Bạn được yvette0090 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
42,400 ❤︎ Bài viết: 1298 Tìm chủ đề
Chương 100: Men Say Bồ Đào Túy

54798435077_b7df43b72b_o.jpg


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
Chỉnh sửa cuối:
42,400 ❤︎ Bài viết: 1298 Tìm chủ đề
Chương 103: Tâm Nhi, Quả Nhân Bảo Vệ Nàng

54798790977_a95c39b606_o.jpg


"Nghĩa mẫu của Thần chủ đột nhiên hạ cố tới đây liệu có khi nào liên quan tới tiểu nha đầu phàm gian kia không?"

"Tỷ cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết khắp cả Ngũ Châu người mà ngài ấy kính trọng nhất chính là nghĩa mẫu này. Vì thế lời nói của bà ta rất có trọng lượng. Nếu bà ta phản đối dung nạp thì tiểu nha đầu kia rất có khả năng phải rời khỏi thần cung."

"Oa, tiểu nha đầu ấy đã được Thần chủ lâm hạnh. Ngài ấy còn nỡ đuổi nó đi sao. Mấy ngày qua ngài ấy còn đích thân săn sóc cho nó. Sủng tới cái dạng này muội nghĩ Thần chủ sẽ không đành lòng tàn nhẫn như vậy đâu, huống hồ..."

Nàng cung nữ kia còn nói tiếp sau đó mấy câu: Huống hồ xưa nay nàng chưa từng nhìn thấy chủ nhân hạ mình chăm sóc cho ai như thế bao giờ, chỉ riêng có mình nó.

Thế nhưng tiểu cô nương lam phát đã sớm rời chân đi ngay sau câu nói đầu tiên. Trong lòng nàng nôn nóng bấn loạn, đinh ninh chắc rằng Thần Chủ Ngũ Châu sẽ tàn nhẫn đuổi mình khỏi thần cung. Bởi lẽ hắn chính là tên hôn quân vô đạo, Hậu cung ba ngàn giai nhân mất đi một người thì có đáng là gì.

Mấy ngày qua còn tránh đông tránh tây, gây khó dễ cho nam nhân ấy đủ điều. Hiện tại nghe rục rịch mấy từ rời khỏi thần cung tiểu cô nương lam phát mới cảm thấy bồn chồn, sợ hãi.

Không muốn điều đó xảy ra. Nàng ba chân bốn cẳng chạy một mạch tới chánh điện Kim Quang, muốn gặp mặt Thần Chủ Ngũ Châu đòi công đạo. Buộc hắn phải chịu trách nhiệm với mình sau cái đêm kinh hoàng ấy. Nàng thiết nghĩ trước thanh thiên bạch nhật, quần thần vây quanh. Hắn sẽ không phải không cần tới mặt mũi rồi chứ...

(chuyển cảnh)

Tới chánh điện Kim Quang, một toán thị vệ chặn ngay cửa chính không cho Lạc Tố Tâm bước vào trong. Nổi đóa nàng tay không tấc sắt lao vào đánh người chẳng cần biết tới hậu quả phía sau lưng. Như mọi ngày thì không sao thế nhưng hôm nay Thổ Thần đang có mặt ở chốn này, người ấy còn là nghĩa mẫu của Thần Chủ Ngũ Châu đức cao vọng trọng. Tiểu cô nương nhà nàng thật sự thiếu suy nghĩ, nông nỗi bồng bột.

Tiếng ồn náo ngoài cửa điện loang choang bay vào tận bên trong. Thần Chủ Ngũ Châu ngồi trên ngôi cao đoán biết kẻ nào đang làm loạn bên ngoài. Hắn liền hướng mắt nhìn Tiểu Hương đang đứng hầu bên cạnh, nàng ta quả nhiên thông minh hiểu ý chủ nhân liền ra ngoài cửa điện chặn đứng cuộc binh đao kia. Truyền lệnh chủ nhân mà đem theo vị tiểu cô nương bồng bột ấy vào trong.

Trên đường đi từ ngoài cửa điện vào trong sảnh chính cả hai giẫm chân lên thảm gấm chu sắc. Vì thời gian cấp bách Tiểu Hương vừa đi vừa nói với nàng, tuy nhiên cũng chỉ căn dặn nàng được có mỗi một câu: Nghĩa mẫu của Thần chủ đang ở đây nhớ chào hỏi bà ấy trước tiên.

Cơ mà khi vào tới đại điện khung cảnh diễm lệ xa hoa đã làm cho Lạc Tố Tâm quên mất điều quan trọng.

Chân mang hài vải giậm lên thảm gấm lót nền nơi chính đạo. Tố Tâm lơ ngơ nhìn khắp chánh điện rộng lớn trang hoàng, cấu trúc kiên cố chạm khắc tinh xảo. Đảo mắt qua khắp một lượt nhân số có mặt trong chánh điện gần cả chục người nam thanh nữ tú mà nàng chẳng biết đấy là ai. Ánh mắt rất nhanh dừng trên thân ảnh ở ngôi chí cao vô thượng kia rồi dán chặt vào đấy chẳng còn muốn dời tầm.

Thần Chủ Ngũ Châu long ngai tại ngự. Vẫn mảnh huyết y quấn thân cùng ngoại bào trắng tinh như tuyết. Quyền trượng đúc ba cân trên trạm khắc đầu rồng nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, uy quyền tối thượng triệu hồi.

Tố Tâm tay siết chặt dưới lớp y. Sâu trong đôi mắt hàm chứa thân thể đối phương vô bờ bến. Nàng chẳng còn nhìn thấy gì chung quanh nữa cả. Ngay lúc này chỉ muốn bước nhanh về phía đấng lang quân.

Thình lình giọng một nữ nhân bất giác cất lên mang theo ngập mùi giận dữ cùng ghét bỏ: "Giỏi cho một tiểu nha đầu phàm gian ngu muội, chút phép tắc cũng đều không có. Uyên nhi, người thế này con còn giữ lại trong cung?"

'Uyên nhi? Bà ấy gọi Thần Chủ Ngũ Châu là Uyên nhi. Nghe sao thân mật cùng quy quyền.'

Tố Tâm bừng tỉnh ngẩng nhìn sang bên cạnh cách long ngai chẳng bao xa nơi phát ra âm thanh quy quyền đấy. Một chiếc phượng ỷ khảm ngọc lưu ly đỏ. Một nữ nhân xinh đẹp ăn vận hồng y sang quý đang ngồi dáng vẻ cao ngạo uy nghi, giọng điệu cất lên cao ngạo mạnh mẽ chẳng chút đắn đo cân lường. Tiểu cô nương lam phát phần nào nhận ra bà ta chính là nghĩa mẫu của Thần Chủ Ngũ Châu đi. Chính là cái người mà lúc nãy đám cung nhân xôn xao bàn tán.

Còn chưa có biết nên làm gì, mình đã sai ở chỗ nào mà vừa mới gặp mặt đã bị bắt lỗi. Tố Tâm lúng túng giậm chân tại chỗ. Hàn Uyên đã quay sang nhìn nữ nhân ấy vội đỡ lời thay nàng: "Đều là hài nhi không tốt, không dạy dỗ đàng hoàng. Tâm nhi mới vào cung chưa bao lâu lẽ thường có một số lễ nghi cần phải học. Nghĩa mẫu lượng thứ cho."

"A Tâm, đây là nghĩa mẫu của quả nhân. Ngươi mau quỳ xuống thỉnh an người." Hàn Uyên ánh mắt sâu thẳm nhìn Tố Tâm.

Nàng vội vàng nghe lời hắn mà quỳ xuống chắp tay lạy cái người kia. Cư nhiên mở miệng chỉ ngắn gọn có một câu: "Nghĩa mẫu, xin chào a."

Đám cung nhân cùng nam thanh nữ tú ngồi dài hai hàng tháp ỷ dưới chánh điện đều mở to mắt há hốc miệng. Nữ thần được nàng quỳ lạy kia quả nhiên gương mặt đã tái sầm. Bà còn chưa nói tiếng nào kẻ quỳ dưới nền đã phủi phủi đầu gối tự tiện mà đứng dậy. Chọc tới dung nhan bà cũng đều biến sắc xanh rờn.

"Bổn cung còn chưa có cho phép ngươi đã tự ý đứng dậy. Nói năng thì lộn xộn ngông cuồng. Hai từ nghĩa mẫu này có thể để cho một kẻ phàm gian thấp kém như ngươi tùy tiện gọi sao. Người đâu, vả miệng."

Thổ Thần gằn giọng lệnh cung nhân bước tới vả miệng Lạc Tố Tâm. Nàng vội xua tay nhanh nhảu đáp lời: "Ấy ấy đừng vả, đừng vả. Bà thím này lão nương ta nói gì sai sao? Hắn thân là nghĩa tử của bà. Ta lại là nương tử của hắn. Theo lí thường chẳng lẽ không thể gọi bà một tiếng nghĩa mẫu hay sao?"

"Tiện nữ. Ngươi ăn nói xằng bậy. Còn chưa có phối hôn hợp cẩn, ai cho ngươi tự nhận mình là nương tử của hắn chứ?" Thổ Thần giận dữ quát lớn.

Tố Tâm vẫn tiếp tục đáp lời. Khóe môi nhếch lên đầy vẻ trêu chọc: "Cổ nhân có câu một đêm phu thê trăm năm tình nghĩa. Huống hồ ta và nghĩa tử của bà đã chung chăn chung gối suốt mấy ngày qua nơi Sầm Nghê viện. Cái gì cần làm cũng đều đã làm hết rồi đi. Lạc Tố Tâm ta đây cũng nên gọi bà một tiếng nghĩa mẫu mới hợp nhẽ nha."

Nam thanh nữ tú ngồi dài trên đại điện mặt tái sầm. Thổ Thần giận tím tới khóe môi cũng co giật run lên, lồng ngực phập phồng đập lên xuống. Điểm ngón tay về phía Lạc Tố Tâm bà ta gằn giọng mắng: "Ả tiện nhân lẳng lơ không biết xấu hổ. Cư nhiên còn dám ở đây thốt lời ngông cuồng bôi nhọ thanh danh của nghĩa tử. Thật chẳng ra làm sao. Người đâu, lôi nó ra ngoài đánh gãy chân cho bổn cung."

Nãy giờ ngồi xem màn kịch hay. Khóe môi còn giương lên một đường bán nguyệt. Nhưng khi nhìn thấy mấy tên thị vệ ập tới muốn chạm vào Lạc Tố Tâm lôi ra ngoài đánh đập. Thần Chủ Ngũ Châu đã không còn ngồi yên được nữa. Hắn lên tiếng can ngăn:

"Đợi đã nghĩa mẫu. A Tâm mới vừa bệnh dậy sức khỏe không tốt, không chịu nổi hình phạt ấy của người đâu. Vả lại người là hài nhi đem về, hài nhi tự sẽ có cách dạy dỗ, sao có thể kinh động tới nghĩa mẫu phải nhọc lòng."

"A Tâm còn không mau đa tạ người đã tha phạt." Hàn Uyên nheo mắt nhìn Tố Tâm.

Nàng vội chắp tay tạ ơn. Vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Thần Chủ Ngũ Châu rời long ngai tự lúc nào bước xuống đỡ lấy mình. Quay qua chào bà ta sau đấy hắn nắm tay nàng kéo khỏi chánh điện.

Thổ Thần nhìn theo mặt mũi tối sầm cơ hồ muốn thổ huyết. Nam thanh nữ tú ngồi dài trên đại điện một trận kinh ngạc đố kị không thôi.

Không phải ai xa lạ. Nam thanh nữ tú có mặt trong đại điện chính là tám đứa con cưng của bà, đều thuần dòng dõi thần tộc cao quý. Tài hoa xuất chúng xinh đẹp động lòng người. Tuy Thần Chủ Ngũ Châu nhân từ gọi bà hai tiếng nghĩa mẫu, tự xưng hài nhi bé bỏng trong vòng tay nhưng chung quy đôi bên không hề có máu mủ ruột thịt.

Bà từ lâu đã muốn tám đứa con cưng của mình phối hôn cùng hắn, duy trì huyết mạch thần tộc tôn quý muôn ngàn đời. Nhưng hắn tâm bền ý lành, bao năm tháng qua nhất mực từ chối.

Nay tận mắt nhìn thấy hắn ra sức bảo vệ một tiểu nha đầu phàm gian tầm thường hèn mọn. Bà nhận ra hắn đã động lòng phàm, muốn nhân cơ hội này mà ép duyên. Chí ít cũng phải để một trong tám nhi tử của bà leo lên long sàng của hắn. Sinh ra một tiểu ngoại tôn trắng trẻo mập mạp, nhất thế vô song.

(chuyển cảnh)
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back