Bài viết: 67 Tìm chủ đề
Chào em,

Mừng là em đã chia sẻ với mọi người, anh nghĩ chia sẻ là bước đầu tiên để có thể cải thiện bản thân mình tốt hơn. Mặc dù qua đây hơi muộn, anh vẫn muốn chia sẻ một chút nhé.

Tuổi 17 anh vẫn còn rất lạc quan yêu đời, vẫn còn đang bận kiếm ny. Hết đại học anh vẫn còn rong chơi. Áp lực đồng trang lứa chỉ thực sự đập vào mặt khi anh ra trường, làm nhiều khi nghĩ lại anh thấy hơi tiếc vì khoảng thời gian rong chơi quá lâu. Cảm thấy áp lực đồng trang lứa sớm cũng chưa chắc đã không tốt, nó sẽ cho em động lực để vươn lên.

Anh không phải tuýp người nổi loạn mà thuộc loại chống đối ngầm. Anh nghĩ nổi loạn ở tuổi teen là điều bình thường, đấy là cách để giải phóng những cảm xúc tiêu cực không để nó tích tụ trong người. Vấp ngã lại càng không sao cả, ai chả có lần vấp ngã chứ. Mấy năm trước anh có một biến cố rất lớn, lớn đến mức mà anh tự cô lập mình trong nhà, không muốn gặp ai cả, chính xác là trở thành hikikomori (hay còn gọi là "ẩn sĩ"). Anh từ chối tất cả mọi sự giúp đỡ vì thấy không ai có thể thực sự hiểu mình và giúp được mình. May là sau anh có thể tự thoát ra được, giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ. Lúc đấy để vượt qua được trong đầu anh luôn giữ một niềm tin vào bản thân mình, tin tưởng mình có khả năng để có thể làm những điều mình thích, sống một cuộc đời mình mong muốn. Đấy là điều giữ anh tỉnh táo trong suốt quãng thời gian đó.

Trước đấy anh có nhiều bạn, nhưng sau này anh chỉ giữ lại những mối quan hệ thân thiết. Giữ lại bên cạnh những người thực sự hiểu mình. Xã giao là cần thiết nhưng không cần làm hài lòng tất cả mọi người. Về phần gia đình thì chưa bao giờ là chỗ dựa vững chắc cho anh cả, vì tính cách khác nhau cũng như khoảng cách thế hệ quá lớn. Tuy nhiên anh vẫn kính trọng mọi người và giữ mối quan hệ vừa đủ (không như hồi 17 tuổi - có lẽ đấy là cái khác của việc trở thành người lớn xD)

Anh nghĩ là trong những lúc tiêu cực bất ổn em không nên ở một mình. Hay nói đúng hơn là nên ở một mình một thời gian ngắn để tự ngẫm nghĩ, nhưng không nên ở đó quá lâu. Mình sẽ quen dần với việc đó, với lại cũng nên có người chia sẻ để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực trong đầu, không để nó làm mình phát điên. Có thể nói chuyện với người này người kia mỗi người một ít cũng được, nếu em cảm thấy không ai đủ tin cậy hoặc hiểu được mình. Còn nếu đủ may mắn, một ngày nào đó em có thể gặp được tri kỉ.

Anh sẽ không khuyên em lung tung nên làm như nào, vì anh cũng không thực sự hiểu em; anh chỉ có một số đề xuất, em thử xem nhé. Đầu tiên là những lúc mệt mỏi tiêu cực anh thường chạy bộ, nếu em không thích chạy thì có thể thử ngồi thiền hay tập yoga hay hoạt động tay chân gì đấy - cái chính là để đầu óc thư giãn không suy nghĩ quá nhiều. Ngoài ra thì anh nghĩ việc có một người đi trước để tâm sự là điều rất quan trọng. Không phải là người hướng dẫn về kiến thức chuyên môn mà là người dẫn đường về tâm lý. Là người em có thể giãi bày tâm sự những chuyện mà như em nói là những câu hỏi về tâm lý, nhạy cảm, tầm thường và phức tạp. Trước đây anh cũng không có ai như vậy, anh đã phải chật vật nhiều năm để tự đứng vững và nó không hề dễ dàng, nên anh hiểu cảm giác này của em. Em có thể tìm một anh chị nào đấy hơn em vài tuổi mà em tin tưởng, hoặc cô dì chú bác gì đấy trong họ hàng không quá cách tuổi mà tương đối thấu hiểu cũng được. Anh biết là khó nhưng đôi khi cứ thử tâm sự một hai lần, nhỡ đâu người ta lại hiểu và hợp mình đúng không. ;)

Vậy thôi, mong là mấy điều này có thể giúp được em chút ít. Cố gắng lên nhé cô gái.

Em cảm ơn anh nhiều ^^
 

Những người đang xem chủ đề này

Back