Chương 30: Hé lộ sự thật
Triều Dương nâng tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang vô thức trào ra của Nhạc Tiểu Ngọc. Anh thở dài. Cô bây giờ đã mất đi toàn bộ người thân, cũng coi như mất đi một phần cuộc sống. Chỉ có điều anh vẫn không khỏi hoài nghi mặc dù đã nhận được kết quả điều tra là giết người cướp của.
Túi quần anh rung lên nhè nhẹ. Triều Dương cẩn thận nhìn Nhạc Tiểu Ngọc. Thấy cô đang ngủ, anh an tâm rời khỏi.
- Sao?
Đầu dây bên kia nói vô cùng ngắn gọn. Ai làm việc với Triều Dương cũng đều biết anh ghét nhất là thể loại vòng vo. Chỉ cần không vừa ý anh một chút thôi, hậu quả thật sự không thể lường trước.
- Đưa về đi.
Triều Dương dập máy. Bàn tay cầm điện thoại của anh siết mạnh, chỉ thiếu điều đáp thẳng điện thoại xuống sàn đá. Vừa vặn khi ấy, Đình Nam cùng Duẫn Kì đưa Hàn Ly Tâm tới nơi. Đáy mắt anh dịu lại, giọng nói hết sức kiên nhẫn:
- Nam, Kỳ. Đi thôi.
Ly Tâm ngơ ngác, chẳng thể hiểu đầu cua tai nheo. Chỉ khi Triều Dương hướng ánh mắt đã vằn những tia máu chứa đầy sự nhẫn nhịn chịu đựng kia về phía cô, Ly Tâm mới giật mình.
- Cô ở lại, chăm sóc Nhạc Tiểu Ngọc.
Hàn Ly Tâm vô thức gật đầu. Cái sợ khiến cô mất hết lí trí, chỉ có thể hành động theo bản năng. Anh an tâm đôi phần, vội vã cất bước rời đi.
* * *
- Ở đâu?
Đình Nam hỏi người gác phòng. Người ấy cung kính khom người, không dám nhìn vào cậu.
- Dạ thưa, đều đang ở bên trong.
Cậu gật đầu, cùng Triều Dương và Duẫn Kì bước vào căn phòng dưới tầng hầm. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy bước vào nhằm đến chiếc sofa êm ái mà an tọa. Triều Dương nâng mắt, những tia máu lại vằn lên đỏ ửng. Hai người thanh niên bị trói chặt mặt mày đầy những vết thương vì bị tra tấn. Nay nhìn thấy gương mặt như tu la chuyển thế kia của Triều Dương, quả thực lại thêm mấy phần kinh sợ. Tròng mắt anh bị lấp đầy bởi tà khí đen kịt, tưởng chừng có thể sát chết người.
- Nói! Tại sao lại giết cả nhà Nhạc gia?
Duẫn Kì ngồi xuống sofa hất hàm. Giọng cậu tựa như tảng băng lạnh đến âm độ, lại thêm mấy phần khinh khi bố đời.
- Chúng tôi.. vào đó cướp. Bị họ bắt được.. nên mới giết người để.. bịt đầu mối.
Ánh mắt đục ngầu của Đình Nam liếc nhẹ. Vụt một tiếng, roi da trong tay người mặc vest đen vung lên không chút nề hà, quất thắng vào cơ thể đã chi chít vết thương.
Cậu và Duẫn Kì quả thực hiền hơn Triều Dương. Nhưng hiền không có nghĩa là không tàn bạo. Chữ "hiền" này thật sự có thể nghĩ theo nhiều phương diện.
- Nói dối!
Một câu của Duẫn Kì vừa dứt, tiếng roi da lại vung lên sắc bén. Càng nhiều những tiếng la hét, cơ mặt đang xám xịt của Triều Dương ngày càng giãn ra. Giờ phút này, Duẫn Kì và Đình Nam cũng đã lột bỏ mặt nạ. Từ những con người ôn hòa vui tính, trong phút chốc đã lật mặt nhanh đến kinh người. Lạnh lẽo, tàn bạo, quả xứng với danh nghĩa "anh em của Triều Dương".
- Chúng tôi nói thật! Các người.. khụ.. không tin thì.. thôi..
Tiếng roi da lại vang lên không ngừng, sắc bén, cương quyết.
- Nếu còn nghĩ cho gia đình người thân thì biết điều một chút.
Triều Dương lấy tay chống cằm. Anh không cười cũng không tức. Đôi mắt đen tuyền tựa như viên kim cương vẫn không ngừng tỏa ra luồng sát khí âm u. Anh nổi giận, đấy mới là điềm lành. Còn để anh rơi vào trạng thái vô cảm, sự bất cần cùng bố đời lên ngôi, phong ba bão táp ắt sẽ ập đến.
Người hầu cận thở không dám mạnh, liền vội vàng tới trước mặt hai người thanh niên, giơ ra chiếc điện thoại đen bóng.
Hai người thanh niên mới thoáng nhìn thấy bóng dáng người thân đã tái hết mặt mũi. Tới khi hồi thần cũng chỉ biết khẩn khoản van nài:
- Xin các người.. hãy tha cho bọn họ. Bọn họ không liên quan gì hết..
- Muốn tha cũng được - Duẫn Kì mặt mày lạnh tanh - Có điều..
- Chúng tôi khai! Chúng tôi khai! Nhưng xin các người hãy tha cho bọn họ.
Bây giờ, có kẻ ngốc cũng hiểu được dụng ý nửa mập mờ nửa tường minh kia của cậu. Nếu không biết thức thời, chỉ có thể trách bọn họ ngu.
- Quân tử nhất ngôn!
Hai tên sát nhân quả nhiên máu mủ tình thâm, liền thành thật khai báo:
- Thực ra.. chúng tôi được thuê..
- Ai?
- Là.. Ân tiểu thư..
- Ân Tuyết?
- Vâng, đúng.. đúng là người đó..
Hai người gật lấy gật để, ánh mắt không ngừng quan sát ba con người quyền uy đang ngồi trước mặt. Choang một tiếng, chiếc ly thủy tinh đẹp tựa kim cương bị Triều Dương đáp đi không thương tiếc. Đôi con ngươi bị bao trùm bởi một màu đen tăm tối.
- Theo dõi Ân Tuyết. Tạm thời án binh bất động.
Nhận lệnh, người vệ sĩ lập tức thi hành. Để tay chân của Triều Dương ra tay, chỉ có thể cảm thán một câu "Hoàn hảo", đố mà tìm ra được lỗi lầm sơ hở nào.
Điện thoại trong túi Đình Nam rung lên. Cậu ợm ừ vài câu, quay qua Triệu Dương nói khẽ:
- Nhạc Tiểu Ngọc tỉnh rồi.
Anh không nói gì, lẳng lặng đứng dậy. Nhìn từ bóng lưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức muốn giết người.
Nhạc Tiểu Ngọc từ khi tỉnh lại trở nên cực kì lạ lùng. Cô không nói, không cười, cũng chẳng buồn khóc trong câm lặng. Nhìn hơi thở nhẹ nhàng có vài phần yếu ớt, Ly Tâm biết cô đang mệt. Mệt đến mức không còn sức để khóc.
Nghe tiếng mở cửa, Hàn Ly Tâm vội vàng nhìn ra. Cô đã sớm coi ba người kia như là cứu cánh. Ánh mắt Đình Nam nhìn cô, thăm dò. Ly Tâm lắc đầu bất lực. Cậu chỉ gật, không đáp, ra hiệu cho cô rời khỏi.
Hàn Ly Tâm liếc Ngọc một cái thật nhẹ. Cô đứng dậy, theo ba người ra ngoài.
- Có chuyện gì sao? - Cô huých tay Đình Nam, hỏi khẽ.
Cậu thì thầm thật nhẹ:
- Hơi phức tạp. Sẽ nói em sau.
Ly Tâm biết ý gật đầu, ánh mắt liếc nhẹ hai khuôn mặt đang trầm tư.
- Tình hình cô ấy thế này, tang lễ chắc có lẽ phải hoãn lại.
Duẫn Kì thở dài, cơ mặt phần nào cũng đã giãn ra.
- Không cần hoãn.
Ai cũng vậy, đáy mắt đều dấy lên sự thất thần pha lẫn ngạc nhiên. Nơi cánh cửa phòng bệnh, Nhạc Tiểu Ngọc yếu ớt đứng đó, bàn tay nhỏ run run bám vào khung cửa.
- Này, cô..
- Được. Quyết định vậy đi.
Duẫn Kì còn chưa kịp dùng lí lẽ để can ngăn hành động có phần bồng bột của Nhạc Tiểu Ngọc đã bị Triều Dương chặn họng. Anh thay cô quyết định không chần chừ.
- Nếu vậy tôi sẽ nói cho cô lịch trình cụ thể. Vào phòng trước đã.
Ly Tâm vội vàng chạy tới, đỡ Nhạc Tiểu Ngọc trở lại giường bệnh.
- Tang lễ sẽ được cử hành vào #%#&&#..
Đình Nam giải thích vô cùng chi tiết. Bộ não đang ngủ yên vì mệt của Nhạc Tiểu Ngọc cố hết sức load những thông tin không mấy rắc rối những cũng không dễ dàng để nhớ kia.
Mấy ngày sau, tình trạng của cô vẫn không chút biến chuyển. Ngọc tựa như đã trở thành một con robot vô tri vô xúc cảm. Thậm chí đến việc mở miệng nói chuyện cô cũng chẳng buồn, đối với Ly Tâm cũng không ngoại lệ.
Ba người kia đều đặn ngày nào cũng tới thăm, làm đủ mọi cách để khích lệ tinh thần cho cô nhưng Nhạc Tiểu Ngọc vẫn chẳng khá hơn là mấy. Cô ngủ nhiều hơn, nhưng lần nào cũng bị ác mộng giày xéo mà giật mình tỉnh giấc.
Túi quần anh rung lên nhè nhẹ. Triều Dương cẩn thận nhìn Nhạc Tiểu Ngọc. Thấy cô đang ngủ, anh an tâm rời khỏi.
- Sao?
Đầu dây bên kia nói vô cùng ngắn gọn. Ai làm việc với Triều Dương cũng đều biết anh ghét nhất là thể loại vòng vo. Chỉ cần không vừa ý anh một chút thôi, hậu quả thật sự không thể lường trước.
- Đưa về đi.
Triều Dương dập máy. Bàn tay cầm điện thoại của anh siết mạnh, chỉ thiếu điều đáp thẳng điện thoại xuống sàn đá. Vừa vặn khi ấy, Đình Nam cùng Duẫn Kì đưa Hàn Ly Tâm tới nơi. Đáy mắt anh dịu lại, giọng nói hết sức kiên nhẫn:
- Nam, Kỳ. Đi thôi.
Ly Tâm ngơ ngác, chẳng thể hiểu đầu cua tai nheo. Chỉ khi Triều Dương hướng ánh mắt đã vằn những tia máu chứa đầy sự nhẫn nhịn chịu đựng kia về phía cô, Ly Tâm mới giật mình.
- Cô ở lại, chăm sóc Nhạc Tiểu Ngọc.
Hàn Ly Tâm vô thức gật đầu. Cái sợ khiến cô mất hết lí trí, chỉ có thể hành động theo bản năng. Anh an tâm đôi phần, vội vã cất bước rời đi.
* * *
- Ở đâu?
Đình Nam hỏi người gác phòng. Người ấy cung kính khom người, không dám nhìn vào cậu.
- Dạ thưa, đều đang ở bên trong.
Cậu gật đầu, cùng Triều Dương và Duẫn Kì bước vào căn phòng dưới tầng hầm. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy bước vào nhằm đến chiếc sofa êm ái mà an tọa. Triều Dương nâng mắt, những tia máu lại vằn lên đỏ ửng. Hai người thanh niên bị trói chặt mặt mày đầy những vết thương vì bị tra tấn. Nay nhìn thấy gương mặt như tu la chuyển thế kia của Triều Dương, quả thực lại thêm mấy phần kinh sợ. Tròng mắt anh bị lấp đầy bởi tà khí đen kịt, tưởng chừng có thể sát chết người.
- Nói! Tại sao lại giết cả nhà Nhạc gia?
Duẫn Kì ngồi xuống sofa hất hàm. Giọng cậu tựa như tảng băng lạnh đến âm độ, lại thêm mấy phần khinh khi bố đời.
- Chúng tôi.. vào đó cướp. Bị họ bắt được.. nên mới giết người để.. bịt đầu mối.
Ánh mắt đục ngầu của Đình Nam liếc nhẹ. Vụt một tiếng, roi da trong tay người mặc vest đen vung lên không chút nề hà, quất thắng vào cơ thể đã chi chít vết thương.
Cậu và Duẫn Kì quả thực hiền hơn Triều Dương. Nhưng hiền không có nghĩa là không tàn bạo. Chữ "hiền" này thật sự có thể nghĩ theo nhiều phương diện.
- Nói dối!
Một câu của Duẫn Kì vừa dứt, tiếng roi da lại vung lên sắc bén. Càng nhiều những tiếng la hét, cơ mặt đang xám xịt của Triều Dương ngày càng giãn ra. Giờ phút này, Duẫn Kì và Đình Nam cũng đã lột bỏ mặt nạ. Từ những con người ôn hòa vui tính, trong phút chốc đã lật mặt nhanh đến kinh người. Lạnh lẽo, tàn bạo, quả xứng với danh nghĩa "anh em của Triều Dương".
- Chúng tôi nói thật! Các người.. khụ.. không tin thì.. thôi..
Tiếng roi da lại vang lên không ngừng, sắc bén, cương quyết.
- Nếu còn nghĩ cho gia đình người thân thì biết điều một chút.
Triều Dương lấy tay chống cằm. Anh không cười cũng không tức. Đôi mắt đen tuyền tựa như viên kim cương vẫn không ngừng tỏa ra luồng sát khí âm u. Anh nổi giận, đấy mới là điềm lành. Còn để anh rơi vào trạng thái vô cảm, sự bất cần cùng bố đời lên ngôi, phong ba bão táp ắt sẽ ập đến.
Người hầu cận thở không dám mạnh, liền vội vàng tới trước mặt hai người thanh niên, giơ ra chiếc điện thoại đen bóng.
Hai người thanh niên mới thoáng nhìn thấy bóng dáng người thân đã tái hết mặt mũi. Tới khi hồi thần cũng chỉ biết khẩn khoản van nài:
- Xin các người.. hãy tha cho bọn họ. Bọn họ không liên quan gì hết..
- Muốn tha cũng được - Duẫn Kì mặt mày lạnh tanh - Có điều..
- Chúng tôi khai! Chúng tôi khai! Nhưng xin các người hãy tha cho bọn họ.
Bây giờ, có kẻ ngốc cũng hiểu được dụng ý nửa mập mờ nửa tường minh kia của cậu. Nếu không biết thức thời, chỉ có thể trách bọn họ ngu.
- Quân tử nhất ngôn!
Hai tên sát nhân quả nhiên máu mủ tình thâm, liền thành thật khai báo:
- Thực ra.. chúng tôi được thuê..
- Ai?
- Là.. Ân tiểu thư..
- Ân Tuyết?
- Vâng, đúng.. đúng là người đó..
Hai người gật lấy gật để, ánh mắt không ngừng quan sát ba con người quyền uy đang ngồi trước mặt. Choang một tiếng, chiếc ly thủy tinh đẹp tựa kim cương bị Triều Dương đáp đi không thương tiếc. Đôi con ngươi bị bao trùm bởi một màu đen tăm tối.
- Theo dõi Ân Tuyết. Tạm thời án binh bất động.
Nhận lệnh, người vệ sĩ lập tức thi hành. Để tay chân của Triều Dương ra tay, chỉ có thể cảm thán một câu "Hoàn hảo", đố mà tìm ra được lỗi lầm sơ hở nào.
Điện thoại trong túi Đình Nam rung lên. Cậu ợm ừ vài câu, quay qua Triệu Dương nói khẽ:
- Nhạc Tiểu Ngọc tỉnh rồi.
Anh không nói gì, lẳng lặng đứng dậy. Nhìn từ bóng lưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức muốn giết người.
Nhạc Tiểu Ngọc từ khi tỉnh lại trở nên cực kì lạ lùng. Cô không nói, không cười, cũng chẳng buồn khóc trong câm lặng. Nhìn hơi thở nhẹ nhàng có vài phần yếu ớt, Ly Tâm biết cô đang mệt. Mệt đến mức không còn sức để khóc.
Nghe tiếng mở cửa, Hàn Ly Tâm vội vàng nhìn ra. Cô đã sớm coi ba người kia như là cứu cánh. Ánh mắt Đình Nam nhìn cô, thăm dò. Ly Tâm lắc đầu bất lực. Cậu chỉ gật, không đáp, ra hiệu cho cô rời khỏi.
Hàn Ly Tâm liếc Ngọc một cái thật nhẹ. Cô đứng dậy, theo ba người ra ngoài.
- Có chuyện gì sao? - Cô huých tay Đình Nam, hỏi khẽ.
Cậu thì thầm thật nhẹ:
- Hơi phức tạp. Sẽ nói em sau.
Ly Tâm biết ý gật đầu, ánh mắt liếc nhẹ hai khuôn mặt đang trầm tư.
- Tình hình cô ấy thế này, tang lễ chắc có lẽ phải hoãn lại.
Duẫn Kì thở dài, cơ mặt phần nào cũng đã giãn ra.
- Không cần hoãn.
Ai cũng vậy, đáy mắt đều dấy lên sự thất thần pha lẫn ngạc nhiên. Nơi cánh cửa phòng bệnh, Nhạc Tiểu Ngọc yếu ớt đứng đó, bàn tay nhỏ run run bám vào khung cửa.
- Này, cô..
- Được. Quyết định vậy đi.
Duẫn Kì còn chưa kịp dùng lí lẽ để can ngăn hành động có phần bồng bột của Nhạc Tiểu Ngọc đã bị Triều Dương chặn họng. Anh thay cô quyết định không chần chừ.
- Nếu vậy tôi sẽ nói cho cô lịch trình cụ thể. Vào phòng trước đã.
Ly Tâm vội vàng chạy tới, đỡ Nhạc Tiểu Ngọc trở lại giường bệnh.
- Tang lễ sẽ được cử hành vào #%#&&#..
Đình Nam giải thích vô cùng chi tiết. Bộ não đang ngủ yên vì mệt của Nhạc Tiểu Ngọc cố hết sức load những thông tin không mấy rắc rối những cũng không dễ dàng để nhớ kia.
Mấy ngày sau, tình trạng của cô vẫn không chút biến chuyển. Ngọc tựa như đã trở thành một con robot vô tri vô xúc cảm. Thậm chí đến việc mở miệng nói chuyện cô cũng chẳng buồn, đối với Ly Tâm cũng không ngoại lệ.
Ba người kia đều đặn ngày nào cũng tới thăm, làm đủ mọi cách để khích lệ tinh thần cho cô nhưng Nhạc Tiểu Ngọc vẫn chẳng khá hơn là mấy. Cô ngủ nhiều hơn, nhưng lần nào cũng bị ác mộng giày xéo mà giật mình tỉnh giấc.