Chương 2: Ở vậy nuôi con
Lên lớp năm, ông nội là cán bộ thành phố nên trước khi nghỉ hưu ông được tặng cho hai lô đất và cấp nhà cán bộ có công cách mạng. Vì thương mấy mẹ con chúng tôi khó khăn. Ông nhường hết, thế là tôi có được nhà hai tầng khang trang và phòng riêng của mình. Còn mấy lô đất, chính là xuất phát điểm khởi nghiệp của tôi sau này.
Má tôi lúc này vẫn còn trẻ, ông nội kêu đi thêm bước nữa cho có người bầu bạn sớm hôm. Bà cứ ậm ừ cho qua, có mấy thầy giáo đứng tuổi gần nhà cũng đến làm quen. Rồi mua bánh kẹo đồ chơi cho tôi. Khiến tôi rất thích và ao ước được có người cha như vậy.
Má tôi thì luôn dặn dò không được nhận đồ của người lạ. Bà chỉ đi làm, tối lên chùa tụng kinh niệm phật. Khi tôi lên lớp sáu thì bà rước hẳn tượng phật quan âm về nhà để tiện thờ cúng. Tôi có được tặng hai quyển sách về cuộc đời đức phật, ngày xưa chỉ cần có sách là tôi như quên hết mọi thứ xung quanh. Việc đọc đi đọc lại khiến tôi hiểu hơn về suy nghĩ của má. Cảm giác như bà đang buông bỏ dần để có được cuộc sống thanh tịnh, an ổn bên cạnh hai con.
Nhiều khi thấy bà lủi thủi một mình. Mọi việc trong nhà đều qua tay má, nên tôi quyết định tự làm hết những việc mà con trai như tôi có thể làm. Tự giặt đồ, quét nhà, lau nhà. Dọn dẹp nhà cửa. Những việc lớn hơn thì có anh trai. Hai anh em cứ thế thay nhau làm cho má đỡ gánh nặng. Bà thấy vậy thì trong lòng rất vui, nhưng tôi thì vẫn muốn bà đi bước nữa chứ sau này ai cũng có gia đình riêng một mình bà cô đơn thì tội lắm.
Một hôm khi đi cắt tóc, ông chủ quán mới hỏi:
"Nhà mới xây lại, má mi chuẩn bị cưới chồng rồi đó?"
Tôi ngạc nhiên:
"Làm gì có! Ông nội xây cho đó."
"Mi ngu! Xây để cho má mi cưới chồng mới đó."
Lão vửa cắt tóc vừa nói.
"Không! Má giờ đi tu rồi!"
Tôi cãi lại.
"Đi tu gì! Đi cầu duyên đó ông nhỏ ơi!"
Lão vừa cười vừa đưa kéo qua lại trước mặt tôi.
Trong đầu tôi hơi hoang mang, thực sự bấy lâu nay má đi cầu duyên sao?
Lão lại tiếp:
"Mi chuẩn bị cuốn gói ra đường ở đi! Chứ má mi có chồng có con, ai lo cho mi nữa."
Trong lòng tôi lúc này như có lửa đốt. Hôm nay má đi làm ca hai nên mười giờ hơn mới về tới nhà. Anh trai thì ở luôn nhà dì cho tiện việc đi học. Tôi chạy qua hỏi chú Sĩ về việc cuốn gói ra đường ở. Như tát nước theo mưa, tính ông chú này rất kì. Thấy tôi lo lắng việc gì là y như rằng ổng sẽ làm cho nó to hơn nữa. Nào là xem chỉ tay cho tôi, kêu tôi sống cô đơn về già, nghèo không ai yêu.. bla bla. Tôi ngồi khóc ngon lành, miệng mếu máo "Đã nghèo rồi còn không có vợ nữa". Quên luôn cả việc má cưới chồng, tôi cứ thế buồn thiu khóc thút thít.
Đến bữa trưa, dì Năm là em ruột mẹ tôi gọi qua ăn cơm. Nhìn thấy mặt mũi lắm lem, nước mũi nước mắt dính đầy mặt. Dì trợn mắt "Mi đánh nhau hả Lang?"
"Dạ không?"
Tôi mếu máo mắt ươn ướt như sắp khóc to.
"Má sắp lấy chồng! Còn con thì chuẩn bị ra đường ở, sống nghèo khổ cô đơn!"
Tôi nói tiếp mà tiếng khóc cứ nấc lên từng hồi.
Dì lại trợn mắt:
"Con nín đi! Nói linh tinh cái gì rứa? Má con làm chi có cưới ai! Ai nói rứa?"
"Là ông Long cắt tóc với chú Sĩ nói."
Tôi bình tĩnh hơn.
Dì Năm quay qua nạt chú Sĩ:
"Ông ni tào lao ghê! Cứ thích chọc nó."
Thấy điệu cười như được mùa của lão, tôi mới biết mình bị lừa. Lòng không giận dỗi mà chỉ cảm thấy vui vô cùng. Tôi thật sự sợ viễn cảnh má lấy chồng và có con. Giờ thì có cho tôi nhiều quà cáp bánh kẹo, tôi cũng chỉ muốn có má ở bên thôi. Không bao giờ nghĩ đến việc cho má đi lấy chồng nữa.
Tối hôm đó, như mọi hôm tôi nằm đợi má về, chỉ cần nghe tiếng xe là tôi phi ngay xuống sân, nở nụ cười thân thiện nhất. Rồi thò tay vào túi xách lấy ổ bánh mì đã mềm oặt đi (đây là suất ăn khuya họ phát cho má, nhưng bà thường để lại cho tôi). Tôi ôm lấy bà, hôn lên tay, lên mắt.
Thay vì cảm động thì bà nhìn tôi một cách ngạc nhiên đến kinh dị.
"Con bị gì vậy?"
"Có gì đâu! Hôm nay thấy thương má."
Tôi lại tiếp tục nắm tay và hôn lên những vết chai sần.
"Con đánh nhau rồi phải không?"
Má tôi tỏ vẻ mặt lo lắng.
"Không! Con nói là con thương má mà! Má cứ như vậy ở với con thôi nhé! Đừng cưới chồng nghe má?"
Lúc này bà mới vỡ lẽ, má nhìn tôi bằng ánh mắt dạt dào tình thương, khẽ xoa đầu:
"Má giờ chỉ có hai anh em bây thôi! Ở vậy nuôi con! Không biết tụi bây có gia đình rồi có đá má ra đường không nữa?"
"Không bao giờ! Má là tuyệt nhất!"
Tôi xách túi vào trong nhà, lòng vui sướng nhìn bóng dáng của má đứng đó, tuy nhỏ bé nhưng thật to lớn vĩ đại trong lòng tôi.