Truyện Ngắn Ở Cùng Nhà Với Mỹ Nam - T Miu's K

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vũ Hà, 12 Tháng ba 2020.

  1. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Ở Cùng Nhà Với Mỹ Nam

    [​IMG]

    Tác giả: T Miu's K

    Thể loại: Truyện Teen

    Trạng thái: Hoàn Thành

    Giới thiệu truyện:​

    Nếu có một ngày. Bạn biết mình có một khối anh trai. Thì lúc đó, bạn sẽ phản ứng như thế nào? Trong khi những con người kia, điều là những soái ca chính hiệu? Galant, và cực kỳ tốt với bạn.

    Nó có một gia đình hoàn mỹ. Một khối anh trai tốt bụng. Một cơ ngơi rộng lớn. Một địa vị cao ngất ngưởng mà mọi người phải ngước nhìn. Và nó chính là Tuyên thi Cô công chúa nhỏ tập đoàn Kris. Em gái rượu của Won và Aki. Là cô bé 15 tuổi với tính cách siêu quậy. Có sở thích trốn học nhưng lúc nào trốn xong, cũng điều bị Won xử đẹp. Mà cái hình phạt anh thường dùng, chính là buộc nó phải quỳ gối đến khi nào biết lỗi thì sẽ bỏ qua. Còn về phần Aki, anh là một con người hoàn toàn ngược lại. Độc tài, và sẵn sàng phá vỡ nguyên tắc của người khác. Bằng cách là bao che nó vô điều kiện. Mời các bạn cùng đón đọc truyện.
     
    TânSinh27 thích bài này.
  2. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 1: Won! Chàng trai thứ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    08: 00 pm

    BIỆT THỰ TUYÊN GIA

    - Thiếu Gia! Trời bên ngoài đang mưa. Cậu không định, sẽ bỏ mặc tiểu thư ở ngoài đó chứ? -Người đàn ông đứng tuổi trong trang phục quản gia đứng cạnh anh, ngay lúc này lên tiếng hỏi. Trong khi ông lo lắng, thì Hiếu Phong lại bình thản lạ thường. Anh từ cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó vội cười khẩy. Hành vi để người khác dầm mưa của anh, có thật sự tàn nhẫn không? Nhưng suy cho cùng, trẻ không ngoan thì phải chịu phạt chứ! - Tuyên Thiếu Gia! Cậu.. -Ông ngập ngừng, rồi cúi gập đầu xuống. Nếu ông mà nhiều lời, thì anh sẽ nổi giận mất. Nhưng im lặng, thì có phải cách tốt không?

    - Mau chuẩn bị ô cho tôi! Tôi muốn xuống đó!

    - Sao? -Ngẩng mặt lên, ông hốt hoảng - Cậu định..

    - Phải! -Quay lại đối diện ông, Won khẳng định - Dù sao đi nữa, con bé cũng là em gái của tôi. Tôi không nên quá tuyệt tình. Nếu ông không muốn hại nó chết, thì mau chóng lấy ô cho tôi đi! -Anh ra lệnh. Nghe xong, ông vui vẻ gật đầu. Sau đó, nhanh chóng quay người đi.

    Dưới màn mưa đêm. Nó cảm nhận, cả cơ thể và lòng mình đang lạnh buốt. Dấu hỏi trong đầu vẫn không hề lay chuyển rằng: Won à? Anh tuyệt tình đến vậy sao?

    - Hức, anh hai! Tại sao lại đối xử với em như vậy hả? Hức hức-Nó khóc, hai nắm tay xiết chặt lại, đầu hơi cúi xuống. Nó đã quỳ ở đây rất lâu rồi, tại sao Won vẫn không tha lỗi cho nó chứ? Có thật là, anh muốn bỏ mặc nó hay không?

    *Cộp*

    *Cộp*

    Tiếng bước chân này?

    Nó không còn thấy mưa đang đổ vào người mình như lúc ban đầu nữa. Mà thay vào đó, là một cảm giác rất đặc biệt. Dường như, có ai đó đang che chắn nó thì phải! Nhưng nó sợ khi ngẩng đầu lên, người đó không phải Won!

    - Chân em bị thương rồi kìa! Mau theo anh vào trong đi! -Anh nói, rồi xòe bàn tay ra trước mặt nó. Nghe thấy giọng của Won, nó ngẩng mặt lên cười. Trong màn mưa này, hình ảnh nó càng trở nên hoàn hảo - Còn cười nữa sao? Mau lên, đưa tay cho anh! -Nhìn Won, nó ngoan ngoãn gật đầu:

    - Dạ được!

    Nó cười, rồi đưa tay đang lạnh cóng xiết chặt bàn tay Won. Sau khi đã đứng lên, anh bất ngờ kéo vội nó vào người. Chiếc ô trên tay anh, ngay lúc này cũng rơi xuống. Đứng chứng kiến cảnh tượng kia, ông quản gia liền sửng sốt:

    - Thiếu gia cậu ấy làm sao vậy?

    - Won! Anh làm sao vậy? Anh còn giữ chặt em như vậy, em sẽ không thở được đó!

    Sợ hãi, nó cố gắng đẩy anh ra. Nhưng vì dầm mưa quá lâu, cộng thêm việc quỳ gối. Nên nó không thể đẩy Won ra, mà ngược lại càng bị anh xiết chặt.

    - Anh biết mình làm như vậy sẽ khiến em sợ hãi và căm ghét anh. Nhưng mà Tuyên Thy, anh không muốn mãi mãi là anh trai của em. Em có biết hay không?

    Thôi đẩy anh, nó từ từ buông lỏng hai tay xuống. Won nói như thế, rốt cuộc là ý gì?

    - Won! Anh đang nói gì vậy?

    - Anh nói là anh.. anh..

    "Không được! Mình không thể nói ra! Nếu không, mình sẽ mất con bé mãi mãi!"

    Chấn chỉnh, anh từ từ cho nó rời khỏi mình. Cơ thể cả hai bây giờ, điều trong tình trạng ướt sũng. Nhìn nó, Won cười nhạt:

    - Không có gì quan trọng bằng sức khỏe của em. Cho nên, chúng ta mau vào nhà thôi. Chân của em đang bị thương. Nếu không sơ cứu, sẽ bị nhiễm trùng đó!

    Anh nhắc nhở. Nghe xong lời anh, nó liền đưa mắt xuống chân mình. Đúng như Won nói. Nếu nó không sơ cứu, thì sẽ bị nhiễm trùng cho mà xem. Nhưng, câu nói của Won lúc nãy, nó có phần không hiểu lắm!

    Tại sao, anh lại một mực muốn phạt nó bằng một thái độ dững dưng? Nhưng sau đó, lại biến thành một con người khác? Quan tâm, và nói những lời khó hiểu? Chả nhẽ mười mấy năm qua ở bên anh, nó vẫn không hiểu được Won sao?

    Won! Rốt cuộc, anh là người như thế nào vậy?
     
  3. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 2: Giữ em đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    SÁNG HÔM SAU

    *Cạch*

    Nghe thấy tiếng cửa được ai đó đẩy vào. Người con gái trong chiếc đầm trắng phối ren ngồi trước gương bỗng quay lại. Đối diện khuôn mặt có chút nhợt nhạt kia, anh thở dài rồi cho cánh cửa khép lại dần. Sau đó, thì bước nhanh về phía nó. Biết được Won không mấy vui vì chuyện tối qua, nó khó nhọc đứng nhanh dậy. Bây giờ mà nói, nó không khác nào như một người tàn phế hết. Hai đầu gối đang đau rát. Hơn nữa, còn được băng bó rất chỉnh chu.

    Rồi đưa mắt nhìn xuống đầu gối của Tuyên Thy, tâm trạng Hiếu Phong lúc này càng trở nên phức tạp. Tại sao, anh có thể phạt nó ra nông nỗi này?

    - Anh hai! Anh làm sao vậy? Sao nhìn anh có gì đó không được vui?

    Nó hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng. Nhìn sâu vào đôi mắt nó hơn, anh bất giác lắc đầu. Sau đó, đưa tay kéo nó về phía mình, xiết chặt:

    - Anh, chỉ là đang cảm thấy mình khiến em chịu uất ức thôi. Cho nên, tâm trạng mới không được vui. Em cũng không vì vậy, mà giận người anh trai này chứ?

    Nói rồi, anh từ từ buông nó ra. Mỉm cười thật tươi, nó vội vã lắc đầu:

    - Không có! Tuyệt đối không có!

    Nó đáp. Won nghe xong, liền khuyến mãi một nụ cười. Như vậy thì anh yên tâm ra nước ngoài công tác rồi.

    - Bây giờ, anh đưa em đi gặp một người. Người này từ hôm nay trở đi, sẽ là người chăm sóc cho em!

    Nói rồi, anh đưa tay kéo nó đi. Nhưng đi được mấy bước, thì nó chợt khựng lại. Chân nó hiện tại rất đau. Quay lại nhìn gương mặt xanh xao kia, anh cười nhẹ, rồi nhanh chóng ngồi xuống xoay lưng về phía nó:

    - Mau lên!

    VƯỜN HOA

    Ra đến vườn hoa thì Won nhẹ nhàng đặt nó xuống thảm cỏ xanh. Bấy giờ khung cảnh ở đây lúc này thật đẹp. Phải nói, đây là lần đầu tiên nó được đặt chân ra đây. Vì từ trước đến giờ, ở đây được xem là một khu vực cấm. Chỉ có những người lớn hơn nó, mới có thể bước vào thôi -_-

    - Đẹp quá đi!

    Hồn nhiên, nó cảm thán. Người con trai đang cắm cúi tưới hoa ở phía xa, bỗng quay lại mỉm cười. Nhưng khi nhìn thấy anh, nó đột ngột im lặng. Ơ, người đó.. Không phải là Nae sao? Sao anh ấy lại ở đây?

    - Won à? Anh ấy..

    Chỉ tay về phía Nae, nó quay lại Won thắc mắc. Người đứng bên cạnh nó thở một hơi dài, sau đó di chuyển bàn tay mình lên đầu cô gái kia xoa nhẹ:

    - Nae không cần phải kết hôn nữa. Cho nên, nó tình nguyện về đây chăm sóc em!

    - Chăm sóc em sao? Vậy còn anh, anh sẽ đi đâu?

    - Hmm.. Dĩ nhiên là đi công tác rồi cô bé!

    Anh đáp. Nó không nói gì thêm, mà chỉ quay mặt về phía xa thở dài. Won phải đi công tác sao? Nhưng thời gian là bao lâu chứ? Nó không muốn anh đi. Nhưng mà nếu anh ở đây, thì hằng ngày nó sẽ bị phạt phải quỳ gối như tối qua cho xem. Nó đã nói với anh là muốn chuyển trường rất nhiều lần. Nhưng mà mỗi lần nó nói, đều bị anh mắng xối xả. -. Nếu như lần này người chăm sóc nó là Nae, thì có lẽ nó có lợi thế hơn rồi!

    "Mình nhất định phải chuyển trường. Tuyệt đối phải chuyển trường"

    - Dạ được! Anh hay là Nae chăm sóc em, em đều không có ý kiến!

    Quay lại Won, nó ngoan ngoãn đáp. Anh dù nửa tin nửa không, nhưng vẫn quyết định gật đầu:

    "Tốt nhất là như những gì em đã nói"

    * * *

    - Nè nhóc, em làm gì mà ngồi ở đây một mình vậy?

    Thấy nó có vẻ không được vui khi một mình ngồi trên xích đu ở khuôn viên, Nae khó hiểu tiến đến gần hỏi. Khẽ đưa mắt lên nhìn anh, nó bất giác lắc đầu:

    - Nếu em nói ra, anh cũng sẽ không giúp gì được cho em đâu!

    Ai kia phủ định, sau đó quay mặt về hướng khác mỉm cười. Nó không tin khi nó nói như vậy, mà Nae tàn nhẫn không giúp a. Rồi thở rõ một hơi, anh ngồi xuống bên cạnh nó chau mày:

    - Em là đang xem thường anh đúng không?

    Nghiêng đầu sang, Nae hỏi. Quay mặt lại anh, nó tiếp tục việc lắc đầu:

    - Đương nhiên là không rồi! Em nào có xem thường Lạc Tường Nguyên anh. Chỉ là chuyện này, có liên quan đến anh hai của em. Mà em biết, anh không muốn đối đầu với anh ấy. Cho nên Nae, anh sẽ không giúp được em đâu. Vì vậy, anh đừng hỏi thì tốt hơn. Em, sẽ không nói cho anh biết đâu!

    Cương quyết giữ vững lập trường, nó đáp. Người bên cạnh nghe thấy, liền lấy làm hiếu kỳ. Anh đúng là không muốn đụng chạm với Won. Nhưng mà Won đã có dặn qua, là không được làm phật lòng nó. Nhưng mà chuyện này lại có liên quan đến Won. Vậy nên, anh phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây?

    Quan sát nét mặt khó coi của anh hồi lâu, nó theo phản xạ thở dài:

    - Dù sao thì anh cũng sợ sẽ đụng độ với Won thôi. Cho nên, em sẽ không nhờ anh giúp. Vậy đi, em đi học bài đây!

    Nói rồi, nó đứng dậy, sau đó một rồi hai bước rời đi. Trời ạ, sao Nae không lên tiếng giữ nó lại chứ? Nếu anh giữ nó lại, nó nhất định sẽ nhờ anh giúp mà T^T

    "Nae! Giữ em lại đi. Nói là anh sẽ giúp em. Năn nỉ anh luôn đó! Làm ơn giữ em đi mà"

    - Được rồi! Anh sẽ giúp em! Bất kể đó là chuyện khó khăn như thế nào!
     
  4. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 3: Bảo mẫu tạm thời hay là vô thời hạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    PHÒNG KHÁCH

    - Cái gì? Em muốn chuyển trường sao? Không được! Chuyện này anh không thể đồng ý!

    Tiếng hét thất thanh của ai đó làm nó chau mày. Tại sao anh lại phản ứng thái hóa như vậy chứ? Chỉ là chuyển trường thôi mà. Vậy mà lúc ban đầu, anh còn hứa sẽ giúp nó == Thật không thể tin lời của con trai nói mà ==! Rồi cầm lấy gối ném Nae, nó đứng nhanh dậy xiết chặt hai nắm tay hình quả đấm:

    - Em biết ngay là anh chỉ có cái miệng mà! Chỉ giỏi nhất là khoác lác thôi. Thảo nào, người ta lại chủ động hủy hôn với anh. Lạc Tường Nguyên! Em ghét anh!

    Mắng xối xả Nae xong, thì nó bước khập khiễng hướng theo phía lên lầu. Giữ chặt chiếc gối trong tay, Nae nhìn theo dở khóc dở cười. Con bé này, hôm nay dám mắng anh sao? Còn dám lôi chuyện anh bị từ hôn ra chọc tức anh nữa chứ. Haizzz, nó chán sống rồi ==

    - Tuyên Thy anh nói cho em biết. Dù cả đời này định sẵn anh là bị từ hôn mà trưởng thành. Thì anh cũng dám cá với em, anh sẽ không bao giờ quay lại thích em đâu!

    Anh nói với theo. Khựng lại một giây, nó cắn chặt môi chau mày:

    "Được lắm Lạc Tường Nguyên! Những tháng ngày sau này, em sẽ khiến anh biến thế nào là đau khổ và khó chịu. Hứ!"

    * * *

    MỘT TUẦN SAU

    Một tuần này trôi qua với nó vô cùng khổ sở a. Nào là phải thức dậy đúng giờ, rồi ăn đúng bữa, không được bỏ học nửa vời, v. V.. Nói chung, dường như người chịu đau khổ và khó chịu là nó. Và hôm nay, chính là một buổi sáng thứ hai đầu tuần.

    - TUYÊN THY! DẬY CHO ANH! -Tiếng hét của ai đó làm trấn động cả căn biệt thự. Anh không thể nào chịu đựng được nữa rồi. Sáng sớm phải thức dậy nấu ăn, sau đó gọi nó dậy. Lại còn phải kiêm công việc giám sát nó 24 trên 24. Nghĩ kĩ, anh đúng thật là không cam tâm nha. Đường đường là một đại thiếu gia giàu có. Vậy mà hôm nay, anh lại biến thành một bảo mẫu tạm thời. Uầy, là bảo mẫu vô thời hạn mới đúng chứ! - MAU LÊN, DẬY CHO ANH! -Lần này xem ra có tác dụng hơn lần trước nha. Nghe tiếng hét ỏm tỏi của anh, cả phần cơ thể nó liền ngọ nguậy, rồi vươn thẳng hai tay ra. Kết quả cái lúc tay nó vừa vươn ra, thì ai kia đã chịu đòn == Trong lúc nó còn ngu ngơ, thì anh đã hằn học kéo nó dậy. Vì lực kéo quá mạnh, nên nó cứ vậy mà chủ động sà vào lòng anh. Đưa hai tay giữ lấy một cơ thể khác, gương mặt Nae ửng hồng. Sao vậy? Sao tim anh lại đập loạn xạ trước nó chứ? Không thể nào! Cái quái gì đang xảy ra với anh vậy? Rồi nhanh chóng buông nó ra, Nae chấn chỉnh lại cái cục diện bây giờ. Mơ màng ngắm nghía khuôn mặt đo đỏ kia, nó bất giác mỉm cười:

    - Chào buổi sáng, Nae!

    Nó nói, rồi đưa tay lên chào anh. Nae cau mày, sau đó dùng ngón tay trỏ chỉ nhẹ vào trán nó, đáp:

    - Sáng cái gì mà sáng! Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mau đi rữa mặt rồi xuống dưới nhà ngay cho anh. Hôm nay không cần phải đi học luôn!

    Nói xong, Nae đứng nhanh dậy rồi quay người bỏ đi. Đưa hai tay dụi mắt rồi nhìn theo anh, nó theo phản xạ gãi đầu. Hôm nay là thứ hai mà. Không cần phải đi học là sao? Sao nó không hiểu gì đang xảy ra hết vậy!
     
  5. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 4: Không thể bỏ mặc em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    DƯỚI NHÀ

    *Tích tắc*

    *Tích tắc*

    Ngồi trước bàn ăn, Nae đưa mắt nhìn lên đồng hồ sốt sắng, rồi lại đưa mắt nhìn lên lầu chau mày. Không biết nó khi nào mới bỏ được cái tính lề mề nữa. Cùng lúc đó thì..

    *Ting.. Ting.. Ting*

    Giật mình cầm lấy điện thoại lên xem, đôi mày ai kia chợt nheo lại:

    NỘI DUNG:

    "Sao rồi? Con bé đã dậy chưa? Còn nữa, đã ăn sáng và đến trường rồi chứ?"

    Là SMS của Aki nha. Mà nếu đã quan tâm người ta như vậy, sao không chịu về đây tự quản lý chứ? Rồi mệt mỏi thở mạnh ra, Nae nhanh chóng trả lời:

    "Còn lâu mới dậy! Tao thấy bữa sáng cũng không cần phải ăn luôn. Hôm nay khỏi đến trường, mày lo mà về quản lý"

    "Vậy sao?"

    Đọc xong được câu trả lời của Aki, Nae như uống phải một liều thuốc độc cực mạnh. Anh em nhà này, được cái là cứng đầu mà. Rồi hướng mắt nhìn lên phía cầu thang, anh lần nữa chau mày. Vừa đi, mà cũng vừa đọc truyện được sao? Con ranh này, khi nào mới chịu lớn vậy chứ?

    - Ôi trời! Chắc mình phát điên mất!

    Ai kia ngán ngẩm cảm thán. Nhưng khi vừa nghe được giọng của anh, nó liền gấp nhẹ quyển truyện trên tay, sau đó chạy vèo đến.

    - Thơm quá đi!

    Kéo ghế, nó ngồi xuống nhìn vào đống thức ăn khen lấy khen để. Nae đưa mắt nhìn gương mặt thèm thuồng của nó, liền bất giác mỉm cười:

    - Anh biết là anh nấu ngon. Em không cần phải khen ngợi anh vậy đâu!

    - Em nói là thơm, chứ đâu nói là ngon. Anh tự hào cái gì chứ?

    Câu trả lời của nó làm Nae ngay tức khắc im bặt. Ngặt nỗi, anh không thể giết chết nó ngay thôi. Thảo nào lại là em gái Aki, khiến người khác phải đau đầu mà. Giỏi! Anh nhất định sẽ tìm cách dạy dỗ nó.

    Biết Nae giận nó cũng không nói gì thêm. Vừa lúc đang đói, nên nó không ngại mà cầm đũa gấp thức ăn bỏ mồm. Cơ mà mùi vị đúng là khác một trời một vực với vẻ ngoài nha. Bởi vậy người ta có câu Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong là đúng mà. Hình như, Nae định ám sát nó thì phải? Thịt kho mà cứ như là chè ấy == Quan sát bộ mặt trầm ngâm của nó, Nae khó hiểu nghiêng đầu:

    - Sao hả? Ngon đến mức em chỉ còn biết im lặng hay sao? Nói xem, ngon lắm có phải không?

    Anh hỏi, giọng điệu đầy tự tin. Từ từ đặt đũa lại vị trí cũ, gương mặt nó biến sắc:

    - Ngon cái đầu của anh! Chúng rất là kinh dị! -Nó nhăn mặt cảm thán, sau đó đứng nhanh dậy- Đây là thịt kho, chứ không phải là chè đâu. Ngon! Thì anh tự ăn đi! -Nói rồi, nó nhanh chóng quay người bỏ đi. Đưa mắt nhìn theo sau, Nae nuốt cục tức vào lòng.

    - Đúng thật là..

    * * *

    10: 00 pm

    Từ sáng đến giờ nó vẫn chưa có một hột cơm nào bỏ bụng đúng là không thể chịu đựng được mà >< Biết vậy lúc đó, nó ở lại đó ăn cơm với Nae thì tốt rồi. Bây giờ đói, mà chỉ có thể ăn vặt, nó thật sự là không cam tâm nha. Kiểu này, thì nó có mà chết sớm thôi ==

    - Làm sao bây giờ? Hay là.. mình đi nhờ Nae nấu mì cho mình đi. Nhưng mà mình đã lỡ nói, sẽ không ăn bất cứ thứ gì mà anh ta nấu rồi. Bây giờ, mình làm sao có thể đi hạ mình chứ! Nhưng mà, mình rất đói..

    Ngước mặt lên trần nhà, nó một mình đọc thoại. Rốt cuộc thì bây giờ, nó có nên đi nhờ Nae không?

    Cũng cùng lúc đó thì:

    *Cạch*

    Nghe thấy tiếng cửa phòng được ai đó đẩy vào, nó theo bản năng kéo chăn trùm kín mít vờ ngủ. Nae từ từ bước vào trong, sau đó khép chặt cửa mỉm cười, rồi đi về phía tủ đầu giường đặt nhẹ tô mì xuống. Anh cũng biết nó đói từ lâu rồi. Chỉ là, không muốn hạ thấp lòng kiêu ngạo đi nhờ anh thôi.

    - Khuya rồi! Ăn mau rồi ngủ!

    Căn dặn xong, anh nhanh chóng quay người bỏ đi. Lúc này nó cũng từ từ kéo chăn xuống một khoảng, sau đó khẽ bĩu môi:

    - Đừng có mơ là em cảm ơn anh!
     
  6. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 5: Sự trở về của Aki

    Bấm để xem
    Đóng lại
    SÁNG HÔM SAU

    - Woa~toàn là truyện tranh mà mình thích. Như vậy, thì mình nhất định phải mua hết chúng về! Thử xem, Nae có dám mắng mình không?

    Sau khi đã bỏ trốn thành công khỏi tay Nae, nó tiếp tục với công việc đi mua truyện tranh về đọc. Lúc trước nó có một kho tàng truyện tranh luôn ấy chứ. Nhưng mà bị mấy tên hắc ám kia tịch thu hết rồi còn gì. Thành ra, nó chỉ còn biết tự sinh tự diệt thôi ==

    Ở BÊN NGOÀI

    Dừng lại trước nhà sách, Nae đặt hai tay lên hong rồi cúi xuống thở dốc. Con nhóc chết tiệt này, rốt cuộc đã bỏ đi đâu rồi chứ? Hại anh phải tìm nó như một thằng điên a. Rồi lấy lại tinh thần ngước nhìn lên, anh bất giác cau mày. Đây không phải là nhà sách hay sao? Anh thường nghe Won nói, sở thích của nó vốn dĩ là đọc truyện. Không lẽ, mỗi lần nó trốn học, đều là chạy đến đây sao? Uầy, như vậy thì anh dễ xử rồi. Đây là bằng chứng hữu hiệu nhất để buộc tội nó nha. Chậc, nó chết chắc rồi.

    - Để anh nắm được đuôi của em rồi nhé! Lần này, anh tuyệt đối không nể mặt em nữa đâu!

    Khẳng định xong, Nae nhanh chóng chạy vào trong xem tình hình. Và đúng như anh dự đoán, nó cùng lúc cũng đang ở bên trong. Nhưng không phải chứ? Còn là bước ra cùng một người con trai khác sao? Trông cả hai, cứ như thân nhau từ trước vậy == Đứng chứng kiến cảnh tượng kia hồi lâu, gương mặt Nae bỗng khó coi hơn bao giờ. Ừ thì, anh đang không biết rõ cảm xúc của mình nữa.

    - Tuyên Thy!

    Ai kia lớn tiếng gọi nó. Bất ngờ dừng lại, rồi đưa mắt nhìn về người đang bước đến, nó đứng hình. Chết rồi! Tại sao Nae lại tìm ra nơi này?

    - Nae! -Nó cười- Sao anh lại biết em ở đây? -Nó tiếp tục cười. Người bên cạnh nó lúc này nhìn Nae, rồi đưa mắt nhìn lại nó cau mày. Hình như, anh đang làm kì đà cản mũi a.

    - Còn cười? -Ai kia hằn học đưa tay kéo nó về phía mình, rồi hùng hồn bước đến nhìn thẳng vào người đối diện- Cậu và con bé rốt cuộc là mối quan hệ gì? Có phải con bé trốn học đến đây, là bị cậu xúi giục không? -Anh tra khảo. Ngơ ngác trước câu hỏi của Nae, đôi mày Jubin bỗng chau lại. Không phải chứ? Anh có như vậy sao?

    - You đang nói gì vậy? Tôi.. -Chỉ tay vào mình- Xúi giục con bé bỏ học sao? -Rồi chỉ tay vào nó. Nó đưa mắt nhìn Nae, rồi quay sang Jubin cười trừ. Nếu nó không chùn, thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi nha.

    - Jubin! Cảm ơn anh vì đã giúp tôi trả tiền những quyển truyện này! Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ bù đắp cho anh! Tạm biệt!

    Đứng phía sau Nae, nó nói nhỏ, rồi chậm chạp xoay người đi. Hướng mắt nhìn theo bóng dáng đang lén lút mà rời đi, anh lắc đầu:

    - Nếu không phải cậu xúi giục con bé, thì tại sao hai người lại đi chung chứ? Cậu có biết cậu như vậy, sẽ khiến con bé không nên người hay không?

    - Ơ tôi..

    - Tôi cái gì mà tôi chứ! Cậu đừng giải thích hay biện minh cho hành vi của mình. Chuyện này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!

    -..

    * * *

    MỘT LÚC SAU

    - Về đến..

    Giọng nói thánh thót của ai kia nói đến đây bỗng đột nhiên dừng lại. Nó cắn chặt môi, sau đó cúi đầu lủi thủi bỏ lên phòng. Nhưng cùng thời điểm đó, thì người mà nó vừa lướt ngang đã đưa tay giữ nó lại. Giật mình nhìn lại anh, nó cười trừ:

    - Aki!

    Giọng nói nó ngày một nhỏ đi khi gọi tên anh. Người con trai trước mặt lúc này không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi lên, rồi kéo mạnh nó vào người mình. Sau đó, cúi khuôn mặt anh tuấn của mình đặt xuống vùng cổ nó hôn nhẹ, rồi nhanh chóng buông ra:

    - Tiểu bảo bối, em lại trốn học?
     
  7. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 6: Chỗ dựa vững vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em..

    Nó lấp lửng khi nghe được câu hỏi từ miệng anh. Bây giờ, nó phải làm thế nào đây? Nếu Aki biết được nó lại trốn học mà đi mua truyện tranh, thì anh sẽ phản ứng thế nào? Hơn nữa, còn phải nhờ vào tiền của người khác? Như thế, liệu anh có mắng nó một trận không?

    - Không sao! Tội này tính vào Nae là được rồi!

    - Thật sao? -Đưa đôi mắt trong veo nhìn Aki, nó hét lớn. Anh không nói gì, chỉ bất giác gật đầu- Aki! Anh đúng là chỗ dựa vững vàng của em. Tuyên Thy yêu anh nhất! -Vòng hai tay xiết chặt người con trai đối diện, nó phấn khích. Anh xiết chặt nó hơn, sau đó khẽ mỉm cười. Là yêu anh nhất sao? Con bé này ngây thơ thật!

    - Được rồi!

    Anh nói, rồi từ từ để nó ra xa mình. Sau đó, cúi xuống lòn hai tay qua chân nó bế lên. Nằm gọn trong vòng tay anh, nó đâm ra hiếu kỳ:

    - Aki! Anh muốn làm gì?

    Im lặng trước câu hỏi ngớ ngẩn của nó, anh theo phản xạ bế nó vào bên trong. Dừng trước bàn ăn, Aki từ từ đặt nó xuống, rồi cẩn thận kéo ghế. Nhìn anh, rồi đến nhìn vào những món ăn đặt trên bàn, nó cười:

    - Đưa balô cho anh! -Anh tiếp tục nói. Đưa mắt nhìn lên anh, nó ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, nhanh chóng đưa balô cho anh. Nhận lấy balô từ nó, đôi mày Aki chợt nheo lại. Con nhóc này từ khi nào mang nhiều tập sách đến nặng vậy chứ? Không đúng! Trong đây nhất định có vấn đề. Nhưng làm sao đây? Anh đâu thể như Won ra tay với nó chứ- Trông cũng khá nặng nhỉ? -Aki nhướng mày, rồi từ từ đặt balô của nó sang ghế trống kế bên mình- Mau lên, ngồi xuống đi! -Người con trai tiếp tục nhắc nhở. Nó cười tươi, sau đó ngồi xuống đối diện với Aki. Cha! Toàn là những món mà nó thích nha. Nếu vậy, nó không cần phải khách sáo với anh rồi. Vì ít ra, anh là người duy nhất không chấp nhất nó. Thục nữ hay không, nó cũng mặc kệ.

    - Nhìn chúng là bụng em cứ réo lên rồi! Aki, chúng ta ăn đi có được không?

    Cầm lấy đũa, nó đưa khuôn mặt phấn khích nhìn sang anh hỏi. Trong ánh mắt, lại hiện rõ lên sự thèm thuồng. Người đối diện lúc này cười tươi, sau đó lắc nhẹ đầu:

    - Không phải là chúng ta! Mà còn, có một người khác nữa. Thật ra, thì anh cũng không muốn người này phá hỏng niềm vui của mình chút nào. Nhưng mà phải làm sao đây? Anh cũng không còn lựa chọn nào khác. Cho nên..

    Bỏ lửng câu, đôi mắt anh lại bất giác hướng theo hướng dẫn lên lầu. Nó vì hiếu kỳ, nên cũng nhìn theo anh.

    *Cộp*

    *Cộp*

    * * *

    Bước xuống cầu thang ngay lúc này là một chàng trai vô cùng đẹp nha. Anh sở hữu mái tóc màu xanh, và một đôi mắt màu đen láy. Dáng vẻ thư sinh, cùng trang phục ở bên ngoài đầy chỉnh tề. Bên cạnh đó, anh còn chọn cho mình một chiếc kính cận vô cùng phù hợp với khuôn mặt. Nhìn vào người con trai đó hồi lâu, nó có cảm giác bản thân bị tê liệt hoàn toàn. Trời à! Chỉ mới một tuần không gặp, mà Won đã trở thành một người hoàn toàn khác rồi sao? Nó đúng là có chút không nhận ra nha. Rồi đứng dậy thật nhanh, nó theo phản xạ chạy ùa về phía Won. Người phía sau là Aki lúc này cũng đứng dậy, sau đó nhìn về cảnh tượng đối diện chau mày. Không phải nó chứ? Bình thường đâu bị trai đẹp thu hút đâu. Đặc biệt là Won. Nó cũng đã từng hứa, anh là duy nhất không phải sao? Sao bây giờ, lại vì Won mà bỏ rơi anh chứ? Thật là..

    - Sao hả nhóc? Sắp không nhận ra người anh này rồi sao? -Ai kia hỏi, rồi cúi xuống đặt hai cánh tay lên vai nó- Anh thay đổi. Vậy còn em, em đã ngoan ngoãn hơn chưa? Một tuần vừa qua, Nae đối xử với em thế nào hả? -Anh tiếp tục hỏi. Nó nhìn Won hồi lâu, sau đó mỉm cười trừ. Anh thì thay đổi đến mức nó không sắp nhận ra. Còn nó, cũng có thay đổi thành tiến bộ ấy chứ. Mà là, tiến bộ trong khâu trốn học. Nếu đồn ra bên ngoài, thì Tuyên Gia biết giấu mặt đi đâu đây? Rồi quay lại phía Aki, nó cầu cứu. Anh nhìn nó, sau đó thì thư thả ngồi xuống ghế. Cái tội thấy trăng quên đèn, thì bây giờ tự chịu đi ha. Biết là cầu cứu không thành công, nó tiếp tục quay lại Won cười cười:

    - Đừng nói chuyện này nữa có được không Won? Em đói bụng lắm rồi!

    Ai đó diện cớ. Anh từ từ thu tay về, sau đó đặt vào trong túi quần gật đầu:

    - Được rồi! Đi thôi!

    - Dạ!

    Nó đáp, rồi ngoan ngoãn bước theo sau Won đến bàn ăn. Đưa mắt nhìn sang cô bé đang ngồi kế bên anh trai, Aki đâm ra không hài lòng. Không phải chứ? Anh đang tạo cơ hội cho Won sao? Không được! Chuyện này không thể nào!

    - Tuyên Thy! Mau qua đây với anh! Bên của Won không hợp phong thủy với em!

    Ai kia lên tiếng nói. Nó đưa mắt nhìn Won, rồi nhìn sang Aki chớp chớp mắt. Cái gì mà không hợp phong thủy chứ? Không phải lúc nãy, anh còn chọn chỗ này cho nó sao?

    - Nhưng mà lúc nãy anh..

    - Không nói nhiều, mau qua đây!

    - Dạ được!

    Nó ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhanh chóng bước sang phía Aki. Đẩy nhẹ gọng kính lên, Won bất giác lắc đầu. Thằng nhóc này, xem ra cũng rất giỏi tranh giành với anh a. Nhưng không sao! Anh rất rất rộng lượng mà.

    Thế là, bữa cơm trưa diễn ra một cách suôn sẻ. Nhưng cho đến thời khắc này:

    - Cái con nhỏ chết tiệt! Tốt nhất em đừng để anh nhìn thấy được. Nếu không, anh nhất định giết chết em!

    Nae hét lớn. Ngay lập tức, nó không hẹn mà nhận được hai cặp mắt nhìn viên đạn. Nhìn Aki, rồi nhìn lại Won, nó cười trừ:

    "Ôi cuộc sống bình yên của mình.."
     
  8. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 7: Chỗ dựa vững vàng 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cái tên chết bầm! Hôm nay anh dám chửi tôi sao? Tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!

    Nó lẩm bẩm chửi Nae. Won trầm ngâm nhìn Aki, sau đó nhìn sang nó chau mày:

    - Giữa em và Nae rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

    Im lặng hồi lâu, cuối cùng Won cũng không chịu được mà hỏi. Nhưng khi nghe được câu hỏi khó này, thì nó có cảm giác bản thân đang lâm vào tình thế bí. Nếu nó nói ra tất cả, thì không phải sẽ lại bị anh phạt quỳ gối nữa sao? Không! Nó rất ghét cảm giác đau đớn thấu xương đó.

    - Em..

    Nó ấp úng, rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn sang người bên cạnh mình cầu cứu. Nhưng không! Nó chỉ nhìn thấy Aki đang thưởng thức bữa ăn trưa một cách ngon lành. Không phải chứ? Anh rõ ràng là muốn chơi khâm nó đây mà!

    - TUYÊN THY! EM RA ĐÂY NGAY CHO ANH!

    Nae ở bên ngoài tiếp tục hét. Nó lần này không còn cách nào khác, đành đứng dậy đặt bát và đũa lại ngay ngắn lên bàn, điệu bộ có chút khó coi. Nae dám chửi nó sao? Để xem nó xử anh ra sao!

    - Hì, giữa em và Nae thật ra có chút hiểu lầm. Giải quyết xong, em nhất định sẽ quay lại. Hai người dùng bữa ngon miệng, hihi.

    Nhìn Won, nó giải thích, rồi nhanh chóng chạy vụt ra phòng khách. Khẽ đưa mắt nhìn theo sau, Aki trong bất giác mỉm cười. Quan sát thấy nụ cười hàm ý của em trai, Won có chút hiếu kỳ:

    - Mày biết chuyện gì đúng không?

    PHÒNG KHÁCH

    Đứng xoay lưng về phía nó, Nae đặt hai tay lên eo mà hít lấy hít để bầu không khí trước mặt. Anh phải nói, là vô cùng tức giận nha. Nếu không phải vì nó không giải thích, thì anh đâu mất mặt như thế này. Nếu như anh mà không phải nể mặt Won, thì anh đã lột da nó lâu rồi.

    Rồi nhẹ nhàng xoăn hai bên tay áo lên, nó cũng làm hành động tương tự người trước mặt là chống hai tay lên eo, sau đó thì nghiêng đầu hỏi:

    - Anh là đang rất tức giận tôi có phải không?

    Nghe thấy giọng nói của nó ở phía sau, Nae theo phản xạ quay đầu lại. Còn phải hỏi sao? Anh chưa giết nó là may mắn cho nó rồi còn gì. Bởi vậy mới nói, anh là một người vô cùng nhân từ chứ.

    - Em còn dám hỏi anh câu này sao? Đáng lý ra khi nhìn thấy anh tức giận, em phải biết nhẹ nhàng xin lỗi không phải sao? Chữ thầy cô dạy em, rốt cuộc em đã bỏ nó ở đâu hết rồi hả? -Ai kia được nước lấn tới. Nghe đến đây, gương mặt nó càng khó coi hơn. Xin lỗi anh sao? Chắc nó không bị thiếu muối i ốt chứ? - Con nhỏ này! Đừng có ở đó mà trừng mắt nhìn anh. Em có tin, anh móc mắt em ra không? Hả? -Ai kia không chịu được dở giọng đe dọa. Nó hừ nhẹ một cái, rồi thu hẹp khoảng cách hiện tại với Nae.

    - Có giỏi thì anh làm thử xem! Có việc nhỏ như vậy mà đã đòi giết chết tôi. Anh nghĩ anh lớn hơn tôi, thì muốn làm gì cũng được chắc? Lạc Tường Nguyên, anh nghe cho rõ đây: Anh là đồ xấu xa! Đồ đáng ghét! Anh là tên đáng ghét nhất trên đời!

    Nó vừa mắng vừa dồn hết bao nhiêu bực tức của mình khi đánh vào người Nae. Nae lúc này không hề trốn tránh nó. Mà ngược lại, anh còn đứng yên cho nó đánh. Trong lòng lúc bấy giờ, lại có gì đó rất thích thú. Việc tức cười nhất mà anh biết, chắc chắn không phải là việc đọc nhầm một quyển truyện kinh dị với một quyển ngôn tình. Mà đó là: Một đứa dù bản thân rất yếu đuối, nhưng vẫn ra sức đánh người khác. Haizzz.. Phải diễn tả cảm giác này theo phương thức gì đây?

    Rồi ngưng việc đánh Nae, nó cúi người xuống thở dốc. Chưa thấy tên nào như cái tên này hết á. Bị người khác đánh, mà vẫn đứng đó cười toe toét a.

    - Sao rồi? Đã đỡ hơn rồi chứ?

    Để hai tay trước ngực, Nae chế giễu hỏi. Nó lúc này hít thở một hơi thật sâu, rồi từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh:

    - Đồ..

    "Không được! Mình đã đánh anh ta, rồi cũng đã mắng anh ta. Nhưng mà, anh ta thật chất là nhường mình. Nếu bây giờ mình còn manh động, thì mình sẽ chết rất khó coi. Không được! Mình không thể để Nae đi nói với Won chuyện đó được! Nhưng mà, mình không thể hạ thấp đi xin lỗi anh ta. Rốt cuộc, mình phải làm sao mới đúng đây?"

    Nó bắt đầu lâm vào tình thế do dự khi suy nghĩ đến Won. Nếu để anh biết, thì có thần tiên cũng khó cứu nó a. Nhưng mà, nó còn Aki không phải sao?

    - Đỡ hơn cái đầu của anh đó! Anh làm tôi thật sự phát điên lên mà. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa. Nếu chuyện đó anh để Won biết được, tôi sẽ không tha cho anh đâu!

    - Rốt cuộc đó là chuyện gì vậy?

    *GIẢI THÍCH:

    - Thứ nhất: Dù là anh em một nhà với nhau. Nhưng mà về cách xưng hô, thì cả hai đã quen gọi là Mày và xưng Tao từ nhỏ nhé các cậu :3

    - Thứ hai: Tại sao trong chương 7 Tuyên Thy lại xưng Tôi với Nae? Tại vì trong chương trước lúc mà Nae mắng nó, thì nó cũng đã trở mặt thành thù với anh luôn ^^

    - Thứ ba: Nhiều cậu hỏi tớ Aki tên gì? Ừm, biết ổng họ Tuyên trước đi ha :))
     
  9. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 8: Chỗ dựa vững vàng 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm thanh quen thuộc truyền thẳng vào nơi tai làm nó trong bất giác giật mình. Người vừa hỏi câu đó, không phải chính là ông anh kính mến của nó hay sao? Xong, lần này Aki sẽ chuẩn bị hậu sự cho nó là cái chắc..

    Rồi nhẹ nhàng xoay người lại đối diện Won, nó tiếp tục với công việc cười trừ. Còn riêng về phía Nae, anh dường như cũng lâm vào tình thế cười không được, mà khóc cũng không xong.

    Đáng lý ra anh phải vui mới đúng chứ! Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Aki trở về, anh lại không tài nào vui nổi. Phải chăng, là anh đang sợ hãi điều gì ư?

    Trầm ngâm nhìn nó rồi đến nhìn sang Nae, Won chau mày:

    - Hẹn nhau im lặng sao? Không phải lúc nãy hai đứa, vẫn còn hùng hồn khi cãi nhau lắm hay sao? Hả? -Để hai tay trước ngực, anh nghiêm giọng. Nó lúc này nhìn sang Aki, chỉ thấy anh bình thản mỉm cười. Bà nó, giờ nào rồi mà anh còn bình tĩnh như vậy chứ? - Tuyên Thy, nói anh biết, rốt cuộc là chuyện gì vậy? -Chuyển con ngươi lạnh lùng sang nó, anh vẫn không bỏ ý định tiếp tục hỏi. Nó vừa nghe dứt câu hỏi của Won, liền sợ sệt lùi lại phía sau. Won thật đáng sợ! Mỗi lần anh nghiêm giọng, nó đều không thể nói rõ ràng với anh.

    Rồi đưa tay kéo nó về phía sau mình, Nae bước đến đối mặt Won mỉm cười:

    - Chỉ là..

    - Nae, anh không được nói! Nếu không, tôi không bao giờ tha thứ cho anh đâu!

    Nó hét. Aki ghé mắt nhìn sang nét mặt khó coi của cô em gái mình, liền theo phản xạ lắc đầu. Con ngốc này, dù trời có sập xuống đi chăng nữa, thì vẫn còn anh đứng ra đỡ cho nó rồi còn gì? Hơn nữa nhìn nét mặt của Nae như vậy, làm sao có thể nói ra việc nó liên tục bỏ học chứ? Chưa gì mà đã TỰ VẠCH ÁO CHO NGƯỜI XEM LƯNG rồi.. Anh có nên nói, nó là một đứa đại ngốc không?

    - Nae, mặc kệ nó! Tao muốn mày nói tiếp, rốt cuộc đó là chuyện gì vậy?

    Vẫn kiên trì với quyết định của mình, anh nhìn thẳng vào Nae rồi lặp lại câu hỏi. Phải nói một điều rằng, nó bây giờ đang bối rối tột cùng a. Nae rất giận nó, nhất định thế nào anh sẽ nói ra. Còn về phần Aki luôn im lặng như vậy, thì làm sao có thể làm bia đỡ đạn cho nó chứ? Xong, lần này nó không xong thật rồi!

    - Thật ra..

    - Thật ra chuyện này không có gì cả. Chỉ là con nhóc, lỡ tay làm hỏng một phát minh trong phòng thí nghiệm của mày thôi. Cũng vì lý do này, mà Nae đã cố tình uy hiếp con nhóc sẽ nói ra với mày. Cho nên Tuyên Thy, con bé mới căng thẳng như vậy. Chuyện này chỉ có như vậy thôi. Đúng không Nae? -Quả là cao thủ, kể cả là bao che nha. Aki sau khi cướp lời của Nae xong, liền bước đến trước mặt nó mỉm cười. Sau đó, đưa tay ra kéo cô nhóc đang sắp khóc vào người mình- Nhóc con, anh không làm em mất mặt chứ? Sao hả? Tâm trạng đã thoải mái hơn chưa? -Cúi khuôn mặt điển trai xuống gần vành tai nó, anh hỏi khẽ. Nó lúc này mừng rỡ như nhặt được vàng nên cũng không biết nói gì. Chỉ là trong lòng thầm mắng: Anh thật xấu xa thôi!

    Đưa mắt quan sát cảnh tượng đang xảy ra, mặt Nae và Won ngay lập tức biến sắc. Cái thằng chết tiệt, dám ôm người công khai không chút ngượng như vậy à?

    "Aki, mày giỏi lắm!"

    Xiết chặt hai nắm tay, Nae cảm thán xong liền bỏ đi. Won đẩy nhẹ gọng kính lên, sau đó phát ra tiếng thở dài thường thược. Trong chuyện này, thật sự đơn giản như lời Aki đã nói sao? Anh cũng thừa biết, Aki luôn luôn đứng ra bao che khi nó làm sai mà. Rốt cuộc thì bây giờ, anh nên tin tưởng ai đây?

    - Khụ, đủ rồi! Buông ra chút cho tao nhờ!

    Ai đó không chịu được lên tiếng. Nghe được những lời muốn nghe, khóe môi Tuyên Dịch Hy bỗng nhếch lên. Chậc, ông anh này của anh, cũng có lúc khó chịu à?

    - Được thôi! Nhưng mà để xem tiểu bảo bối này của tao, có chịu buông tao ra không đã!

    Aki đáp lại Won với vẻ thích thú. Đúng vậy! Một khi mà Aki đã chủ động ôm nó, thì nó chả bao giờ để anh đẩy ra, trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Còn trường hợp đối diện với khuôn mặt nghiêm khắc của Won hiện giờ, thì nó thà giữ chặt Aki còn hơn.

    Nét mặt của Hiếu Phong ngày một khó coi hơn, khi biết được nó không chịu đẩy Aki ra mà ngược lại còn kiên trì xiết chặt lấy em trai mình. Anh thừa nhận là anh khó chịu, anh ganh tỵ và anh tức giận. Nhưng mà, anh cũng không thể không thừa nhận một điều rằng: Nó vốn dĩ thích Aki hơn anh

    - Tuyên Thy, em có nghe anh nói hay không hả? Em không biết giữa một nam và một nữ, không được va chạm nhau quá nhiều hay sao? Hơn nữa, người đó còn là anh trai của em!

    Viện cớ, tất cả chỉ là viện cớ thôi. Anh vì muốn nó buông Aki ra mà vô thức nói ra những điều bản thân không muốn nói. Nhưng mà làm sao đây? Anh không còn cách nào khác tách nó ra khỏi Aki ngoài cách này.

    - Phải rồi, mình quên mất nữa! -Áp khuôn mặt vào lồng ngực Aki, nó lẩm bẩm rồi chủ động đẩy mạnh anh ra- Cơm vẫn còn chưa ăn xong, bây giờ em đi ăn trước đây! Tạm biệt hai người! -Nói rồi, nó theo phản xạ liền cắm đầu mà chạy một mạch vào trong. Nếu nó mà không chạy đi, thì thế nào cũng bị cả hai ăn tươi nuốt sống cho mà xem..

    P/s: Tiết lộ tên Aki cho các cậu rồi nhé: -* Hôm nay đến đây thôi :))
     
  10. Vũ Hà

    Bài viết:
    1,981
    Chương 9: Như cách anh đã làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa ăn, nó như một con thiêu thân không biết trời biết đất mà chạy ùa lên phòng để tránh mặt Won. Bây giờ trời cũng đã ngã chiều. Nằm dài trên giường, gương mặt nó chẳng còn chút được gọi là sinh khí. Thỉnh thoảng, lại lăn qua lăn lại rồi ủ dột chau mày. Nếu nó cứ tiếp tục né tránh anh, thì cũng có lúc anh phát hiện ra điều nó đang giấu thôi. Hay là chi bằng, nó tự đi nhận tội nhỉ? Nhưng không được! Không phải là tự đi tìm được chết rồi sao? Không không! Nó không thể ngốc nghếch như vậy được. Dù anh có đánh chết nó, nó cũng không được nói ra.

    Thế là sau một lúc vật vã với đống suy nghĩ, nó cũng tìm ra được phương hướng cho mình. Nhưng vừa mới chắc nịch được bấy nhiêu, thì tiếng gõ cửa kia lại khiến nó bừng tỉnh.

    - Tuyên Thy, mau mở cửa cho anh!

    Là giọng của Won một trăm phần ngàn nha. Sao anh lại tự tìm đến nó nhỉ?

    Rồi đặt nhẹ gấu teddy sang một bên, nó mệt mỏi bước xuống giường, sau đó đi nhanh về phía cửa.

    *Cạch*

    - Anh hai, có chuyện tìm em sao? -Mở rộng cánh cửa ra, nó nhìn người trước mặt e dè hỏi. Trông anh lúc này thật đáng sợ a. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Hơn nữa, một trăm phần ngàn là đang có gì đó không vui. Chả nhẽ, chuyện đó anh đã biết rồi? - Anh hai, sao anh không trả lời em vậy? Bộ anh có chuyện gì không vui hả? -Buông vội chốt cửa xuống, nó tiếp tục hỏi anh bằng âm điệu run run. Won lúc này chau mày, rồi tiến gần hơn với nó một chút.

    - Em còn dám hỏi anh câu này sao? Em có biết em cứ tiếp tục nói dối, sẽ dần trở thành một thói quen xấu hay không hả?

    Anh gắt. Nó giật mình, lùi lại về phía sau vài bước. Thái độ Won như vậy, là đã biết rồi sao?

    Cười nhẹ, nó liên tục lắc đầu:

    - Không có! Em không có nói dối anh!

    Nó giải thích, rồi bất giác xoay lưng lại phía Won:

    "Bây giờ mình phải làm sao đây? Aki không có ở đây, mình rất sợ"

    - Còn nói là không có nói dối anh sao? Vậy tại sao những lúc anh không có ở đây, em lại không ngoan ngoãn đến lớp hả? -Won ở sau nó tiếp tục gắt. Giật mình quay lại nhìn vào anh, nó lo sợ lắc đầu- Đừng tưởng Aki bao che cho em, thì anh không dám phạt em. Em đã quên tất cả những gì đã hứa với anh rồi sao? Em nghĩ đó vốn dĩ là trò đùa hả? Nae nói anh không tin. Nhưng mà bây giờ anh thật sự phải tin, em bị Aki chiều hư rồi. Càng ngày càng không có phép tắc. Nơi đó là một nơi tốt, vậy mà em vẫn ngang bướng trốn học. Rốt cuộc thì em muốn anh phải làm sao đây? -Nó chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị Won mắng như tát nước vào mặt. Mà cũng đúng thôi, nó ngang bướng như vậy, thì ai mà không giận chứ? Nhưng Won không hiểu cho nó, nơi đó là một nơi tốt sao?

    Cắn chặt môi, nó cúi gằm mặt xuống cam chịu. Dù sao cũng bị mắng, anh cứ mắng cho đã đi.

    - Em nghĩ em im lặng thì anh sẽ bỏ qua việc làm của em sao? Từ trước đến giờ em biết rõ anh rất thương em, kể cả việc gì anh cũng chiều theo ý em. Nhưng em cũng nên biết một điều rằng: Mọi thứ đều sẽ có giới hạn của nó. Lần này là em không đúng, anh nhất định phải phạt em!

    Nó gần như hỗn loạn khi nghe được những lời chắc nịch từ miệng Won. Anh sẽ phạt nó sao? Phải. Anh nói được thì anh sẽ làm được. Lần này, nó không qua khỏi rồi. Thay vì phải ủy mị cầu xin anh. Chi bằng, nó ngoan ngoãn làm theo thì tốt hơn.

    - Dạ được!

    Vẫn cúi mặt, nó đáp. Won thở dài rõ một hơi, rồi gật gật đầu:

    - Vào phòng sách quỳ gối ngay cho anh. Khi nào em biết được mình sai ở đâu, thì hả đến gặp anh!

    Anh nhấn mạnh. Xiết chặt hai nắm tay, nó vẫn giữ với tư thế cúi mặt. Sau đó, thì cảm nhận vó gì đó cay cay đang chảy.

    - Hức, em biết rồi!

    - Khóc sao? -Won cười khẩy- Anh sẽ không như mọi khi hễ nhìn thấy em khóc, là sẽ ngốc nghếch dỗ dành đâu. Nên nhớ từ đây đến sáng mai, nếu em không nghĩ thông suốt, thì cứ tiếp tục mà quỳ ở đó! -Nói rồi, Won lùi lại phía sau vài bước rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Đợi cho cánh cửa phòng ngày một được khép đi, nó mới dám ngẩng đầu lên đưa tay lau nước mắt. Tại sao anh không hiểu được nó đang nghĩ gì chứ? Môi trường nghiêm khắc đó, còn đáng sợ hơn khi nhìn thấy ma. Tại sao, anh vẫn có thể cương quyết như vậy?

    * * *

    Mười giờ đêm..

    Trước cửa phòng sách Nae và Won đã đứng ở đó nhìn nó mà nhíu mày. Anh cố tình phạt nó như vậy, là muốn nó biết rõ mình sai ở điểm nào. Vậy mà, nó vẫn không thể nào bỏ được cái tính ngang bướng đó. Thà chấp nhận quỳ gối, chứ không chịu đến lớp. Anh đang nghĩ, rốt cuộc trong đầu nó là đang chứa gì?

    Thấy Won gần như sắp không chịu đựng được, Nae theo phản xạ thở dài:

    - Mày giận cũng vô ích. Quỳ lâu như vậy mà vẫn không chịu đi học, dù mày có giết chết nó cũng vậy thôi!

    - Không phải, mày luôn rất không vui với thái độ của nó với mày sao? Sao tự dưng lại nói giúp vậy?

    Quay lại Nae, Won nhướng mày. Nae lúc này tặc lưỡi một cái, rồi lúng túng quay mặt sang phía khác, cười nhẹ:

    - Dù gì nó vẫn là trẻ con. Đúng là đôi lúc làm tao phải tức điên, nhưng thật ra con bé không xấu. Mày nghĩ mày phạt nó như vậy, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mày sao? Không đâu! Nếu để Aki biết được, nhất định nó sẽ không tha cho mày!

    Nae chắc nịch nói. Nghe xong, Won bất giác mỉm cười:

    - Bớt nói nhãm! Nếu có nó ở đây, tao cũng sẽ làm vậy thôi!

    - Được rồi! Mày là nhất! Tao đi ngủ đây!

    Nae quay lại nhướng mày với Won, rồi nhanh chóng bỏ đi. Không gian hiện tại lúc bấy giờ, dần rơi vào cái khoảng lặng tĩnh mịch. Nó chỉ nghe được tiếng xào xạc của gió thổi. Sau đó, là cảm nhận vị trí ở đầu gối đang đau. Đau, một cách không thể nào kiểm soát được. Giá như, giá như có Aki ở đây thì quá tốt rồi. Anh cũng sẽ như lúc đó, như lúc đó mà đứng ra nói đỡ cho nó. Dù anh biết rõ, cách đó chỉ tội làm nó hư thêm. Nhưng mà, đó là cách đối xử riêng của anh. Còn Won, vẫn đúng cách mà anh ấy đã làm.

    - Won, em sẽ không đến đó! Cho dù, anh có giết chết em!

    Nó đâu biết những lời nói của nó lúc này lại là một liều thuốc độc đả kích Won. Anh vẫn ở đấy, và càng trở nên tức giận.

    - Nếu em muốn, anh sẽ chiều theo ý của em vậy!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...