Bạn được dung301295 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
41,776 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 30: Đại Nhục Hình

54771052575_897878d2b4_o.jpg


Cùng lúc này ở bên trong hầm ngục, Hoặc tướng quân quả nhiên đang tra tấn Lạc Tố Tâm. Hắn tự tay dùng hình bức cung nàng, nói là bức cung nhưng cả quá trình hắn hoàn toàn không hỏi nàng nửa lời, bởi lẻ không như những lần trước muốn bức cho thích khách khai ra kẻ chủ mưu phía sau, lần này hắn đến đây chỉ muốn bức cho người ta chết.

Vốn khi đến gặp yêu nữ hắn định bụng hạ một đường kiếm để nó đi được nhẹ nhàng êm thắm, nào ngờ vừa tiến đến gần thân thể nó, một mùi hương thơm đặc trưng đã len vào khoang mũi hắn, hắn nhận ra mùi hương thơm chỉ có duy nhất trên thân thể của một người. Hắn càng nhận ra vết thương nhơ nhớp trên người của con yêu nữ đã khô ráo thậm chí có phần khép miệng lại, sắc diện của nó cũng đã khá hơn rất nhiều.

Nói đi! Ngoài cái người đó ai có thể vào đây mà hai tên ngục tốt không phát giác ra? Ngoài cái người đó ai lại có thể làm cho vết thương trong vòng một thời gian ngắn ngủi chỉ có chưa đầy hai canh giờ đã nom khép miệng lại?

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thần Chủ Ngũ Châu đã đến đây. Đến vào lúc nào? Từ khi ngài ấy rời khỏi nhà ngục không bao lâu, hắn luôn bám sát nhất cử nhất động của ngài, ngài đã rời đi lúc nào, chả nhẽ là lúc hắn quỳ trước tẩm điện?

Chủ nhân đã thực sự đến đây, thật vượt quá sức tưởng tượng của hắn, có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến tình cảnh này. Thần Chủ Ngũ Châu thương dân như con đỏ, nhưng đến cái loại địa phương này trị thương cho một nữ thích khách thật không còn bình thường nữa. Nghĩ đến ánh mắt của ngài nhìn nữ tử kia, nghĩ đến ngài đã đến đây vì nó. Trái tim hắn đau, máu nóng luân chuyển ngùn ngụt mà sôi trào khắp cơ thể hắn, khắc này hắn chỉ còn biết có đánh người, xuống tay đánh kẻ trước mặt một cách tàn nhẫn nhất, đánh đến muốn sống không được muốn chết cũng không xong, có như thế mới giải được nỗi đau trong lòng mình.

Yêu nữ đê tiện. Bày ra vẻ mặt non nớt đáng thương, bày ra màu tóc lam sắc lóng lánh mê người. Thực chất chính là con yêu tinh đội lốt người đến đây mê hoặc Thần chủ. Ta không cho ngươi toại nguyện, ta không cho ngươi đến gần ngài ấy, ta càng không cho ngươi tiếp tục sống trên Ngũ Châu này.

"Nguy hại! Nguy hại!"

Kiến Ninh gầm lên một tiếng, một đạo roi nữa lại quất xuống thân thể đẫm máu của Tố Tâm, vết thương chồng lên vết thương, càng quất càng trưng ra da thịt bầy nhầy đỏ lựng.

Không biết nàng đã ngất rồi đã tỉnh bao lần? Mỗi lần ngất đi, một gáo nước lại tạt vào gương mặt, cơn lạnh khiến Lạc Tố Tâm rùng mình tỉnh lại. Mỗi lần tỉnh lại cơn đau lại lan nhanh xâm chiếm tràn cơ thể, toàn thân nàng vừa ướt vừa lạnh, vừa đói vừa khát. Nàng đau nhưng nỗi đau xác thịt khắc này cũng không bằng nỗi đau trong trái tim mình, có ai biết được trái tim của nàng cũng đang rỉ máu.

Cách đây mấy canh giờ, nàng nằm mơ thấy Thần Chủ Ngũ Châu đến bên cạnh mình, hắn còn ôm nàng nữa. Mùi hương của hắn quấn quanh thân thể, hơi ấm của hắn quyện vào da thịt, khiến nàng say mê quên cả lối về. Quên rằng mình đang còn bị sợi xích trói buộc, quên rằng mình đang còn ở trong lao tù với thân phận trọng phạm thấp hèn và mặc cho hai tên ngục tốt la mắng chỉ trỏ, nàng vẫn chìm ngập trong giấc mơ hoang dại đó.

Mãi cho đến mấy canh giờ sau, tên tướng quân này đột nhiên xông vào buồng giam, ngay khi nàng còn chưa tỉnh hẳn đã sai người lôi đi, lôi đến đây nơi này mà tra tấn. Toàn bộ quá trình chỉ với một câu nói duy nhất đó là làm theo lệnh của Thần chủ.

Nghe xong câu nói đó, toàn thân Tố Tâm rã rời, nàng không còn đủ hơi sức để mà phản kháng nữa, để mặc hai tên ngục tốt lôi đến đây, cột vào thập tự giá, để tên tướng quân trước mặt này đánh đập không ngừng. Tố Tâm đã hoàn toàn kiệt quệ, mái tóc lam sắc rối bù lõa xõa, che kín cả hai bên màng tang nhếch nhác một thân, mắt nàng rũ xuống. Nàng không nhìn thấy tên tướng quân trước mặt, trong đầu chỉ nghĩ đến Thần Chủ Ngũ Châu - Hắn hạ lệnh cho tên tướng quân này đến đây lấy mạng nàng. Hắn thật sự muốn nàng chết! Hắn thật sự là con người tàn bạo đó!

Ai bảo nàng mơ cuồng, mộng si? Ai bảo nàng tự mình đa tình? Ai bảo nàng không khống chế được trái tim mình thôi ngừng nghĩ về hắn? Dẫu biết rằng hắn không hề yêu thích mình, dẫu biết rằng hắn chính là người đã hạ lệnh giết chết mình. Thế gian này còn ai ngốc đến như vậy không?

"Thần chủ của các người, cho ta gặp hắn. Ta muốn gặp hắn."

Không muốn chết ở nơi này, càng đau đớn Tố Tâm lại càng nhớ nhung hắn, càng nhớ hắn nàng lại càng hận hắn đến thấu xương, nỗi đau chồng chất nỗi đau. Nếu không thể sống cùng người, ta có thể chết trong tay người, còn hơn như bây giờ, đứng trước bờ vực sinh tử vẫn chỉ có mình ta. Dẫu có chết cũng là hắn tự tay lấy mạng nàng, không phải tên tướng quân trước mặt này. Nàng không cam tâm chết ở đây, nàng không cam tâm.

"Thần Chủ Ngũ Châu ngươi ở đâu? Ra đây cho ta! Ra đây cho ta!"

Tố Tâm bật miệng gào lên như kẻ điên dại, tứ chi vùng vẫy trong sợi xích quấn thân cư nhiên là gọi Thần Chủ Ngũ Châu. Nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt Hoặc Kiến Ninh trợn ngược lên trắng dã. Con yêu nữ gào cư nhiên động đến điểm nhược chí mạng của hắn ta.

Thần chủ vốn không ban lệnh gì cả, là hắn tự ý làm càng. Nào giờ hắn chưa từng làm trái lệnh ngài bao giờ, duy chỉ có lần này, cho hắn khi quân phạm thượng một lần, giết chết kẻ thù nguy hiểm nhất cuộc đời hắn. Con yêu nữ đã làm lung lạc trái tim của Thần Chủ Ngũ Châu.

"Hừ, ngươi gào ầm ĩ cái gì? Ngươi nổi điên cái gì? Ngươi có tư cách gặp ngài ấy sao?" Hoặc Kiến Ninh trừng mắt nhìn con tiểu yêu lam sắc trước mặt mình, tay túm lấy nhúm tóc sau đầu nó kéo giật ngược xuống:

"Sắp chết đến nơi còn tơ tưởng đến ngài ấy, tiện nhân."

"Quả là tiện nhân."

Tướng quân vừa dứt lời, một tiếng nói đã vang lên trong trẻo cư nhiên lặp lại lời nói của hắn ta, ngữ khí nghe ra lại càng mạnh bạo mười phần. Kiến Ninh rồi cả hai tên ngục tốt lập tức rời mắt khỏi trọng phạm, quay qua thi lễ cùng các nữ thần.

Men theo mái tóc dài lõa xõa Lạc Tố Tâm đưa mắt nhìn ra. Nàng nhìn thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, dung mạo khuynh thành, vận quần áo lụa là sang quý đang nhìn về phía mình. Họ không phải ai xa lạ chính là nhị công chúa Ngũ Châu cùng các thần nữ được triệu về đây.

Người vừa cất tiếng nói chính là Yên Tử, người đi đầu cũng là nàng ta. Nàng ta chính là Thần Hoàng Hôn, một trong số các nữ thần được Thần Chủ Ngũ Châu coi trọng nhất. Dáng người nàng ta thướt tha, dung mạo diễm lệ, thần thái ổn trọng, tính cách ôn nhu, y phục sắc tím với đường diềm tinh bạch điểm chút hoa văn. Có thể nhận định nàng ta chính là một kiểu thục nữ đầy đủ công dung ngôn hạnh.

Đi sau nàng ta là Diệp Thanh Vân Xà Thần, một thân y phục lụa xanh ngọc, dung mạo lại càng như hoa như ngọc vừa diễm lệ lại có chút ngạo khí, thanh ngạnh, tài hoa khí chất thần thái bức người.

Đi bên cạnh nàng ta chính là nhị công chúa Dạ Nhược được Thần Chủ Ngũ Châu cưng chiều nhất, vóc người công chúa nhỏ nhắn hơn các nữ thần một chút cũng không sắc nước hương trời, lộng lẫy kiêu sa như đại tỷ cùng các nữ thần nhưng gương mặt ngây thơ, tính cách hoạt bát, thẳng thắn, y phục gấm lụa kim sắc với đường diềm tinh bạch điểm xuyến hoa lan đỏ. Bộ dáng thập phần dễ thương.

Mé cuối hàng chính là Hoa Dao Trì một thân y lụa cánh sen mềm mại thanh khí thuần khiết kết hợp với lớp ngoại y mỏng trắng tuyết đơn ngắn, để lộ ra viền cổ và viền hai ống tay y trong cánh sen lại càng thêm xinh đẹp, lộng lẫy bội phần. Nàng điềm đạm, ít nói, tính cách vẫn là một bộ hoàn toàn đối lập với nhị công chúa Dạ Nhược. Theo sau mỗi nàng đều là một cung nữ thân cận không rời nửa bước.
 
41,776 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 31: Mong Manh

Các nữ thần xinh đẹp kiều diễm nhìn về phía Lạc Tố Tâm, một con yêu nữ người không ra dáng người, hôi hám bẩn thỉu. Duy chỉ có mái tóc lam sắc óng ánh lạ lẫm kia thật khiến các nàng không khỏi bận tâm chú ý. Trước khi đến đây các nàng cũng đã nắm bắt được phần nào câu chuyện, các nàng đã nghe được tin tức có thích khách đột nhập thần cung, hóa ra chỉ là một tiểu yêu đạo hạnh thấp kém tầm thường, này cũng có bản lĩnh gan dạ thế sao? Cư nhiên không biết sống chết là gì.

Cho là một yêu quái cỏn con vô danh tiểu tốt các nàng cũng không bận tâm đến làm gì. Mãi cho tới khi nghe được tin yêu nữ có liên quan đến cái chết của Đại công chúa, Thần chủ còn tìm thấy khăn tay của công chúa trên người nó, nhưng nó không chịu khai ra nửa lời, lại nói dù biết nó liên quan đến cái chết của Đại công chúa, Thần chủ vẫn giữ lại mạng của nó, còn chưa có hạ lệnh ban chết, bọn họ còn nghe được phong phanh cái gì mà Thần chủ đích thân tra hình, thậm chí còn có một đoạn dùng tay đỡ lấy nó, gần như hai thân thể tiếp xúc một chỗ.

Hoàn toàn không tin lời bọn thuộc hạ báo về, bởi lẽ Thần Chủ Ngũ Châu xưa nay không tiếp xúc thân thể với bất kì ai. Trong mắt mọi người ngài ấy là viên ngọc băng giá không thể chạm vào, càng không nỡ làm vấy bẩn. Nhưng bọn thuộc hạ của các nàng cũng không thể to gan mà buông lời xằng bậy, vấy bẩn tôn nghiêm của ngài ấy, tội này chém đầu như chơi.

Bán tín bán nghi, lòng như lửa đốt, không thể chần chừ được nữa, các nàng vội vã đến tận đây, xem thử là thực hay là hư, xem thử con yêu nữ này là đến từ phương nào, diện mạo ra sao mà có thể mê hoặc được Thần Chủ Ngũ Châu, hay chỉ là tin đồn nhảm nhí thêu dệt. Nhưng khi đến đây tận mắt chứng kiến Hoặc tướng quân giả truyền khẩu dụ mà lấy mạng nó, tận tay hành hình nó, các nàng đã lờ mờ hiểu ra vấn đề đôi chút rồi. Nào giờ Hoặc tướng quân xem quân lệnh như núi, chưa từng phạm thượng, chưa từng khinh suất. Chắc chắn con yêu nữ này đã làm cái gì đó chọc tức đến hắn, lại chắc đã có cái gì đó lấn cấn ở đây, cần phải hỏi tướng quân cho rõ ngọn ngành, có thật sự Thần chủ đã tiếp xúc qua với nó và còn chần chừ chưa giết nó?

"Hoặc tướng quân, ngươi nói rõ đầu đuôi chúng ta nghe xem, có phải tất cả tin đồn qua nay đến tai chúng ta đều là sự thật? Họa may chúng ta có thể đỡ lời cho ngươi tội giả truyền khẩu dụ trước mặt ngài ấy."

Kiến Ninh được tiếp tay, rất hoan nghênh mà kể lại toàn bộ sự việc. Vừa có lợi cho hắn vừa có người hậu thuẫn phía sau, bởi lẽ hơn ai hết hắn biết các vị nữ thần này người nào người nấy đều một mực yêu kính Thần Chủ Ngũ Châu, không hề muốn ngài ấy có bất cứ dính liếu nào với yêu ma quỷ quái. Chưa kể còn là kẻ thù liên quan đến cái chết của Đại công chúa. Chưa kể trong đây còn có hai cái kẻ si tình nhất mực với ngài ấy đó chính là Nữ Thần Rạng Đông Hoa Dao Trì và Diệp Thanh Vân Xà Thần. Phen này vừa diệt được yêu nghiệt mê hoặc Thần chủ vừa thoát tội khi quân, thật là quá tốt rồi.

Hoặc tướng quân hoan hỉ kể lại toàn bộ sự việc đến cả chi tiết tấm khăn của Đại công chúa Thần chủ cũng đã tận tay lấy đi từ trên người của con yêu nữ này vẫn còn chần chừ không chịu hạ lệnh giết nó cũng kể ra rõ ràng rành mạch.

"Rõ ràng yêu nữ này là thủ hạ do Thần Chiến Tranh cài vào muốn làm lung lạc Thần chủ, phá đi căn cốt của ngài. Thủ đoạn vô cùng tàn độc, chắc gì mái tóc lam sắc này còn không phải do bọn nó biến hóa ra?"

Hoặc tướng quân một lời, các nữ thần một lời. Lời qua lời lại sự tình trở nên sáng tỏ. Bờ vai gầy mảnh của nhị công chúa Dạ Nhược càng nghe lại càng run lên bần bật, vừa nhớ đến Đại tỷ đáng thương chết thảm, lại vừa đau lòng lo sợ Hoàng huynh của nàng bị yêu tinh dụ dỗ mất đi căn cốt, trong lòng càng hận nữ thích khách trước mặt tới thấu xương. Dạ Nhược công chúa khoảnh khắc không kiềm chế được thét lên một tiếng phẫn uất, động tay rút bội kiếm giắt bên hông của Hoặc Kiến Ninh, thình lình lao đến một kích đâm vào ổ bụng của Tố Tâm rồi rút ra, máu theo đó bắn lên đầy mặt mũi cùng cánh tay của nàng.

Cơn tức giận qua đi hốc mắt Dạ Nhược mở to nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng vừa mới giết người, giết yêu nữ đang bị trói buộc ở trước mặt nàng. Xích sắt đầy máu, thập tự giá đầy máu, toàn thân yêu nữ ngay trước mặt nàng cũng đầy máu.

Sợ hãi tột độ thanh kiếm trên tay Dạ Nhược cứ thế rớt kịch xuống nền vang lên âm thanh trong trẻo thê lương, máu từ ổ bụng Tố Tâm ồ ồ tuôn chảy.

"Hức hức...Ta giết người rồi, giết người rồi..." Nhị công chúa vẫn giậm chân tại chỗ nhìn nữ thích khách toàn thân đẫm máu, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc buông loạn, đổ gục thê lương ngay trước tầm mắt nàng. Dù là kẻ thù liên quan đến cái chết của Đại tỷ nàng rất căm hận nó nhưng nào giờ nàng chưa từng giết qua ai. Nàng phát run sợ khi đã gây ra cảnh tượng trước mắt. Quá mức hoang mang, nàng nhất thời đứng như trời chồng.

Các vị nữ thần cùng Hoặc Kiến Ninh ngược lại mặt không cảm xúc im im lặng lặng nhìn nữ thích khách mất máu đi dần về cõi chết. So với những gì nó đã làm với Thần chủ, ngón tay nào nó đã động vào ngài ấy, tấc da thớ thịt nào nó đã mạo phạm đến ngài, dù có chết rồi thân thể cũng phải nên tiêu hủy sạch sẽ.

"Người đâu, lôi thi thể con yêu tinh này vứt ra Vọng Thác Lâm cho dã thú chén thịt đi." Xà Thần quả nhiên lên tiếng mệnh lệnh. Hai tên ngục tốt lật đật chạy đến kẻ tháo cùm tay kẻ tháo xích chân Lạc Tố Tâm, nhìn thấy máu từ ổ bụng nó nhỏ tong tong xuống sàn, tay chân chúng luống cuống, sợ đến tè cả ra quần. Xích sắt va nhau kêu leng teng.

Hai mắt Tố Tâm lờ mờ híp lại. Có phải nàng sắp sửa tiến vào cõi chết rồi không? Nàng cảm nhận bụng mình ngày càng ướt, tứ chi mất dần cảm giác. Nhưng bên tai nàng vẫn còn vang vọng tiếng nói của đám nữ thần cùng tên tướng quân kia. Bọn họ từ đầu đến cuối nói cái gì nàng hoàn toàn nghe không hiểu, bởi lẽ bọn họ đều dùng từ ngữ địa phương nơi đây. Lại nói Tố Tâm cũng không còn quan tâm xem họ nói cái gì, đối với nàng đều không còn quan trọng.

Trong đầu nàng khắc này chỉ có bóng hình của Thần Chủ Ngũ Châu cùng cơn đau xâm chiếm. Hận hắn ư? E cũng không còn kịp nữa. Tầm mắt nàng nhạt nhòa, chưa bao giờ bản thân khao khát được sống như khắc này, là hắn không muốn nàng được sống, hắn đã ban chết cho nàng, vâng! Hắn đã ban chết cho nàng!

Khóe môi Tố Tâm bật cười nhạt, chính nàng còn không biết tại sao giờ khắc này mình còn có thể cười? Ngay cả một tiếng yêu nàng hắn còn chưa nói, nàng còn muốn mang theo bóng hình của hắn vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nàng thật sự là một kẻ ngốc hết thuốc chữa.

Ngay khi đôi mắt nàng từ từ khép lại, tiến dần vào cõi chết, một tiếng nói đã vang lên bên tai, âm thanh vô cùng giận dữ:

"Dừng tay!"

Âm thanh vang lên không quá lớn, đủ để hai tên ngục tốt đang tháo xích ở cổ tay nàng cũng vội vã quỳ sụp xuống sàn, run lên lập cập.

Tố Tâm cố nâng hàng mí mắt nhìn ra phía trước, nàng nhìn thấy Hoặc tướng quân rồi cả đám nữ thần đều đứng im bất động, duy chỉ có một thân ảnh đang tiến về phía mình, thân ảnh càng lúc càng đến gần, cuối cùng là gần sát bên cạnh. Nàng nghe tiếng xích sắt kêu lách tách. Sau đó không còn xích sắt trói buộc nữa thân thể nàng lập tức chới với đổ ầm về phía trước. Một cánh tay đã vươn ra đỡ tấm thân nàng, một khuôn ngực ấm nóng đã cho nàng tựa vào, một mùi hương thơm nhàn nhạt đã quyện khắp chung quanh. Khoảnh khắc Tố Tâm ngước mắt nhìn lên, chính là lúc này Thần Chủ Ngũ Châu cũng đang cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt của hắn qua chiếc mặt nạ bạc đã hằn tơ máu.

Nàng có nhìn lầm không? Nàng có nằm mơ không?

Là hắn, thật là hắn? Ánh mắt của hắn đang hàm chứa nàng, cánh tay của hắn đang dung túng nàng, còn có tiếng hành lễ của đám người kia đang hướng về phía hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực không phải là mơ.

"Ngươi...đến rồi, ta đã chờ ngươi rất lâu!"

Tiểu cô nương lam sắc khẽ cười, bàn tay đẫm máu cố gắng vươn lên, chạm vào đôi mắt Dạ Hàn Uyên, nàng không còn nghe thấy đám nữ thần xung quanh đang kêu gào phản đối cái gì nữa. Mi mắt ngày càng nặng trĩu, gương mặt nàng áp sát vào trong khuôn ngực ấm nóng của hắn. Nàng chìm dần vào trong vô thức...
 
41,776 ❤︎ Bài viết: 1290 Tìm chủ đề
Chương 32: Quả Nhân Và Ngươi - Tâm Cùng Sâu Hơn Đáy

54770128587_68e5f6692f_o.jpg


"Ngươi...đến rồi...ta đã chờ ngươi rất lâu!" Tiểu cô nương lam sắc khẽ cười, bàn tay đẫm máu cố gắng vươn lên chạm vào đôi mắt Dạ Hàn Uyên. Nàng không còn nghe thấy đám nữ thần xung quanh đang kêu gào phản đối cái gì nữa. Mi mắt ngày càng nặng trĩu, gương mặt áp sát vào khuôn ngực ấm nóng của người thương, chìm dần vào trong vô thức.

"Thần Lửa, ngài sao lại đến cái loại địa phương này? Ngài sao lại thả con yêu nữ này ra, nó chính là người của Thần Chiến Tranh cài vào, mười mươi liên quan đến cái chết của Đại công chúa."

"Còn có, ngài mau buông nó xuống, thân thể nó vô cùng nhơ nhớp. Ôm nó, sẽ làm bẩn y phục của ngài, nó sẽ làm vấy bẩn ngài."

"Đủ rồi, tất cả các ngươi đều im hết cho quả nhân. Quả nhân cần phải đính chính lại, nữ tử này không phải là yêu tinh. Và chuyện nó lẻn vào cung còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Nó còn chưa nhận tội, các ngươi đã vội vã cho rằng nó là thuộc hạ của Thần Chiến Tranh. Thật quá hồ đồ, xằng bậy."

Ôm thân thể lạnh ngắt của tiểu cô nương lam sắc trong tay, Dạ Hàn Uyên thật sự đã mất hết bình tĩnh. Lớn tiếng quở trách các nữ thần lại hướng Hoặc tướng quân đáy mắt hắn trở nên âm trầm: "Còn chưa có lệnh của quả nhân, ngươi đã cả gan giả truyền khẩu dụ đưa thích khách đến nơi này, dồn nó vào chỗ chết. Kiến Ninh, gan của ngươi cũng thật đủ lớn."

"Hồi bẩm Thần chủ, mạt tướng biết mình đã phạm trọng tội, mạt tướng đáng chết nhưng con yêu nữ... nhưng nữ thích khách này tuyệt đối cũng không thể sống trên cõi đời. Trước khi mạt tướng chấp phạt, vẫn là câu nói cũ: Thỉnh ngài hãy ban cho nó cái chết."

"Hừ, ngươi đang ra điều kiện với quả nhân?"

"Thần chủ, mạt tướng không dám!"

"Giỏi cho một tên Hoặc tướng quân, giả truyền lệnh của quả nhân, ngươi còn có cái gì không dám. Người đâu, lôi tên bại hoại này giam vào ngục. Chờ phán xét."

Nhìn thấy tiểu cô nương lam sắc mê man, gương mặt tái nhợt, vết thương ra rất nhiều máu cần phải được chữa trị ngay. Không thể chần chừ, Dạ Hàn Uyên bỏ lại một câu không nặng không nhẹ, liền đấy ôm người rời đi, để lại những ánh mắt bàng hoàng phía sau lưng. Nơi mảnh ngoại bào phất tung theo chiều gió.

Họa...là họa...là họa...

Hình ảnh Thần Chủ Ngũ Châu xuất hiện ở hầm ngục ẩm thấp, ôm một nữ trọng phạm rời đi đã vượt khỏi sức tưởng tượng của các nữ thần. Bởi nào giờ, hắn chưa từng tiếp xúc thân thể với bất kì ai, chưa từng ra mặt tha bổng cho bất kì tên thích khách nào. Với thân phận của hắn, hạ một mệnh lệnh cho thuộc hạ đến đây có khó khăn gì, đằng này hắn đích thân can gián.

Các nữ thần càng nhìn ra tâm trạng Thần Lửa đã biến đổi, ngay khi nhìn thấy kẻ trọng phạm kia chìm dần vào cõi chết. Một đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy không nhận ra tư vị gì, mà nay trong đôi mắt đó lại gợn sóng. Không phải vì các nàng, không phải vì một ai khác, mà là một nữ thích khách phàm gian. So với yêu tinh, nhân loại càng hạ đẳng hơn. Vì một nhân loại phàm gian hèn mọn mà gợn sóng, đây chính là cú sốc lớn nhất trong ngày. Đối với tất cả các nàng. Đối với Hoặc tướng quân, cũng như đối với tất cả mọi người có mặt trong thần cung.

(chuyển cảnh)

Lại nói Dạ Hàn Uyên sau khi cứu tiểu cô nương lam sắc khỏi hầm ngục từ tay tướng quân, hắn đã mang về một gian phòng thuộc Sầm Nghê viện.

Đặt nữ tử xuống chiếc giường nệm trắng muốt, hắn tự tay cởi bỏ y phục trên thân nàng ra, chỉ chừa lại mỗi yếm đào che ngực nàng. Bộ y phục rách nát tanh tớp trút xuống, để lộ vùng bụng trắng nõn với vết thương đẫm máu.

Hàn Uyên hoàn toàn không để ý đến biểu tình ngơ ngẩn của hai nàng cung nữ đang đứng bên cạnh loan sàng, càng không nhận thức được hành động của mình đã trượt khỏi thân phận của đấng cửu ngũ chí tôn. Trong mắt, trong tâm hắn hiện tại chỉ có tiểu cô nương non nớt trước mặt, chỉ có tính mệnh của nó là quan trọng nhất.

Hắn xắn ống tay áo của mình cao thêm một chút để lộ ra làn da trắng như phong lan, chạm tay vào chậu nước ấm vắt nhẹ chiếc khăn mềm lau vết thương nơi vùng bụng nữ tử, khử trùng và đắp thuốc. Sau đó băng bó lại cẩn thận.

Cả quá trình chữa trị, cho dù ngón tay đã cố gắng kềm chế, dù thâm tâm hắn đã dặn lòng mình phải hết sức bình tĩnh nhưng nhìn vết thương sâu thẩm trên vùng bụng nó, cùng những vết roi chằng chịt đan nhau trên thân thể, trái tim hắn như bị một mũi tên vô hình đâm thủng xuyên qua. Lần nữa đau, lần nữa vì nó mà chảy máu.

"Thích khách to gan, ngươi là yêu nghiệt phương nào đến đây mê hoặc tâm trí quả nhân? Ngay tại khắc này, lí trí nói quả nhân nên giết chết ngươi, bản năng lại nói dung túng ngươi. Quả nhân có thể nghiêng bên nào?"

Ngón tay trắng như tuyết chạm vào mạch cổ của Tố Tâm, Hàn Uyên rất muốn ấn sâu thêm chút nữa trực tiếp đưa nữ tử về cõi chết. Bởi hắn biết rõ chỉ cần để nó sống sót, mai này rất có thể sẽ trở thành vật cản lớn nhất trên con đường ly dục của hắn.

Nhưng cũng lúc này, chợt nhiên mi tâm tiểu cô nương lam sắc ấy nhíu lại, gương mặt in hằn nỗi đau đớn thống khổ. Trong mơ là đối phương đang gào thét, đang dằn vặt chống chọi với những đợt roi quất xuống tấm thân. Nhìn thấy nó ẩn nhẫn rên rỉ, ngón tay Hàn Uyên chậm nới lỏng ra, ý định bóp chết người vừa móng khởi, đã lập tức tan vỡ.

Hắn lần nữa đưa ngón tay lên, nhưng lần này không phải giết người, mà là luồng vào trong mớ tóc óng ánh bên mang tai, vuốt ve mơn trớn.

Hành động của hắn khiến hai nàng cung nữ lần nữa ngớ người nhìn nhau, mồ hôi rớt đầy trên trán. Chần chừ hồi lâu một cung nữ mới dám lên tiếng nói: "Bẩm báo Thần chủ, suốt từ nãy đến giờ ngài về đây, các vị nữ thần đều đứng ngoài cửa không hề rời đi, nhờ người đến thông truyền. Cả thảy đều muốn diện kiến ngài, có nên cho mọi người vào không ạ?"

"Không tiếp ai hết, bảo họ rời cả đi."

Dạ Hàn Uyên chẳng những không tiếp bất kì một ai, còn hạ lệnh không cho bất kì ai bước chân vào Sầm Nghê viện. Chưa dừng lại tại đấy, hắn còn điều đến hai trăm quân binh tinh nhuệ vây kín biệt viện, đảm bảo không một ai có thể xâm hại đến tiểu nữ tử phàm gian ở bên trong. Tình cảnh tướng quân giả truyền vừa rồi suýt chút nữa đã lấy mạng nhỏ của nó, thật khiến hắn không khỏi bận tâm.

"Hai ngươi trông chừng thích khách này cẩn thận. Nó tỉnh dậy, lập tức thông báo."

Quay nhìn tiểu cô nương đang hôn mê một cái, thấy tình trạng đã ổn định, nhịp thở đều đặn chìm vào giấc ngủ sâu. Hắn căn dặn hai cung nữ săn sóc người, rồi sau đấy mới rời chân khỏi Sầm Nghê viện.

Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, Tố Tâm lờ mờ tỉnh lại. Cư nhiên vừa có ý thức trong đầu nàng lập tức nhớ lại cảnh tượng nơi hầm ngục.

Không phải cảnh tượng kinh hoàng mà tên tướng quân kia đã tra tấn mình, không phải cảnh nhị công chúa đã đâm mình một nhát kiếm chí mạng, càng không phải khung cảnh các nữ thần trong xiêm y kiều diễm đang trơ mắt nhìn mình đi vào cõi chết. Mà là khung cảnh mờ nhạt pha hai loại màu sắc đỏ cùng trắng, đấy chính là huyết y lụa cùng mảnh ngoại bào khoác trên bờ vai góc cạnh của Thần Chủ Ngũ Châu.

Trong lúc nàng thập tử nhất sinh, là hắn đã đến bên cạnh. Cho nàng một bờ vai để tựa vào, cho nàng một lần nữa được sống. Gương mặt áp vào khuôn ngực hắn, cảm giác ấm nóng còn đây, hắn đã rời đi mất rồi, lẽ nào lại là một giấc mơ?

"Thần chủ, ngươi đâu rồi? Ngươi ở nơi nào?"

Tiểu cô nương lam sắc quay đầu nhìn khắp gian phòng, chỉ có mình nàng cùng với loan sàng nệm trắng muốt giữa gian phòng rộng lớn, trang hoàng, không thấy nam nhân ấy đâu cả: "Có phải hắn đã đưa ta tới nơi này? Đây là đâu, ta đang ở đâu?"

Vô cùng kích động, tiểu cô nương lam sắc nhoài người xuống giường tính đi tìm Thần Chủ Ngũ Châu. Nhưng thân thể đang bị thương, vừa nhoài người ra đã chẳng may ngã lăn xuống nền, ổ bụng đồng thời đập xuống. Vết thương lần nữa va chấn mạnh mà tét miệng ra, tuôn máu. Quá đau đớn, nàng bật miệng kêu lên một tiếng, gương mặt tái nhợt.

"Thần chủ, ngươi ở đâu? Lẽ nào Lạc Tố Tâm ta lại nằm mơ nữa sao? Ngươi không đến cứu ta, ngươi thực không hề đến hầm ngục đó cứu ta?"

"Phải rồi, với thân phận của ngươi làm sao đến nơi ẩm thấp đấy. Còn có, chính ngươi đã hạ lệnh cho tên tướng quân kia lấy mạng ta, làm sao lại có thể đến cứu cho được. Ta đúng loạn trí mất rồi. Bị ngươi hành hạ, người không ra người ta vẫn còn nhớ đến ngươi. Ta có còn là ta nữa không?"

"Thần Chủ Ngũ Châu, ánh mắt của ngươi, hơi thở của ngươi không ngừng vây quanh, dày vò ta. Không cách nào thoát ra được. Ngươi nói ta biết có cách nào cho ta ngừng nhớ đến ngươi? Hãy nói ta biết..."

Tiểu cô nương lam sắc nằm bất động trên nền phòng, tự nói tự đáp một mình. Chỉ là âm thanh nói ra ngày càng nhỏ dần trong cuống họng, bờ môi ngày càng nhợt nhạt lạnh lẽo. Đôi mắt chậm rãi khép dần, mang theo nỗi đau đớn dày vò mà chìm vào vô thức. Nàng lần nữa ngất đi trên vũng máu chảy ra từ ổ bụng.

Lúc này hai cung nữ đi lấy vật dụng mới quay trở lại, vừa bước vào cửa nhìn thấy nữ thích khách kia nằm trên vũng máu, hai nàng cả kinh bật hét lên một tiếng chói tai.

Thái y nhanh chóng được vời đến cấp cứu cho nàng, sự việc đương nhiên không hề tới tai Thần Chủ Ngũ Châu, lẽ thường hai cung nữ được ngài giao phó trông chừng nàng, lại để xảy ra chuyện này chắc chắn sẽ bị phạt nặng, chúng nào dám nói ra. Kinh động đến ngài.
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Back