1. Nhật Minh
Lúc 3 giờ chiều, tôi nhận được tin nhắn Messenger, không phải một, mà là rất nhiều, tiếng ting ting vang lên không ngớt. Tôi vò vò cái đầu xù như tổ quạ vẫn còn vùi trong gối êm, mắt nhắm mắt mở kiểm tra tin nhắn. Tin nhắn đến từ nick "Hana Yori Dango". Là cô bé hàng xóm của tôi. Cô bé là người Việt 100%, chỉ là rất thích bộ manga "Hana Yori Dango" nên ngay cả nick Facebook cũng dùng tên này. Tôi thường ngồi bên cạnh cô bé trên băng ghế đá đặt trước một ngôi nhà có giàn mồng tơi vấn vít và nghe em thao thao bất tuyệt về niềm đam mê bất tận của em dành cho những bộ truyện và hoạt hình đến từ đất nước Mặt Trời Mọc. Thật ra em rất ít nói, thường lắng nghe và hay cười, nhưng tôi đương nhiên biết được một vài điểm yếu của em, và thế là mọi thứ tuông ra không kiêng kỵ. Nhiều khi, luôn mỉm cười sẽ khiến người ta có cảm giác bức bách. Nhiều khi, luôn im lặng sẽ khiến người ta có cảm giác mơ hồ về sự tồn tại của bản thân. Những sợ hãi, những mệt mỏi, những bất lực, những chèn ép.. rồi một ngày nào đó sẽ vỡ tung và khiến người khác phát điên. Ba vết sẹo mờ trên cổ tay cô bé chính là bằng chứng sống. Thế nên, dù không phải là một kẻ quá quan tâm đến thế giới truyện tranh, tôi vẫn muốn được ngồi bên cạnh và nghe em nói, hàng giờ..
Trở lại với câu chuyện tin nhắn, tôi thật sự đã phát hoảng. Hơn chục tin nhắn thật dài nhưng chỉ có độc hai ký tự - chữ cái "a" cùng một dãy dài dấu chấm than - thể hiện cho sự hoảng loạn và rối rắm cực độ. Tôi nhanh chóng trả lời, tim đập mạnh và hơi thở dồn dập, thần kinh căng thẳng cực độ. Sau đây là tường thuật trực tiếp màn hình Messenger của tôi, cũng xin được lược bớt vài ký tự dư thừa đến nhức não.
- Cái gì? Cái gì?
Nhóc !
- Aaa!
- Trời ơi! Rep anh!
- Anh ơi!
- Sao thế này? Đừng làm anh sợ!
- Huhu em lạc rồi!
Tôi ngớ ra. Lạc?
- Lạc?
- Lạc!
- Lạc ở đâu? Sao lại lạc?
- Hoàng thành Huế! Em đi quanh quanh có một tí, thế mà bây giờ không tìm được đường ra! Gugfrhbvahjvafuhfzvjhgskgs
- Cái gì nữa thế?
- Có con chuột vừa mới chạy quaaa!
Tôi suýt nữa thì đánh rơi điện thoại, cười lên như điên.
- Haha..
Tôi tưởng tượng ra cảnh em phồng má mắng tôi, lại cười lên không ngừng được. Biết làm sao được, hình ảnh ấy thực sự rất kích thích những dây thần kinh cười nhạy cảm của tôi. Thằng em ló cái đầu vào, nhìn tôi trân trối rồi hoảng loạn hét lớn: "Mẹ ơi! Anh hai mộng du rồi!". Tôi dở khóc dở cười quát nó, rồi lại chăm chăm vào điện thoại.
- Rồi thế nào? Hỏi đường thử xem?
- Ở đây không có một ai! Không có một ai hết! Rốt cục em đã đi vào chỗ quái nào thế này!
- Bình tĩnh. Thử chạy một vòng xem nào?
- Không được, không có ai cả! Ý, có hai người ngoại quốc!
- Rồi, bắn tiếng anh đi, xem xem hai tháng phụ đạo của anh có ích lợi gì không?
- No. Là người Ngaaa.
Tôi lại một lần nữa cười lên như điên. Quá kích thích, quá kích thích. Tôi có định bảo em dùng Google Map, nhưng thật đáng tiếc, tôi lại sực nhớ ra điện thoại "cục gạch" của em làm quái gì có Google Map, ngay cả video cũng không xem được. Quả là trong cái rủi có cái xui. Tôi hết sức thương tâm..
Tôi loay hoay tìm cách một lúc lâu, sơ đồ, mô hình Hoàng Thành đều nghiên cứu cả, nhưng khổ thật, chính em lại không biết bản thân đang ở nơi nào.
- Khu này cũ lắm anh ơi, chắc chưa ai trùng tu. Còn có mấy chỗ đang sửa, em không qua được.
Thế là cái sơ đồ đành vứt. Tôi lần nữa trấn an em.
- Bĩnh tĩnh nào. Không nên lo lắng. Thể nào tí nữa chẳng có bảo vệ đi quanh kiểm tra.
Nhưng không lo thế nào được, đến tôi còn xoắn xuýt cả lên, ruột gan như bị lộn hết ra ngoài. Cũng đã gần một tiếng rồi còn gì. Tôi chờ một chút, nhưng không có hồi âm. Một khoảng lặng thật dài đến mức tiếng kim đồng hồ chuyển động tôi cũng cảm thấy ồn ào. Tôi cố gắng tải trang lại vài lần để chắc chắn rằng tôi vẫn còn kết nối, nhưng đồng thời tôi cũng nhìn thấy dấu chấm tròn màu xanh lá cây của em đã biến mất..
Điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay đã ướt mồ hôi..
2. An Minh
Tôi nhìn chiếc điện thoại đã tắt ngúm, cùng chiếc máy ảnh sắp tắt ngúm, có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời và mắng tục một câu cho thỏa sức. Xung quanh không một bóng người. Cung Diên Thọ (sau này tôi mới biết), khuôn viên rộng lớn, những nét kiến trúc cổ kính và có đôi phần cũ kỹ khác hẳn với sự hoa lệ và lộng lẫy ngoài kia. Màu sơn đã bạc và rêu leo theo những vết nứt chi chít lên đến tận mái nhà. Những chi tiết rồng phượng buồn bã chẳng biết đã bước qua bao mùa nắng mưa. Những hiện vật nằm im lìm trong phòng. Tôi rón rén chạm vào tấm kính trong suốt, đầu ngón tay vẫn sạch sẽ, hẳn là vẫn được quét dọn, chăm chút kỹ lưỡng. Nhưng trong một thoáng chốc, tôi ngỡ mình đã quay ngược được thời gian. Kiệu son, lọng vàng, cửa gỗ, ao sen trắng, đèn lồng, những bộ bàn ghế gỗ dát vàng, bức bình phong gạch, những ô gạch lót vuông vuông.. Tông màu trầm, ấm và dịu nhẹ. Bầu trời gợn những vệt xám đen, mưa lất phất xiên xiên lên mái ngói. Nắng chỉ có sau mưa, mới rực rỡ lạ thường. Tôi bước qua một cánh cổng, một con đường dài thẳng tắp che nghiêng bởi hai hàng cây mướt rượt, xanh um. Tôi nghĩa đây là con đường bao của Hoàng Thành, cảm thấy khả năng bản thân nếu đi được hết thì sẽ tìm thấy lối ra, nhưng thật tiếc, con người luôn bị cám dỗ, và tôi đã bước vào một cánh cổng lớn khác, là cung Trường Sanh. Đập vào mắt tôi là một hồ nước lớn hình vòng cung. Chính giữa hồ, một cây cổ thụ cao lớn sum suê mọc lên từ giữa những phiến đá nhô lên. Tôi giơ máy ảnh lên, sau đó lại nhớ ra rằng, máy ảnh đã hết pin. Có một chút hụt hẫng và nuối tiếc..
Tôi đi loanh quanh một lúc, lại bước qua một cánh cửa khác. Tôi có cảm giác, mỗi cánh cửa tôi bước qua, chính là cánh cửa thần kỳ của Doraemon, nó dẫn tôi tới một nơi chốn xa lạ. Thật xa lạ. Lại một cánh cửa, lần này, tôi trở về cung Diên Thọ! Một chút hoảng loạn, một chút sợ hãi quanh quẩn, như bản thân tôi vẫn quẩn quanh ở cái nơi rộng thênh thang này. Chân tôi bắt đầu đau. Nó đau liên hồi và bắp chân bắt đầu căng cứng. Tôi khẽ giậm giậm chân, chỉ khẽ thôi, nhưng nó cũng đau đến mức khiến tôi nhăn mặt. Tôi bỏ chân ra khỏi đôi giày màu thiên thanh, nhìn mắt cá chân đã và những ngón chân sưng đỏ. Tôi nên rời khỏi đây rồi!
Tôi mang lại giày, chạy quanh những khu điện tìm kiếm bóng người. Cung Diên Thọ, những nhân viên đã trở lại. Một bác bảo vệ tuổi trung niên, nhìn tôi chăm chăm như nhìn một kẻ từ trên trời vừa rơi xuống. Điều này tôi có thể hiểu, vì có được bao nhiêu người có thể lặn được đến đây, hơn nữa còn mang một vẻ mặt hoang mang, hấp tấp cực độ như sắp khóc đến nơi? Tôi thở dốc hỏi đường, bác trả lời rất tích cực, còn đi ra khỏi chỉ cho tôi, nhưng tôi thực sự rất muốn nói cho bác ấy biết rằng tôi, là một đứa mù đường! Cuối cùng tôi vẫn cố gắng đi theo lời bác, và kết quả, dĩ nhiên không khả quan cho lắm. Vừa mù phương hướng, lại vừa mau quên, tôi thật sự chữa không nổi. Lại chạy quanh một lúc, tôi băng qua một cánh cửa, và trở lại với cung Trường Sanh. Bàn chân truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, có lẽ nó cũng đang khá thất vọng và mệt mỏi. Nhưng tôi không có biện pháp nào để giúp nó. Tôi vòng một vòng, tìm được hai cô lao công, nhưng đáng tiếc, vẫn không tìm thấy được đường ra. Mồ hôi bắt đầu túa ra, sống lưng tôi cũng cảm thấy lạnh lẽo. Tôi vuốt vuốt chiếc điện thoại nhỏ chỉ vừa lòng bàn tay, khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại. Sau đó, tôi không chạy nữa. Tôi từ cung Trường Sanh, quay trở lại cung Diên Thọ, vì đó là điểm bắt đầu của tôi. Tôi nhìn thấy chính điện. Bác bảo vệ vẫn đang ở đấy, nhưng tôi rất mặc cảm về sự ngốc nghếch của chính bản thân. Tôi cứ băng qua những cánh cổng, đến bây giờ tôi vẫn chưa thực sự xác định được phương hướng, nhưng tôi cứ băng, và cố gắng ghi nhớ từng vị trí, sau đó lại đi đến vị trí mà tôi nghĩ là tôi bắt đầu cách biệt với thế giới bên ngoài ở đó, rồi đi thụt lùi về. Tôi thử hết cánh cổng này đến cánh cổng khác, men theo mảnh sân lớn đã tắt nắng từ lâu. Và một hành lang dài hiện ra trước mắt tôi, cái hành lang trưng bày ảnh và cuộc đời của tất cả những vị vua triều Nguyễn đã dẫn tôi đến cung Diên Thọ. Lúc này tôi mới bắt đầu chạy, vì tôi đã nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm, một ánh sáng lớn và chói chang đến mức nó khiến mắt tôi hoa đi. Khoảnh khắc chân tôi bước qua cánh cổng son đỏ chói rực rỡ, tôi dường như muốn hét lên, nhưng tôi không muốn phí hoài hơi sức như vậy. Tôi băng qua những phế tích xanh cỏ, băng qua sân lớn và hồ sen trắng đương mùa nở rộ, cố gắng hết sức lao đi. Lúc ra được đến cổng vào, tôi mới phát hiện ra một chuyện vô cùng hệ trọng và kinh khủng: Đường vào và đường ra khác nhau! Tôi nhìn trân trân tấm biển chỉ dẫn, rồi ngồi phịch xuống đất, hai tay day day thái dương. Hôm nay, thực sự còn thứ gì có thể tồi tệ hơn được đây?
Tôi tháo hẳn đôi giày rồi chạy đi, mặt đường nóng hôi hổi và nắng vẫn còn rơi đâu đó trên những mảnh đường hơi cũ. Hai bên đường đặt nhiều ghế đá, những quầy nước nho nhỏ và một sạp thư pháp có nhiều người vây quanh. Không có quá nhiều con đường để chọn lựa, đây là điều duy nhất tôi cảm thấy lạc quan về lối ra như dài cả cây số này. Chân tôi bắt đầu biểu tình nhiều hơn, vì nó đã hiểu ra rằng, đây không hề là một hành trình dễ dàng. Những hòn đá vụn bé xíu mà sắc cạnh rải rác trên đường từ công trường trùng tu một cánh cổng gần đó khiến tôi đau điếng người. Nhưng tốt rồi, tôi đã tìm thấy lối ra. Cánh cỗng mở ra ở đó, bên ngoài là những âm thanh huyên náo của phố xá người qua tấp nập, nhưng sao thật luyến tiếc..
Tôi chạy nhanh ra ngoài, hướng theo ánh sao vàng phấp phới trên cao trong những làn gió chiều mát lành, vuốt vuốt lại tóc mái đã dính bết vào trán vì những vệt mồ hôi. Mẹ tôi đang ngồi đấy cùng với vài người trong đoàn xe, trò chuyện rôm rả. Tôi đặt đôi giày xuống rồi nhào vào ôm tay mẹ, cọ cọ gò má.
- Bị lạc mẹ ơi!
- Trời ơi! Đi đâu mà lạc?
Mẹ tôi hốt hoảng, chất giọng sang sảng với âm lượng không thể lớn hơn rơi vào tai tôi hôm nay không biết vì sao lại dễ chịu. Thật, dễ chịu hơn nhiều so với sự tĩnh lặng mơ hồ. Tôi thường rất thích được yên tĩnh, nhưng cũng như gã Chí của Nam Cao, hắn chửi, để người làng biết hắn còn tồn tại, và hắn cũng thèm ai đó cãi hắn đôi ba câu, để hắn biết, hắn còn tồn tại. Tôi vừa đi đến nơi đoàn xe đang đợi vừa kể cho mẹ nghe. Mẹ lại sẵn giọng la mắng tôi vài câu. Bác tài xế cũng sẵn giọng hù dọa tôi vài câu:
- Đi cho lắm vào, nó bắt sang biên giới bây giờ. Con bé này mà bán là có giá lắm.
Bác cười hề hề, riêng mẹ tôi thì tái mặt, lại quay sang la tôi. Mấy cô mấy dì đã vào trong Hoàng Thành cùng tôi cũng bảo tôi sau này đừng đi xa quá thế. Tôi ban đầu cũng có chút tội lỗi vì đã làm nhiều người lo lắng, nhưng bây giờ lại cười tít cả mắt ôm lấy mẹ. Mọi người không nghe sao, tôi rất có giá đấy nhé!
3. Một ngày không tệ
Cả buổi chiều hôm đó Nhật Minh cứ nhăn nhó ôm điện thoại, đứng ngồi không yên. An Minh ngốc nghếch như thế, làm sao mà tìm được lối ra bây giờ. Lại còn không thể gọi được, liệu có đơn thuần là điện thoại hết pin hay không? Nhật Minh vài lần muốn gọi cho mẹ của An Minh, nhưng bây giờ cậu gọi thì sẽ được gì? Hay chỉ làm mẹ của cô bé thêm lo lắng và sợ hãi? Nhưng nếu không gọi, nhỡ có chuyện gì bất trắc, liệu cậu sẽ trở thành kẻ có lỗi nhiều nhất? Rất nhiều câu hỏi rắc rối xoay chung quanh Nhật Minh. Bây giờ là 4 giờ 25, 5 phút nữa thôi, 5 phút nữa cậu sẽ gọi cho mẹ của An Minh. Nhưng quái lạ, hôm nay 5 phút sao lại dài như thế? Nhật Minh đến bây giờ đã nhìn đồng hồ hơn mười lần, nhưng tuyệt nhiên chiếc kim dài như đang trêu ngươi cậu vẫn chưa hề nhích qua được số 6. Đến giờ phút này Nhật Minh đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu nhất quyết cầm điện thoại lên. Nhưng cũng chính vào lúc đó, một tin nhắn Messenger được gửi đến:
- Huhu anh ơi..
An Minh le lưỡi, không biết vì sao bỗng nhiên lại thích nghịch ngợm một chút.
- Này này! Nhóc, đừng làm anh sợ!
- Có chuyện gì rồi?
- Vẫn chưa ra khỏi đó? Hay bị ai bắt đi rồi?
An Minh cười rũ rượi, vừa cười lại vừa cảm thấy tội lỗi dâng lên trong đáy mắt.
- Huhu, em về được khách sạn rồi, mừng quá đi!
- ...
- ...
- Cái gì? Dám trêu anh à? Em có tin là anh thanh lý em luôn không?
- A! Đừng cáu mà, đừng cáu. Em sắp đi nghe ca Huế, tạm biệt anh nhé!
- Này này! Nhóc..
Nhật Minh nhìn điện thoại trân trối, hay là tao đập nốt mày luôn nhỉ?
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Nhật Minh quyết định sẽ không làm gì manh động. Và tin nhắn 8 giờ kém đã chứng minh quyết định này của cậu là hoàn toàn chính xác.
- Em vừa được thả hoa đăng, ước nhiều lắm!
- Ước gì? Kể anh nghe nào!
- Không, bí mật bí mật.
- Hừm.. Có anh trong đó không?
- Không có không có. Không hề có!
- Vậy thì thôi, em thật xấu tính!
An Minh loay hoay mãi với những con chữ trên bàn phím, đặc biệt phím xóa đã bị cô ấn đi ấn lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng vẫn là ấn gửi.
- Em nhớ anh Minh..
- Đi chơi không rủ, thả hoa đăng không ước lại còn bảo nhớ anh sao?
- Này này, anh đừng có lật lọng như thế? Chả phải năm nay anh phải thi Đại học sao? An phận đi!
- Anh cũng nhớ Minh..
Ánh trăng vằng vặc nương theo những cánh hoa đăng lướt trên những khúc tâm tình ngọt ngào băng qua sáu nhịp Tràng Tiền rồi tản mát khắp không gian, mang theo dư vị gì đó thật khác, thật mới mẻ. Thật ra, hôm nay là một ngày không tệ..