Bài viết: 178 



BÀI 1: THƠ VÀ TRUYỆN THƠ
SÓNG - XUÂN QUỲNH
1. Tìm hiểu chung
A. Tác giả
- Xuân Quỳnh (1942 - 1988)
- Là một nhà thơ nữ Việt Nam. Bà được xem là nữ thi sĩ nổi tiếng với nhiều bài thơ được nhiều người biết đến
- Đề tài chính:
+ Viết cho thiếu nhi
+ Viết về tình yêu
B. Tác phẩm
Hoàn cảnh sáng tác
- Năm 1967
- Đó là những năm tháng dân tộc đang bước vào cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ và tay sai, là khi thanh niên trai gái ào ào ra trận, cho nên đặt bài thơ trong hoàn cảnh ấy mới thấy rõ được nỗi khát khao của người con gái trong tình yêu. - Sóng được viết trong chuyến đi công tác vùng biển Diêm Điền. Trước khi sóng ra đời, Xuân Quỳnh đã phải nếm trải những đổ vỡ trong tình yêu. Đây là bài thơ tiêu biểu cho hồn thơ và phong cách thơ Xuân Quỳnh.
- Tác phẩm được in trong tập "Hoa dọc chiến hào"
2. Đọc hiểu văn bản
Câu 1: Em có nhận xét gì về nhịp điệu, âm điệu của bài thơ? Nhịp điệu, âm điệu đó được gợi lên từ những yếu tố nào?
- Sóng sáng tác theo thể thơ 5 chữ với những câu thơ thay đổi nhịp liên tục
- Các khổ thơ nối kết bằng cách hiệp vần từ câu cuối khổ xuống câu đầu khổ tiếp
- Lối vận dụng hình ảnh thơ theo nguyên tắc hô ứng, trùng điệp, vế tiếp vế, câu tiếp câu..
→ Khiến bài thơ có âm điệu dào dạt: Lúc sôi nổi trào dâng, lúc thầm thì sâu lắng gợi âm hưởng những đợt sóng miên man vỗ vào bờ
- Lắng nghe trong từng nhịp sóng cũng là nhịp điệu của tâm hồn con người với biết bao khát khao rạo rực yêu đương, muốn được giãi bày, muốn được sẻ chia.
- Vậy là trước khi sóng hiện hình qua những hình ảnh cụ thể, ta đã nghe thấy tiếng sóng dạt dào qua âm điệu bài thơ
Câu 2: Hình tượng sóng và em.
A. Khổ 1, 2: Khát vọng tự do trong tình yêu của người con gái
"Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể"
- Bài thơ mở ra những trạng thái tâm hồn của chủ thể trữ tình, tìm thấy sự tương hợp giữa cảm xúc của người con gái khi yêu với những đặc tính vô cùng phức tạp của sóng biển
- Nhân vật trữ tình đã thổ lộ một cách chân thành những cảm nhận về tính khí thất thường của sóng. Sóng – hiện tượng tự nhiên với muôn van trạng thái đối cực. Đối cực trong cường độ khi dữ dôi, lúc dịu êm; đối cực trong trạng thái: Khi ồn ào, lúc lặng lẽ xô vào bờ cát.
- Một loạt hình ảnh tương phản vẽ nên trước mắt ta vô vàn những con sóng bao la của đại dương: Ở nơi này, sóng có thể lăn tăn, dịu dàng vỗ vào bờ cát; ở nơi kia sóng lại ồn lên với sức mạnh vô cùng. Đấy cũng là những trạng thái tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu. Lắng nghe trong nhịp điệu từng con sóng, nhịp điệu tâm hồn của người phụ nữ: Phong phú, phức tạp, đầy mâu thuẫn trong tình yêu.
- Quy luật tình cảm này đã được không ít các nhà thơ trên thế giới nói đến
+ Preruda
"Khi chưa yêu em Anh mới sống cuộc đời một nửa
Chưa biết nỗi đắng cay ngọt ngào
Và sự lạnh lùng bốc lửa"
+ Pascal
"Trái tim có những quy luật riêng mà lí trí chẳng thể nào hiểu nổi"
+ Xuân Quỳnh – Thuyền và biển
"Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Qua nan thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
Bởi tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên"
- Như vậy, cảm xúc của con người khi yêu chứa những tình cảm phong phú và phức tạp
- Thơ Xuân Quỳnh là vậy, luôn là sự đối lập giữa bình yên và bão tố, ngọt ngào và đắng cay. Chữ "và" trong câu thơ "Dữ dội và dịu êm", "Ồn ào và lặng lẽ" đã khẳng định những đặc tính đối lập nhưng thống nhất trong một bản thể: Trong sóng và trong tâm hồn em
- Như vậy, tình yêu chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc. Những cảm xúc luôn luôn biến đổi. Chính vì thế đón nhận tình yêu, thấy hiểu tình yêu và tâm hồn người phụ nữ đang yêu đâu phải điều dễ dàng. Con sóng của Xuân Quỳnh sẵn sàng vượt khỏi không gian chật hẹp của dòng sông để tìm ra biển lớn với mong mỏi tìm được những lí giải tận cùng về tâm hồn mình khi yêu "Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận biển"
- Sông – không gian chật hẹp, bé nhỏ của cái tôi cá nhân. Nếu chỉ khép mình trong không gian ấy "sóng chẳng thể hiểu" nổi mình. Vậy nên tìm ra tận biển. Cuộc hành trình của sóng hay chính là những khát vọng mạnh mẽ, lẫm liệt với những trăn trở, khao khát khám phá hết tâm hồn mình của người phụ nữ đang yêu
- Đến với thơ Xuân Quỳnh, bạn đọc hơn một lần bắt gặp khát vọng tha thiết ấy
"Núi cao bể rộng sông dài
Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu"
"Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ"
- Có lẽ chính vì thế những khát vọng của con sóng trong tâm hồn Xuân Quỳnh cũng trở thành khát vọng của những tâm hồn con người đang yêu
- Nhà thơ đã sử dụng cả một hệ thống từ ngữ để khẳng định sự tồn tại muôn đời của những con sóng ấy: Ngày xưa, ngày sau, vẫn thế. Nỗi khát vọng tình yêu, khát vọng lí giải chính trái tim mình khi yêu là khát vọng muôn đời bởi chị đã nhận thức "Bởi tình yêu muôn thưở Có bao giờ đứng yên"
B. Khổ 3, 4: Khát khao lí giải tình yêu
"Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"
- Từ nhận thức về sự phức tạp trong trái tim yêu của người phụ nữ, Xuân Quỳnh mượn hình tượng sóng để lí giải xúc cảm trong tâm hồn của chính mình. Sóng là lời giãi bày những cung bậc cảm xúc phong phú đến kì lạ trong tâm hồn người phụ nữ đang yêu
- Trước tình yêu, con người luôn khát khao tìm về cội nguồn để lí giải tình cảm lớn lao kì diệu đang tràn ngập trái tim mình. Nhu cầu ấy càng trở nên tha thiết hơn khi con người đối diện với đại dương bao la
"Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?"
- Sóng và em, biển cả mênh mông và tình yêu vô tận đã đan cài, hòa quyện vào nhau thật khó tách rời. Dường như hình ảnh này gọi dậy hình ảnh kia: Nhìn sóng mà nghĩ đến tình yêu, cảm nhận về xúc cảm của tình yêu mà liên tưởng đến muôn vàn con sóng, những từ "em nghĩ" lặp đi lặp lại khiến lời thơ trùng xuống trong sự suy tư. Người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh trăn trở trước câu hỏi về sự khởi đầu của sóng và sự khởi nguồn của tình yêu: Từ nơi nào sóng lên và "khi nào ta yêu nhau?". Khoa học có thể lí giải ngọn nguồn của sóng "Sóng bắt đầu từ gió"
- Nhưng nếu đi đến tận cùng nguồn gốc của tự nhiên thì cũng là điều khó lí giải
"Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa"
- Câu thơ "Em cũng không biết nữa" được đặt khéo léo giữa hai dòng thơ nói về nguồn gốc của sóng và nguồn gốc của tình yêu "Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau" - Phải chăng đấy là lời thú nhận chân thành của người phụ nữ về điều không thể của mình khi cố gắng lí giải đến tận cùng nguồn gốc của tình yêu. Tự nhiên có những điều bí ẩn và tình yêu cũng vậy. Lí giải được cội nguồn của nó thật khó biết bao nhiêu.
+ Chính Xuân Diệu đã từng thú nhận sự huyền bí của tình yêu
"Làm sao cắt nghĩa được tình yêu"
+ Và xa hơn, Ta-go cũng viết
"Nhưng em ơi, trái tim anh là tình yêu
Những vui sướng, khổ đau của nó là vô biên
Những thiếu thốn, giàu sang của nó là trường cửu"
Vậy nên "Em là nữ hoàng của vương quốc đó Nhưng em chẳng hiểu gì về biên giới của nó đâu"
- Nguồn gốc tình yêu rất lạ lùng, khó ai có thể tìm thấy câu trả lời: Tình yêu bắt đầu từ đâu. Sự hấp dẫn, điều kì diệu của tình yêu là ở chỗ đó. Trong lời thơ của Xuân Quỳnh nghe vẳng một chất giọng trẻ trung, nũng nịu, dễ thương của người con gái. Người ta chỉ có thể nói thế khi yêu và được yêu
C. Khổ 5, 6: Nỗi nhớ nhung trong tình yêu
"Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương"
- Cuộc hành trình của sóng tiếp tục đi vào khám phá những cung bậc cảm xúc của tình yêu để rồi tâm hồn người phụ nữ ấy nhận thấy tình yêu gắn liền với nhớ nhung da diết
- Nỗi nhớ là cảm xúc thường trực của tình yêu. Điều ấy không phải là sự khám phá mới lạ của Xuân Quỳnh. Từ xa xưa, cha ông ta đã khẳng định quy luật này qua những vần ca dao
+ "Gió sao gió mát sau lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này"
Hay
+ "Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai"
- Cũng không phải chỉ đến Xuân Quỳnh, hình tượng sóng mới được vận dụng để diễn tả nỗi nhớ, cảm xúc trong tình yêu. Xuân Diệu từng diễn tả
"Như hồn mãi mãi ngàn năm không thỏa
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơi"
- Vậy mà nỗi nhớ chất đầy những cơn song trong thơ Xuân Quỳnh vẫn có những nét riêng. Nếu ở thơ Xuân Diệu chỉ xuất hiện nỗi nhớ thương của sóng thì ở thơ Xuân Quỳnh sử dụng biết bao kết cấu sóng đôi để diễn tả nỗi nhớ dâng trào, sóng nhớ bờ, em nhớ anh. Vì thế nỗi nhớ cứ dồn dập liên tiếp tựa như làn sóng cồn cào vỗ vào bờ cát tạo nên chiều sâu mãnh liệt của nỗi nhớ.
- Nỗi nhớ nhung trào dâng ôm trùm cả không gian rộng lớn
"Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được."
Dẫu "dưới lòng sâu" hay "trên mặt nước", con sóng luôn hướng về bờ cát kia. Giữa một không gian đầy rộng lớn, nỗi nhớ càng trở nên da diết, sâu sắc. Nỗi nhớ giữa không gian, giăng mắc cả thời gian. Con sóng – hay cũng là tiếng lòng của người con gái "Ngày đêm không ngủ được". Dẫu "dưới lòng sâu" hay "trên mặt nước", con sóng luôn hướng về bờ cát kia. Giữa một không gian đầy rộng lớn, nỗi nhớ càng trở nên da diết, sâu sắc. Nỗi nhớ giữa không gian, giăng mắc cả thời gian. Con sóng – hay cũng là tiếng lòng của người con gái "Ngày đêm không ngủ được".
- Sóng nhớ bờ như em nhớ anh, nhớ giữa không gian bao la, nhớ hòa vào thời gian vô tận "Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương"
- Ở đoạn thơ này, Xuân Quỳnh vận dụng sáng tạo thành ngữ dân gian: Ngược Bắc – xuôi Nam nhưng đến lời thơ của chị, cách dùng từ chỉ phương hướng có sự đảo ngược: Xuôi Bắc – ngược Nam. Trong cách dùng từ này, phải chăng tâm lòng người con gái khi yêu đang cất lên lời nhắn nhủ: Dù dòng đời có đảo điên, có xáo trộn đến thế nào thì anh vẫn là điểm cho em hướng về, là bến bờ cho em nương tựa
- Dấu gạch ngang chia tách từ một phương đứng riêng một vế. Nó như khẳng định anh là phương duy nhất, là điểm tựa chẳng thế nào đổi thay dù cuộc đời có sóng gió thế nào. Trời có bốn phương tám hướng nhưng Xuân Quỳnh lại sáng tạo riêng cho mình: Phương anh.
- Chẳng phải ngẫu nhiên là cụm từ "sóng nhớ", "em nhớ", "em nghĩ" cứ lặp đi lặp lại. Nỗi nhớ choáng hết bề rộng, bề sâu, của không gian và còn chiếm lĩnh cả thời gian vô tận. Sóng nhớ bờ "ngày đêm không ngủ được" còn "em nhớ đến anh cả trong mơ còn thức". Nỗi nhớ ngự trị trong lòng con người từng giờ từng phút, tựa muôn ngàn con sóng cứ nối tiếp nhau vỗ vào bờ cát ngày đêm không dứt. Trạng thái của sóng biểu tượng cho nỗi lòng trăn trở, thao thức của con người trong tình yêu
D. Khổ 7, 8, 9: Nỗi âu lo và sự cống hiến trong tình yêu
"Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn qua đi
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa"
- Tâm hồn người phụ nữ sẵn sàng vượt mọi trở ngại của không gian và thời gian để vươn tới tình yêu. Bởi lẽ những con sóng ấy những trái tim yêu thương ấy, có một niềm tin vào tình yêu chung thủy
- Một tình yêu son sắc bao giờ cũng có điểm dừng đó là người mình yêu. Lời thơ bộc lộ một tâm hồn phụ nữ hi vọng vào tình yêu cao cả trước thử thách nghiệt ngã của tình yêu và cuộc đời. Đúng là thơ Xuân Quỳnh luôn khẳng định một tình yêu đẹp: Vị tha, chung thủy, biết vượt lên những khát vọng chân chính, biết tin tưởng vào tương lai của cuộc sống, vào hạnh phúc của mình và của mọi người
- Tuy nhiên, xúc cảm của người phụ nữ tựa như những cơn sóng với những trạng thái rất đối lập: Khi ồn ào, lúc lặng lẽ, khi dữ dội lúc dịu êm. Vậy nên, bên cạnh niềm hi vọng là cả những nỗi trăn trở, âu lo. Người phụ nữ sống trong bình yên mà vẫn luôn dự cảm về bão tố, sống trong hạnh phúc ngọt ngào mà luôn lo sợ bao nỗi đắng cay. Nên đối diện với đại dương, nữ thi sĩ càng thấm thía hơn bao giờ hết cái nhỏ nhoi, hữu hạn của đời người "Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn qua đi Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa"
- Bốn dòng thơ được viết từ các cặp hình ảnh: Cuộc đời – năm tháng; biển – mây. Các cặp thơ được nối với nhau bằng những cặp từ đối lập: Tuy – vẫn, dẫu – vẫn. Bằng sự tương phản ấy, Xuân Quỳnh muốn tô đậm giới hạn không thể vượt qua của đời người, cuộc đời tuy dài nhưng năm tháng tuổi trẻ của con người thật là hữu hạn.
- Nhưng điều đáng quí là càng thấm thía quy luật hữu hạn của tuổi trẻ, của đời người và của tình yêu bao nhiêu thì người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh lại càng khao khát hướng tới tình yêu vĩnh cửu bấy nhiêu
- Hai tiếng làm sao chất chứa nỗi niềm ao ước, khát khao của Xuân Quỳnh. Xuân Quỳnh mong mỏi mình tan biến thành trăm con sóng nhỏ. Sóng vỗ bờ rồi lại tan biến vào biển lớn, trong lòng biển sóng sẽ lại hồi sinh. Xuân Quỳnh ao ước mình như con sóng ấy. Người phụ nữ có thể vượt lên mọi giới hạn của cuộc đời, mọi sự nghiệt ngã trong quy luật tình yêu để sống hết mình cho tình yêu.
- Hóa thân vào sóng, tan biến mình thành sóng, người phụ nữ được hòa mình vào biển lớn tình yêu, được hòa nhập vào tình yêu tuyệt đích để "ngàn năm còn vỗ", ngàn năm được sống trong những xúc cảm bồi hồi của một trái tim yêu. Quả thật, tình yêu đã giúp chị vượt qua những ám ảnh về sự hữu vô hữu hạn, vượt qua những dự cảm, những âu lo để trường tồn, vĩnh cửu với thời gian
Câu 3: Hình tượng người phụ nữ trong bài thơ Sóng có điểm gì tương đồng và mới so với trong ca dao hoặc văn học trung đại mà em biết?
Ca dao từng viết
+ "Nhớ ai bồi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa như ngồi đống than"
+ "Khăn thương nhớ ai
Khăn rơi xuống đất
Khăn thương nhớ ai
Khăn vắt trên vai
Khăn thương nhớ ai
Khăn chùi nước mắt
Đèn thương nhớ ai
Mà đèn không tắt
Mắt thương nhớ ai
Mắt ngủ không yên"
- Nếu người con gái khi xưa gửi nỗi niềm thao thức của mình vào khăn, ngọn đèn, ánh mắt thì người con gái trong thơ Xuân Quỳnh lại nỗi niềm của mình vào sóng. Dường như nỗi nhớ trong thơ chị được nhân lên gấp nhiều lần bởi hình thức nghệ thuật sóng đôi ấy
- Nếu người con gái khi xưa gửi nỗi niềm thao thức của mình vào khăn, ngọn đèn, ánh mắt thì người con gái trong thơ Xuân Quỳnh lại nỗi niềm của mình vào sóng. Dường như nỗi nhớ trong thơ chị được nhân lên gấp nhiều lần bởi hình thức nghệ thuật sóng đôi ấy
- Khi người phụ nữ tế nhị gửi nỗi lòng sôi nổi của mình vào sóng, còn khi trái tim yêu nồng nàn, cảm xúc chẳng thể nào nén lại thì nhân vật em trực tiếp xuất hiện, thú nhận chân thành trái tim yêu của mình. Chính vì vậy, nỗi nhớ đã nhân lên gấp nhiều lần
- Thơ Xuân Quỳnh là vậy, nồng nàn mà vẫn không kém phần tế nhị, duyên dáng, đằm thắm đôn hậu mà vẫn bừng lên nỗi khát khao mãnh liệt vô cùng. Cảm nhận và diễn tả cảm xúc tình yêu như thế chỉ có thể có được ở một tâm hồn luôn hướng tới một tình yêu chân thành và đắm say, bất diệt.
Câu 4: Trong văn học Việt Nam hiện đại có nhiều câu thơ, bài thơ dùng hình tượng "sóng" và "biển" để nói về tình yêu. Hãy sưu tầm một số câu thơ, bài thơ đó, đồng thời so sánh với bài Sóng để thấy được những sáng tạo đặc sắc của nhà thơ Xuân Quỳnh.
Các bài thơ có hình tượng sóng – biển trong thơ hiện đại Việt Nam
- Xuân Diệu từng diễn tả
"Như hồn mãi mãi ngàn năm không thỏa
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơi"
- Vậy mà nỗi nhớ chất đầy những cơn sóng trong thơ Xuân Quỳnh vẫn có những nét riêng. Nếu ở thơ Xuân Diệu chỉ xuất hiện nỗi nhớ thương của sóng thì ở thơ Xuân Quỳnh sử dụng biết bao kết cấu sóng đôi để diễn tả nỗi nhớ dâng trào, sóng nhớ bờ, em nhớ anh. Vì thế nỗi nhớ cứ dồn dập liên tiếp tựa như làn sóng cồn cào vỗ vào bờ cát tạo nên chiều sâu mãnh liệt của nỗi nhớ.
* Đặc sắc trong thơ Xuân Quỳnh
NỘI DUNG
Dựa vào việc quan sát, chiêm nghiệm về những con sóng trước biển cả mênh mông, Xuân Quỳnh đã phát hiện ra những cung bậc đa dạng, phức tạp của cảm xúc trong tâm hồn của người phụ nữ đang yêu. Niềm khao khát về tình yêu, hạnh phúc của một người phụ nữ vừa truyền thống, vừa hiện đại trong tình yêu.
NGHỆ THUẬT
- Thể thơ năm chữ tạo âm điệu sâu lắng, dạt dào, như âm điệu của những con sóng biển và cũng là sóng lòng của người phụ nữ khi yêu
- Cách ngắt nhịp linh hoạt, phóng khoáng và cách gieo vần, phối âm độc đáo, giàu sức liên tưởng
- Giọng thơ vừa thiết tha, đằm thắm, vừa mãnh liệt sôi nổi, vừa hồn nhiên, nữ tính
- Xây dựng hình ảnh ẩn dụ - với hình tượng sóng, vừa mang nghĩa thực, vừa mang nghĩa ẩn dụ
- Bài thơ sử dụng các biện pháp nhân hóa, ẩn dụ, đối lập - tương phản.. - Hình ảnh được sử dụng rất đa dạng, giàu sức gợi hình, giàu cảm xúc
SÓNG - XUÂN QUỲNH
1. Tìm hiểu chung
A. Tác giả
- Xuân Quỳnh (1942 - 1988)
- Là một nhà thơ nữ Việt Nam. Bà được xem là nữ thi sĩ nổi tiếng với nhiều bài thơ được nhiều người biết đến
- Đề tài chính:
+ Viết cho thiếu nhi
+ Viết về tình yêu
B. Tác phẩm
Hoàn cảnh sáng tác
- Năm 1967
- Đó là những năm tháng dân tộc đang bước vào cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ và tay sai, là khi thanh niên trai gái ào ào ra trận, cho nên đặt bài thơ trong hoàn cảnh ấy mới thấy rõ được nỗi khát khao của người con gái trong tình yêu. - Sóng được viết trong chuyến đi công tác vùng biển Diêm Điền. Trước khi sóng ra đời, Xuân Quỳnh đã phải nếm trải những đổ vỡ trong tình yêu. Đây là bài thơ tiêu biểu cho hồn thơ và phong cách thơ Xuân Quỳnh.
- Tác phẩm được in trong tập "Hoa dọc chiến hào"
2. Đọc hiểu văn bản
Câu 1: Em có nhận xét gì về nhịp điệu, âm điệu của bài thơ? Nhịp điệu, âm điệu đó được gợi lên từ những yếu tố nào?
- Sóng sáng tác theo thể thơ 5 chữ với những câu thơ thay đổi nhịp liên tục
- Các khổ thơ nối kết bằng cách hiệp vần từ câu cuối khổ xuống câu đầu khổ tiếp
- Lối vận dụng hình ảnh thơ theo nguyên tắc hô ứng, trùng điệp, vế tiếp vế, câu tiếp câu..
→ Khiến bài thơ có âm điệu dào dạt: Lúc sôi nổi trào dâng, lúc thầm thì sâu lắng gợi âm hưởng những đợt sóng miên man vỗ vào bờ
- Lắng nghe trong từng nhịp sóng cũng là nhịp điệu của tâm hồn con người với biết bao khát khao rạo rực yêu đương, muốn được giãi bày, muốn được sẻ chia.
- Vậy là trước khi sóng hiện hình qua những hình ảnh cụ thể, ta đã nghe thấy tiếng sóng dạt dào qua âm điệu bài thơ
Câu 2: Hình tượng sóng và em.
A. Khổ 1, 2: Khát vọng tự do trong tình yêu của người con gái
"Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể"
- Bài thơ mở ra những trạng thái tâm hồn của chủ thể trữ tình, tìm thấy sự tương hợp giữa cảm xúc của người con gái khi yêu với những đặc tính vô cùng phức tạp của sóng biển
- Nhân vật trữ tình đã thổ lộ một cách chân thành những cảm nhận về tính khí thất thường của sóng. Sóng – hiện tượng tự nhiên với muôn van trạng thái đối cực. Đối cực trong cường độ khi dữ dôi, lúc dịu êm; đối cực trong trạng thái: Khi ồn ào, lúc lặng lẽ xô vào bờ cát.
- Một loạt hình ảnh tương phản vẽ nên trước mắt ta vô vàn những con sóng bao la của đại dương: Ở nơi này, sóng có thể lăn tăn, dịu dàng vỗ vào bờ cát; ở nơi kia sóng lại ồn lên với sức mạnh vô cùng. Đấy cũng là những trạng thái tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu. Lắng nghe trong nhịp điệu từng con sóng, nhịp điệu tâm hồn của người phụ nữ: Phong phú, phức tạp, đầy mâu thuẫn trong tình yêu.
- Quy luật tình cảm này đã được không ít các nhà thơ trên thế giới nói đến
+ Preruda
"Khi chưa yêu em Anh mới sống cuộc đời một nửa
Chưa biết nỗi đắng cay ngọt ngào
Và sự lạnh lùng bốc lửa"
+ Pascal
"Trái tim có những quy luật riêng mà lí trí chẳng thể nào hiểu nổi"
+ Xuân Quỳnh – Thuyền và biển
"Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Qua nan thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
Bởi tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên"
- Như vậy, cảm xúc của con người khi yêu chứa những tình cảm phong phú và phức tạp
- Thơ Xuân Quỳnh là vậy, luôn là sự đối lập giữa bình yên và bão tố, ngọt ngào và đắng cay. Chữ "và" trong câu thơ "Dữ dội và dịu êm", "Ồn ào và lặng lẽ" đã khẳng định những đặc tính đối lập nhưng thống nhất trong một bản thể: Trong sóng và trong tâm hồn em
- Như vậy, tình yêu chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc. Những cảm xúc luôn luôn biến đổi. Chính vì thế đón nhận tình yêu, thấy hiểu tình yêu và tâm hồn người phụ nữ đang yêu đâu phải điều dễ dàng. Con sóng của Xuân Quỳnh sẵn sàng vượt khỏi không gian chật hẹp của dòng sông để tìm ra biển lớn với mong mỏi tìm được những lí giải tận cùng về tâm hồn mình khi yêu "Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận biển"
- Sông – không gian chật hẹp, bé nhỏ của cái tôi cá nhân. Nếu chỉ khép mình trong không gian ấy "sóng chẳng thể hiểu" nổi mình. Vậy nên tìm ra tận biển. Cuộc hành trình của sóng hay chính là những khát vọng mạnh mẽ, lẫm liệt với những trăn trở, khao khát khám phá hết tâm hồn mình của người phụ nữ đang yêu
- Đến với thơ Xuân Quỳnh, bạn đọc hơn một lần bắt gặp khát vọng tha thiết ấy
"Núi cao bể rộng sông dài
Tôi đi khắp chốn tìm người tôi yêu"
"Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ"
- Có lẽ chính vì thế những khát vọng của con sóng trong tâm hồn Xuân Quỳnh cũng trở thành khát vọng của những tâm hồn con người đang yêu
- Nhà thơ đã sử dụng cả một hệ thống từ ngữ để khẳng định sự tồn tại muôn đời của những con sóng ấy: Ngày xưa, ngày sau, vẫn thế. Nỗi khát vọng tình yêu, khát vọng lí giải chính trái tim mình khi yêu là khát vọng muôn đời bởi chị đã nhận thức "Bởi tình yêu muôn thưở Có bao giờ đứng yên"
B. Khổ 3, 4: Khát khao lí giải tình yêu
"Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"
- Từ nhận thức về sự phức tạp trong trái tim yêu của người phụ nữ, Xuân Quỳnh mượn hình tượng sóng để lí giải xúc cảm trong tâm hồn của chính mình. Sóng là lời giãi bày những cung bậc cảm xúc phong phú đến kì lạ trong tâm hồn người phụ nữ đang yêu
- Trước tình yêu, con người luôn khát khao tìm về cội nguồn để lí giải tình cảm lớn lao kì diệu đang tràn ngập trái tim mình. Nhu cầu ấy càng trở nên tha thiết hơn khi con người đối diện với đại dương bao la
"Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?"
- Sóng và em, biển cả mênh mông và tình yêu vô tận đã đan cài, hòa quyện vào nhau thật khó tách rời. Dường như hình ảnh này gọi dậy hình ảnh kia: Nhìn sóng mà nghĩ đến tình yêu, cảm nhận về xúc cảm của tình yêu mà liên tưởng đến muôn vàn con sóng, những từ "em nghĩ" lặp đi lặp lại khiến lời thơ trùng xuống trong sự suy tư. Người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh trăn trở trước câu hỏi về sự khởi đầu của sóng và sự khởi nguồn của tình yêu: Từ nơi nào sóng lên và "khi nào ta yêu nhau?". Khoa học có thể lí giải ngọn nguồn của sóng "Sóng bắt đầu từ gió"
- Nhưng nếu đi đến tận cùng nguồn gốc của tự nhiên thì cũng là điều khó lí giải
"Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa"
- Câu thơ "Em cũng không biết nữa" được đặt khéo léo giữa hai dòng thơ nói về nguồn gốc của sóng và nguồn gốc của tình yêu "Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau" - Phải chăng đấy là lời thú nhận chân thành của người phụ nữ về điều không thể của mình khi cố gắng lí giải đến tận cùng nguồn gốc của tình yêu. Tự nhiên có những điều bí ẩn và tình yêu cũng vậy. Lí giải được cội nguồn của nó thật khó biết bao nhiêu.
+ Chính Xuân Diệu đã từng thú nhận sự huyền bí của tình yêu
"Làm sao cắt nghĩa được tình yêu"
+ Và xa hơn, Ta-go cũng viết
"Nhưng em ơi, trái tim anh là tình yêu
Những vui sướng, khổ đau của nó là vô biên
Những thiếu thốn, giàu sang của nó là trường cửu"
Vậy nên "Em là nữ hoàng của vương quốc đó Nhưng em chẳng hiểu gì về biên giới của nó đâu"
- Nguồn gốc tình yêu rất lạ lùng, khó ai có thể tìm thấy câu trả lời: Tình yêu bắt đầu từ đâu. Sự hấp dẫn, điều kì diệu của tình yêu là ở chỗ đó. Trong lời thơ của Xuân Quỳnh nghe vẳng một chất giọng trẻ trung, nũng nịu, dễ thương của người con gái. Người ta chỉ có thể nói thế khi yêu và được yêu
C. Khổ 5, 6: Nỗi nhớ nhung trong tình yêu
"Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương"
- Cuộc hành trình của sóng tiếp tục đi vào khám phá những cung bậc cảm xúc của tình yêu để rồi tâm hồn người phụ nữ ấy nhận thấy tình yêu gắn liền với nhớ nhung da diết
- Nỗi nhớ là cảm xúc thường trực của tình yêu. Điều ấy không phải là sự khám phá mới lạ của Xuân Quỳnh. Từ xa xưa, cha ông ta đã khẳng định quy luật này qua những vần ca dao
+ "Gió sao gió mát sau lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này"
Hay
+ "Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai"
- Cũng không phải chỉ đến Xuân Quỳnh, hình tượng sóng mới được vận dụng để diễn tả nỗi nhớ, cảm xúc trong tình yêu. Xuân Diệu từng diễn tả
"Như hồn mãi mãi ngàn năm không thỏa
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơi"
- Vậy mà nỗi nhớ chất đầy những cơn song trong thơ Xuân Quỳnh vẫn có những nét riêng. Nếu ở thơ Xuân Diệu chỉ xuất hiện nỗi nhớ thương của sóng thì ở thơ Xuân Quỳnh sử dụng biết bao kết cấu sóng đôi để diễn tả nỗi nhớ dâng trào, sóng nhớ bờ, em nhớ anh. Vì thế nỗi nhớ cứ dồn dập liên tiếp tựa như làn sóng cồn cào vỗ vào bờ cát tạo nên chiều sâu mãnh liệt của nỗi nhớ.
- Nỗi nhớ nhung trào dâng ôm trùm cả không gian rộng lớn
"Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được."
Dẫu "dưới lòng sâu" hay "trên mặt nước", con sóng luôn hướng về bờ cát kia. Giữa một không gian đầy rộng lớn, nỗi nhớ càng trở nên da diết, sâu sắc. Nỗi nhớ giữa không gian, giăng mắc cả thời gian. Con sóng – hay cũng là tiếng lòng của người con gái "Ngày đêm không ngủ được". Dẫu "dưới lòng sâu" hay "trên mặt nước", con sóng luôn hướng về bờ cát kia. Giữa một không gian đầy rộng lớn, nỗi nhớ càng trở nên da diết, sâu sắc. Nỗi nhớ giữa không gian, giăng mắc cả thời gian. Con sóng – hay cũng là tiếng lòng của người con gái "Ngày đêm không ngủ được".
- Sóng nhớ bờ như em nhớ anh, nhớ giữa không gian bao la, nhớ hòa vào thời gian vô tận "Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương"
- Ở đoạn thơ này, Xuân Quỳnh vận dụng sáng tạo thành ngữ dân gian: Ngược Bắc – xuôi Nam nhưng đến lời thơ của chị, cách dùng từ chỉ phương hướng có sự đảo ngược: Xuôi Bắc – ngược Nam. Trong cách dùng từ này, phải chăng tâm lòng người con gái khi yêu đang cất lên lời nhắn nhủ: Dù dòng đời có đảo điên, có xáo trộn đến thế nào thì anh vẫn là điểm cho em hướng về, là bến bờ cho em nương tựa
- Dấu gạch ngang chia tách từ một phương đứng riêng một vế. Nó như khẳng định anh là phương duy nhất, là điểm tựa chẳng thế nào đổi thay dù cuộc đời có sóng gió thế nào. Trời có bốn phương tám hướng nhưng Xuân Quỳnh lại sáng tạo riêng cho mình: Phương anh.
- Chẳng phải ngẫu nhiên là cụm từ "sóng nhớ", "em nhớ", "em nghĩ" cứ lặp đi lặp lại. Nỗi nhớ choáng hết bề rộng, bề sâu, của không gian và còn chiếm lĩnh cả thời gian vô tận. Sóng nhớ bờ "ngày đêm không ngủ được" còn "em nhớ đến anh cả trong mơ còn thức". Nỗi nhớ ngự trị trong lòng con người từng giờ từng phút, tựa muôn ngàn con sóng cứ nối tiếp nhau vỗ vào bờ cát ngày đêm không dứt. Trạng thái của sóng biểu tượng cho nỗi lòng trăn trở, thao thức của con người trong tình yêu
D. Khổ 7, 8, 9: Nỗi âu lo và sự cống hiến trong tình yêu
"Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn qua đi
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa"
- Tâm hồn người phụ nữ sẵn sàng vượt mọi trở ngại của không gian và thời gian để vươn tới tình yêu. Bởi lẽ những con sóng ấy những trái tim yêu thương ấy, có một niềm tin vào tình yêu chung thủy
- Một tình yêu son sắc bao giờ cũng có điểm dừng đó là người mình yêu. Lời thơ bộc lộ một tâm hồn phụ nữ hi vọng vào tình yêu cao cả trước thử thách nghiệt ngã của tình yêu và cuộc đời. Đúng là thơ Xuân Quỳnh luôn khẳng định một tình yêu đẹp: Vị tha, chung thủy, biết vượt lên những khát vọng chân chính, biết tin tưởng vào tương lai của cuộc sống, vào hạnh phúc của mình và của mọi người
- Tuy nhiên, xúc cảm của người phụ nữ tựa như những cơn sóng với những trạng thái rất đối lập: Khi ồn ào, lúc lặng lẽ, khi dữ dội lúc dịu êm. Vậy nên, bên cạnh niềm hi vọng là cả những nỗi trăn trở, âu lo. Người phụ nữ sống trong bình yên mà vẫn luôn dự cảm về bão tố, sống trong hạnh phúc ngọt ngào mà luôn lo sợ bao nỗi đắng cay. Nên đối diện với đại dương, nữ thi sĩ càng thấm thía hơn bao giờ hết cái nhỏ nhoi, hữu hạn của đời người "Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn qua đi Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa"
- Bốn dòng thơ được viết từ các cặp hình ảnh: Cuộc đời – năm tháng; biển – mây. Các cặp thơ được nối với nhau bằng những cặp từ đối lập: Tuy – vẫn, dẫu – vẫn. Bằng sự tương phản ấy, Xuân Quỳnh muốn tô đậm giới hạn không thể vượt qua của đời người, cuộc đời tuy dài nhưng năm tháng tuổi trẻ của con người thật là hữu hạn.
- Nhưng điều đáng quí là càng thấm thía quy luật hữu hạn của tuổi trẻ, của đời người và của tình yêu bao nhiêu thì người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh lại càng khao khát hướng tới tình yêu vĩnh cửu bấy nhiêu
- Hai tiếng làm sao chất chứa nỗi niềm ao ước, khát khao của Xuân Quỳnh. Xuân Quỳnh mong mỏi mình tan biến thành trăm con sóng nhỏ. Sóng vỗ bờ rồi lại tan biến vào biển lớn, trong lòng biển sóng sẽ lại hồi sinh. Xuân Quỳnh ao ước mình như con sóng ấy. Người phụ nữ có thể vượt lên mọi giới hạn của cuộc đời, mọi sự nghiệt ngã trong quy luật tình yêu để sống hết mình cho tình yêu.
- Hóa thân vào sóng, tan biến mình thành sóng, người phụ nữ được hòa mình vào biển lớn tình yêu, được hòa nhập vào tình yêu tuyệt đích để "ngàn năm còn vỗ", ngàn năm được sống trong những xúc cảm bồi hồi của một trái tim yêu. Quả thật, tình yêu đã giúp chị vượt qua những ám ảnh về sự hữu vô hữu hạn, vượt qua những dự cảm, những âu lo để trường tồn, vĩnh cửu với thời gian
Câu 3: Hình tượng người phụ nữ trong bài thơ Sóng có điểm gì tương đồng và mới so với trong ca dao hoặc văn học trung đại mà em biết?
Ca dao từng viết
+ "Nhớ ai bồi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa như ngồi đống than"
+ "Khăn thương nhớ ai
Khăn rơi xuống đất
Khăn thương nhớ ai
Khăn vắt trên vai
Khăn thương nhớ ai
Khăn chùi nước mắt
Đèn thương nhớ ai
Mà đèn không tắt
Mắt thương nhớ ai
Mắt ngủ không yên"
- Nếu người con gái khi xưa gửi nỗi niềm thao thức của mình vào khăn, ngọn đèn, ánh mắt thì người con gái trong thơ Xuân Quỳnh lại nỗi niềm của mình vào sóng. Dường như nỗi nhớ trong thơ chị được nhân lên gấp nhiều lần bởi hình thức nghệ thuật sóng đôi ấy
- Nếu người con gái khi xưa gửi nỗi niềm thao thức của mình vào khăn, ngọn đèn, ánh mắt thì người con gái trong thơ Xuân Quỳnh lại nỗi niềm của mình vào sóng. Dường như nỗi nhớ trong thơ chị được nhân lên gấp nhiều lần bởi hình thức nghệ thuật sóng đôi ấy
- Khi người phụ nữ tế nhị gửi nỗi lòng sôi nổi của mình vào sóng, còn khi trái tim yêu nồng nàn, cảm xúc chẳng thể nào nén lại thì nhân vật em trực tiếp xuất hiện, thú nhận chân thành trái tim yêu của mình. Chính vì vậy, nỗi nhớ đã nhân lên gấp nhiều lần
- Thơ Xuân Quỳnh là vậy, nồng nàn mà vẫn không kém phần tế nhị, duyên dáng, đằm thắm đôn hậu mà vẫn bừng lên nỗi khát khao mãnh liệt vô cùng. Cảm nhận và diễn tả cảm xúc tình yêu như thế chỉ có thể có được ở một tâm hồn luôn hướng tới một tình yêu chân thành và đắm say, bất diệt.
Câu 4: Trong văn học Việt Nam hiện đại có nhiều câu thơ, bài thơ dùng hình tượng "sóng" và "biển" để nói về tình yêu. Hãy sưu tầm một số câu thơ, bài thơ đó, đồng thời so sánh với bài Sóng để thấy được những sáng tạo đặc sắc của nhà thơ Xuân Quỳnh.
Các bài thơ có hình tượng sóng – biển trong thơ hiện đại Việt Nam
- Xuân Diệu từng diễn tả
"Như hồn mãi mãi ngàn năm không thỏa
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơi"
- Vậy mà nỗi nhớ chất đầy những cơn sóng trong thơ Xuân Quỳnh vẫn có những nét riêng. Nếu ở thơ Xuân Diệu chỉ xuất hiện nỗi nhớ thương của sóng thì ở thơ Xuân Quỳnh sử dụng biết bao kết cấu sóng đôi để diễn tả nỗi nhớ dâng trào, sóng nhớ bờ, em nhớ anh. Vì thế nỗi nhớ cứ dồn dập liên tiếp tựa như làn sóng cồn cào vỗ vào bờ cát tạo nên chiều sâu mãnh liệt của nỗi nhớ.
* Đặc sắc trong thơ Xuân Quỳnh
NỘI DUNG
Dựa vào việc quan sát, chiêm nghiệm về những con sóng trước biển cả mênh mông, Xuân Quỳnh đã phát hiện ra những cung bậc đa dạng, phức tạp của cảm xúc trong tâm hồn của người phụ nữ đang yêu. Niềm khao khát về tình yêu, hạnh phúc của một người phụ nữ vừa truyền thống, vừa hiện đại trong tình yêu.
NGHỆ THUẬT
- Thể thơ năm chữ tạo âm điệu sâu lắng, dạt dào, như âm điệu của những con sóng biển và cũng là sóng lòng của người phụ nữ khi yêu
- Cách ngắt nhịp linh hoạt, phóng khoáng và cách gieo vần, phối âm độc đáo, giàu sức liên tưởng
- Giọng thơ vừa thiết tha, đằm thắm, vừa mãnh liệt sôi nổi, vừa hồn nhiên, nữ tính
- Xây dựng hình ảnh ẩn dụ - với hình tượng sóng, vừa mang nghĩa thực, vừa mang nghĩa ẩn dụ
- Bài thơ sử dụng các biện pháp nhân hóa, ẩn dụ, đối lập - tương phản.. - Hình ảnh được sử dụng rất đa dạng, giàu sức gợi hình, giàu cảm xúc