

Tác phẩm: Tâm người tựa hàn băng
Tác giả: Tiểu Đan
Thể loại: Ngôn tình.
Tác giả: Tiểu Đan
Thể loại: Ngôn tình.
"Chiêu Hòa, dù nàng có hận ta, nhưng cũng đừng quên, từng có một người yêu nàng như thế!"

Tiểu dẫn: Thiên giới ngàn năm trước từng tồn tại một Ma đầu có tên Bắc Đường. Hắn là một trong tứ đại Ma đầu lợi hại nhất Ma giới. Hắn từng tu luyện cấm thuật, bày mưu hủy diệt Thiên giới, thống nhất tam giới. Khi trận đại chiến diễn ra, sinh linh đồ thán, tất cả chìm trong biển máu. Lúc đó, Thiên đế có người con trai tên Dịch Phong. Chàng là người oai phong, anh dũng bất phàm, là thượng thần nhỏ tuổi nhất của Thiên giới nhưng lại có tu vi đứng đầu trong giới cảnh tu tiên. Chàng đã ra trận, quyết chiến chống lại âm mưu của bọn Ma giới, dẹp loạn cho chúng sinh, lập lên đại công lớn.
Cuối cùng, Ma giới bị hủy diệt, chàng phong ấn Bắc Đường trong cấm địa của Thiên giới, tam giới yên ổn, chàng được phong làm Đế quân đầu tiên của Thiên giới khi chỉ mới hơn hai vạn tuổi.
Nhưng chàng lại lạnh lùng, vô tình, mặc dù dung mạo tuấn tú hơn người, nhưng nó lại là vũ khí giết chết bao trái tim của những nữ nhân đem lòng yêu mến chàng. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến khi chàng gặp Chiêu Hòa. Trải qua bao thăng trầm, những biến cố khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng lại chẳng được tương phùng.
Tại Thái Từ cung của Đế quân hôm nay yên ắng một cách lạ thường. Vẫn như thường ngày, Dịch Phong vẫn ngồi câu cá dưới gốc bồ đề, vừa câu vừa ngắm những đóa sen hồng nở rộ, cảnh tượng ấy đẹp đến nao lòng. Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã không thể nhầm lẫn vào đâu được của Tư Mệnh tinh quân đi đến, đứng trước mặt Đế quân bẩm báo:
- Thưa Đế quân, thần vừa xem sao chiếu mệnh của ngài, ngài sắp gặp phải một trận thiên kiếp.
- Thiên kiếp sao? Là chuyện gì?
- Sao ngài có thể bình thản như thế, nếu không đề phòng, ngài sẽ mất mạng đó. Tiểu nhân vừa mới phát hiện, tên Bắc Đường sắp quay lại rồi, thần cảm nhận được khí của hắn đang mạnh lên. Ngài đã dùng nửa tu vi đời mình để phong ấn hắn, giờ nếu hắn quay lại, ngài sẽ không thể nào trở tay kịp đâu.
- Bắc Đường? Hơn một ngàn năm rồi, cuối cùng hắn cũng quay lại sao? Nửa tu vi của ta cũng không thể làm gì hắn, thật là nực cười. Thôi được, nếu muốn quay lại thì cứ quay lại đi, ta sẽ dùng nốt cả tính mạng để phong ấn hắn, như thế hắn sẽ không thể thoát được nữa, có phải đó là ý của ngươi không?
- Đó chính là thiên kiếp của ngài. Nhưng thần đã tìm ra cách giúp ngài có thể an toàn vượt qua thiên kiếp. Trong số mệnh của ngài bắt buộc phải cố một lần đi lịch kiếp. Ngài phải xuống nhân gian, chịu sự thống khổ ở dưới đó, trải qua những đắng cay của cuộc đời trần thế. Nếu lịch kiếp thành công, tu vi của ngài sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí còn cao hơn lúc trước khi phong ấn Bắc Đường. Như thế, ngài có thể thuận lợi đánh bại hắn dù hắn có quay trở lại đi chăng nữa?
Dịch Phong gật đầu đồng ý.
Chàng lịch kiếp xuống nhân gian, làm một vị hoàng tử của phàm giới. Ở phàm, chàng vẫn giữ phong độ tài cao, tuấn tú, là nam nhân mà bao nhiêu người ao ước có được. Nhưng chàng lại dính phải một lời nguyền ngay từ khi mới sinh ra: Nếu ai yêu chàng, họ sẽ phải bồi táng cùng chàng, thậm chí là chết trước chàng. Nên vì lý do đó, những nữ nhân trong thành không ai dám gả cho chàng.
Khi đi chinh chiến, vì bị thương nặng, Dịch Phong bị bất tỉnh và rơi xuống vực núi. May mắn lúc đó có Chiêu Hòa- một thôn nữ sống gần đó. Nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống bằng nghề đốn củi. Nhưng nàng lại vô cùng nhân hậu, hiền lành, mang vẻ ngoài trời phú, xinh đẹp hơn người.
Khi đang đi đốn củi, nhìn thấy Dịch Phong mình mẩy mang đầy vết thương, thấy chàng bị thương nặng, Chiêu Hòa liền dìu chàng về, chữa trị và chăm sóc cho chàng.
Khi Dịch Phong tỉnh lại, nhìn thấy Chiêu Hòa đang giặt chiếc khăn ấm, đưa lại gần đắp lên cho mình, chàng mới bất ngờ bật dậy. Nhìn cơ thể chỉ có vài mảnh vải quấn quanh thân trên, Chiêu Hòa liền vội giải thích:
- Huynh đừng hiểu lầm. Thật ra ta nhìn thấy huynh bị thương, ta mới cứu huynh về đây. Người huynh nhiều vết thương quá, ta mới bất giác không nghĩ được gì, cởi y phục của huynh để băng bó và bôi thuốc, chứ ta không có ý gì đâu.
- Ta xin lỗi, ta không có ý gì đâu. Đa tạ nàng.
Rồi Chiêu Hòa bôi thuốc cho Dịch Phong, nàng cẩn thận từng chút một, cố gắng để Dịch Phong không cảm thấy sự đau đớn.
- Huynh vẫn còn chưa khỏe, không nên rời đi vội. Hay là huynh cứ ở đây tầm một vài tháng, đợi vết thương lành, huynh đi cũng chưa muộn.
Nhận thấy đây là một cô gái tốt, chàng không hề nghĩ ngợi gì.
Rồi Dịch Phong đồng ý, ở lại bên cạnh Chiêu Hoàn để dương thương. Khi vết thương đã đỡ đôi chút, chàng giúp Chiêu Hoàn đi hái thuốc, nấu ăn. Ngày qua ngày, họ ăn uống, chung sống với nhau, rồi dần dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Nhưng Dịch Phong lại lo sợ, nếu như Chiêu Hoàn cũng yêu mình, như thế chính là mang lại nguy hiểm cho nàng. Nên Dịch Phong đã chủ động tránh xa, rời đi khỏi Chiêu Hoàn.
Nhưng khi chuẩn bị đi, chàng lại bắt gặp Chiêu Hoàn hái thuốc trở về:
- Huynh định đi đâu? Chẳng lẽ muốn rời xa ta nhanh như thế sao?
- Nàng.. không cảm thấy bất tiện khi có ta sao? Hay là.. không muốn ta rời đi?
- Đúng vậy, chẳng lẽ mấy tháng qua, chàng vẫn chưa hiểu tình ý của ta sao?
Dịch Phong im lặng, thì ra điều chàng lo sợ đã xảy ra. Chiêu Hoàn đã yêu chàng mất rồi, chàng cũng yêu nàng nhiều lắm, nhiều đến nỗi sự lo sợ khi mất nàng ngày càng tăng thêm. Nhưng chàng vì lo cho an nguy của Chiêu Hoàn, vì không muốn nàng vì mình mà lãng phí cả mạng sống, Dịch Phong không còn cách nào khác mà đành lừa dối lòng mình, vô tình với nàng:
- Tình ý sao? Nàng nói gì ta không hiểu. Những ngày tháng qua ta rất cảm tạ nàng, cảm ơn vì đã cứu ta và chăm sóc ta chu đáo như thế. Chưa nói với nàng, ta chính là hoàng tử của Từ Khai quốc, khi đi chinh chiến nên mới bị thương. Nàng muốn ta báo đáp bao nhiêu vàng bạc châu báu gì ta cũng đều cho nàng hết.
- Thì ra, những ngày tháng chúng ta bên nhau đối với chàng cũng chỉ là ơn báo đáp mà thôi. Ta không cần bất cứ vàng bạc gì, chỉ cần trái tim chàng thật lòng hướng về ta, thế là đủ rồi. Trái tim của ta, tâm trí ta đã trao cho chàng hết rồi. Chàng thật sự, đã từng rung động với ta chưa? Chàng chỉ cần trả lời có hay không? Như vậy ta sẽ không cưỡng cầu chàng nữa.
Dịch Phong nắm chặt tay, lấy hết can đảm để nói với Chiêu Hòa:
- Không. Ta trước giờ chưa từng yêu nàng.
Chiêu Hòa khóc, nàng nhìn Dịch Phong với ánh mắt đầy lưu luyến, đau đớn. Dịch Phong chỉ biết lặng lẽ bước đi. Chiêu Hoàn không hề biết chàng cũng đau đớn lắm, thậm chí còn đau hơn nàng rất nhiều. Chàng không hề dám nói ra tình cảm thật sự của mình, giấu kín nó trong tim để bảo vệ tính mạng của người mình yêu. Chàng cũng sợ người mình yêu sê hận mình, ghét bỏ mình, nhưng nhìn nàng hạnh phúc mới chính là điều mà chàng cần.
Trở về thành, Dịch Phong chỉ biết nhốt mình trong phòng, ngày ngày nghĩ về Chiêu Hoàn, lo lắng cho nàng, lại sợ nàng sẽ hận mình, vì suy nghĩ quá nhiều, nhớ nhung Chiêu hòa, chàng đã sinh bệnh nặng. Đến tất cả những thái y có danh tiếng nhất cũng lắc đầu, không biết chàng bệnh ở đâu mà chữa.
Cáo thị được treo khắp thành, nếu ai có thể chữa được bệnh của hoàng tử, sẽ được trọng thưởng lớn. Nhưng những người đến thử chữa cho hoàng tử đều là nam nhân. Những nữ nhân không dám đến vì sợ nếu nhìn thấy Dịch Phong, ngày ngày bên cạnh chàng sẽ nảy sinh tình cảm, lưu luyến khó buông, như vậy sẽ khó giữ được mạng sống.
Nhưng những ai đến khám cho Dịch Phong, tất cả đều lắc đầu buồn bã, căn bệnh này của Dịch Phong từ trước đến nay chưa từng có ai gặp qua.
Đâu ai biết, chàng đau đớn vì tình mà khổ ải tới như vậy. Nỗi đau từ lồng ngực cứ lan ra toàn cơ thể, nhưng lại chẳng thể dịu nổi mỗi khi nghĩ tới Chiêu Hòa. Nước mắt cứ chảy nhưng lại chẳng hiểu tại sao. Có lẽ chàng đang phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
Chàng muốn trước khi nhắm mắt có thể được gặp nữ nhân mà mình yêu, nhìn ngắm nàng nhiều một chút, nói ra tất cả khổ tâm của mình, nhưng sợ không kịp nữa.
Last edited by a moderator: