Nhất Niệm Hạnh Phúc - Dương Lang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dương Lang, 22 Tháng chín 2018.

  1. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 30: Người ghế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Niệm ngất đi ven hồ, khi tỉnh lại thấy mình đã nằm trong một căn phòng gọn gàng tinh tươm. Sự bài trí của căn phòng rất đẹp mắt theo kiểu phục cổ, mái ngói rường gỗ, xà khắc tường chạm, đục đẽo bố trí vô cùng công phu tỉ mỉ, đâu đó tỏa mùi hương trầm nức mũi. Cô nhìn xung quanh, bắt đầu lục lọi lại trí nhớ của mình. Mình nhớ là mình đã bị ngất đi khi phải nhỏ máu nuôi bông hoa tà đạo đó, nhưng ai đưa mình tới đây?

    Cô dùng niệm lực nội thị bả vai mình, đóa hoa "ăn thịt người" đó đúng là yêu nghiệt, nó đã nở hoa, lại rủ xuống như một cái chuông ngây thơ vô tội, màu trắng "gai mắt" ngụy trang đi bản chất hút máu của nó.

    "Tiểu thư, cô tỉnh lại rồi à!" Từ ngoài bước vào một cô gái trạc tuổi cô, nhìn rất nhu mì, hiền dịu, đôi mắt trong veo. Chà! Đôi mắt đẹp quá! Nhất Niệm rất thích một đôi mắt như thế, đã từ lâu cô không còn thấy một đôi mắt như vậy, đơn giản, tinh khiết, không chút vướng bụi trần.

    "Ta nhớ là ta đã ngất ở hồ Thất Dạ, chuyện sau đó ta không còn nhớ gì nữa, ai đã đưa ta tới đây?" Nhất Niệm bất giác dịu giọng lại, đối với một người như thế, cô không thể nào nói chuyện như với tên Đặng Phi kia được.

    "Tiểu thư do luyện niệm lực bị phân tâm nên niệm mạch đảo lộn, rất may là Điện Lão sai nô tỳ đến hầu tiểu thư, lúc đó nô tỳ.. nô tỳ.." Đang nói nửa chừng, cô gái như xúc động, òa khóc ngon lành.

    "Thôi.. thôi.. ta biết rồi, không cần kể nữa, nín đi!" Nhất Niệm thật sự thấy cô gái này chẳng biết nói thế nào nữa, nói chưa được vài câu đã khóc lóc, làm cho cô thấy dở khóc dở cười.

    "Cô tên gì?"

    "Dạ thưa tiểu thư, nô tỳ tên Nhược Lan, Mạc Nhược Lan!"

    Đúng là người như tên, đẹp mà yếu đuối quá! Nhất Niệm nghĩ thầm. "Phiền cô đưa ta đến gặp trưởng lão đi Nhược Lan!"

    "Vâng, tiểu thư hãy đi theo nô tỳ ạ!" Vừa khóc vừa cười, cô bé này đúng là..

    Nhược Lan đưa Nhất Niệm ra khỏi cửa phòng. Bên ngoài là một đường đi quanh co uốn lượn rải đầy sỏi đá, bên phải là một hàng trúc rũ rượi thẳng tắp um tùm, bên trái là một con suối trong vắt lượn quanh, quang cảnh thật mát rượi tươi mắt.

    Xa xa là một ruộng cải xanh mênh mông tít tắp, ở giữa đó chỉ có một cái chòi tranh tạm bợ nho nhỏ, giống như có thể bị gió thổi phăng bất cứ khi nào. Lâu lâu một đàn cò trắng bay ngang, trời nắng mây trong, rất yên bình, rất thi vị.

    Mải mê ngắm cảnh bỗng dưng Nhất Niệm thấy Nhược Lan biến mất sau một cây cau sai trái, đang chần chừ thì nghe tiếng gọi của Nhược Lan, Nhất Niệm vội rảo bước đi theo sau.

    Bỗng chốc cảnh vật làng quê hoàn toàn thay đổi, đó là một tòa thành xây theo kiến trúc châu âu phục hưng. Cái gì thế này? Nó thật là kỳ quặc! Đúng, chỉ có thể nói là kỳ quặc! Trong khi tòa thành xung quanh bao bọc bởi một cánh rừng tràm bạt ngàn, chỉ chừa lại một lối vào phía Nhất Niệm, lối vào tới một đoạn cũng dừng lại, nơi Nhất Niệm đang đứng vẫn còn cách tòa thành một khoảng khá xa. Dưới gốc tràm là một dòng sông xanh ngắt mà mặt sông lại phủ đầy lá phong vàng, là lá phong.. không phải lá tràm. Dưới dòng nước sông xanh ngắt ngoài rễ cây tràm toàn là thang gỗ, để ngổn ngang lộn xộn, bít kín hết lối vào tòa thành.

    Nhất Niệm nhìn xung quanh không thấy một bóng người, chẳng có chim chóc, muông thú, cả Nhược Lan cũng đã biến mất. Không thấy lối đi, phải làm sao để đi tiếp đây?

    "Nhược Lan! Nhược Lan! Cô đâu rồi?" Nhất Niệm la to, nhưng ngoài tiếng vang vọng của cô, chẳng ai trả lời.

    Đột nhiên từ trong tòa thành vọng ra tiếng nói của một người phụ nữ trung niên, giọng rất vang, đầy năng lượng: "Vào đi Nhất Niệm!"

    Rõ ràng là đối phương đã sử dụng niệm lực để tạo giọng vang vọng, Nhất Niệm thử áp dụng, đẩy niệm lực tập trung vào cuống họng, và cô đã làm được: "Tiền bối, vào thế nào?"

    "Ha ha! Muốn vào thế nào thì cứ vào thế ấy!" Vẫn giọng nói đó, pha chút sảng khoái.

    'Lại thử thách rồi đây!' Nhất Niệm đã đoán được ý của đối phương. 'Xem nào! Ta có gì đây? Rừng tràm, dòng sông xanh, lá phong vàng, rễ tràm, thang gỗ' Nhất Niệm bắt đầu suy nghĩ, cô nhắm mắt lại, niệm lực ở vầng trán bất giác xoay nhanh, nhanh dần, đến khi tạo thành một cơn lốc nhỏ ngay huyệt thái dương.

    'Ta biết rồi!' Chợt Nhất Niệm mở bừng mắt ra, một đôi mắt sáng rực. Cô nhanh chóng đi thẳng về phía trước!

    Dòng nước từ từ qua mắt cá, tới gối, rồi tới vai, cổ và phút chốc đã nuốt chửng lấy người Nhất Niệm.

    Cảnh vật lại thay đổi, cô chưa kịp nhìn rõ mọi vật xung quanh, đã nghe thấy tiếng nói đó cười khanh khách: "Quả không hổ là con gái của vị kia, phá vỡ kỷ lục của Niệm Tông rồi!"

    Cảnh vật trước mắt rõ dần, một cảnh vật rất quen thuộc, chính là ngôi nhà thời cổ đại của cô, nơi cô nhận được đầy ắp tình thương của vị vua cha đáng kính.

    Ngồi trước mặt cô, một bà lão ngoài sáu mươi, rất quý phái, áo dài khăn đóng, thần thái rất thu hút và thông thái, nụ cười hiền từ như có ma lực đập tan xoa dịu hết mọi phiền não của trần đời, làm cho người đối diện hầu như quên đi những gì kinh hoàng đang xảy ra trước mắt: Một bà lão nửa thân trên là người, còn nửa thân dưới.. lại là một cái ghế bằng gỗ, rất khó diễn tả hết bằng lời, hình thù rất quái dị, xiêu vẹo chắp vá, nhưng lại ngả nghiêng theo kiểu như thể nó vốn dĩ như thế, tựa như trường phái trừu tượng khó hiểu, được điểm xuyết bằng chín cái đầu lâu người, dĩ nhiên cũng bằng gỗ, uốn lượn tạo nên hình dáng một chiếc ghế kỳ dị.

    Điều ngạc nhiên ở đây chính là, Nhất Niệm cảm thấy rất quen thuộc, hình như mình đã gặp hình thù này ở đâu đó rồi.

    "Cô gái trẻ, hoan nghênh gia nhập Niệm Tông của ta!" Bà lão đưa bàn tay phải nhăn nheo già nua ra phía trước, vẫn nở nụ cười đầy ma lực đó.

    "Nhất Niệm xin chào tiền bối!" Nhất Niệm vội chạy tới dùng hai tay nắm lấy bàn tay đó.

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
  2. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 31: Người mẹ bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Niệm nắm tay bà lão bí ẩn này, cố nén lại bao nhiêu câu hỏi nghi vấn trong đầu, tôn trọng người già là quy tắc làm người cơ bản của Nhất Niệm, đặc biệt là một người già có hoàn cảnh như thế, cô thấy mình phải tỏ ra bình thường nhất có thể, ít ra là để cho đối phương cảm thấy thoải mái.

    Nhìn vào đôi mắt thông thái đó, Nhất Niệm biết rằng những điều mình cố giấu chẳng qua mặt nổi đối phương, nhưng người ta chẳng bận tâm, bản thân Nhất Niệm cũng thấy mình quá lo bò trắng răng. Bèn nhoẻn miệng cười, xem như xóa tan nỗi ngại ngùng do chính bản thân suy nghĩ phức tạp của mình gây ra.

    "Tiểu thư, chắc người phát hiện ra rồi, ta không phải là mẹ của tiểu thư như tứ đại hộ pháp vẫn lầm tưởng!" Nói xong, bà lão lại cười, một nụ cười rất sảng khoái, chẳng có nét lo âu u ám hay mệt mỏi gì cả. Nhìn vào nụ cười đó, bất giác Nhất Niệm cũng như bị cảm nhiễm, trở nên nhẹ nhõm trong lòng mà mỉm cười theo. Bà lão chính là trưởng lão phái Niệm Tông - Mị Sơn Trà.

    "Ta biết tiểu thư sẽ có rất nhiều nghi vấn khuất mắc, nhưng hãy cho phép ta hỏi đôi điều về tiểu thư trước, được chứ?"

    "Vâng ạ! Bà cứ nói ạ!" Nhất Niệm gật đầu đồng ý, dù gì thì bí ẩn cũng sẽ có lúc sáng tỏ, nên Nhất Niệm cũng chẳng thấy sốt ruột.

    "Trước khi đi tới đây, tiểu thư đã thấy những gì?" Khi nói tới đây, chợt trong mắt Mị Sơn Trà nhấp nháy một cái gì đó khác lạ, như mong đợi, như dằn vặt, như đau khổ, như giải thoát.

    Sau khi nghe những gì Nhất Niệm kể lại, Mị Sơn Trà rất kích động, nhưng cố kìm nén lại trong lòng, chỉ bình thản hỏi tiếp: "Vậy tại sao tiểu thư lại chọn cách đi xuống dưới nước? Rõ ràng ngoài cách đi đó, có rất nhiều cách dễ dàng hơn kia mà!"

    "Con chỉ chọn đường mà con mong muốn nhất, và không hối hận!" Thật ra Nhất Niệm có thể giải thích rất nhiều, nhưng cô hình như cảm thấy, mọi giải thích trước vị trưởng lão này đều không quan trọng, một người thông thái như bà lão này không cần phải nói nhiều, cô tin bà có khả năng đọc được suy nghĩ của mình.

    "Ta nói thử suy nghĩ của ta xem coi đúng không nha. Rừng tràm là suy nghĩ thâm căn cố đế, dòng sông xanh là niềm tin và hi vọng nuôi dưỡng rừng tràm, lá phong vàng là phù hoa tưởng tượng, thang là lối thoát, nhiều lối thoát chồng chéo đan xen, rồi trở nên khó chọn lựa và bị mắc kẹt trong rễ tràm trăm mối tơ vò. Kiến trúc tòa thành văn hóa phục hưng, khắc kỷ hay hoài nghi chăng?"

    Nghe vị trưởng lão này từ từ chậm rãi nói đến những cảnh vật mà mình đã gặp, Nhất Niệm cảm thấy như ai đó đang vỗ nhẹ vào trái tim của mình, như cảnh tỉnh, như gợi mở, như hướng dẫn, như tháo bỏ nút thắt. Cô mơ hồ như cảm nhận được một cái gì đó rất bất chợt, khó nắm bắt, như sao xẹt thoáng qua rồi vụt tắt, nhưng bản thân cô chính là bắt được cái xảy ra tích tắc đó, cô biết là mình đã gặp phải bậc tiền bối niệm căn tài giỏi, mà người này đang tận tâm hướng dẫn mình, bằng một cách nào đó.

    Rồi vị trưởng lão đó lại tiếp lời: "Khắc kỷ, hoài nghi để tiến tới đích đến, nhưng đích đến lại là một nơi chứa đầy những kỷ niệm của quá khứ, nơi đó vừa tồn tại ngọt ngào, vừa pha lẫn những quái dị khó lường, đó chính là ta!"

    Nói tới đây, Mị Sơn Trà cười khanh khách, bảo: "Ta có chút tò mò, trong tâm trí tiểu thư ta sẽ là một người như thế nào?"

    Nhất Niệm nghe vậy, cô bắt đầu đoán được, cô đang ở trong trạng thái "tu niệm" do đối phương dẫn dắt vào, niệm trường của cô đang giao thoa với niệm trường của đối phương, nhưng do giới hạn về cấp độ niệm lực, Nhất Niệm bị động trong việc trao đổi thông tin niệm trường, nhưng hình như đối phương cũng không "giải mã" hết được những vùng cấm niệm trường mà bản thân cô đã thiết lập.

    Nghĩ tới đây, Nhất Niệm bèn vận dụng niệm lực, và đẩy thẳng vào Mị Sơn Trà, niệm trường Mị Sơn Trà bắt đầu thông qua niệm lực Nhất Niệm gửi tới phân giải hình ảnh về Mị Sơn Trà trong tâm trí của Nhất Niệm. Hình ảnh đó càng lúc càng rõ dần, rõ dần, đến khi hoàn toàn thực thể hóa, Mị Sơn Trà nhìn vào mình trong trí tưởng tượng của Nhất Niệm, bà không khỏi sửng sốt mà thét to: "Linh Lan Cửu Nhụy?"

    Sau một phút trấn tĩnh, Mị Sơn Trà gục đầu xuống, vẻ uể oải như người thất thần: "Đúng là tất cả đều là số mệnh!" Bà cảm thấy thật bất lực, mặc dù đã cố gắng ngăn cản, nhưng bà vẫn trễ một bước, không nhanh hơn ả, hay nói đúng hơn là, không nhanh hơn số mệnh.

    Nhất Niệm quan sát nét mặt của Mị Sơn Trà, rồi nghe được Linh Lan Cửu Nhụy, cô mới sực nhớ là thì ra người ghế chính là hóa thân của Linh Lan Cửu Nhụy, chẳng qua với một hình thức quái dị mà thôi. Nhất Niệm biết Mị Sơn Trà sẽ có điều muốn nói với mình, nên cô không xen ngang vào, mà để cho Mị Sơn Trà bồi hồi về quá khứ một lúc lâu.

    "Nhất Niệm, cô rất giống mẹ của cô! Có muốn nghe chuyện ta kể về mẹ cô không?" Tám tầng niệm căn, thiên tài niệm lực sư, mị lực Linh Lan Cửu Nhụy, lịch sử có lặp lại không? Mị Sơn Trà thật khó lòng không nghĩ tới vấn đề này.

    "Không nghe!" Nhất Niệm trả lời rất dứt khoát. Mặc dù cô cũng rất tò mò muốn biết, người mà đứng sau tấm rèm bí mật đó là người như thế nào, nhưng khi có người chủ động kể cho mình về người đó, Nhất Niệm lại phủ nhận ngay, rất mâu thuẫn, nhưng lại rất hợp lý.

    "Ta biết thế nào tiểu thư cũng có câu trả lời như vậy! Thôi được! Ta cũng nghĩ chưa phải là lúc kể cho cô nghe về chuyện này! Ít nhất với trình độ niệm lực bây giờ, không phù hợp!"

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười 2018
  3. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 32: Ngày khai giảng Niệm Tông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Niệm có chút thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe lời nói của Mị Sơn Trà: "Mị Lưu Ly là một sư phụ tốt!" Mị Sơn Trà đã quay lại với vẻ ung dung thông thái ban đầu, Nhất Niệm cảm thấy như tâm trạng kích động trước đó của bà căn bản không tồn tại vậy. Nếu vị trưởng lão này đã nói vậy, thì ắt hẳn bà có quen biết Mị Lưu Ly, và có quan hệ gì đó Mị Tông.

    "Thôi, tiểu thư đi theo Nhược Lan, đến chỗ Lôi Tử làm thủ tục gia nhập Niệm Tông, đi đi!"

    'Linh Lan Cửu Nhụy tái xuất, lại là một cuộc giằng co bất tận rồi! Hi vọng lần này, Cửu Nhụy Khai Hoa.. Thôi! Ta không nghĩ tới nó nữa! Chỉ có tám tầng niệm căn, ta không nhìn nhầm đâu, sẽ không đạt được..' Mị Sơn Trà thất thần, lẩm bẩm một mình.

    Mị Sơn Trà không biết rằng, ngoài rừng tràm, sông xanh, lá vàng, thang gỗ, rễ tràm, tòa thành, nhà sàn, người ghế, còn một thứ mà ngay cả Nhất Niệm cũng không phát giác được sự tồn tại của nó, nó len lỏi dưới gốc tràm, dưới dòng sông xanh đã bị lá phong vàng kín mít che phủ, nó âm thầm và lặng lẽ, chỉ chực chờ thời cơ bộc phát.

    "Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, chạy đi được 'một' ", âu tất cả đều là số trời!

    * * *

    Mị Sơn Trà vừa dứt lời, một cơn gió bất chợt cuốn phăng mọi thứ, Nhất Niệm bị xoáy theo cơn gió đó, khi định thần lại thì cảnh vật xung quanh lại thay đổi, cô xuất hiện trước một cửa cổng cổ kính đồ sộ, trên cùng có treo một tấm bảng, trên đó đề bốn chữ: "Niệm Lực Vi Tông" (Lấy niệm lực làm căn bản, làm cội rễ), hai bên là hai tấm liễn: Bên phải là "Niệm cực nhật nguyệt ám" (Niệm tới cực điểm trời trăng đổi sắc), bên trái là "Lực bạt sơn hà kinh" (Lực kéo mạnh tới núi sông phải đổi dời)

    Hôm nay là ngày khai giảng của Niệm Tông, mới bước vào cửa cổng, Nhất Niệm đã thấy đông nghẹt người.

    Khắp nơi đều là những người trẻ tuổi như Nhất Niệm, tụm năm tụm bảy, nam có nữ có, ồn ào náo nhiệt không kém một buổi tựu trường ở một trường bình thường.

    Khi Nhất Niệm bước vào, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cô, vì cô quá nổi bật, và dĩ nhiên trở thành tâm điểm của đám đông. Cô vượt qua những con mắt tò mò, một mạch đi thẳng vào tòa sảnh ở phía xa. Bỏ lại những lời xì xầm bàn tán ở sau lưng, yêu thích có, ganh ghét có, bực tức có, chê bai có, chế giễu có..

    Phía trước mặt là một quầy tiếp khách, được ngăn cách bằng một vách ngăn trong suốt như được trình bày trình chiếu bởi đèn pha, trên vách ngăn chỉ xuất hiện một dòng chữ đơn giản: "Chào mừng đến với Niệm Tông, sử dụng niệm lực đưa vào đây để tìm thứ bạn cần!"

    'Đúng là niệm lực kết hợp với công nghệ hiện đại, quá chuyên nghiệp!' Nhất Niệm tinh nghịch nghĩ thầm.

    Nhất Niệm làm theo lời hướng dẫn, chia một ít niệm lực đưa vào đúng nơi hướng dẫn, chỉ thấy bảng thông báo đó hiện ra thông tin cơ bản của cô, bao gồm:

    'Họ tên: Trần Nhất Niệm, ngày tháng năm sinh: Xx/xx/xxxx, sở trường: Rối loạn lo âu, cấp độ niệm lực: Niệm căn viên mãn, giáo viên hướng dẫn: Lôi Tử.'

    " "

    'Đúng là thông tin chả ra sao cả!' Nhất Niệm chặc lưỡi. 'Nhưng hình như giáo viên hướng dẫn đã thay đổi từ Phong Bà thành Lôi Tử rồi, không biết là người tên Lôi Tử là người thế nào nhỉ?'

    Đang lúc Nhất Niệm đang chăm chú đọc thông tin cơ bản và các hướng dẫn cụ thể cho một tân binh Niệm Tông, thì chợt phía tay phải của cô, ngay bảng công cáo của Niệm Tông, một nhóm người ba nam một nữ, sau khi đọc danh sách nhập học của mình, đã lên tiếng giận dữ nói:" Không công bằng, tại sao mọi người đây ai cũng phải trải qua bao kỳ thi vượt khó gắt gao mới vào được đây học tập, thì người này dựa vào đâu mà chẳng làm gì đã tuyển thẳng vào đây, lại còn chiếm giữ một vị trí học trò của thầy Lôi Tử cơ chứ? Trần Bình ta không phục! "

    Người lên tiếng là một chàng trai tóc dài cột đuôi ngựa, ngũ quan thanh tú, chỉ có đôi môi hơi dày, chứng tỏ tính cương trực ngay thẳng, không che giấu của người này.

    " Diệp Hy ta cũng không phục! "Một chàng trai mái ngố để tóc dài chấm vai phía sau, ngũ quan bình thường, mũi và mặt hơi nhọn, cũng may là gò má bầu bĩnh, cùng vầng trán rộng cân đối lại, nên trông người không đến nỗi quá chua chát, khắt khe.

    " Lý Diệu Minh ta cũng không phục! "Một chàng trai mũm mĩm, béo múp toàn thân, nhưng mắt sáng mày rậm, miệng nói như cười, rất dễ chịu.

    " Không phục! "Đường Minh Nguyệt, cô gái ngũ quan đoan chính, đẹp kiểu khỏe khoắn, mạnh mẽ, tính cách cũng khá mạnh mẽ, cởi mở, nhưng lại là người nói ít chữ nhất.

    " Các ngươi không phục là chuyện của các ngươi! Có muốn tiếp tục ở lại đây không hay là biến? Còn ở đó lộn xộn là ta cho các ngươi về với cha mẹ cả lũ! "

    " Học trò Trần Bình, Diệp Hy, Lý Diệu Minh, Đường Minh Nguyệt kính chào thầy Lôi Tử! " 'Nếu biết ông thầy cộc tính Lôi Tử xuất hiện ở đây, đánh chết ta cũng không dám hỗn xược ở đây!' Mọi người đều có cùng một suy nghĩ như thế, cúi đầu chào vẻ ngoan ngoãn.

    Chợt niệm trường vang lên tín hiệu, Lôi Tử búng tay nhận tin, rồi nhanh chóng tìm ra vị trí Nhất Niệm đang đứng, bèn ra dấu tay ra hiệu với Nhất Niệm:" Nhất Niệm, lại đây!"

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
  4. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 33: Thầy Lôi Tử và bạn học đồng môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Niệm nghe theo và từ xa bước tới, nhóm người Trần Bình nãy giờ cũng nhìn về phía ấy, và phát hiện là một cô bé rất xinh đẹp và cuốn hút, mỗi bước chân của cô gái đi tới đâu, quang cảnh xung quanh đều mờ nhạt tới đó, tất cả chỉ còn lại một bức chân dung duy nhất về một người đẹp trong tranh. Đến Lôi Tử cũng phải công nhận, trong số tất cả các học trò mà hắn từng tiếp xúc, thì cô gái này có nhan sắc vượt trội hơn cả, không chỉ đẹp ở khuôn mặt, thần thái, mà là một vẻ đẹp toàn diện từ đầu tới gót chân, từ trong ra ngoài, một sắc vóc có thể làm lu mờ mọi thứ.

    "Nhất Niệm, niệm căn viên mãn, xin chào thầy Lôi Tử!" Khi mọi người quan sát mình, bản thân Nhất Niệm cũng quan sát Lôi Tử. Nếu như Phong Bà cho người khác cảm giác nhẹ nhàng khó nắm bắt, Vũ Công thì thần bí chưa lộ mặt, Điện Lão hiền từ thong dong, thì Lôi Tử - có lẽ là trẻ nhất trong tứ đại hộ pháp, cho Nhất Niệm cảm giác như một tràng pháo chỉ chực chờ người châm ngòi nổ, dáng người to cao, đôi tay lực lưỡng như luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, mày rậm mắt chuông, miệng rộng tiếng vang, nói chuyện cũng đủ khiến người bên cạnh giật thót mình. 'Đây chính là người thầy sau này của mình đây ư?' Nhất Niệm trong lòng cười khổ.

    Lôi Tử thật ra chẳng có ấn tượng gì tốt đối với Nhất Niệm, đặc biệt là sau khi Phong Bà đưa Nhất Niệm về Âu Lạc giác ngộ niệm căn, bỏ bê trách nhiệm, khiến hắn phải đi thêm một chuyến để đón Nhất Niệm, nhưng lại lỡ bước không gặp, lại càng khiến hắn thêm tức tối. Sau đó cô gái Nhất Niệm này lại phá vỡ quy cũ lâu nay của Niệm Tông, đặc cách tuyển thẳng vào đây, lại ghi danh vào làm đệ tử của hắn, hắn lại càng căm ghét hơn, bình sinh hắn kính người có thực lực, thứ nhờ cậy quan hệ là hắn ghét cay ghét đắng. Đệ tử của hắn phải do hắn lựa chọn, phải có sức chiến đấu mạnh như một chiến binh thật sự, cô gái này đẹp thì đẹp, nhưng chẳng qua là một bình hoa di động dựa hơi người mẹ trưởng lão, chả được tích sự gì. Kết hợp mấy điều kể trên, Lôi Tử chẳng có chút sắc mặt chào đón gì với Nhất Niệm.

    "Nhất Niệm, qua đây chào hỏi các bạn trong lớp!" Lôi Tử nói trong vẻ bực dọc khó ưa.

    "Nhất Niệm xin chào mọi người, có gì không hiểu mong mọi người chỉ bảo!" Nhất Niệm mỉm cười gật đầu chào từng người một.

    Nhóm người Trần Bình lần lượt từng người giới thiệu qua một lượt, rồi chào hỏi qua loa, xong chuyện như không quen biết và đi thẳng. Thật nực cười! Chính ả này vào đã đẩy bớt một ứng viên là bạn trong nhóm ra khỏi lớp của thầy Lôi Tử, nên không ai cảm thấy phải tươi cười chào đón một cô con gái trưởng lão. Ở đây là dùng thực lực để nói chuyện, cho dù là con gái trưởng lão, cũng chẳng là gì ở đây nếu không có thực lực, xinh đẹp cũng không được!

    Nhất Niệm cảm thấy được thái độ của mọi người xung quanh, cũng lờ mờ đoán được tình hình trước mắt. Tuy nhiên, cô không quan tâm, cũng không có thời gian để quan tâm, cái cô cần là làm mọi cách để cho mình mạnh lên nữa, mạnh hơn nữa!

    "Thầy Lôi Tử! Thầy Lôi Tử!" Nhất Niệm kêu lại người thầy sắp sửa đi khỏi đó.

    "Gì thế?" Lôi Tử như thể gặp phải lũ ruồi dai dẳng, giọng như xua đuổi.

    "Ban nãy gặp trưởng lão chưa kịp hỏi thăm việc ai sẽ là người thay thế Nhất Niệm đi học khảo cổ, trong khi Mị Châu đã trở về Âu Lạc?" Nhất Niệm hỏi thẳng vào vấn đề mình quan tâm nhất, cô sợ nói trễ hơn chút là người thầy này sẽ rảo bước đi thẳng.

    "Điều đó trò khỏi cần quan tâm, khi xong việc ở Niệm Tông, về đến thời hiện tại sẽ đúng với thời điểm mình vào Niệm Tông! Còn gì nữa không, nói mau?" Lôi Tử hối thúc.

    "Vậy cho hỏi Nhất Niệm sẽ làm gì tiếp theo ạ?" Nhất Niệm lại hỏi tiếp.

    "Tới phòng giáo vụ nhận vật dụng rồi sau đó tới phòng tác vụ nhận nhiệm vụ, còn gì nữa không?" Lôi Tử bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói to hơn. 'Tại sao lại cho ta làm công việc bảo mẫu này? Đúng là bất công quá mà!' Tay bắt đầu nắm chặt lại thành nắm đấm, gân tay bắt đầu lộ rõ.

    "Thầy Lôi Tử không có gì cần giao phó với Nhất Niệm à?" Nhất Niệm bình thản, hỏi tiếp.

    "Không có! Còn gì không?" Hai tay bắt đầu nắm chặt lại, phát ra tiếng răng rắc kêu tai.

    "Nhất Niệm niệm căn viên mãn, nhưng vẫn chưa có tâm pháp để tu luyện lên tầng hai, thầy Lôi Tử có góp ý gì quý báu cho việc này không ạ?" Nhất Niệm hỏi, vẫn nhẹ nhàng bình thản.

    "Đi hỏi Trần Bình đi, nó có cái trò cần, thôi, ta không có nhiều thời gian, còn phải đi làm nhiệm vụ nữa, đi trước đây, trò có gì thắc mắc cứ hỏi Trần Bình, vậy nhé!" Nói xong, không đợi Nhất Niệm đáp lời, Lôi Tử quay lưng, một mạch đi thẳng.

    * * *

    Nhất Niệm cảm thấy hơi bơ vơ, nhưng cô vốn dĩ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, linh tính mách bảo rằng nơi này sẽ có nhiều cái chông chênh vất vả, vì sự xuất hiện của mình không tạo được thiện cảm cho mọi người, nhưng cô sẵn sàng đón nhận, và có niềm tin rằng cô chắc chắn sẽ làm được!

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2018
  5. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 34: Thách đấu Đường Minh Nguyệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Niệm dùng niệm lực thông qua Linh Lan Cửu Nhụy gửi tin cho Mị Lưu Ly. Chẳng mấy chốc, bên kia đã vang lên tiếng õng ẹo quen thuộc của ả: "Linh Lan, chúc mừng con đã Cửu Nhụy được Nhất, tìm ta có việc gì?" Nói chuyện với cô đồ đệ ruột này, Lưu Ly cảm thấy tràn đầy hi vọng, mỗi lần gặp cô bé là mỗi lần ả thấy bất ngờ và kinh ngạc, tiềm năng của cô bé làm cho Lưu Ly cảm thấy mục tiêu càng lúc càng gần hơn, và vì thế cô thấy thêm phần yêu quý cô học trò nhỏ tuổi này.

    "Sư phụ, Linh Lan sắp sửa bị bạn trong Niệm Tông bắt nạt rồi, sư phụ có cách gì để giúp con chống trả lại đây?" Nói chuyện với Lưu Ly, Nhất Niệm thấy thêm gần gũi hơn, không hiểu tại sao cô thấy yên tâm khi làm nũng với người sư phụ mới chưa quen được bao lâu này, cảm giác được che chở, không tệ!

    "Đối phương có bao nhiêu người, niệm lực ra sao?" Chẳng chút hỏi han lý do, người nào dám bắt nạt đệ tử của ả là đập chết không tha!

    "Mặc dù trình độ chênh lệch chút đỉnh nhưng đều là tầng hai niệm vật, chiến lực không rõ, ba nam một nữ." Nhất Niệm đem những gì mình biết nói lại cho Lưu Ly.

    'Bắt nạt đệ tử ta các ngươi tự dẫn xác thì đừng trách ta ác!' Lưu Ly cười nham hiểm, một mặt truyền lời với Nhất Niệm: "Linh Lan, con làm thế này.. thế này.."

    Mắt Nhất Niệm sáng rực lên, cô thấy sư phụ quả không phụ lòng mong đợi của cô, bèn đáp lời: "Cám ơn sư phụ!"

    "Đi đi Linh Lan! Hãy cho bọn đó biết đệ tử của Mị Tông là người như thế nào!"

    "Vâng! Tuân lệnh sư phụ!"

    Sau khi ngắt liên lạc với Lưu Ly, Nhất Niệm tìm một chỗ khuất tầm mắt, ngồi xếp bằng và diễn luyện lại những gì sư phụ đã chỉ dạy, cô nhanh chóng đã nhập định và quên hết mọi chuyện diễn ra xung quanh.

    * * *

    Lại nói về nhóm Trần Bình, sau khi quay về đại bản doanh của nhóm, bắt đầu bàn bạc thảo luận việc "chiêu đãi đón chào" người mới như thế nào. Trần Bình - trưởng nhóm tạm thời, phát biểu: "Chỉ là niệm căn viên mãn mà dám vào đây, thôi thì ta hãy cho cơ hội tiểu sư muội này, Minh Nguyệt, cô đi thử trình độ của tiểu sư muội, rồi mình mới biết mà giao nhiệm vụ cho đúng, nữ với nhau thi thố, người ta sẽ không nói là tụi này ma cũ ăn hiếp ma mới!" Trần Bình nói xong, không quên nhếch mép cười khẩy.

    Lý Diệu Minh mặt mũm mĩm, nói như cười: "Minh Nguyệt giơ cao đánh khẽ, đừng dọa người ta sợ a!"

    Diệp Hy lườm hắn một cái, bĩu môi nói: "Lúc nào cũng làm người hòa giải, ai tin chứ? Bớt đi!"

    Diệp Hy tiếp lời: "Còn ta đi đăng ký đấu đài với cả dán tin công cáo thiên hạ, để những ai chuẩn bị hoặc sắp sửa bắt chước cách làm này lấy đó mà làm gương!" Về mặt nào đó, đệ tử của Lôi Tử nhiều ít kế thừa ảnh hưởng thói bạo lực của hắn.

    Đường Minh Nguyệt nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng kêu răng rắc, nói: "Đánh không nương tay!" Bình sinh cô cũng ghét bình hoa di động, lại là kẻ dựa hơi, hai cái cộng lại, tội ác nhân đôi.

    * * *

    Khi Nhất Niệm bước ra, là lúc Diệp Hy đã làm công tác chuẩn bị xong xuôi, đây là truyền thống chào đón tân binh của Niệm Tông, không ai lấy làm kỳ lạ, mà lấy đó làm niềm vinh hạnh, vì tân binh thông qua cuộc tỷ thí với cựu binh nếu phát huy tốt sẽ được lên bảng xếp hạng niệm lực Phong Vân Bảng, rất có ích trong việc tiếp nhận nhiệm vụ sau này.

    Không khó khăn để Nhất Niệm tìm tới đấu đài, cô chỉ cần hỏi một người qua đường, là người đó vui vẻ dẫn cô tới thẳng tới đó. Dù đã biết trước kết quả sẽ như thế, nhưng Nhất Niệm cũng không thể ngờ rằng nơi này lại tôn sùng thực lực đến vậy, chưa gì mà đã đấu đá bạo lực ngày tựu trường rồi.

    Đấu đài đã sẵn sàng, hai tấm ván trong suốt lơ lửng trên không cách mặt đất gần hai mét, chẳng có cột hay gì rào xung quanh, trọng tài cũng có rồi, là Lôi Tử, vẻ mặt vẫn khinh khỉnh khó ưa, đấu đài xung quanh là hàng khán đài đầy ắp ghế ngồi sức chứa cả nghìn người, nay đã chật kín người, và vẫn chưa hạ nhiệt khi càng lúc càng có nhiều người bước vào, sẵn sàng đứng xem để thỏa mãn cơn tò mò từ trận đấu năm nay.

    Niệm Tông nghiêm cấm ẩu đả riêng khi chưa được phép, nhưng lại rất hoan nghênh việc thi thố có tổ chức, có đăng ký như cuộc đấu như hôm nay. Vì vậy, việc bố trí rất suôn sẻ và chóng vánh, chỉ chờ hai nhân vật chính là có thể bắt đầu.

    Lôi Tử là người chủ trì cuộc đấu lần này. Hắn dùng niệm lực phi thân lên đấu đài, chắp tay ra sau, rồi dùng giọng sang sảng dõng dạc phát biểu: "Kế thừa truyền thống tốt đẹp của Niệm Tông, hôm nay ngày tựu trường, mạn phép cho đệ tử Lôi Tử là Đường Minh Nguyệt, tầng hai niệm vật thách đấu chỉ bảo đệ tử đồng môn - Trần Nhất Niệm, chỉ điểm xong là dứt, tuyệt đối công bằng, an toàn, văn minh. Lôi Tử ta xin tuyên bố, trận đấu chính thức.. bắt đầu! Xin mời hai tuyển thủ tham gia thi thố bước lên đấu đài chuẩn bị!"

    Đường Minh Nguyệt dùng niệm lực đẩy một chân từ từ bay lên, chân phải bắt chéo co chữ ngũ, hay tay chắp phía sau, ung dung bay thẳng lên đấu đài. "Đường Minh Nguyệt, tầng hai niệm vật, xin chỉ giáo!" Khán đài khắp nơi reo hò, vỗ tay bày tỏ ủng hộ cô gái trẻ.

    Lôi Tử đứng giữa, giọng khiêu khích: "Mời Trần Nhất Niệm bước lên đấu đài!"

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2018
  6. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 35: Linh Lan Hư Bộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Niệm vừa bước tới đã nghe được tiếng nói khiêu khích của Lôi Tử, cô cười khổ trong bụng: 'Không biết ta làm gì đắc tội với ông thầy này? Niệm căn viên mãn mà đã quẳng cho ta một bài toán khó! Lên đấu đài đã là một vấn đề rồi, chứ đừng nói tới việc thách đấu! "

    Thấy Nhất Niệm chần chừ, Lôi Tử nở một nụ cười đắc thắng, khiêu khích tiếp:" Mời Trần Nhất Niệm lần hai! "

    Thấy mọi người ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía mình, Nhất Niệm bình thản đáp lời:" Trần Nhất Niệm có mặt! "

    Ai cũng đang đợi cười nhạo Nhất Niệm, kể cả Lôi Tử, vì ai cũng biết rõ, niệm vật mới có thể điều khiển luồng không khí mà đẩy người bay cao, với trình độ niệm căn viên mãn, cơ bản là không thể nào làm được việc này.

    " Cái gì thế này? "Mọi người trố mắt nhìn, Lôi Tử cũng không ngoại lệ, Nhất Niệm đã làm được, cô từ từ bay lên, không, nói chính xác là sải bước như lên bậc thang, rất ung dung, nhàn nhã, chẳng chốc đã hạ xuống đấu đài an toàn.

    " Sao cô ta lại làm được? Ai nói với ta rằng ta đang hoa mắt đi! "Ai cũng nháo nhào lên, rõ ràng là niệm căn viên mãn là không thể nào làm được chuyện này.

    " Trần Nhất Niệm, niệm căn viên mãn, xin chỉ giáo! "Nhất Niệm sau khi thấp mình chào đối thủ, đứng đó, vẫn bình thản, gió thổi tung mái tóc đuôi ngựa cột gọn phía sau, tà áo phất phơ trong gió, miệng khẽ nhoẻn nụ cười. Tràng pháo tay to vang khắp khán đài, ai cũng bị mê hoặc bởi phong thái ung dung của cô gái tân binh này, người đã phá vỡ kỷ lục niệm căn viên mãn đầu tiên bay lên được của Niệm Tông.

    Mặc dù vẫn hậm hực, nhưng Lôi Tử phải công nhận cô gái này đã làm cho hắn bất ngờ. Hắn cũng chẳng còn tâm trạng khiêu khích cô, trực tiếp tuyên bố:" Trận đấu.. bắt đầu! "

    Đường Minh Nguyệt tấn công rất nhanh, thân thủ của cô gái lướt nhẹ như gió. Công pháp của Minh Nguyệt là Minh Nguyệt Vô Ảnh Thủ, kết hợp với niệm lực đặc trưng do Lôi Tử truyền dạy, vừa nhanh vừa có độ rung thẩm thấu, một khi độ rung đạt được sự cộng hưởng với vật mà nó tương tác lên, thì vật đó sẽ tan thành trăm mảnh, sức công phá nhanh mạnh bảo đảm, vừa đẹp mắt vừa bạo lực, Đường Minh Nguyệt hoàn toàn không có chút gì là khinh địch như vẻ bề ngoài của cô.

    Nhất Niệm vừa được Mị Lưu Ly truyền thụ Linh Lan Hư Bộ, lúc đầu do vừa mới thi triển, cô né đòn của Minh Nguyệt khá chật vật, nhưng sau đó, cô càng lướt càng nhanh, người trên khán đài chỉ thấy một bóng xanh một bóng trắng như vờn nhau, như cút bắt, không thấy rõ mặt mũi thân thủ như khi mới bắt đầu nữa.

    ' Thân thủ quá nhanh! Xem ra Minh Nguyệt gặp đối thủ rồi! 'Lôi Tử khách quan nhận xét, hắn phải thừa nhận, cô gái này như một bộ truyện hay, càng lật càng gây bất ngờ cho người đọc nó.' Không biết là thủ pháp gì mà đến ta cũng không biết lai lịch của nó, xem ra cô gái Nhất Niệm này không đơn giản a! '

    Minh Nguyệt Vô Ảnh Thủ là một bộ Công pháp rất ngốn niệm lực, và sở trường của Minh Nguyệt là nhanh, khi nhanh mạnh kết hợp, là có thể dùng một đòn để đánh bại đối phương, nên niệm lực cầm cự đến khi thắng đối phương là không thành vấn đề. Thế nhưng, hôm nay đối thủ của Minh Nguyệt lại là Nhất Niệm.

    Linh Lan Hư Bộ là một bộ thân pháp thất truyền của phái Mị Tông, dựa vào thế" cửu cửu quy chân ", bắt nguồn từ tư tưởng Kinh Dịch, có nghĩa là" cửu cửu quy nhất "(chín chín quy thành một), một là cái bắt đầu của vạn vật. Đạo pháp nói: Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Chín trừ đi tám còn lại một, ngụ ý là mọi thứ lại bắt đầu lại từ khởi điểm, từ đó cứ lặp lại theo đạo của nó, bất sinh bất diệt, tuần hoàn theo chu kỳ lặp lại, đó chính là đạo lý của đất trời.

    Trên đời hiếm có thân pháp nào sánh kịp với Linh Lan Hư Bộ, để bắt được Nhất Niệm không phải là một điều dễ dàng cho Minh Nguyệt.

    ' Không thể đợi thêm nữa, thời gian là điều bất lợi đối với ta, nhanh chóng kết thúc thôi! 'Nghĩ xong, Minh Nguyệt thét lên một tiếng, tập trung hết niệm lực vào một chưởng, lao thẳng vào Nhất Niệm.

    ' Thời cơ đây rồi! 'Nhất Niệm nhoẻn miệng cười, cô không tránh thế chưởng, trái lại một tay đặt trán, một tay dùng ngón trỏ nghênh tiếp thế chưởng của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt thấy thế mừng rỡ khôn xiết, không ngờ cô gái này lại phối hợp ăn ý với mình như vậy.' Thất bại đi cô bé ạ!'

    Nhất Niệm lướt về phía trước, vẫn bình thản, ung dung và mỉm cười. Một chút tóc mái trên trán phất phơ trong gió, tinh nghịch, tự nhiên.

    Chẳng chốc hai bóng người mỗi lúc một gần, năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước, một bước.. mọi người ai cũng nín thở dõi theo kết quả.

    Rồi chỉ thấy hai bóng người tách ra xa, Nhất Niệm dùng niệm lực đẩy nhẹ Minh Nguyệt xuống đấu đài, Minh Nguyệt sửng sốt không thốt nên lời và đáp đất an toàn. Nhất Niệm trên đấu đài nhìn xuống, và nói:" Cám ơn Đường sư tỷ đã chỉ giáo! "

    Kết quả đã rõ, một trên đài, một dưới đất, Lôi Tử chần chừ và tuyên bố:" Trận này.. Nhất Niệm thắng!"

    Khán giả xung quanh hò reo ầm ĩ, kết quả thật sự vượt ngoài mong muốn, đầy bất ngờ và gay cấn. Ai cũng không đánh giá cao Nhất Niệm, chỉ mong cô không thua đến mức quá khó coi là được, nhưng không ngờ lại là một trận đấu cân tài cân sức như vậy, ai cũng còn luyến tiếc nhớ lại diễn biến trận đấu, lâu rồi trong nhóm tân binh không có một trận đấu nào hay như vậy!

    * * *
     
    Phàm Tử Ninh, Tinh TổngHoa Ưu Đàm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2018
  7. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 36: Lấy quýt trả cam (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi trận đấu đã định rõ thắng thua, Lôi Tử cũng hết hứng khởi để tiếp tục chủ trì những trận tiếp theo của tân binh, phen này đúng là ê mặt quá rồi, hắn nghĩ thầm.

    "Ta tuyên bố.." Lôi Tử định tuyên bố kết thúc tỷ thí, thì..

    "Khoan!" Mọi người nhìn vào nơi phát ra tiếng nói, là Nhất Niệm!

    "Nhất Niệm! Trò có điều gì muốn nói!" Lôi Tử không muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt của thủ phạm làm hắn ê mặt này, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh và hỏi tiếp.

    "Được Đường sư tỷ chỉ giáo là một niềm vinh hạnh của Nhất Niệm, nhưng Nhất Niệm vẫn chưa được các sư huynh kia chỉ giáo, Nhất Niệm cảm thấy chưa tròn vẹn!" Nhất Niệm chậm rãi nói, và chỉ vào nhóm người Trần Bình đang đứng dưới đấu đài.

    "Không lẽ trò muốn.." Lôi Tử cảm thấy não mình không đủ máu để hoạt động, 'ta lãng tai hay nghe lộn đây?'

    "Vâng, thưa thầy Lôi Tử, Nhất Niệm muốn được các sư huynh chỉ giáo, mong thầy cho phép!" Nói xong, Nhất Niệm gập mạnh người xuống thấp một góc chín mươi độ, để giấu đi nét mặt tức giận của mình. 'Mặc dù mình không chủ động gây sự, nhưng người ta đã tìm tới gây sự ngay trước mặt mình, thì mình không có lý do gì dễ dàng bỏ qua, lấy quýt trả cam thì mới công bằng, chứ không ai cũng nghĩ mình là hello kitty.'

    Xung quanh lại hò reo ầm ĩ, cô gái này đúng là người luôn gây bất ngờ, tưởng vụ việc sẽ kết thúc rồi, ai ngờ lại đổi hướng gió rẽ hướng đường như vậy. Ai cũng không thể nào ngờ rằng, một cô gái mong manh yếu đuối như thế mà lại có tính cánh mạnh mẽ như vậy!

    Lôi Tử lần đầu tiên cảm thấy, mình phải đánh giá lại cô gái này. Bề ngoài chẳng nói lên điều gì, cái quan trọng là cách thể hiện. Lôi Tử bắt đầu thay đổi suy nghĩ và cách nhìn của mình dành cho Nhất Niệm.

    "Nhất Niệm, trò đã quá xuất sắc rồi, ta nghĩ.."

    "Xin thầy Lôi Tử cho phép!" Lời Lôi Tử chưa dứt, Nhất Niệm vẫn không thay đổi dáng đứng mà xen ngang và xin phép lần nữa, với một giọng điệu chắc nịch, không lung lay.

    "Xin thần cho phép!" Nhất Niệm tiếp tục lại lời xin phép lần ba.

    "Thôi được, ta thua trò rồi, vậy trò chọn ai trong ba sư huynh: Trần Bình, Lưu Diệu Minh hay Diệp Hy?" Lôi Tử đầu hàng Nhất Niệm, hỏi tiếp.

    "Để không làm mất thời gian của các sư huynh, mạn phép cho Nhất Niệm đấu với ba người cùng lúc luôn ạ!"

    Vẫn khuôn mặt liễu yếu đào tơ đó, vẫn nét mặt bình thản đó, vẫn thần thái ung dung đó, nhưng nói ra những lời toàn như bom đạn, oanh tạc trái tim 'yếu ớt' chưa hồi sức của Lôi Tử.

    "Trò nói sao.. chứ?" Không tin nổi lỗ tai mình nữa, Lôi Tử hết sức trấn tĩnh, hỏi lại để xác nhận, mặc dù giọng nói của hắn cũng chẳng xác định.

    "Nhất Niệm mạn phép thách đấu cùng lúc với cả ba sư huynh luôn ạ!"

    Ban đầu xung quanh hò reo vang dội, nhưng sau khi nghe rõ lời nói của Nhất Niệm, bắt đầu xuất hiện tiếng chế giễu chê bai, cảm thấy cô gái này mới thắng được một trận đã kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung rồi, một chút thiện cảm dành cho cô cũng biến mất, thay vào đó là những lời nhận xét, bàn tán, chỉ trích không ngớt.

    Ba người được thách đấu cũng có cảm giác như bị xúc phạm. Là những người ưu tú được tuyển chọn gắt gao từ các nơi tụ họp về Niệm Tông, ai không phải là võ nghệ đầy mình, tài năng xuất chúng, bản thân mỗi người đều là nhân vật nổi bật của vùng đất xứ sở của mình, nên khó tránh có niềm tự hào riêng của mỗi người. Chợt thình lình có một cô gái tân binh xa lạ mà dám buông lời ngạo mạn ngông cuồng thách đấu cả ba người, ai cũng cảm thấy sĩ diện này không thể để mất, nếu không sau này làm sao mà hành tẩu giang hồ nữa.

    Từ tâm thái cho người mới một bài học, rồi đến khi đồng minh bị bại trận, sau đó bản thân mình cũng bị cuốn vào thách đấu, ba người ai cũng cảm thấy sự việc diễn ra quá nhanh, bản thân ba người còn chưa phản ứng kịp, mà nay đã không thể không chấp nhận thách đấu vì danh dự. Cứ tưởng rằng cô gái Nhất Niệm đó bị mọi người đưa đẩy vào thế kẹt, ai ngờ, cuối cùng người giành quyền chủ động lại chính là cô ta. Thật đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được, ba người nhìn nhau và như xác định lại suy nghĩ của đối phương, cùng gật đầu tỏ rõ thái độ.

    Nhất Niệm biết rằng khi cô nói ra câu này, sẽ diễn ra tình cảnh như hiện giờ, nhưng cô mặc kệ, vả lại, cô cũng tò mò muốn biết, công pháp mà sư phụ Lưu Ly truyền thụ, có lợi hại như sư phụ nói hay không.

    Ba người không hẹn mà gặp phi thân lên đài, rồi chắp tay nói: "Trần Bình, Lý Diệu Minh, Diệp Hy xin chỉ giáo!"

    "Nhất Niệm xin thỉnh giáo!"

    Nghi thức chào hỏi vừa dứt, ba người đã tấn công như vũ bão vào Nhất Niệm. Trong phái Niệm Tông, không có sự phân biệt đối xử nam-nữ với nhau, chỉ kính người có thực lực, nếu một ai đó mà xem nhẹ đối thủ là nữ, thì sẽ phải trả giá đắt về hành động đó, thậm chí là mất mạng như chơi, nên ba người không thể vì đối phương là nữ mà có chút khinh địch hoặc lơ là, trái lại, ba người phối hợp rất ăn ý, và không dám khinh suất dù chỉ một phần.

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm, KhôiPhàm Tử Ninh thích bài này.
  8. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 37: Lấy quýt trả cam (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Diệu Minh sử dụng một bộ thủ pháp điều khiển đàn ong, vì chưa đạt tới cảnh giới cao nên đàn ong là đàn ong thật, những con ong dưới sự chỉ huy của chủ đồng hành với bộ quyền tấn công ào ạt về phía Nhất Niệm, chỉ cần bị đụng trúng là lập tức cả bầy ong chi chít bay vào đốt liên hồi, thủng vách mục gỗ.

    Còn Diệp Hy là một thân pháp đảo đất dậy sóng, từng lớp đất di chuyển nhấp nhô dưới chân đối phương làm ảnh hưởng đến việc di chuyển và phương hướng, tiện cho phối hợp tấn công với Lý Diệu Minh.

    Trong ba người, Trần Bình đóng vai trò chủ chốt đứng giữa điều phối hai đợt tấn công trước sau trên dưới của hai người kia, giọng nói rung lên bần bật phát ra một dãy âm tần khô khan khó hiểu như tạo ra một thứ âm thanh cảm nhiễm, tăng sức mạnh trùng điệp cho hai người kia, làm cho niệm lực phát ra của họ như dồi dào hơn, và thi triển suôn sẻ hơn, và làm nhiễu loạn sự tập trung của đối phương.

    Đứng trước đối thủ mạnh, Nhất Niệm rất bình tĩnh, mặc dù không có kinh nghiệm tác chiến nhiều, nhưng sở trường của Nhất Niệm là phân tích đối thủ. Trong ba người, chủ chốt nhất là Trần Bình, kế đến là Diệu Minh, sau đó mới là Diệp Hy.

    Trần Bình có công pháp dạng phụ trợ, phòng thủ hơn là tấn công, vì thế Nhất Niệm quyết định ra tay trước với người này.

    Sau khi quyết định phương hướng, Nhất Niệm đẩy nhanh niệm lực, Linh Lan Hư Bộ của cô giờ đã thuần thục, thoăn thoắt lướt đi tránh né đòn tấn công của hai người kia, một mặt càng lúc càng đến gần phía Trần Bình.

    Ba người như hiểu rõ ý đồ của Nhất Niệm, Diệu Minh và Diệp Hy lập tức tựa vai nhau tiếp tục thi triển phần mình, che chắn lại Trần Bình ở phía sau.

    'Đợi lúc này thôi!' Nhất Niệm mượn thế trượt đất của Diệp Hy, né đi âm thanh nhiễu loạn của Trần Bình, một chỉ điểm nhẹ vào con ong to trên ngón cái của Diệu Minh.

    Ba người không ngờ Nhất Niệm lại nửa đường giở quẻ, bất chấp đàn ong cắn đốt, trực chỉ vị trí ong chúa. Trong đầu ba người thoáng hiện ra cùng một ý tưởng: 'Phen này xong rồi!'

    Quả đúng như vậy, khi Diệu Minh bị khống chế ong chúa, cả đàn ong như bị tê liệt, bản thân Diệu Minh cũng không thi triển được bài quyền phối hợp, và thế là bị Nhất Niệm nhẹ nhàng đưa khỏi chiến tuyến. 'Người đầu tiên!'

    Mất đi chủ lực tấn công, Linh Lan Hư Bộ vào gần Trần Bình như đi giữa chốn không người, lại một chỉ ấn vào âm tường do Trần Bình tạo ra để phòng thủ, 'rắc, rắc' từ chỗ chỉ ấn, vết nứt như mạng nhện từ từ lan ra khắp bề mặt âm tường, và tích tắc, âm tường vỡ vụng, Trần Bình bị Nhất Niệm đẩy nhẹ xuống mặt đất. 'Người thứ hai!'

    Mất đi hai chiến hữu, Diệp Hy bàng hoàng như không tin vào mắt mình nữa, sao nhanh thế? Chuyện gì đã xảy ra thế này?

    Một phút thất thần, Diệp Hy bị đẩy khỏi đấu đài. 'Người cuối cùng, kết thúc!'

    Nhất Niệm dừng bước, đứng ngay tại vị trí lúc mới bắt đầu tỷ thí. Bất biến, im lặng, như cũ.

    Sau một lúc lặng im, xung quanh vang lên một tràng pháo tay vang rền khắp khán đài, ai cũng xúc động và bội phục cô gái trẻ. Không phải là lời nói suông hay câu bốc phét ngạo mạn, thật sự cô gái đã từng bước, từng bước một chứng minh cho mọi người thấy, cô làm được! Và cô đã làm được! Và làm rất tốt!

    Từ nay về sau, Phong Vân Bảng sẽ có sự sắp xếp lại trật tự, cái tên Trần Nhất Niệm sẽ được mọi người nhắc tới. Người có thực lực đi tới đâu cũng được hoan nghênh và tôn sùng, cô gái đã làm nên kỳ tích!

    "Nhất Niệm! Nhất Niệm! Nhất Niệm!" Khán đài vang dội tiếng xướng danh của mọi người, giây phút này, mọi người đều dành hết sự nhiệt tình và tôn sùng cho ngôi sao mới của làng niệm lực sư: Nhất Niệm!

    Lôi Tử thấy phen này mình không còn chút sĩ diện rồi, nói thật, nếu bây giờ bên cạnh có cái lỗ, là hắn chẳng chần chừ mà nhảy tọt xuống rồi tự lắp mình đi, chứ không phải ngại ngùng đứng trước đám đông hò reo như thế này.

    Bốn người đệ tử thách đấu lúc nãy cũng có tình cảnh tương tự, bị thua một cách quá nhục nhã, không những làm bẽ mặt thầy Lôi Tử, bản thân mình cũng chẳng còn mặt mũi ở lại Niệm Tông nữa!

    Năm thầy trò nhìn thấy đám đông hò reo, định lẳng lặng rút lui khỏi nơi nhục nhã ê chề này, thì bỗng có tiếng nói phát ra: "Mọi người xin dừng bước!"

    Lôi Tử quay đầu lại, phát hiện là Nhất Niệm, mặt liền sa sầm lại, nói: "Trò muốn nói gì?"

    Bốn người kia mặt mũi cũng sa sầm lại, rồi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng rồi!

    "Nhất Niệm được sư huynh sư tỷ chỉ giáo, là một niềm vinh hạnh, mặc dù may mắn chiến thắng, nhưng vẫn cảm thấy mình còn nhiều điều cần học hỏi.." Nhất Niệm ngập ngừng đôi chút, rồi nói tiếp.

    "Hi vọng mọi người cho cơ hội Nhất Niệm hòa nhập với đại gia đình Niệm Tông ạ!" Vẫn tư thế khiêm nhường đó, vẫn thái độ thành khẩn đó, vẫn nụ cười ung dung chân thành đó.

    Lôi Tử nhìn vào người học trò trong một ngày đem lại bao cảm xúc vui buồn lẫn lộn này, ánh mắt hơi lúng túng, xen lẫn chút phức tạp: "Hoan nghênh trò gia nhập Niệm Tông!"

    Bốn người nhóm Trần Bình ánh mắt đầy mâu thuẫn xen lẫn phức tạp, đồng thanh hô to: "Hoan nghênh gia nhập Niệm Tông!"

    Cả khán đài mấy nghìn người đồng thanh la to: "Hoan nghênh gia nhập Niệm Tông!"

    'Sư phụ, con làm được rồi! Nhất Niệm làm được rồi!'

    Phía trên cao, một ánh mắt hiền từ dõi theo Nhất Niệm nãy giờ, chút an ủi pha lẫn chút nhẹ nhõm, thì thào: "Cô bé khác với mẹ của nó!"

    * * *
     
    Hoa Ưu ĐàmKhôi thích bài này.
  9. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 38: Nguyên lý Nhất Chỉ Thiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế nào rồi Linh Lan, mọi thứ vẫn thuận lợi suôn sẻ như những gì mình bàn với nhau chứ?" Sau khi kết thúc thách đấu bên đấu đài với nhóm người Trần Bình, Nhất Niệm vội vàng liên lạc với Lưu Ly, chẳng chốc đã nghe thấy tiếng hỏi sốt ruột từ đầu bên kia.

    'Người sư phụ này đúng là còn sốt ruột hơn mình!' Nhất Niệm mỉm cười, nói: "Tất cả đều theo dự đoán của sư phụ, nhưng con có chút thay đổi trong cách làm này!" Nhất Niệm bắt đầu kể lại sự việc diễn ra trong buổi thách đấu ở đấu đài.

    Sau khi nghe xong Nhất Niệm kể lại, Lưu Ly gật đầu tán đồng, nói: "Nếu con đã quyết định như thế, thì sư phụ cũng chẳng có gì cần nói thêm, nhưng quá dễ dàng cho bọn chúng rồi!"

    Thì ra kế hoạch của Lưu Ly là sử dụng Linh Lan Cửu Nhụy để hút giọt máu từ tim của người tu luyện niệm căn, điều này sẽ giúp cho Nhất Niệm đẩy nhanh quá trình nở hoa của vật báu Cửu Nhụy. Thế nhưng cách làm này vô cùng mạo hiểm, vì khi động tới Cửu Nhụy, nếu bị người khác phát hiện, cho dù là đồng môn, nhưng cũng không thể bảo đảm đó không phải là gian tế từ các môn phái khác, và vật báu Cửu Nhụy sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, điều đó không phải là cách xử lý khôn ngoan và sáng suốt, ít nhất là bây giờ, với thực lực của Nhất Niệm, không thể nào vẹn toàn được an toàn của bản thân và vật báu. Thế nhưng, nếu là việc dùng niệm lực để che dấu, thì điều này sẽ dễ dàng hơn, và Nhất Niệm đã thành công.

    Nhưng thay vì hút hết nguyên một giọt máu của bốn người, Nhất Niệm chỉ hút nửa giọt, điều này làm cho việc thực hiện dễ hơn và nhanh hơn một chút, đối phương cũng không đến nỗi phát hiện được vấn đề bất thường, và chuyện này cũng giảm thiểu nguy cơ làm kinh động đến các hộ pháp cũng như các cao thủ giấu mặt khác trong Niệm Tông. Khi Lưu Ly đề xuất kế hoạch Nhất Niệm đã tính tới điều này, và chạy kế hoạch đến mức hoàn hảo nhất có thể. Lưu Ly sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cũng thấy đây là cách vẹn toàn nhất, 'đệ tử ruột của ta đúng là thông minh hơn người', sau khi khen đệ tử mình một câu trong bụng, bèn hỏi tiếp Nhất Niệm:

    "Nhưng sư phụ vẫn chưa nghĩ ra, là con dùng cách gì có thể bay lên đấu đài với chỉ với cấp bậc niệm căn viên mãn?" Lưu Ly đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa có câu trả lời trong việc này.

    "Rất đơn giản, khi ta bay, ta phải đủ bậc niệm lực, thì mới đủ mạnh để đẩy trọng lượng mình vượt khỏi lực hút của trái đất và bay lên, việc này rất tốn niệm lực. Con không đủ niệm lực để làm điều đó, nhưng con có thể chia niệm lực thành từng điểm trên không trung, như một bậc thang, chỉ cần tạo hai điểm niệm lực, và từ từ đẩy nó lên dần khi đã bước qua điểm cũ, cứ thế mà tiến tới, nên nói là bay, thật ra lúc đó là con dùng tốc độ nhanh để che mắt thiên hạ, con vẫn là từng bước bước lên chứ không phải là bay thẳng lên!"

    Lưu Ly nhìn vào Nhất Niệm, cô thật sự thấy ngạc nhiên và sửng sốt. Đạo lý đó rất dễ dàng, ai cũng có thể suy nghĩ ra, nhưng căn bản là không ai có một suy nghĩ sâu sắc như thế, Lưu Ly bắt đầu cảm thấy mình đã vớ được một hũ vàng, đệ tử của mình quả thật thông minh xuất chúng.

    "Đệ tử cũng chỉ học theo từ sư phụ, chính sư phụ bảo khi niệm lực tập trung dồn vào một điểm, nó sẽ ngưng tụ lại trong một thời gian ngắn, và con có thể dùng nó để góp gió thành bão, vượt cấp đối địch," Nhất Chỉ Thiền "mà sư phụ bảo con dùng để đối địch cũng theo nguyên lý đó, con thấy có thể áp dụng được, nên thử làm, ai ngờ làm được, nếu không là chưa đấu mà đã nhục nhã trước mọi người rồi!" Nhất Niệm nói xong thấy xấu hổ vô cùng, cô thật sự không muốn làm mất mặt sư phụ mình.

    Lưu Ly cũng cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm, nhận đệ tử xong chẳng làm được gì ra hồn, suốt ngày để đệ tử một thân một mình chiến đấu, chẳng ra cái gì cả!

    "Linh Lan, đợi sau khi con hấp thụ xong hai giọt máu của bọn người Trần Bình, chắc là Linh Lan sẽ nâng lên Nhị Nhụy, niệm căn viên mãn của con cũng sẽ theo đó mà nâng lên niệm vật, sau khi hoàn thành hai việc này, ta sẽ truyền thụ cho con công pháp của Linh Lan Cửu Nhụy, sau khi có nó rồi, trong cảnh giới niệm vật con sẽ không có đối thủ, đánh vượt cấp niệm hợp không thành vấn đề, bảo mạng khi đấu với niệm sưu cũng có khả năng. Linh Lan, con nghe rõ chưa?"

    "Rõ rồi ạ! Con bắt đầu chuẩn bị hoàn thành hai nhiệm vụ đó đây!"

    Lần này, Nhất Niệm cảm thấy việc lên tầng vượt cấp của mình diễn ra rất nhanh chóng, giống như mọi thứ đã được lập trình sẵn, chỉ cần ấn nút là nó cứ chạy chương trình và hoàn thành theo thiết lập ban đầu. Rất nhanh, niệm trường của cô đã cho thấy rõ kết quả vượt cấp của mình.

    "Tầng thứ hai: Niệm vật. Chúc mừng bạn đã vượt cấp thành công!

    Đặc điểm rèn luyện: Dựa trên những sự vật, hiện tượng, dấu vết xung quanh một nơi nào đó đoán biết những diễn biến đã xảy ra, diễn lại sự việc diễn biến một cách trọn vẹn nhất trong đầu, điều này khác với việc tua lại thực tế, chỉ là đưa ra kết quả phán đoán mà thôi.

    Ưu điểm: Niệm lực bắt đầu mạnh hơn, có thể bắt đầu kết nối với sự vật hiện tượng xung quanh.

    Tác dụng phụ: Phải đối diện việc mất thăng bằng cảm xúc, dễ rơi vào tình trạng mất kiểm soát mà nổi nóng không kìm chế, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, sa vào ma đạo."

    Và cũng giống như lần trước, khi cô định đọc tiếp phần tiếp theo, thì nó đã ngăn cô lại.

    "Tầng thứ ba: Xin lỗi, trạng thái này chỉ dành cho cấp bậc cao hơn."

    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
  10. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 39: Thánh Nữ Niệm Tông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Nhất Niệm nâng cấp độ niệm lực từ niệm căn thành niệm vật thành công, đang định nói chuyện với sư phụ Lưu Ly. Bỗng thình lình, đóa hoa yêu nghiệt đó như con chim kền kền ngửi thấy mùi thịt thối, reo vui theo từng nhịp đập của trái tim mà trông ngóng được một phen rỉa thịt thỏa thuê, thịt thối dành cho nó chính là niệm lực vừa được bổ sung dào dạt khi mới vượt cấp lên niệm vật. Nó lớn lên vùn vụt, chẳng chốc một búp hoa thứ hai xuất hiện, lần này búp hoa vừa xuất hiện đã vụt nở thành một bông hoa Linh Lan ủ rũ trong gió.

    Dòng "Ưu điểm" ban nãy chợt nhảy ra và chèn thêm một dòng:

    "Ưu điểm cộng thêm: Kết nối Linh Lan Cửu Nhụy thành công, truy xuất công pháp Linh Lan Khánh Lay"

    Và tiếp theo đó, niệm trường của cô bỗng như một tách ra làm hai, niệm trường trước đó diện tích không thay đổi, như một căn phòng chứa sách, còn niệm trường thứ hai lung linh hơn, như một cánh rừng già chờ đợi bước chân khám phá của người lữ hành, mặc dù niệm trường này ngoài màu sắc ra chỉ là một cảnh tượng u ám, hỗn độn.

    Sau khi hoàn thành hai việc sư phụ giao phó, Nhất Niệm kể lại mọi diễn biến mình trải qua, không quên nói lại những thắc mắc mình gặp phải.

    Khi nghe Nhất Niệm nói niệm trường từ một tách ra làm đôi, Lưu Ly bất giác nhoẻn môi cười nói: "Linh Lan, con đúng là phước phần không ít, như sư phụ đây cũng chỉ có một niệm trường, chính là tiệm hoa mà lần đầu chúng ta gặp gỡ, là một không gian hoàn toàn thuộc quyền tự chủ của chúng ta, thay đổi theo ý niệm của chúng ta, và ta có thể hoàn toàn làm chủ ở đó, nếu không phải nói là ta chính là đấng tạo hóa trong đó, sau này hai niệm trường sẽ là một ưu điểm vượt trội của con, là vũ khí bí mật của riêng con, còn việc vận dụng và xử lý nó như thế nào, thì tùy theo khả năng lĩnh hội của con."

    "Còn riêng về Linh Lan Khánh Lay.." nói tới công pháp tặng thêm, Lưu Ly ngập ngừng đôi chút rồi bảo: "Cũng xem như vũ khí bí mật, không đến vạn bất đắc dĩ, cũng xem như một lá bùa hộ mệnh mà cất giấu kỹ, nhớ kỹ!"

    "Vâng, thưa sư phụ!" Thấy sắc mặt có phần trịnh trọng của Lưu Ly, Nhất Niệm cũng nghiêm sắc mà bày tỏ quan niệm của mình.

    "Thật ra, Linh Lan Nhất Chỉ Thiền mà sư phụ chỉ dạy đã đủ cho Linh Lan bảo mệnh rồi!" Nhất Niệm chặc lưỡi, không phải cô nịnh hót sư phụ, quả thực là Nhất Chỉ Thiền quá bá đạo, Nhất Chỉ xuất Thiền, Thiên Biến Vạn Hóa, cho dù đối phương có nhanh, có né đứng trước nó cũng như cánh diều cột dây, có bay cao bay xa cũng không thể thoát khỏi cái giữ chặt của đầu dây diều.

    Và sau đó, theo thói quen, Nhất Niệm chuyển sang đọc đến phần nội dung: Nhiệm vụ.

    "Tìm kiếm gương thần, bảo vệ lịch sử"

    "Từ khóa: Mị Châu"

    "Trạng thái nhiệm vụ: Chưa hoàn thành"

    'Chà, thì ra nhiệm vụ này vẫn còn chưa xóa nợ, xem ra mình không tránh khỏi nó rồi!' Nhất Niệm vừa suy nghĩ, vừa kể lại Lưu Ly đầu bên kia về nhiệm vụ của mình, sau đó hỏi: "Sư phụ có nghe nói tới gương thần thời cổ đại không?" Nhất Niệm chẳng có chút manh mối nào về việc này, nên cô chỉ còn biết cầu cứu vị sư phụ nửa chính nửa tà này.

    "Ta có biết sơ sơ về chuyện này, nhưng không nhiều. Gương thần là báu vật truyền lại qua các đời Thánh Nữ của Niệm Tông. Do mẹ của Mị Châu là Thánh Nữ đời thứ ba mươi của Niệm Tông - Trần Thị Chân, còn gọi là Châu Nương, hiệu là Thục Nương, nhưng vì tham luyến phàm trần, gặp gỡ kết duyên với An Dương Vương mà đánh mất tư cách Thánh Nữ, gương thần cũng vì thế mà thất lạc, vì vậy nhiệm vụ tìm lại gương thần là một nhiệm vụ cấp F cao nhất của Niệm Tông, trưởng lão phái Niệm Tông còn chưa chắc thực hiện được, con cũng đừng mất công suy nghĩ tới làm gì!"

    "Thánh Nữ? Nhiệm vụ cấp F?" 'Chà! Có vẻ vấn đề càng lúc càng phức tạp, không đơn giản như mình vẫn từng nghĩ.

    Như đọc được suy nghĩ của Nhất Niệm, không đợi cô hỏi, Linh Lan đã tiếp lời: "Thật ra với trình độ hiện giờ của con, nhận mấy nhiệm vụ cấp A, B hoặc C đều có thể hoàn thành được, con hãy thử sức dần, vừa tích lũy kinh nghiệm, vừa củng cố niệm lực vừa nâng cấp được, lại vừa có thể đứng vững trong Niệm Tông, một mũi tên trúng ba con chim nhạn, chuyện vui như vậy sao lại từ chối nào?"

    "Cám ơn sư phụ đã chỉ dạy!" Nhất Niệm biết được sự quan tâm của sư phụ dành cho mình, cô cảm thấy mình thật may khi gặp được người sư phụ như vậy!

    "À, một điều nữa! Khi chấp hành nhiệm vụ ở thời hiện đại, nếu có gì khó khăn hay cần sự trợ giúp, có thể liên lạc với Thiên Điểu - trợ thủ đắc lực của ta ở Mị Tông!" Lưu Ly dặn dò cách liên lạc, rồi nói: "Đi đi Linh Lan! Con tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ Niệm Tông, đừng để mất mặt Mị Lưu Ly ta!"

    "Rõ! Thưa sư phụ!" Ánh mắt của Nhất Niệm rực lên một tia lửa, xẹt lên rồi vụt tắt nhanh chóng. Người ta bảo một đóm lửa len lỏi có thể làm cháy cả nguyên một cánh rừng. Phúc chăng? Họa chăng?


    * * *
     
    Hoa Ưu Đàm thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...