Chương 10: Chiếc bánh kem vòng quanh thế giới
Tôi nhớ sau khi tan học, tôi bình tĩnh hồi tâm lại bắt đầu điều tra vụ án trong suy tưởng. Khi mơ màng ngủ có một bóng hình nào đấy, đầu đội mũ len, áo thun đơn giản, quần jean short và một đôi giày hiệu Nike rất có phong cách. Anh ta cầm cái bánh lên, nghiên cứu một chút rồi cho vào trong miệng.
Lúc ấy tôi chỉ mơ hồ nên cho rằng có thể đọc tiểu thuyết nhiều nên mộng cũng là chuyện bình thường vả lại quyển sách tôi úp trên mặt cũng che nửa tầm nhìn. Vì thế, tôi cũng quên bẳng đi chuyện ấy và cuộc điều tra trong suy tưởng chấm dứt tại đấy.
Bây giờ nhìn anh ta có chút quen mắt, rất giống hình tượng trong mơ năm đó. Chỉ là hiện tại trang phục không giống, chỉ mỗi mũ len và đôi giày Nike. Nhưng tôi cũng không thể sỗ sàng hỏi trực tiếp được mà có hỏi thì anh ta trả lời không phải thì mất mặt chết đi được có khi còn nhầm tưởng là mê trai.
Tôi lại suy nghĩ vẩn vơ rồi. Cũng tại đầu óc ngớ ngẩn thế này nên chả ai thèm làm bạn với tôi. Đôi khi ngốc cũng là một cái tội. Tôi chợt nhớ ra một điều quên hỏi anh ta mua loại bánh gì, tôi tự cốc đầu mình đem một phần bánh Cheese cake ra.
Tôi đặt trên bàn, cười hì hì hỏi:
"Đây là phần bánh tặng, mời anh thưởng thức. Không biết anh đến tiệm là mua bánh ngọt hay là đặt trước."
Ôi, chỉ là cử chỉ nhấc tay khuếch một miếng bánh cho vào trong miệng mà đẹp trai mê người, không những thế toàn thân còn tỏa ra khí chất ngời ngời. Anh ta vừa thưởng thức vừa trả lời tôi:
"Tôi muốn mua một cái bánh để ăn mừng. Cô làm lớn một chút vì chúng tôi hơi đông người. Tôi nghe nói tiệm của cô sẽ trang trí theo yêu cầu của người đặt đúng không."
Tôi vui sướng, tiệm của mình nổi tiếng rồi à. Ngay cả người nước ngoài cũng biết:
"Phải, bình thường tôi sẽ dựa trên sở thích của khách hàng mà sáng tạo, nếu khách hàng đặc biệt yêu cầu tôi sẽ làm theo. Đương nhiên giá sẽ hơi đắt một chút."
"Được, vậy cô trang trí theo kiểu quả địa cầu. Đặc biệt là của các nước Ấn, Singapore, Pháp, Canada, HongKong, Indonesia. Như vậy, được chứ."
Tò mò làm bánh
Tôi nhớ một chút rồi trả lời vâng, không thành vấn đề.
Tôi vào bếp tức tốc làm bánh kem cho anh ta. Khi đã cho trứng, bột mì, sữa, nước cam ép đánh đều, tôi lấy máy đánh trứng bật công tắc lên thì nó chẳng hoạt động.
Không phải là hỏng rồi chứ, tôi loay hoay nghiên cứu xem cái máy đánh trứng bị gì.
Rồi tôi nhìn qua máy nướng bánh. Thì ra là mất điện. Tôi chửi thầm, mất lúc nào không mất lại mất ngay lúc này.
Tôi kiểm tra cầu giao, nhiều khi dùng quá tải cầu giao tự động ngắt. Nhưng nó ở trên tường hơi cao, tôi nhấc ghế rồi mà vươn lên vẫn chưa tới. Tôi hơi sợ độ cao nên không dám đứng thẳng trên ghế chỉ ở dưới bậc thang.
Đột nhiên, một bàn tay trắng to lớn đẩy cầu giao lên. Tôi có thể cảm nhận được một thân hình cao lớn đang ở ngoài sau tôi. Tôi quay lại nhìn anh ta với ánh mắt sao anh lại xuất hiện ở đây.
Anh nhún vai, bất đắc dĩ chỉ vào ti vi:
"Tôi đang xem chương trình, ti vi đột nhiên bị tắt. Tôi đến kiểm tra thấy nó chẳng bị gì, mà phía trên máy lạnh cũng tắt. Tôi xuống gọi cô thì thấy thế này nên tiện thể giúp cô thôi."
Tôi gật đầu, hiểu ý:
"Cảm ơn anh. À, mà anh uống hết trà chưa để tôi thay ấm khác."
Anh cười cười rồi nói nhỏ:
"Không cần đâu, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
Tôi nhìn anh, nhướn mắt ý bảo anh nói đi, thì anh ta nói rằng:
"Dù sao tôi ở bên ngoài rất chán, cô cho tôi ở trong này xem cô làm bánh được không? Vả lại nếu cô cần giúp gì tôi có thể giúp cô mà."
Vừa nghe anh ta nói xong, nỗi nghi ngờ trong tôi trỗi dậy. Anh ta không phải là gián điệp của chủ tiệm kế bên cài vào đây để học bí kíp đấy chứ. Làm khách sao không ra ngoài kia hưởng thụ đi, ở trong này xem làm bánh gì chứ.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã nói lên quá rõ ràng, anh ta phân bua:
"Tôi không phải là kẻ học trộm nghề của người khác. Tôi chỉ là một tình nguyện viên đến Việt Nam mà thôi."
Sao tôi có thể vì một lời khẳng định như thế mà xóa tan nỗi nghi ngờ trong lòng. Với lại dạo này có rất nhiều kẻ lừa đảo với khuôn mặt điển trai chết người này.
Thấy tôi vẫn chưa tin, anh ta móc ra thứ gì đó từ ba lô rồi biện minh:
"Tôi tên là Taylor Thai, đây là passport của tôi. Còn đây là Visa, tôi chỉ ở đây 3 tháng rồi sau đó quay trở về nước. Tôi mới đến Việt Nam, ngồi chờ chán quá nên tôi chỉ muốn nhìn cô làm bánh. Hoàn toàn là thú vui thôi, cô tin rồi chứ."
Thái La
Lúc ấy tôi chỉ mơ hồ nên cho rằng có thể đọc tiểu thuyết nhiều nên mộng cũng là chuyện bình thường vả lại quyển sách tôi úp trên mặt cũng che nửa tầm nhìn. Vì thế, tôi cũng quên bẳng đi chuyện ấy và cuộc điều tra trong suy tưởng chấm dứt tại đấy.
Bây giờ nhìn anh ta có chút quen mắt, rất giống hình tượng trong mơ năm đó. Chỉ là hiện tại trang phục không giống, chỉ mỗi mũ len và đôi giày Nike. Nhưng tôi cũng không thể sỗ sàng hỏi trực tiếp được mà có hỏi thì anh ta trả lời không phải thì mất mặt chết đi được có khi còn nhầm tưởng là mê trai.
Tôi lại suy nghĩ vẩn vơ rồi. Cũng tại đầu óc ngớ ngẩn thế này nên chả ai thèm làm bạn với tôi. Đôi khi ngốc cũng là một cái tội. Tôi chợt nhớ ra một điều quên hỏi anh ta mua loại bánh gì, tôi tự cốc đầu mình đem một phần bánh Cheese cake ra.
Tôi đặt trên bàn, cười hì hì hỏi:
"Đây là phần bánh tặng, mời anh thưởng thức. Không biết anh đến tiệm là mua bánh ngọt hay là đặt trước."
Ôi, chỉ là cử chỉ nhấc tay khuếch một miếng bánh cho vào trong miệng mà đẹp trai mê người, không những thế toàn thân còn tỏa ra khí chất ngời ngời. Anh ta vừa thưởng thức vừa trả lời tôi:
"Tôi muốn mua một cái bánh để ăn mừng. Cô làm lớn một chút vì chúng tôi hơi đông người. Tôi nghe nói tiệm của cô sẽ trang trí theo yêu cầu của người đặt đúng không."
Tôi vui sướng, tiệm của mình nổi tiếng rồi à. Ngay cả người nước ngoài cũng biết:
"Phải, bình thường tôi sẽ dựa trên sở thích của khách hàng mà sáng tạo, nếu khách hàng đặc biệt yêu cầu tôi sẽ làm theo. Đương nhiên giá sẽ hơi đắt một chút."
"Được, vậy cô trang trí theo kiểu quả địa cầu. Đặc biệt là của các nước Ấn, Singapore, Pháp, Canada, HongKong, Indonesia. Như vậy, được chứ."

Tò mò làm bánh
Tôi nhớ một chút rồi trả lời vâng, không thành vấn đề.
Tôi vào bếp tức tốc làm bánh kem cho anh ta. Khi đã cho trứng, bột mì, sữa, nước cam ép đánh đều, tôi lấy máy đánh trứng bật công tắc lên thì nó chẳng hoạt động.
Không phải là hỏng rồi chứ, tôi loay hoay nghiên cứu xem cái máy đánh trứng bị gì.
Rồi tôi nhìn qua máy nướng bánh. Thì ra là mất điện. Tôi chửi thầm, mất lúc nào không mất lại mất ngay lúc này.
Tôi kiểm tra cầu giao, nhiều khi dùng quá tải cầu giao tự động ngắt. Nhưng nó ở trên tường hơi cao, tôi nhấc ghế rồi mà vươn lên vẫn chưa tới. Tôi hơi sợ độ cao nên không dám đứng thẳng trên ghế chỉ ở dưới bậc thang.
Đột nhiên, một bàn tay trắng to lớn đẩy cầu giao lên. Tôi có thể cảm nhận được một thân hình cao lớn đang ở ngoài sau tôi. Tôi quay lại nhìn anh ta với ánh mắt sao anh lại xuất hiện ở đây.
Anh nhún vai, bất đắc dĩ chỉ vào ti vi:
"Tôi đang xem chương trình, ti vi đột nhiên bị tắt. Tôi đến kiểm tra thấy nó chẳng bị gì, mà phía trên máy lạnh cũng tắt. Tôi xuống gọi cô thì thấy thế này nên tiện thể giúp cô thôi."
Tôi gật đầu, hiểu ý:
"Cảm ơn anh. À, mà anh uống hết trà chưa để tôi thay ấm khác."
Anh cười cười rồi nói nhỏ:
"Không cần đâu, tôi có chuyện này muốn nói với cô."
Tôi nhìn anh, nhướn mắt ý bảo anh nói đi, thì anh ta nói rằng:
"Dù sao tôi ở bên ngoài rất chán, cô cho tôi ở trong này xem cô làm bánh được không? Vả lại nếu cô cần giúp gì tôi có thể giúp cô mà."
Vừa nghe anh ta nói xong, nỗi nghi ngờ trong tôi trỗi dậy. Anh ta không phải là gián điệp của chủ tiệm kế bên cài vào đây để học bí kíp đấy chứ. Làm khách sao không ra ngoài kia hưởng thụ đi, ở trong này xem làm bánh gì chứ.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã nói lên quá rõ ràng, anh ta phân bua:
"Tôi không phải là kẻ học trộm nghề của người khác. Tôi chỉ là một tình nguyện viên đến Việt Nam mà thôi."
Sao tôi có thể vì một lời khẳng định như thế mà xóa tan nỗi nghi ngờ trong lòng. Với lại dạo này có rất nhiều kẻ lừa đảo với khuôn mặt điển trai chết người này.
Thấy tôi vẫn chưa tin, anh ta móc ra thứ gì đó từ ba lô rồi biện minh:
"Tôi tên là Taylor Thai, đây là passport của tôi. Còn đây là Visa, tôi chỉ ở đây 3 tháng rồi sau đó quay trở về nước. Tôi mới đến Việt Nam, ngồi chờ chán quá nên tôi chỉ muốn nhìn cô làm bánh. Hoàn toàn là thú vui thôi, cô tin rồi chứ."
Thái La
Chỉnh sửa cuối: