

Rời rạc của ngày cũ
Tác giả: Nam Dã Tú Nhất
Thể loại: Nhật Ký
Tình trạng: Chưa hoàn thành
Tác giả: Nam Dã Tú Nhất
Thể loại: Nhật Ký
Tình trạng: Chưa hoàn thành

Rồi đêm cũng lại đến, ngày lại tàn nhưng cái lạnh se sắt của mảnh đất này vẫn ở yên đó.
Mọi thứ vẫn lặng yên, chỉ mình ta với ta cùng li cà phê nóng. Một vài giai điệu buồn ngân nga hòa vào âm thanh ồn ào của dòng xe đang qua lại vội vã, đi đi về về trước lúc đêm tàn. Bánh xe thời gian chầm chậm quanh để đẩy đưa bao cuộc đời đi và đến. Mọi thứ vẫn hối hả trôi đi, còn ta lại tự cho mình một phút dừng lại giữa những khắc khoải vô hình.
Đêm..
Khoảnh khắc con người ta sống chân thật nhất với cảm xúc của chính mình. Những hỗn độn, xô bồ bon chen của một ngày dài dần hiện rõ trong tĩnh lặng. Mỏi mệt và đắng cay. Dường như, tôi nghĩ và âm thầm mặc định rằng cuộc đời tôi chỉ có thế. Bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện vui buồn.. gác lại tất cả để ngồi lại bên cái giá lạnh và cảm nhận một chút hơi ấm mong manh từ li cà phê trước mặt.
Cũng lâu rồi, thời gian của quên và nhớ.
Thỉnh thoảng có một vài điều cứ lặp đi lặp lại thành thói quen.
Có một vài người cũng như tôi, bỏ vài chục phút để đi lang thang qua từng ngõ đường, góc phố.. chỉ để trốn tránh sự tĩnh lặng, tù đọng đang vây lấy mình.
Tự nhiên ngẫm nghĩ và thấy mình thật buồn cười khi chọn cách chạy trốn, nhưng hiện tại thì mình cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Trên đời này luôn có những chuyện khiến mình cười ra nước mắt.
Những việc mình đã dự định, lên kế hoạch rõ ràng thì không bao giờ được như ý, còn những thứ mình không mong muốn thì lại luôn xảy ra. Có những thứ luôn nằm ngoài tầm kiểm soát và sự dự đoán của mình, bởi vậy, không phải lúc nào cũng y như kế hoạch mà làm được. Lắm lúc phải sống theo cái kiểu "thời thế tạo anh hùng", mà cỡ như mình thì chắc chắn là anh hùng rơm rồi.
Đêm qua không ngủ được. Gần đến một giờ mới ngủ được, đã như vậy lại còn mơ thấy những chuyện không hay. Cả đêm chập chờn nửa tỉnh nửa mê, bây giờ đầu óc cứ lơ lửng. Không biết xíu nữa thi tiếng Pháp phải sống sao đây. Đời đúng là bể khổ mà.

Đọc lại nhật ký cũ, đăng lại nhật ký cũ của ngày 12 tháng 6 năm 2017 để nhắc bản thân nhớ có được hôm nay là do lựa chọn của ngày trước. Tất cả đều do mình quyết định. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào mình.
Đôi lúc vẫn buồn. Nhiều khi vẫn mơ về thời gian đó. Giống như đêm qua, mơ thấy lớp tiếng Pháp, có cô Hòa dễ thương, có thằng Tuân khùng khùng thích hùa theo cô và có cả bọn bạn của AVK39D và AVK39E nữa. Nhưng mà mơ chỉ là mơ. Không thể quay lại được nữa rồi.
Diễn đàn cũ đã được sửa lỗi. Mớ bài viết của mình ở đó vẫn còn. Ngồi buồn uống rượu, đọc lại rồi đăng linh tinh lên này một mảnh. Còn lại mấy mảnh kia nữa nhưng thôi. Cái cần giữ nên giữ, cái gì phô bày thì đem ra.
Mình chưa bao giờ quên những tháng ngày sinh viên. Nhớ lắm bọn bạn trọ ở gần con dốc tử thần nghiêng vừa đúng bốn lăm độ. Khoảng thời gian đó thật bình yên và cũng thật vất vả. Thuyết trình, bài tập, văn nghệ sự kiện và vô số những thứ khác vây lấy mình. Ngạt thở đến mức căng thẳng. Lúc đó, mình chịu đựng vì điều gì? Rồi mình để mọi thứ dang dở chỉ vì cái gì?
Chuyện qua rồi không thể quay lại. Thôi, thỉnh thoảng nhớ lại đôi chút để có tâm trạng sầu đời, đập phá. Trong bài hát "Dù có là người tình" có một câu rất hay, đó là "Cuộc sống mấy ai nào biết trước định mệnh", biết đâu hôm nay điên điên khùng khùng, ngày mai sẽ là một ngày vui vẻ.