Phượng Liễu sau biến cố sảy ra nàng hận tất cả, hận hoàng đế ngu ngốc không cho điều tra đã hạ chỉ phán tội, hận tên thái tử nàng chưa một lần gặp mặt kia vì chọn nàng mà cả nhà Tô gia bị chết oan. Nàng cứ oán trách nhưng không hề biết rằng Phi Vũ vẫn âm thầm cho người điều tra, dù chỉ một chút hy vọng hắn cũng mong người con gái có nụ cười ngây thơ khiến hắn chú ý ngày đó không phải là một kẻ độc ác.
Ôn Thanh đang loay hoay dưới bếp thì có tiếng gọi giễu cợt.
- Này mông vỡ
- Ơ tên tôi là ÔN THANH nhé
Hàn Dương không hiểu sao mỗi lần gặp nha hoàn này đều cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên thì la hét sau vườn, lần thứ hai thì chạm phải bàn tay lạnh ngắt của cô ta, lần thứ ba thì Ôn Thanh đang xoa mông vì bị ngã.
- Vậy ra tên ngươi là Ôn Thanh.
- Tôi vào phủ từ nhỏ, thiếu gia không biết sao?
- Ta cũng ra ngoài tầm sư từ nhỏ đó thôi. Nha hoàn nhỏ bé như ngươi ta không có ấn tượng gì.
Ôn Thanh nghĩ thầm "cũng đúng thôi" cô ta từ nhỏ vào đây thật nhưng việc được gặp Hàn thiếu gia chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bỗng nhiên có người cất tiếng gọi Hàn Dương. Là Phi Vũ:
- Ta không ngờ người như đệ lại thích chọc ghẹo nha hoàn.
- À điện hạ chê cười rồi đệ chỉ đi ngang qua thấy cô ta thú vị nên đứng lại tán ngẫu vài câu thôi.
- Tiếu nha hoàn đó là ai?
- Ôn Thanh.
Phi Vũ cũng rất ấn tượng vì cô gái này, quả thực bàn tay cô ta rất lạnh nếu vô tình chạm phải chắc chắn sẽ khiến người khác rùng mình. Nhưng điều ấn tượng nhất chính là khuôn mặt nàng trông quen quá, và đôi mắt sâu thẳm ấy đang chứa điều gì đó khiến người ta vô cùng tò mò.
Trời đã chuyển sang chiều Ôn Thanh xác theo một cái giỏ nhanh chân đi ra ngoài cô đi ra bờ sông thắp một bó nhang đốt vàng giấy vừa khóc. Cô đốt cho cha mẹ mình, cho cả trăm mạng người nhà họ Tô
- Ngươi khấn vái ai vậy, lần nào cũng làm chuyện mờ ám.
Thì ra Phi Vũ đã đi theo sau Ôn Thanh từ bao giờ. Cô lau vội nước mũi vờ trách móc.
- Làm ta giật cả mình, cứ mắng ta là ma quỷ mà công tử còn giống hơn.
- Hỗn Xược ngươi muốn chết à?
Phi Vũ trợn trừng mắt lên quát nhưng Ôn Thanh không để ý quay lưng đi gào khóc:
- Tiểu Ngu ơi tao thật là khổ mà, sao mày lại bỏ tao một mình để bị người khác bắt nạt như vây.
- Tiểu Ngu là ai?
- Không giấu gì công tử nó là con cá ta nuôi dưới hồ này vài hôm trước nó bị người ta câu đem đi nướng mất rồi.
- Nghe thơm nhỉ?
Phi Vũ bất giác bỡn cợt cô chính hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình, có lẽ gần một kẻ nói nhiều hắn sẽ nói nhiều. Trên đường về Ôn Thanh đi trước lúc thì tung tăng bắt bướm, khi thì hái hoa, khi thì ném quả. Nếu hắn biết cô thực sự là quỷ chắc hắn cắn lưỡi mất. Vừa về tới phủ Hàn gia cô bắt gặp ánh mắt kì quặc của tỉ đệ nhà họ Hàn.
- Sao hai người lại đi với nhau?
Hàn Dương cất tiếng hỏi khiến Ôn Thanh không kịp suy nghĩ câu trả lời thì Phi Vũ lên tiếng, ta chỉ đi ra ngoài thăm quan xung quanh phủ trở về vô tình gặp nha hoàn này ngoài cửa.
- Ra vậy. Huynh ngồi nói chuyện với tỉ tỉ ta đi.
Nói xong Hàn Dương tung tăng chạy theo Ôn Thanh ra vườn vừa đi hắn vừa tỏ ra nghi ngờ:
- Sao ngươi lại gặp Vũ công tử?
- Chỉ là vô tình gặp thôi thiếu gia.
- Vậy ngươi đi đâu về?
- Ta lên rừng hái thuốc.
Hàn Dương tiếc hùn hụt thở dài vì không được đi cùng cô.
"Hai tên nam nhân nhà này thật khó hiểu"
Ở ngoài hoa viên Thế tử ngồi nói chuyện với Hàn Mẫn nhưng chỉ gật đầu ậm ừ vài cái cho xong hắn thật sự không có hứng với vị tiểu thư này, cô ta vốn có tiếng thông minh nhưng lại quá đỗi độc ác. Sự lạnh lùng của thái tử khiến cô ta tức tối trở về phòng. Cùng lúc đó thái tử nhận được mật báo liền lập tức ra ngoài.
- Điện hạ đã tìm thấy người còn lại của Tô gia.
- Ngươi nói "Liễu Phong"
Thuộc hạ kia gật đầu và chỉ về hướng căn nhà hoang thằng bé đang trú tạm.
- Ngươi đừng để ai biết tin này nếu không ta sẽ lấy đầu ngươi.
- Tuân Chỉ.
Nói xong Phi Vũ ra hiệu cho đám thuộc hạ lui đi. Hắn một mình đến gặp Liễu Phong.
-
Nhóc con sao lại chỉ có một mình?
- Cha mẹ bệnh nặng qua đời rồi.
Lời nói dối quả thật khiến người ta đau lòng, hắn chợt nghĩ hình phạt tru di cửu tộc quá đỗi tàn nhẫn, thằng bé tuy còn nhỏ lại gầy hốc hác nhưng khuôn mặt vẫn toát lên sự thông minh lanh lợi và đầy lương thiện. Nó vốn không biết chuyện gì.
- Ta cho ngươi hộp kẹo.
Liễu Phong mở hộp ra thì thấy bên trong toàn là bạc, tuy giờ nó không còn là người giàu có nhưng nó không thể cầm bạc của người khác như vậy lại còn là rất nhiều bạc, nó vụt dậy đuổi theo Phi Vũ.
- Ca ca đệ không biết huynh không thể cầm số bạc này được.
Nó đậy nắp cẩn thận đưa lại chiếc hộp cho Phi Vũ bằng đôi tay gầy gò. Phi Vũ nghĩ thầm "quả là đứa trẻ ngoan" sinh ra trong giàu có nhưng không kiêu ngạo ngang ngược ".
Hắn đưa tay xoa đầu Liễu Phong và nói:
- Sau này lớn làm quan hãy trả lại bạc cho ta. Bây giờ ngươi cần phải sống. Nếu ai hỏi ngươi tên gì ngươi chỉ được nói mình là" Phong Mặc "nhớ nhé.
Hắn quay đi để lại thằng bé cứ đứng nhìn mãi theo bóng lưng người đã cho nó bạc, giây phút này hắn chính là ân nhân trong đời nó.
- Đệ nhất định sẽ làm quan, sẽ trả lại cho huynh.
Thằng bé nói vọng theo sau, Phi Vũ khẽ mỉm cười tạo nên một đường con hoàn hảo trên môi.
Sau đó Ôn Thanh cũng tìm gặp Liễu Phong, cô muốn cho thằng bé chút thức ăn và bạc để nó sống qua ngày, thằng bé không hiểu sao cô lại cho nó nhiều đồ ăn tới vậy.
- Tỷ tỷ là bạn của ca ca ban nãy sao?
- Ca ca nào?
- Ban nãy có một ca ca đến đây còn cho đệ bạc.
Ôn Thanh vừa bất ngờ vừa sợ hãi không biết là ai đã tới thăm Liễu Phong cô dặn thằng bé phải cất tiền cẩn thận, có việc hãy dùng, nhất định phải biết chăm sóc bản thân và không được nói tên cho ai biết. Nhưng thằng bé không ngại nói tên mình, cô càng sợ hãi không biết ai đã đặt tên cho nó, lại còn cho nó bạc.
- Đệ tên Phong Mặc.
- Phong Mặc ta có thể ôm đệ không, đệ giống tiểu đệ ở quê nhà của ta quá.
Thằng bé gật đầu để cho Ôn Thanh ôm. Nàng cắt chặt môi đến bật máu xong vội quay người đi vì không muốn thằng bé thấy nàng khóc. Nàng chạy được một đoạn thì dừng lại và khóc bao nhiêu cay đắng oán hận như vỡ òa nàng khóc nhiều bao nhiêu thì hận bấy nhiêu. Bỗng đằng xa có tiếng người kêu cứu thì ra lại là tên thuộc hạ của Hàn Kha hắn vừa cưỡng bức một cô gái xong định giết người diệt khẩu thì Ôn Thanh xuất hiện. Cô ra hiệu cho cô nương đó chạy đi, nhưng vị cô nương trẻ tuổi kia vì quá uất ức mà cắn lưỡi tự vẫn.
- Không liên quan đến ta nhé, tiểu Thanh có muốn vui vẻ chút không hihi.
- Ngươi có sợ ta không?
- Cô nói vết sẹo kia à, ta không để tâm đâu lại đây nào. Ta vẫn đủ sức?
- Tốt! Nhưng ngươi nên sợ.
Hắn xoa hai bàn tay vào nhau lao tới sờ soạng nàng thì bỗng thất kinh nhận ra đôi mắt nàng giờ đã chuyển sang màu đỏ, hắn sợ hãi định hét lên liền lập tức bị nhấc bổng lên không trung miệng muốn kêu cứu nhưng cổ đã bị nàng bóp nghẹn. Hắn càng giãy giụa càng bị sức mạnh vô hình của nàng siết chặt, nàng vừa khẽ lắc đầu vừa đưa ngón tay mềm mại của mình đặt lên môi và ra hiệu cho hắn im lặng." Xùy suỵt". Tên thuộc hạ của Hàn Kha lịm dần đi
Nàng hút cạn sinh khí từ hắn lúc này chỉ còn là cái xác khô, nàng khẽ mở miệng thở ra một hơi như vừa thỏa mãn được cơn đói khát, nàng đứng đó miệng mỉm cười ma mị, mái tóc buông dài theo cơn gió phảng phất người tỏa ra hàn khí bao trùm cả khoảng không, đôi mắt đỏ như máu nhưng nàng vẫn đẹp. Trở thành quỷ nữ lại thêm phần đẹp hơn.
- Còn Tiếp -