Truyện Ngắn Ở Cùng Nhà Với Mỹ Nam - T Miu's K

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vũ Hà, 12 Tháng ba 2020.

  1. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 20: Thầy giáo tôi là Mạc Cảnh Thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường S. Bây giờ là 10 giờ 25 phút. Nó nằm dài trên bàn sau bốn tiết học vật vã. Và đúng lúc vừa hay, tiết sau chính là tiết cuối cùng. Nó còn biết được một thông tin vô cùng quan trọng là: Thầy giáo dạy Hóa Học của lớp nó chính là một đại mỹ nam nha. Theo như thông tin mật mà nó lén điều tra, thì người con trai đó tên là Mạc Cảnh Thần. Đại thiếu gia tập đoàn thời trang MJ, năm nay vừa tròn 20 tuổi, và hiện tại đang lâm vào tình trạng FA. Ngoài ra, thì mọi thông tin và tư liệu quan trọng về anh ta nó đều không tài nào điều tra ra được.

    - Oáp!

    Buồn ngủ, nó cảm giác đôi hàng mi mình lúc này nặng trĩu. Tối qua vì mãi đọc truyện tranh, cho nên nó thức đến tận 1 giờ sáng mới chợp mắt. Bây giờ lại không được về nhà ngủ, thì còn gì đau đớn bằng a. Thế là vừa oán trách số phận nó vừa lim dim ngủ. Nhỏ bạn ngồi cùng bạn là Đoạn Hạ Vy quay sang nó lắc đầu. Đường đường là một học sinh ưu tú vậy mà vẫn có cái tật xấu này hay sao?

    - Nè Tuyên tiểu thư, mày làm ơn đừng có ngủ như thế này được không? Tiết sau là tiết học của thầy Mạc đó!

    Cô nói. Nó vừa mới nghe đến đây, liền cảm thấy mình tỉnh hẳn. Đúng rồi! Nó còn chưa biết mặt mũi tên thầy giáo đó ra sao nữa mà. Anh ta cứ như một sinh vật lạ ở ngoài hành tinh mới rơi vào trái đất nhỉ? Nghĩ vậy, nó đưa tay lên môi cắn nhẹ rồi mỉm cười.

    *Cộp*

    *Cộp*

    * * *

    Có tiếng bước chân người đang đi vào. Cả lớp được lớp trưởng hưởng ứng, nên lúc này cũng đều đứng nhanh dậy. Và người vừa mới bước vào, cũng chính là thầy giáo - Mạc Cảnh Thần.

    - Chúng em chào thầy ạ!

    Tất cả đồng thanh. Anh nhìn vào cả lớp gật đầu, rồi di chuyển tầm mắt về cô nhóc ở đối diện mình cười nhếch. Bắt gặp được nụ cười khẩy của Cảnh Thần, nó lúc này bối rối lấy tập che mặt lại, nhưng vẫn chừa chỗ cho cặp mắt to tròn hướng vào anh. Mẹ nó, nó bị anh ta say nắng rồi sao?

    - Các em mau ngồi xuống đi! Hôm nay chúng ta sẽ có một tiết làm quen trước!

    Anh đứng trên bục giảng nhìn xuống cả lớp dõng dạc tuyên bố. Đoạn Hạ Vy chăm chú vào người con trai trước mặt mình hơn, rồi đỏ mặt cúi gằm xuống mỉm cười. Nó ngồi bên cạnh từng cử chỉ của Hạ Vy, rồi ghé mắt về hướng của Cảnh Thần tỏ ra có gì đó vô cùng khó chịu. Không lẽ ở ngoài đời cũng có chuyện sư đồ luyến hay sao?

    - Đoạn Hạ Vy, cười gì cười suốt vậy?

    Đỏ mặt, mặt của Hạ Vy đỏ như quả cà chua khi nhìn lại nó. Biểu hiện của cô quá rõ ràng như thế ư?

    - S.. Sao? Có chuyện gì hả?

    Cô lắp bắp hỏi lại. Nó bấy giờ đưa tay vỗ lên trán vài cái, sau đó quay sang cô cười trừ:

    - Àh, không có gì đâu!

    Nó đáp rồi nhanh chóng quay mặt sang phía khác. Không có mới lạ đó! Vấn đề này rất trầm trọng luôn nha!

    * * *

    - What? Mày bảo tao đưa cái này cho anh ta sao?

    Đứng giữa sân trường nó hét lên sau khi được Hạ Vy giao cho một trọng trách quan trọng. Không phải cô chứ? Muốn tỏ tình thì trực tiếp đưa cho anh ta là được rồi, tại sao người đưa lại là nó chứ? Nhở đâu anh ta nghĩ nó thích anh ta thì sao? Còn nữa, ai đời chỉ mới gặp trong 45 phút thì đã đi chủ động tỏ tình rồi chứ? Thật là.. Mất mặt chết đi được!

    - Thôi mà Tuyên Thy. Mày giúp tao lần này có được không?

    Hạ Vy lên tiếng năn nỉ. Nó phùng má ra một cái, rồi khó coi cầm lấy bức thư từ tay cô:

    - Được rồi! Chờ tin tốt từ tao đi! Nếu tao không trở về, thì mày tự biết kết quả đi ha!

    Ai đó nhướng mày với cô xong liền quay người bỏ đi. Vừa đi, nó vừa ranh ma mở bức thư ra đọc thử.

    * * *

    Nhận lấy bức thư từ tay nó, Mạc Cảnh Thần lúc bấy giờ đâm ra có chút khó hiểu. Anh vừa mới được bổ nhiệm đến đây, thì đã có người ngưỡng mộ anh rồi sao?

    - Cái này..

    Giơ bức thư lên, anh có ý dò xét. Nó vừa biết anh định hỏi gì, liền liên tục xua xua tay:

    - Không phải là của em đâu nha! Chữ viết của em đẹp hơn đó rất nhiều lần! Còn nữa, em không thích mấy thể loại sư đồ luyến lắm. Thể loại em thích là Incest cơ!

    Chưa đánh mà tự khai rồi à? Mạc Cảnh Thần trong bất giác cười khẩy một cái, rồi bước đến đặt bức thư nó vừa đưa lên bàn, cả vóc dáng cao ráo của anh quay thẳng về phía nó. Con nhóc này cũng lạ thật. Người bình thường lại thích cái thể loại loạn luân quái gở đó sao?

    - Rốt cuộc thì 15 năm qua, Tuyên Gia đã dạy dỗ em như thế nào vậy?

    Hả? Nó không nghe lầm chứ? Tên này lén lút điều tra nó giống như nó đã cho người điều tra anh sao?

    Rồi quay lại nhìn vào nét mặt khó coi của ai kia, Mạc Cảnh Thần trong phút chốc tiến nhanh lại áp sát nó vào chân tường. Nó nhìn anh, rồi đến lượt anh nhìn nó:

    - Em đã nói rất rõ với thầy, em không có hứng thú gì với thầy hết đó! Mong thầy đừng có..

    - Tôi không cần biết thể loại em thích là cái quái gì. Tôi chỉ cần biết: 15 năm qua Tuyên Gia đã dạy dỗ em gái của tôi thế nào vậy?

    Nó im lặng, trưng đôi mắt to tròn vào Cảnh Thần. Em gái cái quái gì ở đây? Anh ta học nhiều quá nên bị ấm đầu rồi hay sao?

    - Thầy đúng là kỳ lạ thật đó! Chuyện của gia đình em, thì liên quan gì đến thầy chứ? Còn nữa, ai là em gái của thầy hả? Thầy có vấn đề ở não rồi đúng không?

    Vừa hỏi nó vừa chỉ tay vào đầu anh. Mạc Cảnh Thần xiết chặt một bên nắm tay của mình lại, rồi đấm mạnh vào thành tường. Nó vừa bắt gặp hành động đáng sợ của anh, liền sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Khốn kiếp! Anh ta thật lưu manh!

    Đau, nơi tay anh rỉ ra vài giọt máu nhỏ. Nhưng cảm giác đau nhất lúc này vẫn là: Không thể nào thông não cái con nhóc cứng đầu này. Anh là anh trai của nó, nói bao nhiêu lần thì nó mới hiểu đây? Thể loại gì không thích, lại thích ngay thể loại loạn luân. Anh đang tự hỏi Tuyên Gia đã dạy dỗ nó như thế nào vậy?

    Không gian rơi vào im lặng, nó từ từ mở mắt ra nhìn anh. Anh lườm nó một cái rõ, rồi hạ thấp khuôn mặt đằng đằng sát khí xuống cạnh khuôn mặt nó:

    - Em gái của Mạc Cảnh Thần tôi, không thể nào trở nên hư hỏng như thế này. Tuyên Gia đào tạo ra em, thì tôi cũng có thể sửa đổi lại em. Mạc Hy Thần là tên của em, dòng máu em đang chảy là của Mạc Gia. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng giành lại em!

    Nói rồi, anh bực dọc quay người bỏ đi. Nó lúc này thở rõ ra một hơi, rồi bất giác ngồi bệt xuống. Anh ta đang nói cái quái gì vậy chứ? Nó làm gì là em gái của anh ta. Chuyện này thật vô lý!

    Và cũng kể từ giây phút đó trở đi, mỗi lần mà đến tiết dạy của Cảnh Thần, thì nó luôn tìm cách bỏ trốn. Còn Cảnh Thần, vẫn chật vật để nó nhận lại mình..
     
  2. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 21: Nếu anh là ánh mặt trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Gặp anh sao không hỏi?

    Cả căn bếp ngay lúc này nồng nặc mùi sát khí khi có sự xuất hiện của Hiếu Phong. Nó đúng lúc vừa cầm tách cafe hớn hở bước ra thì ngay tức khắc đã bị anh làm cụt hứng. Dừng lại rồi đối mặt với anh trai, ai đó tức đến mức đỏ mặt. Mẹ nó, uống cafe cũng không yên một chút nào. Đã vậy không phải như Won đã nói: Anh không muốn có một đứa em gái cứng đầu khó đào tạo như nó sao?

    Im lặng, nó dùng cặp mắt đầy oán hận nhìn vào anh. Còn Hiếu Phong cũng không mấy thoải mái trong lòng gì khi ghé mắt nhìn sang tách cafe trên tay nó. Con gái mà lại có sở thích uống loại cafe đắng ngắt không đường này sao? Đúng là không thể tin được nó lại là em gái của anh đó. Khác xa một trời một vực.

    - Tránh ra!

    Khó chịu vì mãi có người luôn cản đường nó dùng sức hét lớn. Won lúc này bình tĩnh khẽ nhếch môi một cái, rồi đưa tay giật lấy tách cafe trên tay nó. Hành động chỉ diễn ra trong thời gian ngắn khiến nó không đề phòng. Sau khi anh đã lấy xong, liền đưa lên môi nhấp một hơi cạn. Nó lúc này đỏ mặt tía tai nhưng không thể nói câu nào. Uống xong, Won cẩn thận đặt tách cafe lên bàn, sau đó quay lại nhìn nó nói:

    - Thái độ của em như vậy là sao đây? Bình thường anh đối xử với em không tệ. Nhưng mà kể cả một tách cafe nhỏ, em cũng muốn so đo với anh sao?

    WFT? Đối xử không tệ sao? Không phải nó đã nghe nhầm chứ? Bây giờ là 8 giờ sáng đâu phải 8 giờ tối mà nó còn mộng du. Phải! Anh đối xử với nó không tệ một chút nào - kể cả là yêu thương nó bằng việc phạt quỳ gối. Hừ, thù này nó tuyệt đối không bỏ qua cho anh.

    - Đồ lưu manh!

    Ai đó không biết phép tắc chửi thẳng vào mặt anh. Các cậu cũng biết rồi đấy! Con trai khi bị phán ba từ này sẽ có biểu hiện như thế nào? Đương nhiên là.. anh ta chỉ muốn bẻ đôi cô gái trước mặt ngay lập tức. Và anh cũng vậy, ngay bấy giờ anh lại chỉ muốn ăn tươi nó ngay tức khắc thôi.

    - Em vừa mới nói gì vậy?

    Won hỏi, giọng điệu có chút khác thường. Thật ra thì anh chỉ đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình thôi, vì anh muốn cho nó một cơ hội sửa đổi.

    Nhìn anh, nó chậm chạp tiến đến gần rồi nhướng mày:

    - Anh nghe không rõ sao? Em nói anh là đồ lưu manh đó!

    Tám con chữ cuối được nó nhấn mạnh bằng giọng điệu cao ngạo. Won đỏ rực hai mắt lên rồi đưa tay kéo nó về phía mình, sau đó áp sát vào chiếc bàn ở cạnh đó. Chết tiệt! Nó đụng chạm nhằm người rồi. Anh sẽ đánh nó? Hay là giết nó đây?

    - Đồ lưu manh! Anh là đồ lưu manh!

    Vừa đau đớn khi bị Won xiết chặt hai bên cánh tay nó vừa mắng. Hiếu Phong bấy giờ bị tác động bởi lời nói này càng trở nên giận dữ. Anh dùng sức xiết chặt hai bên cánh tay nó hơn, rồi di chuyển khuôn mặt đang đằng đằng sát khí đến gần nó. Bây giờ mà nói tư thế này chả ra làm sao. Đầu óc nó chỉ hiện lên hai chữ LOẠN LUÂN to đùng. Thường thì những cảnh như thế này thì nam chính sẽ cưỡng hôn nữ chính a. Mà không phải! Nó đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?

    Sợ hãi, khuôn mặt nó bắt đầu biến sắc khi nhìn thẳng vào khuôn mặt Won áp sát mình. Làn môi này, ánh mắt này, khuôn mặt này tại sao lại quyến rũ như vậy?

    - Won, tránh xa em ra!

    Nó không chịu được mùi quyến rũ này lên tiếng cầu xin anh. Mà cũng phải thôi, ai ai mà không sa ngã khi có người làm hành động này chứ. Anh như chút bỏ được cơn thịnh nộ trong lòng liền bất giác cười nhẹ:

    - Lúc nãy là ai muốn tiến gần hơn với anh hả?

    Gì cơ? Giờ này còn đem chuyện đó ra nói? Lúc nãy nó vì sợ anh lãng tai mới tiến đến mà nói thôi. Ai mà ngờ ông anh trai này ảo tưởng nặng đến vậy!

    - Won, anh bị điên rồi!

    Còn mắng? Anh nghe thấy đến từ điên liền cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Mẹ nó, cứ muốn anh phát điên mới thỏa mãn nó à?

    - Phải. Đúng như những gì mà em nói. Anh thật sự điên rồi!

    Giọng nói của ai đó ngày một trầm đi sau khi nghe được nó mắng mình. Nó lúc này vừa cảm được sự thong thoáng khi được anh buông ra nhưng đồng nghĩa vòng eo lúc này đang bị Won xâm chiếm. Anh kéo sát nó vào người mình, còn mình thì vùi khuôn mặt anh tuấn vào mái tóc thơm mùi hương dâu tây của nó. Cảm nhận được sự khó chịu vây quanh mình, nó đưa hai tay ra phía sau anh đánh mạnh vào:

    - Đồ xấu xa dừng lại!

    Nó hét, hai cánh tay liên tục đánh đấm vào lưng Won. Hiếu Phong lúc này dừng lại hành động mình đang làm rồi nhanh chóng buông nó ra, gương mặt có chút ửng đỏ. Mẹ nó, anh đang làm cái quái gì vậy?

    Đưa tay sờ nhẹ lên vùng cổ vẫn còn hằn vết Won vừa hôn, nó nhìn anh khóc nức nở:

    - Tuyên Thy anh xin lỗi! Anh cứ tưởng em là..

    Đồ xấu xa! Nó rất muốn hét lớn ba từ này vào mặt anh nhưng không thể hét vì cổ họng nghẹn lại. Nó biết Won không cố ý, nhưng mà anh tưởng nó là những cô gái quán rượu mà anh từng chơi trò 419 sao? Thật xấu xa đồ lưu manh!

    - Hức, em ghét anh!

    Nó hét, sau đó chạy vụt đi lên lầu. Won lúc này thở rõ ra một hơi, rồi quay lại nhìn theo nó cười nhạt:

    "Tuyên Thy, nếu thật lòng thích một ai đó, thì anh ta sẽ khiến cô gái đó chú ý mình nhiều hơn. Chỉ là, anh không nghĩ cách làm của mình quá cực đoan khiến em phải căm ghét. Nhưng mà, vì không phải là ánh mặt trời quá sáng chói, cũng không phải là tầm quan trọng trong lòng em. Cho nên, đừng bao giờ oán hận anh khi anh chỉ muốn em ngày trở nên ngoan ngoãn. Hiểu không?"
     
  3. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 22: Câu nói bâng quơ hay lời nói vô tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cuối cùng cũng hạ sốt, em chỉ giỏi khiến anh phải lo lắng thôi đó!

    Năm đó là năm nó vừa lên 12 tuổi, năm đó nó vì nhiễm phong hàn mà nằm miết trên giường suốt một tuần. Lúc đó nó cứ nghĩ mình sẽ không thể qua khỏi rồi chứ, nhưng mà nó vẫn không ngờ mình có thể vượt qua một cách ngoạn mục nhờ người bên cạnh hằng ngày càm ràm mình. Anh ta là Tuyên Dịch Hy - cậu nhóc lớn hơn nó 3 tuổi. Hình hài là một thằng nhóc 15, chứ thật ra tính cách là của một ông cụ 51 thì đúng hơn. Anh hằng ngày ở bên chăm sóc nó, và trở nên càng ngày càng nói nhiều hẳn ra. Và hôm đó cũng là vừa tròn ngày thứ 7 trong tuần nó được anh chăm sóc.

    Sau khi nghe được ai đó đang càm ràm mình, nó theo bản năng liền mở mắt ra xem ai mà to gan dám mắng mình như vậy. Sau khi nó bắt gặp được khuôn mặt đầy vẻ điển trai của Aki, liền trở nên không nói được câu nào. Nó thật không ngờ người đầu tiên nó nhìn thấy lại là Dịch Hy a. Anh lúc này nhìn nó cười khẩy một cái, rồi để hai tay trước ngực hạ thấp cơ thể xuống:

    - Sao rồi hả nhóc? Đã có thể thức dậy rồi sao? Anh còn tưởng, em sẽ không bao giờ chịu dậy nữa chứ?

    What? Nó không nghe nhầm chứ? Aki là đang quan tâm tình trạng sức khỏe của nó sao? Mẹ kiếp, thôi thì nó ngủ tiếp cho rồi!

    Vừa biết nó đang rất không vui trong lòng vì câu nói của mình, anh chàng 15 tuổi có tên là Tuyên Dịch Hy ngay bấy giờ bật cười:

    - Đồ xấu xa! Anh cười cái gì chứ?

    Xấu xa? Nó bảo anh xấu xa sao? Cũng phải! Thường thì những đứa con gái sẽ thích một nam nhân xấu xa hơn là một người tốt lành mà. Vì xấu xa, sẽ kích thích được sự thỏa mãn trong lòng họ. Chậc chậc, cái lý luận gì đây?

    Rồi miễn phí tặng cho nó một nụ cười, Aki ngay lúc này hạ thấp làn môi xuống vầng trán nó hôn nhẹ. Tầm vừa đúng 30 giây, anh mới chịu chủ động rời ra, kèm theo với một câu trả lời.

    - Con người không nên lúc nào cũng mặt ủ mày chau em có biết không? Anh lại càng không phải. Cho nên em đừng bao giờ thắc mắc: Vì sao anh lại hay cười? Rõ chưa hả nhóc?

    Ai đó nhướng mày rồi nhanh chóng thu người về vị trí ban đầu, sau đó đứng lên nói tiếp:

    - Chắc là em đói rồi, anh đi nấu cháo cho em một chút đã!

    Nó có chút sững người khi biết Aki định nấu cháo cho mình. Bình thường anh có bao giờ xuống bếp đâu mà biết nấu nướng chứ?

    Chỉ tay vào anh, nó tròn mắt:

    - Anh biết nấu ăn?

    Ngớ ngẩn, đương nhiên là anh không tiểu thư như nó rồi. Đại ngốc! Vừa đại ngốc vừa dở hơi!

    - Đương nhiên!

    - Nhưng mà Aki..

    - Anh không thích những người lằng nhằng. Bởi vì thời gian để em lằng nhằng, trong khi đó em có thể làm rất nhiều thứ. Bây giờ anh đi nấu cháo cho em, chỉ một chút thôi anh sẽ quay lại. Được chứ?

    Ai đó vốn độc tài từ nhỏ nên đã không chịu được mà cướp lời. Nó dường như đã gặp phải đối thủ nên cũng đành đầu hàng mà chịu trận. Aki hài lòng mỉm cười một lần nữa, rồi nhanh chóng quay người bỏ đi.

    *Cạch*

    - Sau này lớn lên, em nhất định sẽ tìm một người giống như anh để cưới làm chồng của mình!

    Nắm tay Aki vừa đặt lên chốt cửa bỗng dưng xiết chặt lại. Cái gì mà tìm người như anh để cưới làm chồng chứ? Anh là duy độc trên Thế Giới này rồi, nó không biết điều đó hay sao? Còn nữa, anh đã cho phép đâu mà nó lấy chứ? Con bé này cũng khéo nói chuyện thật!

    Rồi quay người lại nhìn vào cô bé vừa xanh xao vừa hốc hác nằm trên giường, Tuyên Dịch Hy cười nhếch lắc nhẹ đầu:

    - Không! Anh sẽ cưới em!

    Đây là một câu nói bâng quơ lúc nhỏ của anh? Hay là.. Một lời đính ước xác đáng vô tình không tính trước? Và liệu lời hứa bâng quơ này, người con trai mang nụ cười tựa như ánh mặt trời kia, sẽ biến đó trở thành sự thật chăng?
     
  4. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 23: Anh trai từ trên trời rơi xuống của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Ầm Ầm*

    *Ầm Ầm*

    - Mạc Cảnh Thần, anh mau mở cửa cho tôi! Đồ xấu xa, anh mau mở cửa cho tôi có nghe không?

    Tiếng hét của Hy Thần đi kèm với tác dụng của việc đập cửa làm cho Mạc Cảnh Thần ở bên ngoài không khỏi không bực mình. Mẹ nó, không phải căn phòng đã cách âm rất tốt kể cả là cửa rồi hay sao? Sao nó vẫn còn can đảm mà hét lên vậy chứ? Anh là anh trai của nó mà nó xem anh không khác nào kẻ thù. Được lắm! Chuyện này anh nhất định sẽ một lần tính hết với người của Tuyên Gia!

    *Cạch*

    Mạc Cảnh Thần khó coi mở cửa bước vào trong, vẻ mặt lạnh tanh không khác nào muốn ăn tươi nuốt sống Mạc Hy Thần lườm lườm nó không một chút thương tiếc. Ha ha, lần này coi như nó thê hơn chữ thảm rồi!

    Nhìn anh trai, Mạc Hy Thần yểu điệu giả vờ cười:

    - Hihi, anh vào đúng lúc thật là tốt! Đáng lý ra tôi còn tưởng mình sẽ phải bị nhốt ở đây không còn được ngắm cảnh bình minh nữa chứ! Nhưng mà..

    RẦMMMMM..

    Tốt cái mô tê gì! Anh ta nổi khùng đóng luôn cửa rồi kìa!

    Mạc Hy Thần mặt mũi tái xanh nhìn cách mà Cảnh Thần tiến đến mình liền cảm nhận được nguy hiểm lùi nhanh lại phía sau chừng vài bước. Oa oa ca ca, ca ca thật muốn làm cái chuyện trời không dung đất không tha đó với muội sao? Nha, ca ca thật lưu manh!

    - Mạc Cảnh Thần đợi đã! Ah!

    Muộn rồi! Tất cả đã muộn rồi!

    Cảnh Thần yêu nghiệt hơn sức tưởng tượng của nha đầu áp chặt tiểu muội muội vào vách tường, một tay anh lòn qua eo kéo sát Mạc Hy Thần vào mình, tay còn lại Mạc Cảnh Thần cao ngạo từ từ nâng chiếc cầm nhỏ nhắn của ai kia lên y như cảnh nam chính trong ngôn tình sắp đoạt hôn nữ chính. Huhu, không phải anh ta định làm như vậy chứ?

    - Em đang làm cái quái gì vậy? Tay liên tục đánh vào đó không đau sao?

    Quan tâm, nó sững người khi biết ông anh từ trên trời rơi xuống này quan tâm mình. Nha, làm nó cứ tưởng mình sắp bị Mạc Cảnh Thần ăn sạch rồi cơ chứ!

    - Nếu anh đã quan tâm tôi như vậy, thì mau trả tôi về nhà của tôi đi! Tôi không thích ở đây!

    Nói rồi nó nhanh chóng gạt phắt tay anh ra, quay khuôn mặt đang đỏ bừng sang phía khác lánh nạn. Hu hu, sao nó lại ngại ngùng khi đối diện tên biến thái này chứ?

    - Ấu trĩ!

    Anh nói, tay rút khỏi vòng eo Mạc Hy Thần.

    - Quay lại đây nói chuyện!

    Mạc Cảnh Thần ra lệnh, nó vẫn bướng bỉnh không làm theo lời Cảnh Thần dững dưng như mình không nghe gì.

    - Quay lại đây nói chuyện với tôi!

    Ai đó không kiên nhẫn gắt lớn, nha đầu biết rõ mình không thể đấu nỗi với Kyo quay lại nhìn ông anh chau mày:

    - Lại chuyện gì nữa chứ? Anh đứng xa tôi một chút anh chết hả?

    Hy Thần vừa nói vừa dùng tay chống vào khuôn ngực rắn chắc của Cảnh Thần đẩy ra nhưng vô dụng. Hảo, anh ta ăn gì mà khỏe vậy cơ chứ?

    Cảnh Thần một phần giận dữ bị hành động đáng yêu này của muội muội cười cười, yêu nghiệt dùng tay xiết chặt hai bên cổ tay của Hy Thần áp chặt vào vách tường, đầu hơi nghiêng xuống một chút.

    - Đồ lưu manh! Anh mau buông tôi ra!

    Nha đầu không chịu được mùi quyến rũ của Cảnh Thần hét lớn. Bà nó, không phải anh ta không thích thể loại Incest sao? Sao lại làm hành động quái gở này?

    - Mạc Cảnh Thần, anh thả tôi ra! Anh làm tôi đau đó!

    Đau? Vì lực xiết của anh quá mạnh khiến nó lúc này như một con rắn khi bị thương mà uốn lượn đến độ khó coi. Mà đến giờ phút này thì anh mới nhận ra một điều rằng: Người con gái đang đứng trước mặt anh thật sự rất xinh đẹp, đường cong trên cơ thể lại vô cùng quyến rũ không khác gì một thiếu nữ ở độ tuổi 18. Mạc Hy Thần, nếu như tôi không phải là anh trai của em, chắc có lẽ tôi đã xấu xa chiếm đoạt em lâu rồi. Nhưng mà anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Nó là em gái của anh! Là em gái anh mong tìm lại nhất suốt cả cuộc đời này! Không được! Anh tuyệt đối không được đi xa quá giới hạn của mình!

    - Em im lặng một chút có được không hả?

    Đến lượt ai đó hét, nó nghe xong liền im lặng. Mạc Cảnh Thần bấy giờ hạ thấp giọng:

    - Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu, Tuyên Gia không phải là nhà của em đây? Mạc Hy Thần, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì ở trong đầu vậy?

    Nhìn anh, nó cúi mặt trả lời:

    - Vì từ nhỏ tôi chỉ biết mình tên là Tuyên Thy, là em gái của Tuyên Hiếu Phong và Tuyên Dịch Hy. Tôi là con gái nhà họ Tuyên, rất bướng bỉnh và ngạo mạn!

    Nói đến đây nó ngẩng mặt lên nhìn vào anh.

    - Cho đến khi anh xuất hiện, anh làm xáo trộn những gì tốt đẹp đã diễn ra với tôi. Vì để tránh mặt anh, tôi không màn để Won phạt tôi quỳ gối. Anh có biết cảm giác đó rất đau và uất ức không? Tôi không thể giải thích tại sao mình lại trốn học. Vì tôi rất sợ, nếu họ biết được sẽ không còn thương tôi nữa. Tại sao anh vẫn không hiểu chứ? Hức, đồ xấu xa!

    Nó vừa nói vừa nấc nghẹn khiến cho Mạc Cảnh Thần nhìn thấy mà không khỏi không đau lòng. Anh nhanh chóng buông nó ra, rồi đem tiểu nha đầu bé bỏng ở đối diện kéo sát vào người mình. Anh không biết, anh không biết mình lại chính là nguyên nhân khiến nó trở nên căm ghét anh đến thế này!

    - Hy Thần, anh xin lỗi! Anh không biết sự xuất hiện của anh lại khiến em trở nên đau lòng như vậy. Nhưng mà em có biết: Anh cũng rất đau lòng hay không?

    Nói rồi, anh từ từ để nó ra khỏi mình, tiếp lời:

    - Năm đó anh phải một mình chật vật khi biết ba có người phụ nữ khác bên ngoài. Cùng lúc đó mẹ và em lại mất tích, em có biết lúc đó anh rất áp lực hay không? Một con người dù mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, thì anh ta cũng có khuyết điểm của mình vậy. Tại sao em không thể nhận lại người anh trai này chứ? Dù em không muốn nhận người đàn ông đó cũng không sao, nhưng anh là anh trai của em. Em làm vậy sao không trực tiếp cầm dao giết chết anh đi hả?

    Mạc Cảnh Thần buông lên những lời trong lòng ra bằng một cách đau đớn. Người con trai ở bên ngoài đúng lúc này dừng lại nghe hết toàn bộ câu chuyện của Cảnh Thần liền đưa tay đẩy mạnh cánh cửa vào, nhếch nhếch môi:

    - Nếu người ta đã không muốn nhận, thì anh có cố gắng cũng vô ích thôi. Mạc Cảnh Thần, anh nên bỏ cuộc đi, hả!
     
  5. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 24: Chế độ riêng tư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dì Lâm làm vườn vừa trông thấy dáng vẻ ảo não của Tường Nguyên, bèn tiến đến hỏi khẽ anh:

    - Lạc thiếu gia, cậu có tâm sự gì sao? Có thể chia sẻ với tôi một chút được chứ?

    Tường Nguyên bị đánh thức bởi câu hỏi bất ngờ của dì Lâm, anh ta nhanh chóng quay lại đối diện bà lắc lắc đầu:

    - Không có gì, dì không cần phải bận tâm đến tôi đâu!

    Sao không?

    Bà biết anh cũng đã từ nhỏ rồi còn gì? Nếu luận về tuổi tác anh cũng như con cháu của bà thôi.

    Bà Lâm cũng lắc đầu:

    - Thiếu gia, cậu không giấu được tôi đâu, bởi vì ánh mắt của cậu đã nói lên hết tất cả. Cậu đang có một chuyện rất lo lắng có phải không? Nếu như tôi đoán không nhầm, thì chuyện đó chắc có liên quan đến việc tiểu thư nhà mình mất tích đúng chứ?

    * * *

    - Aki, cứu em! Anh mau cứu em với!

    Nó bị Mạc Cảnh Thần lôi đi một mạch xuống phòng khách dưới ánh nhìn bất lực của Dịch Hy. Mẹ nó, nếu như không phải vì nể mặt nhà họ Mạc thì anh đã cho Kyo biết tay rồi. Người đàn ông trong bộ âu phục ngồi ở Sofa dán chặt mắt vào Dịch Hy lắc lắc đầu, thỉnh thoảng lại ghé mắt sang phía cậu con trai. Rõ ràng trong chuyện này có gì đó không bình thường, ông cảm tưởng được Cảnh Thần có gì đó không giống như thường ngày. Chả nhẽ.. Điều ông dự kiến là đúng sao?

    Lại nói đến thái độ của Hy Thần, rõ ràng nó rất muốn chạy đến ôm chầm lấy Dịch Hy nhưng không tài nào làm được vì có mặt của Cảnh Thần. Trước đó Kyo đã từng hứa cho nó gặp Tuyên Dịch Hy không phải sao? Sao bây giờ anh ta lại lật lọng kia chứ?

    Mạc Hy Thần là con gái nhà người ta, dù 15 năm qua ở bên cạnh anh suốt 15 năm thì đã sao? Chả nhẽ anh lại ích kỷ cho nó không biết nguồn cội mình như thế nào sao? Rốt cuộc thì anh làm sao mới đúng đây?

    - Tuyên Tổng, cậu đã từng nghĩ qua, con bé sẽ thế nào nếu tiếp tục quên mất cha mẹ ruột của mình là ai không? Làm người đừng nên ích kỷ như vậy, 15 năm qua thời gian đó chưa đủ sao?

    Ông nhấn mạnh câu cuối với vụng ý thăm dò anh. Chỉ nhìn ánh mắt thôi thì ông cũng đủ biết cậu thanh niên này vốn dĩ không xem nó là em gái của mình rồi. Huống hồ, việc lửa lại quá gần với rơm..

    Vụng ý của ông anh hiểu, càng hiểu hơn ông không có ý định cướp lấy con gái về phía mình, nhưng đâu cần vì vậy mà cho Mạc Cảnh Thần lộng hành chứ?

    Tuyên Dịch Hy thuận theo ý ông Mạc quay lại đối diện ông, thần sắc ôn nhu đáp:

    - Không đủ! Mãi mãi cũng không đủ!

    Sau đó lại đưa mắt nhìn về nha đầu đang đứng nức nở đối diện mình.

    - Bác nói đúng, làm người không nên quá ích kỷ như vậy. Nhưng mà có một điều bác không hề biết rằng: Con người vốn dĩ rất ích kỷ, một khi đã có được thì lại muốn có nhiều hơn. Do đó thời gian 15 năm qua đối với tôi, nó hoàn toàn chưa đủ, mãi mãi cũng không đủ!

    Ánh mắt đó..

    Hy Thần, anh không để người khác có cơ hội chiếm lấy em!

    Hỏi cũng đã hỏi xong, dò tính hiệu cũng đã dò tìm xong, cuối cùng, ông Mạc hài lòng gật gật đầu. Con gái ông bướng bỉnh, cậu trai này lại rất ôn nhu, nếu như cho nó ở bên cạnh Tuyên Dịch Hy thì quả là rất hảo hợp. Chi bằng..

    Mạc Thế Hào quay lại nhìn con trai, lại bị anh khước từ:

    - Không đời nào! Nếu ba muốn để con bé rời khỏi đây, thì con cũng nói cho ba biết: Chuyện này không thể nào đâu!

    Kyo cướp lời, rồi dõng dạc nói thêm:

    - Nếu ba cứ muốn giao con bé cho người khác chăm sóc để rảnh nợ, thì được rồi. Em gái của con, con tự biết chăm sóc!

    Nói xong anh quay lại nhìn nó.

    - Anh muốn làm gì?

    Hy Thần có chút sợ hãi hỏi, lần nữa nó bị cuốn vào ánh mắt hút hồn của ca ca, anh đưa tay nắm lấy bàn tay non mềm của muội muội đặt vào bàn tay mình.

    - Tuy chúng ta chưa từng cùng nhau lớn lên chung một nhà, nhưng mà em chính là đứa em gái mà cả đời Mạc Cảnh Thần anh yêu nhất, anh tuyệt đối không để Tuyên Dịch Hy có cơ hội mang em rời khỏi Mạc Gia đâu!

    * * *

    10 giờ khuya tại dinh thự Mạc Gia..

    Mạc Hy Thần nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, nha đầu không ngừng lăn qua lăn lại cho đến khi nghe được tiếng bước chân của ai đó dừng lại ở bên ngoài, đầu tóc có chút dựng ngược lên. Thôi xong, không phải là tên Mạc Cảnh Thần đáng ghét đó nữa chứ?

    Nghĩ là Kyo, nó liền lấy chăn trùm kín người..

    Hồi lâu không lâu sau quả thật có người đẩy cửa vào, không những một mà là hai, Mạc Hạng Kỳ đợi cho Dịch Hy tiến sâu vào bên trong mới nhìn anh nhếch môi lên:

    - Tao vì mày mà trở mặt với anh trai của mình, tốt hơn hết mày cũng phải giữ cho tao một chút uy tín chứ. Đánh nhanh thắng nhanh nhé!

    Tuyên Dịch Hy cũng nhếch môi:

    - Chỉ cần mày không đứng ở đây cản trở, tao nhất định sẽ đánh nhanh thắng nhanh!

    Rồi rồi..

    Mạc Hạng Kỳ hiểu ý Tuyên Dịch Hy, hắn ta nhanh chóng đưa tay đóng cửa lại, trả lại không gian riêng tư cho hai người..
     
  6. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 25: Biến thái không phải tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại phòng VIP 1125 bệnh viện Zeus, phòng bệnh được coi là địa điểm thường xuyên mà Giản Nhược Trần thường lui tới, cách đây không lâu anh nhận được tin mẹ mình gặp tai nạn.

    Từ nhỏ không có mẹ bên cạnh, mẹ anh vì người đàn ông khác bỏ rơi anh, cũng may anh được nhà họ Giản cưu mang, nuôi dưỡng anh trưởng thành, mẹ anh cũng biết rất rõ về chuyện này, nhưng chưa bao giờ đến thăm anh.

    Thời gian mà hai người tiếp xúc dường như là số 0.

    Nay bà gặp nguy hiểm, số phận lại an bài để anh được gặp bà, chỉ tiếc là..

    Tiếng mẹ này của anh bà ấy không thể nào nghe được, anh lại càng không thể đứng trước mặt nhà họ Hạ nói rằng bà ấy chính là mẹ của mình.

    Một cảm giác chết tiệt!

    Không gian chìm vào tĩnh lặng, người phụ nữ trên giường vẫn ngủ không biết gì, Giản Nhược Trần vẫn chưa chịu rời đi, nắm chặt lấy tay bà.

    Anh mong mẹ anh sẽ nhanh chóng thoát khỏi qua cơn bi kịch này!

    Joon thủ thỉ bên tai mẹ.

    - Con không trách mẹ tại sao lại không nhìn nhận con, con hiện giờ chỉ mong mẹ có thể mau tỉnh lại. Người đàn ông đó và con trai của ông ta hoàn toàn rất cần mẹ, mẹ biết điều đó mà phải không?

    Mẹ anh dưỡng dục con trai của người khác, anh nghĩ đến lại đau lòng.

    5 tuổi mất cha, 7 tuổi không có mẹ. Nếu như không được nhà họ Giản nhận nuôi thì có lẽ bây giờ anh cũng không biết mình đã thế nào rồi!

    Bỗng từ bên ngoài có giọng ai đó đang vọng vào, người đó cũng đồng thời mở cửa.

    *Cạch*

    - Trưởng khoa Giản, tình trạng của mẹ tôi thế nào rồi?

    Ngay lập tức Nhược Trần nghe thấy buông tay bà, anh đứng dậy xoay lại nhìn Bản Ân.

    - À, tạm thời mẹ của cậu đã qua cơn nguy hiểm rồi, tôi khuyên người nhà đừng nên để bệnh nhân quá kích động. Bà ấy là một người tốt, tôi mong cậu có thể chăm sóc cho bà ấy cho tử tế. Nếu không còn việc gì khác, tôi ra ngoài trước đây!

    Nói xong, anh bỏ đi..

    Vừa mới bước ra khỏi phòng thì một thứ gì đó không biết phép tắc đâm sầm vào người anh. Bịch, một tiếng.

    - Ah!

    Người nào đó cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, hai mắt khép chặt lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên của Mạc Cảnh Thần. Lẽ nào người đó là anh ta?

    Rất thơm, rất rắn chắc, nhưng cũng rất mềm mại nha, mà không phải, đây không giống mùi hương trên cơ thể anh ta một chút nào!

    Hy Thần vẫn không chịu mở mắt, hai tay nghịch ngợm sờ sờ bóp bóp khuôn ngực anh, một cảm giác biến thái chạy lên não.

    Mồ, càng sờ lại càng thích thú mới chết chứ!

    Giản Nhược Trần vô cớ bị sàm sỡ, mặt anh đen lại như đít nồi, hai tay cũng bắt đầu ôm lấy hông Hy Thần.

    *THÌNH THỊCH*

    Cả hai đều nghe rõ mồn một tiếng tim đập của nhau đến đỏ mặt.

    Hình như nó sờ nhầm người rồi!

    Hy Thần thức tỉnh được đầu óc, nó lập tức mở mắt ra, ngước lên nhìn Nhược Trần, anh cũng nhìn trừng nó.

    - Em sờ đủ chưa? Một phút 100 vạn!

    Mắt nó trợn to lên:

    - Á, đồ biến thái!

    Sau đó dùng hết sức đẩy mạnh Nhược Trần ra xa mình, khiến người nào đó lùi lại sau, mặt Joon nhăn nhúm đến khó coi.

    - Em đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà!

    Là ai biến thái? Anh còn chưa kiện nó sàm sỡ anh là may rồi!

    Mạc Hy Thần dẩu môi, nó không thèm cãi nhau với Nhược Trần nữa mà quay lại đằng sau xem tình hình. Phù, chắc là Mạc Cảnh Thần không tìm nó mà chạy đến đây đâu? Nếu vậy thì nó trốn luôn cho anh ta biết mặt, tính cách rõ như Tuyên Hiếu Phong. À mà nhắc đến Won mới nhớ, anh ấy dạo này ra sao rồi nhỉ?

    "Hừm, cũng đã một tuần rồi còn gì? Sao không ai đến thăm mình hết vậy chứ? Không lẽ không phải là em gái của họ thì mình bị hất hủi như vậy sao? Được thôi! Không đến tìm tôi thì tôi trực tiếp đến tìm các người là được rồi!".

    Giản Nhược Trần sợ nó bị mình hù dọa, anh tiếp tục đâm chọt:

    - Bây giờ là sao đây? Lo suy nghĩ mà quên bén việc xin lỗi người khác hay sao?

    Người nào đó nghe thấy mới biết mình có chuyện còn chưa giải quyết xong, nó quay lại xoa xoa cằm.

    - Anh không bị thương, cũng không bị tôi làm mất mát miếng thịt nào, sờ một chút cũng coi như là giao lưu kết bạn đi. Vậy anh nói xem, tôi nói xin lỗi có ích lợi gì cho anh chứ?

    Gương mặt Giản Nhược Trần chợt đanh lại, dây thần kinh anh đình trệ.

    Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một học sinh ngang ngạnh không biết phép tắc như thế này!

    Mạc Hy Thần lại đắc ý:

    - Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, khi nào anh nghiệm được xem thương tích trên người là bao nhiêu phần trăm thì lúc đó hãy đến tìm tôi. Còn nữa, tên tôi là Tuyên Thy!

    Nói xong nó nhanh chóng chạy vụt đi..

    Giản Nhược Trần trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ngẫm lại câu nói của nó nhếch môi lên.

    Tuyên Thy sao? Thì ra là con gái rượu tập đoàn Kris. Được, anh sẽ ghi nhớ cái tên này!

    * * *

    - Không xong rồi! Là mật khẩu gì mới đúng đây ta? Là ngày sinh nhật của mình sao?

    Nếu nó nhớ không nhầm thì mật khẩu cổng nhà phải là 1522 chứ, sao nhấn mãi cũng không đúng là thế nào? Hơn nữa nó chỉ mới ở nhà họ Mạc có một tuần, không lẽ cái bọn này đã đổi mật khẩu hết rồi sao? Hừm, nó dám cá chắc chắn bên trong đang chứa thứ gì đó không cho nó biết rồi. Còn nữa..

    Nó nghi ngờ cả bọn đem gái ở bên ngoài về nhà!

    A.. Đúng là như vậy mà, thảo nào lại lợt lạt không đến thăm nó nữa. Được được được, lần này nó sẽ tuyệt giao hết!

    Mạc Hy Thần vừa hét vừa đập cửa:

    - Có ai ở bên trong không, mở cửa! Dì Lý, mở cửa cho cháu đi! Bác Quân, mở cửa cho cháu! Có ai chịu mở cửa hay là muốn tôi leo tường vào hả?

    Những người ở bên trong vừa nghe thấy nó định leo tường thì ai nấy cũng đều nhìn nhau há hốc mồm, nhất là dì Lý, bà biết tính nó nhất, dù có hủy bỏ hình tượng nó cũng sẽ vào bằng được cho mà xem!

    Quay sang lại thấy nét mặt bình thản của Hiếu Phong, bà nhỏ giọng:

    - Đại thiếu gia, tôi thấy hay là chúng ta..

    - Mặc kệ nó! Nó sẽ không dám làm như vậy đâu!

    Quả là tàn nhẫn a, nhở mà nó leo vào thật thì tính sao? Tên này ác như con cá thát lát vậy!

    Nhận được câu trả lời từ Hiếu Phong, dì Lý gật nhẹ đầu:

    - Dạ, thiếu gia!

    Nhưng vài giây sau đó Hiếu Phong lại đổi ý, anh hướng mắt đến chỗ của bác Quân.

    - Bác mau gọi điện cho Cảnh Thần đến mang con bé về đi, nếu không nó sẽ leo tường vào thật đó!

    Ông Quân nghe thấy ngớ người ra.

    - Dạ, thiếu gia!

    Uầy, không phải ai đó đã nói nó sẽ không dám làm vậy sao? Chậc chậc, câu nói trước và sau không đồng nhất một tí nào!

    BÊN NGOÀI

    Hy Thần vuốt mồ hôi.

    - Khụ, sao cao quá vậy?

    Tường thì cao mà chân thì ngắn thì trèo vào cái kiểu gì?

    Chả bù cho nó lúc nhỏ có kỹ năng, bây giờ mà leo có nước té sấp mặt.

    Nhưng mà không được, nó mà trễ nải thì bọn họ sẽ sinh con luôn cho xem!

    Người nào đó quyết tâm:

    - Chơi thì chơi, mình không tin mình không thể leo tường vào!

    Đường đường là một thiên kim tiểu thư cũng có lúc leo tường vào nhà của mình sao? Thật không khác gì một tên ăn trộm hết! Còn nữa, chèo vào trong bằng hình ảnh chỉ mặc một chiếc váy ngắn ngủn như thế này thì có mất mặt đến chết không?

    Hy Thần nuốt nước bọt một cái, nó bắt đầu lấy đà.

    - Mình phải..

    - Về nhà!

    Oái, nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị Mạc Cảnh Thần từ đâu xuất hiện lôi thẳng một mạch đi, anh ta bực mình đem nhét nó vào xe.

    Hiếu Phong nhìn thấy nhưng bất lực, Nói không quan tâm, nói không thương nó là anh đang lừa mình gạt người, anh trong lòng khó chịu hơn ai hết.

    Có người từng nói không phải không bày tỏ là không yêu, mà là họ quá yêu nên không biết phải bày tỏ như thế nào đối với người đó thôi.

    Anh ngụy tạo đủ rồi!
     
  7. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 26: Gần như chiếm tiện nghi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Aki, cứu em với! Mạc Cảnh Thần tra tấn em!

    Nó bị Mạc Cảnh Thần lôi sòng sọc vào nhà trước sự chứng kiến của nhiều người, trong đó có cả Mạc Hạng Kỳ, người nào đó vẫn đang thong thả uống cafe.

    Chuyện nhà của người ta, hắn không tiện xen vào!

    Mạc Cảnh Thần đẩy nó ngồi xuống ghế, Hy Thần lại bướng bỉnh đứng lên, nó liếc anh.

    Kyo nổi xung thiên:

    - Còn dám trừng mắt ra nhìn anh? Em có biết cả ngày hôm nay anh đi tìm em rất vất vả hay không?

    Người nào đó vẫn tiếp tục liếc anh.

    - Còn dám dùng thái độ đó với anh sao? Có tin anh cho em một trận không?

    Á!

    Tưởng tượng cảnh bị tuột quần ra đánh thì cũng đau đớn tê tái rồi!

    Mặt nha đầu đanh lại.

    Mạc Hạng Kỳ ngồi chứng kiến phì cười, hắn cao ngạo đứng dậy, hai tay cố định trong túi quần.

    - Hai người rốt cuộc định tấu hài trước mặt tôi đến khi nào? Muốn gì thì cứ lên phòng đóng cửa rồi nói chuyện, em gái này của anh đúng là bướng bỉnh mà!

    Mạc Cảnh Thần sắt mặt càng u ám, anh nắm lấy tay Hy Thần mặc cho nó giãy nãy.

    - Anh làm gì vậy? Anh nghe lời tên điên này đánh tôi sao?

    Lập tức anh lườm nó.

    - Em câm miệng cho anh, theo anh đi lên phòng!

    Phòng gì cơ?

    Á, là phòng của tên khốn này!

    Nó bị lôi đi một mạch không thương tiếc.

    Rầm, cửa phòng đóng sầm lại, Mạc Cảnh Thần quăng nó nằm lên giường, lực ném quá mạnh khiến nó muốn gãy xương.

    Người nào đó uất ức xoa xoa lưng.

    - Đau chết cái lưng tôi rồi, anh là đồ đàn ông gì vậy chứ?

    Lập tức nó bị anh đè lên người, toàn thân không thể cử động được, Mạc Hy Thần hốt hoảng trợn to mắt.

    Mẹ nó, tư thế gì vậy chứ? Nó lại bắt đầu suy nghĩ viễn vông rồi!

    Hai tai đỏ ửng lên, cả người đông cứng cảm thấy rất khó chịu.

    Nó không dám cử động, nếu cử động chắc chắn sẽ có án mạng cho mà xem.

    Chân nó mắc phải hông của anh, có muốn khép chân cũng không được!

    Mà kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của nó cũng cho nó biết bước tiếp theo sẽ có chuyển biến gì!

    Mồ, vừa mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà đã cảm thấy sống lưng ớn lạnh rồi!

    Mạc Hy Thần nuốt nước bọt, tay nó bắt đầu nhè nhẹ di chuyển đến ngực anh, định đẩy ra nhưng Mạc Cảnh Thần nhanh chóng giữ lại kịp.

    Anh cúi đầu nhìn Hy Thần, tay còn lại chống cố định xuống nệm, khoảnh khắc này chả phải..

    Đồng tử nó u ám.

    - Anh.. Anh..

    Tay nó lại bị Mạc Cảnh Thần xiết chặt hơn, hạ thân lại bắt đầu ma sát.

    - Nè anh, anh không được làm càn đó!

    Vẻ mặt nam nhân ở phía trên tráo trở, anh rướn về phía trước thêm một chút.

    - Mạc Cảnh Thần, anh bại hoại!

    Hy Thần một tay bị tay anh nắm chặt, tay còn lại ngăn hông anh.

    Mạc Cảnh Thần vẫn im lặng, anh lại bắt đầu thu hẹp khoảng cách thêm một chút, khiến cho đầu óc nó bấn loạn.

    - Ưm.. Anh đang làm gì vậy? Lâu ngày không đụng chạm phụ nữ đến mức đầu có vấn đề luôn rồi sao? Tôi là em gái của anh đó!

    Cả người Mạc Cảnh Thần nóng rực lên, sắc mặt lạnh tanh không thay đổi.

    - Đúng vậy, trước giờ đều chưa từng, em là người đầu tiên!

    Nó suýt bị anh làm trụy tim, thật sự trước giờ chưa từng đụng chạm qua phụ nữ?

    - Không tin sao?

    Nó chột dạ:

    - Mặc kệ anh, tôi không quan tâm!

    Anh nhếch môi:

    - Được, nhưng còn em thì sao? Tuyên Dịch Hy và Tuyên Hiếu Phong..

    - Mạc Cảnh Thần anh đủ rồi! Anh đừng càng nói càng quá đáng, tôi không phải loại người đó, anh mau thả tôi ra!

    Nó bắt đầu ý thức được giãy giụa, động tác ngày một kịch liệt hơn, ngược lại chỉ càng khiêu khích Mạc Cảnh Thần.

    Anh ghì chặt lấy Hy Thần, môi đỏ trong thời điểm này lại không kiềm nén được nghiêng xuống.

    - Không! Anh tránh ra!

    Nó tránh được, cánh tay bị anh giữ chặt cũng kịp để rút ra.

    Người nào đó liên tục đánh mạnh vào ngực anh.

    - Mạc Cảnh Thần, anh tránh xa tôi ra, tôi là em gái của anh, anh không được làm càn!

    Thanh âm văng vẳng bên tai anh, Mạc Cảnh Thần lúc này cũng đã ý thức được mọi chuyện.

    Vẻ mặt anh đanh lại.

    - Hy Thần, thật xin lỗi, tôi vẫn còn chưa thể thích nghi được!

    * * *

    Buổi chiều Mạc Cảnh Thần có công việc nên đến lớp, trong thời gian anh không có ở nhà nó cũng không biết làm gì ngoài việc nghịch nước ở hồ bơi.

    Mạc Hạng Kỳ vốn dĩ ngứa mắt nó, anh ta chắc chắn sẽ không nói chuyện với nó rồi!

    Chưa kể ở đây nhìn sao cũng không giống như nhà, nó ở đây ngoài học rồi học thì không có gì vui vẻ hết.

    Còn Mạc Cảnh Thần thì khỏi nói, anh ta ngoài xem nó là tù nhân thì còn suýt nữa đã làm chuyện đó với nó rồi.

    Hừm, thể nào đi nữa thì ở bên Won và Aki vẫn tốt hơn!

    Người nào đó dùng chân đập nước văng tung tóe..
     
  8. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 27: Tiết tháo anh để đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mình có nên gọi điện cho anh hai không? Mình rất nhớ nhà, mình muốn trở về Tuyên gia!"

    Mạc gia không phải là nơi đáng sợ gì, chỉ là nó không thích nghi được mọi nguyên tắc sống ở đây, kể cả Mạc Cảnh Thần cũng có nói, 'bản thân anh vẫn chưa chấp nhận được nó là em gái ruột của mình', dù ngoài miệng luôn bao biện đủ thứ.

    Hy Thần ngồi ở đại sảnh tựa lưng vào Sofa, miệng gậm miếng bánh mì, tay cầm lấy điện thoại. Nó muốn gọi điện cho Hiếu Phong, nhưng lại sợ như mọi khi nghe được những lời không muốn nghe.

    Mạc Cảnh Thần có nói, 'nó không có quyền đứng trước mặt anh để thốt ra câu đề nghị muốn trở về Tuyên gia, bởi vì đây là nhà của nó, Tuyên gia họ không phải. Nếu như nó vẫn không chịu thức tỉnh, nó nhất định sẽ hối hận!'.

    Hy Thần ngoài cách ở lại thì không còn cách nào khác!

    Mặt nó xệ xuống, nhanh chóng khoảnh khắc vừa rồi đập vào mắt một người.

    - Nè, không học bài mà ở đó chơi điện thoại à? Em không sợ ông anh hai yêu dấu của em phạt em sao?

    Hạng Kỳ vừa hỏi vừa cầm lấy tách cafe bước đến trước mặt Mạc Hy Thần, hắn bình thản uống một ngụm, mùi vị đắng ngắt pha chút ngọt ngào sau đó lập tức hòa tan sâu trong miệng.

    Nó chán nản liếc nhìn hắn.

    - Không sợ, anh ta không có gì đáng sợ hết!

    Cô bé nào đó mạnh miệng nói, Mạc Hạng Kỳ nhếch môi lên:

    - Mấy lời này của em nên nói trước mặt của anh ta thì tốt hơn, đừng ở đây khoác lác. Vậy đi, tôi lên phòng!

    Bùm..

    Đầu nó bỗng dưng nổ pháo hoa, thật ra là nó đã tìm được cách rồi!

    Hy Thần mạnh dạn đuổi theo Mạc Hạng Kỳ, nó gọi hắn í ới:

    - Rain đẹp trai, Rain đại nhân, tôi có chuyện này nhờ anh, anh giúp tôi có được không?

    * * *

    Ở một diễn biến khác 一 tại gara trường S!

    - Thầy.. Thầy Mạc khoan đi đã!

    Đoạn Hạ Vy lúi húi chạy theo Mạc Cảnh Thần, cô nàng tranh thủ lúc anh còn chưa lái xe đi, chặn ngang đường của anh, mồ hôi rơi nhễ nhại.

    Cảnh Thần trong công việc rất nghiêm túc, với học sinh lại phân biệt rạch ròi 一 chỉ trừ Mạc Hy Thần, ngoài nó ra anh đều không có bất kỳ hứng thú với một ai!

    Mạc Cảnh Thần nhìn thấy Hạ Vy vất vả đuổi theo mình, vẻ mặt anh nghi hoặc:

    - Em tìm thầy có chuyện gì sao?

    Hạ Vy đưa tay lau mồ hôi trên trán mình một cái, cô đỏ mặt.

    - Em..

    Anh nhíu mày:

    - Em làm sao?

    Đoạn Hạ Vy lắc đầu, cô nàng sau đó lúng túng lôi từ phía sau ra một bức thư được thiết kế rất kỹ càng, trực tiếp dúi thẳng vào tay anh.

    - Thầy Mạc, em đi trước đây!

    Dứt lời, cô chạy đi.

    Mạc Cảnh Thần vẫn còn ngơ ngẩn nhìn theo cô, song, nhìn lại bức thư trên tay mình.

    Nếu anh không nhầm, thì đây là..

    * * *

    8 giờ tối tại dinh thự Mạc gia.

    Mạc Hy Thần chui rúc ở trong chăn, nó không ngừng lăn qua lăn lại vì không thể ngủ được. Hừ, rốt cuộc thì bao giờ Mạc Cảnh Thần mới về phòng ngủ của anh đây? Anh ta có cần nữa đêm cũng ở đây canh chừng nó bỏ trốn hay không chứ? Còn Mạc Hạng Kỳ chết bầm kia nữa, anh ta không phải đã hứa giúp nó bỏ trốn rồi sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

    Hu hu, khó chịu chết đi mất!

    Mạc Cảnh Thần biết rõ nó không ngủ được vì có sự xuất hiện của mình, nhưng anh không còn lựa chọn khác để làm, dù sao ở đây chọc tức nó cũng tốt hơn là về căn phòng lạnh lẽo đó. Hằng ngày anh đều làm việc và làm việc, cũng chưa từng quen một ai, tính cách có phần khá cứng nhắc. Nhưng mà từ khi gặp được nó lại rất khác, anh tuy bực mình nhưng rất vui.

    Mạc Cảnh Thần ngồi ở bàn học của Hy Thần soạn giáo án, anh vừa ghi được vài chữ thì nó cũng đã lăn qua lăn lại hai ba lần, cứ vậy tình trạng đó diễn ra cho đến lúc nó không chịu đựng được, bật dậy mắng chửi anh:

    - Đồ vô sỉ! Muốn soạn giáo án thì đi về phòng của anh mà soạn, ở đây không phải phòng làm việc của anh! Rốt cuộc tiết tháo anh để đâu?

    Nhanh như cắt, chiếc gối trên tay lao thẳng về phía Mạc Cảnh Thần.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...