Tới chân núi Thất Nguyệt ba thầy trò dừng lại. Hai lão sư phụ cùng dặn rò nàng.
"Chúng ta chỉ có thể đưa con tới đây thôi con phải tự mình lên núi. Lên đó hãy cố gắng học tập đừng để phụ sự kì vọng của chúng ta. Cũng đừng chọc giận năm vị lão tổ đấy." Với cái tính khí phá hoại nghịch ngợm của nàng hai người đúng thật lo lắng cho năm vị lão tổ. Không biết bọn họ rời xa thế sự nhiều năm tĩnh tu có chịu được sự phá hoại của nha đầu này không. Hai người bọn họ thân làm sư phụ nhưng cũng phải đau đầu với mấy trò quái đản mà nàng nghĩ ra.
"Thôi được rồi hai người về đi ta đi đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe, học xong ta sẽ về." Nói rồi Minh Nguyệt cất bước lên núi không hề ngoái đầu lại. Nàng sợ khi nhìn lại nàng sẽ không kìm nổi nước mắt mặc dù thường thấy nàng lạnh lùng vô tình nhưng cũng đã ở với họ năm năm sẽ có những tình cảm nhất định. Nàng quậy phá cũng chỉ để cho nơi đây đỡ đi phần nào lạnh lẽo có thêm chút hơi ấm mà thôi.
Hai vị sư phụ nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa mà thở dài. "Hy vọng con bé có thể chịu đựng được những bài luyện tập mà mấy lão bất tử kia đặt ra." Nhớ tới năm đó khi Vương Hoàng còn ở tuổi như nàng bây giờ bị đưa lên núi cho bọn họ dạy dỗ vài năm. Đủ những bài tập khiến cho ông khi đó cũng muốn bỏ cuộc. Thật sự mà nói đó giống như là ma luyện con người chứ không phải dạy dỗ đơn thuần.
Vừa đặt chân lên đến đỉnh núi Thất Phong còn chưa kịp đứng vững thì..
Những đợt mưa đá bay đến chỗ nàng với tốc độ chóng mặt. Thấy vậy Minh Nguyệt vội vàng né những đợt công kích đang không ngừng bắn tới. Nàng rút ra Phá Nguyệt kiếm cản những viên đá đang không ngừng bay tới. Khoảng một khắc sau thì những đợt mưa đá mới dừng lại.
Từ trong hang động gần đó vang lên tiếng cười sảng khoái.
Một ông lão râu tóc bạc trắng bước ra. Nhìn qua chắc cũng không ít hơn trăm tuổi.
"
Nhóc con phản ứng tốt lắm đã rất lâu rồi mà chưa có ai có thể vượt qua thử thách của chúng ta mà không hề chịu phải chút thương tổn nào. Rất tốt." Ông lão vuốt râu tỏ ý rất hài lòng.
"Đa tạ tiền bối quá khen. Vãn bối nhận lời sư phụ lên đây để học tập mong tiền bối chỉ giáo." Nàng mặt không cảm xúc đáp lời lão giả tóc bạc.
"Vậy ngươi chính là người mà Hoàng tiểu tử nhắc tới." Lão lại hỏi.
"Thưa Vương Hoàng là sư phụ vãn bối. Nàng không kiêu ngạo không xiểm nịnh đáp lại.
" Nào theo ta vào trong các sư huynh đang đợi ngươi bên trong đó. "Nói rồi lão giả cất bước đi về phía cửa động.
Nàng thấy vậy cũng vội vàng bước theo sau. Bước vào trong nơi đây là một thạch động rộng lớn trên vách tường có năm cái hầm được đục vào. Trong đó thì có bốn cái là có người ngồi. Bốn lão giả với bốn thần thái khác nhau.
Người đầu tiên thì trầm tĩnh bình thản. Người thứ hai thì lạnh lùng quyết đoán. Người thứ ba tươi cười vui vẻ. Người thứ tư hồ ly giảo hoạt. Người cuối cùng cũng chính là ông lão dẫn nàng vào thì hiền lành phúc hậu. Năm người năm tính cách khác nhau nhưng khi ở cùng nhau lại rất hài hòa cân xứng.
" Nào tiểu nha đầu. Tới đây giới thiệu với ngươi đây là bốn vị sư huynh của ta cũng chính là bốn vị lão tổ của ngươi. "Ông lão phúc hậu giới thiệu từng người cho nàng.
" Nguyệt Nhi ra mắt các vị lão tổ ". Nàng nghe ông lão giới thiệu như vậy thì vội hành lễ.
" Không cần đa lễ từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu dạy con những thứ cơ bản nhất. Y thuật chắc tiểu tử kia đã dạy cho con rồi nên chúng ta sẽ dạy cái khác cho con. "
" Ta sẽ dạy con khinh công. Lão Nhị dạy con âm công. Lão Tam dạy con độc thuật trên phương diện y thuật đệ ấy cũng rất hiểu biết. Lão Tứ dạy con cách dịch dung. Còn lão Ngũ sẽ dạy con kiếm pháp. Hy vọng nha đầu con sẽ không từ bỏ quá sớm. Bây giờ lão Ngũ sẽ đưa con đi nghỉ ngơi mai chúng ta bắt đầu."
Nói rồi lão đại nhắm mắt lại dưỡng thần không để ý tới nữa.
Người đời có câu sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu. Nhìn năm người ở đây Minh Nguyệt hiểu được sâu sắc ý nghĩa của câu nói này.
Mặc dù đã sống hai đời người nhưng nàng ở trước mặt bọn họ vẫn chỉ là tiểu oa nhi không đáng nhắc tới. Nhìn khí thế phát ra từ trên người họ dù có bất động vẫn cảm nhận được sự thâm sâu khó lường bên trong.
Sau khi bốn vị lão giả đã nhắm mắt dưỡng thần không để ý nữa lão Ngũ liền quay bước đi ra ý bảo Minh Nguyệt đi theo mình.
Vậy là nàng theo Ngũ lão tổ đến chỗ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho hành trình học tập sắp tới.