Chương 30: Thành Viên Mới
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Phượng gia từ sáng sớm đã rộn ràng, náo nhiệt. Nhà ăn mới sáng tinh mơ đã chuẩn bị xong xuôi, trên bàn trưng ra vô số món ăn phong phú bổ dưỡng.[/COLOR]
Suốt một buổi sáng, tầm mắt người nhà họ Phượng đều chăm chú vào một người. Người được chú ý nhất trên bàn ăn dĩ nhiên không phải là Phượng Tinh Nhã. Thế nhưng ai đó lại giả vờ không thấy, không biết, chỉ lo cặm cụi cúi đầu gắp thức ăn.
"Mẹ Duệ, thức ăn ngon quá! Xưa giờ ta còn chưa có thưởng thức qua mấy món này nga!"
Tăng Duệ mỉm cười dịu dàng, bàn tay vuốt mái tóc óng ánh của tiểu nam hài: "Từ rày không sợ thiếu ăn nữa, chúng ta về sau đã là người một nhà"
Phượng lão gia chủ cười từ ái, ông vui mừng nói với Phượng Tinh Nhã: "Bảo bối! Không ngờ cháu ra ngoài một chuyến lại nhặt được thêm một tiểu bảo bối cho ông nội. Thằng nhóc này nhìn thật lanh lợi, mắt nhìn của cháu không tệ!"
"Tiểu Phượng, từ nay nhóc cứ đi theo anh. Anh có đồ tốt đều sẽ chia cho chú hết!" Phượng Tinh Túc vỗ ngực hoan hỉ. Vui mừng vì trong nhà có thêm một chú nhóc nhỏ tuổi hơn cậu, cậu liền trở thành 'lão đại' của nhóc Tiểu Phượng.
"Cảm ơn nhóc!" Phượng Tà nháy mắt tươi cười với Phượng Tinh Túc, không quên gấp thức ăn cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
"Ha ha.. Tiểu Phượng này thật đáng yêu quá!" Phượng Tinh Úc vươn tay nhéo cái má phúng phính của Phượng Tà, nhìn gương mặt phấn nộn của Phượng Tà, hắn vô cùng yêu thích.
"Tinh Nhã, em.. em.. không định đi đâu nữa chứ?"
Phượng Tinh Tú hiện tại vẫn còn thấy ngượng ngùng khi nhìn tới em gái. Nhìn bộ dạng của em gái đã trưởng thành, Phượng Tinh Tú vẫn là chưa thích ứng kịp. Thật xấu hổ, nhìn cậu hiện tại chỉ mới mười bốn mà thôi!
"Sao vậy anh hai?" Phượng Tinh Nhã nghiêng đầu nhìn sang hỏi.
Phượng Tinh Anh lên tiếng: "Mấy ngày nay con rời khỏi, mọi người trong nhà đều lo lắng. Nhất là mẹ con, tối đến lại than thở bên tai cha."
Phượng Tinh Toàn lại nói: "Còn nữa, việc tu luyện của ba đứa này đều trông cậy con kìm kẹp. Ngày tháng sau này của Phượng gia chúng ta đều trông cậy nơi con"
Phượng lão cũng nói: "Ông già này không cho phép, cháu dám đi nữa xem!"
"Sẽ không đi, không đi, mọi người yên tâm!" Tiểu Phượng xua tay nói.
Biết bản thân quá phận, Tiểu Phượng Tà dùng chất giọng ngây ngô đặc quánh mùi vị sữa nói: "Chị Tinh Nhã trước đó đã từng nói, ở đây có cha mẹ Phượng yêu thương, có ông nội, chú thím cùng anh em trai đều xem chị ấy như bảo bối. Vậy nên sẽ không đi đâu hết, Tiểu Phượng cũng sẽ không bỏ các người mà đi"
Phượng Tinh Nhã gật đầu xác nhận rồi nhìn sang Minh Hữu đang đứng một bên hầu, cô cất giọng hỏi: "Ba ngày này có gì khác thường không?"
Minh Hữu trong bộ tây trang xám tro, sắc mặt không biểu hiện chút cảm xúc, cúi đầu báo: "Bẩm chủ nhân, trong vòng một dặm an ninh trật tự, người nhà của chủ nhân trên dưới đều bình an. Vượt qua năm dặm, có không ít tặc khấu gây rối, cướp bóc. Vì chủ nhân đã ra lệnh, Minh Hữu không có động thủ với bọn chúng"
Phượng Tinh Nhã gật đầu: "Làm tốt lắm!"
Minh Hữu trong thời gian ba ngày tại Phượng gia, hành động vô cùng khác thường. Ngày đêm đứng trước cửa lớn canh giữ, việc ăn uống cũng chưa từng đụng tới. Phượng lão hỏi hắn, thì hắn nói "Không có hứng thú với thức ăn". Vậy nên ba ngày qua, người Phượng gia đều hoài nghi, Phượng Tinh Nhã tìm đâu ra người như hắn.
Tặc khấu? Cướp bóc? Đây là kiểu ngôn ngữ gì vậy? Người nhà họ Phượng dường như đang lọt vào sương mù?
Minh Hữu này thích dùng cổ ngữ? Vậy nên phong thái mới lãnh như băng sao? Người nhà họ Phượng đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hiểu được.
"Tinh Nhã, Minh Hữu này? Cháu là chủ nhân của hắn? Từ khi nào vậy? Tại sao chuyện này ta không nghe Mục Kiều Lâm nói? Mấy ngày trước vì con vội vàng rời đi, chúng ta cũng không kịp hỏi đến" Phượng lão hỏi.
"Minh Hữu có thể quay trở về rồi"
Nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, Minh Hữu liền biến mất tại chỗ. Người nhà Phượng gia lẫn nữa sốc vì kinh ngạc. Từ cái ngày Phượng Tinh Nhã ra đời, sự việc kì lạ bọn họ đều đã thấy qua. Lần này cố gắng bình tĩnh mà lắng nghe Phượng Tinh Nhã nói. Chỉ mỗi Tiểu Phượng Tà vẫn ung dung nhai nhóp nhép thức ăn trong miệng.
Phượng Tinh Nhã chỉ giản lược nói rằng hắn là con rối do cô tạo ra lúc còn ở đạo quán, còn vì sao hắn có thể biến mất vô ảnh như vậy là vì nàng có bí pháp. Điều mà cô nói ra lại khiến Phượng Tinh Úc, Phượng Tinh Tú, Phượng Tinh Túc càng thêm kích động. Bọn hắn một lòng quyết tâm cố gắng tu luyện, đợi đến ngày tự mình có thể tạo ra được một con rối như vậy.
Phượng lão, Phượng cha lại sụp mi, hai người ngầm hiểu ý của nhau mà im lặng thở dài. Bảo bối của bọn họ từ lúc lọt lòng đã gắn với số mệnh, cái nhà này của bọn họ làm sao có thể giữ chân Phượng Tinh Nhã, cá nhỏ rồi cũng đến lúc lớn tự mình bơi ra biển lớn, một cái đầm nho nhỏ làm sao có thể thỏa sức vùng vẫy.
Suốt một buổi sáng, tầm mắt người nhà họ Phượng đều chăm chú vào một người. Người được chú ý nhất trên bàn ăn dĩ nhiên không phải là Phượng Tinh Nhã. Thế nhưng ai đó lại giả vờ không thấy, không biết, chỉ lo cặm cụi cúi đầu gắp thức ăn.
"Mẹ Duệ, thức ăn ngon quá! Xưa giờ ta còn chưa có thưởng thức qua mấy món này nga!"
Tăng Duệ mỉm cười dịu dàng, bàn tay vuốt mái tóc óng ánh của tiểu nam hài: "Từ rày không sợ thiếu ăn nữa, chúng ta về sau đã là người một nhà"
Phượng lão gia chủ cười từ ái, ông vui mừng nói với Phượng Tinh Nhã: "Bảo bối! Không ngờ cháu ra ngoài một chuyến lại nhặt được thêm một tiểu bảo bối cho ông nội. Thằng nhóc này nhìn thật lanh lợi, mắt nhìn của cháu không tệ!"
"Tiểu Phượng, từ nay nhóc cứ đi theo anh. Anh có đồ tốt đều sẽ chia cho chú hết!" Phượng Tinh Túc vỗ ngực hoan hỉ. Vui mừng vì trong nhà có thêm một chú nhóc nhỏ tuổi hơn cậu, cậu liền trở thành 'lão đại' của nhóc Tiểu Phượng.
"Cảm ơn nhóc!" Phượng Tà nháy mắt tươi cười với Phượng Tinh Túc, không quên gấp thức ăn cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
"Ha ha.. Tiểu Phượng này thật đáng yêu quá!" Phượng Tinh Úc vươn tay nhéo cái má phúng phính của Phượng Tà, nhìn gương mặt phấn nộn của Phượng Tà, hắn vô cùng yêu thích.
"Tinh Nhã, em.. em.. không định đi đâu nữa chứ?"
Phượng Tinh Tú hiện tại vẫn còn thấy ngượng ngùng khi nhìn tới em gái. Nhìn bộ dạng của em gái đã trưởng thành, Phượng Tinh Tú vẫn là chưa thích ứng kịp. Thật xấu hổ, nhìn cậu hiện tại chỉ mới mười bốn mà thôi!
"Sao vậy anh hai?" Phượng Tinh Nhã nghiêng đầu nhìn sang hỏi.
Phượng Tinh Anh lên tiếng: "Mấy ngày nay con rời khỏi, mọi người trong nhà đều lo lắng. Nhất là mẹ con, tối đến lại than thở bên tai cha."
Phượng Tinh Toàn lại nói: "Còn nữa, việc tu luyện của ba đứa này đều trông cậy con kìm kẹp. Ngày tháng sau này của Phượng gia chúng ta đều trông cậy nơi con"
Phượng lão cũng nói: "Ông già này không cho phép, cháu dám đi nữa xem!"
"Sẽ không đi, không đi, mọi người yên tâm!" Tiểu Phượng xua tay nói.
Biết bản thân quá phận, Tiểu Phượng Tà dùng chất giọng ngây ngô đặc quánh mùi vị sữa nói: "Chị Tinh Nhã trước đó đã từng nói, ở đây có cha mẹ Phượng yêu thương, có ông nội, chú thím cùng anh em trai đều xem chị ấy như bảo bối. Vậy nên sẽ không đi đâu hết, Tiểu Phượng cũng sẽ không bỏ các người mà đi"
Phượng Tinh Nhã gật đầu xác nhận rồi nhìn sang Minh Hữu đang đứng một bên hầu, cô cất giọng hỏi: "Ba ngày này có gì khác thường không?"
Minh Hữu trong bộ tây trang xám tro, sắc mặt không biểu hiện chút cảm xúc, cúi đầu báo: "Bẩm chủ nhân, trong vòng một dặm an ninh trật tự, người nhà của chủ nhân trên dưới đều bình an. Vượt qua năm dặm, có không ít tặc khấu gây rối, cướp bóc. Vì chủ nhân đã ra lệnh, Minh Hữu không có động thủ với bọn chúng"
Phượng Tinh Nhã gật đầu: "Làm tốt lắm!"
Minh Hữu trong thời gian ba ngày tại Phượng gia, hành động vô cùng khác thường. Ngày đêm đứng trước cửa lớn canh giữ, việc ăn uống cũng chưa từng đụng tới. Phượng lão hỏi hắn, thì hắn nói "Không có hứng thú với thức ăn". Vậy nên ba ngày qua, người Phượng gia đều hoài nghi, Phượng Tinh Nhã tìm đâu ra người như hắn.
Tặc khấu? Cướp bóc? Đây là kiểu ngôn ngữ gì vậy? Người nhà họ Phượng dường như đang lọt vào sương mù?
Minh Hữu này thích dùng cổ ngữ? Vậy nên phong thái mới lãnh như băng sao? Người nhà họ Phượng đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hiểu được.
"Tinh Nhã, Minh Hữu này? Cháu là chủ nhân của hắn? Từ khi nào vậy? Tại sao chuyện này ta không nghe Mục Kiều Lâm nói? Mấy ngày trước vì con vội vàng rời đi, chúng ta cũng không kịp hỏi đến" Phượng lão hỏi.
"Minh Hữu có thể quay trở về rồi"
Nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, Minh Hữu liền biến mất tại chỗ. Người nhà Phượng gia lẫn nữa sốc vì kinh ngạc. Từ cái ngày Phượng Tinh Nhã ra đời, sự việc kì lạ bọn họ đều đã thấy qua. Lần này cố gắng bình tĩnh mà lắng nghe Phượng Tinh Nhã nói. Chỉ mỗi Tiểu Phượng Tà vẫn ung dung nhai nhóp nhép thức ăn trong miệng.
Phượng Tinh Nhã chỉ giản lược nói rằng hắn là con rối do cô tạo ra lúc còn ở đạo quán, còn vì sao hắn có thể biến mất vô ảnh như vậy là vì nàng có bí pháp. Điều mà cô nói ra lại khiến Phượng Tinh Úc, Phượng Tinh Tú, Phượng Tinh Túc càng thêm kích động. Bọn hắn một lòng quyết tâm cố gắng tu luyện, đợi đến ngày tự mình có thể tạo ra được một con rối như vậy.
Phượng lão, Phượng cha lại sụp mi, hai người ngầm hiểu ý của nhau mà im lặng thở dài. Bảo bối của bọn họ từ lúc lọt lòng đã gắn với số mệnh, cái nhà này của bọn họ làm sao có thể giữ chân Phượng Tinh Nhã, cá nhỏ rồi cũng đến lúc lớn tự mình bơi ra biển lớn, một cái đầm nho nhỏ làm sao có thể thỏa sức vùng vẫy.
Chỉnh sửa cuối: