Bài viết: 85 

Chương 80: Cao Lỗ? Đặng Phi?
Trước mặt tế đàn, Cao Lỗ đứng đó đã được hơn một canh giờ, miệng lâm râm niệm những câu chú dài dòng khó hiểu, sắc mặt tựa như một tu sĩ nhập định. Nếu như Nhất Niệm hoặc Kinh Tuyền có mặt ở nơi đây, sẽ phát hiện nét kỳ quái của Cao Lỗ. Vẻ ngoài thẳng tính nóng nảy ngày thường tuyệt nhiên biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt điềm đạm như trải trăm nỗi bể dâu, khuôn mặt lại không chút khác biệt với khuôn mặt vốn có của Cao Lỗ.
Hai vật báu mà Cao Lỗ dùng để tế lễ cầu thần: Một vật là chiếc móng - vật sở hữu của tộc trưởng Ngư tộc Hải Linh Kỳ, vật còn lại là Cửu Chuyển Tuyền Loa, đó chính là vật báu trong chuyến đi xuống thủy cung hắn giành được không phải bởi vì tài giỏi hay khả năng đặc biệt gì, mà chỉ bởi vì hắn là người có duyên với nó.
Chiếc móng đó vốn dĩ đã trở thành vật sở hữu của Nhất Niệm cướp được từ tay Hải Linh Kỳ, nhưng khi Hải Linh Kỳ thi triển Băng phong Ngư thuật để một mất một còn với Kinh Tuyền, Nhất Niệm vô tình cũng bị rơi vào trong phạm vi thi triển Ngư thuật, chiếc móng lúc ấy văng ra từ trong người Nhất Niệm, tên Đặng Phi đang ẩn mình trong góc khuất thừa dịp không ai để ý đã dấu vội chiếc móng ấy vào trong túi vải đang cất giữ loa phép.
Theo sự hiểu biết kể lại từ tên hòa thượng Đặng Phi, loa phép có mối liên hệ mật thiết với hắn, cũng là vật khai sáng thiên mệnh sắp được thức tỉnh của hắn. Một lần nữa khái niệm thiên mệnh được nhắc lại, hắn không khỏi tò mò là tại sao mọi người cứ nói đến thiên mệnh hay sứ mệnh gì đó, sư phụ Vũ Công cũng vậy, bây giờ đến cả tên Đặng Phi thần bí đó cũng nói thế, cứ như thể đó là một điều dễ dàng trông thấy và dự đoán, điều ấy thật sự đầy mông lung mơ hồ, ngay cả bản thân cũng lòng đầy ngờ vực, ngoài đánh giặc giữ nước và mở mang bờ cõi, một võ tướng như hắn còn có thể gánh vác một trọng trách nào khác cho đất nước?
Tuy nhiên, đó không phải là một điều khiến hắn phân vân nhiều, vì nếu so sánh với điều mà tên Đặng Phi tiết lộ ra thì quả là con voi cánh kiến, mặc dù đi theo sư phụ Vũ Công, những điều kỳ diệu phép màu hắn gặp không ít, nhưng đối với hắn mọi việc khó tin mà hắn đã từng chứng kiến vẫn chưa phải là gì so với thông tin mà tên Đặng Phi đó mang lại. Có lẽ ác cảm của hắn đối với tên đó tác động đến lòng tin của hắn dành cho Đặng Phi, hắn lựa chọn bán tín bán nghi đợi chờ sự xác định kiểm tra lại từ thực tế.
Gió nổi lên phần phật giữa chốn trời quang mây tạnh, sóng sông xô mạnh ở vùng ven bên ngoài như đe dọa nuốt chửng cả một vùng đất liền rộng mênh mông mặc dù khoảng cách giữa hai nơi vẫn khá xa.
Từ trong không trung bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đen tuyền như cuốn hết tất cả mọi vật xung quanh vào trong đó, song song đó hai bóng người một nam một nữ dần dần hiện lên, đó là một cô gái đang thiếp đi tựa vào bờ vai một người đàn ông. Cô gái ấy mặc một bộ y phục đen tuyền, mặc dù đang nhắm nghiền mắt, nhưng đường nét thân hình của cô gái đủ để chứng tỏ nàng là một trang tuyệt sắc khi tỉnh giấc. Người đàn ông một bộ đồ trắng tinh với dáng vẻ làn da, khuôn mặt trông tựa thiên thần, duy chỉ có con mắt trái chi chít như mạng nhện những vết thâm đen quanh hốc mắt làm phá hoại tất cả mọi nét đẹp hài hòa chỉnh thể vốn có, trông vô cùng kinh hoàng và đáng sợ! Người đàn ông xấu xí ấy đang dùng một ánh mắt thâm tình trìu mến dành cho người đẹp đang ngả tựa vào vai mình.
Sự xuất hiện đột ngột của Kinh Tuyền và Nhất Niệm, với một hình dạng dáng dấp không tầm thường bên ngoài, làm cho không khí xung quanh có phần quái dị và kỳ lạ, quân thần Âu Lạc đều bỏ chạy ra xa không dám tiến lại gần, chỉ còn Cao Lỗ vẫn đứng lặng bên tế đàn, đôi mắt lưu chuyển phát sáng chứng tỏ tâm trạng kích động mừng rỡ của hắn khi chứng kiến sự xuất hiện của hai vị khách không mời.
"Thả Nhất Niệm ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống! Đừng tưởng ta không biết là ngươi vừa thi triển xong Ma thuật hoán chuyển! Ma thuật của ngươi hiện tại không thể nào duy trì được lâu, ngươi không còn là đối thủ của ta đâu Kinh Tuyền à!"
"Đặng Phi! Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây với bộ dạng Cao Lỗ! Ngươi định làm gì?" Đặng Phi xuất hiện ở Phong Khê, đây là một việc nằm ngoài dự đoán của Kinh Tuyền, sau khi đặt Nhất Niệm ngồi xuống tựa vào một gốc cây ven đường, hắn nghiến răng khen khét nói: "Đừng phí lời, ngươi có bản lĩnh gì cứ tung hết ra!" Hắn đặt Nhất Niệm ngồi xuống, từ trong hốc mắt bắn ra một sợi tơ, thoắt cái đã lớn như một sợi dây thừng màu đen, bay đến vẽ một vòng tròn quanh Nhất Niệm, nhanh chóng hình thành một kết giới xung quanh cô ấy, không cho ai bén mảng đến gần.
Cao Lỗ cũng chính là Đặng Phi đã phân chia một phần tinh thần trong đầu chẳng nói chẳng rằng, từ trong vạt áo lấy ra một vỏ ốc bé xíu bằng lóng tay, miệng lâm râm đọc chú, chẳng mấy chốc vỏ ốc nở to ra bằng cái chén, cái tô.. cứ thế đến khi nó vụt lớn lên thành một tòa thành uy nghi đồ sộ hình trôn ốc.
* * *
Hai vật báu mà Cao Lỗ dùng để tế lễ cầu thần: Một vật là chiếc móng - vật sở hữu của tộc trưởng Ngư tộc Hải Linh Kỳ, vật còn lại là Cửu Chuyển Tuyền Loa, đó chính là vật báu trong chuyến đi xuống thủy cung hắn giành được không phải bởi vì tài giỏi hay khả năng đặc biệt gì, mà chỉ bởi vì hắn là người có duyên với nó.
Chiếc móng đó vốn dĩ đã trở thành vật sở hữu của Nhất Niệm cướp được từ tay Hải Linh Kỳ, nhưng khi Hải Linh Kỳ thi triển Băng phong Ngư thuật để một mất một còn với Kinh Tuyền, Nhất Niệm vô tình cũng bị rơi vào trong phạm vi thi triển Ngư thuật, chiếc móng lúc ấy văng ra từ trong người Nhất Niệm, tên Đặng Phi đang ẩn mình trong góc khuất thừa dịp không ai để ý đã dấu vội chiếc móng ấy vào trong túi vải đang cất giữ loa phép.
Theo sự hiểu biết kể lại từ tên hòa thượng Đặng Phi, loa phép có mối liên hệ mật thiết với hắn, cũng là vật khai sáng thiên mệnh sắp được thức tỉnh của hắn. Một lần nữa khái niệm thiên mệnh được nhắc lại, hắn không khỏi tò mò là tại sao mọi người cứ nói đến thiên mệnh hay sứ mệnh gì đó, sư phụ Vũ Công cũng vậy, bây giờ đến cả tên Đặng Phi thần bí đó cũng nói thế, cứ như thể đó là một điều dễ dàng trông thấy và dự đoán, điều ấy thật sự đầy mông lung mơ hồ, ngay cả bản thân cũng lòng đầy ngờ vực, ngoài đánh giặc giữ nước và mở mang bờ cõi, một võ tướng như hắn còn có thể gánh vác một trọng trách nào khác cho đất nước?
Tuy nhiên, đó không phải là một điều khiến hắn phân vân nhiều, vì nếu so sánh với điều mà tên Đặng Phi tiết lộ ra thì quả là con voi cánh kiến, mặc dù đi theo sư phụ Vũ Công, những điều kỳ diệu phép màu hắn gặp không ít, nhưng đối với hắn mọi việc khó tin mà hắn đã từng chứng kiến vẫn chưa phải là gì so với thông tin mà tên Đặng Phi đó mang lại. Có lẽ ác cảm của hắn đối với tên đó tác động đến lòng tin của hắn dành cho Đặng Phi, hắn lựa chọn bán tín bán nghi đợi chờ sự xác định kiểm tra lại từ thực tế.
Gió nổi lên phần phật giữa chốn trời quang mây tạnh, sóng sông xô mạnh ở vùng ven bên ngoài như đe dọa nuốt chửng cả một vùng đất liền rộng mênh mông mặc dù khoảng cách giữa hai nơi vẫn khá xa.
Từ trong không trung bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đen tuyền như cuốn hết tất cả mọi vật xung quanh vào trong đó, song song đó hai bóng người một nam một nữ dần dần hiện lên, đó là một cô gái đang thiếp đi tựa vào bờ vai một người đàn ông. Cô gái ấy mặc một bộ y phục đen tuyền, mặc dù đang nhắm nghiền mắt, nhưng đường nét thân hình của cô gái đủ để chứng tỏ nàng là một trang tuyệt sắc khi tỉnh giấc. Người đàn ông một bộ đồ trắng tinh với dáng vẻ làn da, khuôn mặt trông tựa thiên thần, duy chỉ có con mắt trái chi chít như mạng nhện những vết thâm đen quanh hốc mắt làm phá hoại tất cả mọi nét đẹp hài hòa chỉnh thể vốn có, trông vô cùng kinh hoàng và đáng sợ! Người đàn ông xấu xí ấy đang dùng một ánh mắt thâm tình trìu mến dành cho người đẹp đang ngả tựa vào vai mình.
Sự xuất hiện đột ngột của Kinh Tuyền và Nhất Niệm, với một hình dạng dáng dấp không tầm thường bên ngoài, làm cho không khí xung quanh có phần quái dị và kỳ lạ, quân thần Âu Lạc đều bỏ chạy ra xa không dám tiến lại gần, chỉ còn Cao Lỗ vẫn đứng lặng bên tế đàn, đôi mắt lưu chuyển phát sáng chứng tỏ tâm trạng kích động mừng rỡ của hắn khi chứng kiến sự xuất hiện của hai vị khách không mời.
"Thả Nhất Niệm ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống! Đừng tưởng ta không biết là ngươi vừa thi triển xong Ma thuật hoán chuyển! Ma thuật của ngươi hiện tại không thể nào duy trì được lâu, ngươi không còn là đối thủ của ta đâu Kinh Tuyền à!"
"Đặng Phi! Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây với bộ dạng Cao Lỗ! Ngươi định làm gì?" Đặng Phi xuất hiện ở Phong Khê, đây là một việc nằm ngoài dự đoán của Kinh Tuyền, sau khi đặt Nhất Niệm ngồi xuống tựa vào một gốc cây ven đường, hắn nghiến răng khen khét nói: "Đừng phí lời, ngươi có bản lĩnh gì cứ tung hết ra!" Hắn đặt Nhất Niệm ngồi xuống, từ trong hốc mắt bắn ra một sợi tơ, thoắt cái đã lớn như một sợi dây thừng màu đen, bay đến vẽ một vòng tròn quanh Nhất Niệm, nhanh chóng hình thành một kết giới xung quanh cô ấy, không cho ai bén mảng đến gần.
Cao Lỗ cũng chính là Đặng Phi đã phân chia một phần tinh thần trong đầu chẳng nói chẳng rằng, từ trong vạt áo lấy ra một vỏ ốc bé xíu bằng lóng tay, miệng lâm râm đọc chú, chẳng mấy chốc vỏ ốc nở to ra bằng cái chén, cái tô.. cứ thế đến khi nó vụt lớn lên thành một tòa thành uy nghi đồ sộ hình trôn ốc.
* * *