- Xu
- 1,605
Chương 100: Hy vọng cuối cùng
Giữa trời đêm đen nghịt, trên con đường tuyết rơi trắng xóa, Hiểu Lâm bế Tuệ Minh trên tay, nặng nhọc từng bước đi về làng Thảo Phu. Những người còn lại đều lặng lẽ đi phía sau, không ai hé môi nói với nhau câu gì. Tuệ Minh ở ngay trước mắt họ, nhưng họ mãi mãi cũng không có được Tuệ Minh nữa.
Tôn phu nhân nghe tin liền không kìm được mà ngất xỉu ngay tắp lự. Dương Vệ, Kỳ Bách và Xuân Linh phải bàng hoàng một lúc thật lâu, cứ ngỡ bản thân rơi vào ảo giác. Nhưng rồi nén lại đau thương, bọn họ thật nhanh đã đến làng Thảo Phu, tiễn Tuệ Minh một đoạn cuối cùng.
Làng Thảo Phu từ sau ngày bị diệt vong, toàn bộ đều phủ lên một màu đen thảm khốc. Tôn lão sư rất nhanh nhận ra đó là tà độc, chúng ngăn không cho cây cối ở đây khôi phục lại như ban đầu. Chuyện đầu tiên ông làm chính là cùng Kỳ Bách và Tuệ Nghi cứu lấy từng gốc cây ngọn cỏ trong làng.
Hiểu Lâm đưa Tuệ Minh trở về gốc cổ thụ ngày ấy cậu ta giận dỗi mà bỏ nhà đến trú ngụ. Ở khoảng đất trống bên cạnh, Hiểu Lâm dựng một căn nhà, hệt như căn nhà của Từ gia, giống đến từng chi tiết. Trong lòng bỗng có một niềm tin cố chấp, rằng một ngày nào đó, Tuệ Minh sẽ trở về, sẽ xuất hiện trong nhà hắn thêm một lần nữa..
Những tấm lụa trắng được căng lên trong căn nhà mới dựng, không gian được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn nến lung linh, thoắt cái đã trở nên lạnh lẽo u buồn.
Trời tối rồi lại sáng, nhưng ánh sáng mặt trời tuyệt nhiên không thể sửi ấm nhân tâm lạnh lẽo, càng không thể xua tan nỗi đau mất mát. Cả đêm dài, không ai rời đi, cũng chẳng nói gì, thi thoảng có mấy tiếng khóc thút thít phá tan sự lặng im và nỗi buồn thăm thẳm.
Tôn lão sư bàn tính điều gì đó với Tuệ Nghi:
- Tuệ Nghi cô nương, cô có nhìn thấy ngọc bội đeo trên người của Chu Nhã Thần không?
Tuệ Nghi vốn là người có mắt nhìn nhanh nhạy, một chi tiết nhỏ cũng khó lòng lọt khỏi mắt cô. Cô đáp:
- Ngọc bội ngũ sắc không phải là vật tầm thường. Ta từng nghe Sư mẫu nói về một gia tộc chế ra loại ngọc bội này. Họ có năng lực hồi sinh người chết. Trong tộc vốn không có mấy người, lại thường xuyên bị bắt cóc để phục vụ cho quân đội các làng. Họ vì vậy đã học cách ở ẩn và che giấu thân phận, giờ đây muốn tìm họ như mò kim đáy bể.
Tôn lão sư lại hỏi:
- Cô có đang nghĩ như ta không?
Tuệ Nghi gật đầu. Cả hai người họ, đều mong thân xác cô gái Chu Nhã Thần chiếm lấy là người trong gia tộc nọ. Nếu thật sự là vậy, Tuệ Minh có thể được cứu rồi.
Nghĩ đến chuyện gọi hồn cô gái kia dậy, Tuệ Nghi tặc lưỡi đắn đo. Vì chỉ có những nơi nhất định mới có thể triển thuật thành công. Hiểu Lâm bất giác lên tiếng:
- Cô muốn tìm một nơi thiên địa giao hòa sao? Ta biết một chỗ.
Tuệ Nghi trong thoáng chốc hết sức bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu ngầm xác nhận. Hiểu Lâm bế Tuệ Minh trên tay, ra hiệu cho Tuệ Nghi cùng những người khác mang cô gái chưa rõ lai lịch kia theo sau. Nơi thiên địa giao hòa ấy chẳng phải nơi nào xa lạ, chính là nơi Tuệ Minh đã gọi hồn Lã Thành Hinh và Hồ Hán Sương dậy.
Tuệ Nghi đi một vòng trong động, xác nhận đây chính là nơi mà cô cần. Cô vẽ trận pháp trên mặt đất, dẫn nước vào từ lòng hồ, gieo thêm một mớ hạt giống vào trong. Nhìn thấy, hình ảnh của Tuệ Minh ngày ấy trong lòng Hiểu Lâm cứ liên tục ùa về. Chuyện ngày ấy cứ như vừa xảy đến hôm qua.
Đợi khi đêm đến, Tuệ Nghi cho người đặt Dạ Phong Thần cùng cô gái kia vào trận, bắt đầu thi chú:
- Thảo Phu kỳ thuật: Khải hoàn linh thức!
Cũng hệt như Tuệ Minh, Tuệ Nghi rằng:
- Chỉ có thể trông chờ vào ý chí của họ! Từ công tử, để ta trông chừng Tuệ Minh, cậu nghỉ ngơi một lát đi.
Hiểu Lâm vẫn đứng cạnh trận pháp như trời trồng, từ ngày hôm qua đến giờ, hắn cả một giọt nước cũng không uống, cũng chẳng nói lời nào nếu như lời ấy không liên quan đến Tuệ Minh. Tuệ Nghi nhìn thấy, biết rằng không thể khuyên can thêm điều gì, chỉ đành lặng lẽ ngồi một bên chờ đợi.
Hiểu Lâm vẫn đứng đó, trên tay vẫn bế Tuệ Minh một khắc cũng không rời. Ánh trăng chiếu từ trên miệng động xuống dưới trận pháp, hoa cỏ trong trận bắt đầu làm nhiệm vụ của mình. Hiểu Lâm chỉ im lặng nhìn vào trận, như sợ bỏ sót một điều gì quan trọng.
* * *
Một đêm không ngắn không dài cứ thế trôi qua, Tuệ Nghi ở một bên kia vì mệt mỏi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Nhưng lúc cô tỉnh lại, Hiểu Lâm vẫn đứng đó, không hề xê dịch. Tuệ Nghi lắc đầu tặc lưỡi. Nhưng ngay lúc đó, Hiểu Lâm lại nhìn về phía cô, nói rõ rõ ràng ràng:
- Họ tỉnh rồi.
Tuệ Nghi nghe thấy tỉnh cả ngủ, vội vàng chạy ra bên ngoài thông báo với những người khác. Tôn lão sư tiến vào, nở một nụ cười giòn:
- Dạ Phong Thần, đã lâu không gặp nhỉ?
Dạ Phong Thần loạng choạng đứng lên, lấy tay vỗ trán mấy cái để định thần, đáp lời:
- Tế Pháp sao? Tại sao ông ở đây? Mà tại sao ta cũng ở đây?
Trong đầu Dạ Phong Thần như có một vạn câu hỏi tại sao mà không có câu trả lời. Ông chỉ cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc vô cùng dài, vô cùng sâu, đến nỗi không nhận biết thế sự đã xoay chuyển khôn lường.
Tôn lão sư đưa ông ra bên ngoài, kể lại cho ông nghe những chuyện vừa qua. Mọi sự chú ý còn lại đều đổ dồn vào cô gái kia. Vừa trông thấy người lạ, cô hốt hoảng bò về một góp, nép sát người vào trong vách động. Từ phu nhân thấy thế liền lên tiếng trấn an:
- Cô gái, chúng ta không phải người xấu! Chúng ta muốn nhờ cô cứu một người.. Chỉ một người thôi!
Khác với Dạ Phong Thần, cô gái này lại nhớ được những chuyện trước đó. Vì không nhận lời giúp đỡ Chu Nhã Thần, cô đã bị cô ta chiếm lấy thân xác. Nhưng ấn thuật của cô, Chu Nhã Thần tuyệt nhiên không sử dụng được.
Thấy Hiểu Lâm đứng trước mặt, cô gái thốt lên:
- Hiểu Lâm, có phải huynh không? Còn nhớ ta chứ?
Nhưng khi nhìn thấy người trên tay Hiểu Lâm, cô gái đã lập tức trở nên gấp gáp:
- Tuệ Minh, là Tuệ Minh sao.. Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?
Tuệ Nghi tỏ vẻ vô cùng bất ngờ:
- Cô biết Tuệ Minh sao?
Cô gái gật đầu nghẹn ngào:
- Ta là Uyển Nhu, người làng Thiên Vực. Trước đây Tuệ Minh và Hiểu Lâm từng có ơn với làng ta, thật không ngờ, người tốt như cậu ấy lại lâm vào cảnh bi ai này.
Tuệ Nghi thoáng ngậm ngùi, trong khi cô gái lại hết sức quyết tâm:
- Có đánh đổi mạng mình, ta cũng sẽ cứu cậu ấy!
* * *
Đoàn người kéo nhau trở về làng Thảo Phu, trước căn nhà họ vừa mới dựng cho Tuệ Minh. Từ phu nhân sốt ruột đến nhăn nhó, hay tay bà cứ xoa lấy nhau không dừng. Những người khác chăm chú nhìn cô gái vẽ trận pháp trên đất, những hình thú vừa lạ lẫm vừa quái dị khiến họ chẳng thể rời mắt. Vẽ xong trận, cô ra hiệu cho Hiểu Lâm đặt Tuệ Minh vào trong.
Ngọc Ngũ sắc được ném vào không trung, dòng năng lượng chảy ra tạo thành bát quái xoay tròn. Cô gái tập trung thi chú, trong khi đó tất cả mọi người xung quanh cùng nhau cầu nguyện.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tán cây, hắt vào ngọc bội làm nó thêm bội phần rực rỡ. Dòng xoay bát quái mỗi lúc một nhanh, nhưng có vẻ như cô gái không thể kiểm soát được.
Đôi tay cô run run, vẻ mặt cô phút chốc trở nên hốt hoảng. Cô gái còn chưa kịp thu tay về, trận pháp đã nổ tan tành, bản thân cô văng ra một góc, cả miệng đều là máu tươi.
Tuệ Nghi hốt hoảng chạy đến, đỡ cô gái ngồi dậy, gấp gáp hỏi:
- Uyển Nhu, cô có sao không?
Cô gái lắc đầu:
- Ta không sao, nhưng Tuệ Minh.. ta không thể cứu được. Trên người cậu ấy còn có một lời nguyền!
Mọi người xung quanh trở nên sửng sốt, Tôn lão sư đến cạnh Tuệ Minh triển thuật, xác nhận quả thực có một lời nguyền. Ông hỏi:
- Hiểu Lâm, cậu có biết Tuệ Minh bị trúng nguyền lúc nào không?
Hiểu Lâm suy nghĩ một lúc, dường như nhớ ra điều gì, đáp lại:
- Là lúc chúng ta đến khu rừng cạnh làng Bán Nhưỡng.
Dương Vệ một bên lao ra trổ tài:
- Ấn Sát kỳ thuật: Ký ức!
Dương Vệ nắm lấy một tay Tuệ Minh, ký ức của Tuệ Minh liền hiện lên trước mắt mọi người. Lúc Hiểu Lâm bị một bán nhân chiếm mất thân xác, Tuệ Minh đã tay không chiến đấu với hắn. Nhìn thấy Tuệ Minh trúng một chưởng thổ huyết, Hiểu Lâm bên cạnh chỉ có thể đau lòng. Nhưng rồi Tuệ Minh đã lật ngược thế cờ, dùng thuật Thanh tẩy ép tà nhân ra khỏi cơ thể Hiểu Lâm.
Lời nguyền lại một lần nữa được thốt ra, mọi người chăm chú lắng nghe..
"Ta nguyền rủa ngươi không sống qua nổi tuổi đôi mươi. Khi ngươi chết vì bất cứ lý do gì, thân xác ngươi sẽ không thể thối rữa, linh hồn ngươi theo đó mà mãi mãi không được siêu sinh, chỉ khi.."
Đến đoạn cần nghe nhất, bọn họ lại không nghe thấy gì nữa. Dương Vệ dậm chân, vò đầu bứt tóc:
- Tại sao.. tại sao lại như vậy? Công lực của ta chưa đủ sao?
Tôn lão sư vỗ vai cậu:
- Xâm nhập vào ký ức của một người chết là chuyện không dễ, ta thật bất ngờ về Dương công tử! Thuật của cậu không có vấn đề. Chỉ là..
- Chỉ là thế nào? - Mọi người gấp gáp hỏi.
- Chỉ là Tuệ Minh lúc đó không để tâm đến những lời này, nên trong ký ức của cậu ấy, những lời nói sau đó cũng không tồn tại!
Bao hi vọng đều như công dã tràng se cát. Tuệ Nghi ngồi xuống cạnh cô gái kia, thất thần không muốn đứng dậy. Hiểu Lâm lặng lẽ bế Tuệ Minh vào trong nhà, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, chẳng nói chẳng rằng.
Tôn lão sư chỉ đành an ủi:
- Có lẽ số phận đã an bày như thế. Con người vốn không thể cưỡng cầu. Chúng ta hãy chuẩn bị hậu sự cho Tuệ Minh, đưa cậu ấy về nơi an yên không còn phiền muộn.
Tuệ Nghi lúc này mới đứng lên, không hướng về ai, rằng:
- Không! Tuệ Minh vẫn còn hi vọng! Ta sẽ không từ bỏ!
Không ai nói thêm điều gì, Tuệ Nghi lại tiếp tục:
- Chư vị, những ngày tháng trước đây, đa tạ chư vị đã chiếu cố Tuệ Minh. Từ giờ về sau, ta sẽ thay các vị chăm sóc Tuệ Minh. Dù chỉ còn một tia hi vọng mỏng manh, ta cũng quyết không từ bỏ! Ta sẽ tìm cách giải lời nguyền, đưa Tuệ Minh trở về!
Tôn lão sư liền nói:
- Ta không có ý cản trở, nhưng Tử nguyền của làng Bán Nhưỡng trước giờ luôn là những lời nguyền có lời giải, nhưng hầu hết "lời giải" đều không tồn tại, hoặc tồn tại theo cách chúng ta chẳng thể ngờ đến.
Tuệ Nghi kiên quyết:
- Ta đã bỏ rơi Tuệ Minh một lần, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ ấy một lần nữa!
Mọi người cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành để Tuệ Nghi lo lắng mọi sự.
Chiều tàn dần buông xuống, ánh nắng cuối ngày vàng rực chiếu qua những thân cây, rọi qua khung cửa sổ nơi Tuệ Minh nằm. Tịnh Quân trông thấy Hiểu Lâm như thế, như hỏi lại một lần để xác nhận:
- Hiểu Lâm, ngươi không về sao?
- Ta ở lại cùng Tuệ Minh. - Hiểu Lâm đáp gọn.
- Ừ. Ngươi cứ việc ở đây, ta sẽ thay ngươi chăm sóc bá mẫu và Hiểu Thức!
- Đa tạ.
Tịnh Quân rời đi, đưa Từ phu nhân cùng Hiểu Thức trở lại Từ gia. Xuân Linh cùng Kỳ Bách theo Tôn lão sư trở về Tôn phủ. Dương Vệ trở vào trong biệt giới. Tuệ Nghi dựng một căn nhà ở phía đầu làng, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô giờ đây đã có một mục tiêu mới cho mình: Cố gắng đến hết cuộc đời cũng phải tìm ra phương thuốc giải lời nguyền cho Tuệ Minh.
Chỉ có Hiểu Lâm, một bước cũng không rời, dù cho Tuệ Minh đã chẳng còn cạnh bên chuyện trò hay trêu ghẹo hắn.
Tôn phu nhân nghe tin liền không kìm được mà ngất xỉu ngay tắp lự. Dương Vệ, Kỳ Bách và Xuân Linh phải bàng hoàng một lúc thật lâu, cứ ngỡ bản thân rơi vào ảo giác. Nhưng rồi nén lại đau thương, bọn họ thật nhanh đã đến làng Thảo Phu, tiễn Tuệ Minh một đoạn cuối cùng.
Làng Thảo Phu từ sau ngày bị diệt vong, toàn bộ đều phủ lên một màu đen thảm khốc. Tôn lão sư rất nhanh nhận ra đó là tà độc, chúng ngăn không cho cây cối ở đây khôi phục lại như ban đầu. Chuyện đầu tiên ông làm chính là cùng Kỳ Bách và Tuệ Nghi cứu lấy từng gốc cây ngọn cỏ trong làng.
Hiểu Lâm đưa Tuệ Minh trở về gốc cổ thụ ngày ấy cậu ta giận dỗi mà bỏ nhà đến trú ngụ. Ở khoảng đất trống bên cạnh, Hiểu Lâm dựng một căn nhà, hệt như căn nhà của Từ gia, giống đến từng chi tiết. Trong lòng bỗng có một niềm tin cố chấp, rằng một ngày nào đó, Tuệ Minh sẽ trở về, sẽ xuất hiện trong nhà hắn thêm một lần nữa..
Những tấm lụa trắng được căng lên trong căn nhà mới dựng, không gian được thắp sáng bằng hàng trăm ngọn nến lung linh, thoắt cái đã trở nên lạnh lẽo u buồn.
Trời tối rồi lại sáng, nhưng ánh sáng mặt trời tuyệt nhiên không thể sửi ấm nhân tâm lạnh lẽo, càng không thể xua tan nỗi đau mất mát. Cả đêm dài, không ai rời đi, cũng chẳng nói gì, thi thoảng có mấy tiếng khóc thút thít phá tan sự lặng im và nỗi buồn thăm thẳm.
Tôn lão sư bàn tính điều gì đó với Tuệ Nghi:
- Tuệ Nghi cô nương, cô có nhìn thấy ngọc bội đeo trên người của Chu Nhã Thần không?
Tuệ Nghi vốn là người có mắt nhìn nhanh nhạy, một chi tiết nhỏ cũng khó lòng lọt khỏi mắt cô. Cô đáp:
- Ngọc bội ngũ sắc không phải là vật tầm thường. Ta từng nghe Sư mẫu nói về một gia tộc chế ra loại ngọc bội này. Họ có năng lực hồi sinh người chết. Trong tộc vốn không có mấy người, lại thường xuyên bị bắt cóc để phục vụ cho quân đội các làng. Họ vì vậy đã học cách ở ẩn và che giấu thân phận, giờ đây muốn tìm họ như mò kim đáy bể.
Tôn lão sư lại hỏi:
- Cô có đang nghĩ như ta không?
Tuệ Nghi gật đầu. Cả hai người họ, đều mong thân xác cô gái Chu Nhã Thần chiếm lấy là người trong gia tộc nọ. Nếu thật sự là vậy, Tuệ Minh có thể được cứu rồi.
Nghĩ đến chuyện gọi hồn cô gái kia dậy, Tuệ Nghi tặc lưỡi đắn đo. Vì chỉ có những nơi nhất định mới có thể triển thuật thành công. Hiểu Lâm bất giác lên tiếng:
- Cô muốn tìm một nơi thiên địa giao hòa sao? Ta biết một chỗ.
Tuệ Nghi trong thoáng chốc hết sức bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu ngầm xác nhận. Hiểu Lâm bế Tuệ Minh trên tay, ra hiệu cho Tuệ Nghi cùng những người khác mang cô gái chưa rõ lai lịch kia theo sau. Nơi thiên địa giao hòa ấy chẳng phải nơi nào xa lạ, chính là nơi Tuệ Minh đã gọi hồn Lã Thành Hinh và Hồ Hán Sương dậy.
Tuệ Nghi đi một vòng trong động, xác nhận đây chính là nơi mà cô cần. Cô vẽ trận pháp trên mặt đất, dẫn nước vào từ lòng hồ, gieo thêm một mớ hạt giống vào trong. Nhìn thấy, hình ảnh của Tuệ Minh ngày ấy trong lòng Hiểu Lâm cứ liên tục ùa về. Chuyện ngày ấy cứ như vừa xảy đến hôm qua.
Đợi khi đêm đến, Tuệ Nghi cho người đặt Dạ Phong Thần cùng cô gái kia vào trận, bắt đầu thi chú:
- Thảo Phu kỳ thuật: Khải hoàn linh thức!
Cũng hệt như Tuệ Minh, Tuệ Nghi rằng:
- Chỉ có thể trông chờ vào ý chí của họ! Từ công tử, để ta trông chừng Tuệ Minh, cậu nghỉ ngơi một lát đi.
Hiểu Lâm vẫn đứng cạnh trận pháp như trời trồng, từ ngày hôm qua đến giờ, hắn cả một giọt nước cũng không uống, cũng chẳng nói lời nào nếu như lời ấy không liên quan đến Tuệ Minh. Tuệ Nghi nhìn thấy, biết rằng không thể khuyên can thêm điều gì, chỉ đành lặng lẽ ngồi một bên chờ đợi.
Hiểu Lâm vẫn đứng đó, trên tay vẫn bế Tuệ Minh một khắc cũng không rời. Ánh trăng chiếu từ trên miệng động xuống dưới trận pháp, hoa cỏ trong trận bắt đầu làm nhiệm vụ của mình. Hiểu Lâm chỉ im lặng nhìn vào trận, như sợ bỏ sót một điều gì quan trọng.
* * *
Một đêm không ngắn không dài cứ thế trôi qua, Tuệ Nghi ở một bên kia vì mệt mỏi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Nhưng lúc cô tỉnh lại, Hiểu Lâm vẫn đứng đó, không hề xê dịch. Tuệ Nghi lắc đầu tặc lưỡi. Nhưng ngay lúc đó, Hiểu Lâm lại nhìn về phía cô, nói rõ rõ ràng ràng:
- Họ tỉnh rồi.
Tuệ Nghi nghe thấy tỉnh cả ngủ, vội vàng chạy ra bên ngoài thông báo với những người khác. Tôn lão sư tiến vào, nở một nụ cười giòn:
- Dạ Phong Thần, đã lâu không gặp nhỉ?
Dạ Phong Thần loạng choạng đứng lên, lấy tay vỗ trán mấy cái để định thần, đáp lời:
- Tế Pháp sao? Tại sao ông ở đây? Mà tại sao ta cũng ở đây?
Trong đầu Dạ Phong Thần như có một vạn câu hỏi tại sao mà không có câu trả lời. Ông chỉ cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc vô cùng dài, vô cùng sâu, đến nỗi không nhận biết thế sự đã xoay chuyển khôn lường.
Tôn lão sư đưa ông ra bên ngoài, kể lại cho ông nghe những chuyện vừa qua. Mọi sự chú ý còn lại đều đổ dồn vào cô gái kia. Vừa trông thấy người lạ, cô hốt hoảng bò về một góp, nép sát người vào trong vách động. Từ phu nhân thấy thế liền lên tiếng trấn an:
- Cô gái, chúng ta không phải người xấu! Chúng ta muốn nhờ cô cứu một người.. Chỉ một người thôi!
Khác với Dạ Phong Thần, cô gái này lại nhớ được những chuyện trước đó. Vì không nhận lời giúp đỡ Chu Nhã Thần, cô đã bị cô ta chiếm lấy thân xác. Nhưng ấn thuật của cô, Chu Nhã Thần tuyệt nhiên không sử dụng được.
Thấy Hiểu Lâm đứng trước mặt, cô gái thốt lên:
- Hiểu Lâm, có phải huynh không? Còn nhớ ta chứ?
Nhưng khi nhìn thấy người trên tay Hiểu Lâm, cô gái đã lập tức trở nên gấp gáp:
- Tuệ Minh, là Tuệ Minh sao.. Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?
Tuệ Nghi tỏ vẻ vô cùng bất ngờ:
- Cô biết Tuệ Minh sao?
Cô gái gật đầu nghẹn ngào:
- Ta là Uyển Nhu, người làng Thiên Vực. Trước đây Tuệ Minh và Hiểu Lâm từng có ơn với làng ta, thật không ngờ, người tốt như cậu ấy lại lâm vào cảnh bi ai này.
Tuệ Nghi thoáng ngậm ngùi, trong khi cô gái lại hết sức quyết tâm:
- Có đánh đổi mạng mình, ta cũng sẽ cứu cậu ấy!
* * *
Đoàn người kéo nhau trở về làng Thảo Phu, trước căn nhà họ vừa mới dựng cho Tuệ Minh. Từ phu nhân sốt ruột đến nhăn nhó, hay tay bà cứ xoa lấy nhau không dừng. Những người khác chăm chú nhìn cô gái vẽ trận pháp trên đất, những hình thú vừa lạ lẫm vừa quái dị khiến họ chẳng thể rời mắt. Vẽ xong trận, cô ra hiệu cho Hiểu Lâm đặt Tuệ Minh vào trong.
Ngọc Ngũ sắc được ném vào không trung, dòng năng lượng chảy ra tạo thành bát quái xoay tròn. Cô gái tập trung thi chú, trong khi đó tất cả mọi người xung quanh cùng nhau cầu nguyện.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tán cây, hắt vào ngọc bội làm nó thêm bội phần rực rỡ. Dòng xoay bát quái mỗi lúc một nhanh, nhưng có vẻ như cô gái không thể kiểm soát được.
Đôi tay cô run run, vẻ mặt cô phút chốc trở nên hốt hoảng. Cô gái còn chưa kịp thu tay về, trận pháp đã nổ tan tành, bản thân cô văng ra một góc, cả miệng đều là máu tươi.
Tuệ Nghi hốt hoảng chạy đến, đỡ cô gái ngồi dậy, gấp gáp hỏi:
- Uyển Nhu, cô có sao không?
Cô gái lắc đầu:
- Ta không sao, nhưng Tuệ Minh.. ta không thể cứu được. Trên người cậu ấy còn có một lời nguyền!
Mọi người xung quanh trở nên sửng sốt, Tôn lão sư đến cạnh Tuệ Minh triển thuật, xác nhận quả thực có một lời nguyền. Ông hỏi:
- Hiểu Lâm, cậu có biết Tuệ Minh bị trúng nguyền lúc nào không?
Hiểu Lâm suy nghĩ một lúc, dường như nhớ ra điều gì, đáp lại:
- Là lúc chúng ta đến khu rừng cạnh làng Bán Nhưỡng.
Dương Vệ một bên lao ra trổ tài:
- Ấn Sát kỳ thuật: Ký ức!
Dương Vệ nắm lấy một tay Tuệ Minh, ký ức của Tuệ Minh liền hiện lên trước mắt mọi người. Lúc Hiểu Lâm bị một bán nhân chiếm mất thân xác, Tuệ Minh đã tay không chiến đấu với hắn. Nhìn thấy Tuệ Minh trúng một chưởng thổ huyết, Hiểu Lâm bên cạnh chỉ có thể đau lòng. Nhưng rồi Tuệ Minh đã lật ngược thế cờ, dùng thuật Thanh tẩy ép tà nhân ra khỏi cơ thể Hiểu Lâm.
Lời nguyền lại một lần nữa được thốt ra, mọi người chăm chú lắng nghe..
"Ta nguyền rủa ngươi không sống qua nổi tuổi đôi mươi. Khi ngươi chết vì bất cứ lý do gì, thân xác ngươi sẽ không thể thối rữa, linh hồn ngươi theo đó mà mãi mãi không được siêu sinh, chỉ khi.."
Đến đoạn cần nghe nhất, bọn họ lại không nghe thấy gì nữa. Dương Vệ dậm chân, vò đầu bứt tóc:
- Tại sao.. tại sao lại như vậy? Công lực của ta chưa đủ sao?
Tôn lão sư vỗ vai cậu:
- Xâm nhập vào ký ức của một người chết là chuyện không dễ, ta thật bất ngờ về Dương công tử! Thuật của cậu không có vấn đề. Chỉ là..
- Chỉ là thế nào? - Mọi người gấp gáp hỏi.
- Chỉ là Tuệ Minh lúc đó không để tâm đến những lời này, nên trong ký ức của cậu ấy, những lời nói sau đó cũng không tồn tại!
Bao hi vọng đều như công dã tràng se cát. Tuệ Nghi ngồi xuống cạnh cô gái kia, thất thần không muốn đứng dậy. Hiểu Lâm lặng lẽ bế Tuệ Minh vào trong nhà, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, chẳng nói chẳng rằng.
Tôn lão sư chỉ đành an ủi:
- Có lẽ số phận đã an bày như thế. Con người vốn không thể cưỡng cầu. Chúng ta hãy chuẩn bị hậu sự cho Tuệ Minh, đưa cậu ấy về nơi an yên không còn phiền muộn.
Tuệ Nghi lúc này mới đứng lên, không hướng về ai, rằng:
- Không! Tuệ Minh vẫn còn hi vọng! Ta sẽ không từ bỏ!
Không ai nói thêm điều gì, Tuệ Nghi lại tiếp tục:
- Chư vị, những ngày tháng trước đây, đa tạ chư vị đã chiếu cố Tuệ Minh. Từ giờ về sau, ta sẽ thay các vị chăm sóc Tuệ Minh. Dù chỉ còn một tia hi vọng mỏng manh, ta cũng quyết không từ bỏ! Ta sẽ tìm cách giải lời nguyền, đưa Tuệ Minh trở về!
Tôn lão sư liền nói:
- Ta không có ý cản trở, nhưng Tử nguyền của làng Bán Nhưỡng trước giờ luôn là những lời nguyền có lời giải, nhưng hầu hết "lời giải" đều không tồn tại, hoặc tồn tại theo cách chúng ta chẳng thể ngờ đến.
Tuệ Nghi kiên quyết:
- Ta đã bỏ rơi Tuệ Minh một lần, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ ấy một lần nữa!
Mọi người cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành để Tuệ Nghi lo lắng mọi sự.
Chiều tàn dần buông xuống, ánh nắng cuối ngày vàng rực chiếu qua những thân cây, rọi qua khung cửa sổ nơi Tuệ Minh nằm. Tịnh Quân trông thấy Hiểu Lâm như thế, như hỏi lại một lần để xác nhận:
- Hiểu Lâm, ngươi không về sao?
- Ta ở lại cùng Tuệ Minh. - Hiểu Lâm đáp gọn.
- Ừ. Ngươi cứ việc ở đây, ta sẽ thay ngươi chăm sóc bá mẫu và Hiểu Thức!
- Đa tạ.
Tịnh Quân rời đi, đưa Từ phu nhân cùng Hiểu Thức trở lại Từ gia. Xuân Linh cùng Kỳ Bách theo Tôn lão sư trở về Tôn phủ. Dương Vệ trở vào trong biệt giới. Tuệ Nghi dựng một căn nhà ở phía đầu làng, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô giờ đây đã có một mục tiêu mới cho mình: Cố gắng đến hết cuộc đời cũng phải tìm ra phương thuốc giải lời nguyền cho Tuệ Minh.
Chỉ có Hiểu Lâm, một bước cũng không rời, dù cho Tuệ Minh đã chẳng còn cạnh bên chuyện trò hay trêu ghẹo hắn.