- Xu
- 130,153
Chương 110: Âm Thầm

Nhị công chúa cùng Nữ Thần Hoàng Hôn thấy vậy nhìn nhau mồ hôi nhỏ đầy trán. Đám cung nhân cùng phe Thổ Thần ngược lại cười hả hê trong lòng, mặc dù chẳng biết là ai đã ra tay nhổ đi cái gai trong con mắt chúng.
Đi dần vào bế tắc Thần Chủ Ngũ Châu bỏ hết sự vụ âm thầm quay về Cảnh Nghi điện bắt chân kiết già. Sâu vào trong định, thiên mục mở ra hắn nhìn thấy tiểu nha đầu lam sắc ấy đã quay về ngôi nhà gỗ nhỏ ở làng chài Van Xanh tự lúc nào. Trái bếp bên hông nhà nàng đang thắp hương lên ngôi mộ đất, nghi ngút khói lan tỏa bay ra.
Hốc mắt dường như luẩn khuất vị cay nồng. Hàn Uyên rời khỏi định không giấu nổi vui mừng khi thấy tiểu tâm can vẫn bình an. Hơn thế nữa tình trạng bình an hiện tại của nàng cũng đủ cho hắn đoán ra kẻ đem nàng rời khỏi thần cung sau một đêm là ai đó rồi. Còn không phải Hoàng muội bướng bỉnh kia của hắn sao.
"Tiểu Hương, gọi nhị công chúa tới đây cho quả nhân."
Âm thanh trầm lắng sau bức bình phong bạch hạc vang lên. Chả bao lâu nhị công chúa được vời tới Cảnh Nghi điện trong run sợ bấn loạn.
Qua bức bình phong bạch hạc. Giọng công chúa e dè bày giải: "Hoàng huynh. Là cô nương ấy đã tha thiết đề nghị muội đem về Van Xanh. Muội chỉ là rủ chút lòng tốt a, không hề cố ý làm cho huynh đau lòng."
"Hừ, nàng đề nghị muội liền đưa nàng đi. Trong mắt muội có còn vị Hoàng huynh này nữa không hả?"
Hàn Uyên giận dữ quát lớn. Nhị công chúa khóc rống lên. Thật sự chưa bao giờ bị Hoàng huynh mắng cho như bây giờ. Nàng cũng chỉ vì thấy cô nương đáng thương quá mới thuận theo. Hơn nữa cô ấy nói cũng đúng, cả dòng thần tộc chỉ có mình ca ca là tôn quý nhất. Nàng không nỡ giương mắt nhìn ca ca sánh duyên cùng người phàm, còn là một dân nữ cô bần, thân phận thấp hèn tới thảm thương, không muốn ca ca trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Vừa lúc này Hoàng Hôn bước vào phòng cất tiếng nói: "Thần Lửa. Người đừng trách nhị công chúa nữa, chuyện này cũng có phần của ta. Là ta không khuyên can muội ấy còn tiếp tay dẫn tiểu nha đầu kia bỏ trốn. Hiện tại người gọi nhị công chúa tới đây chắc cũng đã đoán ra tung tích của nó rồi. Thôi thì chuyện chúng ta gây ra để hai chúng ta tự giải quyết. Giờ ta và nhị công chúa lập tức tới Van Xanh đem tiểu nha đầu ấy trở về giao trọn vẹn cho người."
Miệng nói Hoàng Hôn kéo tay nhị công chúa tính rời đi. Hàn Uyên đã ngăn lại: "Với tính cách bướng bỉnh cố chấp ấy, nàng sẽ chịu theo các ngươi về đây sao? Quả nhân không muốn gượng ép. Muốn nàng cam tâm tình nguyện trở lại bên quả nhân."
"Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi. Chuyện của nàng ấy quả nhân tự nhiên có sắp xếp. Các người tiếp đãi nghĩa mẫu cho tốt là được rồi, đừng để đám nhi tử của bà ấy gây thêm phiền phức gì cho quả nhân nữa."
"Dạ, tuân lệnh Hoàng huynh." Dạ Nhược háo hức chắp tay cười rạng rỡ. Nhận lại là cái lắc đầu của Hoàng huynh cùng Nữ Thần Hoàng Hôn. Vị Hoàng muội này tuổi lớn tâm không lớn, chung quy vẫn hiếu động đơn thuần như hệt một đứa trẻ. Vậy âu cũng tốt.
Sau khi Nữ Thần Hoàng Hôn và nhị công chúa rời đi rồi, Thần Chủ Ngũ Châu tiếp tục kiết già. Sâu trong định ngôi nhà gỗ lần nữa hiện ra. Hắn nhìn thấy tiểu nha đầu lam phát kia đang quét tước phòng ngủ bám đầy bụi bặm mạng nhện lâu ngày giăng hãm khắp nơi.
Thân thể vốn hư nhược, nàng đi đứng lom khom di chuyển vô cùng khó khăn chậm chạp. Chẳng biết có phải do bụi bẩn rơi vào cổ họng không mà trong quá trình dọn dẹp nàng đã bật ho lụ khụ. Thần chủ từ xa trông thấy con tim hắn quặn nhói đau.
Bỗng thình lình tiểu nha đầu phàm gian kia ngã gục xuống nền cứ thế ngất lịm đi chẳng còn hay biết gì nữa cả. Hàn Uyên liền thời khắc đấy không nghĩ ngợi nhiều, cả thân thể tan biến mất tức thời đến bên nàng nơi Van Xanh xa cách ngàn dặm. Dịch chuyển nhanh nhất trong dòng dõi thần tộc ngoài Phong Thần ra lại còn chỉ có hắn mà thôi.
Ống tay áo phớt qua chiếc sàng gỗ sạch sẽ tinh tươm. Hắn bế người đặt xuống chiếu lát mỏng kê cao một cái gối đầu bông mềm. Mang từ phòng dược thần cung về một số thuốc tốt, âm thầm lặng lẽ xuống trái bếp bên hông nhà nhóm lửa đun lên nấu ra một bát thuốc sắc đen ngòm.
Tiểu nha đầu ấy không còn ý thức chẳng thể uống thuốc. Hắn chỉ đành dùng miệng mình mớm cho nàng từng chút một. Hắn thật sự quá cẩn thận khéo léo. Nếu tiểu nha đầu ấy mà nhìn thấy khung cảnh hiện tại có lẽ sẽ lần nữa rạn vỡ trái tim chưa lành thương cũ mất thôi.
Cùng ngày hôm ấy hắn điều tới Van Xanh ba mươi mật vệ võ công cao cường âm thầm canh giữ ngày đêm. Khoảng cách không xa không gần đủ quan sát nhất cử nhất động của Tố Tâm cùng khoảng cách chung quanh tầm nửa dặm. Không cho bất kì ai tiếp cận nàng với mưu đồ đen tối và hơn thế nữa nàng cũng chẳng thể nào phát hiện ra được chúng đang có mặt ở chốn này.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai men qua khung ô cửa sổ tràn vào khắp phòng. Tố Tâm từ từ mở mắt ngà ngà. Một cỗ hương thơm len vào khoang mũi. Đồng tử đen láy bất giác mở to long lanh. Nhận ra mùi thơm ấy chỉ có duy nhất trên thân thể của một người. Nàng vội ngồi bật dậy đảo mắt khắp căn phòng.
Nhận ra căn phòng tinh tươm sạch sẽ, nhận ra mùi thơm vẫn còn lan tỏa khắp chiếc sàng gỗ. Con tim lần nữa xao xuyến như muốn vỡ tan ra. Lạc Tố Tâm gào lên chân không mang hài, nội y xộc xệch lao ra ngoài kiếm tìm khắp chung quanh. Cơ mà bóng dáng người thương vẫn hoài xa vắng.
"Thần chủ! Thần chủ!"
"Hức hức..."
"Chàng ơi..."
Gọi danh xưng người Tố Tâm bật khóc nấc lên. Tay bé bỏng bám vào bức vách gỗ bên hông nhà rồi lần lần mà quỵ xuống, đau đớn nhớ thương. Kéo lấy mảnh kim liên vàng óng từ trong ngực áo ra nàng nắm chặt vào lòng. Là ai, là ai đã chọn rời xa nam nhân lạnh lùng kinh diễm ấy. Nhưng mới chỉ có một đêm không nhìn thấy hắn đã nhớ nhung thành cái dạng này. Mùi hương thơm trên cơ thể hắn hay chỉ là mộng mị cuồng say?
Tố Tâm cho rằng mình nhớ thương Thần Chủ Ngũ Châu quá độ nên sinh ra ảo giác. Đâu biết rằng cách đấy chẳng xa trong góc khuất bên hiên nhà hắn đang đứng nhìn nàng. Đôi con ngươi đen trùng sâu thẳm.
Mặc dù rất đau, rất xót nhưng Thần Chủ Ngũ Châu không muốn nhận lại Tố Tâm trong thời điểm này. Bởi lẽ chính nàng đã lựa chọn rời xa hắn. Hắn thật sự rất giận, rất muốn trừng phạt nàng. Muốn nàng nếm trải nhớ thương dằn vặt để nàng nhận ra hắn quan trọng với nàng nhiều tới nhường nào. Xem xem sau này nàng còn dám rời xa hắn nữa không?
Bỏ tiếng khóc của nữ nhân ấy mé sau lưng. Hàn Uyên quay đầu ngoảng mặt rồi cứ thế dần tan biến mất. Mảnh huyết y chìm dần dưới màn sương buổi sớm mong manh.
(chuyển cảnh)
Cùng thời điểm này nơi Tiền Viện bị cháy rụi do chính tay tiểu nha đầu lam phát Lạc Tố Tâm gây ra.
Nữ Thần Hoàng Hôn đang chỉ đạo mọi người thi công xây dựng lại Tiền Viện mới dựa trên bản vẽ thiết kế mà Thần Chủ Ngũ Châu đã giao phó nàng tiến hành. Tám vì nhi tử của Thổ Thần cũng hiếu kì đi theo sau. Cả bọn bước song song chung quanh nàng, nhìn đông ngó tây mà bĩu môi trách cứ. Cư nhiên là chửi xéo tiểu nha đầu phàm gian kia.
"Tiền Viện là nơi tàng trữ toàn bộ thư sách quý hiếm mà Đại sư huynh đã cố công biên chép suốt mấy trăm năm qua. Bằng trí tuệ và thu thập thực tế huynh ấy quan sát trải nghiệm trong dân gian rồi yếu lược lại một cách hoàn hảo nhất."
"Nó không những có giá trị chính sự, kinh bang tế thế. Còn dùng để giảng dạy cho văn võ bá quan trong triều và ngoài quốc gia. Tài sản vô giá vậy mà con tiện nhân ấy dám phá hủy. Phanh thây xẻ thịt chết ngàn vạn lần cũng không đền hết tội."
Tám nhi tử ấy nói mà nghiến răng nghiến lợi bày cái bộ mặt âm lạnh chết chóc. Mặc dù mấy ngày nay tiểu nha đầu lam phát kia đã rời khỏi thần cung chúng vẫn không cách nào ngừng ghét bỏ đố kị với nó được. Có cơ hội là chỉ muốn xỏ xiên cho đỡ tức.
Chẳng biết phe phái nào đã bắt cóc con tiểu tiện nhân ấy mà Đại sư huynh bọn chúng cũng chẳng thèm lệnh thuộc hạ tìm về, chẳng thèm dán cáo thị trong thành. Mấy ngày nay vùi đầu vào công việc suốt không có nghỉ ngơi. Rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì vậy. Trong lòng có coi trọng con tiểu nha đầu ấy không? Chúng thật sự khó mà đoán biết được tâm tư của hắn giấc này.
Cơ mà còn có mấy ngày nữa phải quay về tiểu quốc rồi. Chúng phải tranh thủ thời gian này lấy lòng hắn mới được. So với trước kia chúng cảm thấy Đại sư huynh đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh lùng khó gần. Nếu chúng kiên nhẫn thêm một chút. Biết đâu đấy hắn mở lòng giữ chúng ở lại thần cung thì sao.
Chậm từng bước chân thướt tha yêu kiều. Bấy giờ Thần Hoàng Hôn mới nhẹ nhàng lên tiếng nói. Tuy nhiên đáy mắt đã trở nên âm trầm: "Nếu là một ai khác hủy đi Tiền Viện e là đã bị phanh thây xẻ thịt từ lâu. Đàng này Thần Lửa chỉ phạt nhẹ. Ở gần Thần Lửa bao nhiêu năm tháng qua ta chưa từng thấy ngài ấy đối xử đặc biệt với ai như vậy bao giờ. Ta thiết nghĩ ngài ấy đã yêu con tiểu nha đầu phàm gian đó thật rồi."
"Chỉ là tâm tư ngài ấy sâu thẳm trùng điệp tự tôn cao vời khó mà chấp nhận dung túng cho kẻ kém cỏi suy nghĩ bồng bột không thấu đáo. Vừa hay tiểu nha đầu kia chính là dạng người ấy, non nớt cạn cợt hệt như một đứa trẻ. Chắc gì có thể nắm giữ trái tim kiêu hùng, chắc gì có thể chiếm lĩnh trọn vẹn con người ngài ấy."
"Đối với Thần Chủ Ngũ Châu, ta thiết nghĩ các ngươi vẫn còn cơ hội. Chẳng phải ta thừa nước đục thả câu gì đâu mà ta đứng trên cương vị một người thân thiết của ngài mà nói. Ta thấy các ngươi vẫn xứng với ngài ấy hơn. Ta không muốn ngài ấy bên cạnh một kẻ không có địa vị trong Ngũ Châu này, càng đừng nói không phải người trong tộc. Hủy hoại thanh danh một đời."
Dỏng tai nghe một lời thấu tình đạt lí. Tám nhi tử thiên tiên diễm lệ ấy hốc mắt chợt sáng rỡ, mở cờ trong lòng. Tình địch trốn khỏi thần cung, vừa hay còn có thêm Nữ Thần Hoàng Hôn làm hậu thuẫn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Lần này chúng nhất định không để kẻ làm Đại sư huynh kia vụt khỏi tầm tay nữa. Cách xưng hô cũng tới lúc phải đổi đi rồi, đổi thành Đại phu quân. Còn tiểu đệ muội bọn chúng phải đổi thành tiểu nương tử a.
Đi dần vào bế tắc Thần Chủ Ngũ Châu bỏ hết sự vụ âm thầm quay về Cảnh Nghi điện bắt chân kiết già. Sâu vào trong định, thiên mục mở ra hắn nhìn thấy tiểu nha đầu lam sắc ấy đã quay về ngôi nhà gỗ nhỏ ở làng chài Van Xanh tự lúc nào. Trái bếp bên hông nhà nàng đang thắp hương lên ngôi mộ đất, nghi ngút khói lan tỏa bay ra.
Hốc mắt dường như luẩn khuất vị cay nồng. Hàn Uyên rời khỏi định không giấu nổi vui mừng khi thấy tiểu tâm can vẫn bình an. Hơn thế nữa tình trạng bình an hiện tại của nàng cũng đủ cho hắn đoán ra kẻ đem nàng rời khỏi thần cung sau một đêm là ai đó rồi. Còn không phải Hoàng muội bướng bỉnh kia của hắn sao.
"Tiểu Hương, gọi nhị công chúa tới đây cho quả nhân."
Âm thanh trầm lắng sau bức bình phong bạch hạc vang lên. Chả bao lâu nhị công chúa được vời tới Cảnh Nghi điện trong run sợ bấn loạn.
Qua bức bình phong bạch hạc. Giọng công chúa e dè bày giải: "Hoàng huynh. Là cô nương ấy đã tha thiết đề nghị muội đem về Van Xanh. Muội chỉ là rủ chút lòng tốt a, không hề cố ý làm cho huynh đau lòng."
"Hừ, nàng đề nghị muội liền đưa nàng đi. Trong mắt muội có còn vị Hoàng huynh này nữa không hả?"
Hàn Uyên giận dữ quát lớn. Nhị công chúa khóc rống lên. Thật sự chưa bao giờ bị Hoàng huynh mắng cho như bây giờ. Nàng cũng chỉ vì thấy cô nương đáng thương quá mới thuận theo. Hơn nữa cô ấy nói cũng đúng, cả dòng thần tộc chỉ có mình ca ca là tôn quý nhất. Nàng không nỡ giương mắt nhìn ca ca sánh duyên cùng người phàm, còn là một dân nữ cô bần, thân phận thấp hèn tới thảm thương, không muốn ca ca trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Vừa lúc này Hoàng Hôn bước vào phòng cất tiếng nói: "Thần Lửa. Người đừng trách nhị công chúa nữa, chuyện này cũng có phần của ta. Là ta không khuyên can muội ấy còn tiếp tay dẫn tiểu nha đầu kia bỏ trốn. Hiện tại người gọi nhị công chúa tới đây chắc cũng đã đoán ra tung tích của nó rồi. Thôi thì chuyện chúng ta gây ra để hai chúng ta tự giải quyết. Giờ ta và nhị công chúa lập tức tới Van Xanh đem tiểu nha đầu ấy trở về giao trọn vẹn cho người."
Miệng nói Hoàng Hôn kéo tay nhị công chúa tính rời đi. Hàn Uyên đã ngăn lại: "Với tính cách bướng bỉnh cố chấp ấy, nàng sẽ chịu theo các ngươi về đây sao? Quả nhân không muốn gượng ép. Muốn nàng cam tâm tình nguyện trở lại bên quả nhân."
"Được rồi, các ngươi lui ra ngoài đi. Chuyện của nàng ấy quả nhân tự nhiên có sắp xếp. Các người tiếp đãi nghĩa mẫu cho tốt là được rồi, đừng để đám nhi tử của bà ấy gây thêm phiền phức gì cho quả nhân nữa."
"Dạ, tuân lệnh Hoàng huynh." Dạ Nhược háo hức chắp tay cười rạng rỡ. Nhận lại là cái lắc đầu của Hoàng huynh cùng Nữ Thần Hoàng Hôn. Vị Hoàng muội này tuổi lớn tâm không lớn, chung quy vẫn hiếu động đơn thuần như hệt một đứa trẻ. Vậy âu cũng tốt.
Sau khi Nữ Thần Hoàng Hôn và nhị công chúa rời đi rồi, Thần Chủ Ngũ Châu tiếp tục kiết già. Sâu trong định ngôi nhà gỗ lần nữa hiện ra. Hắn nhìn thấy tiểu nha đầu lam phát kia đang quét tước phòng ngủ bám đầy bụi bặm mạng nhện lâu ngày giăng hãm khắp nơi.
Thân thể vốn hư nhược, nàng đi đứng lom khom di chuyển vô cùng khó khăn chậm chạp. Chẳng biết có phải do bụi bẩn rơi vào cổ họng không mà trong quá trình dọn dẹp nàng đã bật ho lụ khụ. Thần chủ từ xa trông thấy con tim hắn quặn nhói đau.
Bỗng thình lình tiểu nha đầu phàm gian kia ngã gục xuống nền cứ thế ngất lịm đi chẳng còn hay biết gì nữa cả. Hàn Uyên liền thời khắc đấy không nghĩ ngợi nhiều, cả thân thể tan biến mất tức thời đến bên nàng nơi Van Xanh xa cách ngàn dặm. Dịch chuyển nhanh nhất trong dòng dõi thần tộc ngoài Phong Thần ra lại còn chỉ có hắn mà thôi.
Ống tay áo phớt qua chiếc sàng gỗ sạch sẽ tinh tươm. Hắn bế người đặt xuống chiếu lát mỏng kê cao một cái gối đầu bông mềm. Mang từ phòng dược thần cung về một số thuốc tốt, âm thầm lặng lẽ xuống trái bếp bên hông nhà nhóm lửa đun lên nấu ra một bát thuốc sắc đen ngòm.
Tiểu nha đầu ấy không còn ý thức chẳng thể uống thuốc. Hắn chỉ đành dùng miệng mình mớm cho nàng từng chút một. Hắn thật sự quá cẩn thận khéo léo. Nếu tiểu nha đầu ấy mà nhìn thấy khung cảnh hiện tại có lẽ sẽ lần nữa rạn vỡ trái tim chưa lành thương cũ mất thôi.
Cùng ngày hôm ấy hắn điều tới Van Xanh ba mươi mật vệ võ công cao cường âm thầm canh giữ ngày đêm. Khoảng cách không xa không gần đủ quan sát nhất cử nhất động của Tố Tâm cùng khoảng cách chung quanh tầm nửa dặm. Không cho bất kì ai tiếp cận nàng với mưu đồ đen tối và hơn thế nữa nàng cũng chẳng thể nào phát hiện ra được chúng đang có mặt ở chốn này.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai men qua khung ô cửa sổ tràn vào khắp phòng. Tố Tâm từ từ mở mắt ngà ngà. Một cỗ hương thơm len vào khoang mũi. Đồng tử đen láy bất giác mở to long lanh. Nhận ra mùi thơm ấy chỉ có duy nhất trên thân thể của một người. Nàng vội ngồi bật dậy đảo mắt khắp căn phòng.
Nhận ra căn phòng tinh tươm sạch sẽ, nhận ra mùi thơm vẫn còn lan tỏa khắp chiếc sàng gỗ. Con tim lần nữa xao xuyến như muốn vỡ tan ra. Lạc Tố Tâm gào lên chân không mang hài, nội y xộc xệch lao ra ngoài kiếm tìm khắp chung quanh. Cơ mà bóng dáng người thương vẫn hoài xa vắng.
"Thần chủ! Thần chủ!"
"Hức hức..."
"Chàng ơi..."
Gọi danh xưng người Tố Tâm bật khóc nấc lên. Tay bé bỏng bám vào bức vách gỗ bên hông nhà rồi lần lần mà quỵ xuống, đau đớn nhớ thương. Kéo lấy mảnh kim liên vàng óng từ trong ngực áo ra nàng nắm chặt vào lòng. Là ai, là ai đã chọn rời xa nam nhân lạnh lùng kinh diễm ấy. Nhưng mới chỉ có một đêm không nhìn thấy hắn đã nhớ nhung thành cái dạng này. Mùi hương thơm trên cơ thể hắn hay chỉ là mộng mị cuồng say?
Tố Tâm cho rằng mình nhớ thương Thần Chủ Ngũ Châu quá độ nên sinh ra ảo giác. Đâu biết rằng cách đấy chẳng xa trong góc khuất bên hiên nhà hắn đang đứng nhìn nàng. Đôi con ngươi đen trùng sâu thẳm.
Mặc dù rất đau, rất xót nhưng Thần Chủ Ngũ Châu không muốn nhận lại Tố Tâm trong thời điểm này. Bởi lẽ chính nàng đã lựa chọn rời xa hắn. Hắn thật sự rất giận, rất muốn trừng phạt nàng. Muốn nàng nếm trải nhớ thương dằn vặt để nàng nhận ra hắn quan trọng với nàng nhiều tới nhường nào. Xem xem sau này nàng còn dám rời xa hắn nữa không?
Bỏ tiếng khóc của nữ nhân ấy mé sau lưng. Hàn Uyên quay đầu ngoảng mặt rồi cứ thế dần tan biến mất. Mảnh huyết y chìm dần dưới màn sương buổi sớm mong manh.
(chuyển cảnh)
Cùng thời điểm này nơi Tiền Viện bị cháy rụi do chính tay tiểu nha đầu lam phát Lạc Tố Tâm gây ra.
Nữ Thần Hoàng Hôn đang chỉ đạo mọi người thi công xây dựng lại Tiền Viện mới dựa trên bản vẽ thiết kế mà Thần Chủ Ngũ Châu đã giao phó nàng tiến hành. Tám vì nhi tử của Thổ Thần cũng hiếu kì đi theo sau. Cả bọn bước song song chung quanh nàng, nhìn đông ngó tây mà bĩu môi trách cứ. Cư nhiên là chửi xéo tiểu nha đầu phàm gian kia.
"Tiền Viện là nơi tàng trữ toàn bộ thư sách quý hiếm mà Đại sư huynh đã cố công biên chép suốt mấy trăm năm qua. Bằng trí tuệ và thu thập thực tế huynh ấy quan sát trải nghiệm trong dân gian rồi yếu lược lại một cách hoàn hảo nhất."
"Nó không những có giá trị chính sự, kinh bang tế thế. Còn dùng để giảng dạy cho văn võ bá quan trong triều và ngoài quốc gia. Tài sản vô giá vậy mà con tiện nhân ấy dám phá hủy. Phanh thây xẻ thịt chết ngàn vạn lần cũng không đền hết tội."
Tám nhi tử ấy nói mà nghiến răng nghiến lợi bày cái bộ mặt âm lạnh chết chóc. Mặc dù mấy ngày nay tiểu nha đầu lam phát kia đã rời khỏi thần cung chúng vẫn không cách nào ngừng ghét bỏ đố kị với nó được. Có cơ hội là chỉ muốn xỏ xiên cho đỡ tức.
Chẳng biết phe phái nào đã bắt cóc con tiểu tiện nhân ấy mà Đại sư huynh bọn chúng cũng chẳng thèm lệnh thuộc hạ tìm về, chẳng thèm dán cáo thị trong thành. Mấy ngày nay vùi đầu vào công việc suốt không có nghỉ ngơi. Rốt cuộc huynh ấy đang nghĩ gì vậy. Trong lòng có coi trọng con tiểu nha đầu ấy không? Chúng thật sự khó mà đoán biết được tâm tư của hắn giấc này.
Cơ mà còn có mấy ngày nữa phải quay về tiểu quốc rồi. Chúng phải tranh thủ thời gian này lấy lòng hắn mới được. So với trước kia chúng cảm thấy Đại sư huynh đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh lùng khó gần. Nếu chúng kiên nhẫn thêm một chút. Biết đâu đấy hắn mở lòng giữ chúng ở lại thần cung thì sao.
Chậm từng bước chân thướt tha yêu kiều. Bấy giờ Thần Hoàng Hôn mới nhẹ nhàng lên tiếng nói. Tuy nhiên đáy mắt đã trở nên âm trầm: "Nếu là một ai khác hủy đi Tiền Viện e là đã bị phanh thây xẻ thịt từ lâu. Đàng này Thần Lửa chỉ phạt nhẹ. Ở gần Thần Lửa bao nhiêu năm tháng qua ta chưa từng thấy ngài ấy đối xử đặc biệt với ai như vậy bao giờ. Ta thiết nghĩ ngài ấy đã yêu con tiểu nha đầu phàm gian đó thật rồi."
"Chỉ là tâm tư ngài ấy sâu thẳm trùng điệp tự tôn cao vời khó mà chấp nhận dung túng cho kẻ kém cỏi suy nghĩ bồng bột không thấu đáo. Vừa hay tiểu nha đầu kia chính là dạng người ấy, non nớt cạn cợt hệt như một đứa trẻ. Chắc gì có thể nắm giữ trái tim kiêu hùng, chắc gì có thể chiếm lĩnh trọn vẹn con người ngài ấy."
"Đối với Thần Chủ Ngũ Châu, ta thiết nghĩ các ngươi vẫn còn cơ hội. Chẳng phải ta thừa nước đục thả câu gì đâu mà ta đứng trên cương vị một người thân thiết của ngài mà nói. Ta thấy các ngươi vẫn xứng với ngài ấy hơn. Ta không muốn ngài ấy bên cạnh một kẻ không có địa vị trong Ngũ Châu này, càng đừng nói không phải người trong tộc. Hủy hoại thanh danh một đời."
Dỏng tai nghe một lời thấu tình đạt lí. Tám nhi tử thiên tiên diễm lệ ấy hốc mắt chợt sáng rỡ, mở cờ trong lòng. Tình địch trốn khỏi thần cung, vừa hay còn có thêm Nữ Thần Hoàng Hôn làm hậu thuẫn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Lần này chúng nhất định không để kẻ làm Đại sư huynh kia vụt khỏi tầm tay nữa. Cách xưng hô cũng tới lúc phải đổi đi rồi, đổi thành Đại phu quân. Còn tiểu đệ muội bọn chúng phải đổi thành tiểu nương tử a.