Truyện Ngắn Chuyện Phượng Hoàng Tái Sinh - Phú Trên Mây

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phutrenmay, 4 Tháng bảy 2021.

  1. Phutrenmay

    Bài viết:
    69
    Truyện ngắn: Chuyện Phượng Hoàng Tái Sinh
    Tác giả: Phú Trên Mây

    ---
    Chương 1: Tôi Của Đêm Định Mệnh


    Tôi bước vào quán gọi một chai sting dâu quen thuộc như năm đó, đã lâu rồi tôi chưa từng uống lại kể từ ngày tôi và anh chia tay. Không gian ngập tràn nến và hoa hoà cùng tiếng nhạc du dương như vỗ về dỗ dành trái tim tôi.

    - Chị ơi! Chị đổi món khác được không? Quán không có Sting dâu chị ạ!

    - Ờ!

    Giọng tôi hững hờ. Tay chỉ vào trái dừa trên menu. Người phục vụ rời đi tôi một mình chìm đắm vào nỗi cô đơn của riêng tôi. Tiếng nhạc du dương, êm ái khiến đầu óc tôi lâng lâng.

    Tôi ngồi phịch xuống ghế tóc tai rối bù, tiện tay ném luôn chiếc chìa khóa xe trên bàn và lấy điện thoại ra xem. Khoảnh khắc này, tôi thấy trống vắng, cô đơn đến tột cùng của cảm xúc. Đứa trẻ trong tôi gào thét, rên rỉ muốn được vỗ về nhưng ai sẽ dỗ dành tôi. Giọt nước mắt vô thức rơi trên đôi gò má lăn dài. Danh bạ điện thoại hiện lên, màn hình sáng những cái tên nhoè đi qua đôi mắt ướt của tôi. Hai tay run run vô thức ôm lấy mặt, nét mỹ miều, son phấn trở nên nhem nhuốc. Gương mặt mỹ miều đẹp sắc sảo cách đây hai ba tiếng trước khiến mọi người khen ngợi đã không còn nữa. Dưới ánh đèn lung linh, mờ ảo và hương hoa thạch thảo tím biếc thật hoàn hảo. Tôi, một sinh vật bị lỗi, khiếm khuyết vô tình lạc vào khiến không gian bớt hoàn hảo một cách không hoàn hảo.

    Cô gái tóc xù vàng óng, gương mặt được tô vẽ hoàn hảo vài phút trước vừa bước vào quán. Trên người cô mặc một chiếc đầm màu đỏ dài phủ xuống chân được cắt xẻ tinh tế khoe ra đôi chân thon dài trắng nõn nà. Đôi vai trần lộ ra qua chiếc đầm trễ vai khiến bao ánh mắt nhìn ngó. Người ta thường dùng từ "mỹ nhân" cho người đẹp. Trước ánh nhìn của người khác, cô gái này có lẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành một lời khó có thể nói hết. Tuy nhiên, từ khi khi ngồi xuống sofa con người ấy có những hành động làm bao người chung quanh ái ngại. Cô nhân viên liên tục nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia với ánh mắt tò mò. Dĩ nhiên, cô gái được chú ý ấy chính là tôi. Đêm nay, tôi chẳng kiểm soát nổi hành động của mình.

    Đôi tay tôi lướt nhanh trên màn hình điện thoại và dừng lại ở cái tên "tri kỷ". Nước mắt tự nhiên tuôn rơi không thể dừng lại được. "Tri kỷ"nhìn thôi đã thấy đau lòng, thốt lên nghe sao chua xót. Người từng yêu tôi và tôi yêu giờ đã thành chồng của người ta. Tôi đưa tay bưng ly nước uống một hơi cạn sạch. Thế nhưng, cổ họng tôi vẫn khát khô và cái cảm xúc đau khổ này không thể dừng lại. Trái tim tôi không còn giả vờ bình yên, tim tôi đang chảy máu. Tiếng thút thít khe khẽ phát ra sau đôi bàn tay mảnh mai đang ôm lấy gương mặt thanh tú của tôi.

    - Này!

    Tiếng nói trầm ấm khiến tôi giật mình, tiếng thút thít trong tôi chợt im bặt. Từ từ bỏ đôi tay ra khỏi mặt, trước mắt tôi là một chiếc khăn tay đang lơ lửng giữa không trung. Đúng hơn là hai ngón tay đang cầm nó một cách hững hờ và chờ đợi tôi cầm lấy. Tôi giật lấy chiếc khăn một cách thô lỗ như người sắp chết đuối, đang cố bám lấy bất cứ thứ gì xung quanh mình. Mặc kệ đó là thứ gì... Tôi lau nước mắt nước mũi, cảm xúc dần ổn định, ngẩng đầu nhìn lên hình ảnh trước mặt khiến tôi cứng cả người lại vì xấu hổ.

    Anh thầy giáo dễ thương của tôi đang ngồi đó, ngắm tôi thổn thức, xấu xí... Tôi bối rối, hỏi:

    - Anh thầy dễ thương, sao tự dưng lại ngồi đây?

    Nụ cười nhẹ nhàng trên môi, anh không nói gì nhưng chỉ nhìn tôi với một đôi mắt trìu mến. Đôi mắt mà lúc đó, tôi thấy nó hiền hoà và đẹp nhất trên thế gian này, ánh nhìn cho tôi một chút hy vọng để đứng lên bước tiếp về phía trước.

    - Về chưa? Tôi đưa chị về!

    Tôi cười ha hả như một con điên trong diễn vai "mỹ nhân" biết khóc. Tôi quên mình là phụ nữ, quên cả thân phận thầy trò. Tôi bắt bẻ, vặn vẹo, hỏi:

    - Chị? Bộ tôi già lắm hả? Gọi tôi là em đi!

    Tiếng được tiếng mất hoà lẫn trong cảm xúc nghẹn ngào của tôi.

    Một lần nữa, anh lại cười. Tôi nhìn anh đẹp như một thiên thần xuất hiện để cứu vớt tôi, cuộc đời tôi. Tóc anh dài cột thành một búi nhỏ phía sau, đôi mắt sâu thẳm, đôi mày rậm, trán cao cao và những gì tôi thấy là người đàn ông ở trước mặt tôi đẹp một cách hoàn hảo. Mặc kệ, cho thế giới này không hoàn hảo tôi khiếm khuyết.

    Tôi nhớ đến hình ảnh đó. "Người đàn ông mặc bộ comple màu đen bước vào lễ đường đầy hoa. Sánh đôi bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp khoác trên người một bộ váy trắng tinh khôi. Cả hai bước vào lễ đường, gương mặt họ ngập tràn hạnh phúc..." Tôi bưng ly nước lên đưa lên miệng và nhận ra trong ly đã hết nước. Mặt tôi biểu lộ cảm giác thất vọng, giận cả thế giới vì thế giới này luôn cố tình vùi dập tôi. Anh giơ tay ra hiệu cho phục vụ đến và xin thêm nước. Tôi lại nốc nước một hơi dài như nốc rượu.

    - Đau lắm hả?

    Câu hỏi nghe có vẻ vô duyên của anh khiến tôi giật mình. Tôi im lặng vì trong hoàn cảnh kém tỉnh táo này, tôi không kịp tiêu hoá xong câu hỏi của anh để trả lời. Tôi im lặng, nước mắt rơi vô thức không thể kiềm chế cảm xúc đang rơi tự do.

    - Cần một bờ vai để dựa không, tôi cho mượn?

    Nói xong anh đứng dậy bước về phía tôi. Anh xích lại gần và đưa bờ vai mình cho tôi tựa vào. Anh chỉ ngồi im đó, lặng im như một bức tượng vững chãi ở cạnh tôi. Hôm ấy, tôi đã khóc như mưa trên đôi vai đó. Khóc cho mối tình đầu tan vỡ sau nhiều năm, khóc khi tôi không còn một điểm tựa nào trên đời, niềm tin tan vỡ, trái tim nhỏ máu...

    _Phú Trên Mây_
    (Còn tiếp)


    [​IMG]
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Phutrenmay

    Bài viết:
    69
    Chương 2: Tôi Của Năm Đó Đã Biến Mất Mãi Mãi


    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ngồi trên sofa nhìn ra nơi ngoài cửa sổ, những mảng không gian sáng tối mờ ảo hoà quyện vào nhau tôi thấy mình thật thảm hại. Cảm giác cô đơn, lòng trống rỗng. Trong căn phòng tối, hai tay tôi ôm lấy cơ thể một cách vô thức. Đèn bật sáng. Đôi mắt nheo lại, bàn tay tôi giơ lên mặt che đi ánh sáng.

    – Thứ ánh sáng chết tiệt này!

    Tôi lẩm bẩm chửi trong cơn say nửa vời và nỗi đau âm ỉ nay bỗng hóa thành lửa thiêu cháy tâm hồn tôi. Ngẩn ngơ ngồi đó như kẻ vô hồn, chẳng biết đâu là thực tại đâu là thế giới ảo tưởng do tôi vẽ nên.

    Ánh sáng vụt tắt, một bóng người cao ráo tiến về phía tôi khiến tôi giật mình có chút hoảng loạn. Run run đứng dậy, gương mặt tôi vô tình chạm vào gương mặt xa lạ kia. Bây giờ, đã đứng trước mặt tôi. Nhận ra đó là người quen, tiếng thở phào nhẹ nhõm trong tôi buông ra một cách vô thức. Tôi hỏi:

    – Anh chưa về à! Tôi nhớ, tôi đã đóng cửa tiễn anh về rồi mà.

    Người đàn ông nở một nụ cười nhẹ trên môi, im lặng. Trong cái tối mờ ảo, nụ cười đó thật ma mị đối với tôi. Anh ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, nhìn ngắm về phía xa xăm cùng tôi. Không gian im lặng bủa vây căn phòng, cái tĩnh lặng vây lấy hai con người ngồi đó chẳng biết đến bao giờ.

    Sớm mai khi bình minh thức giấc, tôi nheo mắt cựa mình thức dậy. Căn phòng chìm trong im lìm chỉ nghe tiếng gió lùa ở bên ngoài cửa sổ thổi vào. Tôi bước vào toilet rửa mặt, nhìn vào gương tôi thấy một gương mặt hốc hác, mascara nhòa đi, phấn son lem luốc nhìn sơ thôi đã thấy thật thảm hại. Tôi tẩy trang và tắm gội dưới dòng nước mát, tôi muốn rửa trôi tất cả những nỗi đau vỡ vụn của ngày hôm qua.

    Đêm qua, tôi cho phép mình đau khổ một lần cuối cùng vì người đàn ông đó. Từ bây giờ, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một con người mới vừa hồi sinh trong tôi, tôi sẽ sống cho chính mình. Vì, cuộc đời này tôi chỉ sinh ra đúng một lần và tôi chỉ có một lần để sống mà thôi. Tại sao, tôi cứ mãi mắc kẹt trong một cuộc tình đã cũ. Người ta đã cho tôi vào danh sách người cũ đã từng đi qua đời nhau.

    Dòng nước mát lạnh mân mê, vuốt ve lấy cơ thể bé bỏng như dỗ dành. Lòng đã nhẹ nhàng hơn tôi bước ra khỏi nhà tắm đi ra hướng ban công để hít thở. Tôi cần thở, thở thật nhiều để lấp đầy oxy vào buồng phổi đang khô khốc, thiếu thốn sự sống sự sống của tôi.

    Chân tôi khựng lại và dừng hẳn khi nhìn thấy anh. Anh đứng đó, nhìn xa xăm vẻ mặt trầm tư trên tay đang cầm một điếu thuốc đang cháy dở. Tự nhiên trong khoảnh khắc ấy, tôi được chiêm ngưỡng một bức tranh đẹp. Tôi nghĩ, đó là tranh đẹp nhất tôi từng thấy khi trưởng thành. Có lẽ, tôi nên lưu trữ lại một góc nhỏ trong tim mình, một người lạ mình vừa mới quen nhưng như đã quen nhau từ kiếp nào.

    Gương mặt sáng ngời, ánh mắt sâu thẳm âm trầm, đôi mày rậm giữa vầng trán cao cao và sóng mũi thẳng tắp đẹp mê hồn. Chúm tóc buộc gọn gàng phía sau thật ngầu ra dáng một nghệ sĩ. Vẻ đẹp này có chút lãng mạn mang nét đẹp đầy nghệ thuật và có cả sự mạnh mẽ, quyết đoán ẩn giấu bên trong.

    Tôi bước thêm hai bước tới phía trước. Đúng lúc anh đang đưa điếu thuốc lên trên môi và rít một hơi dài. Nghe tiếng "e hèm" tằng hắng của tôi anh dừng lại quay về phía sau. Thấy tôi, tay anh luống cuống vội dụi tắt đầu thuốc và nở một nụ cười tươi, hỏi:

    – Em ngủ dậy rồi hả?

    – Em?

    Tôi thì thầm, mắt tôi chớp chớp, ngơ ngác và bừng tỉnh nhớ lại sau cơn say tối qua. Đầu óc tôi bây giờ rất tỉnh táo, tôi nhớ ra anh chính là thầy của tôi. "Gọi em cũng hợp tình hợp lý thôi mà." Tôi nghĩ. Một phút đứng hình qua đi nhẹ nhàng tôi, hỏi:

    – Sáng nay, thầy không đi dạy à! Cảm ơn vì tối qua đã đưa tôi về.

    Ánh mắt đó nhìn tôi khiến tôi ngại ngùng, và rồi đôi mắt quay đi nhìn về phía xa xăm, nói:

    – Tôi chỉ dạy buổi tối thôi!

    Gương mặt đó vẫn tĩnh lặng, âm trầm ngó nhìn xa xăm và lại nhìn tôi với đôi mắt đầy mị lực, hỏi:

    – Đói không? Tôi đưa em đi ăn.

    Tôi lấy tay vò lấy cái ổ bù xù trên đầu mình. Đúng hơn là đầu tóc rối của tôi. Ngại ngùng miệng tôi nở ra một nụ cười miễn cưỡng, nói:

    – Tôi chưa sấy tóc nên trông nó thật tệ hại.

    Ánh mắt ấy nhìn tôi vẻ trìu mến, giọng trầm trầm anh nói:

    – Em phải chải đầu trước khi gội, nó mới không bị rối, sấy mới dễ dàng không bị đau.

    Tôi gật gật đầu như đã hiểu ra vấn đề nan giải, giải hoài không ra từ khi sinh ra đến hiện tại. Trước giờ, mỗi lần gội đầu tôi nào có chải chuốt, vuốt ve gì tóc tai. Cứ lao vào xối nước vung vẩy dầu gội, dầu xả thỏa thê và khi bước ra khỏi phòng tắm, mất cả tiếng đồng hồ ngồi gỡ tóc rối. Nghiệt ngã là phải dùng kéo cắt bỏ chỗ tóc rối thì tóc mới suôn mềm, óng ả tự nhiên như quảng cáo.

    Hôm đó, người ấy bước vào thế giới của tôi. chạm vào trái tim tôi, chỉ cho tôi cách gỡ mái tóc rối, bên tôi lắng nghe tôi. Tự nhiên, tôi thấy ấm áp dù cả hai chưa từng nói lời ngọt ngào, yêu thương.

    Lúc anh đưa bờ vai cho tôi tựa vào. Tôi đâu biết rằng, tôi của năm ấy đã biến mất mãi mãi. Khi tôi khóc, khi tôi cười, tôi điểm trang lộng lẫy hay mặt mộc giản đơn đều là vì anh và tôi sẽ chờ ngày anh nói thương tôi. Cho tới khi tôi là của anh. Tôi sẽ đi bên anh ngắm bình minh lên hay hoàng hôn buông xuống... Sau này, tóc tôi thôi không còn rối rắm như tơ vò mỗi khi tôi tắm gội xong. Người đàn ông đó đã đến và ở cạnh tôi như một giấc mơ, một định mệnh của duyên phận.

    – Em đang nghĩ gì thế?

    Mặt tôi ửng đỏ, vội phân trần nói:

    – Tôi đi thay đồ đây! Thầy đợi tôi một chút.

    Tôi chạy thật nhanh vào phòng ngủ để che đi cảm xúc của chính mình. Tôi xấu hổ... Có lẽ, anh mới vừa đưa bàn tay trần chạm vào trái tim tôi. Những nhịp đập liên hồi của trái tim khiến tôi bối rối chân tay luống cuống. Tôi bỏ anh ở đó sau tiếng "tách" nhẹ nhàng khi cánh cửa phòng đóng lại.

    (Còn tiếp)

    [​IMG]
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...