Truyện Ngắn Ở Cùng Nhà Với Mỹ Nam - T Miu's K

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vũ Hà, 12 Tháng ba 2020.

  1. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 10: Đối thủ mới của Aki

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù cơn mưa mang đi hết, những kí ức xa vời..

    Và anh tin rằng: Ngày mai chẳng, có ai kề bên với em..

    Rồi mình nhớ nhau nhiều thật lòng nhiều

    Có yêu thương, cũng chẳng bao giờ

    Mình bên nhau, như những lúc xưa, được không?

    * * *

    Aki đang tập trung vào đống tài liệu trên bàn, thì đúng lúc anh nhận được điện thoại từ ai đó. Bây giờ, đồng hồ cũng đã điểm 8 giờ. Người con trai kia ngay lập tức dừng bút, rồi cau mày cầm lấy điện thoại lên xem. Sau đó, thì dùng điệu bộ khó coi nhất để nhấc máy. Tối qua vì mãi bận rộn với công việc, cho nên anh đã quên bén cả việc chúc ngủ ngon nó. Nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, thì có ngày, nó cũng không thèm nhìn mặt anh giống Won cho mà xem.

    - Alô!

    - Cái thằng này, sao bây giờ mày mới chịu nghe điện thoại hả?

    Vâng, chính là người ở bên kia đầu dây đang khó chịu càm ràm anh. Mà nghĩ cũng lạ, anh đã nể mặt nhấc máy rồi còn gì. Thật là.. Một tên không biết thế nào là sống chết.

    - Tao nghe máy trễ, thì có liên quan gì đến mày? Nói đi, lại chuyện gì nữa đây?

    Aki không kiên nhẫn đi thẳng vào chủ đề. Người con trai ở đầu dây bên kia thở nhẹ một hơi ra, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh quang cảnh ở sân bay mỉm cười:

    - Đương nhiên là có chuyện quan trọng, thì tao mới dám làm phiền Tuyên Tổng như mày chứ. Bây giờ tao đang ở sân bay, mày mau bỏ 1 phút 30 giây đến đón tao đi. Nhớ là, phải là dùng đầy đủ tâm ý để đón đó!

    Giọng Ben có chút thích thú khi đưa ra yêu cầu với Aki. Riêng về phần Aki khi nghe được tin động trời này, anh liền ngay lập tức đứng dậy. Anh không nghe nhầm chứ? Ben đang ra lệnh cho anh sao? Còn chuyện Ben đột ngột trở về đây, có phải là vì giành lấy nó với anh không? Không được! Có chết anh cũng không thể để chuyện này xảy ra với mình.

    Rồi từ từ nén cơn giận đang dâng đến đỉnh điểm xuống, Tuyên Dịch Hy cố gắng không phát ra yếu điểm của mình bằng cách nở một nụ cười nửa miệng:

    - Tao nghĩ mày đi luôn rồi chứ! -Anh cảm thán, rồi di chuyển bàn tay còn lại vào túi quần- Nhưng không ngờ, cũng có lúc muốn trở về đây. Nói xem, rốt cuộc mày muốn dở trò gì? -Aki vẫn giữ thái độ bình thản hỏi. Ben lúc này di chuyển tầm mắt vào đồng hồ trên tay, rồi khó chịu cau mày. Rõ ràng là Aki muốn kéo dài thời gian để anh chờ lâu để trả thù đây mà. Được lắm! Để anh xử lý Aki ra sao!

    - Chậc, là bạn bè cũng đã mười tám năm rồi còn gì. Chẳng lẽ trong thời gian đó, mày không hiểu được một phần tính cách của tao sao? Nếu như năm năm trước tao ra đi là vì lý do gì. Thì ngày hôm nay tao trở về, cũng là vì lý do đó. Em gái của mày, tao nhất định phải có nó. Mày đã nghe rõ rồi chứ?

    Nếu như Ben hào hứng khi hạ gục được Aki bấy nhiêu, thì bên đây Aki lại tỏ ra vô cùng thống khổ. Anh rất giận, anh thật sự rất giận. Thậm chí, anh đã từng nghĩ đến việc loại trừ cái gai trong mắt này. Nhưng mà anh không thể. Nếu như anh làm như vậy, nó sẽ không bao giờ dám tiến đến gần anh. Thôi thì, cứ để mọi thứ được đi theo tự nhiên vậy.

    Bỏ qua vài giây để lấy lại bình tĩnh, Aki cũng không chần chừ mà nhanh chóng đáp lại Ben:

    - Vậy sao? Mày nên nhớ một điều rằng: Tuyên Thy thích tao hơn thích mày. Nó thậm chí, còn chưa bao giờ làm trái ý của tao. Cho nên Đường đại thiếu gia mày, nên biết khó mà rút lui đi. Nó là của tao. Là của một mình tao nghe rõ chưa?

    Không cho đối phương kịp phản bác lại mình, Aki gian manh tắt điện thoại, rồi đưa ra trước mặt mình cười nhếch. Muốn anh từ bỏ nó sao? Chuyện đó không thể nào!

    * * *

    *Ọt Ọt*

    Bụng nó vì đói, nên lúc này cũng đã phát ra những tiếng biểu tình dữ dội. Chân thì cũng tê cứng đến mức không thể nào tự mình đứng lên. Nếu nó mà cứ tiếp tục bị phạt như thế này, thì có ngày nó cũng sẽ bị chết đói cho mà xem. Biết vậy lúc nãy dì người làm mang thức ăn vào, thì nó đã ăn cho xong rồi. Nhưng vì lòng tự trọng, tất cả cũng vì lòng tự trọng mà nó đã không ăn. Bây giờ khi suy nghĩ kỹ lại, thì nó mới biết mình ngốc đến mức độ nào.

    Rồi từ từ di chuyển bàn tay lên vùng bụng, nó nhăn mặt:

    - Mình không thể chịu đựng được nữa rồi. Mình, hức, Aki anh đang ở đâu vậy?

    PHÒNG KHÁCH

    Bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của Won khi nhìn vào mình, người đàn bà vừa mới bước xuống cầu thang lắc nhẹ đầu. Thức ăn vẫn còn, thì khỏi hỏi anh cũng đã biết có chuyện gì xảy ra. Nó lại ngang bướng, không ăn thức ăn mà anh đã tự tay cho người chuẩn bị sao? Anh đã nhún nhường nó rồi, tại sao nó vẫn không thấu hiểu nỗi khổ tâm của anh chứ?

    - Thiếu gia, tôi thành thật xin lỗi cậu! Tiểu thư vẫn cương quyết không ăn. Cô ấy thậm chí còn nói..

    Bà e dè khó mở lời. Nghe đến đây, gương mặt của Hiếu Phong ngày một tối sầm lại. Anh biết nó muốn nói gì với anh. Nói dù nó có chết đói, cũng sẽ không cần anh thương hại. Vậy được! Anh cho nó một lần nữa tội nguyện.

    - Mau đem đổ hết chúng cho tôi. Nó không muốn ăn thì mặc kệ nó!

    Won gắt. Người đàn bà đối diện anh gật gật đầu, rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Nae lúc này từ bên trong bước ra, liền theo phản xạ lắc nhẹ đầu. Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì có chết anh cũng sẽ không nói rõ với Won mọi thứ. Bây giờ anh em họ không nhìn mặt nhau, người duy nhất có lỗi không phải là anh hay sao?
     
  2. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 11: Đem giặc về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cha cha! Đúng là về đến nhà mình thật thích nha!

    Ben vừa bước vào nhà đã không ngại mà cảm thán một câu. Sau đó, thì anh chủ động ngồi phịch xuống Sofa để tận hưởng cái không gian khoan khoái ở hiện tại - mặc cho thần chết đứng bên cạnh nhìn trừng trừng mình. Hai chữ Nhà Mình này, tại sao lại có người thốt ra không biết ngại miệng nhỉ? Đây là Tuyên Gia, chứ đâu phải là Đường Gia. Nếu như không phải chỗ quen biết lâu năm, thì đừng mong anh cho Đường Hiếu Kiệt bước vào nhà.

    Rồi nghiêng đầu nhìn vào nét mặt khó coi của Dịch Hy. Ben cười nhếch một cái, sau đó thì nhanh chóng đứng dậy bước đến trước mặt người đối diện, đặt nhẹ bàn tay lên vai áo Aki:

    - Mày đó! Lại là dùng nét mặt không hoan nghênh này để nhìn tao. Nói xem, không thích tao về đến vậy sao?

    Khó hiểu, Ben hỏi. Aki lúc này không nói gì, chỉ ghé mắt nhìn sang bàn tay đang đặt trên vai áo mình cười nhếch, rồi sẵn tiện gạt nhanh ra. Sau đó, bước đến gần hơn với Ben một bước, hai tay di chuyển đặt nhẹ vào túi quần:

    - Mày biết rõ vậy tại sao còn hỏi? Đừng làm tốn thời gian của nhau. Nếu muốn ở lại đây, thì tao khuyên mày nên biết an phận làm Đường đại thiếu gia của mày một chút. Tuyên Thy con bé là của tao. Mày đừng hòng có cơ hội chạm đến nó. Bằng không, mày đừng trách tao độc ác!

    - Mày..

    - Tuyên Tổng, Đường thiếu gia, cuối cùng hai người cũng đã về!

    Cuộc đối thoại của cả hai nhanh chóng bị cắt ngang bởi lời nói vừa thốt lên của quản gia. Bà chậm rãi bước đến cả hai, sau đó cúi gập người với điệu bộ cung kính.

    - Từ bây giờ Ben sẽ ở đây. Cho nên, dì mau chuẩn bị phòng cho nó đi! Sẵn tiện, giúp nó đem hành lý lên phòng.

    Quay lại bà, Aki lên tiếng căn dặn. Thật ra, anh chẳng thể bình tĩnh khi hạ quyết tâm để mang giặc vào nhà đâu. Chỉ có điều nếu tỏ ra yếu thế trước mặt Ben, thì anh sẽ đánh mất đi lòng kiêu hãnh của mình. Cho nên cách tốt nhất bây giờ, chính là phải tỏ ra thật bình tĩnh.

    Rồi ngẩng mặt lên nhìn vào Aki, người đàn bà trước mặt anh gật đầu, sau đó thì đưa tay giữ lấy hành lý của Ben.

    - Dạ, Tuyên Tổng! Nếu không còn việc gì khác, thì tôi xin phép mang hành lý của Đường thiếu gia lên trước. Nếu có gì cần, cậu cứ việc gọi cho tôi.

    Nói rồi, bà nhanh chóng quay người bỏ đi. Aki lúc bấy giờ nhìn xung quanh, sau đó mới ngộ ra sự thiếu vắng gì đó. Đáng lý ra giờ này, thì nó nên ở đây đợi anh không phải sao? Hôm nay là ngày nghỉ, không lý nào nó lại ngoan ngoãn ở trong phòng. Điện thoại thì không liên lạc được kể cả Won và Nae. Chả nhẽ, nó vẫn còn ngủ hay sao? Không đúng! Trong chuyện này có gì đó không phải lắm!

    - Khoan đã! -Aki không kiên nhẫn lâu hơn liền lớn tiếng gọi. Người đàn bà trước mặt anh lúc này đứng lại, sau đó xoay bộ mặt khó coi về phía anh. Không hỏi cũng biết, Aki muốn chất vấn bà chuyện gì- Tại sao tôi không nhìn thấy Tuyên Thy? Hay là, con bé vẫn còn đang ngủ? -Nghiêm giọng, anh hỏi. Dì quản gia lúc này đưa mắt nhìn sang Ben, rồi nhìn lại Aki cúi gập đầu:

    - Tiểu thư cô ấy, cô ấy..

    - Nói! Rốt cuộc con bé làm sao?

    - Dạ.. Vẫn còn ở trong phòng sách chịu phạt. Vì cậu Won, cậu ấy..

    Khốn kiếp! Lại là hình phạt chết tiệt đó nữa sao? Aki dù không nghe được toàn bộ nội dung câu chuyện, nhưng cũng đã biết được một vài phần. Anh xiết chặt hai nắm tay, sau đó thì nhanh chóng chạy vụt lên phòng sách.

    "Tuyên Thy, em phải chờ anh!"

    Ben lúc này nhìn theo sau, rồi vô thức đưa tay gãi gãi đầu. Cái gì mà bị phạt trong phòng sách ở đây chứ? Không lẽ năm năm qua, người con gái anh theo đuổi lại bướng bỉnh đến vậy sao?

    - Nè Aki, chờ tao cái đã!

    Mẹ nó, giờ này còn chờ được hay sao? Khi anh quyết định gọi với theo, thì bóng dáng Aki cũng đã một mất hút. Rồi di chuyển hai cánh tay đặt lên hong, Ben hết cách lắc đầu:

    - Đường thiếu gia, cậu mới về chắc vẫn còn mệt. Vậy đi! Để tôi đưa cậu lên phòng!

    - Được rồi!

    Ben gật nhẹ đầu, rồi nhanh chóng bước theo dì quản gia.

    PHÒNG SÁCH

    *Cạch*

    Đồng hồ lúc này điểm đúng con số mười hai giờ. Nghĩa là sau thời điểm nó quyết định không nhận sự thương hại từ Won, thì đã trôi qua bốn tiếng. Nae cũng vì là lo lắng nó không ăn mà xảy ra chuyện, cho nên anh đã bỏ mặc việc đối đầu với Won để lâu khuyên nó. Nhưng khi cánh cửa phòng vừa mở ra, thì anh cũng đúng lúc chứng kiến một cảnh tượng đau lòng.

    Người con gái mà hằng ngày đối đầu, thậm chí là chọc phá anh đã hoàn toàn nằm dưới sàn nhà trong trạng thái bất động. Khuôn mặt xinh xắn hồng hào mà anh biết, cũng đã biến đổi thành nhợt nhạt. Không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng vừa xảy ra, Nae như một con thiêu thân lao nhanh về phía nó. Anh khụy gối xuống kéo nó vào người mình, rồi dùng tất cả sự thành tâm lẫn tiếc nuối xiết chặt:

    - Thiệt tình! Sao em lại ngốc như vậy chứ?

    *GIẢI THÍCH: Trong chap 1, người quản gia là một người đàn ông. Nhưng mà đến giờ phút này, lại xuất hiện thêm một người phụ nữ là quản gia. Thứ nhất: Đây không phải là tớ viết nhầm đâu nhé. Thứ hai: Mà thực tế cái gia đình này có đến tận hai quản gia nha :D

    P/s: Cảm ơn các cậu đã ủng hộ!
     
  3. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 12: Anh sa ngã rồi em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nae lớn tiếng gắt, rồi lòn tay qua hai chân nhấc bổng cô gái trong tay mình lên. Nó bây giờ thật khác. Ngoan ngoãn, và say giấc như một chú mèo con vậy. Nhưng mà nó đâu biết rằng: Nó ngoan ngoãn trong cái bộ dạng này, chỉ càng khiến anh đau đớn hơn thôi. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, thì anh đã không chọn cách nói ra tất cả rồi.

    Nhìn thật sâu. Nae mệt mỏi thở ra một hơi, rồi nhanh chóng bế nó rời khỏi căn phòng oái oăm ấy. Nhưng cái thời điểm anh vừa quay đầu lại, thì cũng là lúc cánh cửa phòng sách được ai đó đẩy vào. Sửng sờ khi biết được người đó là Aki, tâm trạng của Tường Nguyên lúc bấy giờ càng trở nên bối rối. Anh biết rồi chuyện này cũng có lúc sẽ xảy ra mà. Chỉ là anh không ngờ, nó lại xảy ra nhanh đến vậy.

    - Aki..

    - Đừng nói những chuyện vô bổ. Mau đưa con bé cho tao! -Ai đó không kiên nhẫn hơn để Nae hỏi, mà nhanh chóng cướp lời. Sau đó, thì thu hẹp khoảng cách với Nae bằng vài ba cái bước chân- Tao biết là bình thường nó vô cùng ngang bướng. Thậm chí, là luôn muốn tìm cách chọc phá mày. Nhưng mà mày không biết, nó vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ con thôi hay sao? Chuyện ngày hôm nay xảy ra, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày. Kể cả Won đâu! Còn bây giờ, mau đưa con bé cho tao! -Aki đanh thép nhấn mạnh. Cười nhạt nhìn Dịch Hy, rồi nhìn lại khuôn mặt đang thiếp đi của nó, mà tim Nae cứ như bị ai đang nhào nát vậy. Rắc rắc, vỡ thành từng mảnh rất nhỏ ra. Ngay lúc này, tự dưng bản tính ích kỷ của anh không hiểu sao lại tăng lên. Không! Đơn giản là anh không muốn người khác cướp nó đi khỏi tay mình. Phải chăng, phải chăng là anh đã sa ngã trước cô bé ngổ ngáo này rồi?

    Chậm một giây đấu tranh với đống tư tưởng của mình, Nae quay lại Aki cẩn trọng đáp:

    - Bây giờ chuyện quan trọng nhất, không phải là việc ai đưa Tuyên Thy về phòng. Mà là, con bé thật sự cần phải nghỉ ngơi. Aki, tao biết là mày không vui khi nhìn thấy nó xảy ra cớ sự này. Nhưng mà mày phải tin tao. Chuyện mà con bé ngất đi, chuyện đó không liên quan đến tao. Vì con bé không chịu ăn, cho nên..

    - Cho nên là nó tự làm tự chịu? Cho nên là nó đáng đời có phải vậy không?

    Ai đó tiếp tục cướp lời hét lên. Nae lúc này lắc đầu, còn nó thì trong vô thức chau mày lại. Giọng nói này là của Aki mà. Anh biết nó bị bắt nạt, cho nên trở về cứu nó rồi sao?

    - Mày nghe tao giải thích được không? Tao..

    - Aki! -Nó thều thào, rồi mệt mỏi cất hàng mi nặng trĩu lên. Bây giờ quay mặt lại với nó, chính là hai khuôn mặt đang khó coi tột độ. Hết nhìn Nae rồi nhìn sang Dịch Hy, nó chau mày- Hai người làm sao vậy? Nae, anh mau thả tôi xuống đi! -Đúng như những gì Nae đã dự đoán trước. Anh biết khi nó tỉnh lại, thì nhất định sẽ cố tìm cách để đẩy anh ra. Thôi thì, cứ sớm kết thúc cái tư tưởng viễn vông này.

    Theo lời nó, Nae cẩn thận đặt nó xuống sàn nhà, rồi ngẩng mặt lên đối diện với Aki cười mỉm. Giờ có lẽ là lúc, anh nên cho nó một không gian để thở rồi.

    - Khụ, ở đây chắc là hết chuyện của tao rồi. Bây giờ, tao giao con nhóc ngang ngược này lại cho mày. Chắc là, hai người có nhiều chuyện để nói với nhau lắm. Vậy thì, tao đi trước đây!

    Nói rồi, Nae lùi lại phía sau vài bước, rồi nhanh chóng bước đi về phía cửa. Trầm ngâm hướng mắt nhìn theo người vừa mới bước ra, Dịch Hy trong phút chốc chuyển tầm nhìn sang nó. Ai đó lườm cô bé ở đối diện một cái, rồi thu hẹp khoảng cách chỉ còn vừa đúng một bước chân. Nó lúc này không biết diễn đạt niềm vui trong lòng mình ra sao, nên chỉ có thể cúi gập đầu:

    - Sao em lại ngốc như vậy chứ? Won bảo quỳ là em phải quỳ hay sao? Anh đã có cho phép em làm chưa hả?

    Những tưởng Aki sẽ hỏi han, nhưng nó không ngờ mình nhận phải trái đắng. Anh không những không hỏi nó có sao không? Có đau chỗ nào không? Mà thậm chí, còn bảo nó ngốc nghếch khi đi nghe lời Won. Nhưng mà anh đã bao giờ tự hỏi lại mình chưa? Lúc nó cần anh nhất, cần sự chở che của anh nhất, thì lúc đó anh đang bên con nào hả? Mẹ nó, bây giờ là ai phải trách ai đây?

    - Hức, em biết là sai. Là em không đúng. Nhưng mà, hức, anh đã từng nghĩ qua chưa? -Ngẩng mặt lên nhìn anh, nó hét, sau đó lê đôi chân đau đau nhất đến gần anh- Anh có biết, lúc đó Won đáng sợ như thế nào không? Anh ấy khi nhìn em khóc, cũng không như lúc trước dỗ dành em nữa. Bây giờ anh cũng như vậy. Em căm ghét hai người! Em căm ghét hai người! Hức hức-Nó vừa nói vừa đưa hai tay đánh vào người anh. Aki lúc này không nói gì, chỉ thuận theo bao nhiêu uất ức của nó dồn vào người mình mà chịu đựng.

    Không sao! Khi nào nó đánh mệt rồi, thì tự động sẽ nghỉ thôi.
     
  4. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 13: Anh sa ngã rồi em 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Cộc Cộc*

    *Cộc Cộc*

    Ai đó đang ở bên ngoài liên tục gõ cửa. Won lúc này thở mạnh ra một hơi, rồi đặt tách cafe đang nghi ngút khói xuống bên cạnh chiếc laptop của mình. Sau đó, anh mang bộ mặt khó coi nhất để bước đến mở cửa. Tâm trạng đang không tốt, vậy mà vẫn có người muốn làm phiền anh sao? Được lắm! Để xem rốt cuộc cái người không biết rõ sống chết này là ai.

    *Cạch*

    Là Ben?

    Người đó là Ben sao? Won có chút ngỡ ngàng khi biết được người đứng trước mặt mình là Ben. Còn Ben, thì anh lại mang tâm trạng vô cùng tệ hại. Và mục đích anh đến đây gặp Won, cũng chính là thay nó dạy dỗ cái tên không có lương tâm này.

    - Có chuyện gì?

    Won lạnh lùng hỏi, điệu bộ anh có chút chán đời. Lúc bỏ đi thì công khai, còn trở về lại tỏ ra thần bí sao? Chậc, đúng là.. một câu chuyện buồn cười nhất mà anh đã từng chứng kiến.

    Rồi cẩn thận di chuyển hai bàn tay đặt nhẹ vào túi quần, Ben thư thả bước vào trong xoay lưng lại phía Hiếu Phong cười nhếch. Anh biết Won không thích ai đó dài dòng, cho nên mới cố tình làm vậy. Và đúng như những gì mà Ben biết, mặt Won cũng biến đổi đi rất nhiều từ cái giây phút anh bước vào.

    Đưa tay đẩy nhẹ gọng kính lên, Won trầm ngâm quay mặt lại đối diện tấm lưng người trước mặt cau mày:

    - Tao hỏi rốt cuộc có chuyện gì?

    Mất hết kiên nhẫn, Won nhấn mạnh câu hỏi. Người con trai ở phía trước Won cười khẩy, rồi xoay bộ mặt hình sự lại nhìn Won:

    - Tao mới là người hỏi mày câu này mới đúng. Rốt cuộc đầu óc mày có vấn đề rồi phải không? Hay là uống lộn thuốc hả? Dù gì con bé cũng là em của mày mà. Tại sao mày lại phạt con bé quỳ gối cả đêm, còn không cho nó ăn gì cả nữa hả?

    - Là nó không muốn ăn, bây giờ mày trách ai đây?

    - Được! Là nó không muốn ăn! Là nó không muốn ăn được chưa?

    Ben gắt, sau đó thì mệt mỏi quay mặt về phía khác. Anh làm sao vậy chứ? Sao không thể dồn hết sức lực để đánh Won để giúp nó hả giận. Không phải trước khi quyết định đến đây, tâm lý của anh rất rất vững vàng hay sao? Chết tiệt! Cái quái gì đang diễn ra với anh vậy?

    Một giây, cái không gian sặc mùi sát khí chỉ diễn ra vẻn vẹn một giây. Xung quanh căn phòng lúc bấy giờ, lại như được chuyển đổi sang thành một màu sắc khác. Won tiến đến gần hơn với Ben, sau đó khẽ nhếch môi:

    - Mày thích con bé đến vậy sao?

    - Tất nhiên!

    Ben không cần suy nghĩ mà đáp gọn ghẽ qua hai chữ Tất Nhiên. Con ngươi của Hiếu Phong ngay tức khắc đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Mẹ nó, lại có thêm một người nữa chán sống rồi.

    - Một cách nghiêm túc, hay chỉ muốn có được thứ mày muốn có?

    Won tiếp tục hỏi, ném ánh mắt ma mị nhìn vào Ben. Ben lúc này nhìn lại Won, sau đó thì trong bất giác im lặng. Anh bối rối. Anh bối rối cái gì chứ?

    Cười khẩy một cái, Won tiếp tục bài diễn thuyết của mình:

    - Không trả lời được cũng không sao. Mày vốn dĩ không có ý định thật lòng với ai cả. Cho nên Đường đại thiếu gia mày, nên từ bỏ ý định đó kể từ bây giờ đi. Tao dám cá với mày, tao tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tuyên Thy là người tao thích, cả đời này đừng hòng có một ai có thể cướp lấy nó. Tao càng không để xảy ra, chuyện người bên cạnh mình có được lợi thế đó này. Mày nghe rõ rồi chứ?

    - Mày..

    Ben cứng họng. Won lần nữa nhìn Đường Hiếu Kiệt cười khẩy, rồi thư thả xoay lưng lại phía Ben:

    - Tao không cho phép ai làm tổn thương đến nó. Càng không muốn, bạn thân của mình lại trong phút chốc trở thành đối thủ của mình. Nếu mày không thật lòng, thì đừng có dở trò đó ra. Tao cũng sẵn đây nói luôn cho mày biết: Tuyên Thy, nó không phải như những đứa con gái khác. Cho nên, mày lo mà giữ chừng mực!

    Won nhấn mạnh. Ben ở sau thở rõ một cái, rồi nhanh chóng đáp lại Won:

    - Mày nghĩ tao là loại người đó sao? -Anh khó coi hỏi lại, sau đó gật gật đầu- Phải. Nếu như một năm trước, thì tao đúng là có cái suy nghĩ xấu xa đó. Nhưng bây giờ, tao đối với Tuyên Thy là hoàn toàn thật lòng. Là thật lòng đó, mày nghe có rõ không? -Anh gắt. Nghe Ben, đôi môi ai đó ở phía trước cười khẩy. Là thật lòng hay giả dối, thì chỉ là một câu nói dễ nghe mà bất kỳ một ai cũng có thể nói được. Còn làm được hay không, lại là một câu chuyện rất rất khó biểu đạt khác.

    - Không còn việc gì, mày ra ngoài được rồi. Tao muốn ở một mình!

    - Tùy mày!

    Ben khó coi đáp rồi nhanh chóng bỏ đi. Không gian ở hiện tại lúc bấy giờ, chỉ còn lại một mình anh và bốn bức tường cô quạnh. Anh đã từng, anh đã từng đặt niềm tin ở một người con gái rất nhiều. Kết quả mà cô ta tặng cho anh, chính là hai chữ Ngu và Ngốc Cũng kể từ giây phút chết tiệt đó trở đi, anh cũng đã hứa sẽ khép lại trái tim mình mãi mãi. Nhưng không hiểu sao khi anh càng cố gắng, thì anh lại càng không thể không lún sâu hơn. Và mối nhân duyên trớ trêu kia, lại đặt nhầm vào chính đứa em gái của mình.

    * * *

    Một tiếng..

    Rồi đến tận hai..

    Đồng hồ lúc này cũng đã điểm đúng con số hai giờ chiều. Nó nằm yên trên giường, còn Dịch Hy thì ngồi ở đối diện lườm nó. Mẹ kiếp, càng nhìn gương mặt này nó chỉ muốn cào nát mới vui thôi. Cũng đã hai tiếng trôi qua rồi còn gì, vậy mà ai đó vẫn không hỏi han nó câu nào hết. Đại khái là: Em có muốn ăn gì không? Chân có còn đau không? Bây giờ anh có thể giúp gì cho em? Vậy mà, nó vẫn thấy Aki không có chút biểu cảm nào. Hừ, quả là khó ưa mà.

    Cho đôi môi tạo thành một đường cong, anh theo phản xạ liền hạ thấp cơ thể xuống gần nó, hai cánh tay chống thẳng xuống nệm. Nó không thể cử động trước hành động của Dịch Hy, nên chỉ có thể biết trơ mắt mà nhìn. Cảnh tượng này thật sự là rất quen nha. Hình như, nó đã từng bắt gặp trong tiểu thuyết lẫn phim ảnh rồi. Mà nó đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Trong tiểu thuyết hay trên phim ảnh là một cảnh tượng lãng mạn. Còn cái mà Aki đối với nó, người ta chính xác phán bằng hai chữ Loạn Luân nha. Tội ơi, cái quái gì thế này?

    - Aki, anh đang làm cái gì vậy? -Nó vừa lúng túng vừa sợ hãi hỏi. Aki không nói gì, chỉ cho góc độ của khuôn mặt nghiêng dần xuống cạnh làn môi nó- Aki không được! Đó là tội loạn luân! -Theo nó biết thì chính xác là cái hành động kiss gì đó a. Nếu vậy, thì lại càng không được. Nó không muốn nụ hôn đầu tiên của nó, lại lọt vào tay của anh trai nó đâu. Thế là, khi nhìn thấy cánh môi của Aki áp xuống dần, nó đã không ngăn được mà hét lên. Đôi chân mày Dịch Hy lúc này bỗng nheo lại, rồi di chuyển đến cạnh tai nó cười nhếch:

    - Em thật sự không muốn như vậy sao?
     
  5. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 14: Tư cách người anh trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Boong, đầu nó hiện tại như có một hòn đá lớn đập vào. Rất đau, rất đau là đằng khác. Aki vốn dĩ là anh của nó kia mà, tại sao hình ảnh một người anh trai dịu dàng lại có thể nói ra những lời khiếm nhã đó chứ? Không! Có chết nó cũng không tin anh là hạng người đó. Chắc là nó đang mơ, nó chỉ đang mơ thôi.

    Rồi hơi nghiêng mặt nhìn sang con người ở trên mình, nó đâm ra vừa sợ vừa lúng túng. Bây giờ nó có nên hỏi Aki rằng: Anh có phải đã uống nhầm thuốc rồi không?

    - Aki đừng đùa nữa! Em đói rồi! Anh có thể nấu gì đó cho em ăn được không?

    Nó diện cớ. Aki cười khẩy một cái, rồi nhanh chóng thu người về vị trí ban đầu, nét mặt vẫn không có gì thay đổi. Anh vẫn lườm nó, và nó vẫn khó coi khi nhìn anh. Không gian ở hiện tại lúc bấy giờ, lại lần nữa rơi vào cái trường hợp thứ nhất. Cũng có nghĩa là: Quay về vạch xuất phát của ban đầu. Và nó lại chật vật khi tìm ra cách để Dịch Hy quan tâm mình.

    - Aki, anh đỡ em ngồi dậy có được không?

    - Em là đau ở chân, chứ đâu liên quan đến tay. Nói với anh làm gì!

    Ai đó tỏ ra hờ hững đáp lại. Nếu nói đến vô tâm, Aki mà đứng thứ hai, thì chả có ai dám bon chen vào hàng ngũ đứng nhất đâu. Nhưng mà nó biết, Aki chỉ là đang giả vờ giận ngầm thôi. Vì Tuyên Dịch Hy mà nó tôn kính nhất, anh chính là mẫu anh trai vô cùng tốt bụng. Và cũng vì lẽ đó của anh, mà Won với Nae luôn cho rằng: ANH ĐANG CHIỀU HƯ NÓ

    Nổ lực kìm chế cơn tức giận đang dâng lên đến đỉnh điểm của mình, nó tiếp tục câu hỏi:

    - Vậy em bị thương, anh có đau không?

    - Điều này..

    Đương nhiên là đau hơn bất kỳ ai rồi. Bởi vì thứ tình cảm mà anh dành cho nó, không phải đơn thuần là một người anh trai dành cho đứa em gái bé bỏng của mình nữa. Mà là: Một thứ gì đó được định sẵn cả đời này anh không thể nào với tới. Bởi vì: Nó là em gái của anh. Là em gái của anh. Người ta nói đúng: Để làm được một người anh trai tốt, là một chuyện vô cùng khó. Do vậy, anh thà không làm anh trai nó còn hơn.

    Dằn vặt, đau khổ, anh đã từng đấu tranh với những mệnh đề khó xử này rất nhiều rồi. Nhưng mà mỗi lần anh muốn vượt tường, thì đâu đó lại xuất hiện một bản năng khác ngăn anh lại. Chết tiệt! Tại sao nó lại là em gái của anh?

    - Aki, anh bị sao vậy? Em biết ngay anh là một tên rất tàn nhẫn mà! Giống y như Won vậy đó!

    Nói đến Won, nó xụ mặt. Không biết tại sao Won lại thay đổi đến mức nó không thể nào nhận ra anh được nữa. Còn Aki cũng vậy. Anh cũng sắp biến thành bản sau hoàn hảo của Tuyên Hiếu Phong rồi.

    - Con bé này! Hôm nay còn so sánh anh với Won sao? -Im lặng nãy giờ, Aki cuối cùng cũng không chịu được cũng lên tiếng hỏi nó. Nó ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi gật gật đầu- Nói cho em biết: Anh là anh, còn Won là Won nghe rõ chưa? Nếu em còn đem so sánh anh với bất kỳ ai nữa. Thì anh nói cho em biết: Từ nay trở về sau, anh sẽ không như ngày hôm nay ở bên cạnh em đâu. Em có muốn biết, cảm giác đó là như thế nào nữa không? -Giọng Aki biến đổi theo những câu từ mà anh đã thốt ra. Nó còn nhớ rất rõ, đây là lần thứ hai mà anh đã nói ra câu đe dọa này rồi. Không phải là lời đe dọa đơn thuần mà trong lúc nóng giận anh thốt ra. Mà thực tế, đó luôn luôn đi kèm với minh chứng. Lúc trước vì để né tránh cảm giác thật khi đối mặt với nó, Aki đã chọn cách ra nước ngoài ba năm. Nhưng dường như sức chịu đựng của anh càng ngày một kém đi, khi không thể nhìn thấy người con gái lăng xăng chạy theo mình mỗi ngày. Đòi hỏi từ thứ này đến thứ khác, bắt anh hạ thấp tôn nghiêm diễn đủ mọi trò. Nhưng mà lại là người, lại là người duy nhất khiến anh cười nhiều nhất. Do đó, anh đã quyết định trở về đây, và đối diện với cô nhóc bé bỏng năm nào. Thay vào đó - vẫn là với tư cách của một người anh trai.

    Lắc đầu, nhìn sâu vào con ngươi lạnh lùng của Aki, nó lắc đầu lia lịa:

    - Đừng mà Aki! Em biết là em sai rồi! Anh tha lỗi cho em có được không? -Nó hối lỗi nói, sau đó đưa hai tay ra trước mặt Aki- Đỡ em ngồi dậy đi! -Xuống nước, nó hạ giọng. Dịch Hy như chút bỏ được muộn phiền, nên cũng không nói thêm lời nào. Anh cười nhẹ, rồi đưa hai tay giữ lấy cánh tay nó, sau đó kéo cô nhóc bé bỏng ở đối diện vào người mình. Dùng tất cả tâm ý để xiết chặt. Nó lúc này cũng xiết chặt anh, phần đầu dụi dụi vào khuôn ngực rắn chắc, cảm thán một câu:

    - Thật ấm!

    Xấu xa, nó chưa từng nghĩ mình sẽ xấu xa đến mức độ này. Won đã từng nói với nó rằng: Giữa một nam và một nữ, dù có thân thiết đến mức độ nào cũng không được va chạm thân thể một cách tự nhiên như vậy. Nhưng mà không hiểu sao với Aki, nó càng tách, thì lại càng bám dính anh. Nếu như để Won mà nhìn thấy được cảnh tượng này, thì anh nhất định sẽ thả trôi sông nó cho xem.

    Cúi khuôn mặt anh tuấn của mình đặt nhẹ lên mái tóc thơm nồng mùi dâu tây của nó, anh cười. Anh thích nó. Anh thật sự rất thích nó. Nhưng mà ngoài dùng tư cách người anh trai ở bên cạnh nó, quan tâm nó, yêu thương nó, thì anh nên làm gì khác đây?
     
  6. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 15: Chuyện gì cũng làm hết rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Aki, em đói. Từ hôm qua đến giờ em vẫn chưa ăn gì hết đó!

    Nó nũng nịu nói, tay xiết chặt chú gấu teddy to đùng màu hồng nhạt vào lòng. Thật sự bây giờ nó rất đói a. Aki mà còn bỏ mặc nó nữa, thì nó sẽ không còn mạng để đấu tranh với Won mất. Aki lúc bấy giờ thở rõ ra một hơi, rồi nhìn vào nó nhướng mày:

    - Sao lúc dì quản gia mang thức ăn đến, em lại từ chối hả? Bây giờ nếu đã khỏe rồi, thì tự đi mà ăn đi!

    Mẹ nó, anh đang nói cái quái gì thế? Cả ngồi dậy nó còn phải nhờ anh nữa là. Huống hồ, bảo nó tự đi ăn. Hay là anh muốn nó phải từ đây lăn xuống dưới hả?

    Gương mặt ai đó biến dạng sau câu trả lời hời hợt của Aki. Bây giờ nó rất muốn đánh chết cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc này!

    - Em cũng có lòng tự trọng của em vậy! Nếu chân em không thể đứng dậy, em đâu có nhờ anh. Aki đáng ghét! Em còn nghĩ anh sẽ tốt với em, thì ra chỉ là lừa gạt thôi!

    Nó bực dọc hét, rồi cầm lấy gối ném thẳng về phía Aki. Aki lúc này kịp thời bắt được, gương mặt điển trai của anh ngay tức khắc tối sầm lại. Anh cẩn thận đặt nhẹ gối xuống nệm, rồi từ từ thu hẹp khoảng cách giữa mình với nó hơn. Bây giờ thì nó đang bị anh áp sát vào thành giường a. Cả cơ thể dường như không thể cử động được nữa. Dịch Hy bỗng cười nhếch một cái, sau đó di chuyển ngón tay mình lên cánh môi nó sờ nhẹ:

    - Ở đây.. -Đang nói thì anh bỗng khựng lại, đôi mắt lãnh đạm hướng vào nó- Anh có thể không? -Boong, nó như bị ai đó vừa mới phi một hòn đá vào đầu. Có thể không? Có thể cái gì chứ?

    Mồ hôi nó theo câu hỏi của Aki mà vô thức chảy xuống. Nuốt nước bọt một cái, nó nhìn anh lắc đầu:

    - Không được! Chúng ta là..

    *Cộc Cộc*

    Tiếng ai đó đang ở bên ngoài gõ cửa cắt ngang câu trả lời của nó. Dịch Hy chau mày rõ một cái, rồi khó coi đứng dậy đi về phía cửa. Mẹ nó, đến lúc nào không đến. Lại chọn ngay lúc này phá hỏng mọi chuyện của anh.

    *Cạch*

    - Sao lại là mày?

    Cả hai người con trai vừa nhìn thấy nhau đã không hẹn mà đồng thanh hét lên. Nó vì ở phía xa, nên cũng không biết là ai đang nói chuyện. Nó chỉ biết được một điều là: Giọng điệu của Aki đang cực kỳ không vui a.

    - Tao hỏi mày: Rốt cuộc mày làm gì ở phòng của Tuyên Thy? Mày đã làm gì con bé rồi hả?

    Ben khó chịu chất vấn. Anh biết Aki thích nó. Thậm chí là rất muốn có nó. Lý nào một nam một nữ ở cùng một phòng lại không có chuyện gì. Huống chi, người đó lại là Aki chứ!

    Im lặng trước câu hỏi của Ben, Aki quay lại nhìn vào nó trầm ngâm rồi quay lại nhìn vào Ben cười nhếch:

    - Chuyện gì cũng làm hết rồi!

    Dịch Hy chắc nịch đáp, điệu bộ có chút khiêu khích Ben. Won đúng lúc từ phòng khách đi lên, liền nhìn vào Aki chau mày. Chuyện gì cũng làm hết rồi nghĩa là sao?

    - Hai đứa bây đang nói cái gì vậy?

    Chết! Giọng đó không phải là của Won sao? Nó vừa nghe đến giọng của Won, liền lật đật nhấc đôi chân đầy đau đớn xuống giường. Nếu nó không tránh mặt Won, thì nó sẽ chết rất khó coi nha.

    - Tuyên Thy ngồi yên đó!

    Aki quay lại nhấn mạnh. Nó nhìn anh, rồi ngoan ngoãn gật đầu:

    - Dạ được!

    * * *

    Bữa cơm chiều được diễn ra bằng cái không khí vô cùng thống khổ. Nó dù ăn xong rồi, nhưng vẫn không thể nào như mọi khi mà chạy vụt lên phòng. Đành ở đó ngồi quan sát từng cặp mắt vừa ăn vừa lườm nhau. Chỉ có một mình Nae, là nhìn sang cả đám lắc đầu:

    "Aki! Đưa em lên phòng"

    Nó nghĩ thầm, rồi nhấc chân chạm nhẹ vào chân anh gợi ý. Người bên cạnh lúc này nhìn sang nó mỉm cười, rồi di chuyển bàn tay mình lên mái tóc nó vuốt nhẹ:

    - Bảo bối ngoan, để anh đưa em lên phòng!

    - KHOAN ĐÃ!

    Won và Ben không hẹn mà đồng thanh. Sau đó là tiếng ho sặc sụa từ người ở bên cạnh. Cái quái gì đang xảy ra vậy không biết? Cả ăn cũng ăn không được yên. Aki nhìn lại nó thở dài, rồi quay lại đối mặt với cả hai:

    - Lại chuyện gì nữa đây?

    Dịch Hy khó chịu hỏi. Won lúc này không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt bát đũa lên bàn rồi bước đến trước mặt nó. Anh chủ động cúi người xuống lòn tay qua đôi chân nó, sau đó thì nhấc bổng cô bé trước mặt lên trong sự khó hiểu của cả ba.

    - Anh.. Làm gì vậy?

    Nó cũng khó hiểu không kém hỏi. Won giữ chặt nó hơn, rồi dùng ánh mắt nghiêm nghị hướng về phía cả ba người còn lại:

    - Tao muốn nói chuyện riêng với con bé một chút. Cảm phiền ba đứa bây đừng xen vào!
     
  7. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 16: Bản thân anh muốn vượt tường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói chuyện riêng sao? Nó và Won ngoài chiến tranh ra thì có gì mà nói chứ? Bà nó, anh lại muốn dở cái trò gì đây?

    Ở yên để Won mang mình vào căn phòng của anh, nó lúc này vừa lo lắng vừa sợ hãi. Trong nhà này căn phòng nào cũng hầu như được cách âm rất tốt. Nếu nhở mà Won mưu sát nó, thì làm sao mấy tên dưới kia có thể cứu vớt nó kịp thời hả?

    Rồi hướng mắt nhìn vào người con trai trước mặt mình, nó thỏ thẻ lên tiếng:

    - Won, em muốn trở về phòng của mình! -Không gian càng nồng nặc mùi sát khí hơn khi nó phát ra câu đề nghị với Won. Anh không nói không rằng, chỉ bước nhanh hơn vào căn phòng của mình. Sau đó, Hiếu Phong đặt nó ngồi xuống giường. Còn mình thì đi về phía cửa phòng khóa chặt lại- Won.. -Bất an, nó liền đứng nhanh dậy. Mẹ kiếp! Nói chuyện riêng cần gì khóa cửa luôn cơ chứ? Dù sao anh cũng đã nói mấy tên kia đừng xen vào rồi mà!

    - Ở đây đến lượt em lên tiếng sao?

    Rồi. Tuyên Hiếu Phong lại ăn nhầm thuốc nổ rồi hay sao? Đương nhiên khi nói chuyện riêng, thì anh phải có lòng tốt cho nó phát biểu chứ. Đằng này, lại muốn giành hết một mình mình nói hay sao?

    - Em chỉ là, định hỏi anh: Tại sao lại khóa cửa phòng thôi!

    Nó e dè chỉ tay về cánh cửa bị khóa chặt. Lúc này Hiếu Phong cười khẩy một cái, rồi di chuyển lên cổ áo nới lỏng cà vạt ra. Sau đó, anh xoay người lại đối diện với nó:

    - Không phải anh đã nói rất rõ ràng, anh có chuyện riêng muốn nói với em sao. Nếu như anh không khóa cửa, thì không phải em đã có lý do bỏ chạy rồi hả?

    Mẹ nó, sao anh lại đón được nó định bỏ chạy vậy? Mà dù có muốn bỏ chạy, thì anh nghĩ xem, nó bỏ chạy bằng cách nào?

    Rồi di chuyển từng bước chân ngày một đến gần nó hơn, Won đưa bàn tay ra đặt nhẹ lên eo nó, sau đó kéo sát vào người mình. Nó vì hành động đột ngột của anh, nên cũng không thể phản kháng lại Won. Hai cá thể lại va chạm với nhau như không thể tách rời. Tay còn lại, anh cẩn thận đặt nhẹ lên chiếc cằm nhỏ nhắn của nó:

    - Anh hai, anh đang làm gì vậy?

    Anh hai? Hai từ này thật sự rất khó nghe nha. Thời gian qua anh đã rất ngán ngẩm khi được nó gọi anh bằng hai từ tẻ nhạt này. Tại sao không như những người con gái khác, trực tiếp gọi anh là Hiếu Phong. Là Tuyên Hiếu Phong đó!

    - Em vừa mới gọi anh là gì vậy?

    Mẹ nó, anh đâu có bị lãng tai đâu. Sao cứ bắt nó lặp lại hai từ ANH HAI đó hoài chứ? Rốt cuộc thì cái tên ANH HAI của nó hôm nay bị làm sao vậy?

    - Em.. -Nó lúng túng, hai bên cánh tay đang xiết lấy hai bên tay áo anh. Bây giờ nó phải làm sao để thoát khỏi Won đây? Còn cái hành động không ra gì này nữa? Đây đâu phải là hành động bình thường giữa hai anh em một nhà chứ? Không khéo, chúng lại diễn biến đi xa hơn thì nguy- Em cảm thấy rất khó chịu. Em muốn về phòng của mình để nghỉ ngơi! -Vừa hay nó tìm được cái cớ để phân chia sự chất vấn từ Won. Won sau khi nghe đến hai từ NGHỈ NGƠI, gương mặt của anh cũng ngày một tối sầm lại. Mẹ kiếp! Tại sao anh lại muốn nghỉ ngơi cùng với nó ngay lúc này chứ? Không được! Anh không thể để tình trạng này đi xa hơn. Nhưng mà làm sao đây? Anh không thể không suy nghĩ đến nó mỗi khi ngủ.

    - Em muốn nghỉ ngơi sao?

    Nó đang tự hỏi hôm nay người uống nhầm thuốc là Won hay là nó đây? Sao có mãi một vấn đề, mà anh cứ bảo nó trả lời đi trả lời lại mới chịu chứ hả?

    - Đúng vậy. Em muốn về phòng nghỉ ngơi. Có chuyện gì, ngày mai chúng ta nói được không?

    * * *

    PHÒNG KHÁCH

    Mười lăm phút trôi qua như khiến Aki đang ngồi trên đống lửa thấp thỏm. Mẹ kiếp! Nói chuyện có cần lâu như vậy không? Anh hoàn toàn không tin tưởng Won. Nếu nó xảy ra chuyện gì, đến lúc đó anh phải làm như thế nào đây? Không được rồi! Anh nhất định phải lên đó xem tình hình!

    - Nè Aki, mày định đi đâu vậy?

    Sau khi nhìn thấy anh đứng lên, thì cả Nae và Ben cũng không chịu được mà đứng dậy đồng thanh hỏi. Dịch Hy lúc này chau mày một cái, rồi nhìn chằm chằm vào cả hai:

    - Tao không yên tâm để Tuyên Thy ở cùng Won. Cho nên tao phải lên đó xem thử. Hai đứa bây tốt nhất ở yên đây!

    Anh căn dặn rồi nhanh chóng chạy vụt đi.

    * * *

    - Mẹ nó, sao lại khóa cửa chứ? -Hướng mắt vào cánh cửa được khóa trái, Aki tức tối chửi thề một câu- Tuyên Hiếu Phong mở cửa! -Đó là tiếng của Aki không phải sao? Nó không hề nghe nhầm. Nằm dài ở trên giường, nó khó nhọc ngồi dậy, rồi nhìn về phía cánh cửa phòng tắm mỉm cười. Won ở bên trong chắc chắn không nghe thấy giọng của Aki đâu. Nếu vậy, nó phải đi mở cửa cho anh mới được.

    Một bước, hai bước, rồi ba bước.. Những bước đi khập khiễng của nó cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phòng. Cạch Nó mở rõ một tiếng Cạch Cánh cửa phòng lúc này được bung ra, khiến nó nhìn rõ người trước mặt là ai hơn. Nó nhìn vào Dịch Hy cười tươi, rồi bước đến xiết chặt anh.
     
  8. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 17: Góc khuất của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Buông em ra đi Won! Em không muốn đi học đâu!

    Vừa mới tờ mờ sáng thức dậy, thì Tuyên Gia lúc bấy giờ lại có một cuộc chiến không hồi kết giữ nó và Won diễn ra. Hôm qua anh rất muốn giữ nó ngủ ở lại phòng mình. Nhưng mà cái lúc anh bảo nó nằm yên ở trên giường, thì thằng em trai rất có khí chất của anh đã đến mang nó đi. Cho nên đến giờ phút này, anh và nó lại tiếp tục cái trò chơi lôi lôi kéo kéo. Và địa điểm lúc này chính là - Phòng của nó.

    Hiếu Phong sau khi nghe thấy tiếng khước từ của nó liền khựng lại. Anh chủ động buông cánh tay mình đang giữ ra, rồi hướng mắt nhìn vào nó gật gật đầu:

    - Rốt cuộc thì anh phải nói bao nhiêu nữa, thì em mới chịu nghe lời anh đi học hả?

    Tuyên Hiếu Phong bực dọc hỏi. Nó đưa tay nắm lấy một bên cổ tay mình, rồi hướng mắt về phía ông anh trai lắp bắp:

    - Anh hai, em..

    - Đừng gọi anh là anh hai nữa! -Người con trai trước mặt tiếp tục gắt lên. Nó lúc này không dám nói lời nào, chỉ lùi lại về phía sau vài bước. Chắc là Won giận nó lắm cho nên mới nói như vậy. Nhưng mà bây giờ nó không muốn đi học. Tại sao con người ta hằng ngày phải đến trường thì mới thông minh ra chứ? - Tuyên Thy, lại đây với anh đi! -Won biết mình đã lớn tiếng làm nó sợ, cho nên anh đã cố gắng hạ thấp giọng. Nó trưng đôi mắt cún con vào anh trai hồi lâu, rồi e dè bước đến đối diện Won. Hiếu Phong lúc này thở rõ ra một cái, sau đó anh đưa tay kéo nó lại gần với mình:

    - Đừng mà!

    Khóe môi nó giật giật lên khi cảm nhận cánh tay của Hiếu Phong đang lòn qua eo mình. Tay còn lại, anh cẩn thận di chuyển vào túi quần, rồi nghiêng đầu nhìn nó hỏi:

    - Em không thích như vậy sao? -Thích cái đầu của anh chứ thích. Hành động này đâu phải đơn thuần như hai anh em đối với nhau. Nếu người ngoài không biết họ là anh em, thì còn nói nó và Hiếu Phong đang bắt đầu một mối quan hệ khác nữa. Mà nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy? Anh và Aki đều là anh của nó. Nó không thể nào cứ có hành động ám muội với cả hai như thế này- Không phải bình thường em hay trách anh, là không biết cách chiều chuộng em như Aki sao? Em còn nói, anh rất ít khi dành ra nhiều thời gian cho em. Vậy bây giờ được thôi. Anh sẽ cố gắng thực hiện những gì mà em muốn. Chiều chuộng em, cố gắng chi ra nhiều thời gian cho em. Vậy nên, hôm nay em không cần đến trường nữa! -Nó chưa nghe hiểu hết những lời của Hiếu Phong, thì ngay tức khắc đã bị anh dịch chuyển về phía giường. Chạm nhẹ đôi chân yếu mềm vào chân giường, nó những tưởng mình đang rơi từ mười tám tầng địa ngục xuống. Bước tiếp theo, không phải như trong tiểu thuyết đã viết chứ? Hay là nó đọc nhiều thể loại Incest quá nên bị ảo tưởng chăng?

    - Won.. -Nó ngập ngừng gọi tên anh, sau đó nuốt nước bọt một cái. Hiếu Phong dường như bị làn môi đỏ mọng ngay trước mặt thu hút, nên trong bất giác chỉ mỉm cười. Nụ cười chân thật khiến nó có chút điêu đứng. Mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra vậy? - Đừng làm em sợ có được không? Chúng ta không thể nào như vậy được! -Một con cừu trước khi bị sói chiếm dụng quả là rất biết tìm cách để thoát thân nha. Anh nhìn nó cười khẩy một cái, rồi mạnh bạo dồn nó ngã xuống giường. Hai tay anh chống xuống nệm, còn thân thể thì nằm ở trên người nó. Tư thế này thật sự ám muội nha.

    Trong khi nó còn chưa kịp phản ứng gì, thì anh đã nghiêng đầu xuống cạnh vùng cổ nó cắn nhẹ. Cảm nhận được một lực đau vừa mới diễn ra với mình, nó bừng tỉnh dùng hai tay lòn ra sau lưng anh đánh mạnh vào:

    - Tuyên Hiếu Phong, anh không được! Anh không được làm như vậy với em! Tuyên Hiếu Phong, anh không được!

    TRỞ VỀ THỰC TẠI

    Người con trai bên cạnh vừa nghe thấy tiếng nó la hét trong giấc mơ, liền nghiêng người sang cau mày. Ngay bây giờ thứ mà anh bắt gặp, chính là một cô nhóc đang lấm tấm đầy mồ hôi vì cơn mơ quái ác. Anh cẩn thận đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán nó, rồi ôn tồn lên tiếng:

    - Tuyên Thy, em bình tĩnh lại có được không? Mau mở mắt ra nhìn anh đi!

    Aki lo lắng lên tiếng. Nó vừa nghe được loáng thoáng có ai đó đang gọi mình, liền nhanh chóng mở to con ngươi ra. Anh như chút bỏ được gánh nặng cười tươi, rồi vòng tay kéo sát nó vào người mình, làn môi anh cũng vừa đúng chạm vào trán của nó:

    - Aki, em sợ! -Nó nói, cố gắng rút người lại vào cơ thể Dịch Hy- Giấc mơ đó rất đáng sợ! Em không muốn nó diễn ra một chút nào cả! Aki, em không muốn! -Ai đó sợ hãi hơn khi nghĩ đến những gì vừa diễn ra trong giấc mơ. Nhưng mà người ta vẫn thường nói rằng: Giấc mơ và hiện thực sẽ vô cùng trái ngược nhau. Nhưng sao trong giấc mơ vừa rồi, nó lại cảm thấy là một điềm báo trước. Phải chăng, mọi thứ đã được thay đổi rồi chăng?

    Rồi vòng qua xiết chặt lấy phần cơ thể nó hơn, Dịch Hy trong lúc này cười khẽ:

    - Có anh ở đây, em còn sợ gì chứ? Đó chỉ là một giấc mơ thôi. Khi tỉnh dậy, thì nó cũng đâu có biến thành sự thật được đâu. Đúng không? -Di chuyển tầm mắt xuống nó, anh hỏi. Nó lúc này đưa mắt nhìn lên anh, rồi bất giác gật đầu- Cho nên, em không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta đi ăn sáng thôi! Tay của anh bị em hại làm cho tê hết rồi! -Aki lên tiếng trêu ghẹo nó. Nghe anh nói đến đây, thì nó có chút giật mình. Tối qua nó và Aki lại ngủ cùng một giường sao? Không không! Nó sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nào nữa đâu. Dù sao anh cũng là anh của nó. Thân thiết đến mấy cũng không thể tự nhiên đến mức này.

    * * *

    Cộp Năm tách cafe được đặt lên trên bàn trước mặt của cả năm. Nó đưa mắt nhìn sang cả bốn người còn lại, rồi nhìn vào tách cafe sữa ở trước mặt mình hiếu kỳ. Tại sao của bốn người còn lại đều là cafe đen, còn nó thì lại có chút sữa chứ? Bình thường nó cũng giống như Aki và Won, đều sử dụng cafe đen vào mỗi buổi sáng thôi mà. Sự thay đổi này làm nó có chút không quen nha.

    - Nè nhóc, ăn sáng rồi mau đến trường đi. Hôm nay em có tiết kiểm tra một tiết đó! Ăn xong, Ben sẽ đưa em đến trường-Aki vừa ăn vừa quay sang nó nhắc nhở- Còn nữa, chăm chỉ làm bài thật tốt cho anh. Nếu như bài kiểm tra em dưới 5, thì đừng có mà nhìn mặt anh! -Người con trai ở bên cạnh tiếp tục dùng lời lẽ dao gươm đe dọa. Nó nhìn anh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật nhẹ đầu. Won lúc này ở đối diện quan sát từng cử chỉ của cả hai, liền ủ dột thở rõ dài. Nếu như nó ngoan ngoãn nghe lời anh như đối với Aki thì có phải tốt rồi không?

    Rồi đặt nhẹ tách cafe lên bàn, Won nhanh chóng đứng dậy:

    - Tao no rồi. Tao đến công ty trước đây!
     
  9. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 18: Đồ vô sỉ như anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bây giờ phải làm sao đây? Mình không muốn bước vào trong một chút nào hết đó! Rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ?"

    Do dự, lo lắng, là những gì nó nghĩ đến khi vừa đặt chân đến cổng trường. Nó có nên bước vào bên trong không? Hay là như mọi khi bỏ chạy thật nhanh về nhà? Nhưng mà hôm nay có một tiết kiểm tra Hóa, nếu điểm nó mà dưới 5 thì biết ăn nói làm sao với Aki đây?

    - Nè, sao em không vào trong đi?

    Ben hạ một bên kính xe xuống nhìn nó hỏi. Nó lúc này từ từ xoay người lại nhìn anh, rồi lắc lắc đầu:

    - Hay là anh đưa tôi về đi!

    - What? -Ben hét lên- Em đừng có đùa chứ Tuyên Thy! Em muốn Aki giết chết anh hay sao hả? -Ai đó bức xúc hỏi tiếp. Nó lúc này không nói gì chỉ bĩu môi một cái, rồi quay người bước vào trong. Gặp thì gặp, nó không sợ anh ta đâu.

    * * *

    TIẾT HÓA

    Sau khi lớp trưởng đã phát giấy kiểm tra một tiết cho cả lớp, thì lúc này ai nấy cũng đều cắm cúi làm bài. Riêng chỉ duy nhất một mình nó lúc này, là ngồi ở bàn đầu dãy ba hướng mắt nhìn lên ông thầy điển trai dạy Hóa của mình lo lắng. Bảo là thầy, chứ thật ra anh chỉ hơn nó có vài tuổi thôi. Và từ khi có sự xuất hiện của anh, nó lại bị Won phạt nhiều hơn bởi vì tội trốn học. Cơ mà thật lạ nha. Đáng lý ra nó phải đi học thường xuyên mới đúng chứ. Nhưng không hiểu sao khi đối diện với anh, thì nó lại có gì đó vô cùng sợ hãi. Và một điều càng kỳ lạ hơn là: TIẾT HÓA ANH TA CHIẾM HẦU NHƯ HẾT CẢ TUẦN

    Rồi hướng mắt xuống cô nhóc ở đối diện mình, Mạc Cảnh Thần trong bất giác cười khẩy. Anh nhanh chóng đứng dậy bước xuống bàn của nó, rồi cao ngạo để hai tay vào túi quần:

    - Tại sao em vẫn còn chưa làm bài? Hay là những bài tập này quá khó hả?

    Anh hỏi, nó trơ mắt nhìn Cảnh Thần rồi bất giác im lặng. Chết tiệt! Những bài tập đơn giản như thế mà làm khó được nó sao? Chỉ là, nó ghét có cảm giác ai đó luôn chăm chăm quan sát mình.

    - Tuyên Thy, tôi đang hỏi em đó! Em mau trả lời cho tôi biết đi!

    Không nhận được câu trả lời, Mạc Cảnh Thần tỏ ra có gì đó khó chịu. Nó lúc này đứng dậy đối diện anh, rồi cẩn thận lên tiếng:

    - Thưa thầy, em muốn đổi chỗ!

    Sao? Anh không nghe nhầm chứ? Nó chắc chắn đang muốn trốn tránh anh. Như thế thì làm sao có thể chứ?

    - Tôi không cho phép! -Anh khẳng định, sau đó đưa mắt quan sát từng học sinh trong lớp của mình, rồi quay lại nhìn vào nó- Bây giờ em mau chóng làm kiểm tra cho tôi đi. Còn nữa, hết tiết ở lại tôi có chuyện muốn nói với em! -Cái quái? Anh ta lại muốn nói mấy chuyện vớ vẩn đó với nó nữa sao? Nó phải nói bao nhiêu lần thì anh ta mới hiểu đây chứ? Bực mình thật!

    - Em biết rồi!

    * * *

    Kết thúc giờ học nó đột nhiên đổi ý không muốn ở lại đối diện với Cảnh Thần. Cho nên đã dùng 36 kế chạy là thượng sách. Nhưng khi nó vừa tới cổng, thì đã thấy người con trai kia đã đứng đó đợi mình tự bao giờ. Anh nhìn vào nó cười nhếch, rồi nhanh chóng tiến lại trước sự dòm ngó của mọi người.

    - Tôi biết chắc là em sẽ không giữ lời hứa mà. Nhưng mà không sao, tôi cũng đã thay đổi kế hoạch của mình rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa em đến một nơi.

    - Không đời nào! Tôi không đi theo người xấu như anh đâu!

    Nó chắc nịch đáp, rồi lướt qua anh đứng ngó nghiêng tìm kiếm xe của Ben. Mẹ nó, giờ phút này anh ta đã chạy đi đâu rồi chứ?

    Bực mình, nó lôi điện thoại từ trong túi ra. Đang lúc định bấm số gọi cho Aki, thì Mạc Cảnh Thần ở phía sau đã nhanh chóng giật lấy. Nó bực mình quay lại nhìn anh, rồi lớn tiếng chửi một câu:

    - Đồ vô sỉ!

    Không sao! Anh không thấy có vấn đề gì cả. Mặt dày giữ lấy điện thoại của nó, anh cười khẩy rồi cẩn thận tắt GPS.

    - Anh muốn làm cái gì vậy? Mau trả điện thoại cho tôi đi!

    Ai đó tiếp tục hét, tay không ngừng với lấy chiếc điện thoại. Mạc Cảnh Thần lúc này cầm điện thoại giơ cao lên, ánh mắt trêu ghẹo nhìn vào nó khiêu khích:

    - Khi nào chưa cao hơn, thì em nên bỏ ý định đó đi! Đồ trẻ con!

    - Anh..

    - Tôi đã nói rồi, em có đi theo tôi hay không?

    - Tôi không đi! Anh là người xấu!

    Nó tiếp tục mắng. Kyo lúc này cười rõ khẩy một cái, rồi bước đến gần hơn với khoảng cách nó đứng:

    - Vậy hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là người xấu! Mau lên, đi theo tôi!

    Anh bực dọc ra lệnh, rồi một mực kéo nó vào xe trước sự chứng kiến của nhiều người..
     
  10. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 19: Kết thúc mở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không tìm thấy? Mày đang nói cái quái gì vậy?

    Dịch Hy như phát điên lên khi nghe được nội dung mà Đường Hiếu Kiệt vừa mới nói với mình. Bình thường nó rất bướng anh biết. Nhưng mà nó cũng đã có hứa với anh, sau này sẽ cố gắng đi học đều. Làm sao có việc khi học rồi lại không về nhà chứ? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!

    -..

    - Ở yên đó, tao sẽ đến ngay!

    * * *

    Ở MỘT NƠI KHÁC

    Nơi mà Mạc Cảnh Thần định đưa nó đến, chính là ngôi biệt thự được đặt gần với trung tâm thành phố của anh. Ở đây được thiết kế theo phong cách uy nghi như một lâu đài cổ vậy. Anh cho xe dừng lại ở gara, rồi hướng mắt vào cô bé đang ngất đi bên cạnh mình mỉm cười. Sau đó, Kyo nhanh chóng tháo dây an toàn của mình ra, rồi nghiêng người về phía nó. Bàn tay rắn chắc của anh trong lúc này, cũng từ từ di chuyển lên mái tóc nó vuốt nhẹ. Tiếp theo sau, anh cẩn thận để môi mình đặt lên trán nó một nụ hôn:

    - Em gái của anh, chúng ta đến nơi rồi!

    Nó vừa nghe đến hai từ EM GÁI thì mắt ngay tức khắc đã mở to ra. Bất ngờ bắt gặp khuôn mặt của Kyo rất gần mình, nó đâm ra hoảng loạn, hai tay chống nhẹ vào ngực anh:

    - Anh là người xấu! Mau tránh xa tôi ra đi!

    Nó mắng. Cảnh Thần mệt mỏi thở rõ ra một hơi, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay nó:

    - Em bình tĩnh một chút có được không? Anh là anh trai của em. Không lý nào anh lại hại em gái của mình, em có hiểu hay không vậy hả?

    Anh gắt, nó im lặng. Nó phải nói với cái tên không hiểu tiếng người bao nhiêu lần nữa đây? Nó không phải là em gái của anh ta. Tại sao anh ta cứ một mực khẳng định vậy chứ?

    - Được rồi anh không làm em sợ. Bây giờ em ngoan ngoãn đi theo anh. Anh sẽ đưa em đi gặp một người!

    Cảnh Thần hạ thấp giọng, rồi thu người về vị trí ban đầu mở cửa xe bước xuống. Nó lúc này cũng không biết làm thế nào, đành ngoan ngoãn làm theo lời Kyo bước xuống xe:

    - Bước tiếp theo tôi phải làm gì hả?

    Nó nhìn anh hỏi. Cảnh Thần nở khẽ một nụ cười, sau đó bước đến đưa tay kéo nó vào người mình:

    - Em không cần phải làm gì hết! Chỉ cần đi theo anh là được rồi!

    * * *

    Trong khi nó đang ngàn cân treo sợi tóc bên Mạc Cảnh Thần. Thì ngay lúc này ở Tuyên Gia, bầu không khí lại vô cùng u ám. Dịch Hy ngồi ở đối diện nhìn vào Ben nhưng chẳng nói câu nào. Điều đó, khiến cho Ben có cảm giác khó chịu. Nếu có giận thì cứ trực tiếp mắng anh đi, tại sao lại im lặng như vậy chứ?

    - Có khi nào, con bé chỉ là đi đâu đó một chút không?

    Nae lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng hiện tại. Won trầm ngâm đẩy nhẹ gọng kính lên, rồi bất giác lắc đầu:

    - Không đâu! Nếu là đi đâu đó, thì con bé nhất định sẽ nói với chúng ta một tiếng. Trừ phi..

    Giọng Won bỗng ngập ngừng khi nghĩ về điều đó. Ném ánh mắt khó coi nhìn sang Won, Nae và Ben ngay tức khắc hét lên:

    - Bị bắt cóc sao?

    Cả hai ngay lúc này không hẹn mà đồng thanh. Dịch Hy khép chặt mắt thở rõ ra, rồi nhanh chóng đứng dậy quay mặt về phía khác:

    - Theo tao nghĩ đó lại càng không thể! -Anh khẳng định, sau đó xoay người lại đối diện với cả ba- Nếu như là bắt cóc, thì nhất định bây giờ bọn bắt cóc đã tìm chúng ta đòi tiền chuộc rồi. Theo tao nghĩ, bây giờ con bé vẫn an toàn. Chỉ là, tao không thể biết bây giờ con bé đang ở đâu thôi! -Aki cẩn thận giải thích. Cho dù khuôn mặt anh biểu cảm vô cùng bình thản, nhưng thật ra bên trong lại là những đợt sóng ngầm. Nói không lo lắng chỉ là nói dối thôi. Điều anh lo lắng lúc này chính là, nó thật sự có được an toàn như anh đã nói không?

    *Rung.. Rung.. Rung*

    Ngay sau khi câu nói của anh kết thúc thì chuông điện thoại của Aki lúc này cũng reo lên. Anh theo phản xạ lấy điện thoại, rồi nhìn vào cái tên trong danh bạ cau mày. Có phải người gọi điện là nó không?

    (*Giải thích: Ở đây ý của Aki là: Dù danh bạ hiển thị số của nó, nhưng có khi nào lại là một người khác đang gọi không)

    - Là ai gọi vậy?

    Cả ba đứng nhanh dậy đồng thanh hỏi. Aki nhìn chằm chằm vào cả ba, rồi ra hiệu im lặng, sau đó thì nhấc máy:

    - Aki..

    Là nó anh không hề nghe nhầm. Thở rõ ra một hơi, anh ở bên đây mỉm cười:

    - Tiểu yêu tinh em, rốt cuộc đã bỏ đi đâu vậy hả? Em có biết bọn anh rất lo lắng hay không?

    Anh vừa mừng vừa tức giận quát. Nó lúc bấy giờ tựa lưng vào thành giường, tay vòng lấy con gấu teddy to đùng biết lỗi đáp lại anh:

    - Em biết. Em xin lỗi anh!

    - Anh không tính toán với em. Nhưng mà rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu vậy?

    Không chỉ anh mà cả ba người còn lại đều sốt ruột muốn biết nó đang ở đâu.

    *Cạch*

    Một tiếng Cạch vang lên khiến khuôn mặt của Aki ngay tức khắc tối sầm lại. Nếu anh không lầm, người đẩy cửa là một người con trai. Vì trọng lượng của bước chân anh đều không nghe không sai vào đâu được. Nhưng nó đang ở bên cạnh ai chứ?

    - Tuyên Thy, em rốt cuộc đang ở đâu vậy? Người bên cạnh em có làm tổn thương đến em không? Mau trả lời anh biết đi!

    Dịch Hy luống cuống hỏi tiếp. Mạc Cảnh Thần nhìn vào nó cười tươi, rồi ngồi xuống giường ra hiệu nó đưa điện thoại cho mình. Ban đầu nó cũng cương quyết không chịu đưa. Nhưng vì tính bướng bỉnh của nó mà Kyo không chịu được giật lấy. Sau khi lấy được điện thoại từ tay nó xong, anh liền ra hiệu bảo nó im lặng, còn mình thì trực tiếp đối thoại với Aki:

    - Tuyên Tổng, cậu không cần phải lo lắng cho con bé như vậy đâu. Bởi vì em gái của tôi, tôi tự biết chăm sóc nó thế nào!

    Em gái? Nghĩa là sao? Tên mạo nhận kia đang nói cái quái gì thế?

    - Tôi không cần biết nó là em gái của ai. Điều tôi cần biết hiện giờ, chính là anh đã mang con bé đi đâu? Mau trả con bé lại cho tôi!

    Aki bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình nóng lên. Mọi thứ xung quanh anh dường như bị đảo lộn. Người ở bên đầu dây kia cười khẩy một cái, rồi cũng đáp lại câu hỏi của Dịch Hy:

    - Được thôi! Nếu cậu muốn gặp con bé như vậy, thì một chút tôi sẽ gửi trực tiếp địa chỉ cho cậu. Còn bây giờ, tạm biệt!

    Nói xong, Mạc Cảnh Thần liền tắt nhanh điện thoại rồi nhìn lại cô bé ở đối diện cười mỉm. Anh di chuyển bàn tay đặt lên tóc nó vuốt nhẹ, sau đó ôn tồn nói:

    - Anh có thể hiểu được cảm giác của em ngay lúc này. Nhưng mà, có khó khăn thế nào đi nữa em cũng phải chấp nhận. Tuyên Gia, không phải là người thân của em. Dù họ có công nuôi dưỡng em trưởng thành thì đã sao? Mạc Cảnh Thần anh, mới chính là anh hai của em em có nghe không?

    Thái độ của Mạc Cảnh Thần biến đổi sau những câu nói mà anh vừa nói ra. Còn nó, thì vẫn không thể nào tin vào chính đôi tai mình. Mẹ nó, sao cuộc đời của nó cứ y trong tiểu thuyết mà diễn ra vậy? Năm đó mẹ nó vì ba nó có người phụ nữ bên ngoài mà đem nó đi, kết quả là phải giao nó cho Tuyên Gia nuôi dưỡng thật sao? Chuyện này đúng là phi lý mà. Còn về Mạc Cảnh Thần nữa, từ thầy của nó lại đột ngột biến thành anh hai của nó sao? Không thể nào! Không thể nào như vậy được!

    Rồi hướng đôi mắt đỏ hoe vào Kyo, nó không kìm được liền bật khóc. Một phần là tức giận, một phần là sự việc này cứ diễn ra một cách vô lý. Anh nhìn thấy đứa em gái mình đang khóc mà tim cứ như bị ai đó xé toạc ra. Mẹ nó, thật sự đau đến không thể tả.

    - Hức, anh là người xấu! Tôi không thể tin lời nói của người xấu như anh!

    Nó vừa nói vừa nước mắt ngắn nước mắt dài. Gắn bó suốt 15 năm, tại sao lại không phải là người thân của mình chứ? Thật vô lý! Điều này thật không thể tin được!

    Nếu như nó đau một, thì Mạc Cảnh Thần anh lại đau gấp mười lần. Từ nhỏ anh đã luôn cố gắng tìm kiếm nó. Nhưng mà, lại không một chút tung tích. Và đến khi anh biết được em gái mình là ai, thì nó lại cho rằng anh là người xấu, né tránh anh, sợ sệt anh, thậm chí là còn rất ghét anh. Thử nghĩ xem, còn gì đau hơn, khi người thân của mình không chịu nhận mình chứ?
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...