Xuyên Không Ta Xuyên Không Tìm Lang Quân - Cỗ Máy Thời Gian

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi cỗ máy thời gian, 19 Tháng bảy 2021.

  1. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 10: Ta Không Học Tập Hành Vi Của Súc Sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại phủ chính Phủ thừa tướng

    - Doanh thừa tướng, hôm nay ta đến đây phiền ngài chút việc - Một nam nhân tuấn tú, khí sắc bất phàm nói

    - Ôi chao, Tướng quân Tư phủ tiếng tăm lừng lẫy mà mất thời gian đến tận Doanh phủ ta, xem ra là có chuyện chính sự quan trọng lắm đây - Doanh Tân mừng ra mặt

    - Ta đến để gặp Đại tiểu thư Doanh phủ đây để lấy lại chút đồ, phiền ngài cho triệu kiến Đại tiểu thư cho ta nói đôi lời

    - Được, được, các ngươi mau gọi đại tiểu thư lên đây - "Quả nhiên là may mắn, quả nhiên không phụ sự hi sinh của ta"

    Cùng lúc đó, cô đang vội vã đi xem tình hình, liền gặp đôi cẩu nam nữ Hâm Bằng - Cẩn Mai, bọn họ gọi cô lại nói chuyện

    - Tỷ tỷ à, hôm nay muội dẫn Hâm Bằng ca ca tới thăm tỷ đây, huynh ấy thật sự rất nhớ tỷ đó!

    - Tư Duệ à, muội đỡ hơn chưa, có còn đau chỗ nào không? Ta biết tin rất lo cho muội đó - Hắn bày ra vẻ mặt thương xót, tay còn nắm lấy tay cô

    "Thật là phiền mà, hắn nói mấy lời đó chỉ khiến nguyên chủ cảm động mà tin hắn thôi, còn tôi đây, ha, mỹ nữ đây chỉ cảm thấy buồn nôn, làm ơn cút lẹ"

    - Aiyo, thật có lỗi khi khiến Kì thiếu gia lo lắng tới vậy, ta quả thực không cần tình cảm của một con cẩu, thực sự thấy buồn nôn, ta đây còn thấy bất tiện khi xung quanh không có cái nhà xí nào để nôn một trận cho đỡ mắc ói rồi ném hai cặp hạ cẩu này vào trong đó đây, thật phiền muộn quá!

    - Ngươi, sao ngươi dám nói ta và Hâm Bằng ca ca là.. hừ - Ả ta nổi khùng hất tay vào không trung

    - Sao? Không tỷ muội nữa à? Ta sớm đã biết hai người gian díu qua lại, CÂỦ ĐỰC và CẨU CÁI, thật hợp đôi, sớm sinh CẨU TỬ nha, gia đình CẨU hạnh phúc, ta cầu cho đó!

    - Ngươi, từ lúc nào mà ngươi độc mồm độc miệng như vậy hả? Ta thật không nhìn ra đó, có hai muội muội hiền dịu như vậy mà tại sao ngươi không học tập được sao?

    - Lại có ý kiến gì? Ta đây nói ngôn ngữ loài người, căn bản tiếng cẩu sủa làm sao ta nghe hiểu đây. Ta đây nhắc cho tên cẩu ngươi nhớ rõ: Ta không học tập hành vi của súc sinh, nhất là loại súc sinh hoang dại, vô nhân cách, nghe cho rõ đó!

    - NGƯƠI MUỐN CHẾT! - Hắn giơ tay định cho cô một bạt nhưng bậc thầy võ thuật như cô mà phải chịu thua một tên hèn mọn sao, cô né được, sau đó còn dùng loại bột độc bắn vào mắt hắn một cách kín đáo, tay vặn ngược tay hắn từ phía sau. Cuối cùng, hắn bị cô hạ gục, nằm trên đất không một chút máu nào nhưng lại khiến hắn đau đớn tột cùng, cánh tay bị phế, nằm bất động, cánh tay còn lại sờ lên mắt, miệng hét lớn:

    - Tiện nhân cô làm gì mắt ta rồi? Đau, đau quá aaaaaaaaaaaaaa

    - Chẳng làm gì cả, chắc Kì thiếu gia chỉ trúng gió độc thôi, muội muội nhỉ? - Cô thản nhiên nhìn về phía Cẩn Mai vừa ngã ra, ả không ngừng lùi ra phía sau, trên gương mặt đông cứng biểu cảm sợ hãi đến tột độ

    - A, Kì thiếu gia trúng gió rồi, có ai không? - Cô lớn tiếng kêu cứu, đưa ngón trỏ lên đôi môi khẽ cười, nhắm một mắt, tay còn lại nhét vào miệng ả một viên thuốc, cô bóp cằm cho đến khi ả nuốt xuống mới thôi

    - Shhhhhh, đây là bí mật của chúng ta nhé, mãi mãi

    Sau khi uống viên thuốc đó, ả ta đau đớn trong cổ họng, đau đến muốn chết, cổ nóng như đốt, cảm giác cổ họng như bị xé toạc ra, sau đó ả ngất lịm đi

    - Ha quả nhiên mấy viên độc dược vẫn thật hữu dụng, ấy ta còn chưa đi xem náo động

    Cô đến nơi thì thấy Doanh Tân đang ngồi cười lấy lòng trên ghế gỗ trạm trổ, bên ghế lớn khác là người đàn ông sáng nay, cô đang định chạy thì bị gọi lại:

    - Đại tiểu thư sao lại vội rời đi như vậy, ta có chuyện còn chưa nói với nàng mà

    "Tất nhiên là bà đây phải chuồn rồi, vừa đi vừa nghe bọn họ nói ngươi rất khinh, giết người không ghê tay, tra tấn dã man, chức đặc biệt cao, quan trọng là ngươi mạnh hơn ta, ta phải làm sao đây?'
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  2. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    [​IMG]

    CHƯƠNG 11: Ta Tới Nguyệt Sự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Đương nhiên là đại tiểu thư không vội rồi, con mau nói chuyện với Tư tướng quân mau! - Doanh Tân thúc dục cô tiếp cận hắn

    - Aiya, thật ra là ta đang có chuyện khó nói ấy mà, cho ta đi giải quyết chút nhé

    - Chuyện gì mà ghê gớm hơn cả chuyện ta đang muốn nói sắp tới đây?

    - Ta, ta.. ta tới nguyệt sự, chính là tới nguyệt sự đó

    - Khụ khụ.. hừm, nếu không có gì thì hôm sau ta sẽ ghé nói chuyện tiếp với đại tiểu thư, mong đại tiểu thư bồi bổ mau khỏe

    - Được, tới lúc đó ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với tướng quân

    - Vậy ta không làm phiền nữa

    - Tướng quân đi thong thả - Doanh Tân lại giở giọng nịnh nọt

    Sau đó ông ta lại gần cô, nở một nụ cười thỏa mãn

    - Làm tốt lắm, con gái, ta không biết con làm cách nào quen được cậu ta nhưng cách giữ chân như vậy được lắm, về phủ đi, ta nhất định ban thưởng

    Cô về với nụ cười nhàn nhạt, bỗng bụng truyền tới cảm giác đau nhói, thôi chết, cô tới nguyệt sự thật, cái mồm thối tai hại, cô vội chạy về ngay phủ

    "Ôi cái triều đại cổ hủ, mình phải dùng khăn để cuốn, chẳng có băng dùng gì cả, thôi không có gì ta tự chế cái ấy, đẩu tiên là phải hái bông đã rồi dùng vài loại thảo dược, ha ha ta đúng là cái gì cũng làm được, sau này chia một ít cho Tú Ảnh với Tư Kỳ dùng"

    - Này, hai em cầm lấy

    - Cái gì vậy tiểu thư?

    - Cái này gọi là băng "nguyệt sự"

    - Băng nguyệt sự?

    - Ừ, từ giờ các em cứ dùng cái này

    - Em không dám dùng thưa tiểu thư, thầy lang bảo không nên cho bừa vào vùng đó, nên em không dám, xin lỗi- Tư Kỳ nói

    - Em sẽ dùng, đồ đại tiểu thư làm chắc chắn em sẽ dùng, cảm ơn người, nó thật thơm

    - Cảm ơn em

    Hỏi chuyện một lúc thì cô biết mấy ngày này, Tư Kỳ đi tập luyện làm nha hoàn, Tú Ảnh thì chỉ mải ngồi ngắm mấy cái băng lạ lạ, quả thực bên Tú Ảnh và Tư Kỳ cô thấy rất vui, cuộc sống toàn học tập bên thế giới kia không thể so sánh được

    Ở một nơi khác

    - Đau, mắt ta, mắt ta không nhìn thấy gì nữa rồi, các người mau chữa cho ta

    - U.. a oan.. i.. ện.. ơn aaaaaa

    Căn phòng toàn tiếng la hét của Cẩn Mai và Hâm Bằng, cha mẹ của hắn đứng đó, mẫu thân chỉ biết khóc ròng thương con, cha hắn thì nghiến răng nghiến lợi, bàn tay già nắm chặt:

    - Doanh Tư Duệ, Doanh Gia, ta sẽ khiến các người phải trả giá
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  3. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 12: Rước Nhục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Doanh Phủ, phủ đại tiểu thư

    Cô đang chuẩn bị nước để tắm, tay phải cầm một rổ thảo dược thơm ngát, tay trái rải những thảo dược theo đúng thứ tự đều đều, từ ngày tắm bằng dược liệu, ăn uống điều độ và tập luyện võ thuật, cả cơ thể cô như được hồi sinh, da dẻ trắng nõn, môi hồng hào, đặc biệt hơn là cô đã luyện ra đan dược tăng tu vi.

    - Ài, ngồi ngâm mình thế này thật thích a - Cô đang thoải mái ngâm mình, các nữ nha hoàn không phải lo việc tắm rửa cho cô nên đã ra ngoài hết

    1 giờ sau, cô bước ra, lấy một chiếc áo choàng tắm màu đỏ rực, tùy tiện khoác lên người nhưng vẫn không che giấu được một cơ thể mỹ nhân hoàn hảo, quyến rũ, mái tóc dài cuộn cao xõa ra, đen mượt, khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét sắc sảo như điêu khắc pha lê, đôi mắt đen sâu thẳm như không thấy đáy, đôi môi trái tim đỏ mọng còn vương chút hơi nước càng thêm phần cuốn hút

    Thoạt nhiên, một đám người từ cửa xông thẳng vào, đứng đầu là Kỳ Trấn - Cha của Kỳ Hâm Bằng, ông ta mặt mày hằm hằm mà nhìn cô, bên cạnh còn cho người khiêng 2 giường nhỏ, một bên là Hâm Bằng, một bên là Cẩn Mai. Nhìn qua cô đã biết bọn họ đến vì cái gì, cô làm ra vẻ mặt hoảng sợ:

    - Aiyo, Kì Tướng quân đến tận đây làm gì vậy, làm ta giật mình quá đi thôi

    - Ngươi còn giả vờ giả vịt

    - Chẳng biết có chuyện gì lớn lao mà Kì Tướng quân không chờ được phải dẫn cả lính đến tận phòng tắm của một nữ nhi như ta để nói chuyện, thật là không biết chuyện gì mà!

    - Ta, ta.. Ngươi không phải đánh trống lảng. Ta đến đây để đòi lại công bằng cho con trai ta

    - Công bằng, ta làm gì Kì thiếu gia rồi hay sao mà ngài tới nói chuyện đòi công bằng với ta?

    - Ngươi làm hay không bản thân ngươi rõ

    - Rồi, coi như thế đi. Vậy nhân chứng đâu?

    - Con trai ta nói hôm đó là ngươi

    - Ha, nói chuyện mà không biết mình nói gì à? Thật xấu hổ quá, hôm đó nếu ta không gọi viện trợ thì có lẽ cái mạng này của Kì thiếu gia vốn đã không còn, đúng là làm ơn mắc oán

    - Ngươi hại con ta xong có thể kêu lên, đó là chuyện ngươi đương nhiên làm để trốn tội

    - Aida, oan cho ta quá, Kì thiếu gia học võ bao nhiêu năm lại mang tiếng bại dưới tay một đại tiểu thư yếu đuối như ta, thật chẳng còn mặt mũi

    - Ừ, phải đó, đại tiểu thư vốn rất yếu

    - Gánh củi còn may ra, mà đã đòi đanh người, nói chuyện thật chẳng có lý

    - Phải, tiếng xấu đồn xa là đại tiểu thư còn dùng Chi thuật rất yếu a

    - Chắc chắn không phải đại tiểu thư, cô ấy rất thích Kì thiếu gia mà

    - Chắc là đến vu oan rồi

    - Thật là, không ngờ Kì gia lại toàn người như vậy'

    Tiếng đồn của mọi người xung quanh khiến ông ta câm nín, mặt cúi hằm hằm xuống đất, tay nắm thành quyền

    "Ha, đến đòi công bằng gì chứ, gặp ta thì ông chỉ có rước nhục thôi"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  4. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 13: Ta Nhớ Nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn bản xưa nay, Kì gia luôn bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, lấy lòng tất cả mọi người, luôn tôn trọng mặt mũi dòng tộc, truyền thống hiếu học, hôm nay lại muối mặt trước tất cả mọi người về pháp lực, tôn nghiêm, lão hẳn là muốn cắm đầu xuống đất lắm rồi.

    Cô đứng đó, khuôn mặt sợ hãi của cô tỏ ra không chút giả tạo, mọi người đều thấy bất công cho cô, lão ta chỉ đứng đó, không dám nhìn ai

    - Ngươi coi như có chút bản lĩnh, đợi ta tìm được chứng cứ nhất định sẽ dằn mặt người, trả lại ngươi mối nhục gấp trăm lần - Lão không chịu nổi nữa nên đành mất mặt mà rút lính hồi phủ

    - Ta rất mong chờ - Cô mấp máy môi thốt ra từng chữ bằng khẩu hình trước mặt ông ta

    - Huhu thật đáng sợ, ta không biết cứu Kì thiếu gia là sai nên ta mới cứu, chứ nếu biết sẽ thành thế này ta nhất định không bao giờ làm thế - Cô lại lật mặt với mọi người đang nhôn nhao xung quanh

    Lúc này, Tú Ảnh và Tịnh Kỳ vội vã bước vào, Tú Ảnh cầm theo một tấm vải lớn phủ lên người cô đang run rẩy, Tịnh Kỳ giải tán mọi người đang bao vây lấy gian phong tắm nhỏ

    - Phiền mọi người ai có việc thì mau làm, đại tiểu thư đã rất sợ, không muốn nói chuyện với ai nữa. Làm ơn tôn trọng

    - Ừ thôi về thôi

    - Tội đại tiểu thư quá, cô ấy thật sự rất sợ hãi kìa

    - Đại tiểu thư thông minh, lương thiện, đời nào lại đi làm loại chuyện đó

    - Ừm, ta thật tức Kì gia quá mà

    "Ha, cái này gọi là dùng khổ nhục kế chiếm long dân tình mà, nhờ cuộc sống xã hội mà ta rút ra nhờ vài phút giả nai, lấy lợi thế của đám đông để đàn áp luôn là cách hiệu quả nhất, ta là Hiểu Tâm không phải nguyên chủ ngốc nghếch yếu đuối"

    - Ta sợ quá, đám người kia thật đông, họ đột ngột xông thẳng vào, ta thật sự rất loạn

    - Người đừng sợ, em nhất định sẽ luôn bên cạnh người, người yên tâm đi - Tú Ảnh ôm lấy cô, giọng nói trấn an

    "Xin lỗi vì đã nói dối em, nhưng ta không thể đặt niềm tin vào ai trong những tình cảnh như bây giờ"

    Tại Tư phủ

    - Xem ra nàng ấy chịu nhiều bất công rồi, ngươi mau đi theo bảo vệ nàng ấy chu toàn, nàng mà có bất cứ tổn thương gì, ngươi tự biết hậu quả

    - Vâng, thuộc hạ nhất định bảo vệ Doanh tiểu thư chu toàn, mong chủ tử an tâm

    - Tốt, đồ ta kêu ngươi chuẩn bị, ngươi làm đến đâu rồi?

    - Thuộc hạ đã chuẩn bị đầy đủ, chủ tử có gì căn dặn?

    - Không có, nguơi lui đi

    - Vâng

    "Ta lại nhớ nàng rồi, mong sớm gặp lại"

    Ngoại truyện:

    Hai người (Tư Tử Đằng - Doanh Tư Duệ) đang ngồi uống tách trà bên suối, khung cảnh hữu tình anh ngoảnh đầu nhìn cô:

    - Nàng có cảm thấy tình yêu của chúng ta giống nước và cá không?

    - Chưa thấy điểm giống - Cô bình tĩnh đáp lại

    - Tình yêu ta và nàng gắn kết như nước và cá, thiếu nước thì cá không thể sống được

    - Nhưng thiếu cá thì nước đâu có sao

    - Nàng thật không hiểu sao? Thiếu cá, nước trở nên cô đơn, thiếu sinh động, mất đi vẻ đẹp của sự sống với cái hài hòa, tĩnh lặng của nước

    - Có thật là loài cá nào cũng cần nước không?

    - Đúng vậy

    - Vậy cá độ với mắt cá chân thì cần nước để làm gì?

    - À ừm.. Ta, ta không nói chuyện với nàng nữa, nàng không yêu ta

    Ngồi quay mặt một lúc mà vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, anh quay lại:

    - Nàng hết yêu ta thật rồi, nàng còn không dỗ dành ta, đồ trực nữ quá đáng. Huhu
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  5. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 14: Muốn Trị Trà Xanh Phải Dùng Cách Của Trà Xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, tại Doanh Phủ

    - Lão gia.. lão gia.. hộc.. hộc

    - Có chuyện gì? - Ông ta vẫn nhàn nhã thưởng thức tách trà nóng hổi

    - Tư.. Tư Tướng Quân đến cổng phủ rồi - Tên lính thở hồng hộc như dồn hết sức để chạy, lời nói khó khăn thốt ra

    - Cái gì? Tư Tướng Quân đến rồi, các người mau mở cổng đón. Còn các người mau đi chuẩn bị cho ta loại trà ngon nhất ra đây

    Ông ta vội vã ra đứng trước cửa. Doanh Tân giữ chức không nhỏ trong triều đình nhưng không thể so sánh với Tư Tử Đằng, tiếng tăm lừng lẫy, thiên tài trẻ tuổi, con nuôi của vua, chức quyền chỉ sau vua và các thái tử, công chúa. Người tướng trẻ tuổi càng tiến gần đến cửa phủ, đằng sau là đoàn người khiêng năm chiếc rương lớn, nụ cười trên mặt ông ta càng sâu thêm, không kìm được mà nhìn chằm chằm vào mấy cái rương

    - Xem ra Doanh Thừa Tướng rất để ý mấy chiếc rương đó

    - Phải, đồ của Tư Tướng Quân đâu có thứ nào là tầm thường, cái nào cũng quý giá

    - Vậy Tư mỗ tặng cho ngài chút quà mọn mong ngài không chê

    Nghe lệnh từ giọng nói khiêm nhường của chủ, mấy người lính nhanh chóng đặt bốn chiếc rương xuống

    - Phiền ngài triệu kiến đại tiểu thư cho ta nói chuyện còn giang dở

    - Được, được, người đâu, mau đi gọi đại tiểu thư lên phủ chính

    Đúng lúc cô đang định lên phủ chính xem phản ứng của Doanh Tân khi ông ta biết đứa con gái yêu dấu bị câm, phải chịu nỗi đau đớn tột cùng, cô lại nghe thấy tiếng mấy tì nữ đang nhốn nháo tìm cô

    - Các ngươi tìm ta?

    - Vâng ạ, lão gia cho gọi người vào phủ chính, Tư Tướng Quân đang đợi người đó ạ

    "Cái đậu mè gì thế? Ta quên mất đối tượng khó đối phó này rồi. Làm sao đây? Không sao, gặp một cái rồi cắt đứt câu chuyện, đỡ phiền phức. Phải, ta đây đội trời đạp đất mà phải né tránh ngươi sao!"

    - Đại tiểu thư đến

    Mọi ánh mắt đều hướng vào cô, bao gồm cả ánh mắt đáng khinh của Doanh Tân

    - Mấy ngày không gặp mà nhìn khí sắc của nàng tốt lên không ít nhỉ

    - Tư Tướng Quân quá lời, nhờ phúc của ngài thường xuyên ghé thăm nên ta sống rất tốt, rất "bình yên"

    - Vậy sao? Vậy ta sẽ hay ghé thăm nàng, mong nàng mau khỏe

    "Ta không dám nhận phúc khí đó, không bị đám cẩu kia hại chết thì cũng bị ngươi chọc cho tức chết"

    - Cảm tạ ngài, chỉ là không biết ngài có chuyện gì quan trọng mà cất công đến tận đây?

    - Ta có thể gặp riêng đại tiểu thư không?

    - Đương nhiên có thể

    Một lúc sau, hai người đã đứng trước đầm sen, anh ngoảnh mặt sang nhìn người con gái đang ngoảnh mặt nhìn về phía đầm sen định mệnh

    - Nàng thích Bách Tú Quỳnh đến thế sao?

    - Đương nhiên, loài đó vừa quý vừa hiếm, ngài hỏi vậy làm gì? Định tặng ta à? - Giọng nói cô pha chút trêu đùa

    - Nếu ta tặng nàng thì sao?

    "Nói tặng là tặng được sao? Hắn nghĩ Bách Tú Quỳnh là gì!"

    Bỗng anh mở chiếc rương mang theo. Bên trong phát sáng như đựng cả ngàn ngôi sao. Toàn Bách Tú Quỳnh, đúng là người có tiền lại có quyền "

    - Tặng ta?

    - Phải, nhưng sao nàng lại dùng kính ngữ với ta, trước đây nàng đâu có vậy?

    " Nguyên chủ và hắn quen nhau, lại còn thân thiết đến mức không cần kính ngữ, nhưng hắn đã tặng cho ta nhiều đồ quý nên gọi thân mật tí cũng được."

    - Tư Đằng - cô thốt ra một cách tự nhiên khiến hắn có chút ngạc nhiên, trên mặt hắn nở trộm một nụ cười

    Trong tầm mắt cô lúc này là Cẩn Mai đang chật vật đi cùng đám tì nữ. May mà hôm trước cô nghe được tin Cẩn Mai mến mộ Tư Tử Đằng, ả chỉ bám Hâm Bằng vì tỷ ả mến mộ hắn, thật dơ bẩn. Ngươi thích cướp đồ của người khác lắm nhỉ, ta có cách trừng trị ngươi rồi đây, muội muội à, MUỐN TRỊ TRÀ XANH PHẢI DÙNG CHÍNH CÁCH CỦA TRÀ XANH!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  6. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 15: Chọc Tức Tiện Nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta từ xa đã trông thấy Tư Tử Đằng, hai mắt sáng lên, cả cơ thể bớt chật vật mà tiến lại chỗ hai người, ả ta căn bản vì nhìn thấy anh mà không chú ý tới sự hiện diện của cô. Khi ả chỉ cách hai người một đoạn, cô giang hai tay rộng ta ôm chầm lấy anh, khuôn mặt thân thiết:

    - Tử Đằng à, ta nhớ huynh lắm đó, sao huynh không tới thăm ta?

    Người đối diện cô cũng chưa phản ứng kịp với thái độ nhu mì hiện tại của cô, cả người khựng lại một chút rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng nhỏ của cô, một tay xoa đầu rất dịu dàng. Thấy thế, mặt ả ta có biến sắc rất lớn, khuôn mặt như bị ai bóp méo, khó coi đến kinh khủng, gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, môi ả không ngừng mấp máy, trông thật buồn cười

    "Ở thời mình, ôm ấp thế này là quá bình thường, coi như mình và hắn có cái ôm xã giao, thế mà cũng đủ chọc tức ả ta rồi, thật muốn nhìn mặt ả đa dạng sắc thái quá đi"

    Thấy mặt ả càng lúc càng méo mó, cô còn giơ tay vuốt mái tóc dài của anh, môi nhỏ chạm vào má nam nhân vẫn còn giơ tay nuối tiếc cái ôm, hai tay ôm chiếc rương lớn:

    - Huynh nhớ đến thăm ta thường xuyên nha, ta về phủ đây, moa - trước khi đi, cô còn đáp lại bằng nụ hôn gió, thật giống một đôi đang yêu nhau

    - Sao nàng bê được cái rương..

    - Ta dùng Chi thuật, thuật của ta ổn định hơn một chút rồi

    - Ừ, nàng về đi

    Anh là đang vui mừng vì biểu hiện của cô, bỗng tiếng nói đằng sau khiến anh quay lại

    - Tư tướng quân tới thăm tam muội ạ? - ả ta viết lên một tờ giấy, khuôn mặt cúi thấp lễ nghi nhưng thực chất là muốn che đi nước mắt

    - Không, ta đến thăm đại tiểu thư, ngươi không cần nhắc lại chuyện cũ, đặc biệt là trước mặt nàng ấy- Mặt anh trông tối lại, môi mỏng dần không cong lên nữa, quay trở lại cái dáng vẻ nghiêm nghị, đạo mạo vốn có

    - Vâng, ta biết rồi, ngài yên tâm - Dòng chữ khó khăn được ả viết cẩn thận

    "Không muốn nói tức là muốn vứt bỏ quá khứ, nhưng tại sao khi làm lại, ngài lại không chọn ta, ta vì chàng mà.."

    - Tốt, ta đi trước

    Ả ta chỉ cúi đầu, cho đến khi tiếng chân của anh xa dần, không còn nghe rõ nữa, ả mới ngẩng đầu lên, đôi mắt vô cảm xưng đỏ, đầu mũi cũng vì khóc mà ửng đỏ lên, khuôn mặt nhợt nhạt đến khó coi nhưng không giấu nổi sự ganh ghét đến cực hạn của ả

    "Cướp đi giọng nói của ta, giờ còn muốn cướp luôn người ta yêu, ngươi phải chết trong đau khổ ta mới có cuộc sống thoải mái, sống không đội trời chung, chết không cùng kiếp luân hồi"

    Tại phủ Đại tiểu thư

    Cô chạy rất nhanh vào phòng ngủ, nhanh chóng đóng cửa lại, ngồi trực tiếp lên sàn nhà, đôi mắt long lanh, từ từ mở nắp rương, bên trong toàn là Bách Tú Quỳnh, thật ra cô đâu có dùng chi thuật, cô dùng sức nhiều năm học võ của cô đó chứ

    "Không ngờ hôm nay mình lại hời như vậy, không chống lại được thì mình bám víu, không những trị được tiện nữ, lại còn bám được đại gia, sau này làm gì cũng tiện"

    - Công nhận là loài hoa này giống hoa rum* thật nhưng mà lượng độc lại lớn hơn nhiều, phải tìm cách đi chế độc tố và thuốc giải mới được


    *Hoa rum hay được gọi là Chi Vân Môn, đây là loại hoa tuyệt đẹp, có nguồn gốc Nam Cực. Hiện nay, hoa rum khá phổ biến và được trồng tại nhiều nơi trên Thế giới. Loại hoa được dùng phổ biến tại các đám cưới phương Tây này có chứa chất cực độc calcium oxalate - một chất độc đường ruột vô cùng kỳ dị. Nếu nhầm lẫn và ăn phải loại cây này sẽ khiến cho bạn bị ngộ độc, thậm chí gây tử vong tại chỗ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  7. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 16: Ta Có Điều Kiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đang ngồi mân mê mấy đóa hoa độc, bỗng, bên ngoài có tiếng bước chân rất nhanh, cảm giác như muốn xộc thẳng vào phòng cô. Phát giác ra được, cô nhanh chóng đem cái rương giấu vào trong tủ đồ. Ngồi hiên ngang trên bàn trà mà nhìn về phía cửa, trên tay chậm rãi rót trà. Cánh cưa mở rất mạnh:

    - Đại tiểu thư à, giờ người còn tâm trạng ngồi đây uống trà hay sao? Lão gia đang gọi người lên phủ chính đó, nghe tì nữ trên đó nói là người làm hại nhị tiểu thư, làm sao đây, hay người đi trốn đi, em sẽ giấu cho - Tú Ảnh sốt sắng nhưng cô vẫn bình tĩnh, vốn sáng cô đã định lên phủ vì chuyện này, coi như ông ta biết tin cũng quá muộn rồi đi

    Cô ôn nhu đáp lại vẻ mặt sợ hãi của Tú Ảnh:

    - Em yên tâm, đại tiểu thư sẽ không có chuyện đâu, tỷ còn phải bảo vệ và cùng chơi với muội nữa mà - Cô nói chuyện như dỗ dành một đứa trẻ

    - Tiểu thư à, dù có chuyện gì, Tú Ảnh vẫn sẽ bên tỷ

    - Ây, đừng nói chuyện như thể ta sắp thập tử nhất sinh vậy chứ, ta không dễ bị bắt nạt đâu

    "Đại tiểu thư trước giờ vốn luôn bị bắt nạt mà"

    - Thôi, ta đi nhé, em cứ ở yên đây cho ta, đừng có lục lọi lung tung, ta biết là ta không cho ăn đùi gà đâu!

    Cô bước nhanh trên đường đến phủ chính, trong lòng đã có tính toán. Cả người ung dung bước đi

    - Đại tiểu thư đến

    Trong phủ là một bầu không khí âm u, các tì nữ, lính canh không ai dám nói lời nào, không gian to lớn mà im lặng. Cô vẫn thản nhiên bước vào, đứng đối diện trước mặt Doanh Tân

    - Con đã đến thưa cha

    - Cái đồ nghịch nữ, ngươi cũng biết cha ngươi là ai đấy à?

    - Đương nhiên là biết

    - Ngươi hại muội muội ruột như thế này mà không biết xấu hổ hay sao?

    - Ài, đến đây là tôi không muốn cùng ông diễn trò hề cha con thân thích nữa rồi, tôi nói cho các người biết, thời gian qua các người đối xử với tôi thế nào, không rõ sao? Lũ cẩu các người hành hạ tôi thế nào, không xấu hổ sao? Tôi không phải con gái ruột thịt của ông sao? Làm người thì nên nói lí chút đi, đừng có mà gương nát vẫn muốn người ta soi

    Ông ta im lặng, đầu cúi xuống, cô nói hoàn toàn đúng, ông ta cùng lắm chỉ đang nghĩ cách đáp lại, đối xử với nguyên chủ như thế thì vốn chẳng có tình cha con gì rồi, cô chỉ nên dùng lí đáp lẽ với ông ta. Thấy ông ta không lên tiếng, Lý Ngọc (mẹ Cẩn Mai) bắt đầu khóc to hơn, vừa khóc vừa than, nháy mắt ra hiệu với ả phối hợp, ả ta nhận được ý, vội quỳ xuống ông chân ông ta mà khóc:


    - Ông ơi, Mai nhi xưa nay luôn ngoan ngoãn, nghe lời, giờ từ người lành mà thành phế thế này, thật tội nghiệp

    - Ư.. Ư

    Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy nước mắt của nữ nhân thật rẻ mạt, thật đáng khinh. Một lúc sau, Doanh Tân lên tiếng:

    - Ngươi có biết sự trừng phạt của việc hại muội muội như vậy là gì không?

    - Ông dám phạt ta sao?

    - Sao ta không dám

    - Ông quên Tư Tướng Quân nhanh vậy sao?

    Ông ta sững sờ, bản thân không ngờ tới cô lại biết dọa người như vậy. Ông ta lập tức đổi giọng:

    - Con ngoan, con có thể niệm tình muội muội bao năm mà cho muội muội con thuốc giải có được không?

    - Chưa chế ra

    "Làm gì có loại độc nào cô sử dụng mà không có thu giải đâu chứ, nói ra để các người lén vào trộm phát hiện ra Bách Tú Quỳnh của ta thì sao"

    - Vậy khi nào con chế ra thuốc nhớ nói cho ta

    - Ta đồng ý cho thuốc không phải niệm tình muội muội mà là ta có một điều kiện
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  8. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 17: Bất Bình Thay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Sao con có thể độc ác tới mức đó, nó là muội muội ruột của con đó, ta là cha của con, con lại đi đặt điều kiện với chính cha của mình như thế sao?

    - Phải, thì sao? Ông dùng tôi để đạt được mục đích thì sao tôi lại không thể đặt điều? Ông quên rồi sao?

    Nhắc đến vụ lợi, mặt ông ta lại trầm xuống, khuôn mặt miễn cưỡng:

    - Con muốn gì?

    Gian chính đã sớm đuổi hết người ra, chỉ còn lại cô và ba người kia, tiếng nói của cô vang vọng khắp gian nhà, nhưng bên ngoài không thể nào nghe được:

    - Tôi muốn có một phủ đại tiểu thư thật lớn được lập gần ngay phủ chính, còn ả tiện nhân này cút xéo xuống nhà kho, tôi bị các người đàn áp bao nhiêu năm qua, sớm mọi người đã quên mất ai mới là đại tiểu thư rồi

    - Sao tiện nhân ngươi dám làm thế với con gái ta - Lý Ngọc không nhịn được mà lớn tiếng

    - Não chó nhà bà không hiểu tình hình hiện tại nhỉ, con gái bà đang bị phế, giờ chỉ là một con cẩu không thể sủa, ta cho thuốc giải là còn may đấy, bà định cho con gái câm cả đời hay xuống nhà kho thì tùy

    Cẩn Mai vội vã lắc lắc vạt áo bà ta, bà ta ngân ngấn nước mắt:

    - Được rồi, ả tiện nhân cô mà không chữa được cho Cẩn Mai thì cô chết với ta

    - Tùy biểu hiện, dù gì câm hay sủa, sống mái thế nào của cô ta cũng phụ thuộc vào ta nữa đó

    Cả ba người kia ngồi im lặng, Doanh Tân ngồi im trên ghế, không chút biểu hiện, nhưng rồi lại vội vã rời đi. Hai mẹ con kia ngồi dưới đất lạnh lẽo, ánh mắt Cẩn Mai sắc nhọn nhìn vào không trung, Lý Ngọc nói:

    - Yên tâm đi con yêu, mẹ sẽ không để con phải chịu khổ đâu

    Cô đi về phòng trước mặt tất cả mọi người, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm:

    - Ta đã nói không phải ta, sao cha lại không tin ta cơ chứ?

    - Đại tiểu thư à, người đừng buồn, chúng thần rất tin người mà- Những tì nũ, lính canh bao quanh an ủi cô

    - Cảm ơn mọi người, ta thật sự rất vui vì mọi người vẫn tin tưởng ta, nhưng làm sao ta cứu được muội muội bây giờ? Dù gì muội ấy cũng là muội muội của ta, ta đương nhiên phải tìm cách cứu muội ấy

    - Đại tiểu thư thật tốt, nhị tiểu thư vu oan cho người vậy mà vẫn muốn cứu sao?

    - Đại tiểu thư tốt quá đi

    Trong đám đông nhao nhao, cô ngồi đó, qua kẽ tay úp trên gương mặt đẹp đẽ, một nụ cười hiện ra.

    "Ta cảm giác mình thật giống mấy con hay lấy lòng giả tạo trên tivi quá đi, không biết lần cuối mình khóc khi còn ở thế giới của mình là khi nào nữa, mà thôi, ai quan tâm chứ, mình sẽ dùng mọi cách để trả thù cho nguyên chủ, dù mình không hiểu tại sao mình lại bức xúc cho một người không quen và muốn giúp cô ấy đến vậy"
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười hai 2021
  9. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 18: Ngài Muốn Gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xa, Tú Ảnh nhanh nhảu chạy đến, trên tay còn cầm một chiếc khăn lớn lao thẳng đến chỗ cô, vượt qua đám đông chen vào, lấy tấm chăn phủ lên người cô, hét lớn:

    - Các người không thấy đại tiểu thư như vầy rồi chưa hài lòng hay sao mà còn trơ mắt ra nhìn, mau tránh ra để ta đưa đại tiểu thư về phủ. Tiểu thư à, xin lỗi em tới muộn

    "Tú Ảnh? Sao lại là em, sao lại là em cơ chứ?"

    - Ta không sao, mọi người mau về làm việc đi nhé, cảm ơn mọi người đã hiểu cho ta

    - Xin đại tiểu thư thứ tội, chúng nô tì thấp kém không hiểu đạo lý

    - Không sao, ta không trách mọi người, ta rất cảm ơn mọi người vì đã luôn bên cạnh ta

    Cô rời đi cùng Tú Ảnh, để lại phía sau là những lời thương xót từ mọi người, răng cắn lên đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cô đang đăm chiêu, dường như trong lòng đang suy ngẫm một điều gì đó

    Tại Phủ Đại Tiểu Thư

    Cô ngồi trên giường, gương mặt lúc này của cô hoàn toàn trái ngược với ban này, lúc nãy, cô yếu đuối bao nhiêu thì giờ đây khuôn mặt suy tư đến cực điểm của cô làm người ta không rét mà run, ánh mắt tràn đầy sự thù địch, môi bị răng cắn đến sưng đỏ, Tú Ảnh đứng đó, hai tay hơi run run, khuôn mặt lo sợ liên tục nhìn lén cô:

    - Đại tiểu thư à, có phải người sợ quá không, Tú Ảnh sẽ bảo vệ người mà, người yên tâm

    - Tú Ảnh, em có chuyện gì giấu ta đúng không?

    - Em không có, em.. em làm gì dám giấu giếm đại tiểu thư thứ gì, mong người đừng vì hoài nghi mà giận Tú Ảnh

    - Ta chỉ hỏi thôi, em làm gì mà lo lắng thế?

    Đúng lúc đó, Tịnh Kỳ tiến vào với vẻ vội vã, bước tới gần giường, Tịnh Kỳ cúi rạp người, hai tay áp xuống đất, đầu chạm hẳn xuống:

    - Tì nữ không thể bảo toàn tốt cho đại tiểu thư khiến người bị nghi oan, thật thất trách với trách nhiệm, biết tin nô tì bèn nhanh chóng chạy ngay đến chỗ người, mong người ra hình phạt

    - Không cần, đâu phải lỗi của em

    Tú Ảnh quỳ một bên, đôi mắt ướt nhòe, tay vẫn cung kính, thấy Tú Ảnh khóc nhưng cô vẫn làm thinh, coi như không thấy, Tịnh Kỳ lộ ra một nụ cười nhẹ

    "Chia rẽ tình cảm của một người quá thông minh như cô thật dễ dàng, ta chờ xem, cô chống đối nhị tiểu thư được bao lâu, kiểu gì thì cô sẽ luôn là người thua cuộc"

    - Thôi ta mệt rồi, em đi nghỉ đi, ta không muốn nhắc tới chuyện này một lần nào nữa.

    - Vâng

    Khi hai nha hoàn đi ra ngoài, cô mới yên tâm lấy Bách Tú Quỳnh đang điều chế ra để hoàn thành nốt, những mẩu Bách Tú Quỳnh cắt lát, bột Bách Tú Quỳnh, nước Bách Tú Quỳnh và một vài loại cây khác nữa, tất cả đều được cô giấu rất kĩ. Bỗng một phần Bách Tú Quỳnh biến mất trước mắt cô mà cô không hề hay biết, phát giác ra thì chỉ thấy mất chứ không thấy có ai xung quanh, cô vội nhìn xung quanh rồi nhìn dưới đất, thật sự không có.

    "Chẳng nhẽ Bách Tú Quỳnh cũng bốc hơi sao, hay ai đã phát hiện rồi?"

    - Đại tiểu thư đang tìm thứ này sao?

    Cô giật mình quay lại, khuôn mặt thoáng chốc kinh ngạc:

    - Sao ngài lại ở đây vào tầm này vậy thưa Tư Tướng Quân?

    - Sao nàng cứ liên tục dùng kính ngữ với ta vậy? Ta đến thăm nàng, nàng không thích sao?

    - Sao có thể chứ, nhưng Tư Tướng Quân đến thăm ta, vào đêm khuya sao?

    - Có gì mà không thể, trước đây ta luôn thăm nàng mỗi đêm như thế này mà! Nàng quên rồi sao?

    - Ta làm sao quên được, chỉ là vừa rồi đùa ngài chút thôi - Cô chỉ biết cười trừ

    - Nàng đang làm gì với nhiều Bách Tú Quỳnh vậy?

    - Ta có chút chuyện riêng, mong ngài giữ bí mật giùm cho

    Anh liếc mắt lên trên bàn hoa rồi lại nhìn cô, đầu anh kề sát đầu cô:

    - Trước giờ, ta làm việc có qua có lại, nàng muốn ta giữ bí mật, ta muốn nàng một điều, được chứ

    - Ngài muốn gì?
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
  10. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    22
    [​IMG]

    CHƯƠNG 19: Ánh Mắt Xa Lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh cuời nhẹ một cái, nhìn người con gái trước mặt, đang bị áp sát vào tường:

    - Nàng nghĩ xem ta muốn gì?

    "Hắn thiếu gì nhất nhỉ? Hắn không phải là tiền chất như núi đó sao, nữ nhân thì trải dài đến tận Trường Giang còn gì. À, mình biết hắn muốn gì rồi"

    - Ta đoán được rồi. Được ta sẽ đáp ứng ngài, nhưng nó quý giá lắm đó nên ngài nhớ cẩn thận nha, thật sự ta rất tiếc khi phải cho ngài thứ quý giá như vậy, mong ngài trân trọng! "

    Cô đi qua cánh tay nam nhân đang đờ mặt ra vì ngơ ngác, tiến lại gần chiếc bàn, cô cầm lên một lọ thuốc màu xanh. Lọ thuốc trông khá thần bí.

    " Nàng ấy cho ta thật sao? Nó dẽ dàng thương lượng thế à?"

    Cô tiến lại gần anh, anh đưa một tay ra định ôm lấy cô vì vui sướng, bỗng nhiên cô giơ ra trước mặt anh lọ thuốc màu xanh đó, khuôn mặt có chút nhăn nhó:

    - Đây, thứ ngài cần, nó rất quý giá, mong cẩn thận, thuốc ta đây điều chế là loại độc có 1 không 2 nên ngài giữ được lọ thuốc giải này là quý lắm rồi.

    Mặt anh càng lúc càng khó coi, khuôn mặt anh đang thoáng vui vẻ bỗng chốc cứng ngác, tay đưa ra bị cô nhét vào lọ thuốc đó. Bàn tay nắm chặt lấy lọ thuốc, dùng sức nam nhân mà dồn cô vào tường:

    - Nàng nghĩ ta cần thứ này?

    - Phải, từ lúc tới đây ngài liên tục đề cập đến Bách Tú Quỳnh mà, ta mà lại nhìn không ra sao?

    - Ta muốn thứ có giá trị hơn thứ này nhiều. -Anh vẫn nhìn cô, chờ đợi phản ứng

    - Thứ gì? Ta có thứ gì giá trị hơn lọ thuốc đó cơ chứ, ngài có thể chỉ ra cho ta được không, ta thực sự nhìn không ra đó.

    - Nếu ta nói ta muốn nàng, nàng có đáp ứng được không?

    - Ha, Tư phủ dạo này thật nhàn rỗi, còn mở rạp xiếc cơ đấy. Tiếc là ta chưa bao giờ được học xiếc nên ta không biết câu nào của ngài là đùa bỡn đâu nên mong ngài đừng đùa như vậy, Không vui đâu!

    Mặc dù cô đang bị anh dồn vào tường, câu trả lời vẫn đầy đủ lễ nghi đâu vào đấy nhưng trong ánh mắt của cô ánh lên sự giận dữ, chán ghét. Ánh mắt đó đến các tướng sĩ bậc cao, máu lạnh đến mấy chưa chắc đã có, mà sao cô lại nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm đó được cơ chứ. Từ ngày cô rơi xuống hồ, anh không ngừng tiếp cận cô, nhưng ánh mắt và thái độ của cô rất khác dường như là người hoàn toàn khác, không phải là Tư Duệ mà anh biết nữa. Anh bắt đầu lùi lại, trong ánh mắt bất chợt trở nên lạnh léo, xa lạ đến ngờ vực. Anh lùi xa cô chừng ba bước thì dừng lại, tay cầm lọ thuốc lắc lắc trước mắt cô:

    - Lọ thuốc này, ta giữ, đa tạ Doanh Đại tiểu thư đã tiếp đón!

    Anh nói dứt lời, liền bay vọt ra ngoài cửa sổ, gió trong đêm lồng lộng thổi chiếc áo choàng bay phấp phới rồi dần mất hút. Cô cũng chẳng buồn nhìn theo, chỉ vội chạy lại đóng ngay cửa sổ, cửa gỗ lim đóng chặt lại, cô mới thở phào một hơi dài:

    - Phew, may mà hắn không phát hiện ta cho hắn nước giếng, xem ra trình độ nhận thức y học của tên đó thật thậm tệ, vậy mà cũng mang tiếng là đại nhân tinh thông võ thuật, y pháp cao cường, xem ra toàn lời nịnh nọt, đối thủ này chưa xứng tầm với ta.

    Cô thoải mái vươn vai, nhanh chóng cất những lọ thuốc vào tủ, cái tủ quá nhỏ và nguy hiểm để cô cất giấu những độc dược, nhưng vì độc dược và nguyên liệu điều trị lại rất lỉnh kỉnh nên cô tạm thời chưa chuyển đi đâu được, chờ cô tìm được chỗ nào hợp lý sẽ chuyển dần những bảo bối độc dược của cô đến, Lúc đó tah hồ mà điều chế. Nhưng cô vẫn nghĩ trong đầu rất nhiều suy nghĩ. Liệu hắn phát hiện đó không phải thuốc thì sẽ làm gì cô? Bước tiếp theo nên làm gì để trêu đùa tra nam tiện nữ, tên cha già và mụ mẹ kế kia, dù gì cô cũng chỉ là người xuyên không đến đây thôi nên từng bước nên thận trọng. Chỉ duy nhất một điều cô không hiểu là tại sao cô lại phải hao tâm tổn sức trả thù cho nguyên chủ đến như vậy, rõ ràng cô chỉ cần thoát cái chức tiểu thư Doanh gia này mà làm một bình dân an nhàn, rồi từ từ tìm cách trở về. Nếu không trở về được thì sống một cuộc đời thổ phỉ tự do cũng không tệ. Sao cô lại muốn trả thù đến như vậy? Hay chỉ đơn thuần là cô xót thương trước số mệnh của nguyên chủ?

    Có rất nhiều câu hỏi cô muốn đặt ra, nhưng sao cô lại không thể giải đáp nổi.

    Các bạn nghĩ nam chính có thích nữ chính thật lòng không?

    A. Thật lòng thật dạ

    B. Chỉ coi như thế thân mà thôi

    C. Không thích, chỉ có ý định trêu đùa

    D. Ý kiến khác

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...