- Xu
- 1,605
Chương 10: Có vay có trả
Làng Pháp Chú cách làng Ấn Sát tầm ba dãy đồi, nằm phía bên kia con sông lớn. Có dòng sông làm tuyến phòng hộ, làng Pháp Chú tuyên bố "chẳng ngán bố con thằng nào". Nhưng chuyện địa thế cũng chỉ là một phần, chú thuật của họ mới là thứ khiến người đời nể phục. Từng tất đất ngọn cỏ trong làng đều được phù chú, người ngoài vào làng mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, huống hồ muốn triệt hạ cả làng. Mỗi năm, số lượng cuộc tấn công vào làng là không đếm xuể, nhưng hết thảy đều là lấy trứng chọi đá.
Biệt đội sát thủ của làng Ấn Sát tuy được xem như một thể thống nhất, song mỗi người lại hành động theo phong cách của riêng mình, miễn là đạt được kết quả như mong muốn: Triệt hạ mục tiêu. Tuy nhiên đối với những cuộc chiến quan trọng, trưởng làng thường giao trọng trách thống lĩnh cho một người trong số họ, người này có quyền chỉ huy toàn bộ đội hình, nhưng cũng là người chịu trách nhiệm chiến thuật để đạt được mục tiêu và hạn chế tổn thất nhiều nhất.
Dĩ nhiên, thống lĩnh cũng là kẻ được hưởng nhiều chiến lợi phẩm nhất sau cuộc chiến.
Hiểu Lâm hỏi lại:
- Được thuê à? Hay lại là ý muốn của kẻ đứng đầu?
Tịnh Quân tỏ ra hết sức tự hào:
- Từ ngày dọn dẹp xong làng Thảo Phu, làng ta đã bỏ kiếp đánh thuê rồi ngươi không biết à? Vàng bạc châu báo giờ không thiếu, nên chẳng ai sai khiến được lão trưởng làng đi đánh thuê nữa đâu!
Tuệ Minh nấp trong nhà tắm nghe được mấy lời này lòng lại thoáng buồn. Cuộc đời thật là hay đổi trắng thay đen, ngày trước chưa bao giờ hắn phải lo cái ăn cái mặc, vậy mà giờ đây phải sống vất vưởng kiếp sống lưu vong.
Mặt trời lên đến đỉnh, tiếng Tịnh Quân vẫn còn chưa ngớt, chỉ khi cơm canh đã dọn ra đến bàn hắn mới dời sự chú ý ra khỏi những câu chuyện hắn luyên thuyên nảy giờ. Cũng tranh thủ lúc hắn cứ mải mê nói chuyện, Từ phu nhân bới cơm canh ra một phần riêng, len lén cất vào trong tủ bếp.
- Ăn cơm thôi! - Hiểu Thức hớn hở kêu to.
Bốn người vui vẻ ngồi vào bàn, Hiểu Lâm bất giác đưa mắt về hướng nhà tắm nhìn một cái.
Tịnh Quân gắp một miếng cá đặt vào bát của Từ phu nhân, rồi lại gắp một miếng gà vào bát của Hiểu Thức, họ đều vui vẻ mà đón nhận. Đến khi Tịnh Quân gắp cho Hiểu Lâm một miếng, hắn ta lại đưa bát đi chỗ khác. Tịnh Quân bỉu môi:
- Ngươi không ăn, ta ăn!
Bữa cơm trôi qua trong những câu chuyện của Tịnh Quân. Hắn cùng Từ phu nhân và Hiểu Thức vừa ăn vừa cười cười nói nói, Hiểu Lâm tự vấn bản thân xem nhà này có còn là nhà của hắn nữa hay không.
Bữa cơm vừa xong, đột nhiên Hiểu Lâm ngỏ lời:
- Tịnh Quân, ngươi nhanh ra ngoài luyện võ cùng ta.
Tịnh Quân ngúng nguẩy:
- Không, ta muốn ở đây chơi cùng Hiểu Thức.
Tịnh Quân nhìn sang Hiểu Thức, Hiểu Thức liền hiểu ý lên tiếng:
- Tịnh Quân ca ca, đệ muốn xem hai huynh luyện võ, lâu rồi đệ chưa được xem!
Tịnh Quân liền trở nên phấn chấn:
- Được được, chúng ta nhanh đi thôi!
Dứt lời liền kéo tay Hiểu Thức bước ra khỏi nhà, không quên chào Từ phu nhân một tiếng. Từ phu nhân thấy họ đi khỏi, thật nhanh ra nhà tắm tìm Tuệ Minh.
- Tuệ Minh, Tuệ Minh.. - Từ phu nhân lay lay cậu.
Tuệ Minh vừa sợ vừa đói, ngủ ngồi trong nhà tắm từ khi nào không biết. Vừa tỉnh dậy, bụng cậu đã kêu la ọt ẹt.
- Ăn từ từ thôi, Tịnh Quân ra ngoài rồi, chắc còn lâu mới trở lại! - Từ phu nhân nói với Tuệ Minh khi thấy cậu ta ăn như chết đói.
- May mà lúc nảy ta nhanh trí trốn vào nhà tắm, cái tên Tịnh Quân đó thật đáng sợ, cái tên Hiểu Lâm trong nhà tắm còn đáng sợ hơn!
Từ phu nhân cười hiền hậu:
- Tuệ Minh, thật xin lỗi cậu, khiến cậu chịu khổ rồi!
Tuệ Minh vẫn ăn không ngừng, vừa ăn vừa đáp:
- Từ phu nhân, ta không khổ gì đâu. Nhưng ta hỏi người, cái tên Tịnh Quân đó có thường hay đến đây không vậy, để ta còn biết mà ứng phó!
- Lúc trước thì có, mấy năm gần đây thì không. Giờ thì ta không đoán được.
Tuệ Minh như hiểu ra điều gì đó:
- Hắn có vẻ rất thích chơi cùng Hiểu Thức, nhà hắn không có anh em gì sao?
Từ phu nhân ra vẻ trầm ngâm:
- Theo ta biết thì đúng là như thế thật. Cậu ta là con trai duy nhất của nhà họ Mạc, gia tộc lấy hình đầu trâu là mặt nạ. Khi còn nhỏ, Tịnh Quân hay than thở với ta nó rất buồn vì ba mẹ không chịu sinh thêm em để chơi cùng.
Tuệ Minh tỏ ra hứng thú:
- Thế tại sao họ không sinh thêm em cho hắn?
Từ phu nhân thở dài một hơi làm Tuệ Minh đang ăn cũng ngừng lại:
- Có điều chắc cậu chưa biết về làng ta. Tổ tiên chúng ta có duyên với nghề đánh thuê nặng nghiệp, nhưng mà luật trời có vay thì có trả, trẻ con Làng Ấn Sát cứ mỗi bốn đứa thì có một đứa sinh ra đã là sát thủ, một đứa là thường dân, một đứa sẽ chết yểu, đứa còn lại thì đau yếu triền miên hoặc là thần trí ngu ngơ điên loạn. Quy luật tất yếu này như cái nghiệp vận vào làng, không tháo ra được, càng không trốn tránh được.
Tuệ Minh hiểu vì sao bà lại thở dài, hẳn là bà đã nghĩ đến Hiểu Thức. Cậu cũng hiểu vì sao ba mẹ Tịnh Quân lại không sinh thêm em cho hắn nữa, làm gì có ai tự tin cho rằng với xác suất một phần ba liền có thể sinh ra một đứa trẻ bình thường, mà không, bình thường ở cái làng này chính là tầm thường.
Tuệ Minh tìm cớ đánh trống lãng:
- Hèn gì ta thấy Tịnh Quân lại ưu ái Hiểu Thức như thế. Ai như cái tên Hiểu Lâm suốt ngày thô lỗ cọc cằn!
Từ phu nhân hiểu Tuệ Minh rất đồng cảm với bà, liền nói:
- Hiểu Thức tuy chẳng may đau yếu từ nhỏ nhưng lại được Tịnh Quân và Hiểu Lâm hết sức thương yêu. Nó lại còn may mắn gặp được cậu, ta từ giờ có thể yên tâm rồi!
Gánh nặng trong lòng của Từ phu nhân bao năm nay giấu kín, giờ lại không hẹn mà mang ra bày tỏ cùng một người xa lạ. Tuệ Minh biết được càng hiểu, thông cảm và nể phục bà nhiều hơn. Một nữ sát thủ ngần ấy năm một mình nuôi con, thế mà chưa bao giờ đánh mất đi sự dịu dàng bao dung của mình.
Biệt đội sát thủ của làng Ấn Sát tuy được xem như một thể thống nhất, song mỗi người lại hành động theo phong cách của riêng mình, miễn là đạt được kết quả như mong muốn: Triệt hạ mục tiêu. Tuy nhiên đối với những cuộc chiến quan trọng, trưởng làng thường giao trọng trách thống lĩnh cho một người trong số họ, người này có quyền chỉ huy toàn bộ đội hình, nhưng cũng là người chịu trách nhiệm chiến thuật để đạt được mục tiêu và hạn chế tổn thất nhiều nhất.
Dĩ nhiên, thống lĩnh cũng là kẻ được hưởng nhiều chiến lợi phẩm nhất sau cuộc chiến.
Hiểu Lâm hỏi lại:
- Được thuê à? Hay lại là ý muốn của kẻ đứng đầu?
Tịnh Quân tỏ ra hết sức tự hào:
- Từ ngày dọn dẹp xong làng Thảo Phu, làng ta đã bỏ kiếp đánh thuê rồi ngươi không biết à? Vàng bạc châu báo giờ không thiếu, nên chẳng ai sai khiến được lão trưởng làng đi đánh thuê nữa đâu!
Tuệ Minh nấp trong nhà tắm nghe được mấy lời này lòng lại thoáng buồn. Cuộc đời thật là hay đổi trắng thay đen, ngày trước chưa bao giờ hắn phải lo cái ăn cái mặc, vậy mà giờ đây phải sống vất vưởng kiếp sống lưu vong.
Mặt trời lên đến đỉnh, tiếng Tịnh Quân vẫn còn chưa ngớt, chỉ khi cơm canh đã dọn ra đến bàn hắn mới dời sự chú ý ra khỏi những câu chuyện hắn luyên thuyên nảy giờ. Cũng tranh thủ lúc hắn cứ mải mê nói chuyện, Từ phu nhân bới cơm canh ra một phần riêng, len lén cất vào trong tủ bếp.
- Ăn cơm thôi! - Hiểu Thức hớn hở kêu to.
Bốn người vui vẻ ngồi vào bàn, Hiểu Lâm bất giác đưa mắt về hướng nhà tắm nhìn một cái.
Tịnh Quân gắp một miếng cá đặt vào bát của Từ phu nhân, rồi lại gắp một miếng gà vào bát của Hiểu Thức, họ đều vui vẻ mà đón nhận. Đến khi Tịnh Quân gắp cho Hiểu Lâm một miếng, hắn ta lại đưa bát đi chỗ khác. Tịnh Quân bỉu môi:
- Ngươi không ăn, ta ăn!
Bữa cơm trôi qua trong những câu chuyện của Tịnh Quân. Hắn cùng Từ phu nhân và Hiểu Thức vừa ăn vừa cười cười nói nói, Hiểu Lâm tự vấn bản thân xem nhà này có còn là nhà của hắn nữa hay không.
Bữa cơm vừa xong, đột nhiên Hiểu Lâm ngỏ lời:
- Tịnh Quân, ngươi nhanh ra ngoài luyện võ cùng ta.
Tịnh Quân ngúng nguẩy:
- Không, ta muốn ở đây chơi cùng Hiểu Thức.
Tịnh Quân nhìn sang Hiểu Thức, Hiểu Thức liền hiểu ý lên tiếng:
- Tịnh Quân ca ca, đệ muốn xem hai huynh luyện võ, lâu rồi đệ chưa được xem!
Tịnh Quân liền trở nên phấn chấn:
- Được được, chúng ta nhanh đi thôi!
Dứt lời liền kéo tay Hiểu Thức bước ra khỏi nhà, không quên chào Từ phu nhân một tiếng. Từ phu nhân thấy họ đi khỏi, thật nhanh ra nhà tắm tìm Tuệ Minh.
- Tuệ Minh, Tuệ Minh.. - Từ phu nhân lay lay cậu.
Tuệ Minh vừa sợ vừa đói, ngủ ngồi trong nhà tắm từ khi nào không biết. Vừa tỉnh dậy, bụng cậu đã kêu la ọt ẹt.
- Ăn từ từ thôi, Tịnh Quân ra ngoài rồi, chắc còn lâu mới trở lại! - Từ phu nhân nói với Tuệ Minh khi thấy cậu ta ăn như chết đói.
- May mà lúc nảy ta nhanh trí trốn vào nhà tắm, cái tên Tịnh Quân đó thật đáng sợ, cái tên Hiểu Lâm trong nhà tắm còn đáng sợ hơn!
Từ phu nhân cười hiền hậu:
- Tuệ Minh, thật xin lỗi cậu, khiến cậu chịu khổ rồi!
Tuệ Minh vẫn ăn không ngừng, vừa ăn vừa đáp:
- Từ phu nhân, ta không khổ gì đâu. Nhưng ta hỏi người, cái tên Tịnh Quân đó có thường hay đến đây không vậy, để ta còn biết mà ứng phó!
- Lúc trước thì có, mấy năm gần đây thì không. Giờ thì ta không đoán được.
Tuệ Minh như hiểu ra điều gì đó:
- Hắn có vẻ rất thích chơi cùng Hiểu Thức, nhà hắn không có anh em gì sao?
Từ phu nhân ra vẻ trầm ngâm:
- Theo ta biết thì đúng là như thế thật. Cậu ta là con trai duy nhất của nhà họ Mạc, gia tộc lấy hình đầu trâu là mặt nạ. Khi còn nhỏ, Tịnh Quân hay than thở với ta nó rất buồn vì ba mẹ không chịu sinh thêm em để chơi cùng.
Tuệ Minh tỏ ra hứng thú:
- Thế tại sao họ không sinh thêm em cho hắn?
Từ phu nhân thở dài một hơi làm Tuệ Minh đang ăn cũng ngừng lại:
- Có điều chắc cậu chưa biết về làng ta. Tổ tiên chúng ta có duyên với nghề đánh thuê nặng nghiệp, nhưng mà luật trời có vay thì có trả, trẻ con Làng Ấn Sát cứ mỗi bốn đứa thì có một đứa sinh ra đã là sát thủ, một đứa là thường dân, một đứa sẽ chết yểu, đứa còn lại thì đau yếu triền miên hoặc là thần trí ngu ngơ điên loạn. Quy luật tất yếu này như cái nghiệp vận vào làng, không tháo ra được, càng không trốn tránh được.
Tuệ Minh hiểu vì sao bà lại thở dài, hẳn là bà đã nghĩ đến Hiểu Thức. Cậu cũng hiểu vì sao ba mẹ Tịnh Quân lại không sinh thêm em cho hắn nữa, làm gì có ai tự tin cho rằng với xác suất một phần ba liền có thể sinh ra một đứa trẻ bình thường, mà không, bình thường ở cái làng này chính là tầm thường.
Tuệ Minh tìm cớ đánh trống lãng:
- Hèn gì ta thấy Tịnh Quân lại ưu ái Hiểu Thức như thế. Ai như cái tên Hiểu Lâm suốt ngày thô lỗ cọc cằn!
Từ phu nhân hiểu Tuệ Minh rất đồng cảm với bà, liền nói:
- Hiểu Thức tuy chẳng may đau yếu từ nhỏ nhưng lại được Tịnh Quân và Hiểu Lâm hết sức thương yêu. Nó lại còn may mắn gặp được cậu, ta từ giờ có thể yên tâm rồi!
Gánh nặng trong lòng của Từ phu nhân bao năm nay giấu kín, giờ lại không hẹn mà mang ra bày tỏ cùng một người xa lạ. Tuệ Minh biết được càng hiểu, thông cảm và nể phục bà nhiều hơn. Một nữ sát thủ ngần ấy năm một mình nuôi con, thế mà chưa bao giờ đánh mất đi sự dịu dàng bao dung của mình.
Chỉnh sửa cuối: