Ngày đầu tiên làm việc của An Nhã tương đối thuận lợi, có lẽ do kiếp trước cô làm đẹp cho nhiều vị phu nhân, thành công trong việc hạn chế ngoại tình của các ông chồng và tình trạng đổ vỡ hôn nhân, nên kiếp này cô được phân chân chạy vặt trong nhà bếp. Chỉ có nhặt đồ ăn rơi thôi là đã ấm bụng lắm rồi. An nhã cảm thấy thật bản thân mình thật dễ thỏa mãn. Nhưng biết sao được, vừa nghĩ vừa nhón tay nhặt một miếng bánh rơi xuống đất bỏ vào mồm, chưa tới ba giây vẫn ăn được.
An nhã bỗng nhiên nhớ đến, trước khi đi vị mẫu thân kia có nói với cô, đại tiểu thư nhà Hạ thừa tướng tương lai sẽ làm hoàng hậu, cô lại mon men đi hỏi mấy cô bé kia:
- Các tỉ ơi, đại tiểu thư Diễm Trang sẽ được làm hoàng hậu sao?
Mấy cô bé kia vội xúm lại nhỏ to:
-
Nhóc Tiểu Nhã này cũng giỏi thật nha, lại biết cả chuyện đại tiểu thư sau này sẽ làm Hoàng Hậu. Chuyện là lão gia và phu nhân đại hôn đã lâu mà chưa có con, lão gia cũng đã cưới vài vị di nương nhưng cũng chưa có người nối dõi. Năm ấy là năm Hoàng triều thứ sáu, không ngờ sau năm năm từ khi đại hôn, đại phu nhân đã có thai. Khi phu nhân mang thai được bốn tháng, một vị cao nhân qua phủ đã nói rằng, vào ngày 19 tháng 09 năm hoàng triều thứ sáu, tại Hạ phủ sẽ sinh ra một vị tiểu thư có số mệnh phượng hoàng. Cùng lúc đó bỗng nhiên phát hiện Tần di nương cũng đã mang thai được ba tháng.
- Hạ thừa tướng và phu nhân mừng vui không ngớt. Phu nhân hạ sinh đại tiểu thư đúng vào ngày đấy, nhưng trùng hợp thay, hôm đó Tần di nương bỗng trở dạ sinh sớm. Vậy là hai tiểu thư cùng sinh một ngày, mọi người nói với nhau không biết vị nào là mệnh Phượng hoàng. Nhưng chúng ta đều nghĩ chắc chắn là đại tiểu thư. Đại tiểu thư dù sao cũng là đích nữ, hưởng trọn vinh quang gia tộc, Nhị tiểu thư có phúc khí cũng sinh vào ngày đẹp, chắc cũng sẽ được hưởng vinh hoa. Nhưng cũng vì mấy lời nói ra vào khiến Phu nhân không vui, vậy nên cuộc sống của Tần di nương và nhị tiểu thư quả thực cũng không dễ dàng, ai bảo nàng ta lại sinh non đúng vào ngày đấy chứ.
Hóa ra là lại có vụ drama này, An nhã thầm nghĩ. Nếu theo tình hình thực tế, Hoàng hậu tương lai kiểu gì cũng là đại tiêu thư quả không sai, nhưng theo phim truyện mà cô hay xem, đâu có chuyện tự nhiên nhị tiểu thư cũng sinh non đúng vào ngày đó. Kể ra vị Tần di nương này cũng thật là có chút may mắn, không biết chỉ là trung hợp hay có sự sắp xếp nào đây. Nhưng thôi kệ, dù sao cô cũng chỉ là nô tì, còn chả biết mình sinh ngày tháng năm nào, thấy mẫu thân bảo năm tuổi thì biết vậy, còn chưa nói được mấy câu đã bị đem đi bán, nghĩ cũng tủi hờn cho số phận này.
Bỗng có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu An Nhã, nếu trở thành thân tín của đại tiểu thư thì thật tốt. Nàng ta cũng có sáu tuổi, suy cho cùng cũng chỉ là con nhóc, mình kết thân sau này có khi lại tranh thủ hưởng chút vinh hoa, dù sao cô cũng không chịu làm nô tì cả đời được. Mà nghĩ vậy chứ biết bao giờ mới được gặp đại tiểu thư, nhị tiểu thư còn chưa gặp được, giờ cả ngày chỉ quanh quẩn bên mấy tỉ muội này quét dọn nhặt rau.
Ngày tháng trôi qua, An Nhã cũng ở phủ thừa tướng được năm năm, nhờ mồm mép nhanh nhẹn nên cuộc sống của cô cũng không quá cực khổ. Chuyện là các tỉ muội ai chả muốn xinh đẹp, cô lại chả có tài cán gì ngoài makeup, dù son phấn thời phong kiến đơn sơ thiếu thốn, nhưng dù sao lĩnh vực này cô cũng là chuyên gia, việc họa mặt cho các tỉ muội chả phải quá dễ dàng sao. Tỉ muội nào muốn được họa mặt, thì không mất vài xu cũng phải làm việc hộ cô. Các ma ma cũng không phải ngoại lệ, An nhã nịnh các bà vài câu, lại búi tóc kiểu cách, họa mặt xinh đẹp. Nên vị nào cũng ưu ái cho An Nhã, những việc nặng nhọc đều không đến phiên cô làm. Chỉ có điều An nhã vẫn chưa hài lòng, cô quá ít cơ hội tiếp xúc với đại tiểu thư. Nàng ra rất kiêu kỳ, khó gần, tôi tớ không thân cận như cô khó mà tiếp xúc được. Còn vị nhị tiểu thư kia thì quanh năm ốm yếu, chả mấy khi ra ngoài, nghĩ chắc do sinh non nên sức khỏe kém, nhìn đường nét cũng thanh tú nhưng lúc nào cũng xanh xao, tên Thanh Ngọc quả thực cũng không sai.
Đợt này sắp đến ngày mừng thọ của Lão phu nhân, trong phủ vô cùng nhộn nhịp, người ra người vào tất bật chuẩn bị, bận rộn không ngừng. An nhã cũng không rảnh như mọi khi, đành vậy, đại thọ cơ mà, nghe bảo khách khứa đông vô cùng, toàn danh gia vọng tộc. Nghĩ đến thân phận nô tì của mình, An nhã lại không khỏi chửi thầm, tại sao người ta đều xuyên không làm công chúa tiểu thư, mình đúng là đen đủi, không biết bao giờ mới ngóc đầu lên được.
Ngày đại thọ cuối cùng cũng đến, hôm nay tiết trời quả thực rất đẹp, An Nhã cũng thấy tinh thần phấn chấn, không hiểu sao nay cô dậy sớm hơn mọi ngày. Việc nhà người ta mà mắc gì mình cũng hồi hộp, thật chẳng giống tính cách vô tư của cô chút nào. An nhã cầm chổi ra hoa viên quét dọn, công việc thường ngày thôi, hôm nay cô lại thấy có chút cao hứng. Đang vừa quét vừa ngân nga kpop, An nhã bông nghe thấy tiếng quát lớn, là tiếng của Phu nhân:
- Tần di nương, ngươi xem xem mẹ con ngươi kìa, mặt mũi nhợt nhạt, tóc tai đơn giản, chẳng thấy cài trang sức, có phải nhân hôm nay mừng thọ lão phu nhân, khách khứa đông đúc, các ngươi tính vác cái mặt mũi này ra để nói với thiên hạ là Thiên Ngữ ta bạc đãi các ngươi. Mẹ con các ngươi cũng mưu mô quá rồi. Các ngươi về sửa sang lại xiêm y đầu tóc, lát nữa đừng mang cái bản mặt sàu não khổ sở này ra gặp khách khứa quan viên.
Tần di nương vội vàng quỳ lạy, dạ dạ vâng vâng, Thanh Ngọc nhị tiểu thư cũng vội quỳ theo, nước mắt thấy rơi lã chã. An nhã nghĩ làm Di nương với nhị tiểu thư nhà này cũng khổ quá mà. Đợi phu nhân đi xa, mẹ con nhị thiểu thư mới dìu nhau đứng dậy, mẹ khóc con khóc nhìn đến là thương tâm. An nhã định rời đi, bông thấy Du ma ma đứng sau từ lúc nào, mặt bà cũng trầm xuống, bỗng nhiên bà kéo tay An nhã ra phía Tần di nương và nhị tiểu thư, An nhã còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy bà nói:
- Thưa di nương, thưa tiểu thư, Tiểu Nhã có khả năng trang điểm vấn tóc rất đẹp, hay là để Tiểu nhã giúp di nương và tiểu thư.