"Dằn vặt" bản thân là gì?
"Dằn vặt" bản thân chính là dùng suy nghĩ của mình để làm tổn thương chính tinh thần lẫn thể xác của mình trong một khoảng thời gian (đa phần là trong một khoảng thời gian dài).
Nói một cách cụ thể hơn thì khi chúng ta làm một việc vì đấy, quyết định một việc vì đấy, hay ủng hộ một việc gì đấy.. nhưng sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy nghi ngờ với những quyết định, hành động, việc làm của bản thân trong quá khứ.
Rồi những suy nghĩ tiêu cực (suy nghĩ tiêu cực ở đây mình muốn nói đến những suy nghĩ không có lợi cho chúng ta) như tự trách, tiếc nuối, ân hận, lo sợ.. từ sự nghi ngờ cứ nối tiếp nhau được sinh ra, không những thế còn có xu hướng ngày một lớn mạnh.
Đến một thời điểm nhất định, thời điểm mà phần "chủ nghĩa hợp lý" trong chúng ta dần dần bị những suy nghĩ tiêu cực trong đầu làm cho lung lây, cuối cùng làm chúng ta dần dần không còn tin tưởng vào trí nhớ, giá trị cũng như óc phán đoán ban đầu của bản thân.
Và lúc mà phần "chủ nghĩa hợp lý." hoàn toàn "cộng hưởng" với những suy nghĩ tiêu cực, lúc mà những suy nghĩ tiêu cực bao trùm hết toàn bộ suy nghĩ chúng ta, lúc mà chúng ta không thể ngừng nghĩ về nó, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa. Thì quá trình chúng ta nhớ lại, quá trình chúng ta không thể thoát khỏi những thứ cảm xúc tiêu cực ấy, chính là quá trình chúng ta tự "dằn vặt" bản thân mình.
Nguyên nhân dẫn đến việc "dằn vặt" bản thân là gì?
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc chúng ta tự dằn vặt bản thân. Nhất là trong xã hội phức tạp như hiện nay, thì nguyên nhân dẫn đến việc chúng ta tự dằn vặt bản thân lại càng nhiều.
Ở đây, mình sẽ không nói đến những bạn có tâm lý vững chắc.. Bởi vì những bạn như thế, thường thì khi quyết định hay thực hiện một việc gì đó, họ thường suy nghĩ trước và nhận thức được việc họ đang đã và sẽ làm. Họ tin vào quyết định của bản thân và họ luôn làm chủ được suy nghĩ của mình. Và dù cho quyết định đó của họ có thất bại, phần lớn việc làm tiếp đến của họ là sẽ đi tìm hướng giải quyết vấn đề, chứ không phải là chìm đắm trong sự suy sụp hay trốn tránh cái cảm giác mà thất bại đã mang đến.
Mà mình muốn nói đến kiểu người như mình.
Kiểu người như mình là kiểu người như thế nào? Chính là kiểu người sống thiếu kiên định, thiếu tự tin, dễ tin người và thường hay suy nghĩ vẩn vơ. Kiểu người này nhìn bên ngoài trầm lặng vậy thôi, chứ tâm lý bên trong thì "bất ổn" lắm.
Thật sự, chắc bạn không tin đâu, bất cứ chuyện gì, bất cứ khi nào, chỉ cần chuyện xảy ra có liên quan đến mình.. Không! Thậm chí đôi lúc chuyện còn chẳng liên quan gì đến mình luôn, nhưng chỉ cần chuyện ấy diễn ra không tốt đẹp, kết thúc không viên mãn, mà mình biết được, mình cũng chẳng thể nào làm lơ như không có chuyện gì.
Tất nhiên, mình không phủ nhận việc những người có tâm lý vững chắc cũng có lúc sẽ tự "dằn vặt" bản thân mình. Cuộc sống mà, muôn màu muôn vẻ là thế, nhưng dù cho bạn có là một cô gái một chàng trai hoàn hảo đến mức nào thì chắc chắn rồi sẽ có lúc bạn mắc sai lầm, sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy ân hận và tự "dằn vặt" bản thân vì một việc nào đó. Việc này chắc chắn sẽ xảy ra. Mình dám khẳng định là dù ít hay nhiều, chắc chắn việc này sẽ xảy ra, nhưng về việc xảy ra sớm hay muộn.. vấn đề còn tùy thuộc vào tình hình thực tế cũng như giới hạn mức độ tâm lý có thể chịu đựng được của từng người.
Thế nhưng thực tế cho thấy, những người có tâm lý vững chắc, thường ít "dằn vặt" bản thân mình hơn những người có tâm lý yếu.
"Dằn vặt" bản thân mình là một cảm giác không hề dễ chịu. Như vậy phải chăng việc "dằn vặt" bản thân chỉ đem lại cho chúng ta sự phiền muộn và những điều không tốt?
Về vấn đề này, mình lại có suy nghĩ hơi khác với mọi người một chút.
Theo mình được biết, nếu chúng ta tự "dằn vặt" bản thân trong một thời gian dài, thì việc suy nghĩ quá nhiều, việc sống trong nỗi bất an bồn chồn lo lắng hàng ngày, không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý mà còn ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của chúng ta.
Nó dễ dẫn đến những căn bệnh liên quan đến tâm lý như trầm cảm, lo âu..
Việc này mình hoàn toàn đồng ý.
Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, ví dụ như năm xưa, chúng ta gây ra một lỗi lầm, khi đó chúng ta không cảm thấy gì, nhưng thời gian trôi qua, rồi một ngày đẹp trời nào đấy chúng ta chợt nhận ra chuyện năm xưa chúng ta làm là không đúng và cảm thấy bản thân thật tội lỗi.. Thì đó, việc hối hận và "dằn vặt" bản thân này chính là bằng chứng chứng minh cho việc chúng ta đã ý thức được hành động của mình năm xưa là sai trái. Và cũng chính lúc này, sự "dằn vặt" nhìn theo một hướng khác thì nó sẽ tác dụng như là một bài học theo ta đến quãng đời còn lại, nhắc nhở và cảnh báo chúng ta không được tiếp tục phạm phải sai lầm.
Vậy nên, mình nghĩ rằng việc "dằn vặt" bản thân là không tốt, nhưng ở một vài trường hợp thì nó cũng không hẳn là xấu.
Nói nãy giờ cũng nhiều ời, cuối cùng mình xin được phép tổng kết lại các ý để trả lời câu hỏi "Vì sao chúng ta lại thích dằn vặt bản thân mình" như sau:
Sự "dằn vặt" bản thân được hình thành gián tiếp từ những yếu tố khách quan bên ngoài xã hội. Những yếu tố này đã tác động đến tâm lý của chúng ta. Mà nguyên nhân dẫn đến sự "dằn vặt" bản thân này có thể là bất cứ tình huống gì trong cuộc sống. Tuy nhiên, nếu xét về tổng thể thì sự "dằn vặt" bản thân là một quá trình chẳng hề dễ chịu, ai đã từng trải qua có lẽ sẽ hiểu được việc này, thế nên theo mình nghĩ thì chẳng ai thích dằn vặt bản thân mình cả. Mà tất cả xảy ra là dựa vào tình huống, tình hình thực tế, không gian thời gian, và giới hạn mức độ tâm lý có thể chịu đựng được của từng người..
Và đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi nha, cảm ơn vì sự quan tâm của mọi người. Tối vui, tạm biệt!