Bài viết: 137 



Sonate Ánh Trăng
Tác Giả: Thanh Hoàng
Ánh trăng gọi theo thương yêu,
Ngẩn ngơ lòng đời sao mỏi mệt.
Lòng lại bỗng hóa thành mây,
Lạ thường,
Trong giấc ngủ sáng tỏ đêm mênh mông.
Mùa tuyết sang chưa cho hết dòng lệ,
Nắng chưa tắt hết cả đợi chờ,
Đàn réo rắt oái ăm,
Con đường mòn trải sâu vào tâm can.
Mùa xưa chưa kết lại những chết chóc,
Nắn lại lời ru yêu kết thúc.
Chưa đủ giọt máu trên ngàn phương,
Đưa người viễn xứ về cửa sổ,
Trong xanh trong ánh trăng vàng, hiu hắt.
Lại khúc tình ca thật nồng nàn,
Đủ cánh hoa rơi rụng trước mắt,
Dắt người về cõi thiên đàng trong,
Về miền đất chưa vết người lại..
Chết thêm một lần thật ấm êm,
Những cơn sầu nhớ vẫn lăn tăn.
Trong phút chia lìa chưa gần mắt,
Bỗng hóa theo khói mờ ảo, tối đen.
* * *
Tác Giả: Thanh Hoàng
Ánh trăng gọi theo thương yêu,
Ngẩn ngơ lòng đời sao mỏi mệt.
Lòng lại bỗng hóa thành mây,
Lạ thường,
Trong giấc ngủ sáng tỏ đêm mênh mông.
Mùa tuyết sang chưa cho hết dòng lệ,
Nắng chưa tắt hết cả đợi chờ,
Đàn réo rắt oái ăm,
Con đường mòn trải sâu vào tâm can.
Mùa xưa chưa kết lại những chết chóc,
Nắn lại lời ru yêu kết thúc.
Chưa đủ giọt máu trên ngàn phương,
Đưa người viễn xứ về cửa sổ,
Trong xanh trong ánh trăng vàng, hiu hắt.
Lại khúc tình ca thật nồng nàn,
Đủ cánh hoa rơi rụng trước mắt,
Dắt người về cõi thiên đàng trong,
Về miền đất chưa vết người lại..
Chết thêm một lần thật ấm êm,
Những cơn sầu nhớ vẫn lăn tăn.
Trong phút chia lìa chưa gần mắt,
Bỗng hóa theo khói mờ ảo, tối đen.
* * *
.jpg)