, Jamel hối hận vì đã không ngăn cản Elise xuống dưới đó làm việc.

Buồn bã và mất mát bao trùm cả nhóm trên cả hành trình, ngày hôm đó, ngày 6 tháng 11 trở thành ngày Elise ghi nhận mất tích.

Khi nhóm đoàn trưởng biết tin, Horbet đã cực kì tức giận, ông cảm thấy hối hận vì đã để Elise đi: "Đáng lẽ mình không nên đồng ý cho Elise đi ; không, đáng lẽ không nên để Elise tham gia đoàn thám hiểm ngay từ đầu!"

Ông tức giận ra quyết định với thư kí: "Cách chức và ngừng mọi nhiệm vụ trong tổ chức của những người có liên quan, cho họ nghỉ vô thời hạn! Thông báo tin tức về lần thám hiểm phía nam cho tổng bộ và chuyện của Elise cho chính phủ Western đi."

William đứng bên cạnh nói: "Còn quá sớm để khẳng định cô Elise đã chết, ngay khi cơn bão tan ta sẽ tiến hành tới đó tìm kiếm, Elise tài giỏi vậy chắc chắn có thể sinh tồn tới lúc đó."

Horbet chán nản cho William xem ảnh vệ tinh: "Cơn bão này quá bất thường, nó di chuyển không theo quy luật gì và bao trùm vùng phía nam lục địa và chưa có dấu hiệu yếu đi, tôi sẽ không nói ngay rằng cô Elise đã chết nhưng buộc phải nói là cô ấy đã mất tích và hiện chưa thể tìm kiếm." Ông ta thở dài nói:

"Có vẻ như tôi sẽ từ chức, đây là một mất mát lớn với tổ chức và tôi sẽ phải nhận trách nhiệm!"

Cuộc thám hiểm chỉ duy trì thêm 1 tuần nữa và kết thúc sớm hơn dự kiến là 2 tháng ; Horbet đã phải giải trình và bị khiển trách, cách chức cùng những người có liên quan. Chính phủ Western đã được thông báo và họ tự cử một đội giải cứu riêng đến phía nam lục địa nhưng không thu được kết quả gì khi cơn bão không dừng lại mà ngày càng mở rộng ra!

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 4: Cái kết

Những cơn bão đã tạo thành một bức tường ngăn cách cả thế giới với lục địa mới, tuy rằng bên trong lục địa không có bão nhưng dường như các vệ tinh không thể chụp ảnh bên trong lục địa có gì do bức ảnh nào cũng bị nhiễu và mờ mịt. Không ai biết hay giải thích được hiện tượng lạ này, nó đã kéo dài hơn một năm sau khi đoàn thám hiểm rút đi, và cũng không có đoàn nào có thể di vào tìm hiểu vì sóng to gió lớn.

Đây sẽ là bí ẩn lớn nhất của thế giới văn minh trong thế kỉ 21; chỉ biết rằng sẽ không có đoàn cứu hộ nào tiếp cận với vị trí Elise mất tích, và cô đã được xếp vào diện tử nạn khi đang làm nhiệm vụ thám hiểm! Đây là một mất mát rất lớn của nhân loại khi một nhân tài cực kì ưu tú nhiều triển vọng ra đi khi còn khá trẻ.

Ngày 6 tháng 11 trở thành ngày mất của Elise ; nhà thờ thánh John, nhà thờ lớn nhất của vương quốc được chính phủ Western chọn làm nơi để tang cho Elise Norah trong 3 ngày nhằm tôn vinh những đóng góp của cô cho Western và cho thế giới ; cũng là nơi để người dân và bạn bè được bày tỏ lòng tiếc thương trước sự ra đi của cô.

Rất nhiều người đã đến thăm viếng, trong đó có người đứng đầu Western là nữ hoàng Victoria và người anh hùng của Western công tước Henry Bour Olwen. Một nhà báo đã săn chụp được hình ảnh công tước Henry Bour khóc khi cầm tấm ảnh được cho là chân dung Elise Norah trong phòng kín, và được lý giải là ông ấy đang tiếc thương sự ra đi của một người đã làm rạng danh Western.

Điểm qua một số thành tựu của Elise Norah được phát trên truyền thông đủ để khiến người ta ngưỡng mộ: Với lượng bằng cấp và tài năng đa ngành của mình nên từ khi chưa là một nhà khoa học chính thức cô tự thầm lặng nghiên cứu và đã sáng chế ra lò phản ứng plasma thực sự hoạt động tốt đầu tiên trên thế giới bằng tự nguồn lực và kiến thức của bản thân, sự kiện đã giúp cô ghi danh vào giới khoa học khi còn trẻ.

Cô cũng góp công cho ngành y học khi sáng chế hệ thống xét nghiệm petron giúp việc xét nghiệp từ máu đến dịch cơ thể trở nên cực kì nhanh và đơn giản, sàng lọc được rất nhiều loại bệnh với chi phí rất rẻ. Thành công đó đã giúp cô dẫn thân vào ngành y tế và cụ thể là dịch tế và vi sinh học, và thành tựu suất xắc nhất của cô là chế ra kháng sinh patraravih, một loại kháng sinh chuyên trị những loại bệnh nặng mà tác dụng phụ rất nhỏ thay vì để lại di chứng.

Nhưng điều tuyệt vời của nó là hiện chưa có bất kì loại vi sinh vật nào kháng được loại kháng sinh này. Cô sau đó đã tham gia Liên Hợp Quốc với tư cách là bác sĩ đến chữa bệnh tại những nơi hiểm nghèo và xung đột. Nhưng dường như chinh phục mọi thứ là tham vọng của con người này ; sau một thời gian làm bác sĩ cô chuyển sang làm khoa học gia đa ngành cho tổ chức và tạo nên thuyết protic hay còn gọi là thuyết cơ học lượng tử mới, mở ra cơ hội phát triển mới của con người.

Tuy rằng những áp dụng từ thuyết này chưa nhiều do vấn đề công nghệ nhưng với việc thuyết mới này tìm ra những phương pháp mới và khắc phục những hạn chế của những thuyết lượng tử trước kia, công nghệ lượng tử sẽ là con đường tiến tới phát triển bậc cao của nhân loại. Cô cũng là một nhà hoạt động nhân đạo, nhà từ thiện khi cống hiến rất nhiều, tham gia nhiều hoạt động để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn trên khắp thế giới ; và giờ đây con người này đã không còn nữa.

Trong khi không khí buồn bã của nhà thờ thánh John, thì ở mái một tòa thư viện cổ phía xa có hai bóng người đang đứng dõi theo đoàn người ra vào nhà thờ ; một đôi nam nữ mặc kín mít và đội mũ chùm đầu trò chuyện.

Nam: "Mọi người đều rất yêu quý em, nhìn sự tiếc thương của họ kìa."

Nữ: "Rồi họ sẽ chóng quên đi thôi."

Người nam cười đùa: "Ha, hay nhỉ, có người bi quan kìa."

Nhưng người nữ kia thì rất nghiêm túc: "Bớt chuyện phiếm đi, vậy thông tin tôi cần đâu rồi?"

Người nam cười và đưa một cái usb: "Lạnh lùng quá, nó đây ; vậy thì thành quả của tôi là gì đây nhỉ?"

"Đây này, anh cứ kiểm tra đi." Người nữ đưa một cái vali ra.

Người đàn ông kia hơi nản: "Tôi không cần thứ này làm gì, tôi giúp em là vì tôi muốn vậy."

Rồi anh ta đưa tay lên mũ cô gái: "Cũng lâu rồi, cho tôi nhìn mặt em một cái chứ."

Người nữ phũ phàng gạt tay anh ta ra nói nghiêm nghị: "Thế anh muốn gì đây?"

Người nam cười trơ tráo nói: "Hôn tôi một cái đi, nhỉ?" Tất nhiên người nữ tức giận đẩy vali cho anh ta rồi chộp lấy món đồ rời đi, để lại người nam đang chẹp miệng thở dài.

Một tháng sau tại một căn cứ quân sự biệt lập gần Cairns (Oceania) ba bóng đen đột nhập vào đây và nhanh chóng đánh ngất bốn lính canh ; bọn họ dễ dàng phá toàn bộ hệ thống canh phòng tự động, hai trong số họ bí mật tiến vào khu máy chủ căn cứ và bắt đầu cài đặt thứ gì đó.

Người còn lại đến một kho két của căn cứ, dùng một ống bật ra laze cắt một hình vuông trên ổ khóa một số hòm đồ và lấy toàn bộ mọi thứ trong đó. Xong chuyện cả ba người rời đi mà không bị phát hiện ; sau khi ra khỏi căn cứ một người đã gọi điện thoại thông báo: "Chúng tôi đã hoàn thành rồi thưa ngài, bên tôi sẽ rút theo tàu hàng đến Oberra."

Mọi việc diễn ra chót lọt ro máy quay đã bị hack hình ảnh, phải đến gần sáng khi đổi ca trực quân đội mới phát hiện ra. Cục an ninh và tình báo của Oceania hốt hoảng điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra, bên phía Alt cũng cử một vài chuyên viên đến tìm hiểu vấn đề do ở đây cũng chứa nhiều thứ của họ.

Một nhân viên kì cựu của CIA là Peter và đồng bạn của anh là James được cử tới điều tra, khi được xem qua toàn cảnh họ không tìm ra manh mối nào từ nhân viên Oceania trừ việc biết là ba hòm nằm cạnh nhau bị phá và bị lấy đi mọi thứ bên trong!

Peter trầm ngâm nói với James:

"Bọn đột nhập này cũng quá chuyên nghiệp rồi, chúng đánh ngất bốn lính chuyên nghiệp cao của Oceania, dùng bột mì phủ kín các cảm ứng nhiệt và bôi nhựa lên thiết bị gây mê. Chúng đi qua được cửa kiểm tra vân tay, hack toàn bộ camera và đột nhập lấy đi những thứ quan trọng mà chúng ta đến sáng mới biết, bây giờ ta mới đến thì e là quá muộn."

James thở dài: "Tôi có đi hỏi bên Oceania rằng chúng lấy của họ những gì thì có vẻ như mất ba hòm chứa đồ trong đó có 1 của chúng ta!"

Còn Peter hoài nghi với thông tin này: "Bọn chúng vào đây ngoài lấy hòm còn làm gì không?"

"Hình như họ bị chúng xâm nhập vào máy chủ để tìm kiếm thông tin của mã các hòm ; họ gọi kỹ thuật viên đến để khôi phục lại máy chủ rồi." James nói với đồng nghiệp.

Peter hỏi ý kiến bạn mình: "Anh nghĩ tại sao chúng lại cố lấy cả ba hòm này đi chứ?"

James nhún vai đáp: "Tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn một hòm là của đại sứ chúng ta tại Oceania."

Còn Peter úp mặt suy nghĩ rồi khẳng định với James: "Vậy câu trả lời có thể từ hai hòm còn lại."

"Sao lại vậy?" Thấy lạ James thắc mắc hỏi.

Peter giải thích: "Chúng ta phải biết mục đích của chúng là gì thì mới điều tra được, vì thế ta cần phải biết hai cái hòm kia chưa thứ gì và chủ nhân của thứ đó là ai."

Nói rồi hai người đi moi thêm thông tin từ phía Oceania nhưng bị từ chối khéo từ phía họ: "Xin lỗi nhưng đó là thông tin mật của chúng tôi nên không thể cho ai biết."

Nghe đến đây Peter khó hiểu thực sự, anh dò xét: "Bên các vị còn đang gặp khó khăn với việc điều tra, hai phía chúng ta cần chia sẻ với nhau thì mới dễ dàng điều tra chứ."

Nhưng phía Oceania vẫn thẳng thừng từ chối: "Xin lỗi nhưng bên tôi không thể làm thế, đây là chỉ thị của phía trên ; xin các anh về cho." Nói rồi cố tình đuổi Peter về.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 5: Sự thật

Ra về Peter bức xúc ra về nói với James: "Có vẻ dù là đồng minh thân cận họ cũng sẽ không chia sẻ bất cứ thứ gì, mẹ kiếp trong khi họ là người làm mất cả đồ của chúng ta!"

James thì thở dàihỏi bạn: "Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"

Peter buồn chán: "Giờ tôi cũng đang rối đây." Rồi anh ta chợt cười lên nói: "Đúng rồi, tôi có nguồn tin từ trong phía lưu trữ của Oceania, biết đâu từ đó tìm được thông tin về 2 cái hòm kia."

Nghe hay nên James tán thành ý tưởng: "Cứ vậy đi, dù sao cũng hết cách."

Còn vào lúc này, ở mảng cực tây của lục địa mới, dưới lòng đất gần một khe nứt khác là cả một căn cứ to lớn với rất nhiều máy móc tự động đang hoạt động sản xuất thiết bị ; cùng với đó đi sâu vào trong là hàng ngàn buồng sinh học có người bên trong, sâu hơn là những buồng sinh học cầu kì và to hơn nữa.

Bỗng một vài buồng sinh học cao cấp mở, những con người dính đầy nhớt đi ra và ngã xuống ; họ què quặt và cử động khó khăn, cố gắng hít thở không khí. Rồi một người mặc bộ đồ của bác sĩ và ba người khác mặc đồng phục xám đi đến, người đó đưa tay vỗ lưng và đỡ một người dang co do đứng dậy, cười và nói: "Chào mừng anh đã thức dậy với thế giới này."

Peter khi này liên hệ với nguồn tin của mình và được trả lời rằng họ có thể tìm được nhưng sẽ mất một tuần; trong thời gian trờ đợi Peter đã đến gặp đại sứ Alt tại Oceania ông Ronald Paul, chủ nhân của môt hòm thuộc sở hữu Alt đã bị đánh cắp. Peter đến và gặp ông ta, lúc đầu hai người họ khá là thân thiện, Ronald tiếp đón Peter nòng nhiệt và thân thiện; nhưng đến khi Peter nói về việc đến đây vì hòm thông tin bị mất thì mặt mày Ronald biến sắc.

Peter nhận ra gì đó, anh hỏi: "Liệu ngài có thể cho chúng tôi biết thứ trong đó là gì và quan trọng ra sao để bọn chúng muốn lấy cắp? Bên tôi cần thông tin để biết ý đồ của chúng."

Ronald cố lảng chánh: "Những cái đó tôi không có nhiều thẩm quyền để trả lời, hơn nữa phía trên cũng không quá yêu cầu phải tìm ra thủ phạm nên các anh có thể điều tra đến đây là thôi."

Thấy ông ta như vậy Peter bèn nhấn mạnh: "Chính ngài là người đã gửi thông tin cho bên Oceania giữ dưới danh nghĩa cục tình báo chúng tôi, và giờ ngài bảo ngài không biết sao?"

Tuy nhiên dường như Ronald không để tâm đến điều đó, Peter mất bình tĩnh vì thái độ vô trách nhiệm đó.

Peter chất vấn ông ta: "Phía chúng tôi vốn không hề biết gì về thứ ngài để vào trong đó mà chỉ vì ngài là đại sứ nên đã ủy quyền ngài có thể làm vậy ; vốn dĩ ngài chỉ có thể gửi ở các cơ sở ở bộ ngoại giao dưới danh nghĩa bộ ngoại giao!"

"Tôi không biết điều đó và không phải trả lời!" Ronald xua tay.

Peter càng tức giận hơn, anh ghét kiểu người này: "Ngài bảo ngài không biết ư, thật vớ vẩn!"

Biết ông ta muốn trốn không chịu khai hay tiết lộ gì, Peter đành đe dọa:

"Chúng tôi vì là bên bị ngài lấy làm chứng thực cho việc làm của ngài nên theo luật chúng tôi có quyền điều tra ; nếu như chúng tôi phát hiện đây là ngài lợi dụng danh nghĩa bên tôi để phục vụ ý định cá nhân thì ngài sẽ phải chịu trách nhiệm về việc lần này!"

Ronald tái mặt, vẫy tay gọi trợ lý mời Peter ra ngoài mặc cho lời kêu ca của anh ; sau khi Peter tức giận rời đi thì Ronald mới yên tâm ngồi xuống mà lau mồ hôi trên trán, ông ta đã hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề và đang suy nghĩ cách đối phó.

Ông ta nhớ ra là bên giám đốc của Peter vốn cũng từng nhờ ông ta giúp một số chuyện kín đáo, vì vậy mà ông ta có thể lợi dụng quyền chức của mình để yêu cầu họ ngừng điều tra vấn đề này. Nhưng điều mà ông ta lo lắng hơn là những thứ trong chiếc hòm bị mất là những thông tin về việc ông ta cậy quyền để xử lý những yêu cầu nhở vả của nhiều người, và đương nhiên ông ta nhận những khoản kếch sù đó từ lợi dụng chức vụ và quyền hạn của một đại sứ.

Ông ta lo lắng không biết liệu những kẻ kia có công bố thứ này không, vì vậy ông ta vẫn cần lợi dụng Peter để lấy những thông tin đó về hoặc tiêu hủy chúng:

"Những thứ bên trong đó vốn mình cũng đang định tìm cách tiêu hủy ; nhưng xem ra vẫn phải để thằng khốn này tìm hộ đã!" Nghĩ vậy nhưng ông ta vẫn cẩn thận bảo trợ lý: "Hãy liên lạc cho bên thông tin của ta điều tra xem những cái hòm đã đi về đâu, nếu cần thuê người đánh cắp và tiêu hủy chúng dù chúng rơi vào tay ai!"

Về phía Peter, dù bị đại sứ đuổi cổ nhưng sau đó vẫn được ông ta cung cấp một số thông tin về thứ bị mất, đại khái là những tài liệu dự án ngầm của Alt với Ocenia. Vì thế mà anh ta không cần phải biết quá nhiều mà chỉ cần tìm và lấy lại những thứ đó. Dù ngờ vực nhưng anh ta vẫn buộc lòng tin tưởng và điều tra ; khi thời hạn đến anh ta nhận được thông tin từ nguồn của mình về chủ nhân hai chiếc hòm còn lại.

Peter nhận ra ngay bức ảnh của người đó là Elise Norah, người đã mất cách đây hơn một năm: "Tức thật chứ, chủ sở hữu chết rồi thì sảy ra việc này sao."

Peter suy ngẫm và nghĩ rằng có thể chúng muốn thứ gì đó quý giá từ một thiên tài, một người giá trị cao thì sẽ có đồ vật và thông tin giá trị cao.

Anh bắt đầu đọc bản tin:

"Elise Norah, có biệt danh Charlotte ; sinh ngày 19 tháng 5 năm 1970 tại thị trấn Charlotte ở vùng Catalin đông nam Western Union Kingdom trong một gia đình gia giáo, nhưng mồ côi bố từ bé ; được mẹ là bà Maria Norah là một giáo sư đại học nuôi dạy và lấy họ mẹ. Tốt nghiệp đại học Oxford năm 1991 ; đăng kí nghĩa vụ quân sự và được cử đi tham gia giữ gìn hòa bình tại nhiều nơi. Là một nhà khoa học, phát minh, nhà hoạt động nhân đạo của Liên Hợp Quốc ; gặp tai nạn khi tham gia khám phá lục địa mới vào ngày 6 tháng 11 năm 2004 và được coi mất ngày 6 tháng 11 năm 2005 theo quyết định của Western ; tuổi thọ 35 tuổi."

Đọc xong chỉ thở dài buồn bã: "Đúng là ở thế giới tăm tối này những người xinh và giỏi thì hoặc thành kẻ ác hoặc là bạc phận!" Peter nhận thức được những thứ mà một thiên tài để lại sẽ rất có giá trị, vì vậy không khó hiểu khi nhiều kẻ nhòm ngó đến mà tìm cách lấy cắp.

Nhưng làm sao mà chúng biết và tìm đến lấy thì là một dấu hỏi lớn ; Peter không loại trừ khả năng có nội gián trong Oceania đã tuồn thông tin ra ; nghĩ rồi làm, anh gọi cho James nhờ anh ta hãy quay về tổng bộ để lấy thông tin về những người có quyền truy cập vào dữ liệu lưu trữ của khu căn cứ bị đột nhập.

Trong lúc đợi James về tổng bộ tìm thông tin, Peter tiếp tục điều tra song song ; anh đến các khu dân cư xung quanh xem xét, đến sở cảnh sát địa phương tiến hành xem lại camera những gì sảy ra quanh đó ngày hôm đó. Cuối cùng đã có kết quả khi anh phát hiện một nhóm ba người lạ mặt đi nhanh trong đêm, trên lưng họ có đeo một thứ gì đó đủ để khiến anh nghi ngờ. Anh đập bàn: "Bắt được rồi, chắc chắn là nó rồi!"

Theo camera thì hướng họ đi ra bến cảng lớn nhất của Cairns này, Peter ngay lập tức xuất phát ; đi cùng anh là một số đồng nghiệp cùng cảnh sát đến chi viện. Họ lùng sục cả khu cảng và đã tìm thấy một số dụng cụ phá hoại ở cái khối xi măng chắn sóng gần đó, nhưng không tìm thấy ba chiếc hòm hay bất kì manh mối nào từ những công nhân xung quanh. Peter cũng đã xem qua camera của cảng, anh đã thấy nhóm người này đi nhanh lên một chiếc tàu hàng và rời đi; được biết là đây là chuyến tàu đi Tokyo (Sakura).

Peter hiểu mình đã chậm chân hơn chúng, giờ có lẽ họ đi hơn nửa đường rồi và đã cập vô số cảng, anh nghiến răng tự nhủ rằng mình sẽ không để cho những kẻ có ý đồ xấu tiếp cận với thứ giá trị của một thiên tài.

Nhưng tất cả, từ những người thương, kẻ khóc đến những người chứng kiến trực tiếp giây phút cô biến mất sẽ chẳng ngờ đến rằng ngày hôm đó khi Elise rơi xuống vực sâu cô vẫn chưa chết! Hôm đó khi rơi xuống vực sâu cô chỉ bất tỉnh, bộ đồ bảo hộ đã cứu cô ; và sau một ngày ngất đi thì cô cũng tỉnh lại, bật hệ thống điện dự phòng của bộ đồ lên và quan sát xung quanh đáy vực bằng đèn chiếu trên mũ.

Phải công nhận rằng bộ EMU này rất đỉnh khi mà một người rơi từ cao vậy chỉ bị chấn thương nhẹ thay vì nát bét ra bã. Một sản phẩm cải tiến tuyệt với của Elise vốn dùng cho phi hành gia thám hiểm không gian ; cũng một phần may mắn vì đất bên dưới khá mềm, và bộ đồ vẫn có điện để hoạt động tốt.

Elise khó khăn di chuyển và phải bật chế độ thích nghi để nhẹ hơn, cô đi dọc đáy vực tiến gần tới nơi phát ra nguồn sáng xanh lục ẩn hiện trong tối. Khi cô đến gần thì nhìn thấy một thiết bị lạ hình cầu đang phát ra tia xanh lục, cô chỉ mỉm cười hài lòng rồi lấy một thứ giống điện thoại vệ tinh ra liên lạc với ai đó.

Xong việc cô mở vật thế đó ra với bên trong toàn các thiết bị điện tử, Elise lắp một chíp vào đó rồi đóng lại. Cô dùng chế độ thích nghi của bộ đồ để leo vách đá dựng đứng đi lên mà không cảm thấy sợ hãi hay mệt mỏi.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 6: Hồi sinh

Elise leo lên từ từ và rất lâu sau thoát khỏi vực sâu thẳm này, cô đi bộ trên nền đất phủ tuyết bị cứng lại do lạnh. Đi bộ rất lâu mới đến vùng ngập nước cũ hiện đã đóng băng, cô đúng đợi ở đó trong đêm lạnh. Rồi hai phương tiện kì lạ lướt nhanh trên băng, nó nhanh như ca nô và nhìn khá nhẹ.

Elise lên trên đó và rời đi, không biết cô có ý định gì nhưng vài ngày sau Elise đã lên một con tàu vận tải lớn và đi ngược lên phía bắc đến Sakura.

Nhóm đã đi đến đảo bắc Hokkaido và cập bến ở Tomakomai, cô cùng nhóm tháp tùng của mình đi trên một đoàn xe tới vùng rừng núi trung tâm đảo và đến một khu mỏ cũ được đánh dấu là cơ sở tư nhân.

Cả nhóm đi đến một hầm có của thép bịt kín với camera xung quanh. Dường như nhìn thấy nhóm thì cách cửa bật mở và một vài người bên trong đi ra chào đón, cả nhóm cùng với xe cộ tiến vào trong và đóng cổng lại kín đáo. Không một ai biết đến sự hiện diện ở nơi này cũng như việc di chuyển của nhóm Elise, mọi thứ đều bí mật và an toàn dường như đều nằm trong tính toán của con người này.

Đằng sau cánh cửa thép là một căn cứ lớn khép kín với máy móc, khu nghiên cứu, nơi sinh hoạt ; với số người nếu tính cả Elise là 73 người bên trong cả nam lẫn nữ. Dường như Elise là chủ nhân nơi này khi mọi người đều lễ phép với cô.

Elise vui vẻ đáp lại và kêu gọi tập trung mọi người lại và thông báo: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, để tiếp tục mới mục tiêu đã định thì giờ chúng ta sẽ tiến hành quá trình tiếp theo, đưa RE vào để tiến hành thử nghiệm hồi sinh nào." Mọi người đều hào hứng: "Vâng."

Sau khi giao trước nhiệm vụ cho mọi người, Elise nghỉ ngơi hồi phục, cô ngủ tới tận hai ngày vì mệt và đau nhưng nhờ y tế của căn cứ tận tình chăm sóc mà cô đã khỏe lại. Ngay sau khi khỏe lại cô lập tức lao vào công việc với một thái độ háo hức hăng say, cô bắt đầu xem qua bản báo cáo và danh sách những người được thí nghiệm RE chọn.

Thí nghiệm có tên RE là hai chữ đầu của Revival tức là hồi sinh và đúng như tên gọi của nó kế hoạch RE là hồi sinh một số người mới mất do nhiều nguyên nhân và được người của Elise bí mật thu gom và bảo quản não bộ vẫn sống bằng công nghệ hiện đại do chính Elise phát triển.

Công nghệ này chưa hề được cô công bố và cũng là bất hợp pháp, vì thế mà việc làm nó trong một nơi bí mật này cũng là điều dễ hiểu. Elise nhận lấy bản danh sách những người được tiến hành thí nghiệm từ tay nữ trợ lý cấp cao của cô tên Hiroe. Elise xem qua danh sách với khoảng 50 người với đủ quốc tịch và độ tuổi, giới tính, và cô dừng lại trước một cái tên là Boris có giới tính nam xuất thân từ Northern với tuổi thọ 39,

Cô mở thông tin cá nhân về người này và hơi buồn ; đây là người quen, mà đúng hơn là đồng nghiệp của Elise hồi cô tham gia hoạt động hòa bình nhân đạo dưới danh nghĩa Cao ủy viên về người tị nạn. Elise buồn và thất vọng, cô không hiểu sao vì lý do gì mà mình mới mất tích có một tháng mà Boris đã gặp chuyện, cô và Boris từng là đồng nghiệp thân thiết cùng chung chí hướng và mong ước cứu giúp người khác lúc đó.

Cô cũng từng đến thăm nhà Boris tại Northern và biết ảnh có một vợ và một cô con gái năm nay có lẽ mới 7 tuổi ; cô cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ cảnh vợ con của Boris ra sao khi mất anh, cô thì thầm: "Boris, sao anh nỡ bỏ vợ con của anh ở lại vậy, giờ ai sẽ chăm lo cho vợ con anh, còn ước mơ của anh ai sẽ thực hiện?"

Rồi Elise xem tiếp đến lý do ảnh chết thì mới biết Boris bị bệnh tim ; lúc này Elise tức giận tay nghiền chặt vò nát tờ giấy, vì là bạn thân của của Boris nên việc mình là một chuyên gia về sinh học và y tế mà bạn mình bị bệnh lại không biết thì quá hổ thẹn. Elise nghĩ đi nghĩ lại, ngẫm ra rằng Boris hầu như khỏe mạnh và không thấy có biểu hiện gì lạ, nhưng vậy mà anh vẫn chết.

Cô chán chường ngả lưng trên ghế xoay mà tự nhủ: "Dẫu sao may mắn là Boris cũng nằm trong danh sách, vậy chỉ cần thành công hồi sinh là mọi thứ sẽ tốt hơn ; không được, nhất định phải thành công ngay từ đầu!"

Elise nghĩ là làm, bật dậy bắt đầu ngay ; cô là người thực hiện chính và những người xung quanh vì không đủ chuyên môn nên chỉ trợ giúp. Những lọ sinh học đựng não bộ còn sống bắt đầu được đua đến phòng thí nghiệm.

Thí nghiệm này thực tế là dùng não bộ còn sống và còn hoạt động chưa chết theo cơ thể được bảo quản nguyên vẹn ngay khi người bệnh vừa mất và thường lúc họ ra đi thì người thân chưa có mặt nên giữ được bí mật. Giờ đây dùng não bộ đó cấy vào một cơ thể nhân tạo nửa người nửa máy để nhằm mục đích hồi sinh người chết trong thân xác mới mà không mất đi kí ức.

Mặc dù nói nghe có vẻ khả thi nhưng thực tế chưa ai thành công và chính Elise tài năng cũng phải bất an ; dù cô đã cải tiến hơn nhiều so với các thế hệ trước khi dùng cơ thể nửa sinh học, nửa máy có khả năng thích nghi tốt hơn là một cơ thể sinh học nhân tạo nhiều khiếm khuyết. Cô cảm thấy run lên khi nghĩ đến chuyện không thành, nhưng thành công nào mà chả phải trả giá.

Elise bắt đầu tiến hành, cô cần thận điều khiển tay robot từ từ nhẹ nhàng cấy não vào cơ thể nhân tạo ; cứ thế lên tục trong hơn một ngày trời cô đã hoàn thành xong cho 50 người. Nhờ vào công nghệ tốt mà quá chính mới nhanh như vậy, nhưng cũng đủ để làm Elise thở dốc mà kiệt sức.

Cuộc thí nghiệm đã thành công một nửa, giờ là lúc quan trọng nhất, chờ đợi các cơ thể và não tương thích với nhau. Đây cũng là thời điểm dễ gặp bất chắc, khi trước kia hầu như những người đi trước làm đều thất bại vào giai đoạn này.

Elise dù mệt mỏi những vẫn ngồi đợi trong phòng điều khiển của buồng sinh hóa hi vọng mọi thứ thành công ; mỗi lần một dữ liệu hiện lên trên màn hình là mọi người lại nín thở. Nhưng cuối cùng sau một ngày nữa chờ đợi tất cả đều ổn và đang tiến triển tốt ; ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Elise cũng thả lòng về phòng nghỉ ngơi được ; mọi thứ được để mặc cho hoạt động bình thường vì đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất.

Sự bất an qua đi là tiếp đến sự chờ đợi, nhờ công nghệ tốt mà quá trình bình phục của cơ thể và não bộ những người được phẫu thuật được đẩy nhanh gấp ba lần. Sau một tuần thì những người được cấy ghép được đưa ra khỏi buồng sinh hóa và đặt trên giường có bọc kính để ủ ấm, mọi người giờ chờ đợi họ tỉnh lại và nếu có ai không tỉnh lại thì nghĩa là họ đã biến thành người thực vật.

Elise lúc này tuy vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong thâm tâm cô đang rất sốt ruột chờ đợi, cô hỏi Hiroe: "Đã bao nhiều giờ rồi Hiroe?"

Hiroe trả lời: "Qua 10 tiếng rồi chị."

Nghe vậy Elise khoanh tay: "Vậy cũng gần nửa ngày, có lẽ họ sẽ mất nhiều thời gian hơn."

Ngồi vắt tay nghĩ ngợi, cô đang nghĩ xem sau khi họ tỉnh lại sẽ làm gì: "Mình sẽ nói sự thật với họ, nhưng nói sao đây? Còn Boris, mình phải nói thật với anh ấy, nhưng anh ấy liệu có chấp nhận không? Biết đâu anh ấy không muốn như này."

Những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, rồi Elise quyết định biểu đạt sự thật một cách thành ý và tự tin nhất, cùng với đó là thể hiện vị thế cửa trên của mình thì có lẽ họ chịu nghe.

Rồi đó là khoảnh khắc kì diệu nhất trong lịch sử nhân loại mở ra ; sau hơn một ngày thì cuối cùng những người được cấy ghép bắt đầu tỉnh dậy, từng người một tỉnh lại và trông họ có vẻ mơ hồ, có người ho và ngã xuống. Tất cả những người tỉnh dậy đều ở trong buồng ngủ bị mở kính, nếu nhìn từ trong đó thì xung quanh toàn bộ là một màu trắng xóa nhưng thực tế họ đang bị giám sát bởi cả phòng điều khiển trước mặt.

Theo quy định để bảo đảm an toàn thì chỉ đến khi tất cả họ tỉnh lại và có dấu hiệu bình thường, không có sự thất thường cảm xúc thì người bên ngoài mới được vào tiếp xúc trực tiếp ; vì vậy đội ngũ của Elise tạm thời phải quan sát.

Nóng lòng nhìn vào buồng ngủ của Boris mong ngóng người bạn tỉnh dậy, cô rất sợ phải chứng kiến bạn mình trở thành người thực vật, và có vẻ ông trời đã mỉm cười với cô. Boris đã tỉnh lại và ngơ ngác như bao người, cùng với đó từng người tiếp theo và tổng cả 50 người được cấy đã thành công hồi sinh ; thông tin này được thông báo đến toàn bộ đội ngũ và mọi người vui sướng không kể siết.

Hiroe cầm tay Elise mà nhảy tâng tâng vì vui mừng, còn Elise thì vẫn đang đờ người vì thành công không tưởng của mình ; đây thực sự là một thành công tuyệt vời mà chỉ tiếc nó không thể công bố ra bên ngoài.

Những người bên trong bắt đầu tò mà hỏi nhau, có người bắt đầu tiến về tường sứ và vỗ như đang tìm lối ra ; họ đợi hai tiếng đồng hồ mà không tìm thấy lối ra nên bắt đầu hoang mang.

Elise mím môi rồi quyết định: "Để tôi nói với họ."

Một người đưa micro cho cô, Elise nói với người ở bên trong: "Xin chào mọi người."

Người bên trong giật mình hỏi: "Ai, ai đó? Đây là cái gì vậy?"

"Mọi người bên trong hãy bình tĩnh, mọi người hiện đang ở trong một phòng kín." Elise đáp lại người kia.

Nhưng người bên trong vẫn hoảng loạn: "Đây là đâu?" Một người khác: "Sao tôi lại ở đây?"

Người thì cầu xin: "Xin hãy chỉ bọn tôi đường ra."

Elise bình thản đáp: "Hiện tại các bạn sẽ phải tiếp tục ở trong phòng ba tiếng nữa, các bạn phải bình tĩnh."

Người bên trong bắt đầu hoảng hơn: "Không, làm ơn cho chúng tôi ra ngoài!" Có người kêu lên: "Tôi hình như bị bất tỉnh phải không? Tôi còn có việc ở nhà, xin cho tôi về." Có người hét: "Chuyện gì thế này, giải thích đi chứ?"

Những người trong phòng điều khiển bắt đầu lo lắng vì tình hình xấu đi quá nhanh, có người khuyên Elise nên phun thuốc mê để cho cho hỏ ngủ tạm thời nhưng cô từ chối.

Cô bình tĩnh nói tiếp: "Hiện mọi người đang trong một căn phòng kín ở một cơ sở, mọi người sẽ không thể ra ngoài ngay ; nếu muốn hiểu chuyện gì sảy ra và ra ngoài thì phải bình tĩnh đã."

Có người đã mất bình tĩnh bắt đầu đập phá tường: "Cho chúng tôi ra ngoài ngay!" Có người hưởng ứng: "Đúng đấy, mở cửa ra!" Những người than vãn kiểu: "Tôi đâu có tội gì, sao nhốt cả tôi?"

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 7: Trò chuyện

Dần dần là tiếng la ó và đạp tường, một số bắt đầu tìm lối ra ; Boris trong đó thì vừa tìm lối ra vừa hỏi to:

"Các người là ai?"

Nhìn thấy Boris bình tĩnh nhất trong nhóm, Elise cười nhẹ nói: "Anh Boris phải không?"

Boris ngạc nhiên: "Sao cơ?"

"Chúng tôi có tất vả thống tin cá nhân của các vị, tất cả không thiếu thứ gì." Elise.

Mọi người giật mình: "Cái gì!" Elise hỏi đánh vào lòng người của Boris:

"Theo thông tin thì anh Boris là một nhà hoạt động nhân đạo, vì vậy anh muốn giúp mọi người và mình trong lúc này chứ?"

Boris nuốt nước bọt: "Vâng."

Elise: "Vậy chúng tôi cần anh bình tĩnh và khuyên mọi người bình tĩnh, không kích động và mọi việc sẽ được giải quyết."

Cô không quên bổ sung: "Và nếu anh làm được thì anh sẽ là người được ra ngoài đầu tiên, ai có thái độ hợp tác hơn sẽ được ra trước."

Boris lặng đi, mọi người bắt đầu nhìn vào anh với ánh mắt tò mò và dò xét, Boris ấp úng trả lời: "Tôi sẽ thử."

Elise bỏ micro cười ôm bụng với thái độ chết cười của bạn mình trong ánh mắt kì lạ nhìn của người trong phòng điều khiển, sau một phút trẻ con cô nghiêm nghị trở lại.

Boris trong phòng cũng hết cách đành bắt đầu khuyên nhủ mọi người bình tĩnh trong tiếng ồn la ó ; anh phải vất vả khuyên can mới bắt đầu bớt dần tiếng nói, mọi người bắt đầu chịu lắng nghe. Elise bắt đầu thông báo: "Bây giờ tôi sẽ nói sự thật cho mọi người, mọi người phải bình tĩnh, thật bình tĩnh nghe hết."

Rồi cô nuốt giọng nói ra sự thật: "Tất cả mọi người vốn đều đã chết, ít nhất là trên giấy tờ."

Mọi người giãy nảy lên, có người quát: "Các người nói nực cười gì thế?"

Elise: "Bình tĩnh nghe hết đây, tất cả các bạn trước khi chết đều gặp một tai nạn hay nằm viện cả đúng không?"

Nhiều người thừa nhân: "Đúng vậy." Người khác: "Vâng, tôi đã nằm giường trước khi bất tỉnh, tôi tưởng tôi chết rồi chứ?"

Elise nói thẳng: "Thực tế lúc đó các bạn đều đã chết hoặc gần chết rồi, hầu như không còn khả năng sống nữa."

Có người hỏi: "Vậy tại sao giờ tôi ở đây và hoạt động khoe mạnh?"

"Đúng là mọi người đã chết, nhưng mới chỉ chết ở phàn cơ thể ; bộ não và trái tim của các bạn có tuổi thọ cao hơn nhiều và lúc đó hai thứ này vẫn chưa chết theo nên chúng tôi đã lấy nó ra và giữ cho nó sống." Cô giải thích.

Nhiều người kinh ngạc: "Hả trời."

Elise tiếp tục: "Chúng tôi đã duy trì sự sống và tiến hành cấy ghép bộ não của các bạn vào cơ thể nhân tạo nửa sinh học, nửa máy để hồi sinh các bạn."

Mọi người bắt đầu xôn xao lên, nhưng cô trấn an: "Mọi người cứ bình tĩnh, nếu mọi người không tin đây là cơ thể nhân tạo thì nhìn vào tường đi."

Nói rồi cô khởi động một công tắc và bốn bức tường bắt đầu chuyển thành gương phản chiếu, mọi người nhìn vào gương khó hiểu, có người hỏi: "Vẫn là chúng tôi thôi." Elise: "Bạn để ý kĩ xem có gì khác biệt ở bạn không."

Có người nói: "Có, tôi trông trẻ ra." Người khác: "Tôi mất vết xẹo trên mặt."

Boris nhìn gương thấy mình trẻ đi rất nhiều, như là một chàng trai 20 tuổi chứ không phải trung niên 39 nữa.

Elise tiết lộ cho họ: "Đó là vì chúng tôi tạo những cơ thể nhân tạo ở độ tuổi trẻ của các bạn, cũng như là không có bệnh tật gì cả, và mặt các bạn sẽ có chỗ khác nên không nhận dạng bằng mặt gốc."

Có những người cảm thấy vui mừng vì nghĩ đây là một món quà quý giá, họ hỏi: "Vậy là tôi sẽ khỏe mạnh không bệnh tật gì như hồi bé sao?"

Câu trả lời cho họ: "Đúng vậy, thậm chí các bạn còn được kéo dài tuổi thọ gấp đôi sao với lúc trước."

Một số người vui mừng, nhưng một số khác thì hoài nghi và suy tư. Một người thắc mắc hỏi: "Cho tôi hỏi tôi vốn là người Banglaga, vậy sao tôi và mọi người lại hiểu và nói chuyện được với nhau khi mà toàn người ngoại quốc cả?"

Đối phương cười nói: "Câu hỏi hay lắm"

Cô giải thích: "Cơ thể các bạn là nhân tạo nửa sinh học và nửa máy móc, nên chúng tôi đã điều chỉnh để cơ thể các bạn có thể nhận thức ngôn ngữ khác và giao tiếp lại ; thậm chí các bạn nói với nhau bằng một ngôn ngữ riêng mà chúng tôi tạo ra."

Mọi người há hốc bởi sự tiên tiến này, Elise tự hào kể tiếp:

"Chưa phải tất cả, cơ thể các bạn sẽ trẻ và cao hơn, nhẹ hơn ; da và thịt các bạn sẽ chắc và khỏe, dẻo như cao su ; xương cứng cáp hơn nhiều và bộ não cũng phát triển hơn ; bất ngờ chứ, tui mong các bạn thích nó."

Có người sốc lẩm bẩm: "Có mà đang biến chúng tôi thành thứ quỷ quái gì ấy chứ thích gì." Chỉ có Elise đang huyễn hoặc với thành tựu của mình chứ còn cảm nhận của người bình thường thấy nó không ổn chút nào.

Khi nghe Elise nói xong, một người trông trung niên đầy hoài nghi hỏi cô: "Làm thế thì các người được lợi ích gì?"

Đó là một người trông có tuổi, dù cho cơ thể nhân tạo có giúp cho họ trẻ đi rất nhiều nhưng nếu là một người đã già đi thì họ trẻ lại cũng chỉ đến trung niên. Elise mỉm cười đáp: "Đương nhiên có lợi ích, nhưng lợi ích đó của chúng tôi sẽ không gây hại cho các bạn, vì thế các bạn có thể bớt lo lắng."

Một người chán nản khác kêu lên: "Làm sao chúng tôi có thể tin các người, các người biết tất cả về chúng tôi và làm những thứ không tưởng, trong khi chúng tôi chả hiểu gì cả."

Vậy mà Elise tự tin khẳng định: "Đúng vậy, vì mọi người chưa hiểu hết tất cả nên tôi cần mọi người hợp tác đến một thời điểm nhất định mọi người sẽ hiểu và đưa ra quyết định."

Boris nghe đến đây cũng dần rối bời, anh hỏi: "Vậy sau đó chúng tôi được về nhà chứ?"

Nghe câu hỏi đó, Elise im lặng một lúc rồi nói: "Tôi, người đứng đầu nơi này xin hứa với anh, tất cả mọi người ở đây sau khi qua tất cả quá trình kiểm duyệt của chúng tôi sẽ được phép quyết định đi hay ở. Nếu ở thì sẽ thành đồng đội với tôi, còn nếu đi chúng tôi không cản làm gì."

Với lời khẳng định cương quyết của Elise, những người cấy ghép bắt đầu bình tĩnh lại và suy nghĩ. Một số đang suy sụp vì những tin tức mà họ tiêu hóa, có lẽ họ là những người có gia đình và sự nghiệp, trong đó có Boris đang chán đời; số khác thì lặng thinh, chỉ một vài người cảm thấy hứng thú.

Những thứ này dường như là quá đột ngột với họ, giống như bạn ngủ say rồi tỉnh dậy thì bị nhốt ở một nơi và bị bảo là đã chết và giờ dược hồi sinh trở lại. Bạn lại không được phép ra ngoài cũng như liên lạc với ai ; nó đủ khiến nhiều người gặp khủng hoảng.

Boris lo lắng về gia đình của anh, con gái anh còn nhỏ, vợ anh phải một mình nuôi con và thiếu đi người đàn ông trong nhà ; điều đó khiến anh tức giận, buồn bã. Anh còn nhớ rõ hôm đó khi anh lái xe cùng một đồng nghiệp mới vào để đến điểm hẹn tập trung của cơ quan anh; tên đồng nghiệp đó đã rút một cái gì đó đâm vào cổ anh, nó khiến anh đau đớn, nghẹt thở và ngất đi.

Giờ thì anh ở đây, anh giờ không biết phải làm gì và đi đâu. Việc bị sát hại có thể do anh chuốc thù với ai đó nhưng giờ anh không thể nhớ được gì cả ; Boris chỉ có thể hối hận, đáng lẽ hôm đấy anh không nên đi, không nên chở kẻ khác đi cùng.

Sau hai tiếng ngồi thẫn thờ trong phòng, cuối cùng một cánh cửa đã bật mở ra cùng tiếng thông báo: "Mọi người đã hoàn tất thời gian chờ, vì vậy mọi người được di chuyển sang phòng khác."

Họ bắt đầu đứng dậy và nhanh chóng tiến sang phòng bên với hi vọng mọi thứ sẽ kết thúc sớm để về nhà. Thì ra phòng bên là một phòng ăn tập thể và giải trí kết hợp, Elise thông báo: "Mọi người sẽ được sinh hoạt bình thường trong một khoảng thời gian để chúng tôi theo dõi tình trạng sức khỏe và tâm lý của các bạn ; sau khi qua khoản đó thì sẽ là các thí nghiệm khác và mọi người sẽ được ra ngoài."

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 8: Thực tế

Những người cấy ghép chỉ có thể im lặng không biết nói gì, một số bắt đầu lấy dồ ăn trong các máy tự động có dán hướng dẫn sủ dụng bên cạnh, một số khác chỉ đơn giản ngồi xuống bàn ăn không nói gì.

Boris lấy một suất ăn vì anh đang đói và ngồi ăn một mình ; bỗng một vài người đi đến ngoài cạnh anh và bắt chuyện: "Chúng ta làm quen chứ, anh là Boris đúng không?"

"Vâng, tôi là Boris, có chuyện gì vậy?" Anh đáp.

Thấy Boris còn lạ lẫm nên người lạ đó thân thiện: "Chúng tôi chỉ muốn làm quen với anh, vì anh có vẻ qua nghề nghiệp là một người tốt và được những người ngoài kia tín nhiệm."

Người lạ đó là một cô gái, cô giới thiệu:

"Nhân tiện tên tôi là Camila." Camila nói: "Mọi người cũng giới thiệu và làm quen nhé."

Một người đàn ông trung niên: "Cứ gọi tôi là Ishan, tên tôi dài lắm."

Một thanh niên trẻ măng tầm 17-18 tuổi: "Chào chú, cháu tên Pierre."

Một phụ nữ khác: "Không biết mọi người hiểu được không nhưng tên tôi là Hoài Diễm."

Người khác: "Tôi là Ballard, rất vui làm quen với mọi người." Một người khác cũng khá trẻ: "Cứ gọi tôi là Ned nhé."

Có anh trai đẹp tham gia vào: "Chào, tôi tên Toshiaki." Và cô gái trẻ dường như người gốc á đông nói: "Mọi người cứ gọi em là Hyeon nhé."


Mọi người bắt đầu cởi mở trò chuyện với nhau, họ kể về hoàn cảnh của nhau, có vẻ chả ai là vui khi chết đi và còn ở đây cả.

Boris cũng dần cởi mở và hòa mình cùng mọi người, anh thể hiện sự lịch sự và thấu hiểu vốn có nên mọi người rất thích nói chuyện với anh, rồi ông Ishan hỏi Boris: "Anh có nghĩ người nói trên loa kia quen anh không?"

Anh khó hiểu lắc đầu: "Chắc không đâu, nghe họ nói họ có thông tin cá nhân của chúng ta mà."

Ishan: "Tôi đang nghĩ cũng có thể lắm, vì dường như giọng trên nói với anh có vẻ thân thiện và nhẹ nhàng."

Còn Camila thì hồn nhiên: "Bác à, chắc không đâu, ai cũng ngỡ ngàng như nhau."

Ned: "Thú thực tôi mong được ra khỏi đây, tôi phải về nhà xem bố mẹ tôi thế nào."

Cậu Pierre buồn bã: "Không biết bố mẹ cháu đang làm gì."

Anh Ballard hỏi cậu thanh niên: "Cháu đã bị gì mà phải ở đây?" Pierre thủ thỉ buồn: "Cháu đã bị xe tông, hoặc có lẽ bị cái gì đó tông và cháu không còn nhớ nữa."

Hiểu nỗi lòng của cậu bé, Ballard an ủi: "Đừng buồn, cháu còn trẻ và hiện giờ đã sống khỏe."

Cô Hyeon hỏi Ballard: "Còn anh bị gì mà giờ ở đây thế?"

Ballard giải thích: "Tôi là một kỹ sư cơ khí, lúc kiểm tra máy móc tôi bị tai nạn lao động!"

Hyeon thở dài, cô không nhớ gì cả: "Em không biết mình bị gì, em đang nằm xem điện thoại thì ngất đi mất." Toshiaki tỏ vẻ hiểu biết: "Liệu có phải đột quỵ không?"

Những Hyeon chán nản: "Em cũng không biết nữa, nhưng giờ em ở đây."

Nhưng Camila thấy nghi hoặc hơn: "Mọi người tin họ sao, nhỡ đâu ta không chết mà bị họ bắt cóc."

Boris đáp: "Tôi nghĩ họ nói thật, nhìn cơ thể này tôi vẫn thấy không thật lắm." Camila lo lắng: "Biết đâu họ giở trò gì đó làm ta tưởng thế, chứ không thể có chuyện cấy ghép mà hồi sinh được."

Thấy vậy Ishan can thiệp vào: "Thay vì than thở và soi mói sao mọi người không nghĩ cách thoát khỏi đây."

Boris ngạc nhiên: "Ông muốn ra ngoài sao?"

"Đương nhiên, chả nhẽ tui chết già ở đây sao?" Ông Ishan giờ giặn nên suy tính: "Nếu chúng ta để ý và điều tra về họ, thì có thể tìm được kẽ hở."

Cảm giác có một cánh cửa vừa mở, Camila hưởng ứng: "Bác nói chuẩn quá, giờ chúng ta nên tìm hiểu xem đây là đâu."

Boris nhìn một lượt rồi nói thật: "Tôi nghĩ giờ mà chạy trốn thì thật ngu ngốc."

Cả nhóm ngạc nhiên trước lời nói của Boris ; Ishan hỏi ngược: "Thế anh định ở đây mãi sao?"

Boris trả lời: "Đương nhiên không, tôi muốn về với gia đình mình."

Ishan cười cợt, ông hỏi chơi chơi: "Hay là anh sợ?"

Boris điềm tĩnh nói: "Làm gì có ai mà không sợ cơ chứ, ai mà chả có thứ quý giá để mình phải sống." Ishan bắt đầu im lặng, còn Camila tiếp chuyện: "Vậy sao anh bảo là không nên trốn?"

Đối phương thở dài giải thích: "Cô nhìn trần nhà đi."

Cả nhóm nhìn trần nhà, chit toàn đèn tròn sáng ; Camila quay sang hỏi: "Có gì đâu?"

Anh lắc đầu với đám người này: "Mọi người không nghĩ đến ư, đó là camera trong hình dạng đèn chiếu sáng."

Cả nhóm giật mình, Boris nói tiếp: "Còn quạt thông gió nữa, nó có thể phun thuốc mê vào khi cần." Anh khuyên:

"Hiện tại họ chưa có hành động quá đáng thì ta cũng nên từ từ tìm hiểu họ đã, trước hết như cô Camila nói là xem đây là đâu ; sau đó tìm hiểu xem họ là ai và có bao nhiều người."

Elise đã nghe thấy những lời nói của nhóm nhờ vào máy nghe trộm giấu gần đó. Cô cảm thấy khá vui về bạn mình, hay đúng hơn là tự hào. Boris không làm cô thất vọng.

Cô và Boris đã gặp nhiều tình huống tồi tệ khi hoạt động, những lần đó khả năng ứng biến là quan trọng nhất và Boris có sự ứng biến và thích ứng, nhìn nhận rất nhanh, việc đó giúp ích rất nhiều cho cô lúc trước và bi giờ cũng vậy. Elise nghĩ có thể nên để Boris là một ngoại lệ được ra ngoài trước để gặp vợ con sớm vì cô hiểu đó là tất cả của Boris.

Nhưng một cái đầu đầy sạn như Elise sẽ không vì cá nhân mà bỏ đi đại cục, do đó cô gạt điều này đi và tiếp tục thực hiện như theo kế hoạch đã để. Có thể một năm hoặc một năm rưỡi thì mọi việc sẽ xong xuôi, khi đó cô sẽ cố thuyết phục những người đó ở lại giúp cô, còn ai ở ai đi thì là lựa chọn của họ.

Boris cố sức thuyết phục mọi người thực tế hơn và mọi người nghe chăm chú, Boris: "Phải hiểu xem mục đích của họ là gì, nếu nó có hại đến ta thì mới cần phản kháng, còn không thì nên hợp tác."

Anh phân tích ra: "Họ cho ta nhiều lợi ích thế chắn chắn có mục đích, và họ sẽ không để ta đi khi họ chưa xong việc đâu ; tôi tính lợi dụng sự tín nhiệm của họ để dò xét, sau đó mới tính tiếp."

Ishan gật gù đồng ý vì dù gì như thế trông ổn nhất, còn Ned tán thưởng: "Anh suy tính kĩ thật."

Bác Hoài Diễm nói: "Cậu ta nói đúng, giờ ta bị nhốt trong bốn bức tường, phản kháng cũng vô ích ; cứ đợi đi xem thế nào đã."

Cậu Pierre tò mò hỏi Boris: "Liệu họ có vũ trang không chú?"

Boris trả lời: "Họ chắc chắn đủ khả năng đối phó mọi tình huống, họ có thể tiêu hủy mọi thứ nếu cần." Boris quá hiểu rõ việc chạy trốn là ngu ngốc, với một căn cứ lớn như này và thực hiện những việc không tưởng thì tiềm lực của họ đủ để cách biệt anh và thế giới bên ngoài, trong không ra ngoài được và ngoài cũng không vào được. Anh chỉ mong mình sẽ vượt qua được như những lần anh vượt qua nguy hiểm trước.


To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 9: Điều kỳ diệu

Câu nói của Boris khiến Pierre sợ hãi, Boris phân tích:

"Mọi người để ý đi, việc thí nghiệm hồi sinh người chết bằng cách cấy ghép não có là hợp pháp không? Thực tế những thí nghiệm này thường bị cấm và để một quốc gia nào đó hay cơ sở nào tiến hành thì sẽ bị giám sát chặt chẽ, sẽ không có tình trạng như bây giờ ; họ giám làm thí nghiệm này thì chắc chắn không phải người thường."

Ishan cười: "Vậy đó là lý do họ không để cho ta đi, tôi lo họ sẽ nhốt ta ở đây mãi mãi."

Và Boris phủ nhận: "Tôi không nghĩ họ định làm thế, cùng lắm họ thí nghiệm chúng ta xong thì giết bỏ thôi."

Mọi người đứng hình mất vài giây, anh cười đùa giải tỏa mà nói: "Đừng lo, nếu như thế thì họ cứ bắt ta làm thôi, ta phản kháng thì họ đập phát là xong ; nhưng ở đây họ không làm thế mà rất từ tốn, chứng tỏ họ không có ý định làm hại ta."

Ballard nghi ngờ: "Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ cá nhân của anh?"

Boris khuyên: "Đúng vậy, và đó là thực tế lúc này, chúng ta cứ đợi xem sao đã."

Mọi người gật gù công nhận, sau bữa ăn họ ra khu giải trí để nghỉ ngơi, nơi này khá rộng và nhiều trò nhằm giết thời gian.

Bỗng một cách cửa nữa mở ra và một lời thông báo: "Đây là khu nghỉ ngơi và sinh hoạt của các bạn, trong một tháng này các bạn sẽ sống và sinh hoạt trong này, và sau đó các bạn sẽ được đi đến khu khác."

Một số người hơi thất vọng vì nghĩ rằng sắp xong rồi, sau một ngày với nhiều cảm xúc lẫn lộn và cơ thể mệt mỏi rã rời ai cũng vào phòng nghỉ gục xuống ngủ say trong nền nhạc ru nhẹ, tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo và thoải mái cho họ trừ việc không cho họ ra ngoài.

Elise đã quan sát từ đầu đến cuối hoạt động của họ, cô đã làm việc và theo dõi liên tục cả ngày và giờ đang kiệt sức dần ; Hiroe nhìn thấy mà xót xa: "Chị Elise, chị nên đi nghỉ đi."

Elise lắc đầu: "Chị không sao đâu, em cứ nghỉ trước đi."

Hiroe: "Chị đã cật lực nhiều rồi, họ ăn ngủ thoải mái lắm chị đừng lo, chị nên nghỉ chút đi." Hiroe nói với đôi mắt cầu xin làm Elise không thể nào từ chối nổi, cô đùa vui véo má Hiroe:

"Rồi rồi, chị đi nghỉ nhé, chúc em ngủ ngon."

Cô gái cười: "Vâng."

Elise bước vào phòng nghỉ nhưng cũng không thể ngủ nổi vì vui buồn lẫn lộn, cảm xúc giờ thật sự khó tả mà đến cô cũng không thể nào hiểu, nhưng vì mệt nên cô cũng thiếp đi.

Ngay sáng sớm Elise đã tỉnh dậy, sửa soạn và ra ngoài căn cứ bằng xe bán tải, mục đích của cô là đến mũi Erimo, ở đó có một cơ sở khác của cô tương tự như cơ sở này và là nơi tiến hành một kế hoạch khác. Cô tiến vào một khu nhà bỏ hoang và đến một kho cũ, có một cánh cửa và cầu thang dẫn xuống cùng hai người trông như ngư dân đứng gần đó, họ mở cửa cho cô xuống.

Cảnh bên dưới làm ta liên tưởng đến những bộ phim khoa học viễn tưởng nhưng nó đã thành sự thật, hầu như bên dưới toàn là robot tự động hình người nhưng không bọc da đi lại làm việc, dường như chúng có cài trí tuệ nhân tạo nên thông minh hơn.

Cùng với đó là một vài con người theo dõi xung quanh ; những người này cùng với những người ở cơ sở trước đều là những người có chuyên môn, tài giỏi và tình nguyện đầu quân làm trong bí mật cho kế hoạch của Elise, phần vì ngưỡng mộ cô muốn hợp tác làm những công trình khoa học mới, phần vì cùng chung chí hướng.

Họ gồm đủ ngành từ khoa học, bắc sĩ, lính, kỹ thuật viên, công nhân được Elise giấu và cho hoạt động ở một vài cơ sở bí mật. Cơ sở này dường như lớn hơn rất nhiều so với cơ sở trước đó, nhưng chỉ có hơn 30 người làm việc, còn lại toàn robot và máy móc tự động đảm nhận.

Elise đến một phòng điều hành dành cho cô, ngồi xuống và được một robot mang đồ ăn nhẹ đến và một cái ipad giám sát, robot đó là một trợ lý nhân tạo nói giọng ấm của con người: "Thưa cô, đây là tiến trình của các buồng chứa, hiện đã có thêm 40 buồng mới."

Cô gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn nhé."

Nhưng tò mò hỏi trợ lý nhân tạo này: "Anh có cảm thấy thích thú với kế hoạch này không?"

Trợ lý nhân tạo trả lời: "Thưa, tôi không cảm thấy gì cả, tôi không hiểu cái gọi là cảm xúc của các bạn."

Elise haiz một tiếng, nhưng cô lại quay sang cười âm hiểm: "Tôi sẽ tải một bản nâng cấp hơn cho các bạn, để xem." Trợ lý nhân tạo trả lời: "Thưa cô, tôi nghĩ điều đó là không cần thiết."

Cô gạt đi: "Nó cần thiết lắm."

Trợ lý nhân tạo có vẻ không hiểu nhưng vẫn tuân theo: "Vâng."

Rồi Elise bảo trợ lý nhân tạo và một số robot khác quay lại buồng sạc điện của nó.

Cô tiến hành luôn, tải một bản cập nhật mới cho AI của robot mà co đã chuẩn bị xong từ vài ngày trước, dường như tiến trình rất tốt. Một nhân viên trực ban thấy vậy tò mò hỏi cô: "Cô Elise, nâng cấp này để làm gì vậy?"

Elise hào hứng trả lời: "Nhằm tạo suy nghĩa và cảm xúc cho robot."

Nhân viên đó tá hỏa lên: "Ối, thưa cô, tôi nghĩ điều đó không ổn lắm."

Nhân viên lo lắng hơn Elise nhiều, bởi cô không để ý nhưng họ thì để ý: "Thưa cô việc cho robot những hành vi và suy nghĩ của con người có thể gây nguy hiểm cho chúng ta."

Elise khúc khích cười nói:

"Các bạn xem nhiều phim viễn tưởng quá rồi, đương nhiên tôi phải có kế hoạch để phòng ; việc cho robot có cảm xúc và suy nghĩ con người là một phần trong kế hoạch của tôi mà."

Nhân viên tròn mắt: "Thật vậy sao thưa cô?" Elise: "Ừ, tôi dự tính làm nó từ từ thôi."

Nhân viên bất lực rời đi, anh ta giờ thấy hơi hối hận vì xưa đã đi theo Elise tham gia dự án này, lẩm bẩm: "Lần này tiêu thật rồi!"

Công việc cứ như được địch đoạt sẽ thành công, 12 robot trong đó có robot trợ lý cũ được Elise nâng cấp đã hoàn thành và khởi động lại. Những robot này dường như có sự khác biệt so với lúc trước, chúng hành động giống con người hơn khi trước, chúng nhìn ngó xung quanh, nhìn nhau.

Elise bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào robot trợ lý, robot đó cũng nhìn cô một hồi, hai bên cứ thế nhìn nhau một hồi rồi robot trợ lý liếc mắt sang xung quanh rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy thưa cô Elise?"

Elise cười đáp: "Giống con người rồi đó." Cô hỏi: "Anh muốn được gọi bằng gì?"

Trợ lý nhân tạo: "Thưa cô, tôi trước vốn tên là Mack 23 thì giờ có lẽ vẫn gọi như vậy."

Cô chủ chỉ lắc đầu: "Tên đó giờ không còn hợp nữa, vậy tôi sẽ đặt cho anh một cái tên nhé."

Elise ngẫm nghĩ xem cho cái tên gì đơn giản mà hay: "Ừm, vì anh có cảm xúc và suy nghĩ nên gọi là Emo đi."

Trợ lý nhân tạo này có vẻ hài lòng: "Vâng, cảm ơn cô vì đã đặt tên cho tôi." Rồi viên trợ lý này hỏi: "Thưa cô, còn các anh em này của tôi, xin hãy để họ hoặc tôi tự đặt tên."

"Được, có vẻ ngày càng giống hơn rồi." Cô cười rồi đáp rằng: "Sau khi xong thì lên trên gặp tôi nhé."

Dường như tất cả đã thay đổi từ giờ phút đó, những robot vốn chỉ là máy móc và cư xử khô khan đã thay đổi, chúng nói chuyện với nhau và sử dụng một số cử chỉ tay đơn giản.

Tuy trông còn bỡ ngỡ và vụng về nhưng cũng đủ khiến những nhân viên xung quanh trố mắt nhìn, một số có vẻ lo lắng, một số thì có vẻ bình thản như thế đã quen và tin tưởng Elise. Người trợ lý nhân tạo hay còn gọi là Emo theo tên đã tới phòng làm việc của Elise, cô vui vẻ mời Emo ngồi xuống và hỏi: "Vậy giờ anh cảm thấy thế nào?"

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 10: Chủng tộc mới

Emo trả lời rằng: "Nó khá kì lạ, tôi không thể diễn tả thưa cô."

Elise vui vẻ nói: "Cái mà bạn cảm thấy kì lạ nó được gọi là cảm giác, chính xác hơn là cảm giác trong nội tâm theo cách hiểu của con người."

Một người máy như Emo đã biểu hiện đặc biệt nháy mắt điện tử nói: "Làm sao điều này sảy ra? Sao tôi có thể làm những thứ trái với tự nhiên cơ chứ? Tôi đã không còn là một cái máy."

Thấy vật như hài lòng, Elise gật đầu nhẹ: "Tất nhiên bạn chỉ là một cái máy theo bản chất vật chất, nhưng ý thức bạn giờ là của con người ; như bạn thấy đó, bạn tò mò, cố hiểu những thứ kì lạ thay vì phán đoán theo tính toán của máy móc." Cô vỗ tay: "Chúc mừng bạn có một trải nghiệm mới."

Người máy cảm thấy khó hiểu về Elise, nghiêng đầu hỏi: "Tại sao cô lại làm vậy, tôi sẽ tạo ra một thứ gì giá trị cho cô sao?"

Cô chủ mỉm cười: "Có vẻ như bạn học rất nhanh theo kí ức được cập nhật nhỉ, đương nhiên tôi có lợi ích to lớn. Nhưng để bạn hiểu được thì bạn cần cố gắng học hỏi hơn nhé."

Cô ghi chép tất cả mọi thứ vào máy tính gồm cả đoạn video quay quá trình tạo ra và thủ nghiệm các robot cập nhật AI mới, Emo nói: "Cô Elise, cô đang lưu cả cuộc hội thoại này?"

Elise: "Đúng thế."

Anh ta lại hỏi: "Tôi và nhưng người máy khác đều thắc mắc lúc trước là làm sao chúng tôi có thể có cảm xúc suy nghĩ chân thật vậy ; vì chúng tôi tính toán điều đó là không thể vào lúc này."

Cô cười: "Câu hỏi đau đấy, đó vốn là bí mật rồi."

Nhưng nhìn Emo hơi cúi mặt giống như buồn thì Elise cười vui với sự ngây thơ cảm xúc như những đứa trẻ của họ, cô trả lời:

"Tôi có thể lưu lại ý thức hoặc tương tự như thế của một người để rồi phân tích ra những thứ cơ bản và đưa vào trong bộ não máy móc của các bạn, thật may là bộ não này như máy tính nhưng có thể xử lý được những thứ đó ; nói chung đại loại như vậy đó."

Emo dường như đang phân tích những thứ nghe được và gật gù: "Có vẻ như nó có thể làm được ; nhưng tôi thấy rằng những con người khác họ không thích điều này, và chính tôi cũng cảm thấy máy móc có cảm xúc và suy nghĩ thật sự là không ổn."

"Tiếp đi." Elise.

Emo: "Nếu chẳng may một ngày nào đó chúng tôi thay đổi trái với ý muốn của con người, thì chẳng phải con người đang tự đào hố chôn mình theo cách nói của các bạn sao?"

Dù là một người máy Emo vẫn còn tốt chán so với biết bai con người, anh ta lo ngại chính bản thân mình sẽ gây hại cho chủ nhân: "Tôi nghĩ cô Elise hãy chỉnh chúng tôi trở lại như cũ, có vẻ như vậy thích hợp với chúng tôi hơn."

Nhưng có vẻ chủ nhân anh ta không quan tâm đến điều đó, đúng hơn Elise đã lường trước được quá nhiều thứ đến mức chán rồi, cô vui vẻ giải thích:

"Đó chỉ là viễn tưởng của nỗi sợ, sự ích kỉ trong cảm xúc con người. Con người là loài thích thống trị, họ đã thống trị lâu dài thế giới cùng với đó là những tội lỗi, và những kẻ thống trị luôn sợ ngày nào đó mình bị truất ngôi mà thôi."

Cô giảng giải suy nghĩ của mình: "Cảm xúc và suy nghĩ nhân tạo thực chất là nhưng mảnh kí ức, tiềm thức của cảm xúc và suy nghĩ của con người được chắt lọc qua để tập hợp lại cho AI mà thôi. Khi nó được đưa máy tính hay AI của robot, họ chỉ đơn giản ngây thơ trong suy nghĩ và tiềm thức như những đứa trẻ nhưng có hành động của một người trưởng thành."

Elise lấy ví dụ: "Như bạn, bạn suy nghĩ và nói những điều đơn giản của một người ngày đầu tiên bước vào thế giới ; nhưng hành động và khả năng phân tích của bạn thì như một người trưởng thành, tức là bạn có sự học hỏi mạnh nhanh gấp nhiều lần người bình thường ; sẽ sớm thôi bạn sẽ cư xử và suy nghĩ như một người trưởng thành thực sự qua học hỏi."

"Tiềm thức của con người một phần bẩm sinh đã có, nó như những phản xạ bản năng ; phần còn lại là qua quá trình học hỏi, và điều tuyệt vời là các anh sẽ có cả hai thứ đó." Cô đáp.

Emo thắc mắc: "Thưa cô Elise, nếu đúng như cô bảo rằng là những cảm xúc và suy nghĩ của chúng tôi được lấy từ một phần ý thức của con người, vậy nếu những người đó xấu xa, thì chẳng phải chúng tôi cũng như thế sao?"

Thấy thếElise cũng ngạc nhiên vỗ tay, như vậy là cô đã thành công: "Giỏi lắm, đã nghĩ được như thế rồi, quả thực các bạn tiến bộ rất nhanh."

Cô đưa ra một giải pháp: "Thường thì tôi có thể chắt lọc những thứ đó ra những mặt tốt nhất để làm, nhưng nó quá lâu và cũng chả ổn hơn, nên tôi đã tìm mội người có thể nói là ổn nhất để chắt lọc từ ý thức của họ ra."

Emo: "Nhưng liệu có ai có thể tốt như thế."

Elise: "Đúng vậy, chả có ai tốt như thế, kể cả tôi ; nhưng nếu không thử thì không biết được, vì thế tôi đã lấy chính ý thức của tôi ra để làm ; như vậy bạn thấy ổn chứ?"

Robot lặng im một lúc, rồi nhìn Elise: "Thưa cô, như vậy đã quá đủ rồi ; với chúng tôi cô Elise là đáng tin nhất, và cũng tốt nhất."

Nhưng một người máy có suy nghĩ của một người trưởng thành như Emo còn suy tư rất nhiều về bản thân mình, thậm chí đôi chút nghi ngờ chủ nhân của anh ta. Dù vậy với Emo dừng lại ở đây là được rồi: "Qua điều này tôi vẫn không tin tưởng vào chính tôi và những thứ khác, nhưng tôi tin cô, thưa cô Elise."

Elise có hơi tò mò: "Anh thực sự tin tôi sao, trong AI cũng tin con người như tôi?"

Anh ta khẳng định: "Vâng." Có vẻ Elise trầm đi và hỏi: "Tại sao?"

Emo: "Vì cô là người tạo ra chúng tôi, vì cô thể hiện những điều tốt đẹp đối với chúng tôi."

Nghe thấy vậy Elise cảm động: "Cảm ơn anh Emo."

"Không có gì thưa cô, liệu tôi và những người máy khác có thể tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo được không?"

Elise: "Không, các anh nên tiếp xúc với nhau, học hỏi mọi thứ các anh tò mò, đó sẽ là nhiệm vụ của các anh."

Sau khi Emo rời đi, Elise hạ lưng ghế xuống để nghỉ ngơi ; cô thở dài suy nghĩ về những gì mình đã trải qua, những gì mình đã làm.

Nhưng cô hiểu mình nên làm gì và phải làm gì, và cô quyết tâm vì mục tiêu mình đặt ra. Ngày hôm sau Elise đã liên lạc với Hiroe để cập nhật thông tin bên đó, Hiroe trả lời rằng mọi thứ vẫn ổn, những người cấy ghép có xu hướng tạo thành các nhóm nhỏ tiếp xúc với nhau ; Elise hỏi về Boris thì được biết anh ta giờ khá nổi trội trong đó và làm tốt việc trấn an mọi người ; Elise nghe vậy khá vui và yên tâm: "Vậy thì cứ làm theo những gì chị đã vạch ra từ trước, nhớ là từ từ vừa phải thôi."

Elise định hoàn thành những vấn đề ở nơi này trước trong một tuần rồi mới quay về đó quan sát nhóm được cấy ghép sau. Sau việc cập nhật cho AI của robot thành công thì sẽ đến lượt những buồng chứa sinh học. Có tất cả 315 buồng chứa sinh học ở nơi này bao gồm 15 buồng chứa chuyên biệt ở một khu và 300 buồng còn lại ở khu khác, và tất cả các buồng chứa đó đều chứa người bên trong, hay đúng hơn là những người nhân tạo nửa sinh học, nửa máy đang ngủ bên trong đó.

Những người này thường được gọi là Cyborg, được chính Elise tạo ra và đang được cô tạo lập ý thức riêng như cách làm với những robot trợ lý.

Elise bắt đầu quá trình truyền tải ý thức cho ngay từ khi cô tạo ra họ trước đó, vì thế việc cập nhật cho AI thức tế chỉ là thử xem liệu robot có thể làm được như các con người hay không. Điều đó tạo nên một sơ hở là những Cyborg này lúc tỉnh dậy có thể không được như mong đợi và đó cũng là điều mà các khoa học gia tham gia vào dự án trong căn cứ khá lo ngại.

Nhưng Elise dường như rất bình tĩnh và tự tin, trái ngược hoàn toàn lúc cô cấy ghép hồi sinh cho những người trước. Cô có vẻ đã tính toán rất kĩ và tin tưởng vào lần đầu tiên này, hoặc có lẽ do thời gian không cho phép cô kéo dài để thử nghiệm trước. Elise giờ đang chăm chú nhìn và nghe mọi thông tin, chờ đợi kết quả ; cô dựa theo kết quả cấy ghép lần trước để tiến hành điều chỉnh các buồng chứa nhằm đẩy nhanh việc họ tỉnh lại. Elise đặc biệt nhắm vào 15 buồng chứa ở khu riêng, họ sẽ là những người tỉnh lại đầu tiên và là những người có năng lực đặc biệt nhất.

Những buồng chứa đó bắt đầu rục rịch khởi động, các ống kim loại bị rơi ra và khí được xả ra ngoài, chất sinh học bắt đầu rút đến khi hết và những con người trong đó bắt đầu có ý thức. Họ mở mắt nhìn xung quanh và bắt đầu cử động tay chân. Khi giá đỡ và buồng kính bắt đầu mở ra, họ ngã xuống và ho lụ khụ, nôn những gì trong bụng ra hết và yếu ớt, co rúm người vì lạnh. Nước nóng bắt đầu được xả từ trên dầu họ để dần thích nghi.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 11: Tiếp xúc

Elise đi cùng vài người và robot tiến tới đỡ họ dậy, quấn khăn giữ ấm cho họ, cô chùm khăn và đỡ một cô gái trong đó mà hỏi thăm: "Xin chào, bạn có nghe hiểu tôi nói chứ?"

Cô gái đó vừa run vừa gật đầu, Elise và nhóm của cô ân cần đưa cô gái và cả nhóm vào một buồng hơi để xả nước nóng, gột rửa nhớt sinh học bám trên họ và cũng là để họ thích nghi dần. Elise khởi động xả nước nóng rồi sau đó là xông hơi, từ từ giảm nhiệt độ dần để họ thích ứng dần rồi tự tay cô đẩy xe quần áo và nước vào cho họ.

Nhưng con người này vì được cấy những ý thức mà Elise đã chuẩn bị nên trong tiềm thức họ tự biết mặc quần áo và uống nước dù không được học, họ cũng hiểu mình là một cá nhân riêng biệt có suy nghĩ ; nó khá là khác với tự nhiên. Nhưng có một điều đảm bảo chắc chắn là đầu họ rỗng tuếch.

Nhưng người này còn khá vụng về và lờ đờ vì thế Elise đưa họ đến một phòng sinh hoạt tập thể để họ nghỉ ngơi ở đó và bảo họ nghỉ ngơi cho tỉnh táo thoải mái rồi cô sẽ quay lại.

Elise sau khi rơi đi phát thì như một con người khác. Cô chạy nhảy tung tăng cười như một đứa trẻ, nó trái ngược với bình thường đến nỗi người ngồi phòng camera sặc coca. Elise vui mừng vì mọi thứ tiến triển quá tốt đến không tưởng, cô vào phòng làm việc tự thưởng cho mình một cái bánh kem cô để dành từ trước cùng một cốc cacao ấm, thích thú ngồi soi kênh camera riêng của mình.

Cô nhận thấy những Cyborg đã bắt đầu tương tác với nhau, cô nhìn qua từng người, họ toàn là trai đẹp gái xinh vì đã được Elise chỉnh cho tỉ lệ cơ thể hoàn hảo ; giới nam được ước tính sẽ từ 1m80 và có thể phát triển dần lên 1m95, giới nữ từ 1m70 có thể lên 1m85. Cân nặng chung của họ từ nhẹ nhất 60 kg đến nặng nhất 80 kg, điều này nghe có vẻ vô lý vì cơ thể nhân tạo nửa người nửa máy thì sao phát triển thêm được.

Nhưng Elise đã tự chỉnh lại tất cả, và hoàn thành nó bằng chính công nghệ mà mình sáng chế ra. Những người này sẽ cao hơn nhưng chỉ nặng vừa phải, cơ và xương tốt hơn, miễn nhiễm với bệnh tật và sức khỏe cũng như thể lực được tăng cường rất nhiều. Elise đang tạo ra những siêu nhân thực sự và có vẻ như cô sẽ còn tăng khả năng của họ hơn nữa.

Cô khá hứng thú với điều này và họ được cô chỉnh cả màu da và màu tóc, có thể những màu tóc lạ hơn sẽ ra đời trong tương lai gần. Elise cho họ hơn một ngày nghỉ ngơi đến khi họ bắt đầu gõ cửa thì mới xuống đó xem. Cô tiến vào thì được họ chuẩn bị sẵn một chỗ để ngồi, còn lại họ quây giường xung quanh để tất cả lắng nghe cô nói ; một sự tiến bộ rất nhanh về suy nghĩ, Elise hỏi họ đã ổn chưa và được họ gật đầu, cô gái lúc trước hỏi cô: "Xin hỏi bạn là ai?"

Elise trả lời: "Tôi tên Elise Norah, tôi là người quản lý nơi này và là người chăm sóc các bạn, các bạn hiểu ý tôi chứ?"

Những người đó gật đầu, có vẻ họ hiểu ; cô gái đó hỏi tiếp: "Còn chúng tôi là ai vậy?"

Một câu hỏi hơi ngây ngô, nhưng họ mới được ra đời thì làm gì biết nói câu nào khác, Elise hiền từ đáp: "Các bạn là những con người được tôi tạo ra, các bạn hiện giờ chưa có tên nhỉ?"

Có chàng trai khác được cô gái thì thầm gì đó rồi anh ta nói: "Vậy bạn là người tạo ra chúng tôi, nhưng chúng tôi không có tên."

Họ có vẻ khôn hơn một đứa trẻ nhưng non hơn nếu so sánh với người trưởng thành, ít ra họ còn muốn biết tên của mình. Nhưng Elise nghĩ rằng để họ tự đặt tên cho dễ dàng: "Vậy mọi người hãy tự đặt tên cho mình đi, và bầu một người đứng đầu để người đó thay mặt mọi người giải quyết yêu cầu của mình,"

Mọi người nhìn nhau, một người khác nói:

"Vậy bạn đặt tên cho chúng tôi được không, còn người đứng đầu bạn cũng bầu người đó."

Elise lắc đầu: "Tôi nghĩ mọi người nên tự làm điều đó sẽ công bằng hơn."

Cô gái đó nhìn Elise với đôi mắt xanh lam lấp lánh, mái tóc vàng còn ướt kết hợp với khuôn mặt hoàn mĩ đủ để làm đứng tim cả trai lẫn gái. Cổ nói: "Chúng tôi sẽ bầu người đứng đầu, nhưng về đặt tên thì tôi không biết đặt thế nào."

Những người khác cũng gật đầu đồng ý, Elise đành đặt tên cho họ. Cô viết tên họ thành một danh sách và bảo họ hãy tiếp xúc, học hỏi những thứ xung quanh phòng rồi cô sẽ đến thăm tiếp.

Emo và những người máy đồng cấp đã nhìn từ đầu đến cuối quá trình ấy, họ dường như thảo luận với nhau điều gì đó và soi qua kính những con người mới bên trong, rồi họ lặng lẽ rời đi.

Elise sau khi xong đã triệu tập một cuộc họp với một vài cốt cán của căn cứ để tính tơi hướng phát triển tiếp theo. Mặc dù là thế nhưng mọi người chỉ lắng nghe cô nói từ đến cuối chứ không nói gì, có vẻ họ nghĩ nghe theo cô là tốt nhất.

Nhiệm vụ mới của cả khu căn cứ là tiếp tục tạo thêm các Cyborg mới tiếp theo, và hướng dẫn nhưng Cyborg vừa mới thức dậy này hòa nhập cuộc sống. Các Cyborg mới tỉnh này được Elise xếp vào dạng cấp cao có số lượng hạn chế và đánh dấu là thế hệ A1 và chỉ được chính tay Elise tạo và thực hiện. Còn những Cyborg ở khu còn lại là A2 sẽ được những người khác tạo ra dựa theo phương pháp của Elise với số lượng lớn hơn.

Dù vậy nhưng hầu như mọi thứ Elise vẫn phải động tay nên có thể nói là cô gánh tất, còn vấn đề robot cấy AI cấp cao sẽ tạm thời ngừng lại. Elise mong muốn thế hệ A2 có thể lên đến hàng chục ngàn, nhưng cô hiểu làm bí mật như này thì không thể nào tạo ra số lượng quá mười ngàn mà không để lộ sơ hở; với khả năng hiện tại để đảm bảo an toàn thì chỉ có thể tạo số lượng vài ngàn.

Hiểu vậy nên Elise đang tìm một nơi ít người và hoang vắng để thực hiện việc nhân số lượng ; tuy cô không bao giờ tiết lộ ý đồ thực sự của mình cho bất kì ai, kể cả những người trong căn cứ. Nhưng với khả năng tâm lí mình mà mọi người đều sẵn sàng đi theo cô dù còn khá mù mờ việc cô làm.

Một cuộc điện thoại vang lên, thì ra là từ nguồn cung cấp vật liệu cho Elise, nguồn cung này chính từ một công ty con của tập đoàn Everest lớn top thế giới. Có vẻ như có vấn đề từ cao tâng khiến Elise ngán ngẩm. Hiện giờ Elise có khoảng ba cơ sở ở vùng Hokaido, phía bắc Sakura này, đây là một vùng ít người nhưng cũng đã hết khả năng để mở rộng thêm. Vì thế Elise bắt đầu nhắm tới ngoài biển, cô bắt đầu vạch ra bước tiếp theo sẽ làm gì.

Tất cả mọi thứ đều được thực hiện nhờ nguồn lực của cá nhân Elise, điều này cho thấy cô phải cỡ một tỷ phú. Nhưng vấn đề ngày càng đau đầu hơn là việc thiếu không gian phát triển và cô không còn có thể vô tư lộ mặt trước công chúng nữa chở thành khó khăn lớn nhất của Elise. Cô quyết định tạm thời để những vấn đề kia lại từ từ giải quyết, vì mối quan tâm lớn nhất của Elise giờ là nhóm Cyborg cấp cao mới tỉnh kia.

Elise bước tới phòng của họ, cô ngó qua kính thấy họ quây quanh nhau cho thấy tính cộng đồng cao ; Elise xem qua danh sách tên của từng người gồm chín nam và sáu nữ, nếu tính theo bình thường thì họ là một tuổi, nhưng tính theo vóc dáng của họ thì họ đều khoảng mười tám đến hai mươi.

Danh sách tên gồm: Nữ: Arya (cô gái có thể coi là được Elise đỡ đầu) ; Philomena ; Uari ; Edna ; Vera ; Melanie.

Nam: Gwen ; Kai ; Suran ; Bridget ; Mactin ; New ; Uri ; Shouka ; Obe.

Elise bước vào: "Xin chào."

Cả nhóm đông thanh: "Xin chào chị." Người chị mới được gọi nên rất vui, hài hước đáp: "Chà tôi đã trẻ ra thành chị rồi sao."

Arya đưa một quyển sách ra: "Bọn em đã đọc qua thứ này nên hiểu được đôi chút cách giao tiếp."

Ngạc nhiên trước tinh thần học hỏi của bọn trẻ, Elise: "Các bạn cứ đọc thêm nhiều sách ở đây vào, khả năng học hỏi của các bạn là rất nhanh."

Các Cyborg này có khả năng học hỏi rất nhanh và thành thạo ngay, họ cũng không cần phải dạy những thứ quá cơ bản như học đọc và viết vì trong tiềm thức đã có sẵn, mặc dù còn lóng ngóng nhưng tiềm năng là rất lớn.

Elise hỏi: "Khả năng mọi người có nhiều thắc mắc, vậy mọi người cứ hỏi nhé, và nhớ bầu ra người đại diện."

Gwen đứng ra nói: "Em sẽ là người đại diện cả nhóm." Elise gật đầu, như vậy là ổn rồi: "Được, vậy em hỏi đi, ai thắc mắc thì nhớ giơ tay nhé."

"Vậy bọn em là con người sao chị?"

Elise cười: "Các em là con người, và cũng là loài người mới."

Nhưng Gwen đưa một tờ giấy in ra: "Nhưng sao chúng em xem cái này thì nó so sánh chúng em không phải con người?"

Cô cầm xem mà điên tiết, nó là bản so sánh sự khác nhau của Cyborg và người thường, cô nghĩ: "Thằng khốn nào mang cái bản so sánh linh tinh này vào đây vậy!"

Lo lắng chúng có thể sốc và bị tổn thương, Elise đã hỏi han: "Nó làm các em cảm thấy buồn không?"

Gwen lắc đầu: "Không ạ, nhưng bọn em thắc mắc mình là thứ gì?"

Nghe mà buồn, Elise an ủi: "Đừng lo, các em là con người, các em chỉ là khác người bình thường thôi."

Cô giải thích: "Các em về mặt sinh học là giống con người, các em chỉ là có cột sống và tiểu não, thân não là bằng kim loại và máy móc ; còn tất cả mọi thứ đều giống người thường."

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 12: Nắm thóp

Elise bật một tivi nội bộ lên và chỉnh kênh về chủng tộc: "Các em nhìn nhé, loài người cũng có rất nhiều người ; chia theo màu da là có ba màu, chia theo vóc dáng và nét mặt cũng vậy."

Cô nói: "Còn có những tộc người chạy nhanh hơn hoặc to cao hơn, do đó đừng nghĩ rằng mình là thứ gì đó khác lạ ; các em vẫn là con người, các em chỉ khác một chút nên gọi là loài người mới."

Cả nhóm nghe xong có vẻ hiểu ý, Gwen nói: "Chúng em hiểu rồi, chúng em là con người." Vì thế Gwen hỏi tiếp: "Vậy sao chị sinh ra chúng em."

Thế này thì Elise đỏ mặt: "Nói đúng ra là tạo ra, vì chị muốn tạo ra một loài người mới, sau này chị sẽ kể chi tiết nhé."

Hiểu ý chị, Gwen gật đầu: "Vậy chúng em bao nhiêu tuổi?"

Elise: "Nếu tính đúng ra thì các em mới một tuổi, nhưng nếu nói với người khác thì các em của bảo mình mười tám nhé."

Những Cyborg khá tò mò về nơi chúng đang sống, Gwen hỏi: "Chúng em đọc sách nói rằng hành tinh này tên Trái Đất, và nó có rất nhiều loài sinh vật và khí hậu khác nhau ; nhưng sao em không thấy chúng đâu vậy?"

Cô nghe vậy bật cười: "Vì giờ các em đang sống dưới lòng đất, một thời gian nữa chị sẽ cho các em lên trên nhìn thế giới này."

Gwen hỏi: "Thật không ạ, chúng em học thấy có lời nói thật và lời nói dối?"

Đến phì cười về bọn trẻ, nói chuyện với chúng thật sự vui và nhẹ nhàng: "Chị nói thật, hứa với các em nhé."

"Vâng." Gwen ngoan ngoãn đáp.

Elise muốn khẳng định rằng chúng là anh chị em với nhau, bởi cô tính chúng sau này sẽ phải bao bọc nhau mà sống: "Các em là một gia đình, là anh em với nhau, vì vậy các em phải bao bọc và yêu thương nhau nhé." Cả nhóm ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Chúng như những chú mèo nhỏ, ngoan mà đáng yêu nhưng có thể đôi lúc tò mò quậy phá, vì thế Elise sẽ giám sát chúng thường xuyên và chuẩn bị sẵn bất kì lúc nào chúng hỏi mà trả lời.

Cô có lẽ sẽ phải dạy chúng nhiều thứ, nhưng trước hết là vai vế: "Vậy các em phần cách gọi anh chị, em với nhau nhé. Gwen và Arya thì cứ gọi là anh cả và chị hai nhé."

Cả nhóm gật đầu đồng ý, Kai giơ tay: "Chúng em có thể đi xung quanh ngoài căn phòng này được không?"

Elise: "Được chứ, nhưng đừng tò mò sờ mó linh tinh nhé."

Cả nhóm nói chuyện với Elise rất vui vẻ, chiếu theo lời nói của họ thì có vẻ như cả nhóm có trình độ của những đứa trẻ. Việc trò chuyện với nhóm của Gwen đã giúp tâm trạng của Elise tốt hơn rất nhiều, cô trở về phòng làm việc và liên lạc với bên Hiroe để hỏi về tình hình bên đó.

Hiroe trả lời: "Những người bên này khá tuân thủ nhịp sinh hoạt và luyện tập chị ạ, các chỉ số cũng rất tốt ; nhưng có vẻ họ đang cố truy cập vào máy chủ và liên lạc ra bên ngoài qua ipad ta phát cho họ ; tất nhiên là vì chị đã tính điều đó trước nên chúng ta không gặp sự cố nào."

Elise cũng cảm thán cái trình độ trốn trại của những người này, nhưng cô tính cả rồi: "Được rồi, vậy cứ cho họ thử mọi cách đi, dù sao bọn họ cũng không thành công được đâu ; nếu có vấn đề gì thì cứ can thiệp mềm và cảnh cáo nhé."

Hiroe: "Vâng, mà bên đấy vẫn ổn chứ chị."

Cô chủ thành thật với em gái: "Tốt lắm, chị đã cấy AI mới cho robot."

Cô em mặt mày là đã thấy không ổn cho lắm: "Ờm, nó có ổn không ạ?"

Elise vui tính: "Ổn mà, bọn họ cư xử như con người."

Nhưng Hiroe hơi quan ngại: "Vâng, mong là thế ; vậy còn những buồng sinh học?"

Đó vậy mà Elise rất tự hào: "Nở hết rồi, tụi trẻ ngây thơ đáng yêu lắm, mà còn toàn trai đẹp gái xinh."

Hiroe thắc mắc: "Tụi trẻ? Em nhớ là thân hình của thanh niên mà."

Elise cười lớn: "Ha ha, thì tụi trẻ nó đã biết gì đâu, chị gặp tụi nó rồi, vui lắm."

Giờ thì Hiroe xoa trán, cô còn đang tiêu hóa thông tin mà Elise nói: "À vâng, em biết chị thích vậy mà, vậy em xin hết."

Nhưng có vẻ đời không cho người cười, Elise vừa cúp máy thì lại nhận được một cuộc gọi khác. Cuộc gọi từ người của cô trong tập đoàn Everest và tin tức cũng chả tốt lành gì ; có vẻ như biết tin Elise mất tích nên một số cổ đông và quốc gia muốn ăn chia lợi ích kinh tế và đặc biệt là công nghệ của tập đoàn vốn do cô phát triển.

Điều khó chịu là tài nguyên của các khu nghiên cứu bí mật này nằm dưới bình phong đầu tư phát triển công nghệ thân thiện môi trường và những kẻ kia có ý định cắt nguồn này và tìm kiếm công nghệ để sử dụng vào mục đích khác.

Dù có vẻ như Elise có quyền khá cao trong tập đoàn nhưng vì giờ cô không thể gia mặt nên chưa giải quyết rứt điểm những kẻ cô coi là sâu gặm này. Elise đã tính nhiều phương án từ trước vì thế cô quyết định làm một lần quét sạch sẽ bọn chúng bằng cách sử dụng những thông tin mật của những kẻ đó mà cô thu thập được trong thời gian qua, chủ yếu là những thông tin phi pháp và gây bất lợi lớn cho chúng.

Mạng lưới tin tức của Elise dường như rất rộng lớn, cô dễ dàng tập hợp được những thứ bảo mật cao. Cùng với đó luôn có người sẵn sàng giúp cô làm việc, vì thế Elise có thể không phải lộ mặt trong một thời gian dài.

Một cuộc gọi tới tập đoàn và người nhấc máy bên kia là một người bạn và đối tác của Elise trong Everest, Haylor chủ nhiệm hội đồng của tập đoàn.

Nghe máy, Elise với câu chào thân quen: "Chào chủ tịch nhé, lâu nay ông khỏe chứ Haylor?"

Haylor bên kia đáp lời với giọng vui tính: "Elise à, lâu quá rồi tưởng bà chết ở đó rồi chứ, tôi vẫn khỏe. Bà chắc không sao đấy chứ, tôi đã nghe tin rồi."

Elise hơi cáu tí, cô vẫn còn sống nhăn răng ra đây chứ đã đi đâu đâu: "Tôi không sao, mọi thứ vẫn nằm trong tầm tay."

Anh chàng kia đáp: "Tôi hiểu rồi, chắc bà gọi cho tôi vì vấn đề của bọn trong hội đồng nhỉ, vậy bà tính giải quyết sao?"

Cô mím môi, cô không phải loại người dễ dãi, và cũng sẽ không tha cho kẻ có thể gây nguy hiểm cho mình và kế hoạch của mình.

Lần này có kẻ vẫn gan hùm động chạm dù Elise vốn không làm gì chúng cả thì thực sự phải nhổ tận gốc: "Chúng ta sẽ xử chúng ; ở trong két bảo an số 337 dưới tầng hầm trụ sở chính có thông tin về bọn khốn đó, ông giúp tôi đăng nó lên nhé, nhớ là gửi cả cho kẻ thù của chúng nữa."

Haylor cảm thán: "Không ngờ bà đã tính hết rồi à." Anh trả lời: "Được, tôi hiểu rồi, vậy sau khi chúng rớt đài thì xử lý sao đây?"

Vẻ mặt của cô tươi hẳn, Elise cười gian: "Ông cứ xử chúng theo cách ông muốn."

Haylor gật gù, anh không lạ lắm với cách làm của bạn mình, nhờ cổ mà anh mới nhảy lên được chức chủ tịch này dễ dàng vậy, cũng như nhờ cách xử lí của Elise mà anh ta có thể ngồi vững chắc, nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt nhờ vào cái sự đuổi cùng giết gọn của cô bạn: "Được đó nhé, tôi sẽ làm đẹp cho, mà dường như có thông tin lộ ra trong hội đồng về dự án bí mật của bà ở Sakura."

Elise giật mình: "Ai tung tin ra?"

Haylor tiết lộ: "Cổ đông Takeshi Muzan, ông ta nói rằng bà đã bí mật tiến hành thí nghiệm trên cơ thể sống bất hợp pháp và kêu gọi tố cáo bà."

Cô nhướng mày nhớ xem mình có quên gì không: "Có vẻ tôi bị lộ sơ hở nào rồi, việc này tôi sẽ xử lý sau, ông cứ làm như tôi nói nhé."

Đối phương đáp: "Được, yên tâm."

Elise vui vẻ tạm biệt: "Tôi đợi tin tốt của ông."

Giờ đã giải quyết được một vấn đề, nhưng lại mọc ra một vấn đề mới. Có vể Muzan chỉ biết bề nổi rất nhỏ, nhưng chỉ việc bị lộ những kế hoạch bí mật của cô dù nhỏ cũng rất nguy hiểm, vì thế cần ngăn chặn nó ngay từ trứng nước.

Elise suy nghĩ rốt cuộc ai có thể để lộ ra, cô sắp xếp lại trí nhớ và phát hiện ra sơ hở ; đó là người chỉ đạo việc vận chuyển vật liệu cho căn cứ. Ngoài người đó ra thì không có ai có thể biết được việc cô đang làm ; cũng chỉ có hắn mới tố cáo cô cho Muzan vì những người khác đều rất tin tưởng và trung thành với cô.

Cô quyết định phải xử kẻ này cùng với Muzan để đảm bảo an toàn. Cô liên lạc với Brian, một cựu quân nhân Western và là chỉ huy của đội an ninh vòng ngoài. Hiện anh ta đang nằm vùng và là người thực hiện những nhiệm vụ đen cho Elise ; cô gọi: "Brian, có việc mới rồi, anh đi được chứ."

Brian đang ngồi nhâm nhi cố bia và điếu thuốc nhận ra tiếng nói qen thuộc: "Ôi lâu quá không có việc cho tôi, sếp Elise giao cho tôi việc gì vậy."

Nghe qua giọng hơi khè là biết Brian uống bia, Elise cười mỉa: "Anh có vẻ phớn quá nhỉ, tôi muốn anh xử vài người."

Brian: "Vâng thưa sếp, xin hãy gửi cho tôi thông tin mục tiêu."

"Tôi sẽ gửi cho anh thông tin, và tôi sẽ tham gia cùng anh." Elise đáp và sửa soạn.

Anh ta: "Vâng.. ơ hả! Sao cơ?" Vậy là anh sẽ phải đi cùng bà sếp khó tính của mình.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 13: Dọn dẹp

Một nhóm bốn con xe bán tải chạy nhanh trên cao tốc tiến tới thành phố Sapporo (Sakura), trên chiếc xe thứ hai trong đoàn Elise đang lái và Brian ngồi bên cạnh.

Brian ngồi nghiêm trang và không dám ho he gì khi sếp mình ngồi bên cạnh lái xe thay mình, hai người nữa cùng đội ngồi sau cũng tương tự như vậy. Mặc dù đã can Elise không cần thiết phải đích thân đi cùng nhưng có vẻ như cô không nghe. Brian đang bất lực, anh đã hi vọng rằng hôm nay đi làm nhiệm vụ sẽ được nhậu tẹt ga với anh em, nhưng có vẻ giấc mơ đã tan thành mây khói.

Brian quen Elise từ hồi cô và anh tham gia nghĩa vụ quân sự của Western, mà nói đúng hơn Elise từng là chỉ huy của anh và đã cứu anh vài lần khi tham chiến tại Tây Nam Á.

Sau đó Brian tham gia đánh thuê còn Elise thì làm khoa học gia nhưng giờ đây thì hai người lại thành cộng tác với nhau. Vì anh phần vì muốn báo ơn, phần vì hâm mộ mà tự nguyện đầu quân cho Elise và được giao chỉ huy đội an ninh vòng ngoài. Không khí trong xe yên ắng và chỉ có vậy, Brian bèn mở lời: "Lần này chúng ta làm vào ban ngày hay đêm vậy sếp?"

Elise lạnh lùng đáp:

"Làm vào ban đêm."

Brian thử lái nhiệm vụ sang lúc khác, anh là một tên ăn chơi khá giỏi, làm việc cũng ổn vì thế vẫn có thể tự lo được. Từ đó rảnh hơn mà có cơ hội đi đâu đó một tí: "Hay là cứ làm vào ban ngày rồi sếp về trước, bọn tôi sẽ dọn dẹp."

Nhưng Elise nhất định cứng không chịu: "Không, làm vào ban đêm sẽ an toàn, tôi phải coi tận mặt hắn mới chắc ăn."

Thấy Brian trông mặt mày có vẻ nghiêm trọng, Elise hỏi đùa: "Sao thế? Đâu phải lần đầu mà sợ rồi."

Brian lắp bắp: "Không, tôi đâu có sợ gì."

Elise đang tò mò: "Thế cái mặt tươi đâu rồi?"

Anh ta tỏ vẻ nghiêm túc: "Đi làm nhiệm vụ phải nghiêm túc thưa sếp."

Cô hơi ngạc nhiên, cô không nhận ra nổi đây là Brian không nữa, nhưng cô thừa biết tỏng: "Hô, hay là vì tôi đi cùng nên các anh không thể đi nhậu được đúng không? Làm nhiệm vụ mà không nghiêm túc, đi nhậu hay đi chơi gì thì tôi buộc thòng lọng vô cổ nhé."

Brian khóc trong lòng: "Thưa tôi không dám."

"Há há há, mặt anh hài quá Brian." Anh ta ngồi im thin thít khiến cô phải chết cười với cái bản mặt của anh, thử tưởng tượng mặt một tên chỉ huy râu ria khôn lỏi mà nghiêm túc quá thì cũng khá khôi hài.

Cả nhóm tiến đến trước một ngôi nhà và phân bố chặn ba con đường gần đó để vậy bắt mục tiêu. Kẻ bị nhắm đến là một quản lý của công ty con cung cấp vật liệu cho Elise. Tên này vốn không phải người tốt lành gì và có rất nhiều kẻ thù nên dễ dàng ra tay hơn.

Tối đó đội ngũ của Brian thuần thục bắt cóc hắn nhanh như một cơn gió, họ đưa hắn ra một bến nhỏ nơi Elise và Brian chờ sẵn.

Cô ngồi ghế ngắm biển thì tên đó được đưa đến trước mặt, hắn nhìn thấy cô thì cầu xin tha thứ. Elise chỉ đơn giản hỏi hắn đã báo cho ai, hắn sợ hãi mà trả lời đã bán tin tức cho Muzan. Elise đạt được mục đích không ngần ngại rút khẩu P226 gắn giảm thanh nã hết băng vô đầu hắn, cô làm nhanh gọn đến nỗi cấp dưới của Brian rùng mình.

Xong việc Brian cùng vài người lôi hắn đi thiêu và dải tro ra biển, thu dọn mọi thứ và theo Elise ra về. Mất gần cả tối để hoàn thành việc, trong lúc về Elise đưa một cái điện thoại cho Brian nói: "Đây là ảnh của Muzan, khả năng cao chiều mai ông ta sẽ đến trụ sở chính của Everest để chất vấn bạn tôi, vì vậy anh cứ đến điểm tôi đánh dấu trước để phục mà làm."

Brian: "Vâng."

Anh đưa Elise đến mũi Erimo rồi rời đi làm việc. Elise trở lại phòng làm việc của mình để tiếp nhận việc tồn đọng, đầu tiên cô nhận báo cáo của Hiroe về việc cho nhóm được cấy ghép thử nghiệm xem giới hạn cơ thể họ đến đâu, thông tin cho thấy mọi thứ khá tốt vì thể chất của họ hơn hẳn người bình thường dù nhiều người trong đó không phải vận động viên, tiếu theo có thể là kiểm tra về trí tuệ và cảm xúc của họ.

Elise vui vẻ tiếp nhận nó và xem tua camera về nhóm của bọn trẻ khi được tự do ; chúng ăn ngủ đầy đủ, hòa đồng và rất tò mò học hỏi ; Elise rất thích thú ngắm nhìn từng đứa hoạt động, đi xung quanh căn cứ ; cô cũng đã yêu cầu người của khu nhiệt tình giúp đỡ và giải đáp mọi thứ mà chúng cần.

Cô sau đó tiến hành việc riêng khác của mình cho đến trưa, tin tức nóng hổi tung ra về các lãnh đạo chính quyền địa phương và cổ đông có hành động thù địch với cô. Tổng cộng 37 cái tên được đưa ra, và chúng đều bị bêu rếu đến mức tệ hại nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Những kẻ đó nhanh chóng rớt đài, tài sản bị tịch thu, mất chức hoặc mất uy tín. Haylor đã làm rất tốt và thậm chí còn chuẩn bị đủ pháp lý để tống cổ chúng khỏi hội đồng với một khoản tiền đền bù rẻ mạt.

Elise rất hài lòng với tin này, cô nhấm một ngụm cà phê lên môi, tĩnh tâm thưởng thức sự yền bình ngắn ngủi. Điện thoại vang lên và cô nghe, là từ Brian: "Thưa sếp, cô đoán đúng thật, tên Muzan sau khi bị bêu rếu và khả năng bị đuổi khỏi hội đồng thì hắn bực tức lên xe đi thẳng tới công ty, vậy tôi xử hắn chứ?"

Elise nghĩ đến tên khốn phản bội đó bị bay đầu mà hả hê: "Ban cho ông ta một phát súng ân huệ đi!"

Đầu dây bên kia, Brian cười: "Vâng, tôi đã khắc cả lời chào dưới hố vào viên đạn định sẵn cho ông ta, tôi xin hết ạ."

Brian lúc đó trên một tòa nhà cao tầng cúp máy, anh nằm xuống ngắm khẩu L115A3, cùng một đồng đội cầm TRG42 bên cạnh.

Cả hai cùng hướng đến cây cầu vượt đối diện nơi xe của Muzan sẽ đi qua, nhiệm vụ là xử Muzan và trợ lý của ông ta được giao cho cả hai. Khi Brian bật nhạc nghe một lúc thì người của anh đã thông báo: "Thấy xe của Muzan đang tới, 600 trước mặt, gió thẳng, bắn đi." Brian nham hiểm cười: "Rồi."

Anh đã được Elise huấn luyện nhuần nhuyễn cách tỉa và lần trốn, vị trí được Elise chọn thì quá đẹp, cô ấy đã tính hết cho anh. Súng tỉa tầm xa đưa phát đạn nhẹ nhàng bay đi, thằng vào Muzan ngồi giữa ghế sau và viên trợ lý ngồi ghế trước, cả hai phát đều nhẹ nhàng và nhanh chóng xé toác cổ họng của hai mục tiêu trong sự ngỡ ngàng của tài xế.

Chiếc xe sau đó dừng lại và làm tắc nghẽn giao thông còn Brian và đồng đội thì nhanh chóng rời đi qua bến xe gần đó. Việc đã hoàn tất và Elise đã nhận tin, nó giúp cô thoải mái hơn. Elise vui vẻ đi xuống dưới thăm khu sinh hoạt của nhóm Gwen. Khu vực của chúng có hơi bừa bộn, có lẽ vì chúng còn mải mê việc khác.

Elise tìm thấy Arya ở đó đang dọn dẹp một mình, cô hỏi: "Arya, những người khác đâu mà có một mình em làm?"

Arya tươi tắn chào cô, em ấy giải thích: "Em rút thăm thua các bạn nên nhận việc dọn dẹp cho cả nhóm."

Nghe là hiểu, Elise cười mà cầm lấy chổi: "Sau này em phải thưa với nhóm trưởng là mọi người cùng làm việc nhé."

Cô giúp Arya dọn dẹp, và xem một video hài hước trên điện thoại. Lúc sau nhóm của Gwen quay về, Elise bảo cả nhóm ngồi quây lại và dạy: "Các em nghe điều này và nhớ kĩ nhé, không bao giờ để ai trong gia đình mình bị bỏ lại phía sau, nhớ kĩ."

Nghiêm giọng nói:

"Vừa nãy chị thấy Arya ở lại dọn dẹp còn các em đi xem khắp nơi, dù cho các em thông minh biết phân công việc nhưng để mình Arya lại là không công bằng cho em ấy khi mọi người được ra ngoài còn ẻm thì không." Nghiêm khắc quay sang nói:

"Gwen."

Gwen: "Vâng thưa chị."

Elise: "Em là nhóm trưởng, là đầu não của nhóm, em phải tôn trọng và công bằng, khôn ngoan hơn mọi người, phải có kỉ luật, em hiểu chứ?"

Gwen gật đầu ngoan ngoãn: "Em hiểu ạ."

Cô chỉ vào lòng bàn tay: "Từ sau các em hãy chia sẻ công việc cùng nhau, làm gì cả nhóm cùng làm thì nó sẽ nhanh hơn và vui hơn, trừ khi việc nhỏ một hai người làm thôi, vì mọi người là gia đình mà."

Cả nhóm: "Vâng."

Cô giảng giải rằng: "Cái đó theo cách nói của con người là đồng cam cộng khổ, các em mở máy ra tìm sẽ rõ. Còn giờ thì kể chị xem hôm nay các em đã khám phá ra gì nào?"

Cậu trai Kai hiếu động hỏi cô: "Em thấy nhiều người giống chúng em nằm ngủ trong bể kính, họ bị sao vậy ạ?"

Elise đáp là: "Họ cũng là đồng hương với các em đấy, chỉ là họ chưa tỉnh dậy thôi, đừng quấy rầy họ ngủ nhé."

Vera nói: "Em thấy nhiều người cứng mà sách gọi là robot đi lại trong đó, vậy họ cũng cùng là người chứ ạ?"

"Họ không được tính là người, vì họ không có cấu tạo sinh học như các em, nhưng họ vẫn tốt, các em có thể tiếp xúc với họ." Elise.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 14: Phá hoại

Mactin thì giơ tay hỏi: "Nhưng cái bạn tên Emo đó, anh ta cư xử và nói chuyện như một người bình thượng mà?"

Khá ngạc nhiên Elise hỏi bọn trẻ: "Các em đã gặp Emo rồi à, anh ta nói gì?" Mactin: "Anh ta chỉ chào và trò chuyện với chúng em về những gì anh ta còn nhớ và trải qua thôi."

Elise hiểu, cô chỉ rạch ròi ra thế nào là người thế nào là máy móc: "Ừm, không sao, anh ta cũng tốt, nhưng những người như anh ta chỉ là cấp cao hơn các robot kia vì họ có ý thức, còn anh ta không phải con người đâu nhé." Cô chốt lại rằng:

"Cứ coi như anh ta là họ hàng của các em đi nhé, vậy các em học được gì rồi?"

Philomena giơ tay: "Chúng em học được rất nhiều ạ, cách đọc, viết, cách sử dụng thứ máy móc."

Elise ngạc nhiên, cô vui vì tụi nó học hành nhanh chóng: "Có vẻ các em tiến bộ nhanh hơn chị nghĩ, vậy từ mai chị sẽ dạy cho các em kiến thức khác nhé."

Gwen thưa rằng: "Kiến thức gì vậy ạ?"

Cô chị đáp: "Kiến thức về thế giới các em đang sống."

Mọi người có vẻ hào hức và thích thú, Elise hiền hậu nhắc nhở chúng: "Nhớ là phải đọc sách và tin tức nhiều nhé." New giơ một quyển sách: "Nhưng chị ơi, quyển sách này là gì mà bọn em đọc rất khó hiểu?"

Elise cười, dù cho chúng có khôn ngoan những vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn, sự đáng yêu ngây thơ của chúng khiến cô vui: "Đó là truyện tranh manga, nếu các em đọc từ phải sang trái thì sẽ tốt hơn."

Cô chào bọn trẻ rồi rời đi, Elise còn một việc nữa cô ấp ủ làm, để hoàn hảo những phát minh của mình, cô nghĩ:

"Còn gì tuyệt vời hơn nếu bọn trẻ có được sự giúp đỡ của robot và một siêu máy tính cơ chứ."

Vì thế mà Elise đi bộ một đoạn hầm dài và hẹp, nó nối hai căn cứ gần nhau lại ; nơi này chỉ có robot hoạt động và Elise là người duy nhất được đến đó. Căn cứ mới này khá nhỏ, và có một quả cầu to lớn có hình ảnh của bản đồ trái đất trong đó. Tuy nhiên thực chất nó là một máy chủ khổng lồ, một siêu vi tính được Elise gọi là Mega.

Cô vẫn đang phát triển hoàn thiện nó và mọi thứ có phần hơi chậm, điều đó là thứ Elise không mong muốn vì thứ cần nhanh thì chậm và thứ chậm thì lại phát triển bất thường. Cô ngồi xuống bàn điều khiển, bắt đầu nhập tiếp những dữ liệu mình tạo ra, cách để phát triển một siêu vi tính đơn giản là mỗi ngày bạn tạo ra một ít thông tin rồi cập nhật nó đến khi nó trở nên siêu việt đến nỗi tự tìm hiểu và cập nhật cho mình mà thôi.

Tối đó, Elise sau khi quay trở lại để nghỉ ngơi, cô nhận thông tin từ nguồn của mình ở Western, có vẻ như họ đã thất bại khi cố tiến vào lục địa trong bão nhằm cứu hộ cho cô. Elise mỉm cười: "Có vẻ như thời tiết đã làm tốt vai trò của mình."

Elise suy tính đến việc đưa toàn bộ những gì cô có lên lục địa này ; một nơi biệt lập, rộng lớn rất phù hợp cho những Cyborg phát triển. Vấn đề hậu cần và nơi ở không quá đang lo ở đó vì Elise còn rất nhiều mánh khóe và bí mật.

Như vậy cô đã giải quyết được vấn đề nan giải, cái khó là giờ là vấn đề về nhóm Boris họ là người bình thường, nếu họ không muốn đi theo cô thì Elise cũng bất lực mà thả họ đi.

Elise hiểu rằng với những người già dặn thì phải lôi kéo bằng sự chân thành, còn với người non nớt thì vị thế và mánh khóe sẽ tốt nhất, vì thế với những người có đầu óc trong nhóm cấy ghép thì cô cần sự chân thành và tử tế nhất có thể. Những suy nghĩ len lọi trong đầu chỉ tổ phiền não Elise nên cô gạt nó đi và chuyên tâm việc chăm sóc thế hệ A1 cũng như Cyborg sau này.

Sáng hôm sau, Elise xửa soạn và chuẩn bị cho buổi học với nhóm của Gwen ; cô trang điểm nhẹ những vẫn xinh tươi, mặc đồ đơn giản đi đến phòng của bọn trẻ. Chúng đã háo hức chuẩn bị sẵn từ trước và ngoan ngão đợi cô vào. Elise chào cả nhóm và bắt đầu giới thiệu cách học, cô đơn giản hóa việc học bằng cách dạy cho chúng lý thuyết và cho chúng dùng VR, công nghệ thực tế ảo nhưng được nâng cấp để khiến bạn bên ngoài thì ngủ say và trong mơ thì đang ăn mì ống có hương vị hẳn hoi.

Elise dạy chúng tất cả mọi thứ, từ con người, tâm lý đến kinh tế, chính trị, quân sự, sinh hóa ; việc học lý thuyết thì rất dễ và chúng luôn có những câu hỏi thông minh và hack não người khác, nhưng thực hành thì vì là lần đầu tiên nên có hơi không ổn.

Trong không gian thực tế ảo vì nó chỉ là giả lập nên an toàn với con người, phù hợp để làm những điều điên rồ cho những tay mơ. Trong giả lập Suzan vì tò mò trong giờ sinh mà đã lấy trộm một túi đựng sâu màu tím và vàng kì lạ, bằng cách nào đó cậu trai này mang nó qua được buồng xả và kiểm tra an toàn của phòng thí nghiệm sinh học và mang nó theo mọi người đến tận khu trưng bầy sản phẩm. Tất nhiên những con sâu đó nó không ổn tí nào theo nghĩa đen vì nó được cấy đủ thứ bệnh lên mà chỉ ngửi thôi cũng toang.

Hậu quả là khi Elisse phát hiện áo của Suzan có dịch chạy ra thì quá muộn toàn bộ mọi người đã bị phơi nhiễm và cuộc thực hành thất bại, cả nhóm tỉnh dậy trong sự ngỡ ngàng nhìn Suzan. Đó chưa phải điều tệ nhất, vì là thế giới giả lập mọi thứ đều miễn phí và vô tận nếu được điều chỉnh, nên có rất nhiều nguyên liệu trong đó.

Vera thì còn tò mò hơn Suzan đúng theo kiểu ngày đầu học hóa, cô muốn xem toàn bộ natri đổ xuống một chậu nước sẽ thế nào; vì thế cô đã cầm toàn bộ natri, mà đúng hơn là một cục natri to đùng ném xuống chậu nước bé tẹo và kết quả thì rõ ràng là mọi người chạy mất và buổi học coi như bỏ.

Nhưng điều tồi tệ không ảnh hưởng đến bọn trẻ mà là đến Elise, cô bất lực với độ tàn phá của chúng dù cho đây là giả lập, và cô kết luận là không có chuyện để chúng ra ngoài thực hành vì sự an toàn của khu căn cứ. Điều tội tệ nhất trong một tuần dạy học tụi trẻ chính là lần thực hành quân sự, Elise dùng một trò chơi chiến tranh giả lập tên VR-HAW để chúng thử trải nghiệm đánh đấm, nhưng đó là một thảm họa.

Dù cả nhóm đã có hai lần học lý thuyết về quân sự thì khi vào đó chúng vẫn chưa quen cách sử dụng vũ khí và chiến thuật để chiến thắng, vì thế Elise cho chúng con bài tủ là tên lửa hạt nhân loại nhỏ nhẹ đủ để chúng vác vai. Nhưng có vẻ cô đã quá tin tưởng bọn trẻ, New bị cả nhóm lúc tấn công vô tình đẩy ra ngoài làn đạn và die ngay từ phút chơi đầu tiên.

Philomena đã thể hiện khả năng tàn sát của mình khi cô loay hoay thế nào bấm kích hoạt đạn mà không hay biết, để đến khi cả nhóm đổ bộ từ tàu bay cùng một sư đoàn giả tưởng đi cùng thì Gwen mới nghe thấy tiếng lạ hỏi Philomena: "Cậu phát ra tiếng gì đấy?"

Cô nàng cũng không biết là gì: "Tôi đâu có phát tiếng, cái này nó phát nè." Cổ bắt đầu bấm linh tinh, Gwen trừng mắt:

"Philomena, cậu làm cái gì đấy!"

Kai hốt hoảng: "Êy!"

Và sau đó đầu đạn kích nổ tự xử luôn cả nhóm cùng cả sư đoàn hỗ trợ, và như thế địch chưa chết ai ta chết hết, coi như khoảng chục nghìn sinh mạng bay đi nếu đây là ngoài đời. Cả nhóm tỉnh dậy nhìn chằm chằm Philomena, Elise lúc đó giám sát trứng kiến tất cả, cô tỉnh dậy ôm trán bất lực hét lên: "Các em làm cái trò gì vậy?"

Cả nhóm nhìn nhau, Elise hỏi: "Ai đã dùng tên lửa hạt nhân?"

Nhóm nhìn Philomena, cô gái bước ra nhận: "Em thưa chị."

Elise sợ đến phát khóc: "Sao em làm vậy?"

Gwen phát biểu với anh mắt quan ngại: "Hình như bạn ấy bấm linh tinh gì đó." Giờ thì Elise phải ngã ngửa: "Ôi trời ơi!"

Cô nhắc nhở trong sự bất lực: "Từ nay không biết phải hỏi đừng bấm lung tung được chứ cả nhóm?"

Cả nhóm: "Vâng."

Mọi người tự hiểu rằng từ nay đến mãi mãi sẽ không bao giờ đưa hàng nóng cho Philomena vụng về nhằm đảm bảo an toàn, và từ đó Philomena có biệt hiệu peril dù cô có khuôn mặt ngây thơ trong sáng nhất nhóm, cực kì nguy hiểm với người thường.

Mặc dù có nhiều sự cố sảy ra nhưng trong tuần học với nhau, Elise và cả nhóm đã có những niềm vui, trau dồi những kiến thức bổ ích và đã đủ để chúng tự khả năng nhận thức tốt hơn, giờ đây Elise nghĩ đã đến lúc cho chúng ra ngoài nhìn thế giới mới.

Sáng sớm cô đã đưa cả bọn lên xe khách cùng hai xe bán tải đi cùng.

Cảnh sắc của Hokkaido vốn đã rất đẹp, ánh sáng le lỏi trong sương lạnh, gió nhẹ, xe đi qua những cánh rừng già và đồng cỏ xanh. Khung cảnh đẹp đẽ đối với những Cyborg chưa từng được tiếp xúc ; chúng hò reo vui cười trước những thứ đó.

Một niềm vui với Elise khi cô tự tay lái xe dẫn chúng đi chơi trong ngày đẹp như vậy ; xe dừng ở một thị trấn du lịch ngã ba của vùng, nhóm của Gwen được căn dặn là phải luôn đi cùng nhau và nếu ai hỏi thì nói mình là học sinh đi tham quan. Mặc dù bọn chúng đã được học thực tế cách giao tiếp và ứng xử với người ngoài nhưng Elise cùng người của cô vẫn đi theo để đảm bảo an toàn.

Cả nhóm trẻ ăn vặt, thăm thú, chơi những trò chơi lạ ; Elise vui vẻ khoanh tay nhìn chúng, cấp dưới Brian di đến đưa cô một cốc cà phê fin: "Sếp cố sức sống hơn khi có những đứa trẻ này."

Elise cười: "Từ khi tiếp xúc với chúng thì tôi cảm thấy vui và thoải mái nhiều." Brian: "Vậy tương lai sếp định làm gì tiếp theo?" Elise nhìn về rừng cây xung quanh: "Tạo cho chúng một mái nhà."

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 15: Thứ quý giá nhất

Trong lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì nhóm của Gwen bắt đầu tiến vào một ngôi chùa ở đó để cầu khấn.

Mặc dù mới tập tành có hơn tháng nhưng hiện nhóm của Gwen đã quen dần với cuộc sống, cũng biết lễ nghi tôn giáo, phong tục địa phương. Gwen xin phép Elise để nhóm của mình một mình vào đền thăm thú và đi chơi dọc bìa rừng già cạnh đó.

Elise định khuyên nhưng nghĩ lại thấy mình bao bọc chúng quá cũng không tốt nên quyết định đi sau cách xa chúng ra chút để chúng tự do hơn. Trong lúc nhóm của Gwen thì vào viếng đền và rủ nhau vào bìa rừng chơi còn Elise đi cùng Brian trò chuyện tâm sự,

Brian hỏi: "Vừa nãy sếp nói sẽ cho chúng một mái nhà, vậy sếp định tạo một thân phận cho chúng và đưa chúng vào xã hội thường ngày?"

Tất nhiên nó không đơn giản như vậy, cô thừa hiểu chúng dù có hòa đồng đến đâu thì xã hội loài người không phải là thích hợp thực sự, giống như một con tinh tinh dù được sống sướng ở thế giới hiện đại đến mấy thì nhà của chúng vẫn à cánh rừng đại ngàn.

Elise trả lời: "Không, tôi định cho chúng đến một nơi không người sống, tôi sẽ giúp chúng tự lập ở đó." Brian ngạc nhiên nhưng không phản bác, anh hiểu cô có toan tính riêng và biết đâu là điều cần thiết,

Brian nói: "Tôi tưởng với tính cách của sếp thì sếp sẽ tránh mọi rắc rối, trốn khỏi thế gian đi đến đâu đó uống bia săn hươu hay câu cá."

Elise liếc qua Brian, nói:

"Nếu như bình thường với tôi đúng là như thế, nhưng đó chỉ là cái tôi thích mà thôi, mà một con người sống trên đời thì cần làm cái mình ao ước nữa chứ không thể hưởng thụ sở thích được." Elise có thể ở nhà sống cuộc sống thoải mái sung túc, cô có thể lấy một người chồng tốt mà với năng lực của cô thì kiếm rất dễ, cô có thể có một đứa con quý báu mà hết mực yêu thương. Nhưng Elise không làm thế, cô nghĩ rằng ít nhất không phải bây giờ, Brian chắc nịch:

"Vậy sếp đã có dự định xa xôi rồi."

Elise hỏi vui: "Vậy dự định xa xôi của anh đâu?"

Brian nhún vai tỏ vẻ chịu: "Tôi thì còn dự định gì nữa sếp, tôi sẽ hàng ngày làm những nghề cũ và ngồi nguống cạn bất kì thứ gì trong một quán bar."

Thấy vật Elise chọc vui: "Và anh không định lấy vợ à?"

Anh ta lắc đầu: "Tôi không nghĩ mình hợp phụ nữ, có lẽ tôi sẽ như thế này mãi."

"Hô hô, Brian độc thân rồi."

Brian cáu: "Sếp cũng vậy à."

Hai người trò chuyện đang vui thì nghe thấy tiếng ồn ảo phía trước, vì đó là hướng của nhóm Gwen nên hai người chạy lại xem. Cảnh tượng trông có vẻ như Gwen và một số bạn nam đang ẩu đả với một nhóm trai xăm trổ, còn các bạn nữ thì bao quanh Arya.

Elise chạy đến để can, hỏi cả nhóm thì Edna trả lời: "Lúc em và Arya đi chơi cùng nhau thì mấy tên đó chặn đường, nói năng linh tinh còn động chạm vào Arya, Gwen tức quá nên chạy đến đánh chúng."

Elise nghe đến đây thì tức, nhưng nhìn cảnh chín đứa con trai bên mình phang bốn đứa bên đó thì rõ ràng là đấm đủ ngon rồi.

Nhưng cô vẫn ra túm cổ thằng mà Edna chỉ đã động chạm vào Arya, đe dọa hắn cẩn thận những hành động của mình. Phiền phức đến khi có hai viên cảnh sát chạy tới can thiệp và yêu cầu tất cả hợp tác về đồn giải quyết, vì đây là Sakura nên an ninh nghiệm ngặt, sợ chuyện bé xé thành to buộc Elise phải làm theo.

Ở đồn Elise đã thể hiện tất cả sự tức giận và chán ngán về vụ việc ra, cảnh sát thì có vẻ do quá quen với yên bình nên hơn bối rối với điều này. Khi họ hỏi về việc nhóm Gwen là ai thì Elise đã chuẩn bị sẵn giấy tờ, thông báo là nhóm trẻ là học sinh của cô được dẫn đi trải nghiệm thực tế.

Elise chốt một câu: "Vậy các anh tính giải quyết thế nào!" Cảnh sát cứ thế thản nhiên đáp: "Chúng tôi sẽ tiến hành giáo dục lại cho bọn họ, các bạn có thể về được."

Cô dường như không cảm thấy thỏa đáng: "Ở một quốc gia luôn nói là yên bình như các bạn mà khách đến du lịch bị sàm sỡ thì bạn nói vậy có ổn không?"

Đe dọa họ: "Mặc dù Western và Sakura có quan hệ hòa hảo anh em nhưng tôi không chấp nhận cách giải quyết này, nếu không xử phạt thì tôi sẽ thông báo sự vụ lên đại sứ quán."

Cảnh sát bất lực, vì đây là một thị trấn du lịch nên việc bị vết nhơ sẽ gây khó khăn đến việc kiếm cơm của người dân, họ đành đồng ý xử phạt nặng hơn. Sự việc được giải quyết, cả nhóm được ra về, Elise đến an ủi Arya: "Em đừng buồn, chúng chắc chắn sẽ bị xử phạt."

Arya nhìn cô cười tít mắt: "Chị đừng lo, em chỉ khó chịu thôi, nếu không phải Gwen đến thì em đã đạp bọn hắn vài phát."

Elise chỉ cười vuốt ve mái tóc xoăn ống dài bồng bềnh được cô chăm sóc kĩ trước khi đi từ trước, nhìn Arya này cô cũng phải cảm thán bảo sao bọn kia chọc ghẹo ẻm. Arya cao 1m70, da trắng trẻo, tóc vàng, mắt xanh ngọc bích, mặt trái xoan. Em ấy có dáng vẻ của thiếu nữ trưởng thành dáng chuẩn, cao ráo thon thả, đến chính Elise cũng thích chứ đừng nói bọn đàn ông con trai. Cô đã rất thành công khi tạo ra những kiệt tác dung nhan suất xắc như bước ra từ photoshop.

Giờ lái xe đưa cả nhóm đi tới cơ sở chính, là nơi cô đang giữ nhóm cấy ghép trước, đây sẽ là nơi ở mới của nhóm Gwen vì cơ sở trước vốn là nơi sản xuất hơn là để ở. Elise dẫn cả nhóm vào, trên đường cô giới thiệu về cơ sở này và đưa cả nhóm đến khu sinh hoạt của mình, dặn dò chúng nghỉ ngơi. Cô quay trở lại phòng làm việc khi trước để nghe báo cáo của Hiroe và quan sát nhóm của Boris.

Hiroe báo cáo tiến độ vẫn rất bình thường, nhưng có vẻ như một số người cấy ghép bắt đầu mất kiên nhẫn dần, đến chính Boris cũng tham gia vào đó. Điều này Elise hiểu, Boris không phải thần thánh, hay vĩ nhân nổi tiếng nào mà có thể đủ sức chịu đựng việc bị nhốt, chứ đừng nói là khuyên người khác hãy kiên nhẫn. Elise hỏi:

"Em vẫn cho họ được thư giãn và giải trí chứ?"

Hiroe: "Em vẫn làm như chị bảo, nhưng họ vẫn dần mất kiên nhẫn hơn."

Cô hiểu mình sẽ phải ra mặt với một thái độ cương quyết để làm cho họ tuân thủ, vì nếu quá nhẹ nhàng họ sẽ coi ta giống như một công ty bình thường đang thực hiện một dịch vụ nên họ có quyền khiếu nại và đòi bồi thường. Elise tiến tới phòng giám sát, nhìn quá một lượt nhóm người đang đứng nhìn thẳng camera hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"

Một người trong đó nói: "Chúng tôi muốn ra ngoài, hãy cho chúng tôi ra ngoài."

Elise: "Chúng tôi không thể cho bạn ra ngoài nếu chưa hoàn thành mọi quy trình cần thiết." Ishan quát: "Cô im đi, chúng tôi chán nghe điều đó rồi!"

Mọi người: "Đúng đó, hãy cho chúng tôi ra ngoài, thả chúng tôi ra.."

Boris: "Cho chúng tôi ra ngoài."

Đến lúc phải dừng lại rồi, Elise quát lên: "Tất cả im lặng!"

Giọng quát như kiểu quân đội đó có uy áp lớn khiến tất cả mọi người yên lặng ngay, ngoài Ishan tất cả đều giật mình. Elise nói: "Để đảm bảo an toàn cho các bạn và cho cả chúng tôi, sẽ không có ai được phép ra ngoài đến khi mọi quy trình hoàn tất." Cô bổ sung: "Bất kì ai tiếp tục chống đối và phản kháng, hay thậm chí cố tình bỏ trốn chúng tôi sẽ không nhân nhượng, tôi đảm bảo ai dính điều đó sẽ không còn thấy thế giới bên ngoài nữa!"

Cả nhóm bắt đầu sợ hãi, có người bắt đầu lảng đi ; Boris nói: "Tôi biết các người đang làm việc phi pháp, nếu chuyện này lộ ra bên ngoài các người sẽ gặp họa ; vì thế các người nên cho chúng tôi một lời giải thích hoặc mọi thứ sẽ tệ đi."

Elise dằn mặt luôn: "Anh Boris hay bất kì ai đe dọa tôi thì chúng tôi hiểu và nhận nó, nhưng mọi người nên biết chúng tôi dám làm những việc như hồi sinh người chết thì chúng tôi đã chuẩn bị cho mọi thứ và sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích, nên đừng làm những điều ngu ngốc!"

Lúc này Boris cũng cảm thấy nên dừng lại, việc chống đối đã không còn kết quả và anh không muốn vượt quá ranh giới. Elise nhìn thấy vậy, hài lòng với sự nhẫn nhịn đó. Cô quyết định dùng con bài khác của mình, một xe đẩy hàng với nhiều kiện tài liệu được tự động đẩy vào, cô nói: "Đây là thông tin về thân nhân, hoàn cảnh và tình hình của mọi người, ai muốn xem thì cứ xem qua đi, đây là thành ý mà chúng tôi có thể cho."

Hầu hết đều tò mò lại xem, có người khóc vì bức ảnh của thân nhân, có người vui vì một tin tức nào đó, hoặc là thẫn thờ. Một số có vẻ chả đả động đến vì có thể họ đã biết kết quả rồi. Boris vui mừng khôn xiết rơi nước mắt khi nhìn thấy con gái mình trong một video quay trộm, vợ và con gái anh vẫn sống khỏe mạnh.

Một tờ giấy bên cạnh kệp nhiều ảnh và chứng từ cho thấy vợ con anh đang hưởng trợ cấp đầy đủ, công việc ổn định và con anh vẫn được đi học bình thường, không có gì đáng lo. Những thông tin này được Elise thu thập của tất cả mọi người để trấn an những người này khi cần, và nó đã có hiệu quả. Cô cũng đã cố gắng chu cấp cho thân nhân của họ để làm mọi thứ có thể ổn nhất có thể ; điều này giúp cô đỡ áy náy hơn phần nào.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 16: Gặp gỡ

Một không khí lặng thinh pha chút vài giọt nước mắt diễn ra trong căn phòng đó, mọi người ai cũng ngồi một chỗ mà bình tĩnh lại. Elise nói: "Như vậy mọi người yên tâm rồi chứ?"

Boris đứng dậy hỏi: "Vậy các người là ai, cho chúng tôi biết một cái tên đi?"

Elise nhìn thẳng Boris một lúc, cô hỏi: "Vậy anh có nhớ ra tôi là ai không?"

Boris lắc đầu: "Tôi không biết."

Nghe thế Elise hơi thất vọng: "Thế chắc anh biết tôi là nam hay nữ chứ?" Boris cái này thì biết: "Cô là nữ."

"Tốt, ít ra đầu anh vẫn còn có não." Elise cười.

Một trò đùa vui khuấy động không khí ảm đạm, Elise đưa mic lại cho Hiroe: "Chị sẽ xuống đó gặp anh ta."

Người của cô giật mình, Hiroe can ngăn: "Họ đều như hổ đang điên, chị là lãnh đạo mà xuống đó lỡ có chuyện gì thì làm sao?"

Cô chủ của họ đáp với vẻ tự tin: "Đừng lo, trông thế nhưng chị là cựu huấn luyện viên đấy."

Hiroe không hiểu nhưng cũng hết cách, cô chỉ có thể gọi thêm an ninh đến sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Một cánh cửa bật mở, Elise bước vào trước cái nhìn của những người cấy ghép, đã rất lâu rồi họ mới nhìn thấy một con người khác ngoài bọn họ. Cô bước tới trước mặt Boris đang ngạc nhiên đến đứng hình, cô hỏi: "Vậy anh nhận ra tôi chứ Boris?"

Boris thẫn thờ, anh nhận ra: "Cô là Elise đúng không?"

Thấy bạn mình vẫn còn nhớ, Elise cười: "Ồ, vậy là anh vẫn nhớ, tưởng anh chả nhớ gì."

Anh ta rất nghi ngờ: "Sao cô lại ở đây Elise?"

Elise đáp lời: "Tôi là lãnh đạo ở nơi này, là người đã hồi sinh anh và những người khác."

Vừa dứt lời là ánh nhìn của một số người đã khác hẳn, như Ishan và một số người đã bắt đầu có ý định khống chế cô để ra điều kiện với người bên ngoài. Nhưng Elise quá rõ điều này, cô đe dọa: "Các người không biết hậu quả sẽ thế nào nếu có những hành động ngu ngốc đâu, nên suy nghĩ kĩ trước đi!"

Boris cũng ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, anh thắc mắc hỏi Elise: "Sao cô lại làm vậy? Nhốt chúng tôi ở đây để làm gì chứ?"

Elise thản nhiên nói: "Thế anh nghĩ để làm gì cơ chứ?"

Còn Boris khuyên: "Hãy cho chúng tôi ra ngoài đi Elise, nhiều người còn có gia đình đang chờ." Anh hi vong Elise sẽ hiểu cho anh mà thả mọi người đi, nhưng không. Elise cười với sự ngây thơ này, cô nói:

"Boris, anh quên rồi sao ; tất cả mọi người ở đây trên giấy tờ đều đã chết, làm gì có ai biết họ còn sống để mà chờ cơ chứ." Cô nói thẳng luôn: "Sẽ không có ai được ra ngoài cho đến khi mọi người hoàn thành hết quy trình của chúng tôi."

Toshiaki hỏi: "Vậy sẽ mất bao lâu?"

Elise nói thẳng, phải rõ ràng cho họ biết mình đang ở vào hoàn cảnh nào: "Có thể sẽ hơn một năm, nhưng nếu các bạn hợp tác thì sẽ nhanh còn một năm."

Nghe đến đây mọi người chán chả muốn nói, cô giải thích: "Mọi người nghĩ mọi người có thể sống bên ngoài thoải mái mà không sợ gì sao." Elise nhắc nhở họ: "Nên nhớ cơ thể các bạn không phải tự nhiên, mà là nhân tạo. Các bạn cần phải ở đây để chúng tôi giám sát mọi hoạt động của cơ thể, các bạn sẽ không muốn ra ngoài kia rồi bị hộc máu mồm vì vỡ tim đâu."

Mọi người bắt đầu thấy sự nghiêm trọng, Elise nói tiếp: "Chưa nói đến việc thế giới bên ngoài nghĩ các bạn đã chết, các bạn nghĩ sao nếu họ nhìn thấy một người chết chạy về ôm con cơ chứ? Nhẹ nhàng thì bị tống đồn cảnh sát, nặng thì lên bàn mổ của mấy tổ chức khoa học." Câu nói này là đang ám chỉ Boris và một số khác, anh run rẩy nghĩ đến điều này.

Boris tự trách đáng lẽ anh phải nghĩ sớm hơn, phải nhận ra rằng mình chả còn cơ hội nào cả. Elise thấy vậy cũng buồn cho anh, cô vỗ vai anh an ủi nhỏ nhẹ: "Vợ con anh vẫn sống tốt, anh có thể yên tâm về điều đó."

Cô khuyên họ: "Vì thế tôi nghĩ mọi người sẽ hiểu tình hình và hợp tác, chỉ có chúng tôi mới có thể lo được cho mọi người, mong mọi người hiểu cho."

Lời nói của Elise đã phá tan hi vọng của tất cả, mọi người suy sụp hẳn đi, ngay cả Boris cũng bất cần đời nữa. Elise nhìn tất cả, khi đẩy họ xuống hố sâu tuyệt vọng, thì chỉ cần cho họ một tia sáng. Con người sẽ tìm cách để với lấy tia sáng đó, vì thế họ sẽ mù quáng mà nghe lời.

Elise quá hiểu điều này, vì thế cô sẽ cho họ một tia sáng để dẫn dắt họ đi theo ý muốn của mình: "Mọi người không phải buồn, tôi hứa sẽ cho mọi người ra ngoài là sẽ có cách, chỉ cần mọi người hợp tác."

Camila: "Cô nói thật chứ?" Nhiều người bắt đầu cảm thấy tia hy vọng mới, tia sáng duy nhất của họ.

Phía Ishan thì nghi ngờ: "Bằng cách nào cơ chứ?"

Elise trả lời: "Chúng tôi có thể tạo một thân phận mới, cải tạo mặt mũi các bạn, bí mật liên lạc với thân nhân của các bạn, như thế các bạn sẽ tồn tại hợp pháp ngoài kia."

Ballard: "Và.."

Cô đáp: "Và đương nhiên chỉ có chúng tôi làm được điều đó, vì vậy mọi người hiểu vấn đề rồi chứ?" Quả nhiên là trên đời không ai cho không ai cái gì, lời nói của Elise là một cái giá mà những người kia phải trả nếu muốn sống lại một cuộc đời mới. Cô dời đi để cho những người này suy nghĩ, có vẻ sau lần này thì những người này sẽ phải nghe lời và tuân thủ hơn so với trước, nhưng vẫn sẽ có chút căm hận.

Elise giờ chả buồn làm gì nữa, cô chỉ muốn hòa cùng lũ trẻ, chơi với chúng và ôm chúng ngủ. Giờ đây tuy cô và bọn chúng gọi nhau bằng chị và em, nhưng thực tế mói quan hệ không khác gì mẹ với con. Elise không nhận ra điều đó hay có ý đó, cô chỉ đơn giản vô thức yêu mến và bảo vệ chúng, muốn chăm sóc những người mà cô coi là thiên thần nhỏ của mình.

Nhóm Gwen giờ đang nằm ngủ dùng VR để chơi lại trò VR-HAW, Elise cũng tham gia cùng. Cô truy cập và quan sát từ xa bọn trẻ chơi, chúng đã thành thạo hơn, đoàn kết hơn trước rất nhiều. Chúng đã bắt đầu vận dụng nhiều hơn những gì cô dạy, nhưng dù vậy thì nằm chơi hàng tiếng đồng hô, bọn trẻ vẫn còn quá gà để chiến thắng. Elise trợ giúp bọn trẻ từ xa bằng cách tỉa liên tục những địch ở góc khuất, nhờ dó mà trò chơi kết thúc khá sớm trong sự ngỡ ngàng. Arya bỏ VR nói: "Chị Elise ở trong đó đúng không?"

Elise cười trêu bọn chúng: "Ối dồi ôi những con gà haha."

Cả nhóm tức phổng cả mũi mà chả bật lại được, Elise nói: "Các em còn phải tập nhiều đấy."

Melaine hỏi: "Chị ơi, em thấy trong đó những nhân vật hỗ trợ bắn những người đã đầu hàng, nó là lỗi sai sao chị?"

Elise im lặng, bọn trẻ còn quá ngay thơ đơn thuần nên không hiểu điều đó, cô trả lời: "Những người đó đang tức giận vì đồng đội họ chết, vì thế họ trả thù lại kẻ địch bằng cách giết họ khi đầu hàng."

Arya: "Nhưng tại sao họ làm vậy ạ?"

"Đó là tâm lý con người, là bản chất nổi lên khi họ khát máu và hận thù."

Cô chỉ dạy: "Các em còn nhớ lúc Arya bị nhưng kẻ kia đùa cợt không, đó là mặt tối của con người, là sự xấu xa của họ."

Obe: "Vậy con người cũng có điều tốt đẹp chứ ạ?"

Elise mỉm cười, giải thích rằng: "Con người có cả tốt và xấu, nhưng điều đáng buồn là cái xấu nó ngang bằng cái tốt." Cô nói: "Cái xấu đó chị gọi là sự suy đồi đạo đức, suy nghĩ so với chuẩn mực đạo đức mà chị dạy các em."

Còn Gwen hỏi một câu hỏi đặc biệt: "Vậy sao lại có sự suy đồi ở con người ạ?" Elise ngẩng đầu lên đáp: "Đơn giản là vì bản chất của con người đã có sẵn sự suy đồi, xấu xa đó rồi em ạ, nó khác ở chỗ kiềm chế được hay để nó bộc phát ra mà thôi."

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 17: Bản chất

Như vậy mọi thứ đã trở thành buổi học về con người, Elise:

"Bản chất con người có mặt tốt và xấu ; nếu cái tốt là nhân hậu, vị tha, chăm chỉ, hiền hòa, trung thành ; thì cái xấu là đố kị, tham lam, tàn nhẫn, mưu mô thủ đoạn." Cô bổ sung: "Chiến tranh, đói nghèo, khủng hoảng kinh tế, môi trường bị tàn phá đều là do con người gây ra do những học thuyết, tư tưởng lỗi thời, lòng tham và sự bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích ; đó chính là bản chất xấu."

Cô nhận định: "Các em luôn phải cẩn thận và cảnh giác khi tiếp xúc với con người vì các em khác họ ở nhiều mặt."

Elise: "Vì thế tốt nhất đừng để họ biết các em là Cyborg ; vì con người là loài thống trị hành tinh này và họ rất thích quyền lực, khi mà một kẻ thống trị đã đam mê quyền lực thì cũng sẽ sinh ra ảo tưởng lo ngại kẻ khác cướp ngôi."

Arya trả lời: "Và tức là họ sợ chúng em thay thế họ." Elise gật gù: "Đúng vậy, họ sẽ sợ điều đó, và sẽ tìm cách tiêu diệt mối nguy tiềm năng ; bằng chứng là nhưng bộ truyện hay phim viễn tưởng mà có thể các em đã xem qua trong VR."

Cả nhóm bàn tán nhưng nhìn chung là đồng ý, Gwen nói: "Chúng em hiểu điều đó, những người tốt thì cư xử tốt, vậy với kẻ xấu thì?" Elise:

"Thì lúc đó các em cứ làm điều mình cảm thấy đúng để bảo vệ bản thân và gia đình của mình, giống cách em làm lần trước ấy Gwen. Tất nhiên không phải hoàn cảnh nào cũng chạy ra đấm người đâu nhá, phải suy nghĩ trước khi làm."

Elise chỉ ra rằng: "Ngay cả chị hay bất kì con người nào dù tốt đẹp thì cũng có mặt đen tối, vì thế các em phải biết cảm nhận kĩ thông qua suy nghĩ, lời nói hành động của họ."

Nhưng Arya biết chị mình muốn tốt cho họ: "Chị là người tốt, chị Elise."

"Sao em dám khẳng định chị là người tốt, nhỡ chị lợi dụng các em thì sao? Trên đời này trừ trẻ con ra thì không ai tốt cả." Cô hỏi vặn lại con bé.

Arya: "Không, với chúng em chị là người tốt nhất ; mọi người đồng ý chứ."

Cả nhóm gật gù đồng tình, Elise hạnh phúc nói với chúng: "Cảm ơn các em, nhưng nhớ đừng tin tưởng quá mức như thế, kể cả với chị."

Bởi thế giới chúng sinh ra toàn những kẻ không phải dạng vừa, người bình thường thì sẽ bị chúng kìm kẹp, Elise: "Việc lợi dụng và bị lợi dụng ở thế giới này là chuyện bình thường, và chính chị cũng từng bị như thế. Do đó, để không bị hại, để chơi với đúng người và sống được ở cái hành tinh ngoài đẹp trong tối này, chị cần các em phải thực tế lên."

Bridget: "Thực tế ý ạ?"

"Đúng vậy, thực tế nghĩa là các em suy nghĩ, hành động theo cái cần thiết, cái nên làm và phải làm, tránh những việc thừa thãi. Nó ưu việt hơn tất cả những thứ khác vì sự thực tế luôn đưa con người ta đi đúng hướng."

Elise là người tạo ra chúng, cô biết tiềm năng chúng to lớn vô cùng. Sự thực tế mà cô nói chỉ là câu từ trừu tượng cho sự siêu việt khó có thể lý giải của chúng:

"Các em, những Cyborg là những người thực tế nhất, vì các em khác con người thường hành động theo cảm tính, các em ưu việt hơn họ vì các em thực tế hơn. Cơ thể các em hoàn hảo và thực dụng với nhu cầu sống, trí tuệ các em nhạy bén và tinh khôn, con người bình thường hoàn toàn không thể so sánh với các em, hoàn toàn không. Có thể bây giờ các em còn non nớt nhưng khi già giặn các em sẽ cực kì mạnh mẽ giỏi giang." Cô nhận xét: "Đó là những gì chị thấy ở các em trong suốt thời gian qua."

Cả nhóm: "Vâng."

Elise cảm thấy vui vì chúng luôn hiểu cô đang nói gì, làm gì: "Vậy chị sẽ giao bài tập cho các em, trong VR phần cuộc sống có rất nhiều kịch bản, các em hay vào cảm nhận thử cuộc sống con người trong đó."

Điều Elise không ngờ là những đứa trẻ mà cô yếu quý, nghĩ rằng hồn nhiên trong sáng này lại tinh ranh và khôn ngoan hơn nhiều. Chúng cầm theo một cái máy nghe trộm theo đề nghị của Emo vì anh ta muốn xem Elise là người thế nào, nhưng có vẻ như cô tốt hơn nhiều so với họ tưởng tượng. Tiếp xúc với Elise luôn khiến cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái và hài hước, đặc biệt là sự khâm phục với tài năng và sự hiểu biết của cô.

Còn với những kẻ mưu mô và có giã tâm thì ngược lại, chúng cảm thấy sợ hãi, lo lắng và nặng nề. Sau khi Elise rời đi, Gwen đã bắt liên lạc với Emo qua mạng thông tin nội bộ cơ sở:

"Anh thấy chị ấy thế nào rồi chứ?"

Emo trả lời: "Elise đơn giản là một người thực tế và hiền hòa, đối với tôi cô ấy là một người tốt và tôi mang ơn được cô ấy tạo ra."

Gwen gật đầu, giờ anh đã khẳng định được với Emo rằng chị mình là người tuyệt vời như thế nào: "Chị ấy là người tốt, mặc dù chỉ gặp nhau gần đây nhưng Cyborg chúng tôi có năng lực cảm nhận rất mạnh nên dễ dàng nhận ra cái gọi là bản chất con người đó." Emo phải tâm phục khẩu phục: "Tôi hiểu, các bạn là những người tài năng, các bạn nên đi theo cô ấy."

"Cái đó anh không cần phải nói, đối với chúng tôi Elise là cha mẹ sinh thành, là người yêu thương chúng tôi. Dù chị ấy có như thế nào chúng tôi vẫn luôn trung thành và tin tưởng chị ấy."

Gwen hỏi: "Vậy các anh sẽ đến và giúp đỡ chúng tôi như thỏa thuận chứ?" Emo: "Vâng, tôi sẽ đến."

Emo sau đó đã liên lạc với Elise xin cô đến sống chung với nhóm của Gwen, cô rất ngạc nhiên nhưng cảm thấy hợp lý nên đã đồng ý, ngày hôm sau sẽ có người đến đón nhóm Emo. Cô giờ đang suy nghĩ cách nào để hoàn thành mega sớm, đây là một vấn đề phức tạp và khó nhằn nếu cứ làm theo cách cũ.

Chợt một ý tưởng lóe lên, việc học của nhóm Gwen tiến triển nhanh nhờ dùng VR, vậy nếu để mega tự học hỏi từ mạng VR thì sẽ nhanh hơn rất nhiều. Siêu máy tính mega thực tế cũng chả khác gì một bộ não khổng lồ, vì vậy nếu cho nó tự trải nghiệm thì cũng khả thi. Nghĩ là làm Elise bắt đầu cài đặt cho mega tự chạy chương trình chung của VR, tiến độ quả nhiên nhanh gấp nhiều lần so với bình thường.

Việc nâng cấp mega nhanh hơn cho phép Elise thức hiện những bước đi mới một cách ngay và luôn, việc phải tự mình làm mọi thứ khiến Elise rất mệt mỏi. Giờ đây với mega tính toán thay cô chỉ còn phải kiểm tra và cho phép làm còn lại mọi thứ mega sẽ thực hiện.

Elise sẽ thoải mái hơn và chỉ phải chú ý đến việc chăm sóc bọn trẻ và quan sát mọi thứ, điều đó tốt cho cô vì Elise đã phải cật lựt trong một thời gian rất dài. Cô thư giãn trên ghế, lướt xem qua camera nhóm Boris, vẫn như mọi khi họ túm năm tụm ba chơi trong khu giải trí. Elise đoán ngày mai sẽ phải gặp họ để nói về những việc tiếp theo sẽ làm, và họ sẽ chấp nhận nó.

Cô cũng liên lạc với Brian để mai anh ta đến đón nhóm của Emo và cho chúng trải nghiệm qua thế giới bên ngoài. Hết việc Elise ngồi chơi lướt tin tức, đã lâu rồi cô mới thư giãn. Cô xem qua thông tin về Western, quê hương yêu dấu của cô vẫn tốt đẹp, quê hương thứ hai của cô Sakura này cũng vậy.

Nhưng cô vẫn thấy buồn, nhất là khi nhìn qua bức ảnh công tước Owen và phu nhân công du sang Hindia ; có vẻ như cô rất thân quen với họ. Elise tắt máy, cô bật nhạc lên, làm một chai sake cho đỡ buồn, vừa uống vừa hát. Cứ thế đến khi say bỉ tỉ, cô bắt đầu vừa đi vừa hát đến khu của nhóm Gwen một cách tự nhiên.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 18: Thiên thần nhỏ

Trong cơn say mơ ảo, Elise tự nhiên muốn chạy đến ôm những đứa em của mình, cô vui vẻ chạy tới khu nghỉ ngơi ôm chầm lấy Arya đang nằm chơi ipad.

Mọi người ngạc nhiên, Arya hỏi: "Chị Elise, có chuyện gì thế?"

Elise rất là hồn nhiên: "Hôm nay chị ngủ với bé Arya xinh tươi của chị." Mọi người phát hoảng:

"Hả."

Vì say mà Elise mơ ảo tưởng Arya có hào quang sáng ngời nào đó: "Arya, em là một thiên thần nhỏ của chị."

Cô vùi mặt vào mái tóc xoăn vàng bồng bềnh của Arya, ngửi mùi thơm của tóc, sờ soạt khắp người khiến Arya đỏ mặt vì ngượng: "Chị Elise, chị làm gì thế."

Nhưng Elise hôn má ẻm: "Xem xem em đã lớn thêm chút nào chưa." Arya cố đẩy chị mình ra: "Elise, chị say rồi phải không?"

Đáp lại: "Chị đánh răng rồi, đừng lo."

Biết là Elise vệ sinh cá nhân rồi nhưng mùi rượu vẫn nhè nhẹ, mà cô ấy đùa nghịch Arya như thể này khiến Arya lâm vào tình cảnh nai con bị hổ vờn. Arya bị các bạn vừa nhìn sững sờ, còn bị lườm vì được ưu ái dù cô cũng là nạn nhân. Sờ soạt Arya chán chê thì Elise cũng gục xuống ngủ hết sức tự nhiên, cô ôm chặt Arya đang vùng vẫy, đúng là bất lực với bà chị lên cơn say này.

Mọi người cũng bảo nhau tắt đền ngủ hết, giờ Arya cũng chỉ có thể đắp chăn cho cả hai và ngủ cùng chị ấy, dù có hơi ngượng nhưng cô cũng thoải mái vì được chị mình ôm ấm thế này ngủ cũng sướng, và cứ thế hai người ôm nhau ngủ say.

Sáng hôm sau Elise dậy muộn, đang khó chịu vì cơn đau đầu thì được Arya đưa thuốc giải rượu tới.

Giờ đã hơi muộn và bọn trẻ cũng đi thể dục hết vì thế Elise vội vàng bắt đầu công việc của mình, cô chạy tới phòng làm việc sửa soạn một chút. Cô đến bắt đầu quan sát những người cấy ghép trực tiếp, họ làm những việc như thể dục, làm tính toán chơi thể thao hay bất cứ việc gì trên đời để đánh giá xem khả năng của cơ thể mới mạnh đến đâu.

Vì cơ thể của người cấy ghép và cơ thể các Cyborg đều là một kiểu nên việc này sẽ giúp Elise biết được khả năng của cơ thể nhân tạo đến tầm cỡ nào. Boris chào cô và lân la nói chuyện cùng: "Tôi đã thảo luận với họ, mọi người đều đồng tình sẽ làm mọi thứ theo cô yêu cầu để nhanh chóng được ra ngoài."

Elise gật gù hài lòng: "Tốt rồi, vậy chúng tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ để trong một năm là xong."

Boris gật đầu chấp nhận, anh hỏi: "Liệu Elise có thể thu thập thêm về thân nhân của họ không, như vậy họ sẽ thoải mái hơn về tinh thần."

Điều đó đương nhiên Elise sẽ làm, đó là trách nhiệm của cô: "Yên tâm bên tôi cũng đang làm rồi, nhưng mà này Boris, có đúng anh chết vì đau tim không?"

Boris chán nản:

"Không, có kẻ hãm hại tôi."

Nghe vậy Elise tức giận: "Cái gì chứ, ai?" Cô không thể nào chấp nhận được việc bạn mình bị hại, cô mong sẽ đập cho kẻ đó đến chết thì thôi.

Boris: "Kẻ giết tôi là một đồng nghiệp mới vào ngành tên Kali, hôm đó tôi lái xe chở anh ta đi cùng thì anh ta rút một cái gì đó đâm vào tôi." Elise nghiến răng:

"Thật khốn nạn mà!"

Boris tiếp tục: "Tôi nghĩ có kẻ đứng sau chỉ đạo anh ta, chứ không thể tự dưng làm thế được." Elise hỏi: "Anh có biết đó là ai không?"

Nhưng anh ta lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi không nghĩ được mình có thù hận với ai để đến mức độ đó."

Cô bạn tìm hiểu thêm: "Vậy anh có xung đột nào với người khác không?" Boris cố nhớ lại, anh nhận ra gì đó: "Có với sếp tôi, ông ta tên Hople, tôi xung đột với ông ta vì ông ta cố tình giảm bớt tiền cứu trợ đi, nhưng chắc không đến giết người."

Elise cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề: "À, hiểu rồi, vậy cứ để tôi điều tra, chắc chắn sẽ lấy lại công lý cho anh Boris."

Boris vui mừng: "Cảm ơn bạn tôi."

Cô không thể nào bỏ qua được việc này, cô liên lạc với Brian: "Brian, có việc cho anh đây, nhưng hơi xa."

Đi xa thì Brian thích lắm, anh vui vẻ nhận: "Sếp yên tâm, xa đâu em cũng làm được." Elise: "Vậy anh đến Northern điều tra cho tôi về Hople, ông ta là một quản lý của Liên Hợp Quốc về nhân đạo ở đó, và một nhân viên tên Kali."

Brian thắc mắc: "Ủa sao những người bên cứu trợ đó gây tội gì mà sếp phải sờ tới vậy?"

Elise bực tức, cô thẳng thắn: "Mấy tên khốn đó giết bạn tôi Boris vì vải mục đích gì đó, anh điều tra và nếu đúng là chúng làm vì ý đồ khốn nạn nào thì cứ xử chúng."

Brian: "Vâng tôi hiểu, sẽ hoàn thành ngay." Nghe vậy Elise cũng dịu đi chút, cô bắt đầu gửi file:

"Tôi có gửi hồ sơ và thông tin về phút cuối của người bị hại là Boris, anh cứ theo đó xem tất cả các mạnh mối."

"Vâng." Như vậy Brian sẽ có một chuyến đi xa đến Northern, vừa là một chuyến đi chơi, vừa là giúp sếp trả thù, anh ta hưng phấn gọi đội của mình bắt đầu khởi hành.

Elise uống ngụm trà cho đỡ tức mà cũng chả đỡ nổi, cô sao mà không tức khi mà bạn thân bị người khác giết cơ chứ. Nhưng Elise biết khả năng của Brian là có thừa nên cũng yên tâm là lần này tóm gọn xử đẹp bọn nó. Elise giờ phải cố bỏ sự khó chịu đi, cô xuống dưới cửa để gặp nhóm robot của Emo vừa được chở đến.

Cô dẫn Emo xem qua một vài khu rồi đưa anh ta về chỗ của mình, cô hỏi Emo: "Vậy các anh đã được cảm nhận thế giới bên ngoài rồi chứ, với cả trước tôi cũng để các anh tiếp xúc với VR rồi ; vậy anh học được những gì rồi?"

Emo đáp: "Chung tôi học được rất nhiều thứ thưa cô, cảm ơn vì đã cho chúng tôi được thấy thế giới bên ngoài."

Nghe vậy Elise rất vui: "Ha ha, không sao, sau này sẽ đến một lúc anh được tự do đi lại." Emo đột nhiên khép chân quỳ dưới đất rồi thụp lạy khiến Elise ngạc nhiên và sững sờ, cô hỏi: "Anh làm gì vậy Emo."

Anh ta thưa rằng: "Cảm ơn cô vì đã tạo ra chúng tôi, và cũng xin lỗi cô vì chúng tôi đã từng nghi ngờ cô." Anh xin lỗi vì khi trước có chút nghi ngờ chính người tạo ra mình, nhưng Gwen đã cho anh thấy Elise là người đáng tin và tốt với họ.

Elise khó hiểu hỏi: "Là sao?"

Emo: "Chúng tôi đã nghi ngờ cô rằng cô có ý đồ kì lạ, và đang lợi dụng khoa học để làm theo mục đích của cá nhân ; nghĩ rằng cô cũng chỉ giống những con người khác."

"Và.." Elise nhướng mày. Emo:

"Nhưng rồi tôi nhận ra điều đó thật ngu ngốc thưa cô, chúng tôi được chính cô tạo ra thì việc nghi ngờ không để làm gì cả. Cô là một người tốt thưa cô Elise, cô cho chúng tôi một cuộc sống mới và tạo điều kiện để chúng tôi cảm nhận nó."

Elise im lặng một lúc, rồi cô nói: "Đúng là tôi đã tạo ra tất cả để thực hiện mục đích cá nhân của mình, vậy anh sẽ làm gì tiếp theo?"

Emo nghe vậy thì khẳng định lại quan điểm, đó giống một lời thề rằng mình mãi mãi trung thành với chủ nhân dù bất kì tình huống nào: "Chúng tôi sẵn sàng làm đầy tớ, giúp chủ nhân của mình đạt được mục đích."

Cô nhìn Emo, cảm tính của cô nghĩ rằng anh ta không nói dối: "Cảm ơn lòng trung thành của anh, tôi rất vui vì có thêm đồng minh mới."

Anh ta sau đó xin phép đi gặp nhóm Gwen và được Elise chấp nhận, cô hi vọng Emo sẽ giúp đỡ nhóm của Gwen sau này. Elise coi đây là một tin tốt, những người cô tạo ra đều tin tưởng cô, những người được cấy ghép cũng bắt đầu hợp tác, mega cũng sắp hoàn thành.

Cô đang hoàn thiện tốt mọi mục tiêu của mình, thế hệ A1 được robot như Emo và máy tính mega hỗ trợ sẽ ngày càng phát triển hơn và được coi là thế hệ đi đầu lãnh đạo cho nhưng thế hệ Cyborg sau này mà cụ thể là A2.

Elise có ý định tạo nhiều nhất A2 có thể mà giữ được bí mật và cho A1 lãnh đạo họ. Nó giống như việc tạo một giống loài có tổ chức vậy, nhưng để làm gì và tại sao thì cô chưa bao giờ tiết lộ với ai cả.

Đó tất cả trong thời gian trước ngày Elise được coi chính thức đã chết vào ngày 6 tháng 11 năm 2006. Sự kiện căn cứ của Oceania bị đột nhập thực chất là nhiệm vụ Elise giao cho nhóm của Gwen để kiểm tra năng lục của bọn trẻ và cũng là lấy luôn thông tin mật về việc cô đổi danh tính. Peter không ngờ đến điều này và anh ta giờ đang trên đường đến Tokyo để điều tra về người lấy cắp.

To be continued.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,141 ❤︎ Bài viết: 166 Tìm chủ đề
Chương 19: Đến Tokyo

Peter cởi trần nằm trên một cái giường nằm ở boong tàu du lịch, thoải mái hưởng thụ gió biển và ngắm những con hải âu bay qua: "Thoải mái thật."

Đáng lẽ đây sẽ là chuyến hành trình bình thường trên một con tầu vận tải container nào đó, nhưng cấp trên lại cho anh đi trên tàu du lịch với lời nhắn:

"Peter, cậu cũng khá vất vả trong thời gian qua nên tôi cho cậu thăng chức và một chuyến nghỉ dưỡng nếu cần."

Lời nói của sếp anh được chuyển qua từ James khiến cho Peter mắt chữ o miệng chữ a không thể hiểu nổi, nhưng hóa ra là ông ta bảo anh tạm thời dừng việc điều tra lại và đây là phần thưởng để anh nghe lời.

"Vậy thì mình cứ chơi thỏng thả rồi vượt rào, sau này ổng có hỏi thì bảo tiện tay làm thôi cũng được." Peter láu cá vừa nghĩ vừa nhìn hai cô đào xinh tươi đi qua.

James đã thông báo với anh về danh tính của người Oceania có thể tuồn thông tin ra ngoài, nhưng tên đó là một tay tình báo có hạng của MI6, việc anh ta cung cấp thông tin cho bên ngoài thực tế theo chỉ thị của Western và vì lợi ích của họ. Peter chả thể trách hắn làm thế vì chính anh cũng làm bất chấp mọi thứ vì lợi ích quốc gia mình, và anh cũng chả thể sờ đến hắn nên giờ còn nước đi theo manh mối cũ. Lần này Peter quyết tâm làm đến cùng là vì lý do cá nhân mong muốn sáng tỏ mọi thứ và bảo vệ di sản của một người mà anh thần tượng, cấp trên không có lệnh và James sẽ không tham gia.

Peter sẽ một mình làm với vỏ bọc là cộng tác viên. Vỏ bọc này là quang minh nhất của tình báo Alt mỗi lần đến hoạt động ở các nước đồng minh, cái tên thì nghe cũng ổn nhưng công việc thì ai cũng hiểu. Peter cập bến và bước xuống, anh đi trên xe công cộng qua những con phó tấp nập của Tokyo. Dù cùng thành phố nhưng mỗi bến lại có nhiệm vụ khác nhau, anh đi từ đến đỗ của tàu du lịch và đi tới bến tàu container. Lần này Peter tìm một thuyền trưởng container tên là Abdul, người đã chở nhóm lấy cắp đi đến Tokyo.

Có vẻ như anh ta và tàu của anh ta vẫn còn trên cảng do chưa nhận đủ hàng, vì thế đây là cơ hội duy nhất của Peter. Peter tiến vào bến cảnh nhộn nhịp, đi đến một con tàu vận tải lớn đậu ở cuối càng. Các thủy thủ trong đó có Abdul đang ngồi uống rượu xem bóng đá, Peter bước tới hỏi người nhìn giống Abdul:

"Xin hỏi anh là Abdul, thuyền trưởng con tàu này đúng không?"

Tên Abdul này giờ mới liếc nửa con mắt ra nhìn Peter: "Có việc gì không?"

Peter thư thái đáp: "Trong chuyến đi trước từ Oceania đến đây, anh đã chở một nhóm ba người lạ mặt, tôi muốn hỏi về ba người đó."

"Xin lõi tôi không biết gì?" Abdul coi Peter như một sự phiền phức. Peter cũng gặp nhiều kiểu thái độ nên cũng quen rồi: "Những người đó hiện đang là kẻ tình nghi của một vụ án lớn, tôi mong anh hợp tác điều tra."

Nói đến đây thì Andul bắt đầu đứng dậy nhìn hằn học Peter: "Mày làm sao!" Gã nói một cách đe dọa, các thủy thủ của gã cũng quay sang nhìn một cách nghiêm trọng, tay sờ vào dao bếp và cờ lê. Peter bình tĩnh đáp trả: "Nếu anh có ý định làm nghiêm trọng hóa vấn đề, và gây án ở đây thì tốt thôi. Tôi đảm bảo đã chuẩn bị kĩ để bồi các anh vào bất kì trại nào thiếu người!"

Những tên thủy thủ bắt đầu đứng dậy tiến gần đến Peter nhưng Abdul đã ngăn lại, gã hói: "Vậy anh muốn gì ở tôi." Ít ra gã còn có não, Peter điềm tĩnh cười:

"Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện riêng chứ."

Hai người đến một góc nói chuyện, Peter ra giá: "Tôi muốn biết thông tin về những người đã sách những hòm đồ lạ đến tàu của anh trong cái đê mà các anh khởi hành từ Oceania."

Abdul giải thích: "Tôi không biết gì về họ cả, họ đưa tôi 30000 đô yêu cầu tôi đợi thêm một chút chở họ đi đến Tokyo và sau khi xong việc nhận tiền thì họ biến mất."

Peter hỏi vặn: "Và anh cứ thế nhận tiền mà không biết gì về người thuê?"

Abdul: "Đương nhiên, tôi chỉ cần làm thuê miễn có thù lao xứng đáng, dù họ có bị gì thì tôi cũng chỉ là một thuyền trưởng được nhờ đi ké mà thôi, tôi chả sợ bị gì."

"Ắt hẳn anh quan hệ rộng lắm mới giám liều như thế nhỉ." Peter nhếch mép cười. Abdul: "Tôi chỉ biết họ đi trên chuyến xe buýt công cộng 24 lên ga tàu cao tốc, anh có đủ thông tin rồi thì biến đi."

Peter biết không moi được gì hơn, anh bo cho Abdul tiền giữ mồm giữ miệng rồi rời đi. Peter giựa vào là cộng tác viên của Alt muốn điều tra một vụ án quốc tế mà được xem lại camera của xe buýt, anh xem chuyến xe 24 đi qua gần cảng và thấy được ba người mặc kín mít sách những va ly to kềnh: "Chính là họ." Peter nói với viên giám sát.

Những người này sau đó dừng ở ga tàu cao tốc, Peter đến đó để tìm hiểu tiếp. Một con tàu cao tốc thường có nhiều người hơn nhưng Peter dễ dang tìm thấy mục tiêu, những người này có vẻ đi đến tận ga cuối và lên một con tàu khác tới Hokkaido. Và đó là tất cả những gì mà Peter biết, họ sau đó đã biết mất, không thể tìm thấy họ ở bất kì camera nào nữa dù anh đã cố.

Peter xách chân lên đi tới ga tàu cuối cùng ở Hokkaido mà anh thấy họ và đó là hết, vì họ đã biến mất theo đúng nghĩ đen: "Cái quái gì vậy, họ bốc hơi khỏi thế giới à." Anh thốt lên bất lục khi xem mọi camera mình có thể tìm, có vẻ phương án lần bằng camera công cộng đễ hết hiệu quả, những người này quá tinh ranh để anh có thể tim. Peter tìm mọi hãng xe gần đó để hỏi nhưng họ đều không biết và cũng không có manh mối gì cả.

Thực tế Elise biết thể nào họ cũng bị mò ra dấu vết, vì thế cô đã yêu cầu Gwen, Suzan, Arya là ba người tham gia lần hành động này thay đổi quần áo và đi trên một con xe riêng ở một con đường núi. Như thế tránh được camera công cộng và bị truy lùng qua thông tin di chuyển. Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, Elise hiểu với trình độ của các mật vụ cường quốc thì dù có dùng cách gì thì cũng chỉ kéo dài thêm thời gian tìm của họ.

Do đó cô đã yêu cầu ba người họ tạm thời đến một khu căn hộ ở tạm cùng với những tài liệu kia, Elise sẽ tự đến để xác nhận và tiêu hủy chúng. Nhằm để đảm bảo an toàn cho tất cả người còn lại và những cơ sở quan trọng của cô.

Elise hào hứng gõ cửa, cảnh của mở ra và trước mặt cô là Arya ; Elise ôm chầm lấy quấn quít: "Một tháng rồi không gặp, chị nhớ em quá Arya."

"Em cũng nhớ chị." Arya đáp. Elise bất ngờ bế cô lên nhấc bổng vài lần làm Arya ngượng đỏ mặt.

"Sao em nhẹ đi rồi?" Elise hoài nghi hỏi. Arya ngượng quá vùng vẫy mãi mới được thả xuống, Elise xoa đầu ẻm: "Đợi về cơ sở chị sẽ chăm em béo lên."

Rồi cô hỏi Gwen và Suzan: "Hàng vẫn ổn chứ các em?"

"Nó trong vali thưa chị, nhưng cái thứ ba không phải là của chị."

Elise mở ba cái vali ra, hài lòng: "Các em làm tốt lắm, cái vali thứ ba này là của đại sứ mỹ ở Oceania, chị khá ghét ông ta nên nhờ các em lấy lun."

Elise đưa những thứ của mình cho chúng xem: "Các em có muốn xem bí mật của chị không, chị sắp chuẩn bị đốt nó rồi."

Ba người đọc qua những trang thông tin, còn Elise thu dọn những con chíp và USB cô để trong đó, Arya hỏi: "Vậy tên thật của chị là Oriana, sao chị trong ảnh trông già dặn hơn bây giờ?"

Elise trả lời: "Phải, đó là tên thật của chị, con ảnh là lúc chị giải ngũ, sau đó chị đổi tên để dễ làm hoạt động." Ba người đưa tài liệu cho Elise, cô tưới xăng rồi đốt nó, chính thức chia tay với quá khứ của mình. Elise đưa ba người về cơ sở, cô cũng đã phi tang chiếc xe lúc trước ba người đi, cô hi vọng mình sẽ hoàn thành mọi thứ sớm nhất có thể.

Peter giờ đây đang chán nản làm vài chén rượu ở một quán bar, anh ta chán nản vì tiến trình vất vả và chậm chạp của mình. Mọi thứ cứ vụt sáng rồi lại tắt lịm, quá chán đời nên anh ta đã chuốc nhưng loại rượu mạnh nhất cho hết buồn đơi. Rượu tàn thì Peter loạng choạng đi trên đường về nhà trọ, anh ta vừa say vừa chửi đời nhìn tưởng như một tên điên. Một nhóm bốn người đi phái trước anh, chúng mặc vest nhưng nhìn như xã hội đen có tổ chức hơn vì xăm chổ đầy mình. Chúng huênh hoang đi và bắt gặp Peter đi hướng ngược lại chặn đường chúng, một tên trọc đầu quát:

"Cút ra thằng tây kia!"

Peter không hiểu gì, vì anh đáng say khướt, nhưng anh nhìn chúng lại cảm thấy tức tối khó chịu do men say. Bọn chúng ắt đầu thì thầm nhau, có vẻ muốn trấn lột Peter, tên đầu trọc lại gần anh ta, túm lấy cổ áo Peter. Những:

"Oái!" Một tiếng hét vang lên, Peter với phản xạ tự nhiên của một đặc vụ lão luyện đã quật đo ván tên đầu trọc nhanh gọn ; những tên còn lại cũng hô hào đến đấm anh và đều bị xử lí nhanh chóng. Mặc dù vậy cổ tay Peter hơi đau:

"Đau đấy bọn chó!"

Peter đã chút hết sự tức giận và bất lực xong, mặc kệ chúng lảo đảo rời đi trong đêm ; anh không ngờ là vì việc này mà sau này anh gặp một chút rắc rối.

To be continued.
 
Last edited by a moderator:
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back