Xuyên Không Ta Xuyên Không Tìm Lang Quân - Cỗ Máy Thời Gian

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi cỗ máy thời gian, 19 Tháng bảy 2021.

  1. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    TÊN TRUYỆN: TA XUYÊN KHÔNG TÌM LANG QUÂN

    TÁC GIẢ: Cỗ Máy Thời Gian

    THỂ LOẠI: Xuyên không - Tu tiên - Nữ cường

    ĐANG CẬP NHẬT: ĐẾN CHƯƠNG 20

    Link góp ý:
    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Cỗ Máy Thời Gian

    [​IMG]

    Tóm tắt truyện:

    Hiểu Tâm - con nhà tài phiệt lận đận tình duyên mà phải đi chùa cầu nguyện, không may xuyên không sang một thế giới khác, bắt đầu cuộc hành trình trả thù cho nguyên chủ, cô náo động khắp phủ thừa tướng đến tận kinh thành, đòi lại công danh vốn thuộc về bản thân. Vô tình cô gặp được tướng quân trẻ tuổi Tư Tử Đằng, hai người mới nảy sinh tình cảm thì lại xảy ra một hiểu lầm không nên có. Thậm chí xuyên không về đây cô phát hiện ra một mặt bí ẩn tăm tối của cuộc đời mình, công cuộc trả thù càng ngày càng quyết liệt, tình cảm của cô và tướng quân càng bị nhiều mối quan hệ xem vào mà trở nên xa cách. Bạch liên lại xuất hiện gây ức chế, nữ chính sẽ trị tiểu tam ra sao? Công cuộc trả thù và quá khứ tăm tối kia là như thế nào? Liệu Tư Tử Đằng và Doanh Tư Duệ có ở bên nhau không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng bảy 2022
  2. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 1: Kiểu Diễn Biến Ngôn Tình Cẩu Huyết Gì Đang Diễn Ra Thế Này!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi tên Hiểu Tâm - sinh ra đã ngậm thìa vàng, (ad: Kiểu chả làm mà cũng có ăn) nhưng tôi luôn cố gắng học tập để tiếp quản công ty của ba tôi. Vì tôi là con gái duy nhất, lại tiếp quản công ty lớn như vậy đương nhiên mọi gánh nặng của người thừa kế sẽ dồn hết lên người tôi. Để xứng đáng với khối tài sản khổng lồ mà gia đình chuyền lại từ nhiều thế hệ, tôi luôn lao đầu vào học tập suốt những năm học, giành được không ít giải thưởng và học bổng du học. Những năm được tuyển thẳng lên cấp khi chỉ mới học 3 năm tiểu học, 2 năm cấp hai, 1 năm cấp ba và 2 năm học đại học nước ngoài. Học trung với những người giỏi nhất trong số những giỏi nhưng bản thân tôi luôn cố gắng hơn tất cả bọn họ, luôn học nhiều hơn họ và đương nhiên thứ tôi nhận được sẽ tốt đẹp hơn họ rất nhiều. Tuy nhiên cái gì cũng có giá của nó, ví dành quá nhiều thời gian để học tập nên tôi không có bạn bè, cũng chưa trải qua mối tình nào như bao cô gái đồng trang lứa. Luôn học cùng những học tỷ, học trưởng lớn hơn mấy tuổi, tôi luôn dành 18 tiếng một ngày để học, 4 tiếng để ngủ và 2 tiếng để sinh hoạt và đi lại, cuộc sống cứ thế dần trôi cho đến năm gần 11 tuổi thì ba mẹ cho tôi đi du học 2 năm với bằng thạc sĩ. Nhưng chính vì chuyến đi này mà tôi quen được Lâm sư phụ.

    Lâm sư phụ là sư phụ dạy tôi suốt 7 năm bên nước ngoài, hoàn thành tấm bằng bên Mỹ sớm hơn dự định mấy tháng, đáng nhẽ tôi sẽ trở về thừa kế khi chỉ mới gần 15 tuổi nhưng tự nhận thấy bản thân chỉ có mỗi kiến thức sách vở không thì không đủ nên tôi quyết định sang Trung Quốc theo duyên số, gặp thầy Lâm là một bước phát triển trong cuộc đời tôi."

    Trên đây là lời độc thoại giới thiệu của nữ chính.

    Trở lại câu chuyện hiện tại, vì ra ngoài du học nhiều năm, nên vừa về nước ba đã gọi luôn cho tôi, điện thoại trong chiếc túi chanel đắt đỏ rung lên, tiếng nói vui vẻ quen thuộc:

    "Alo, bảo bối, mới hạ cánh hả con?" Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông tuổi trung niên.

    "Dạ, máy bay vừa đáp thì ông Lưu đã gọi cho tôi luôn đấy ạ!" Giọng đầy đùa giỡn.

    "Về rồi thì mau về nhà đi, các đối tượng kết hôn của con tập hợp đủ cả rồi đấy!"

    Vì vẻ ngoài cũng không tệ, tương lai lại cai quản cả một gia sản kếch xù nên tôi có đến hàng nghìn đối tượng của khắp các tài phiệt lớn nhỏ là điều dễ hiểu, tôi khá mệt mỏi khi mỗi lần về thăm ba mẹ lại là một kế hoạch liên hôn của ba mẹ sắp xếp. Nên trước lúc về biệt thự Lưu Các, tôi quyết định làm một c
    huyện khiến thay đổi thực tại tôi sẽ: Đi Chùa Cầu Duyên Gặp Người Thích Hợp! Nhưng đó lại là một quyết định khiến tôi phải rời xa ba mẹ.

    Tôi bước vào chùa với một niềm tin cháy bỏng là tôi có thể cầu được ước thấy. Ngôi chùa này khá thân thuộc với tôi bởi lẽ suốt những năm học trong nước không ngày nào là tôi không nghé qua đây, ít thì cũng năm phút, hôm nào lâu thì mười lăm phút, những phút giây ngồi trên thềm trước sân chùa là những phút giây thư giãn tuyệt vời khiến tôi vơi bớt áp lực học tập, không hiểu sao nhưng nó đem đến cho tôi một sự bình yên đến lạ.

    Hôm nay, tôi quay lại, cảnh chùa vẫn như thế, cái nắng nhè nhẹ vẫn thoải mái xoa lên mái tóc tôi nhưng khi tay tôi chạm vào gốc cây cầu duyên, một luồng không gian bao trùm lấy tôi, trong không gian đó tôi không thể tìm được lấy một chút ánh sáng, tôi bất giác thấy cổ họng có nhiều nước tràn vào, thanh quản tắc nghẽn, hô hấp dần trở nên khó khăn, bỗng có một ngoại lực nào đó từng nhịp giúp tôi thoát khỏi khó khăn hô hấp, nhịp thở dần hồi phục. Mắt chưa kịp tiếp nhận được ánh sáng thì tai tôi đã truyền tới âm thanh:


    "Không biết đại tiểu thư bao giờ mới tỉnh lại nữa, lão gia có vẻ giận lắm rồi!" Tiếng nói trong trẻo của hai cô gái.

    Tôi hé mắt đảo quanh phòng, không gian thiết kế kiểu Trung Hoa xưa cũ, chắc tôi lạc vào hậu trường bộ phim cổ trang nào đó rồi, nhưng sao không có máy quay? Không có đạo diễn hay hậu cần gì cả, theo như logic giới trẻ và tình hình hiện tại thì tới 99% tôi đã xuyên không. Tôi mở mắt, chờ xem phản ứng của hai cô gái trẻ thì tôi đã nghe thấy rõ:

    "Đại tiểu thư cuối cùng người cũng tỉnh rồi, tin đồn người trẫm mình xuống đầm sen thoái hôn và được tam công tử cứu đã được truyền đi khắp thành, nhị tiểu thư đã chăm sóc người ba ngày đêm rồi, hiện giờ nhị tiểu thư đang nghỉ ở tẩm cung ạ." Một tì nữ vì quá vui mừng mà lao đến bên giường cô nằm, nước mắt toè loe, miệng thì tuôn ra một tràng những điều khó hiểu.

    "Thế là tôi xuyên không thật rồi, đầu tôi đau nhói, những hình ảnh xa lạ hiện ra, thì ra đây là kí ức của nguyên chủ."

    Những mảng kí ức đau buồn của một tiểu thư bất hạnh tên Doanh Tư Duệ, gương mặt giống cô y như đúc liên tục hiện lên trong đầu cô như một phần kí ức của cô vậy, hơn hai mươi năm cuộc đời con gái cứ như đoạn phin ngắn chiếu nhanh trong đầu cô khiến cô đau nhói. Bỗng một tiếng nói vang lên, một giọng nói y hệt cô:

    "Chị ơi, cứu em, cứu em với, nhất định báo thù cho em. Giúp em hủy hoại những kẻ xấu xa, tàn độc kia. Chị. Nhất định nhé!"

    "Tại sao cô ấy lại nhẫn nhịn những bất công như vậy. Được thôi, đằng nào cũng chưa biết cách trở về, tôi đành cho cô nợ chút ân tình vậy. Tôi sẽ khiến lũ chó má các người Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2022
  3. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 2: Tìm Hiểu Thân Phận Nguyên Chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô từ từ ngồi dậy, chợt lên tiếng trước khi hai tì nữ đang sốt sắng chờ đón biểu hiện của cô:

    "Này em tên gì vậy?" Cô bất chợt hỏi và nhìn thẳng một tiểu nha hoàn trông có vẻ hoạt bát.

    "Tiểu thư không nhớ tên em ạ?" Mắt của tì nữ nhỏ trợn tròn ngạc nhiên.

    "À chắc tại vì ta vừa bị rơi xuống đầm nên đầu óc có chút mơ hồ, nói đi, em tên gì?" Cô nhanh chóng chuyển hướng câu hỏi để tránh lộ sơ hở trong lời nói.

    "Em tên Tú Ảnh, còn đây là Tịnh Kỳ, nào Tịnh Kỳ mau lại đa lễ đại tiểu thư mau!" Cô nha hoàn nhỏ vẫy tay khéo, ra hiệu cho cô tì nữ nhỏ tuổi còn lại lại gần hơn.

    "Tham kiến đại tiểu thư, em là Trương Tịnh Kỳ, nha hoàn mới vào phủ, từ nay sẽ làm nha hoàn thân cận của tiểu thư giống như Tú Ảnh tỷ đây ạ." Nhìn cô tì nữ này tuy nhỏ tuổi hơn nhưng dáng vẻ cao ráo, thanh tao, nhìn rất hiểu chuyện và ý tứ.

    Cô quét mắt một lượt rồi hỏi với vẻ thân mật:

    "Hai em bao nhiêu tuổi rồi mà đã vào phủ làm nha hoàn vậy?"

    "Em năm nay 16 tuổi, từ nhỏ đã sống ở phủ rồi, là tiểu thư đã nhận nuôi em đó ạ." Cô bé này lại hăm hở mà nhiều lời.

    "Em năm nay 15 tuổi, sống cùng bà ở thành Tàng Châu, bà em mất được một năm thì em bán mình vào đây làm nha hoàn." Cô bé kia kể chuyện với một khuôn mặt thản nhiên, cuộc đời với một tuổi thơ éo le như vậy phải chăng là một phần lý do khiến trông cô bé thật mạnh mẽ, kiên cường, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất khuất, không cút sợ sệt.

    "Này, Tú Ảnh em có nhớ năm ta nhận nuôi em ta bao nhiêu tuổi không?" Không muốn hỏi sâu về quá khứ, cô chuyển câu hỏi lên Tú Ảnh.

    "Dạ có ạ, năm đó tiểu thư vừa tròn 3 tuổi, sinh thần năm đó của tiểu thư lão gia cho rất nhiều bảo tiêu và nha hoàn đi theo tiểu thư, lúc đó người nghe thấy tiếng em khóc trong một xó tường, tiểu thư nhìn thấy em liền thích nên đem về làm muội muội chơi cùng, lúc đó em mới sinh, tiểu thư chăm sóc em rất tốt nên em chỉ thích mỗi tiểu thư thôi, nha hoàn thì vẫn là nha hoàn, quả thực em rất muốn làm muội muội của tiểu thư đó."

    "Ta lớn tuổi hơn các em nên khi không có ai thì không cần đa lễ cứ gọi ta là.. à.. ờ." Thật sự bế tắc khi tự mình dồn mình vào bức tường cùng thế này.

    "Tư Duệ tỷ tỷ" Tú Ảnh lại nhanh nhảu.

    "Duệ tỷ tỷ?" Cô hỏi lại bằng ánh mắt hoài nghi.

    "Dạ thì tên của tiểu thư là Doanh Tư Duệ mà!"

    "À, phải a, em nói rất đúng."

    "Nói chuyện với hai nha hoàn làm tôi biết thêm được một số thông tin hữu ích về thế giới này. Đại khái mà nói thì cô là con gái của một thương gia lớn đồng thời cũng cha cô cũng giữ chức vụ không nhỏ tại triều đình nên tiếng tăm cũng rộng mở, tiếc thay cô lại là tiểu thư thất sủng nên sống một cuộc sống cơ cực không hơn đầy tớ điều gì ngoại trừ thân phận. Cũng may là xuyên không thành một công chúa, chứ vào vai mấy bé ăn xin thì thật chán". Bỗng trong cô truyền đến một cảm giác chán ghét đến cùng cực. Cái cảm giác khó chịu trong lồng ngực khiến cô như muốn gào thét. Một bóng người xuất hiện trước mắt cô.

    "Thì ra là cô, tôi đợi cô lâu rồi đấy, em gái yêu quý của tôi!"

    CÒN TIẾP --->
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2022
  4. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 3: Xuất Hiện Muội Muội "Tốt"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng người từ ngoài cửa tiến vào nhanh hơn, hình ảnh một thiếu nữ yếu đuối đẫm lệ nhanh sải chân bước qua hai tiểu nha hoàn đang cúi đầu cung kính, sà vào lòng cô, nhìn thấy cô ta mà cô thấy ớn quá đi. Nếu không nhờ kí ức cũ của nguyên chủ, có lẽ cô cũng sẽ bị đánh lừa thị giác mất.

    "Cái gương mặt này nhìn cũng được đấy chứ, lại còn biết diễn như vậy làm ảnh hậu cũng không phải qua khó nếu cô sinh ra ở thời đại của thôi đấy, Bạch Liên muội muội!"

    Trông đầu cô vừa mới đánh giá cô ta một lượt thì cô ta nước mắt trải dài mà hỏi thăm cô vô cùng thân thiết:

    "Tỷ tỷ à, sao tỷ có thể dại dột mà nhảy xuống hồ như vậy, như vậy rất nguy hiểm đó a. Muội thật sự rất lo cho tỷ đó, nếu chẳng may tỷ có chuyện gì muội.. muội không thể sổng nổi mất.. hu hu" Nước mắt thì giàn giụa nhưng không che lấp được giọng nói ngọt ngào đầy đay nghiến của cô ta, cái ánh mắt nhìn cô như muốn xuyên nghìn nhát dao chí mạng.

    "Trời đất cái trình độ nhập vai này mà đi đóng phim thì phải gọi là thượng thừa, nhưng cô yên tâm trời đã cho vai thì tôi cũng sẽ diễn cho hết mình"

    "Aiyo, Cẩn Mai muội muội à, tỷ tỷ xin lỗi đã khiến muội lo lắng rồi (biết tên nhờ kí ức nguyên chủ) tỷ chỉ muốn hỏi là lúc tỷ bị đẩy xuống ấy, muội nói là muội đi tìm viện trợ mà, sao ta đợi mãi không thấy vậy, viện trợ cách đầm không quá 2 phút đi bộ, muội chạy kiểu gì mà đến lúc ta nằm ở đây rồi mới tới. Nhưng không sao, ta tin là muội không có ý hại chết tỷ tỷ của mình đâu!"

    Sắc mặt cô ta tái nhợt khi nhìn vào ánh mắt đầy hăm dọa của cô, ả vội lấy cái giỏ mà nha hoàn cầm theo, nhảy bật ra khỏi vòng tay của cô, giọng nói lúng túng:

    "Tỷ à, chuyện qua rồi chúng ta đừng nhắc lại nữa có được không? Hôm nay muội đích thân xuống bếp làm bánh hoa hồng cho tỷ đây, tỷ ăn đi rồi nghỉ ngơi. Muội về trước đây, có dịp rảnh muội nhất định dẫn Hâm Bằng ca ca tới thăm tỷ."

    Cô ta nói xong liền vội vàng chạy mất, dáng người vội vã nhanh chóng ròi khỏi, tưởng chừng như chôn chân ở đây một lúc nữa, bí mật của ả cũng vỡ lở hết.

    "Hừ đúng là, ác thì ác thật nhưng ngu ngốc quá đấy, trời đúng là công bằng đã không cho cô được cái nết tốt đẹp lại còn combo cho một cái não rỗng, IQ của cô chắc kém xa Lục Liêm mất, haha."

    Nghĩ đến Lục Liêm (Người đồng môn trên núi của cô thời hiện đại) cô lại thấy có chút trống trải, tuy mạnh mẽ nhưng cô vẫn còn chưa cảm nhận đủ tình cảm gia đình, chưa báo hiếu được cho cha cô nữa, chưa mua được quà cho mẹ, còn chưa kiếm đuọc con rể ưng ý cho cha mẹ nữa mà, càng tủi thân cái chỗ không ai quen biết này.

    "Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ nát cái óc cũng chẳng về được chi bằng nhân tiện tìm hiểu thời cổ đại có gì hay nào."

    "Hâm Bằng, ha, người thương của tỷ tỷ mình cũng dám cướp, tôi cho cô biết cái giá của việc cướp đồ của người khác, tôi nhất định lấy được đồ mà cô muốn"

    SPOIL CHƯƠNG SAU: QUÁ KHỨ CỦA NỮ CHÍNH
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2022
  5. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    Chương 4: Quá khứ của nguyên chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Doanh Tư Duệ - Đại tiểu thư Doanh phủ, sinh ra trong một gia đình dòng tộc cao quý, địa vị có tiếng trong triều, là hình mẫu lí tưởng cho biết bao thiếu nữ trong kinh thành, ai ai cũng muốn sinh ra trong một cuộc sống nhung lụa, không cần phải nghĩ đến chuyện cơm áo qua ngày, đã thế không phải lo đến hôn nhân, dù là sắp đặt nhưng đều là gả vào dòng dõi quý tộc "môn đăng hộ đối". Sống nhàn nhã một cuộc đời ấm êm không phải lo nghĩ đến ngày mai. Nhưng thật sự là có thể sống một đời ấm êm như bao nguời khác ao ước sao? Được thế thì tốt nhưng mấy ai biết được vị tiểu thư, người con gái cao quý mà họ luôn thầm ao ước trở thành phải trải qua những điều kinh khủng nhất trên cuộc đời mà họ có thể còn thấy mình thật may mắn khi thấy được hình ảnh từ thời thơ ấu của cô.

    Mẫu thân cô -phu nhân đầu tiên nhà họ Doanh, cũng là một tiểu thư nhà danh giá, người mà yêu thương cô nhất trên đời đã không qua khỏi căn bệnh nan y mà để lại mình cô năm cô chỉ mới lên 1 tuổi, có lẽ biết đi mình vừa mất đi một người quý giá nên cô khóc lớn suốt mấy ngày để tang bà. Chuyện chưa dừng lại ở đó, năm cô mới hơn 2 tuổi, sau gần 1 năm để tang Doanh phu nhân thì ba cô lại rước thêm về phủ một vị tân nương, vừa vào phủ lập tức phong bà ta thay thế ngay chức vị của mẹ cô. Nhưng còn quá nhỏ nên cô cũng chưa hiểu được tai họa gì đang chuẩn bị ập xuống người mình.

    Năm lên 3 tuổi mới ý thức được chút ít chuyện thì đã bị nhốt trong kho củi, hằng ngày làm việc nhà, làm những công việc của nô tì thật sự, không còn chút dáng vẻ tiểu thư con nhà danh môn. (như chuyện lọ lem ha). Từ ngày vị tân phu nhân được đón về phủ, thái độ của cha đối với cô ngày càng lạnh nhạt, dường như còn không nhận ra sự hiện diện của cô, nhưng biết làm sao bây giờ, một vị tiểu thư nhỏ tuổi thì biết gì mà tranh sủng đâu chứ. Sự tôn trọng và kính nể của mọi người trong phủ đều không còn nữa, ai cũng có thể tuỳ ý mà sai mắng cô. Nhưng ngược lại, số đông đều cảm thấy thương xót cho một vị tiểu thư tốt bụng, nhanh nhẹn.

    Đã làm việc mệt nhọc cả ngày rồi mà hằng ngày còn kiểu "bữa đực bữa cái" có ngày tháng bụng đói meo, việc còn nhiều nên cô mệt vã, còn phải lén trộm thức ăn của chú chó canh cửa, mấy lần bị rượt nhưng lần nào cô cũng thành công ăn no. Cuộc sống cứ thế dần trôi, những ngày tháng cô độc đã không còn khiến cô sợ hãi khi tất cả đều như trở thành thói quen sống thường ngày.

    Hằng ngày, cô mải nhìn các bạn đi học, ai cũng một bộ quần áo tinh tươm, thời đại nào cũng có học trò những người là nữ sẽ rất ít được đi học, chủ yếu là ở nhà thêu thùa học phép tắc. Tại lớp học có ít trò nào giỏi lắm, trong đó có học bá đặc biệt giỏi là Hạc Hiên, vị hôn phu vốn sinh ra đã định sẵn cho cô, cô cũng rất mến mộ Hạc Hiên, anh là người đối tốt với cô nhất kể từ khi mẫu thân qua đời. Anh là người thừa kế duy nhất của gia đình họ Khuynh-danh gia vọng tộc ảnh hưởng nhiều bởi lối sống của thành Sương Giang -một thành giàu có nhưng cách xa mói cô đang sống. Anh hay dành thời gian chơi với cô mỗi lúc tan học hay khi được nghỉ, hay làm những trò con bò với cô mỗi khi cô yêu cầu. Anh từ nhỏ đã mang vẻ đẹp của Sương Giang rất đẹp, đôi mắt màu nâu sẫm, mái tóc đen bóng và hàng lông mi dài thật dài khiến nhiều tiểu thư quý tộc khác mến mộ anh. Nhưng anh chỉ chơi với cô - một tiểu thư đã hết thời. Nhưng rồi anh lại rời xa cô.

    Anh nói anh sẽ đi rất xa, anh ví độ xa ấy như khoảnh cách của cô với bầu trời, dù cô không hiểu hết những lời anh nói nhưng đôi mắt cũng long lanh những giọt pha lê ướt nhoè:

    "Hạc Hiên ca ca, muội không biết cái gì là trái đất, càng không hiểu vì sao muội và huynh lại phải mặt trời, mặt trăng khác nhau nhưng muội hiểu là huynh rời bỏ muội đó. Muội không ngốc đâu!" Cô ôm trầm lấy vị ca ca mình luôn yêu quý và nói lên những lời thật lòng khiến anh không cầm được mà rơi nước mắt.

    "Muội yên tâm, dù huynh phải đi xa đến đâu nhưng chúng ta có hôn ước mà, huynh nhất định trở về, lúc đó huynh trưởng thành rồi, huynh sẽ trở về, muội sẽ là một tân nương thật xinh chờ huynh về đúng không?" Lời nói thủ thỉ ngày chia xa của anh khiến cô bé nhỏ nhớ mãi. Đó là kỉ niệm duy nhất mà vị ca ca 12 tuổi nói với cô trước lúc đi xa.

    Trước lúc anh đi, cô bé nhỏ tuổi nhảy chồm lên trao cho cậu bé một nụ hôn vào má trái khiến cậu sững lại một lúc rồi buông một câu tuyên thệ: "Ca nhất định trở về sớm thôi, sẽ về sớm để cưới muội, muội nhớ chờ ta đó, không được hư để bị phụ thân muội trách mắng nghe chưa? Đây huynh có chiếc hộp nhạc này, là quà mà gia gia tặng cho huynh, là món huynh thích nhất, huynh tặng cho muội."

    Ánh mắt nuối tiếc của cô bé nhỏ nhìn theo chiếc xe ngựa đang chạy, cậu bé năm ấy ngoảnh đầu lại hét to: "Muội nhất định phải trở thành nương tử của ta, nhớ đó!"


    Hạc Hiên rời đi khiến cô lại càng ít nói hơn trước, không có ai bầu bạn khiến cô khép mình lại cho đến khi Hâm Bằng bước đến cuộc đời cô, anh ta dang tay kéo cô theo cùng, dạy cho cô biết lễ nghĩa và luôn nói chuyện với cô, với tầm mắt của một đứa trẻ đó là cả một thế giới tràn ngập hạnh phúc, còn đặc biệt hơn đối với một đứa trẻ luôn nhận từ thế giới sự bạc đãi đến cùng cực, bị bức tới lối đi cuối cùng tối om đầy sợ hãi, hắn xuất hiện khiến cô cảm thấy giống như trong bóng đêm được thắp sáng bởi ngọn đèn cày nho nhỏ ấm áp. Thứ tình cảm cô dành cho Hâm Bằng nói ít không ít, nhiều không nhiều, nhưng không bao giờ cô cảm giác một thứ tình cảm nào khác ngoài sự biết ơn và mến mộ dành cho hắn.

    Năm cô 17 tuổi.

    Những viễn cảnh và vọng tưởng của cô cùng Hâm Bằng tiếp với huynh muội tốt vụt tắt khi cô phát hiện hắn qua lại với muội muội của cô là Cẩn Mai, có lẽ không phải vì ghen tức mà chắc hai người họ lén lút qua lại nên cô có cảm giác lừa dôi mà thôi. Hôm đó là một buổi chiều mùa hạ ấm áp, cô cùng nha hoàn thân cận đi kiếm củi về nấu bữa trưa. Bỗng nghe thấy có tiếng nói phát ra từ trong rừng trúc, tò mò cô mới vào xem thử. Cô nhìn thấy Hâm Bằng đang đứng cạnh với một cô gái, cười tươi ấm áp, lại còn nói với cô ta những điều mà cô không thể nghe lọt tai:

    "Muội yên tâm, Tư Duệ chỉ là một món đồ chơi mà ta đã sớm chán mà thôi, ta không bao giờ có ý tốt đẹp gì với ả ta cả, muội yên tâm, trong lòng ta trước giờ chỉ có mình muội thôi." Hắn nhẹ nhàng thốt ra những lời nói dơ bẩn khiến cô không thể nuốt trôi.

    Hắn trước giờ chỉ xem cô là một món đồ tùy ý đùa giỡn, lòng cô giằng xé dữ dội, cô đúng là tức giận nhưng sự tức giận này có lẽ không xuất phát từ tình cảm mà có lẽ là sự phẫn nộ khi bị trêu đùa, lừa dối, nhưng cô vẫn quyết định im lặng, không nói tiếng nào, có lẽ cô hiểu, dù có bắt ngay tại trận thì được gì đâu chứ, cô đang dằn mặt anh ta hay chính là khen anh ta thông minh, sáng suốt. Chúc mừng anh ta vì đã gài bẫy được con mồi ngu ngốc là cô hay sao? Thật là "vạch áo cho người xem lưng" Hắn ta không cần cô nhưng cô cũng đâu cần hắn, sự tồn tại của hắn đối với cô trước giờ chỉ là một cái hố sâu để cô vùi bớt những cô đơn buồn rầu mà thôi. Tuy bắt gặp cảnh tượng vừa rồi có hơi sốc nhưng cũng chẳng khiến cho tâm trạng cô tệ đi nhiều lắm.

    Chiều hôm ấy, khi nhận ra mình bị lừa một vố, cô muốn tâm sự với mẫu thân, nói với mẫu thân dù có chuyện gì thì cô cũng mạnh mẽ, sử dụng lí trí.
    Cô đứng trước đầm sen định hái một bông thật đẹp về để cắm lên bia mộ mẫu thân quá cố, bỗng có lực đẩy đằng sau khiến cô ngã xuống, ánh mắt lờ mờ giúp cô kịp nhận ra đó là Cẩn Mai, chút ý thức còn sót cuối cùng của cô gào thét "Tôi cầu cho các người phải trả giá, có chết tôi cũng bắt các người trả giá!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  6. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 5: Xem Xem Cô Ta Trả Lời Thế Nào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau:

    "Đại tiểu thư à, người mau dậy, hôm nay phải đến biệt phủ của lão gia nữa đó, còn không mau nhanh là sẽ bị phạt đó!" Tú Ảnh hớt hải chạy vào trong phòng nghỉ của cô, lay con người đang lười biếng trên giường.

    "Ừm, ta biết rồi!" Cô vẫn đáp lại bằng trạng thái buồn ngủ.

    "Tiểu thư à, hôm nay là ngày mọi người lập hội chỉ trích người đó, người làm ơn đừng làm em lo lắng nữa được không?" Mặt Tú Ảnh đầy hốt hoảng mà lấy hết sức lay cô.

    Nhận thấy trò đùa của mình thật thỏa mãn, cô mới bắt đầu tỉnh táo ngồi dậy, mái tóc dài theo hướng cô ngồi dậy mà xõa ra, những đầu ngón chân trắng khẽ chạm đất, hai tay chống lên giường:

    "Đúng là thời phong kiến, dậy gì mà sớm thế, như ở hiện tại mình sẽ là người chăm chỉ nhất thành phố."

    Tú Ảnh vội vã bê lên một bộ y phục màu lam nhạt nhòa, thiết kế tuy đơn giản nhưng hoa văn thêu lại rất kì công, tốn sức.

    "Diện kiến thôi mà ăn mặc phức tạp thế? Ta không thể mặc thường phục đi được sao?"

    "Người không thể xuề xòa như bình thường được, mang tiếng là đại tiểu thư Doanh phủ, người mà ăn mặc như thế là người ta coi thường đó!"

    "Được rồi, được rồi, mau chuẩn bị y phục, chuẩn bị tới biệt phủ diện kiến mọi người nào!"

    Tại biệt phủ

    "Aida, đại tiểu thư gây ra tội lớn mà để mọi người chờ đợi thế này thật mất hết tôn nghiêm!" một tiểu thiếp của Doanh Tân nói. (ad: Cha của Duệ tỷ đó)

    "Phải, người gây ra trọng tội chuẩn bị nhận kết án chứ có phải nhân vật chính trong buổi sinh thần chứ, làm cho người khác phải đợi mình, chẳng ra thể thống gì!" Tất cả mọi người trong phủ và gia đình bị từ hôn đều chưa nói lời nào chỉ thấy lời đá xéo của những người cùng nhà thật chẳng ra làm sao.


    Bên đằng kia cũng chẳng biết làm gì ngoài thở dài, bất lực nhìn ra ngoài cửa chờ đợi.

    Bỗng từ ngoài cửa phủ bước vào một nữ nhân thần sắc tót vời, dung mạo xuất chúng, cả cơ thể toát ra một khí chất khiến người khác không rét mà run, ánh mắt tràn đầy tự tin bước vào trong.

    "Hừ ta sẽ cho các người cổ đại các ngươi biết thế nào gọi là thần thái của nữ tổng tài trẻ tuổi, rèn luyện bao nhiêu năm như thế đương nhiên phải có kết quả xứng tầm rồi!"

    "Vậy à, quả thực thân là đích nữ phủ thừa tướng mà ta đến muộn như vậy là rất phiền toái đến mọi người nên ta gửi lời xin lỗi đến toàn vị đang có mặt ở đây. Ta sáng sớm có bận chút việc, nhân tiện đây, ta có một món quà nhỏ muốn biếu tặng các vị, tuy quà nhỏ nhưng lòng nhiều, mong các vị trưởng bối không chê." Ngữ điệu chân thành mà oai phong, đầy trách nhiệm.

    Một đám người khiêng vào mấy chiếc rương chứa đầy câu đối và tranh vẽ, những bức tranh được vẽ rất đẹp và chân thực khiến ai nấy đều ngỡ ngàng, cô đem từng bức tranh thuỷ mặc vô cùng đẹp được đưa đến tận tay từng vị quan. Ai nấy đều trầm trồ, bỗng một vị quan tò mò lên tiếng:

    "Cho thần mạo phạm, nhưng đây là tranh do chính đại tiểu thư vẽ hay sao?"

    "Cũng chẳng giấu gì trưởng lão, tranh đây là do ta tự họa nên, tài mọn không dám so đo, mong các vị bỏ qua những thiếu sót của ta."

    "Khiêm tốn quá rồi, đại tiểu thư tuổi trẻ mà tài mạo xuất chúng như vậy, thật đáng nể phục."

    "Ôi dào, đến để nhận tội thôi chứ làm gì mà như kiểu đi dự hội không bằng í." nha hoàn bên cạnh tiểu thiếp kia lên tiếng bênh vực.

    Cô cũng chẳng buồn đoái hoài, cũng chỉ liếc qua, rồi mỉm cười. Cả đám đông xôn xao, thi nhau bàn tán các câu đối àm cô đã học thuộc từ sách giáo khoa từ lâu.

    "Trật tự ngay cho ta, các ngươi có còn xem ta để vào mắt không?" Đến lúc này Doanh Tân mới lên tiếng, nhìn mặt ông ta cau có thật khó chịu.

    Tất cả mọi người hiểu ra vấn đề, vội vàng về lại vị trí, tay vẫn say sưa cầm ngắm nhưng câu đối, cố phân tích nghĩa ngữ

    "Tư Duệ, mau nói rõ sự tình, vì sao con lại hồ đồ nhảy xuống đầm?" Doanh Tân chẳng chần chừ mà vào ngay vấn đề chính.

    "Thưa phụ thân có cha và các vị đây (gia đình họ Vương, gia đình đã liên hôn trước khi Tư Duệ nhảy hồ) con xin nói rõ ràng. Ngày hôm đó con hái sen để thay bình hoa trên bàn thờ mẫu thân, bỗng có ai đó đã đẩy con xuống hồ, nếu con định trẫm mình để làm bừa thì con đã không chọn nơi nông như vậy. Có người cố ý hại con nên đã cố ý dìm con xuống. Ngày hôm đó, không chỉ có mình con, có cả hiền muội.'

    " Cẩn Mai, có ở đó mà vậy muội có nhìn thấy ai không?"Doanh Tân chuyển rời ánh mắt từ người cô sang người Cẩn Mai.

    Tất cả ánh mắt đăm đăm của mọi người dồn hết lên người Cẩn Mai, dù sao thì cô ta cũng là thủ phạm, sao mà cô ta tìm được cớ chối phăng, dù có cớ thì ít nhất cô cũng đã minh chứng mình trong sạch, chẳng còn quan trọng chuyện khác, chẳng trách ai được, có trách thì cô ta tự trách bản thân ngu ngốc, không làm được việc gì ra hồn lại còn không thuê thích khách cho nhanh gọn. Thật là ngu ngốc hết sức.

    Không biết phải trả lời làm sao để không bại lộ.
    Vẻ mặt cô ta bối rối mắc cười chết mất, xem xem cô ta trả lời thế nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2022
  7. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 6: Mọi Ánh Mắt Ngưỡng Mộ Đều Hướng Về Cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cẩn Mai mặt mày càng xám xịt, cô đã chắc chắn ả ta không dám chối nên mới nói như vậy.

    "Ha! Cẩn Mai mau trả lời đi chứ, cả biệt phủ đều biết ngày hôm đó ta cùng cô đi hái hoa, cô chối thử xem ai nghe cô không."

    "Cẩn Mai muội muội à, muội nhất định phải đòi lại công đạo cho tỷ, sự việc này lớn lắm đó, vì tỷ ngã xuống đầm nên không thể cưới được Vương công tử khiến cả Vương gia mất mặt, aiya ta biết hôm đó muội muốn cứu ta mà nhưng sao gọi người lâu thế làm ta bị thích khách dìm tới mức thừa sống thiếu chết đó. Muội muội chắc ít vệ sinh mắt nên mắt kém nên mới loan tin ta trẫm mình thoái hôn."


    Cẩn Mai lúng túng, chân tay run cầm cập, mắt láo liên cúi gằm nhìn vào mấy ngón tay đang cấu vào y phục. Bỗng phu nhân lên tiếng:

    "Không biết vị nào đã cứu được đại tiểu thư, bình an vô sự mà trở về, nếu sự tình như vậy mà đại tiểu thư vẫn sống sót quay về thật thần kỳ."

    "Chẳng giấu gì các vị, lúc ta còn chút hơi thở, ta đã nín thở, giả vờ không vùng vẫy nữa, thích khách thấy vậy bỏ đi, chỉ không biết tại sao thích khách lại nhất nhất nhằm vào ta mà thôi, một đại tiểu thư không quyền không thế như ta, có gì để mà cho hắn."

    "Công nhận đại tiểu thư thật thông minh, lúc nguy cấp mà vẫn thông minh sáng suốt."

    "Nhưng sao thích khách chỉ nhằm vào đạị tiểu thư?"

    "Rõ ràng cô ta có ở đó mà không nhìn thấy thích khách, không hô cứu tỷ tỷ mà còn vội chạy."

    "Ừm ta còn nghe nói viện trợ cách đó mấy gian thôi mà nhị tiểu thư gọi đến cả chục phút."

    "Đúng đó, như thế là thừa sức đoạt mạng đại tiểu thư còn gì?"

    "Ta còn nghe nói, đại tiểu thư sống không yên trong nhà đâu, toàn bị Doanh phu nhân (mẹ kế đấy các bạn) và nhị tiểu thư đọa nạt."

    "Sao thích khách chỉ nhằm vào đại tiểu thư nhỉ, ngươi thấy kì lạ không?"

    "Ta chỉ thấy ánh mắt đại tiểu thư chẳng giống người nhu nhược, dễ bị áp bức chút nào, nhìn người thật đẹp a."

    Trong chỗ đông người, ánh mắt nhìn đại tiểu thư thật ngưỡng mộ vì vẻ đẹp và trí thông minh, mọi ánh mắt nghi hoặc đổ dồn lên nhị tiểu thư còn cô ta chỉ biết câm nín. Doanh Tân cho lệnh giải tán, xin lỗi Vương gia và không truy cứu Tư Duệ nữa. Nhìn thấy thần thái bất phàm của cô ông lại suy tư một lúc rồi thở dài.

    Đôi lời của não Tư Duệ:

    "Đây chỉ mới là sự khởi đầu rất nhẹ nhàng cho các người thôi, phần hay các người cứ từ từ mà đón nhận!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  8. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 7: Nguyên Chủ Có Pháp Lực Không Tồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Phủ đại tiểu thư (trong phòng lớn chỉ có Duệ tiểu thư và Tú Ảnh).

    "Ài, mệt chết ta rồi, đi cái kiệu kia rung lắc khiếp đi được, lần sau chúng ta đi bộ cho khỏe."

    "May mà từ hôm Tam thái tử đến cứu, biết tỷ chưa có phủ riêng nên ra lệnh xây thêm cho tiểu thư một phủ to nhất luôn!"

    "Tam thái tử đã cứu ta?"

    "Dạ phải, theo như lời nói của tỷ thì em rút ra câu chuyện: Đại tiểu thư sau khi nín thở thoát nạn nên mệt quá chìm xuống, tam thái tử đến viện trợ các để kiểm tra thì phát hiện có tiếng kêu cứu nên đã chạy ngay đến hồ cứu người đó."

    "Nhưng ta chìm rồi thì ai kêu?"

    "Là em kêu đó, tiểu thư kêu em về lấy giỏ đựng ốc, nhân tiện bắt luôn ốc mà, em chạy ra thì thấy tỷ đang chìm dần, em hoảng quá nhưng không biết bơi, nên em hô cứu."

    "Cái hồ nông thế mà em không biết bơi!"

    "Tỷ ngã xuống nước hồ đồ luôn rồi, ngoài mấy nữ nhân từ nhỏ sống gần sông nước hoặc là được huấn luyện bí mật thì chẳng ai biết bơi cả."

    "Thế ở đây mọi ngươi hơn thua nhau về cái gì?"

    "Dạ là tiên thuật."

    "Tiên thuật? Là loại thuật làm bùa chú à?"

    "Không ạ, tiên thuật có nhiều loại lắm, ví dụ như nhãn thuật, chi thuật, tri thuật, thần chú thuật.. Mỗi người sinh ra có một loại thuật bẩm sinh, cần được khai phá, thuật này thường được truyền từ thế hệ trước đến thế hệ sau."

    "Vậy thuật của cha ta là gì?"

    "Dạ là chi thuật*"

    * là loại thuật dùng sức của chân tay, khi dùng thuật chân tay sẽ trở nên mạnh mẽ và nhanh nhạy hơn tùy vào cấp độ tu vi của bản thân.

    "Ta chẳng cảm nhận gì được ở chân tay cả, hay ta không phải chi thuật."

    "Tỷ không nên nói thế, nói như vậy là khẳng định người không phải máu mủ của Doanh gia đó, trước giờ mọi người chỉ nghĩ pháp lực của tỷ yếu quá thôi."

    "Vậy em nghĩ thế nào?"

    "Em thấy tỷ có thể dùng nhãn thuật và tri thuật của Từ phu nhân, mẹ của tỷ."

    "Sao em biết?"

    "Em từng thấy tỷ dùng hồi nhỏ, tỷ lén dùng không cho ai thấy, chỉ mỗi Từ phu nhân biết nhưng người đã qua đời, nếu lần đó không phải vô tình nhìn lén em cũng nghĩ pháp lực của tỷ rất yếu."

    "Vậy ra nguyên chủ có pháp lực không tồi nha, he he tôi sẽ giúp cô khởi động cho năng lực này"
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  9. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 8: Muốn Tranh Của Ta Đâu Dễ Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, trên núi Thiên Đường.

    "Tiểu thư à, người rốt cuộc là muốn làm gì vậy?"

    "À ta là đang muốn leo núi dãn cơ, leo múi rất tốt cho sức khỏe đó."

    "Nói cũng thấy lạ, sao mấy hôm nay phu nhân với nhị tiểu thư chẳng bắt người làm việc gì cả, lại còn liên tục mua thuốc bồi bổ cho người."

    "Thôi, kệ hai mẫu tử đó đi, có mưu gì ta đây phòng được hết."

    "Tiểu thư nói vậy, em yên tâm rồi."

    "Đâu phải bỗng nhiên mà ta muốn leo lên tận đỉnh cao của ngọn núi này đâu, chẳng qua là hôm qua cả đêm đọc sách trong thư phòng, phát hiện có rất nhiều loại thảo mộc gia tăng tu vi rất nhanh chóng, còn có thể luyện được rất nhiều đan dược, độc dược, ta phải kiếm cho càng nhiều càng tốt, về pha chế chút, biết đâu lại ra loại thuốc hữu ích. May mà ta học lĩnh vực đông y (ad: Bà này cái gì cũng từng học qua, học bá chính hiệu) haha ta không tin kiến thức và công thức đông y sau nhiều năm tích cóp lại không bằng đông y thửa sơ khai này"

    "Tiểu thư, em mệt quá, em yếu lắm leo không nổi, sao người không rủ Tịnh Kỳ, muội ấy rất khỏe đó."

    "Không cần phiền đến như vậy, em mệt thì nghỉ ngơi đi, tiểu thư ta đây chỉ cần em là được."

    "Aaaaaaa, Duệ tỷ thật soái, thật muốn đồng tính luyến ái với tỷ quá đi"

    "Tìm được rồi, Linh tiên thảo, Bách liên dược, Đông Trùng Quân, Đài nhị uyển, Phúc khí thọ, Đàm thôn quỳnh, Lâm mạn ngọc, Đinh huyền cơ.. Hôm nay ta bội thu rồi, toàn dược liệu tốt, xem ra trời không phụ ta. Cái gì sáng sáng kia?"

    Cô lại lật tìm vật phát sáng, thì ra là Bách Tú Quỳnh, độc dược bậc nhất nhân gian, cô lời to rồi, bỗng đang định hái thì có người cũng lao ra muốn tranh.

    "Muốn tranh của ta đâu dễ thế."

    Cô lao đến nhanh như chớp định đá vào hạ bộ của hắn nhưng nam nhân kia cũng không vừa, hắn dùng một tay đỡ lấy đùi cô, tay kia ôm lấy eo nhỏ.

    "Cô nương là đang muốn lấy thứ này sao?"

    Nam nhân này quả thực rất anh tuấn, ngũ quan cân đối, đẹp như tranh vẽ, nam nhân này đẹp thì có đẹp nhưng không thu hút ánh mắt của cô bằng khí chất tỏa ra từ người hắn, cô ý thức được mình đang ở thế bị động, ngay lập tức đưa tay vuốt yết hầu của hắn, cô vươn người, nhón chân hôn lên môi mỏng của hắn khiến hắn đứng đờ ra, kịp nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn sau màn sương, hắn giật mình:

    "Duệ nhi, sao muội lại ở đây? Muội đang làm gì?"

    Cô nhanh chóng thoát ra khỏi hắn, vội chạy đến đoạt lấy độc dược, thêm một nụ cười tươi:

    "Cùng lý do cả!"

    Rồi cô nhanh chóng biến mất khỏi màn sương, hắn cho tay xoa lên môi mỏng, khẽ nhếch lên một nụ cười xa xăm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  10. cỗ máy thời gian Hãy sống theo cách bạn muốn

    Bài viết:
    23
    [​IMG]

    CHƯƠNG 9: Thì Quả Thực Là Ta Bay Mà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Doanh phủ thừa tướng, phủ đại tiểu thư

    - Tên nam nhân chết tiệt, làm lão nương mất cả nụ hôn đầu để làm hắn mất tập trung, nhưng phải công nhận là hắn thực sự rất khỏe a. Nữ vương đai đen Tawondo như ta còn bái phục hắn, thân thể này ta cần tu bổ lại chế độ ăn uống và tập luyện thôi

    Cô chuẩn bị nước tắm, cho các loại thảo dược vào trong nước nóng, phải nói là nước rất nóng, nhưng khi ở nước ngoài học đông y, cô cũng bị sư phụ ép tắm nước thanh độc mấy lần. Bản thân là học trò xuất sắc nhất trường Đông Y Cổ Truyền, ngôi trường ẩn náu sau rừng trúc xanh um, do sư phụ quen biết ông ngoại, thấy cô thông minh nên nhận làm đệ tử theo học. Những công thức xuất sắc nhất, quý giá nhất sư phụ chỉ truyền lại cho cô. Chẳng là quá thông minh đi, cô vô tình đọc cuốn Độc dược đệ nhất của sư phụ liền hiểu và ghi nhớ luôn

    Trong phòng tắm, khói nước nóng bốc lên nghi ngút, mang theo hương thơm dễ chịu của các loại dược liệu quý, tựa hồ như tiên cảnh đẹp nhất. Ngâm mình đến giờ Mão*, khiến cô cảm thấy cả cơ thể như là của nguời khác vậy, thật thoải mái a, cảm giác như đang có một nguồn năng lượng vô hình đang sinh sôi trong cơ thể này, mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Cô vừa thay y phục ra thì thấy Tú Ảnh hổn hển chạy vào:

    - Tiểu thư à, sao người về trước mà không đợi em, từ trên đỉnh núi em đã mệt rã rời, tiểu thư xuống nhanh như bay vậy?

    "Thì quả thực là ta bay mà!"

    - Không phải ta xuống nhanh đâu, ta cũng vừa mới xuống à, liền thấy em ở đây tức thì

    - Vậy ạ, sao em thấy trên người tiểu thư có mùi thơm vậy, rất thơm đó nha, đáng lý tiểu thư phải ra nhiều mồ hôi mới phải chứ?

    - Em đang chất vấn ta đó à? Là ta đi chậm, không hề mệt chút nào nên làm sao mà ra mồ hôi, ai bảo em vừa đi cho nhanh vào rồi lại nhanh mệt thế là em lại nghỉ mất rất nhiều thời gian

    - Công nhận là tiểu thư thông minh thật, lần sau em cũng sẽ đi chậm

    - Được rồi, em mau đi tắm, người em hôi lắm rồi kìa

    - À, đúng rồi, nãy ở ngoài phủ em thấy có náo động, hình như là Tư tướng quân đến đòi nợ gì đó, thấy nói là người cướp đồ của ngài ấy nên đến tìm lại

    "Cái gì, không lẽ là cái tên mình cướp độc dược trên núi sao, hắn mò tới đây làm gì? Ta phải ra xem tình hình thế nào mới được"

    *giờ Mão: Là khoảng thời gian từ 5 giờ- 7 giờ
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...