1 người đang xem
1504 13
Những bức thư đạt giải Nhất cuộc thi viết thư quốc tế UPU – Những xúc cảm nhân văn nhất về cuộc đời! – Phần 5

Ba bức thư - bài dự thi hay nhất, xuất sắc nhất của Cuộc thi viết thư Quốc tế UPU

lần thứ 45 (năm 2016) và lần 46 (năm 2017)

GpOaDRb.png

Trước đây, giải thưởng quốc tế sẽ được trao tại trụ sở Liên minh Bưu chính Thế giới (Bern - Thụy Sĩ) bởi lãnh đạo Liên Hợp Quốc; UPU và UNESCO

Bắt đầu từ năm 2018, cuộc thi lần thứ 47, Ban Tổ chức Quốc tế sẽ trao giải Nhất, Nhì, Ba Quốc tế tại trụ sở Liên Minh Bưu chính Thế giới. Giải Nhất vẫn sẽ được trao trực tiếp cho thí sinh; riêng giải Nhì và Ba sẽ được Ban tổ chức trao cho Đại sứ nước có học sinh đoạt giải tại Thụy Sĩ.

Các giải thưởng Quốc tế hằng năm đều được chọn lọc rất kỹ càng bởi Ban giám khảo cấp Quốc tế.

Dưới đây, bài viết xin giới thiệu tới bạn đọc ba bài dự thi hay nhất, xuất sắc nhất.

1, Bài dự thi hay nhất thế giới, đạt Huy chương Vàng Cuộc thi viết thư Quốc tế UPU lần thứ 45 năm 2016

Chủ đề cuộc thi lần này là: Hãy viết một bức thư cho chính mình năm 45 tuổi

- Thật hãnh diện khi Bài dự thi đạt Huy Chương Vàng cấp Quốc tế - Cuộc thi lần này là bạn Nguyễn Thị Thu Trang của nước VIỆT NAM chúng ta đấy các bạn ạ!

Nguyễn Thị Thu Trang là học sinh lớp 9B, Trường THCS Nguyễn Trãi, Nam Sách, Hải Dương. T rong bài thi, Thu Trang đã hóa thân thành cậu bé Aylan Kurdi- người thiệt mạng trên bờ biển Bodrum, Thổ Nhĩ Kỳ trong chuyến vượt biển cùng gia đình để viết thư cho chính mình vào năm 45 tuổi.

Bức thư đoạt giải Nhất của học sinh Việt Nam khiến nhiều đại biểu quốc tế bật khóc.

Dưới đây là nội dung bài dự thi:

28/11/2017​

Thiên đàng, ngày 1/1/2016

Xin gửi lời chào tới anh bạn tương lai của tôi!​

Vậy là gần bốn tháng kể từ ngày tôi rời xa dương thế. Có lẽ sự từ giã trần thế quá sớm khiến tôi trưởng thành hơn để hôm nay tôi viết bức thư này cho anh. Tôi – bé Aylan Kurdi, 3 tuổi, người Syria – được cả thế giới biết đến với giấc ngủ vĩnh hằng trên bờ biển Bodrum, Thổ Nhĩ Kỳ, viết cho anh – là tôi của tổi 45 còn sống nơi trần thế.

[HIDETHANKS=1]Nghe có vẻ vô lý anh nhỉ? Tôi đã chết thì làm gì có anh! Nhưng tại sao lại không thể khi mọi thứ đều trong một giấc mơ – cả tôi và anh. Những thiên thần sẽ giúp tôi gửi bức thư này đến anh!

Anh bạn thân yêu! Giờ đây tôi đang ở trên thiên đàng – một thế giới kỳ diệu và lung linh biết mấy. Nơi này chẳng có ngày hay đêm. Mặt trời, vầng trăng và cả những vì sao lấp lánh cùng nhau tỏa sáng, không gian lúc nào cũng trong veo như pha lê. Mẹ và anh trai tôi đang mỉm cười cùng những linh hồn khác. Chúng tôi không có quốc gia.. không phải di cư, không phân biệt tôn giáo, không có khủng bố hay bạo lực.. Tất cả đều như nhau – những linh hồn bay nhẹ nhõm, thanh thành và bình yên.

Giờ đang là giao thừa. Từ trên đây, chúng tôi có thể ngắm nhìn cả trái đất. Ngắm nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trong màn đêm và lắng nghe tiếng chuông ngân vang. Dưới đó là những mảng màu tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những mảng màu tương phản. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng, lại có những mảng tối im lìm đâu đó. Tiếng chuông lẫn trong tiếng sóng, hạnh phúc ở cùng với bất hạnh, thù hận đi liền với tình yêu.. Chao ơi, cuộc sống nơi trần thế! Giờ tất cả đã quá xa vời..

Anh bạn tuổi 45 ơi, anh còn nhớ chứ! Chúng ta theo cha mẹ chạy trốn khỏi chiến tranh và bạo lực đẫm máu nơi quê nhà Kobani với giấc mơ về "miền đất hứa" ở trời Âu. Vậy mà, giấc mơ ấy chấm dứt chỉ 20 phút sau khi chiếc thuyền khởi hành. Biển dậy sóng, thuyền lật úp, bàn tay bé nhỏ của tôi buông rời tay mẹ. Tôi đã vật lộn với những con sóng, đã cố bấu víu lấy sự sống mong manh, đã vẫy vùng trong tuyệt vọng. Nhưng đứa bé 3 tuổi thì có thể làm được gì giữa biển cả mênh mông trong đêm tối mịt mù? Và rồi.. biển cả rộng mở đón tôi vào lòng. Biển cả cũng rất khoan dung khi thay vì nhấn chìm tôi đã đưa tôi vào bờ, nằm yên trên cát. Hẳn anh còn nhớ hình ảnh của tôi khi ấy. Bé bỏng. Áo màu đỏ và quần xanh lam. Chân đi giày. Hai tay xuôi theo chiều chân. Tôi nằm trên bãi biển. Mặt úp xuống bờ cát hiền hòa như đang say ngủ. Xung quanh, những con sóng vỗ về. Một giấc ngủ dài. Vĩnh viễn.

Hình ảnh tôi được chia sẻ rộng rãi trên các trang mạng xã hội, các phương tiện truyền thông. Họ đã nói những gì? "Thảm họa nhân đạo mang tính toàn cầu", "Biểu tượng của nỗi đau mà người dân Syria phải hứng chịu cũng như nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi nỗi đau ấy" rồi "khiến thế giới câm lặng" hay "thức tỉnh lương tri".. Và đây không phải là cách người ta "cường điệu hóa" hay "thi vị hóa" một cái chết. Đây là sức lay động từ một cái chết và là cách người ta làm dịu lại nỗi đau. Nhưng dù thế nào đi nữa thì một sự thật vẫn luôn hiện hữu. Một cuộc đời đã chấm dứt. Đứa trẻ mãi mãi tuổi lên 3. Tôi và gia đình đã sống sót qua mưa bom bão đạn ở Syria bất ổn, nhưng lại bỏ mạng khi đang trên đường tìm một nơi bình yên khác để sống. Cái chết quá sức đau đớn và quá sức vô lý. Chao ôi, 3 năm – một cuộc đời! Giá không có chiến tranh và bạo lực, giá tôi được đi trên chiếc thuyền chắc chắn hơn; giá bố mua được cho tôi chiếc áo phao, giá các nước châu Âu mở rộng đường biên giới; giá như.. thì có lẽ tôi đã không phải chết!

Giờ thì thân xác tôi đã được trở về nơi quê nhà. Một hành trình trở về đất mẹ gian truân, nhọc nhằn. Nhưng là trở về sau khi đã chết. Trở về cái nơi mà tôi đã tháo chạy. Trở về chỉ đề nằm dưới lòng đất. Đúng là một kiếp người dạt trôi, một phận người bèo bọt!

Nhưng anh ạ, dù sao thì tôi cũng được nhiều người biết đến, được an ủi. Còn hàng nghìn, thậm chí còn hàng triệu cái chết khác thì sao? Hàng nghìn người di cư đã bỏ mạng khi vượt Địa Trung Hải, hàng nghìn đứa trẻ đã chết vì đói, vì rét, vì bệnh tật, hàng trăm người đã chết vì khủng bố. Có những người biết là sẽ chết khi phải vượt biển di cư nhưng không làm khác được. Một người đồng hương Syria của tôi đã viết thế này trước khi chết chìm anh ạ. "Cảm ơn biển cả đã chào đón chúng tôi mà không đòi hỏi visa.. mà không hỏi tôn giáo của tôi là gì..". Thế đấy, có những cái chết được người ta xoa dịu. Có những cái chết được người ta tưởng nhớ. Nhưng cũng có những cái chết bị bỏ rơi, quên lãng. Chao ôi, chỉ có chết mới hết bất công sao? Hay đến chết cũng chưa hết bất công?

Và từ nơi đây, từ trong đau đớn tột cùng của một đứa trẻ đã chết từ trong yên bình, nhẹ nhõm nơi thiên đàng, tôi viết thư cho anh – là tôi, 45 tuổi còn sống nơi trần thế. Anh sẽ hỏi sao không phải một độ tuổi nào khác? Anh bạn, tôi chọn anh – tuổi 45 – là bởi khi ấy ta đã định vị được bản thân trong cuộc đời. Khi tôi 45 tuổi, còn sống – là anh – ta sẽ thế nào nhỉ? Một ông bố? Một công chức bình dân? Hay một nhân vật có khả năng thay đổi thế giới? Anh biết đấy, Steve Jobs của Apple cũng là một người di cư. Và ta sẽ sống ở đâu? Trở về quê hương Syria hay ở miền đất hứa trời Âu? Thế giới khi ấy sẽ ra sao/ Có như thiên đàng tôi đang sống? Tuổi 45 ngỡ sẽ đến như một lẽ tự nhiên ư? Không! Có những tuổi 45 mãi mãi chỉ là ước mơ không thành hiện thực. Ai sẽ cho tôi và những đứa trẻ như tôi tuổi 45? Ai sẽ cho chúng tôi cuộc đời? Làm sao để tất cả mọi người đều có tuổi 45, tuổi 55 và hơn thế nữa? Câu hỏi ấy ai sẽ trả lời cho tôi, thưa anh!

Thân ái!​

Tôi – là anh từ trên thiên đàng.​
[/HIDETHANKS]

2, Phần 2: Hai bài dự thi hay nhất Cuộc thi viết thư Quốc tế UPU lần thứ 46 năm 2017

Chủ đề của cuộc thi lần này là: Hãy tưởng tượng bạn là cố vấn cho Tổng Thư ký mới của Liên hợp quốc; vấn đề toàn cầu nào bạn sẽ giúp ông ấy xử lý trước tiên và giải quyết vấn đề đó như thế nào?

Vấn đề nóng hổi toàn cầu hàng năm đều tập trung vào những vấn đề thời sự đang đặc biệt được quan tâm, hoặc những vấn đề đang được coi là mục tiêu của nhân loại, như đói nghèo, biến đổi khí hậu, chiến tranh, đại dịch HIV/AIDS.

Cố vấn cho Tổng Thư ký mới của Liên hợp quốc sẽ là người giải quyết các đề toàn cầu nóng bỏng cần được ưu tiên xử lý trong thế giới hiện đại với Ngài ngài Antonio Guterres (nguyên Thủ tướng Bồ Đào Nha, lãnh đạo tổ chức Cao ủy về người tị nạn của LHQ trong nhiều năm) là Tổng thư ký mới của LHQ (thay ông Ban Kin Moon).

- Bài dự thi đạt Huy Chương Vàng cấp Quốc tế - Cuộc thi UPU lần này là bạn học sinh có tên là Giordano Palacios, 14 tuổi đến từ Cộng hòa Togo.

Trong bài thi, bạn ấy viết thư cho Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc nói với về nạn tảo hôn. Dưới đây là nội dung bức thư mang tầm vóc nhân loại:

Ngày 20 tháng 3 năm 2017.

Ngài Antonio Guterres

Tổng Thư Ký Liên Hợp Quốc​

Bác Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc kính mến,

[HIDETHANKS=1]Cháu tên là.. cháu.. tuổi và sống tại Thành phố, nước.. Hệt như bất kỳ thiếu nữ nào khác, cháu mơ ước về đám cưới hoàn mĩ, với một chiếc váy cưới lóng lánh ánh trắng tinh khôi và chàng trai hoàn hảo kề bên. Cháu mơ về một bữa tiệc tự chọn dài vô tận, về khoảnh khắc tung hoa, về hai chiếc nhẫn cưới còn đẹp hơn cả những viên kim cương. Cháu ước có được đám cưới hoàn mĩ ấy, dù đó chỉ là một giấc mơ, vì trước khi đến tuổi lấy chồng cháu còn rất nhiều thời gian và cháu hạnh phúc vì điều đó! Với cháu có lẽ đó đúng là một giấc mơ nhưng với những người khác thì lại là một thực tế hãi hùng. Thực tế ấy hiển hiện hằng ngày với những cô gái trẻ không thể tự bảo vệ được mình. Mỗi năm, có đến hơn 15 triệu bé gái tuổi từ 15 trở xuống bị ép hôn với người lớn hơn mình 3 lần tuổi.

Thưa Ngài Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc, đến đây chắc chắn bác đã nhận ra rằng rằng cháu muốn nói với bác về nạn tảo hôn.

Tảo hôn là hành động ép cưới một đứa trẻ, cả về lý lẫn tình, chưa đủ tuổi kết hôn. Tảo hôn là hậu quả của những hủ tục ăn sâu bén rễ, sự nghèo khó, kém hiểu biết, mang thai sớm hoặc do thiếu hiểu biết về pháp luật. Những nước nghèo và kém phát triển thường bị tác động nhiều nhất, nạn nhân thường là các bé gái từ 15 tuổi trở xuống. Các bạn ấy lấy chồng để tạo ra mối thông giao chiến lược đôi bên cùng có lợi với các gia đình khác. Họ kết hôn vì truyền thống, thứ khiến cho cha mẹ họ không còn lựa chọn nào khác. Họ kết hôn vì họ bị xem là một gánh nặng và sẽ bớt đi một miệng ăn. Họ kết hôn bởi vì.. bởi vì.. và bởi vì..

Giải pháp, duy nhất với nạn tảo hôn này, là giáo dục. Giáo dục giúp trẻ em của ngày hôm nay, sẽ là những người lớn của ngày mai, hiểu ra rằng những hủ tục lạc hậu bắt họ phải ép gả con gái họ sớm là bất công và nghèo đói không phải lý do để bào chữa, nhất là khi những người được gả quá già so với họ. Tuy nhiên, giáo dục có lẽ sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có tiền. Những nước kém phát triển thường nghèo đói, thiếu thốn tiền của để tạo nên các phương tiện giáo dục tốt cũng như tuyển mộ các giáo viên có năng lực. Họ dựng lên những ngôi trường chất lượng thấp. Do vậy, sự viện trợ đối với các nước kém phát triển cần phải tăng thêm để những quốc gia này có thể tạo dựng lại nền móng đã bị mất cả về khía cạnh người làm giáo dục lẫn cơ sở hạ tầng giáo dục. Nhưng ngay giờ đây, các nước này cần phải được khuyến khích củng cố luật pháp chống lại nạn tảo hôn. Khi các gia đình kết thúc phiên tòa xử tội ép gả con gái khi tuổi còn quá nhỏ, họ thường được phóng thích mà không bị buộc tội gì vì họ có thể hối lộ quan tòa và cảnh sát. Chưa kể là hệ thống luật pháp thường quá khoan dung với những vụ kiện kiểu như này đến thế nào. Và, trớ trêu thay, dù thiếu tiền đến mức trước tiên phải tống gả con gái nhưng sau đó bố mẹ họ lại phải nai lưng kiếm tiền để đút lót những người thực thi pháp luật. Họ bị nhốt trong một chiếc vòng luẩn quẩn và chỉ có bác, ngài Tổng Thư Ký Liên Hiệp quốc mới có đủ khả năng để giúp họ tìm ra lối thoát ngay hôm nay.

Ngài Tổng Thư Ký à, cháu hy vọng rằng đóng góp nhỏ bé của cháu sẽ giúp được bác gì đó khi bác lên kế hoạch công việc cho nhiều năm sắp tới và hy vọng rằng bác sẽ xóa bỏ được hoàn toàn cái hủ tục lạc hậu và vô nhân tính là tục tảo hôn kia.

Kính thư

Cháu..​
[/HIDETHANKS]

- Bài dự thi đạt giải nhất cấp Quốc gia, giải khuyến khích cấp Quốc tế- Cuộc thi Viết thư Quốc tế UPU lần thứ 46 năm 2017

Bài dự thi đạt giải nhất cấp Quốc gia, giải khuyến khích cấp Quốc tế - Cuộc thi lần này Nguyễn Đỗ Huyền Vi, THCS Tây Sơn, Quận Hải Châu, Đà Nẵng


3Gne5Ug.jpg

Bằng sự hiểu biết sâu sắc về tình hình người tị nạn trên thế giới, với lý luận sắc bén, thuyết phục, bức thư của Huyền Vi đã cuốn hút người đọc và người nhận thư khi đưa ra những vấn đề thực tiễn đã, đang xảy ra với người tị nạn: "Ông thấy ý tưởng này của cháu thế nào? Ông hãy viết thư cho cháu, mình sẽ trao đổi thêm cho thấu đáo ông nhé!"

Dưới đây là nội dung bức thư của bạn ấy:

Ngày 1 tháng 1 năm 2017.

Kính gửi ông Antonio Guterres!​

Hôm nay, ông chính thức trở thành Tổng Thư kí thứ 9 của Liên hợp quốc. Cháu gửi đến ông lời chúc mừng sâu sắc nhất và chúc ông giải quyết được nhiều vấn đề nan giải cho thế giới trong nhiệm kỳ của mình.

Tuy mới là học sinh lớp 8 nhưng cháu rất quan tâm đến những vấn đề chính trị của đất nước và thế

[HIDETHANKS=1]giới. Ông Ban Ki-moon nói rằng ông chính là "sự lựa chọn tốt thế giới, cho Liên hợp quốc". Cháu vô cùng ngưỡng mộ ông!

Thưa ông! Ông nhậm chức trong bối cảnh thế giới nhiều biến động: Xung đột đẫm máu, khủng bố hoành hành, biến đổi khí hậu, sự thay đổi vai trò của Mỹ trên thế giới dưới thời Donald Trump.. nên cháu rất ủng hộ khi ông tuyên bố: "Đã tới lúc cần phải đấu tranh vì hòa bình".

Trước đó, trên cương vị người đứng đầu Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR), ông được mệnh danh là "người bảo trợ không mệt mỏi cho người tị nạn". Cháu biết nỗ lực của ông rất lớn, nhưng đây là bài toán quá khó của toàn cầu. Tại sao bà Merkel, Thủ tướng Đức mở cửa biên giới đón người tị nạn, lại bị lên án vì tạo ra những thách thức an ninh; hay ông Obama nhận 10.000 người tị nạn, cũng bị chỉ trích vì kẻ khủng bố sẽ trà trộn vào? Trái lại, ngôi làng giàu nhất châu Âu – làng Oberwil Lieli (Thụy Sĩ) chấp nhận nộp phạt 300.000 USD thay vì nhận 10 người tị nạn Syria, cũng bị cáo buộc phân biệt chủng tộc; hay ông Donald Trump ban lệnh cấm nhập cư với người tị nạn Syria và 6 nước khác, lại cũng bị phản đối gay gắt? Mỗi người đều có lí riêng, nhưng chẳng lẽ hễ ai không có nhà đều mất quyền được chở che? Chẳng lẽ mầm sống sắp héo khô lại không cần những giọt nước mát? Cháu không nghĩ ông hay bất cứ ai có lương tri trên Trái đất lại ngồi yên chấp nhận điều đó! Nhưng cháu cũng nghĩ dù ông và Liên hợp quốc có nỗ lực chừng nào cũng không thể giải quyết bài toán tị nạn theo hướng cũ từ trước đến nay.

Bởi vậy, cháu xin được làm cố vấn cho ông, đưa ra một ý tưởng vừa giải quyết bài toán tị nạn, vừa rất nhân văn. Xin ông dành ít phút lắng nghe cháu ông nhé!

Ý tưởng của cháu xuất phát từ việc tỷ phú Ai Cập Naguib Sawiris mua đảo tặng người tị nạn. Chính bức ảnh cậu bé Aylan 3 tuổi nằm úp mặt bên bờ biển Thổ Nhĩ Kì đã thức tỉnh ông ta. Ông đặt tên đảo là Aylan, xây nhà cửa, trường học, bệnh viện, cung cấp thức ăn, điện nước, tạo công việc cho họ. Ý tưởng này đã được cơ quan UNHCR đồng tình và hợp tác tiến hành. Mặc dù còn nhiều rào cản, nhưng cháu tin rằng, nếu quyết tâm, chúng ta có thể biến dự án này thành hiện thực. Với cách này, các bên tham gia đều có lợi.

Bên thứ nhất, hàng triệu người tị nạn sẽ nhận được sự sống, sự bình yên. Và khi điều kiện sống ở đất nước họ tốt hơn, họ có thể trở về quê hương mình bất cứ lúc nào.

Bên thứ hai, châu Âu và Mĩ sẽ không phải đau đầu và tranh cãi về người tị nạn, không nhận thì vô nhân đạo, nhận thì rắc rối về an ninh.

Bên thứ ba, người mua đảo cho người tị nạn sẽ được lưu danh hậu thế. Cháu đồng quan điểm với ông Sawiris rằng, ai góp vốn mua đảo đều hưởng lợi vì họ sẽ được nhận cổ phần, trở thành một đối tác trong dự án này. Sau khi hòn đảo đã hoàn thiện như một thành phố xinh đẹp, lợi nhuận từ kinh tế, văn hóa, xã hội, du lịch.. quả là rất lớn cho người đầu tư về lâu dài.

Bên thứ tư, quốc gia bán đảo thu được khoản lợi không nhỏ. Nếu họ ngần ngại khi phải tiếp nhận một đảo người tị nạn vào quốc gia mình thì có thể bán đứt và hòn đảo lập thành quốc gia riêng có quyền tự trị độc lập.

Ông thấy ý tưởng của cháu thế nào? Ông cứ viết thư cho cháu, mình sẽ trao đổi thêm cho thấu đáo ông nhé!

Và việc cuối cùng của chúng ta là tìm những tỉ phú có tiềm năng, kêu gọi họ cùng bắt tay với Liên hợp quốc đầu tư vào dự án nhân đạo này.

Thưa ông, ông Sawiris xếp vị trí 557/1810 tỉ phú thế giới, mà ông ấy đã tự tin mua đảo tặng người tị nạn, nên cháu tin sẽ tìm được 5 người đồng thuận với dự án này, thế là đủ cho số người tị nạn của thế giới. Những tỉ phú khác có thể góp vốn cổ phần. Cháu tư vấn giúp ông 5 tỉ phú này nhé: Ông Bill Gates, CEO Microsoft; ông Warren Buffet, CEO hãng Berkshire Hathaway; ông Mark Zuckerberg, CEO Facebook; ông Jeff Bezos, CEO Amazon; anh em Koch, CEO tập đoàn công nghiệp Koch Industries.

Họ có điểm chung là cam kết dành 99% tài sản cho hoạt động từ thiện. Cháu sẽ giúp ông viết thư cho các tỉ phú này. Cháu tin họ đều hào hứng với dự án của ông cháu mình; từ đó, sẽ mang lại thay đổi tích cực cho cuộc sống của hàng triệu người, giải quyết được bài toán khó cho Liên hợp quốc, châu Âu và Mĩ.

Cháu xin kết thúc bức thư của mình bằng lời cô bé 7 tuổi ở Syria, Bana Al-Abed: "Ông Trump kính mến, cấm người tị nạn là rất tệ! Nếu điều đó là đúng, cháu có ý tưởng này cho ông: Hãy làm cho các quốc gia khác hòa bình". Chúng ta yêu hòa bình, đang hành động vì hòa bình, để không còn người tị nạn rời bỏ quê hương phải không ông?

Cố vấn nhỏ tuổi của ông!

Nguyễn Đỗ Huyền Vi, học sinh lớp 8/9​

Trường THCS Tây Sơn, Đà Nẵng[/HIDETHANKS]

Hết phần 5 (Còn nữa)

Mời các bạn đón đọc phần 6 của chủ đề: Những bức thư đạt giải Nhất cuộc thi viết thư quốc tế UPU – Những xúc cảm nhân văn nhất về nhân loại!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back