Bạn được Meo Tran mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Bảy lần chia tay - selfaries

Tình yêu của tôi mang nhiều trắc trở, có thể vì số phận tôi lận đận, cũng có thể là vì định mệnh muốn tôi chuẩn bị đủ hành trang để khi tôi gặp được người tốt đẹp nhất thế gian tôi có thể kiêu hãnh mà đứng cạnh người. Dù là vì lý do gì thì tôi vẫn luôn đón nhận và xem những cuộc chia ly như một hành trình để tôi bước đến bên cạnh người tốt đẹp nhất dành cho tôi.

Lần chia tay đầu tiên vào năm cấp 2, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc vì tôi không tài nào trả lời được câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mình: Ban đầu là anh bắt đầu trước sao người bị bỏ rơi lại là tôi? Tôi không hiểu. Tôi biết anh chia tay tôi để đi an ủi cô bạn của anh vì cô ấy mới chia tay người yêu. Người ta nói với tôi, anh thích cô gái đó lâu lắm rồi. Vậy còn tôi? Hóa ra chỉ là vật để anh giết thời gian trong lúc chờ cô gái kia quay lại, là rừng tre để anh trốn tránh sự thật rằng cô gái kia không yêu anh.

Một tuần sau chia tay, sau khi tôi khóc mỗi ngày đến nỗi rã rời. Tôi nhận ra đến lúc mình phải lau nước mắt và thông suốt rồi. Chúng ta mới hẹn hò bao lâu chứ, 107 ngày thôi. Anh là loại người gì chứ, chỉ là một đứa nhóc muốn chạy trốn hiện thực nên muốn biến tôi thành rừng tre để anh ẩn mình. Tôi không phải đồ chơi của anh để khi anh thích thì chơi đùa đến khi có món đồ chơi mới thì vứt bỏ. Tôi càng không phải rừng tre của anh, tôi là một con người bằng xương bằng thịt, tôi có máu có trái tim. Trái tim tôi biết đập rộn ràng khi yêu ai đó nhưng cũng biết phải ngừng đập khi người đó không cần mình. Nghĩ lại thì tình cảm ở tuổi này thì có bao nhiêu là sâu sắc chứ. Tôi đã khóc suốt cả tuần vậy cũng là đủ rồi, tôi cũng chẳng ngu ngốc tới nỗi chỉ biết yêu để rồi phải suy sụp vì người như anh.

Lần chia tay đầu tiên kết thúc bằng một tuần lễ khóc nháo và bài học rằng "Đừng vì cô đơn mà nắm tay ai đó nếu không bạn sẽ thành món đồ chơi để người ta đùa giỡn". Tôi đứng dậy sau một tuần lễ gục đầu khóc lóc, tôi quyết định sẽ dùng đôi mắt hằn học để nhìn anh ta – người yêu cũ của tôi để anh ta biết rằng tôi không chỉ biết yêu mà còn biết ghét. Tôi ghét anh ta, có ai mà lại thích người đã giẫm đạp tình cảm của mình chứ. Lần đầu tiên bị vứt bỏ nhưng tôi vẫn còn là tôi, vẫn sẽ nhiệt tình với cuộc sống, vẫn hi vọng mãnh liệt vào tình yêu như mơ. Một đứa trẻ tập yêu thì mong mỏi gì được nhỉ? Biết yêu, biết dừng lại, biết nhận lấy bài học rồi bước tiếp là quá đủ cho đứa trẻ năm ấy.

Lần chia tay thứ hai là lúc đã trôi qua hơn một năm sau lần chia tay đầu tiên, vẫn như lần đầu tiên, tôi vẫn khóc rất nhiều. Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại bị bỏ rơi. Người khác nói xấu anh ta, người khác sỉ nhục anh ta trước mặt tôi. Tôi cãi nhau với họ với mong muốn đòi lại công bằng là tôi sai rồi ư? Tôi vì anh ta nói lý với đám đầu gấu của trường dù biết nếu làm vậy thì tháng ngày sau này của tôi sẽ chẳng yên ổn nữa cũng là lỗi của tôi sao? Đúng vậy, là lỗi của tôi. Có lẽ tôi nên im lặng, nên mặc kệ bọn nó. Tôi không hiểu sao giây phút nghe người khác nói về anh bằng lời sỉ vã tôi lại muốn chiến đấu vì anh, vốn dĩ chỉ cần làm ngơ như những lần khác mà bọn nó làm với tôi là được rồi mà. Là vì yêu sao? Là vì yêu nên không muốn người khác nói lời tổn thương người mình yêu. Vì yêu mà chiến đấu dù biết chỉ có mình tôi ở phe của chính mình. Đúng vậy, chỉ có mình tôi.. Anh nói với tôi "Sao thị phi cứ tìm tới em hoài vậy". Bảo vệ người mình yêu trong mắt tôi qua lời của anh chỉ là gây chuyện thị phi.

Lần này tôi cũng đã khóc rất lâu, cũng suy sụp rất lâu. Nhưng mà sau đó tôi vẫn là tỉnh táo lại, vẫn là đứng dậy tự lau nước mắt cho mình. Được rồi, một người đàn ông không phân trắng đen, chỉ biết trốn chạy, không dám phản kháng để người phụ nữ của mình phải thiệt thòi thì có gì mà tiếc nuối chứ - tôi đã tự nhủ lòng như vậy. Anh ta không thích sự bao đồng của tôi, không thích sự phản kháng của tôi. Anh ta thích một cô gái trầm lặng, yên tĩnh còn cuộc sống của tôi lại quá ồn ào náo nhiệt. Chúng tôi vốn dĩ không hợp nhau, từ đầu đã vậy.. Chỉ là do sự cố chấp của tôi mà bên nhau thôi.. Khóc lóc đủ rồi, không hợp nhau mà thôi không phải lỗi của ai hết. Là tại tôi từ đầu đã cố chấp muốn bên cạnh anh ta dù anh ta đã nói rằng chúng tôi không thích hợp. Là tại tôi muốn thử bước vào ngọn lửa dù biết sẽ bị thiêu chết như một con thiêu thân.

Lần chia tay thứ 2 cuối cùng cũng tan rã trong yên lặng để tôi hiểu ra bài học lần này là "Tính cách không hợp thì đừng gượng ép bên nhau vì dù được bên nhau rồi thì cũng chỉ để xa nhau thôi". Tôi tỉnh táo hẳn, ánh mắt dành cho anh ta không còn là gượng ép yêu thương, ánh mắt lúc ấy tôi dành cho anh ta chỉ còn một mảnh xa lạ như nhìn thấy một người dưng. Chúng tôi ai đi đường nấy, anh tìm cô gái dịu dàng yên tĩnh, tôi vẫn sẽ nhiệt tình can đảm bước về phía trước để đón nhận tình yêu phù hợp với chính mình. Đứa trẻ nhỏ tập yêu đã hiểu thêm một chút, biết không thích hợp thì phải buông tay.. Chắc bài học ấy thôi là đủ cho lần thứ hai rồi.

Lần chia tay thứ 3 của tôi rất bình thản vì người bị vứt bỏ không còn là tôi. Tôi vì sự ghép đôi của bạn bè mà hẹn hò với cậu ấy. Lần này tôi không còn thắc mắc vì sao phải chia xa nữa, câu hỏi khó của tôi giờ đổi cho cậu ấy. Chúng tôi đến với nhau từ đầu không phải vì thật lòng yêu nhau, hoặc chỉ có tôi là không yêu cậu ấy, tôi cũng không chắc.. Có lẽ tôi nên nhớ kĩ bài học của lần chia tay đầu tiên mà không nắm lấy tay cậu ấy khi cô đơn, nhưng mà tôi lại đi vào vết xe đổ của cuộc tình đầu. Cậu ấy khá tốt, rất chiều chuộng tôi. Nhưng có lẽ là vì không yêu nhau nên ưu điểm của cậu ấy với tôi thật ít ỏi còn khuyết điểm nhỏ nhặt lại trở nên thật to lớn. Vì không yêu thương nên tôi cũng không có lòng bao dung nào cho khuyết điểm của cậu ấy. Cuối cùng tôi nói chia tay với cậu ấy vì một chuyện chẳng đáng là bao. Lý do chia tay chỉ là cái cớ, tôi không yêu cậu ấy mới là sự thật.

Sau khi nói lời chia tay tôi không thấy áy náy gì mà lại còn cảm thấy thật nhẹ nhõm. Dù cậu ấy níu giữ nhưng tôi vẫn kiên quyết bỏ rơi cậu ấy. Tuyệt tình bỏ lại cậu ấy mà không cho cậu ấy một tia hi vọng nào. Tôi biết làm vậy thật tàn nhẫn nhưng dây dưa không dứt sẽ càng tàn nhẫn hơn với cậu ấy và cả tôi nữa. Nhưng có chết tôi cũng không ngờ vì lần chia tay này mà tất cả những lần yêu đương sau của tôi đều trở nên kinh khủng như một cơn ác mộng.

Lần chia tay thứ 3 kết thúc trong sự thản nhiên và tàn nhẫn của tôi. Qua lần này tôi hiểu rằng "Chỉ có khi yêu con người ta mới bằng lòng bao dung mọi khuyết điểm của nhau". Lần chia tay này khiến tôi thật nhẹ nhõm, quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt như không hiểu vì sao lại bị bỏ rơi của cậu ấy, tôi đã từng giật mình thản thốt. Nó thật giống đôi mắt của tôi ngày xưa, mơ hồ, bối rối chẳng biết mình làm sai điều gì để phải bị vứt bỏ. Nhưng mà trong lòng tôi lại chẳng mấy cảm thông, không yêu làm sao có thể cảm thông được đây? Chỉ là một chút thản thốt vì nhìn thấy bản thân của quá khứ mà thôi chứ tôi chẳng mảy may gì tội nghiệp cho người mà tôi đã tàn nhẫn vứt bỏ đó. Nói cho cùng thì lần chia tay này lỗi là vì tôi, không yêu mà vẫn muốn giữ cho mình để rồi lại vứt bỏ. Tôi thấy có lỗi nhưng chỉ biết chúc cậu hạnh phúc và tìm được người khác phù hợp hơn. Thật may, sau này cậu ấy tìm được người yêu thương cậu ấy thật lòng, còn tôi thì vẫn bước tiếp trên con đường đi tìm tình yêu của tôi và trả giá cho những gì tôi đã làm trong quá khứ. Đứa trẻ 17 tuổi bỏ rơi người khác dù biết thật tội lỗi.. Có lẽ, giây phút đối xử tệ với người khác đứa trẻ đó cũng biết nó sẽ phải trả giá. Nhưng đứa trẻ vẫn chọn trả giá vì nó không muốn phải cố yêu một người không phù hợp.

Lần chia tay thứ 4 còn chẳng tính là chia tay. Nói như vậy là vì chúng tôi còn chẳng phải người yêu của nhau. Nhưng mà tôi vẫn khóc rất nhiều suốt một thời gian dài. Chúng tôi biết nhau vì đêm giao thừa năm ấy, lúc tôi buồn nhất anh đã ở bên an ủi tôi. Sau này ở trường học anh ấy còn quan tâm tôi thật nhiều, thể hiện rằng anh ta có ý với tôi. Tôi đi chơi cùng bạn khác giới anh ấy ghen, anh ấy thường xuyên lượn lờ trước lớp tôi để tôi để ý, nhắn tin cho tôi mỗi tối. Anh ấy nói xong kì thi này sẽ tính chuyện của chúng tôi nhưng cuối cùng chẳng có gì cả. Anh ấy thi hỏng, anh bảo với tôi là anh không muốn dính dáng vào nữ sắc trước khi anh thành công. Tại sao? Rõ ràng là anh bắt đầu mọi thứ, là anh cưỡng chế xông vào cuộc sống của tôi rồi đảo lộn nó lên. Vậy thì tại sao cuối cùng anh bỏ lại mớ hỗn độn để mình tôi dọn dẹp, còn anh thì thản nhiên tới vậy rời đi mà không hề thấy tội lỗi? Là quả báo của tôi sao? Là vì tôi từng vứt bỏ người khác nên bây giờ anh đến để vứt bỏ tôi sao?

Sau khi anh nói anh không muốn liên lạc với tôi nữa tôi đã khóc rất lâu, khóc rất nhiều. Tôi khó chịu đến mức không nhịn được mà khóc nấc lên giữa lớp học. Nhưng nếu anh muốn rời đi rồi sao lại còn chạy đến lớp học của tôi? Tại sao lúc đó lại dỗ dành tôi? Tại sao lại cho đứa cố chấp như tôi một hi vọng để rồi tôi cứ đâm đầu vào mà níu giữ lấy anh? Tôi đã hèn hạ bao nhiêu trong mối quan hệ này khi nói với anh rằng "Anh không thích em cũng được, em chỉ cần anh đừng biến mất thôi, để mình em thích anh thôi cũng đủ rồi". Nhưng mà yêu một người mà biết trước rằng người ta không cần mình rất mệt mỏi. Một tháng sau khi cố chấp níu giữ anh bên cạnh tôi cuối cùng cũng mệt mỏi. Những tin nhắn hời hợt của anh hay những tin nhắn quan tâm của anh với tôi chẳng còn tác dụng gì nữa rồi. Sự hời hợt chẳng làm tôi đau lòng, sự quan tâm chẳng làm tôi rung động thêm lần nào. Chắc anh nhận ra tôi muốn từ bỏ nên anh lại bắt đầu quan tâm tôi như những ngày đầu mình gặp nhau. Nhưng có lẽ anh không biết, có những thứ cũng giống như chiếc quạt mùa đông, như chiếc áo bông mùa hè, như sự quan tâm muộn màng lúc đó của anh – đều không còn cần thiết nữa rồi.

Vậy là lần chia tay thứ 4 này vẫn xảy ra dù chúng tôi chẳng có một danh phận nào cho nhau. Kết thúc của câu chuyện, vẫn như bao lần, tôi lại nhận được bài học rằng "Đừng để bản thân trở thành mối quan hệ mập mờ của ai đó, không danh không phận đến lúc tổn thương cũng không ai cảm thông". Vậy là kết thúc cuộc tình không danh không phận, lúc ấy nhìn vào anh tôi chỉ thấy câm hận vì anh không yêu tôi lại quấy nhiễu cuộc sống tôi tới điên đảo. Nhưng mà là do tôi ngu ngốc, không danh không phận gì mà lại đem trao con tim mình. Lần chia tay này kết thúc cũng làm tôi hiểu rồi, tôi vẫn sẽ đứng dậy bước tiếp, sẽ tin tưởng có người yêu tôi thật lòng và sẵn sàng giữ tôi bên mình. Tôi cũng hiểu được yêu bản thân một chút, chỉ một chút để chính mình không phải vì sự quan tâm bất ngờ nào mà nghĩ rằng người ta thích mình. Chỉ có như vậy mới không thất vọng lần nữa. Đứa trẻ đã lớn hơn nhiều và đã bước thêm được một bước dài trên con đường tìm đến hạnh phúc đích thực..

Lần chia tay thứ 5 và 6 của tôi là đến cùng một người. Đúng như mọi người nghĩ đấy tôi đã chia tay, rồi quay lại, rồi lại chia tay. Người yêu của tôi lúc đấy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng những việc cậu ta làm với tôi cả đời tôi cũng không thể quên được. Lần đầu tiên chia tay với cậu ta là tôi nói ra. Rõ ràng là tôi nói ra nhưng tôi lại thấy vô cùng ấm ức cùng không cam lòng. Con trai sẽ không bao giờ nói lời chia tay nhưng họ biết cách để con gái phải nói lời chia tay trước. Đúng vậy, chỉ bằng sự lạnh lùng thờ ơ là có thể ép những cô gái với ước muốn được yêu thương phải nói lời chia tay. Hóa ra cậu ta đã ngoại tình với người khác. Nếu như lúc cậu ta thích cô gái kia có thể nói với tôi để tôi rời xa thì tốt biết mấy. Nhưng cậu ta không làm vậy, cậu ta lén lút qua lại với cô gái đó một thời gian rất dài mãi đến sau khi chia tay tôi mới biết mình đã bị đâm một nhát dao như thế nào. Lúc tôi nói lời chia tay với cậu ta lần đầu tiên, tôi hỏi "có thể cho em biết tại sao anh lại đối xử với em như vậy không?". Cậu ấy nói rằng không muốn tôi hi vọng vì cuối năm cậu ấy có thể sẽ đi định cư nước ngoài, cậu ấy không muốn tôi phải yêu xa rồi chờ đợi cậu ấy quay về. Tôi đã tin những lời nói đó, tôi đã nghĩ cậu ấy vì có nỗi khổ riêng nên mới đối xử với tôi như vậy. Nhưng mà tất cả chỉ là dối trá hết, chỉ có đứa ngu ngốc như tôi là tin những lời đó. Sau đó, bạn thân nhất của tôi ở nước ngoài đã qua đời trong một tai nạn xe. Người bạn đó cũng giống như người nhà của tôi vậy, mất đi cậu ấy tôi rất suy sụp. Tôi cần một nơi để tựa vào để đứng lên sau sự kiện đó. Lúc này người yêu cũ vừa mới chia tay giống như cọng rơm cứu mạng của tôi. Cậu ta chỉ đưa tay ra là tôi đã vội nắm lấy, níu chặt lấy mà không biết rằng cọng rơm mỏng manh này cơ bản chẳng thể cứu mạng tôi mà còn đứt lìa khiến tôi rơi xuống vực sâu vạn trượng. Một tuần sau khi quay lại chúng tôi lại chia tay. Lần này lí do của cậu ấy là "Mẹ em phát hiện rồi, mẹ không cho em quen chị". Tôi chỉ trả lời "ừm" vậy là chúng tôi thật sự kết thúc. Sau lần chia tay này tôi cuối cùng phát hiện, tất cả lí do chia tay của cậu ta chỉ là tìm cớ, thật ra cậu ta đang vui vẻ cùng cô gái khác từ lâu rồi.

Sau khi chia tay tôi như mất hồn, nghe bài hát nào cũng thấy thật bi thảm, chuyện gì cũng có thể khiến tôi đột nhiên đau lòng mà khóc nức nở. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trở nên suy sụp như vậy. Phải chăng là vì lần đầu tiên nếm thử mùi vị của sự phản bội nên tôi thấy kinh khủng? Hay là vì cùng lúc 2 người quan trọng trong cuộc đời mình rời xa? Tôi không biết nữa, tới giờ cũng không thể biết.. Đây là lần chia tay náo loạn nhất của tôi. Hơn một tháng liên tiếp tôi như phát điên vậy, khóc, cười, ngẩn người cứ đan xen chồng chất lên nhau. Mọi người xung quanh bắt đầu nói với tôi rằng tôi thật kì lạ. Và rồi lần chia tay này mang đến cho tôi không chỉ là bài học nữa mà là căn bệnh trầm cảm. Tôi được chẩn đoán rối loạn cảm xúc lưỡng cực và trầm cảm nhẹ.

Vậy là lần chia tay thứ 5 và thứ 6 trôi qua như một cơn ác mộng. Cơn ác mộng để lại cho tôi một căn bệnh nan y để rồi sau này bao lần tôi suýt chết vì căn bệnh đó. Bài học tôi học được ở lần này thật sự nhiều vô kể nhưng bài học làm thay đổi cuộc đời tôi lại là "Con gái phải yêu thương bản thân thật chân thành để dù có rơi vào vực sâu vạn trượng cũng có thể trở mình" Cuối cùng tôi cũng hiểu được rằng ai cũng sẽ phản bội tôi chỉ có tôi mãi mãi yêu thương bản thân mình. Tôi câm ghét người yêu cũ này, vì cậu ấy là người đầu tiên phản bội tôi, là người giả vờ giương tay ra khi tôi bên bờ vực thẳm để rồi nhìn tôi ngã xuống vực sâu. Nhưng mà có lẽ do tôi may mắn, hoặc do ý chí của tôi mạnh mẽ nên tôi đã bò lết thân mình leo lên để đứng trên đỉnh núi một lần nữa. Yêu thương bản thân thật sự đã khiến tôi trở nên kiên cường, mạnh mẽ và lí trí vô cùng. Tôi đã mất một thời gian dài để chữa lành vết thương do lần chia tay này gây ra, trong thời gian đó tôi cũng đã chuẩn bị để đón nhận và bảo vệ hạnh phúc của lần tiếp theo. Nhưng cơn ác mộng sau này sẽ không chỉ là cơn ác mộng của đứa trẻ nữa..

Lần chia tay thứ 7, lần chia tay cuộc tình mà tôi nghĩ là một đời. Chúng tôi va vào nhau khi đã cô đơn quá lâu và cần một người bên cạnh. Tâm hồn chúng tôi đồng điệu như thể chúng là một vậy. Nhưng mà mối tình lâu bền nhất của tôi, mối tình tôi nghĩ là một đời một kiếp, mối tình tôi cho là đúng đắn nhất cõi đời này cuối cùng cũng kết thúc trong một đêm mùa hạ. Chúng tôi từng hứa rằng chỉ chấp nhận lời chia tay khi chúng tôi đối mặt nhau và nói câu kết thúc.. Nhưng mà, cuối cùng thì tôi chỉ nhận được một dòng tin "Anh nghĩ chuyện mình nên dừng lại". Tôi chết lặng, hình như máu trong người tôi không chảy nữa.. Tôi ngã từ trên ghế xuống rồi thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại. Tôi hỏi "Vì hôm qua em giận dỗi sao?". Tôi gọi điện cho anh, anh từ chối tất cả, anh nói đừng làm vậy. Sao tôi có thể không làm vậy đây? Tôi không hiểu sao tình yêu mà tôi luôn tự hào là sẽ bền chặt không rời lại chỉ vì tôi giận dỗi một chút mà kết thúc như vậy. Tôi như đánh mất chính mình trong lúc ấy, tôi dùng mọi cách để van xin và níu kéo tình yêu của tôi. Nhưng không có ích gì cả. Anh nói với tôi, anh ngoại tình rồi. Anh đã làm chuyện mà anh luôn sợ hãi và câm ghét. Đại não của tôi như trì trệ, tôi không hiểu những gì anh nói. Anh đưa tin nhắn của anh cùng người ấy cho tôi, tôi thấy hai người thật hạnh phúc, hai người gọi nhau bằng danh xưng mà tôi và anh thường hay gọi. Anh nói "Cô ấy tốt hơn em, anh không muốn so sánh nhưng sự thật là vậy". Đúng vậy, trong mắt người yêu nhau thì đối phương thật tốt đẹp, còn người khác chỉ là một trò cười mà thôi. Và tôi giờ là trò cười trong mắt anh. Anh nói "Cô ấy cũng biết chuyện của mình, nhưng người ta không chấp nhất". Đương nhiên rồi, chấp nhất làm gì khi tôi là kẻ đến trước mà lại bại trận dưới tay một kẻ đến sau. Tôi thua vì tình yêu của anh vốn không còn nằm ở chỗ tôi nữa mà thôi. Người từng nói với tôi "Đừng phản bội anh vì anh sợ nhất là những kẻ ngoại tình, anh ghét lắm" để rồi giờ anh trở thành dạng người mà anh nói ghét. Mùi vị của phản bội, tôi nếm trải hai lần, nhưng nó vẫn cay đắng như lần đầu tiên thử. Tôi từng rung động trước nhiều người, nhưng tôi không muốn tổn thương anh nên tôi đã không làm thế. Nhưng có ai ngờ kẻ sợ bị tổn thương lại đi tổn thương người khác, còn kẻ sợ làm đau lòng người khác lại bị người ta đâm cho một dao đến máu chảy đầm đìa. Thì ra lí do đều là cái cớ, thay lòng mới là sự thật. Anh thay lòng rồi.

Sau khi bị cưỡng ép phải chấp nhận lời chia tay, tôi vẫn cố liên lạc với anh bằng mọi cách, nhưng tiếc là anh chẳng để tôi làm thế. Tôi đau lòng, đau đến mức đến thở cũng thấy thật khó nhọc, trái tim như bị ai đè nén đau đớn. Nhưng tôi không khóc. Không phải vì tôi không muốn khóc mà là vì tôi không khóc được. Đứa trẻ mau nước mắt như tôi vậy mà giờ đây muốn gào khóc thật to nhưng đôi mắt lại khô cạn. Tôi thả mình vào màn đêm, để bóng tối bao bọc lấy tâm hồn mình. Tôi ước gì mai tỉnh dậy mọi thứ vẫn như lúc đầu, tôi và anh vẫn thuộc về nhau. Tôi tỉnh dậy sau một đêm kinh hoàng, nhưng hình như đó không là cơn ác mộng. Bạn bè hỏi tôi có ổn không. Tôi làm sao có thể ổn đây? Mối tình của tôi cứ ngỡ một đời vậy mà đã kết thúc sau 456 ngày. Tôi vẫn không thể khóc. Tôi sợ hãi rằng tôi không quên được mối tình này, không quên được những kỉ niệm đẹp đẽ của những ngày trước. Tôi thà rằng mình cứ như trước, có thể khóc thật to để nước mắt cuốn sạch đi hết những kỉ niệm. Nhưng đến khóc tôi cũng không làm được. Tôi lại tìm về nơi mà chúng tôi lần đầu quen biết – Tinder. Tôi đọc lại dòng tin nhắn ngày trước anh gửi, anh nói sẽ không bao giờ để tôi lại một mình, lúc đó tôi đã rất tin tưởng vậy mà cuối cùng.. Hóa ra tình yêu chỉ là những câu nói dối, một người nói còn một người ngu ngốc tình nguyện tin tưởng. Lại một ngày đêm đau đớn và mơ hồ trôi qua. Ngày thứ 3 sau chia tay, tôi dường như đã tỉnh, tôi khóc, khóc như chưa từng khóc bao giờ. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, anh thay lòng rồi, từ nay về sau chúng ta hết rồi. Tôi chui vào chăn giữa cái nóng 40 độ, tôi không muốn ai thấy tôi khóc. Chắc có lẽ tôi sẽ chưa quên được cuộc tình này nhưng mà sẽ ổn thôi. Tôi biết tôi đã bị đẩy đến bên bờ vực, không thể ngã xuống được, tôi phải quay đầu lại thôi..

Gần một tuần sau chia tay, tôi thỉnh thoảng có khóc. Tôi xóa hết hình ảnh của chúng tôi, xóa hết những tin nhắn yêu thương của ngày còn yêu nhau. Nhưng tôi biết kí ức thì không dễ xóa như vậy. Nhưng không có thứ gợi lại những kỉ niệm thì chắc kí ức đó cũng sẽ mau chóng hao mòn theo thời gian thôi. Ừm tôi mong là thế. Lần chia tay này có lẽ cũng không tệ đến thế, có lẽ vì tôi ghét sự phản bội, có lẽ tôi cũng biết mình không thật lòng muốn tha thứ cho kẻ phản bội, có lẽ vì tôi cũng yêu bản thân nhiều hơn một chút nên chẳng muốn bị tổn thương, có lẽ.. Sau lần chia tay này tôi cũng đã tìm lại được nhiều thứ tôi đánh mất. Những người bạn lâu ngày không liên lạc đến bên tôi như thể chúng tôi chưa từng xa nhau vậy. Có lẽ ông trời thật sự không lấy mất của ai một thứ gì cả, ông ấy mang tình yêu của tôi đi và tìm lại những mối quan hệ mà tôi lỡ tay đánh mất. Tôi đang nghĩ liệu yêu thêm lần nữa tôi sẽ lại đánh mất lí trí của mình hay không. Tôi không chắc nữa, tôi chỉ biết nếu yêu thêm lần nữa tôi vẫn sẽ yêu hết lòng mình, vẫn sẽ tin tưởng, vẫn sẽ hi vọng thật nhiều. Nhưng tôi cũng sẽ yêu bản thân nhiều hơn, biến mình thành phiên bản hoàn hảo nhất để luôn thật xinh đẹp, dũng cảm và tràn đầy sức sống.

Gửi đến những cô gái như tôi, nếu em có đang đau khổ vì một mối tình tan vỡ thì cũng đừng lo, những mối tình tan vỡ là những mối tình vốn đã không hề chắc chắn. Đừng buồn nhiều rồi tự trách bản thân mình, tình cảm là thứ không thể cố gắng, nhưng một bản thân hoàn mĩ thì có. Những cuộc tình tan vỡ cũng chỉ là những bước đệm để em đi xa hơn, để em bước lên nơi dừng chân an toàn hơn mà thôi. Đừng vì một bậc cầu thang vỡ mà để mình ngã xuống, hãy bước lên những bậc thang tiếp theo để lên cao hơn và đứng ở nơi mà ta xứng đáng. Hãy cứ yêu và cứ sai nhưng đừng đánh mất chính mình và đừng để mình ngã xuống vì bất kì điều gì những cô gái nhé. Viết cho tôi cũng là viết cho ai đó giống tôi.
 
Last edited by a moderator:
1 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Cảm giác muốn từ bỏ​


Có tưởng tượng mình cũng không dám tưởng tượng mình lại tiếp tục sự nghiệp yêu đơn phương, mà lại đi thích người không nên thích nhất. Thật sự không thể hiểu được bản thân luôn mà. Mình không muốn thừa nhận đâu, não thì cứ bảo là ngộ nhận thôi, tỉnh táo lên, mà cơ thể bán đứng mình. Mình còn lạ gì cái nhịp tim ấy nữa. Lần trước, cách đây 5 năm, lần đầu tiên mình cảm nhận được nó. Nó đã là mình khổ sở biết bao nhiêu rồi. Qua mấy năm ấy mình mới biết mình là 1 đứa lụy tình. Nó làm mình sợ khi nhận ra nó, thật sự rất sợ. Sợ người ta không có tình cảm với mình, sợ mối quan hệ chỉ như bây giờ, không tiến triển, sợ mình sẽ tiếp tục yêu đơn phương trong lặng lẽ rồi lại lụy tình. Rất sợ!

Vì vẫn là theo lối mòn cũ, vẫn là "mưa dầm thấm lâu", mình cảm mến người ta trước. Mặc dù lần trước và lần mày là 2 người khác nhau, 2 môi trường khác nhau, tính cách của họ khác nhau, chính bản thân mình cũng khác trước rất nhiều. Nhưng mình vẫn lo sẽ đi vào vết xe đổ cũ. Mình không tự tin, mình thấy lo lắng cho mối quan hệ này, mình cảm thấy không thích chính bản thân mình.

Sao lại đi thích một người không nên thích.. Người ta hơn mình về mọi mặt, có lẽ mình từ ngưỡng mộ rồi qua thời gian tiếp xúc nhiều chuyển thành cảm mến. Hiện giờ người ta chỉ coi mình là một người đồng nghiệp, không hơn, không kém. Thậm chí mình vẫn còn cảm thấy có một bức tường ngăn cách, giờ thì nó mỏng hơn so với nửa năm trước rồi, nhưng mà nó vẫn tồn tại. Và mình còn hiểu, hiện giờ với người ta, công việc là tất cả, người ta đang độc thân và cảm thấy ổn vì điều đấy. Thật sự không coi mình là đối tượng có thể yêu đương. Chưa kể người ta là sếp của mình. Mọi người trong công ty sẽ đánh giá theo hướng nào đây, "với cao" chăng?

Mình muốn bỏ đoạn tình cảm này, mình không muốn mỗi ngày đều "tập thể dục cho tim", không muốn đi tương tư chính người ngồi cạnh mình, không muốn cảm nhận lại cảm giác rất gần mà lại rất xa. Không muốn chút nào..

Lâu rồi mới có cảm giác rung động của 1 thiếu nữ mà nó thật buồn.
 
Last edited by a moderator:
3,033 ❤︎ Bài viết: 391 Tìm chủ đề
Có tưởng tượng mình cũng không dám tưởng tượng mình lại tiếp tục sự nghiệp yêu đơn phương, mà lại đi thích người không nên thích nhất. Thật sự không thể hiểu được bản thân luôn mà. Mình không muốn thừa nhận đâu, não thì cứ bảo là ngộ nhận thôi, tỉnh táo lên, mà cơ thể bán đứng mình. Mình còn lạ gì cái nhịp tim ấy nữa. Lần trước, cách đây 5 năm, lần đầu tiên mình cảm nhận được nó. Nó đã là mình khổ sở biết bao nhiêu rồi. Qua mấy năm ấy mình mới biết mình là 1 đứa lụy tình. Nó làm mình sợ khi nhận ra nó, thật sự rất sợ. Sợ người ta không có tình cảm với mình, sợ mối quan hệ chỉ như bây giờ, không tiến triển, sợ mình sẽ tiếp tục yêu đơn phương trong lặng lẽ rồi lại lụy tình. Rất sợ!

Vì vẫn là theo lối mòn cũ, vẫn là "mưa dầm thấm lâu", mình cảm mến người ta trước. Mặc dù lần trước và lần mày là 2 người khác nhau, 2 môi trường khác nhau, tính cách của họ khác nhau, chính bản thân mình cũng khác trước rất nhiều. Nhưng mình vẫn lo sẽ đi vào vết xe đổ cũ. Mình không tự tin, mình thấy lo lắng cho mối quan hệ này, mình cảm thấy không thích chính bản thân mình.

Sao lại đi thích một người không nên thích.. Người ta hơn mình về mọi mặt, có lẽ mình từ ngưỡng mộ rồi qua thời gian tiếp xúc nhiều chuyển thành cảm mến. Hiện giờ người ta chỉ coi mình là một người đồng nghiệp, không hơn, không kém. Thậm chí mình vẫn còn cảm thấy có một bức tường ngăn cách, giờ thì nó mỏng hơn so với nửa năm trước rồi, nhưng mà nó vẫn tồn tại. Và mình còn hiểu, hiện giờ với người ta, công việc là tất cả, người ta đang độc thân và cảm thấy ổn vì điều đấy. Thật sự không coi mình là đối tượng có thể yêu đương. Chưa kể người ta là sếp của mình. Mọi người trong công ty sẽ đánh giá theo hướng nào đây, "với cao" chăng?

Mình muốn bỏ đoạn tình cảm này, mình không muốn mỗi ngày đều "tập thể dục cho tim", không muốn đi tương tư chính người ngồi cạnh mình, không muốn cảm nhận lại cảm giác rất gần mà lại rất xa. Không muốn chút nào..

Lâu rồi mới có cảm giác rung động của 1 thiếu nữ mà nó thật buồn.

Đồng cảm vì bản thân mình cũng từng như thế^^
 
3 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Một lần từ chối soái ca và lời đồn​


Cuộc đời tôi nó lạ lắm mọi người ạ, không có duyên với trai. Chuyện là vào năm tôi học lớp chín, vì khi ấy học khá tốt và cũng khá nổi tiếng trong trường nên chuyện được các bạn nam để ý cũng không có gì lạ. Và rồi, điều gì đến cũng sẽ đến, một bạn nam cùng khối đã bày tỏ lời thích tôi. Bạn nam ấy có thể coi là cực phẩm, học giỏi, chơi thể thao giỏi, độ đẹp trai không phải bàn. Thật ra thì cũng có thể nói nhà hai đứa quen nhau, lại học cùng nhau từ thời mẫu giáo, thằng đó nó có ý với tôi cũng không phải ngày một ngày hai. Mỗi ngày đều nhắn tin ăn cơm chưa, mệt không, trong khi đó ngày nào cũng gặp. Thấy nó tỏ tình bất ngờ như vậy thì tôi cũng sốc chứ. Nhưng rồi, tôi đã làm một điều đáng phải trừng trị: Từ chối thẳng thừng thằng nhỏ đó. Tôi nói lúc đó là tôi chưa thích con trai, không có cảm giác gì hết, kêu nó lo học hành đi. Cu cậu bị tôi từ chối hình như sốc, đứng thừ người, hốc mắt đỏ hoe, nhìn thương lắm. Nhưng mà tôi lúc đó không muốn yêu đương thiệt, tôi luôn cảm thấy phiền phức với việc nhắn tin hỏi thăm nhau, nắm tay, cùng nhau học bài..

Từ ngày bị tôi từ chối, bạn nam đó không còn nhìn thẳng tôi, hãy nói chuyện như những người bạn bình thường. Và rồi, bùm, tin đồn tôi bị bê đê lan rộng khắp trường, thầy cô ai cũng bảo với tôi rằng thầy cô luôn ủng hộ con, mặc dù con.. Tôi lúc đó kiểu bùng nổ, cái quần gì vậy. Hỏi mấy đứa bạn thân, tụi nó bảo rằng tại tôi từ chối cực phẩm nên chắc tôi bị có vấn đề về giới tính. Ủa, gì vậy, ủa ủa ủa? Và rồi, tin đồn cứ thế bay xa, tới tận các trường trong huyện. Mẹ tôi biết chuyện thì cười ngặt nghoẽo, tôi tự hỏi tôi là con nuôi đúng không, hay con lượm được. Tin đồn đó không sao giải thích được nên kệ luôn. Kể từ đó đến nay, trong phạm vi mười mét của tôi, không hề xuất hiện một bóng dáng đứa con trai nào, có thì tụi nó cũng coi như anh em chiến hữu thôi. Kể ra vậy thôi, để an ủi tấm thân bé nhỏ này đã bị dọa sợ rồi.

Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện buồn của lòng tôi. À đúng rồi, về phần cậu trai kia đã có người yêu rồi, bạn thân của tôi chứ còn ai, nên đừng mơ mộng gì nữa nha các cô gái của tôi ơi!
 
Last edited by a moderator:
1 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Lâu rồi mới có cảm giác an yên đến vậy!

Lặng lẽ xem hết tất thảy những tin tức mới về cậu. Âm thầm nghe lại từng bản nhạc mà cậu viết.. nhưng không hiểu sao, dạo này tớ thấy mình thật bận rộn.

Tớ chợt phát hiện, có quá nhiều thứ cần phải lo. Tớ đã không còn là cô bé ngày nào cần vòng tay chở che của bố mẹ, đã không còn nhỏ bé để có thể bật khóc bất cứ khi nào mà mình muốn. Hiện tại, nên trưởng thành rồi!

Những ngày tháng chênh vênh trước đây của cậu vất vả lắm đúng chứ? Phải rồi, ai mà không có những khoảng thời gian đầy bất lực và mệt mỏi, chẳng ai mà không phải trải qua thăng trầm rồi mới được hưởng những bình đạm an yên..

Mà cậu này, có phải tớ yếu đuối lắm không? Lắm lúc tớ đã suy nghĩ rằng, rốt cuộc thì tớ đang cố gắng vì điều gì?

Mọi người hỏi tớ, học rồi thì làm gì? Làm rồi thì lương thế nào? Định đến hôn sự gia đình gì chưa? Tớ chỉ biết cười trừ!

Cuối cùng thì tớ đang sống vì điều gì cậu nhỉ?

Thật tốt khi vào khoảng thời gian đó, cậu đã tìm thấy niềm đam mê cả đời của mình. Để giờ đây, cậu có lẽ phần nào hạnh phúc vì điều đó!

Năm đó nhìn thấy cậu nơi sân khấu, quỳ rạp xuống mà bật khóc khi nhìn thấy bố mẹ đến concert cổ vũ, mình nghĩ.. kể từng thời điểm đó, cậu đã thành công rồi!

Thành công đổi lại nụ cười của bố mẹ!

Thành công nhận được ánh mắt tin tưởng kiên định của người thân dành cho mình!

Thành công đào hố vùi lắp những kẻ từng mỉa mai đam mê mà cậu muốn dùng cả đời để theo đuổi!

Thành công đó khiến mình rất cảm động! Và rồi mình đã biết rằng, mình nên cố gắng vì điều gì!

Một lần nữa, cảm ơn cậu rất nhiều!

Cảm ơn vì đã xuất hiện, cảm ơn vì những điều tốt đẹp mà cậu đã làm cho chính mình, cho gia đình và cho cả một đứa đã lạc lõng như tớ!

Ngày thi Đại học, phòng tớ kín đầy những câu nói của cậu. Từng câu từng chữ, tớ đều ghi lại cẩn thận và chiêm nghiệm nó!

Lúc tớ thất bại với ước mơ của mình, câu nói của cậu cũng đã giúp tớ vực dậy và bước tiếp!

Có đôi khi một ngày dài trôi qua đầy mệt mỏi, tớ chỉ muốn mau chóng về nhà, lật giở từng tấm hình của cậu, nghe lại chuỗi bài hát trong playlist quen thuộc.. Cuộc sống của tớ, hình như chỉ vậy là đủ!

Chỉ cần cậu còn trên sân khấu, chỉ cần cậu còn sáng tác, chỉ cần trong lòng cậu vẫn nhiệt thành với con đường này, tớ nguyện lòng làm người bảo hộ, ở phía sau trợ lực, cậu không biết cũng chẳng sao.

Vì tớ tình nguyện..
 
1 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Yêu thầm đáng sợ đến mức nào?

Nó có thể là những nỗi dằn vặt trong tâm hồn bạn. Nó gom góp những tình cảm vụn vặt mỗi ngày, đến một lúc nào đó nó sẽ trở thành một cái gai nhỏ, khiến bạn đau le lói mỗi ngày dài trôi qua.

Tôi yêu thầm một người không nên thương, như chú cá nhỏ tương tư những áng mây trắng trên bầu trời xanh, chỉ có thể ngước đầu nhìn ngắm nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới.

Lần đầu tôi thấy anh là vào mùa thu 4 năm trước. Tôi cũng chỉ mới 15, 16 tuổi, trong ngày đầu nhập học vấp phải áo dài mà ngã, xấu hổ đến đỏ cả mặt. Một cánh tay xa lạ đã đỡ tôi đứng dậy, đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng dám quên đi khuôn mặt của chủ nhân bàn tay ấy. Lần thứ hai tôi nhìn thấy anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đứng thẳng lưng trên bục phát biểu chào đón học sinh mới. Giọng nói anh dõng dạc trầm thấp, đầy khoan khoái tự tin. Từ giây phút đó, tôi đã biết mình sẽ không bao giờ với tay được tới nơi anh.

Anh lớn hơn tôi 2 tuổi, tôi gặp anh khi anh đã là học sinh 12 sắp tốt nghiệp. Những ngày đầu tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích anh lâu đến vậy. Anh học giỏi, cao ngạo và tài năng, chính là bạch mã hoàng tử trong mắt nữ sinh cả trường. Tôi thì không đẹp, không giỏi cũng chẳng có tài cán gì lại còn tự ti. Anh chính là áng mây trắng cao thượng, tự do mà trôi nổi trên nền trời xanh. Tôi lại không phải nàng tiên cá, chỉ đơn giản là chú cá nhỏ nằm sâu dưới đại dương chỉ biết ngẩng đầu tương tư bầu trời.

Tôi nhỏ nhoi đến mức chưa bao giờ dám tiếp cận anh cả. Tôi yêu thầm anh 4 năm, chỉ nói với anh được đúng 1 câu "cảm ơn" vào lần đầu tiên gặp nhau. Tôi học theo mọi thói quen của anh. Anh thích uống Sting, tôi ngày nào cũng uống ít nhất một, hai chai đến đau bao tử nhập viện. Anh thích uống trà sữa vị matcha, tôi cũng vì anh mà thay đổi khẩu vị. Anh thích chơi bóng rổ, tôi thì chưa từng vắng mặt trong các buổi tập của anh. Hay thỉnh thoảng tôi lại cố tình đi sau lưng anh, nhìn bóng lưng vững chảy và bờ vai rộng của anh. Tôi cũng đã từng ước, ước gì được một lần tựa đầu vào bờ vai đó, một lần thôi cũng được..

Sinh nhật anh, tôi sẽ lén bỏ một thỏi socola và thiệp vào hộc bàn anh, nhưng chưa lần nào tôi dám ghi tên mình cả. Anh cũng có bạn gái, một chị gái rất xinh nhỏ hơn anh 1 tuổi. Cũng đúng thôi, người ta thường nói mây tầng nào gặp gió tầng đó. Cô ấy xinh đẹp và giỏi giang, hát rất hay. Nghe nói anh là người tỏ tình, anh thường đàn cho chị hát ở hàng ghế sau trường. Đó là một mối tình rất đẹp, đẹp đến nỗi, tôi không có quyền ghen tỵ hay ganh ghét.

Rồi anh đậu Đại học, đến Sài Gòn học. Tôi nghe nói anh và chị vẫn yêu xa. Tôi đã từng nghĩ, không còn nhìn thấy anh, chắc sẽ thôi không còn thích anh được nữa. Nhưng tình cảm là thứ không bao giờ điều khiển được bằng tư duy. Tôi chỉ còn nhìn thấy anh qua các story và dòng trạng thái trên Facebook hay Instagram, tôi lại bắt đầu nhớ anh, nhớ đến không thể nào tưởng tượng được. Anh và chị đã chia tay sau một tháng anh học xa. Nghe nói chị không chịu nổi việc yêu xa, chị hoài nghi anh không chung tình. Tôi thì chẳng nghĩ vậy, tôi thích anh đến nỗi tin anh vô điều kiện.

Tôi nhỏ bé và tự ti hơn cả những gì tôi từng nghĩ. Tôi thích anh, không dám nói với bất kì một ai, chỉ mỗi mình tôi biết. Tôi thậm chí còn sợ anh biết được tình cảm này. Tôi không muốn nghe anh từ chối mình, lại càng không muốn anh thương hại tôi mà động lòng. Tôi có thể nhỏ bé, tự ti, nhưng tôi cũng có tự tôn và biết tôn trọng tình cảm của chính mình.

Tôi đậu đại học, ở trường gần anh. Tôi cũng thỉnh thoảng hay chạy sang trường anh, ôm ấp hy vọng được nhìn thấy anh một lần giữa hàng ngàn sinh viên. Hơn nửa năm trước, tôi đã nhìn thấy anh, anh vẫn vậy, đẹp trai và cao ngạo, nổi bậc hẳn trong biển người, anh cũng trông thấy tôi, chắc anh trông tôi có vẻ quen, há miệng định gọi tôi, nhưng chắc anh không biết tôi tên gì, nên môi anh cứ mở rồi khép lại, mãi đến khi có người bạn gọi anh đi mất. Và trong phút giây anh quay lưng bỏ đi, mũi tôi cứ cay cay rồi bất chợt nhòe đi đôi mắt. Hình như đây là lần đầu tiên tôi khóc sau 4 năm yêu thầm anh.

Tôi nhận ra tình cảm của tôi quá đỗi nhỏ nhoi. Tôi yêu thầm một người mà ngay cả tên của mình người đó dường như cũng chưa từng biết, nhìn mặt cũng chỉ đơn thuần là có vẻ quen quen. Xót xa đến cùng cực. Những dằn vặt trong tâm hồn cứ thể bùng phát, đánh vỡ đi lớp phòng ngự mang tên mạnh mẽ trong tôi. Tôi sợ anh biết mình thích anh, không dám tiếp cận anh, nhưng lại bậc khóc ngay khoảnh khắc tưởng chừng vụn vặt đó. Tình cảm đôi khi khó hiểu đến thế..

4 năm đẹp nhất cuộc đời tôi dành trọn cho một người không nên thương. Chính tôi cũng chẳng biết đến bao giờ mình ngừng yêu anh, ngày mai, tháng sau hay vài năm sau nữa. Tình cảm là vậy, khó buông bỏ đến cùng cực, nhưng tôi cũng chẳng đủ can đảm để tiếp tục. Thôi thì hẹn gặp anh ở một tương lai, hy vọng tôi sẽ có thể dõng dạc giới thiệu tên mình với anh vào một ngày mà tôi thôi không còn thương anh nữa..
 
65 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Chuông gió!

Choeng.. Tiếng rơi từ trên lan can đan xen làn gió vội những ngày vào đông. Tôi nghe thấy. Một mảnh ký ức như nhòa đi hòa lẫn trong tiếng vụn vỡ. Hóa ra là chiếc chuông gió ngoài ban công. Tôi chợt bâng khuâng 1 lúc, 1 đoạn ký ức như chạy về cái ngày mà tôi cầm chiếc chuông gió ấy. Tôi mang máng nhớ lại. Hình như là một ngày hè những năm tháng còn vô lo vô nghĩ, tôi đang chạy trên bờ cát dài với những tia nắng đủ khiến làn da mình có những ấn tượng sâu sắc. Chợt chuông điện thoại vang lên với chiếc nick name dễ thương cộng 1 trái tym to bự chạy trên màn hình điện thoại. Lục lọi lại mọi ngăn ký ức nhưng tôi đã không còn nhớ dòng số tưởng chừng như khắc ghi vào tâm khảm ấy nữa rồi. Quay lại với dòng hồi tưởng, tôi nhớ rõ một giọng nói mà ngày ấy khiến tôi mê mẩn, nhớ mong, rằng là: "Anh để em ở nhà, em nhớ anh.. Về không có quà em cho anh làm rể nhà khác". Ngày ấy chúng tôi chỉ là những đứa trẻ non nớt của Hà Nội những ngày chưa trở mình. Hà Nội ngày ấy đẹp, đơn giản vì chúng tôi có nhau. Không mất quá nhiều thời gian để tôi phi vội vào những quán lưu niệm rìa bờ biển Cửa Lò. Trong giây lát, tôi quyết định cầm về cho nửa kia chiếc chuông gió có hình cô gái mặc áo dài truyền thống Việt Nam, giản dị nhưng đẹp, hệt như em vậy. Kết thúc 3 ngày xa Hà Nội, tôi trở về với thành phốnơi có em. Được gặp em tôi như được tưới lên tâm hồn thỏa những ngày héo úa. Tình yêu ngày thơ ngây dù dại khờ nhưng vẫn muốn trải, chút bâng khuâng nhắn gió gửi tới nơi ai. Vội vàng chúng tôi hẹn gặp nhau và trao nhau món quà kèm những chiếc hôn vội. Ngày ấy là những trang hồng trong cuốn sách của riêng chúng tôi. Nhưng chỉ dừng lại ở đó, tôi vội thoát ra khỏi suy nghĩ miên man, tôi không muốn hồi tưởng lại những ngày nhật ký đượm màu buồn, những ngày mà chúng tôi nhuộm sắc tối rồi đặt dấu chấm hết cho câu chuyện dang dở của nhau.. Chiếc chuông gió ấy được trả lại cùng cuốn nhật ký nhỏ mà chúng tôi đã dùng hết những mĩ từ ngờ nghệch để viết cho nhau. Kết thúc một câu chuyện mà chúng ta đã từng gọi nhau là thanh xuân để rồi thành kỉ niệm.. Hồi ức là món ăn có ngọt bùi, có cay đắng và may mắn không có hận thù. Và rồi chúng ta sẽ lại quên nhau để tìm 1 nửa khác. Tạm biệt chuông gió, tạm biệt kỉ niệm, tạm biệt những kí ức ngọt ngào và tạm biệt em. Tạm biệt những điều rung động mà chúng ta để lại cho nhau. Sau cùng Hà Nội vẫn đẹp, chỉ là anh không thấy em nữa rồi..
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back