Bạn được Người xa xứ mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
2556 12
Kiếm tiền
thuyvan09 đã kiếm được 25560 đ
54310380036_5af8895b92_o.jpg


Ở một cuộc đời nọ có một chàng trai luôn mơ về những giấc mơ.

Giấc mơ về cuộc đời giàu có sang trọng, giấc mơ về cuộc đời mà anh ta sẽ là con người nổi tiếng ai nhìn vào cũng sẽ ngưỡng mộ.

Anh ta mãi theo đuổi những giấc mơ mà anh ta chẳng biết làm sao để thật sự đến được nó, anh ta luôn nghĩ đã đến đích chưa sao lâu quá vậy.

Anh ta luôn nói tao sẽ không bao giờ bỏ cuộc, những chính trong thâm tâm anh ta từ lâu đã không còn muốn cố gắn, những gì anh ta đang cố gắng chỉ để cố che đậy cho những khoảng trống bên trong chính suy nghĩ của mình.

Áp lực làm anh ta ngày càng tệ đi, anh ta không còn cảm nhận được hạnh phúc, sự cố gắng dần dần trở thành những thói quen vô cảm, anh ta vận hành bản thân như một người máy, chỉ cần 1 thay đổi nhỏ sẽ làm anh ta sập đổ tất cả những tiến trình đã được lên trước đó.

Một con người vô cảm, ánh mắt anh ta chẳng còn hạnh phúc, anh ta chỉ thấy hàng tấn tiêu cực mà con người ta luôn mang ra để nói về những điều tích cực mà anh ta cần phải làm.

Anh ta muốn được sống, anh ta muốn được thoát khỏi những cái mác nằm trên con người anh ta, những đã từ lâu, con người thật ấy đã biến mất khỏi con người anh ta..

Anh ta đã từng muốn bản thân mình như thế này, nhưng tại sao khi anh ta trở thành điều mình muốn, anh ta lại đánh mất hạnh phúc của chính mình..
 
Chỉnh sửa cuối:
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54318967783_f529f6ae29_o.jpg


Có kẻ cả đời mải miết bước tới, tưởng rằng càng đi nhanh sẽ càng gần hơn với hạnh phúc. Họ gom những lời tán dương của thiên hạ, chất đầy trong lòng như thể đó là nền móng cho một cuộc đời vững chãi. Đến khi những lời ấy nhạt dần, lặng lẽ như sóng rút về biển, họ bàng hoàng nhận ra bản thân đứng trơ trọi giữa khoảng không vô định.

Nhưng thử hỏi, sao có thể trách con đường, khi chính mình đã chọn đi mà chưa từng một lần dừng lại để hỏi: "Ta thật sự muốn gì?"

* * *

Có kẻ vun vén từng chút một những ký ức cũ, giữ chặt trong tim như báu vật. Những khoảnh khắc đã qua trở thành nơi trú ẩn an toàn, để rồi mỗi lần hiện tại làm tổn thương, họ lại tìm về quá khứ, như người lữ khách mãi không chịu rời bỏ căn nhà cũ đã mục nát.

Nhưng thử hỏi, sao có thể trách thời gian, khi chính mình không chịu buông tay?

* * *

Có kẻ, mỗi sớm soi gương chỉ thấy trong mắt mình là hình ảnh của người khác-những kỳ vọng, những chuẩn mực, những ánh nhìn từ bên ngoài. Họ chắp vá từng mảnh ghép không thuộc về mình, để rồi đến một ngày không còn nhận ra bản thân là ai nữa.

Nhưng thử hỏi, sao có thể trách gương, khi chính mình chưa từng dám nhìn thẳng vào sự thật?

* * *

Rồi cũng có lúc, giữa những ngày chông chênh ấy, người ta bỗng dừng lại. Không phải vì mỏi mệt, mà vì nhận ra rằng càng chạy trốn khỏi chính mình, lòng càng thêm trĩu nặng. Họ bắt đầu lặng lẽ nhặt từng mảnh vỡ trong tim, không để vá lại, mà để hiểu tại sao nó từng vỡ.

Và khi ánh mắt thôi tìm kiếm sự công nhận từ người khác, họ nhìn sâu vào chính mình-thấy những vết sẹo cũ, nhưng cũng thấy cả những góc sáng chưa từng để ý.

* * *

Cuộc đời này, hóa ra không phải là hành trình đi tìm một phiên bản hoàn hảo của bản thân, mà là chấp nhận cả những phần chưa trọn vẹn, những sai lầm đã qua, và cả những yếu đuối chưa thể buông. Mỗi vết thương là một bài học, mỗi lần lạc lối là một cơ hội để tìm về.

Gió vẫn thổi qua hiên, nhưng lòng người có lặng, mới nghe được tiếng mình giữa cuộc đời.
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54318978063_b67f93f0f2_o.jpg


CẢM NHẬN HẠNH PHÚC

Gần đây mình rất thích một cuốn sách với tựa đề: "Hạnh phúc ở dưới chân". Với 100 câu chuyện ngắn triết lý cuộc sống giúp mình khai phá được hạnh phúc luôn kề vai sát cánh bên cạnh mình mà đôi khi mình chưa hoặc không cảm nhận được.

Nếu bàn về hạnh phúc thì hạnh phúc của mỗi người khác nhau tùy theo cảm nhận riêng tư. Đối với mình, buổi sáng khi vừa thức dậy được hít thở bầu không khí trong lành tươi mát, được ngồi ăn sáng cùng ba mẹ, được làm công việc mình yêu thích, đang buồn lướt mạng xã hội thì đọc được một câu nói chữa lành.. như vậy là mình cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Dù đôi khi, cuộc sống không như mình mong muốn nhưng vũ trụ vẫn ôm ấp và vỗ về chúng ta qua những điều nhỏ nhất, giản dị hàng ngày.

Lần mới đây mình cảm nhận hạnh phúc rõ ràng nhất đó là đợt tết vừa rồi. Mình vừa trải qua cơn bạo bệnh đâu đó cũng tầm gần năm, mình mới khỏe lại được năm tháng. Nhờ vậy mà mình đã được vui vẻ đón một cái tết thật đầm ấm, yên vui bên gia đình. Mình cảm nhận niềm hạnh phúc khó tả khi được cùng ba mẹ và các em dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, cùng mẹ đi chợ mua sắm mọi thứ cho năm mới, cùng em gái đi mua áo quần mới, đi lựa hoa về chưng trong nhà. Những ngày tết thì được gặp gỡ và chúc tết mọi người với nụ cười trên môi. Không như năm ngoái, vì bị bệnh nên mấy ngày tết mình đã nằm một mình trong phòng cô đơn.

Vậy đó, hạnh phúc đơn giản lắm, chỉ cần mình biết cảm nhận, khám phá và mở lòng đón nhận nó, nhìn nhận mọi thứ xung quanh mình với đôi mắt biết ơn thì ti tỉ những điều hạnh phúc đang mở rộng cửa đón chờ bạn.

Bạn ơi, hãy cùng mình sẵn sàng đón nhận hạnh phúc khi hạnh phúc gõ cửa nhé!
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54325168888_8c75ff653e_o.jpg


Em mình bảo mình: Nếu đây là thế giới của người lớn, thì em chỉ muốn là trẻ con mãi thôi.

Mình nghĩ một lúc rồi nhắn em rằng:

Chị nghĩ là, làm trẻ con cũng vui lắm, nhưng có lẽ mình cần lớn lên, để tự gánh lấy bầu trời của riêng mình.

Bầu trời ấy lâu nay mình được ba mẹ, người thương mình đã giữ giùm mình, nhưng rồi cũng đến lúc, mình phải tự giữ lấy nó. Để rồi một ngày, khi mình đủ vững chãi, mình mới có thể đủ sức để che chở cho người mình thương yêu.

Ai cũng muốn được vui chơi, được thoải mái tung tăng như trẻ thơ, nhưng sống trên đời thường chẳng bao giờ đơn giản như thế cả. Vì vốn rằng, sự vô lo vô nghĩ của mình cũng vì mình biết có ba mẹ lo cho miếng cơm manh áo, lo cho trước sau. Thật ra đó là cái lo mà mình cần có để sống trên thế giới này, chỉ là có ai đó giúp mình một tay, khi mình còn trẻ dại. Nhưng đâu ai sống hộ ai được cả cuộc đời, ba mẹ cũng vậy, mình vẫn phải tự có trách nhiệm với sự sống của chính mình thôi.

Bù lại, khi mình tự được sống, dù đau đớn, vấp ngã, không như ý, nhưng mình sẽ tự tìm được giá trị của chính mình từ cách mình chọn sống trên đời này. Mình sống vẻ vang, sống bình dị, sống hạnh phúc.. thì là mình chọn. Bầu trời vốn mình phải gánh vác cũng là bầu trời tự do, là câu chuyện của riêng mình. "Người lớn" là người đủ lớn để gánh vác bầu trời của mình trên vai, nhưng vẫn mỉm cười và cảm nhận về những đám mây.

Làm người lớn cũng không đáng sợ lắm đâu, nhưng hãy học cách để"đủ lớn
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54324967071_660582eb2b_o.jpg


- -Thất bại – Bước đệm vững chắc cho sự trưởng thành--

Bạn đã bao giờ cảm thấy gục ngã sau một thất bại cay đắng? Bạn có từng nghĩ rằng mọi cố gắng của mình đều trở nên vô nghĩa? Nếu câu trả lời là có, thì xin chúc mừng! Vì đó chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang trên hành trình trưởng thành thực sự.

"Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai". Không có con đường nào dẫn đến thành công mà không trải qua những vấp ngã. Những người vĩ đại không phải là người chưa từng thất bại, mà là người biết đứng dậy sau mỗi lần gục ngã. Thất bại có thể khiến ta đau đớn, hoài nghi bản thân, nhưng nếu nhìn nhận đúng cách, đó lại là một cơ hội quý giá giúp ta mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn và tiến gần hơn đến thành công.

Hãy thử tưởng tượng một cuộc sống không có thất bại, không có khó khăn – mọi thứ đều thuận lợi và dễ dàng. Nghe có vẻ lý tưởng, nhưng thực chất đó là một vòng lặp nhàm chán, nơi con người không có cơ hội rèn luyện ý chí hay phát triển bản thân. Nếu mãi đứng yên trong vùng an toàn, chúng ta sẽ không bao giờ biết được khả năng thực sự của mình. Chỉ khi dám bước ra khỏi giới hạn, chấp nhận rủi ro và đối diện với thử thách, ta mới có thể khám phá những tiềm năng ẩn giấu bên trong.

Thất bại không có nghĩa là chấm dứt, mà nó là một lời nhắc nhở để ta nhìn lại, điều chỉnh và tiếp tục tiến lên. Nhiều người thành công trên thế giới đều từng trải qua những thất bại cay đắng trước khi đạt đến đỉnh cao. Thomas Edison từng thử nghiệm hàng nghìn lần trước khi phát minh ra bóng đèn, Walt Disney từng bị từ chối nhiều lần trước khi xây dựng đế chế hoạt hình vĩ đại. Điểm chung của họ không phải là chưa từng vấp ngã, mà là họ chưa từng bỏ cuộc.

Cơ hội không bao giờ tự tìm đến, mà chỉ xuất hiện khi ta chủ động tìm kiếm, kiên trì theo đuổi và không ngừng cố gắng. Những người trẻ không nên sợ thất bại, mà hãy coi đó như một phần tất yếu của hành trình trưởng thành. Mỗi lần vấp ngã là một lần học hỏi, mỗi khó khăn vượt qua là một dấu mốc đáng nhớ trên con đường đi đến thành công. Hãy nhớ rằng, cơ hội không tự nhiên xuất hiện. Chính sự kiên trì, bền bỉ và không ngừng nỗ lực mỗi ngày mới là chìa khóa mở ra cánh cửa thành công. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất là để nó đánh gục bạn mãi mãi.
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54324067747_b045ac63f2_o.jpg


Ai trong chúng ta đều xứng đáng được yêu thương. Ai trong chúng ta đều dễ dàng để được yêu thương.

Nhưng tại sao ở góc nhìn rất cá nhân của mỗi người, ta lại cho rằng bản thân ta rất khó để yêu?

Đó là mạng lọc "hard to love".

Bạn tự tách mình khỏi gia đình và bạn bè. Bạn đóng lòng lại. Bạn khẳng định luôn rằng chẳng ai hiểu được mình đâu, chẳng ai hiểu được những gì mình đang trải qua đâu. Bạn tự làm khó chính mình. Bạn tự đẩy mình ra xa đến nỗi chẳng ai có thể chạm tới và rồi khóc lóc vì không ai yêu thương mình.

Khi ai đó gõ cửa, bạn phải mở cửa nếu muốn có khách vào nhà chứ.

Nhưng vì đâu xảy ra cớ sự như thế?

Vì chính bạn.

Bạn cho tâm trí mình "ăn" những lời nói đầy tổn thương.

"Mày vậy thì ai yêu mày"

"Mày đã không xinh còn không làm gì ra gạo ra cơm thì ai yêu nổi mày"

"Mày không xứng đáng được yêu thương"

Tại sao lại nói với chính mình như thế? Đấy là người duy nhất theo bạn mỗi giây đến hết đời, là người duy nhất không bao giờ phản bội bạn. Đừng làm tổn thương chính mình trước khi ai kịp làm gì. Đừng như vậy.

Chi bằng, ta mở lòng ra và đón nhận tình yêu. Ta muốn được yêu mà. Ta đâu muốn gồng mình lên mạnh mẽ làm gì. Vậy cho phép mình được yêu thương đi.

Tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần.

Ôm lấy cơ thể mình và cảm nhận hơi ấm từ nó.

Bạn không khó để yêu đến vậy đâu. Chúng ta đều rất dễ để yêu thương. Nên trước hết, hãy yêu chính mình đã nhé. Vì không ai làm chuyện này tốt bằng mỗi cá nhân chúng ta đâu.
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54325196894_867e798d06_o.jpg


/ NỖI SỢ /

Có nỗi sợ nào đã luôn nằm gọn trong tâm trí cho dù thời gian có trôi qua cũng chẳng hề mờ phai, dù chỉ 1 ít?

Có nhiều những lời khuyên nên tha thứ, 2 chữ tưởng chừng như rất dễ thực hiện, tha thứ như thế nào?

Ngày còn nhỏ, ngôn từ yêu thương, những cử chỉ quan tâm là thứ gì đó rất quý giá, đến nỗi khao khát được yêu thương luôn là thứ đến bây giờ tôi vẫn luôn kiếm tìm, như một kẻ lang thang lạc lõng giữa dòng đời.

Thêm vào đó là đòn roi. Cái đau của thể xác đơn giản hơn, có thể qua đi, nhưng những vết thương do ngôn từ để lại thì không. Những lời nói ấy không chỉ làm tổn thương, mà còn dần bóp nghẹt tôi. Những câu chữ tưởng như vô hại nhưng lại đâm sâu vào tim, để lại những vết cắt không bao giờ lành. Chúng vang vọng trong đầu tôi, ngay cả khi không còn ai cất lời.

Tôi từng mong rằng những câu mắng mỏ, chì chiết chỉ là cơn giận thoáng qua. Nhưng không, chúng cứ lặp đi lặp lại, và bên trong tâm hồn này, những tổn thương cứ tích tụ, chồng chất lên nhau, đến mức chỉ cần một câu nói vô tình cũng đủ để phá vỡ sự kiên cường mà tôi đã cố gắng dựng lên, và bật khóc! Và mỗi lần như vậy, lòng tôi lại trống rỗng hơn một chút, niềm tin vào chính mình lại vỡ vụn thêm một phần.

Và nỗi sợ ấy đã đi cùng tôi. Tôi sợ.. sợ những lần trở về nhà, sợ phải đối diện với những lời nói lạnh lùng, vô cảm. Sợ rằng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không bao giờ đủ tốt trong mắt những người xung quanh. Sợ rằng nếu ở đó quá lâu, tôi sẽ đánh mất chính mình. Có những nỗi sợ không cần bóng tối hay những con quái vật để hiện hữu. Chúng ở đó, trong từng lời nói, trong những lần chì chiết thậm tệ kéo dài, trong ánh mắt xa cách của người từng rất thân quen. Và dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi nữa, vẫn không thể xóa nhòa hoàn toàn.

Phải chăng, có những điều sinh ra vốn dĩ để KHÔNG THỂ QUÊN?
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54325200969_1638ec885d_o.jpg


Tại sao.. không sống như một đóa hoa luôn nở rộ không biết ngày tàn, như chim trên trời, bồ công anh tung bay trong gió. Thích cười thì cười, muốn khóc thì khóc, làm gì thì làm, thích nói thì nói, hạnh phúc, buồn vui gì cũng thể hiện hết ra, ngây thơ, đơn thuần, đơn giản mà trong sáng biết bao.

Tựa như tia nắng hắt xuống mặt đất, hạt mưa đáp xuống hiên nhà, làn gió len qua khe cửa, mọi thứ cứ tự nhiên mà thể hiện ra, không mưu toan, tính toán. Cứ như ánh mặt trời, đơn giản mà thuần khiết, nhưng lại là thứ ánh sáng đẹp đẽ mà trong lành nhất thế gian, là độc nhất vô nhị, là có một không hai trên đời.. Không cần dày công chế tạo hay tính toán chi li, chính những thứ đơn giản lại là thứ hoàn hảo mà tuyệt vời nhất. Ngay cả.. nụ cười cũng vậy.

Nụ cười đẹp nhất là khi xuất phát từ niềm vui. Nước mắt đến khoé mắt rồi cũng đừng vội kìm nén. Cứ để cảm xúc đến và đi thật tự nhiên, đến khi mọi thứ qua rồi thì ta lại nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt để trở về làm một đóa hoa rực rỡ nhất.

Hoa đẹp mấy rồi cũng có ngày tàn, nhưng sẽ chỉ tàn chứ không lụi. Sẽ lại có một bông hoa khác nở ra, lại một lần nữa rực rỡ ở trên đời. Hết lần này đến lần khác, hoa vẫn mãi là điều tượng trưng cho vẻ đẹp. Nó đâu có buồn đâu, dù cho nó biết có một ngày nó sẽ tàn, nó sẽ vẫn nở. Thời điểm nó rực rỡ nhất, dù cho không ai thấy được khoảnh khắc đó, thì chính bản thân nó lại biết rất rõ điều đó. Vì thế, hoa luôn là sự tồn tại giàu sự sống nhất.

Vạn vật sinh ra đều đơn giản, kể cả con người cũng vậy. Vì thế, đừng cố làm cho mọi thứ phức tạp lên. Hãy sống đơn giản như những điều tự nhiên mà có, "tự nhiên" mà tồn tại. Hạnh phúc đơn giản, nỗi buồn đơn giản, và niềm vui cũng vậy.

Hãy để nắng làm khô đi những giọt sương trên tán lá, hãy để nắng mai làm nụ hoa bung nở. Hãy để gió cuốn đi mọi ưu phiền, buồn bực, để thời gian làm mờ đi những vết thương lòng.. Thế nhưng, đừng để nước mắt làm nhoè đi con đường trước mặt. Đừng để nỗi buồn ngăn cản bước chân. Gió có thể khiến ta cất cánh bay cao cũng có thể khiến ta mông lung, vô định. Nắng có thể làm hoa rạng rỡ, cũng có thể khiến hoa úa tàn. Mưa mang nguồn sống đến mặt đất, nhưng cx lấy đi không ít điều trân quý. Đừng ngại ngùng, đừng chùn bước.

Sự vận động của thế giới sinh ra chính là để đồng hành cùng bạn, thời gian sinh ra là để minh chứng cho sự biến đổi không ngừng của thời đại. Nội tâm con người cũng từ đó mà phức tạp dần lên. Nhưng niềm vui và nỗi buồn thì không thế. Bởi nó luôn là những thứ cảm xúc nguyên sơ nhất của con người. Vì thế, nên sự tồn tại của nó là đẹp đẽ nhất, ấn tượng nhất, đáng nhớ nhất. Vì thế, nên đừng trốn tránh nó, vì nó.. là hành trình của sự trưởng thành, là dấu mốc của một cuộc đời đáng nhớ..
 
Chỉnh sửa cuối:
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54325198363_67487646ee_o.jpg


CỨ BÌNH TĨNH – GIỮ MỘT TÂM THẾ AN YÊN GIỮA GIÓ BÃO

Bạn có bao giờ cảm thấy cuộc sống quá vội vã, cứ như thể mình đang chạy mà chẳng biết điểm đến? Hay có những lúc bạn hoang mang trước những thử thách, chỉ muốn buông xuôi vì mọi thứ trở nên quá sức? Nếu câu trả lời là "có", thì cuốn sách Cứ Bình Tĩnh! Của Tuệ Nghi có thể chính là điều bạn cần lúc này.

✨ Cuộc sống vốn không dễ dàng, nhưng bình tĩnh thì sẽ dễ thở hơn!

Tuệ Nghi không hứa hẹn sẽ chỉ cho bạn cách thành công nhanh chóng hay trở nên mạnh mẽ ngay lập tức, nhưng cuốn sách này sẽ giúp bạn học cách đối mặt với mọi thứ bằng một tâm thế điềm tĩnh, vững vàng.

Khi công việc gặp khó khăn, đừng vội than thở – hãy bình tĩnh tìm cách xoay chuyển.

Khi tình cảm không như ý, đừng vội oán trách – hãy bình tĩnh để hiểu và buông bỏ những điều không thuộc về mình.

Khi cuộc sống trở nên quá nặng nề, thay vì trách số phận, hãy bình tĩnh để tìm ra cách yêu thương bản thân nhiều hơn.

Một cuốn sách của những trải nghiệm thực tế!

Không màu mè, không triết lý xa vời, Tuệ Nghi viết từ chính những gì cô đã trải qua. Một cô gái từng đi qua không ít sóng gió, nhưng bằng chính sự bình tĩnh, cô đã đứng dậy và tạo nên câu chuyện của riêng mình.

Cuốn sách này không bảo bạn "cố gắng lên" một cách sáo rỗng, mà nó cho bạn những góc nhìn thực tế, những bài học chân thật để bạn nhận ra rằng: "Bình tĩnh không phải là phớt lờ mọi thứ, mà là giữ vững chính mình trước mọi thứ."

Bạn có đang cần một chút bình tĩnh giữa những ngày giông bão? Nếu có, thử đọc Cứ Bình Tĩnh! Và cảm nhận nhé!
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54364108727_b4a35399cb_o.jpg


TỚ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ NÀO?

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng trải qua những bế tắc, thử thách trong cuộc sống tưởng chừng như không vượt qua được. Tớ cũng thế. Cũng từng trải qua những giai đoạn như vậy. Tớ như chìm sâu vào vòng xoáy bất tận của đại dương đen. Mỗi ngày tớ cố gắng vựt dậy tinh thần mình, cố tỏ ra là lạc qua, cô tỏ ra là mình ổn nhưng thật ra nội tâm tớ hỗn loạn biết chừng nào.

Nhưng may mắn thay, 1 người bạn của tớ đã an ủi và tặng tớ quyển sách "Hạnh phúc là không chờ đợi". Nhờ quyển sách này tớ đã học được 1 bài học vô cùng trân quý. Có thể nói bà học này sẽ đi cùng với tớ trong suốt quãng đời còn lại

Bài học là "Khi cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn, tuyệt vọng thì hãy cứ nỗ lực thêm mỗi 5 phút, chỉ cần 5 phút thôi". Bài học dạy tớ rằng hãy cứ nỗ lực thêm 5 phút, sống cho hết 24 giờ hôm này thôi là được, chuyện tương lai hãy để tương lai lo. Tất cả những gì mà bạn cần là nỗ lực hết mình cho đến giờ đi ngủ.

Nhờ bài học này, tớ đã vượt qua được căn bệnh trầm cảm của mình, tớ tự nhủ rằng cố sống thêm 5 phút nữa thôi, cố gắng sống cho đến giờ đi ngủ. Tớ cũng đã áp dụng bài học 5 phút này vào cuộc sống và học tập của mình. Mỗi việc gì não cảm thấy khó, cơ thể không muốn làm tớ lại tự nhủ "Làm 5 phút thôi là được rồi". Thế rồi sau 5 phút làm cơ thể và não bộ sẽ cảm thấy việc này cũng không khó lắm và tiếp tục làm đến khi xong việc

Và trên là bài học quý giá mà tớ nhận ra. Mong rằng bài viết này sẽ giúp ích cho cậu. Mong cậu thật nhiều hạnh phúc và tình yếu
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54364118367_99ac3fc38e_o.jpg


Hãy cứ vui lên đi, vì bạn xứng đáng!

Chúng mình hay buồn vu vơ, người khác chỉ hơi lớn tiếng với mình một chút đã có thể khiến mình buồn cả ngày.

Sau một trận cãi cọ với mình, họ ra về với thái độ hậm hực, bàn tay vô ý đóng sầm cánh cửa lại. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc trái tim mình trở nên lạnh giá.

Họ bảo mình: Mặc thế này không đẹp, trông già, xấu, lọm khọm.. chê gu thẩm mỹ mình kém, quê mùa.

Hay là, "dạo này mập lên nhỉ? Tăng cân hả?", "Mặt gì mà đầy mụn, xấu thế?", "sao con này kỳ cục thế nhỉ? Bị khó ưa", "Chưa có người yêu chắc vì không ai chịu nổi đây mà"..

Toàn là những điều xuất phát từ người khác, nhưng với bạn là cả một sự công kích đổ dồn về mình.

Lúc nào bạn cũng thấy tủi thân, đau lòng và vận hết "đống rác" ấy vào người dù mệt mỏi, buồn bã, bạn vẫn tiếp tục chìm đắm sâu hơn vào nó. Và càng ngày, bạn càng thất vọng về chính mình.

Tại sao bạn phải đối xử với mình như thế?

Đừng quên: Những đánh giá người khác không đại diện cho bạn, bạn mới là người đại diện và nói lên tiếng nói của chính mình.

Vì bạn là "unique", chẳng ai sao chép được bạn và bạn cũng chẳng thể bắt chước được ai.

Bạn sẽ viết nên câu chuyện của riêng mình.

Bạn sẽ cháy với những đam mê, nhiệt huyết mình hằng theo đuổi.

Bạn sẽ sống cuộc đời của riêng mình.

Nên, chẳng đáng chút nào khi bạn phải hạ thấp mình vì những nhận xét phiến diện từ người khác.

Hãy cứ mặc thứ bạn thấy đẹp.

Hãy tự tin với cơ thể của bạn.

Hãy sống cuộc đời mà bạn mong muốn.

Dù sao thì, một ngày nào đó nhìn lại bản thân của quá khứ, mình sẽ thắc mắc sao mình phải quá quan tâm những điều người khác nói thế nhỉ? Mình đâu có rỗi hơi như thế?

Nhưng mà thôi, không có hiện tại thì làm sao có tương lai, không có bản thân chật vật ngày hôm nay thì phải làm sao có bản thân mạnh mẽ tự tin của.. 1 ngày nào đó?

Nên cứ vui lên đi, ngại ngùng gì chứ?

Bạn xứng đáng mà!
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54365000581_dc30508864_o.jpg


Tiêu chuẩn cao một chút còn hơn là chọn bừa!

Từ sau Tết đến giờ, mình có apply vào một số công ty, cũng đỗ vài chỗ và đi làm thử. Mình không quá quan trọng chuyện trợ cấp thực tập, mà chủ yếu muốn tìm một nơi để học hỏi và có thêm kinh nghiệm. Nhưng mà.. đời không như là mơ!

Chỗ đầu tiên, ngay từ lúc phỏng vấn mình đã thấy hơi sai sai. Câu hỏi cực kỳ cơ bản, kiểu giới thiệu bản thân, thời gian rảnh làm gì, thích mảng nào trong Marketing? Xong rồi hết. Mình còn nghĩ bụng: "Ừ thì kiểu gì cũng đỗ thôi."

Đến ngày thử việc, mình đến sớm 30 phút, được dẫn vào gặp team. Nhưng anh trưởng nhóm Content không có mặt, chỉ có một chị đã làm được hơn 2 tháng hướng dẫn mình. Công việc thì chủ yếu là tìm bài theo từ khóa, copy rồi chỉnh sửa một chút để phù hợp với công ty. Thật ra lúc nghe chị ấy hướng dẫn mình đã nghĩ và thấy là: "Sao phụ thuộc vào AI nhiều vậy?"

Trong buổi chiều đầu tiên hôm đó đi làm, mình cũng có hỏi chị ấy về các nhiệm vụ và công việc cụ thể trong một ngày phải làm, thì chị ấy cũng chỉ nói không rõ ràng, và bảo là chỉ cần viết tầm bằng này bài là xong. Mình cũng thấy có một bạn mới đến làm trước mình một ngày, ngồi đối diện mình cũng hoang mang, và bạn ấy hình như có vẻ cũng không biết làm gì mấy, cả hôm đó thấy lướt điện thoại suốt.

Mình biết là, giai đoạn này, quan trọng nhất là tìm được một môi trường tốt để cho mình có thể học tập và trau dồi. Làm việc với những người có định hướng rõ ràng và cụ thể, sẽ tự thúc bản thân mình học hỏi theo. Sau buổi chiều hôm đó, tối về mình đã suy nghĩ và quyết định xin nghỉ và không đến thực tập nữa. Vì mình cảm thấy, không phải chỉ vì mình đang muốn có một công việc trên danh nghĩa, mà phải là một công việc đúng nghĩa, thứ mà có thể giúp mình dù cảm thấy khó khăn nhưng đổi lại là nhiều kinh nghiệm thì mình nhất định sẽ không chần chừ mà làm và cố gắng!

Đó, nên là mình tin rằng, chúng ta nên có tiêu chuẩn cho mọi việc mình làm, đừng chỉ vì cảm thấy áp lực mà cố gắng tìm cho bản thân "Có một công việc"

Còn bạn có từng gặp tình huống tương tự khi tìm việc hay thực tập chưa? Cùng chia sẻ với mình nhé!
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54365398045_00965c3bb1_o.jpg


Dũng cảm đối diện nỗi sợ "người vô giá trị"

Quá khứ thất bại khiến mình nhận ra bản thân rất sợ trở thành người vô giá trị.

Trong gia đình thì không giỏi bếp núc, dọn dẹp cũng thấy mình không biết làm gì.

Mải mê trốn tránh bằng cách học tập hết cái này đến cái khác, đọc hết quyển sách này đến quyển khác..

Mặc dù mọi người khen nhiều nhưng mình biết bên trong vẫn có nỗi sợ kia, vẫn chưa chấp nhận được. Và nếu cứ nỗ lực trong tâm thái bất an, sẽ không có kết quả tốt.

Dù có học nhiều, có đọc nhiều.. vẫn có thể sợ người ta chê, sợ chưa đủ giỏi.

Thấy thật thương bản thân, ôi sao có quá nhiều tiêu chuẩn vô lý. Vừa phải biết kiếm tiền, chăm con ngoan, quán xuyến trọn vẹn việc nhà, nấu ăn ngon.

Và đến một thời điểm, mình hiểu rằng nếu còn sợ, còn chưa chấp nhận bản thân thì vẫn chưa thể tự tin thực sự.

Mình có thể nấu một bữa ăn đơn giản, nhưng cả nhà vẫn vui vẻ.

Mình có thể chưa giỏi sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, nhưng mình sẵn sàng học hỏi từ từ.

Mình có thể không phải người mẹ, người vợ hoàn hảo, nhưng mình đủ bao dung để yêu thương chính mình trước.

Mình có thể chưa kiếm tiền giỏi nhưng mình hiểu được giá trị công việc mạng lại: Đó là niềm đam mê, sự hứng khởi mỗi ngày cho bản thân.

Từ giây phút mình buông bỏ áp lực phải trở thành "người phụ nữ vạn năng", mình thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mình học cách làm mọi thứ vừa sức, vừa với hoàn cảnh và vừa với trái tim mình.

Vì mình hiểu rằng, chỉ khi nào mình chấp nhận được bản thân trong cả những góc tối, mình mới thực sự mạnh mẽ và tự tin để bước tiếp.
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54364135077_623fe31f82_o.jpg


Mất bao lâu để em ngừng khóc?

Ngày bà ngoại mất, cả thế giới trong em như sập đổ. Em chạy thật nhanh đến bên ngoại, ôm ngoại thật lâu, nhìn ngoại, em đã khóc rất nhiều. Em cũng chẳng biết mất bao lâu để em ngừng khóc, cũng chẳng màn đến thời gian. Em thương ngoại lắm, cũng rất giận bản thân vì không về thăm ngoại nhiều hơn. Khi lớn, ai cũng có công việc riêng của mình, ai cũng có thời gian riêng của mình mà quên mất còn những người thân yêu đang đợi chúng ta, ngoại có thể đợi em được nhưng thời gian thì chẳng thể đợi ngoại. Vậy là đã tròn ba tuần kể từ ngày ngoại mất, cứ mỗi lần về ngoại, em lại thấy tim mình hụt hẫn đi vài nhịp, em giận ngoại lắm, ngoại đi như vậy mà chẳng nói cho em một tiếng nào, ngoại cũng chẳng đợi em lớn gì cả. Cứ nghe mọi người nói là khi ai đó mất, họ sẽ về trong giấc mơ của những người thân họ, họ dặn dò, và rồi sẽ nói lời tạm biệt.. Vậy mà đợi mãi chẳng thấy ngoại về thăm em gì cả.. giận ngoại ghê. Gửi tới em của vài ngày, vài tuần, vài tháng nữa.. ngoại có về thăm em chưa, có dặn dò gì em không, hay là.. ngoại bảo "đừng giận ngoại con nhé, biết sống thêm được bao lâu, muốn mãi ở bên con cháu.. mà đời có đâu dài..". Đôi khi một sự ra đi nào đó, có thể khiến cho những người ở lại buồn, nhưng lại rất thanh thản cho những người đi. Hy vọng, kiếp sau em lại là người thân của ngoại, sẽ được bên ngoại nhiều hơn. Em hy vọng bản thân có thể trở thành dáng vẻ mình mong muốn, ngoại chẳng thể đợi em nữa nhưng nhìn thấy dáng vẻ nỗ lực của em bây giờ chắc ngoại vui lắm. Và sẽ thực hiện lời hứa với ngoại "nếu không thành công thì cũng phải thành nhân".

1f62d.png


2764_200d_1fa79.png
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54365015521_42d12060e2_o.jpg


"Dám nghĩ, dám làm: Khi Bản Thân Là Một Dấu Hỏi"

Mình nhìn vào anh, cố giữ bình tĩnh để trả lời một cách tự tin nhất. Anh hỏi mình cách chào một vị khách khi bước vào quán. Không chần chừ, mình thực hiện động tác tay phải đặt lên ngực trái – một lời chào xuất phát từ trái tim. Sau đó, mình cúi đầu, mở miệng chào khách.

Anh quan sát rồi nhẹ giọng: "Việc chào khách em làm đúng rồi. Khi chào khách, em đang đại diện cho cả cửa hàng, chứ không phải chỉ riêng em. Nhưng sao anh chưa nghe thấy em chào khách sáng giờ?".

Mình lúng túng, chẳng biết đáp sao. Đúng là từ sáng đến giờ, mình chưa chào ai cả. Không phải vì quên, mà vì.. mình ngại. Bản tính mình vốn nhút nhát, ít dám nhìn thẳng vào ai, huống chi là mở miệng chào to. Mỗi lần có khách bước vào, mình chỉ biết cúi đầu lau sàn hoặc cầm chổi quét qua quét lại để tránh chạm mắt họ.

Không khí chùng xuống. Mình không còn đủ tự tin để nhìn vào mặt anh. Nhưng may mắn, có lẽ anh cũng hiểu rằng mình mới đi làm, chưa quen việc, nên chủ động nói: "Thôi, mới ngày thứ hai đi làm như vậy là được rồi. Từ từ rồi quen. Giờ em vào thay bao rác giúp anh rồi về đi".

Câu nói đó như cởi bỏ áp lực trong lòng mình. Mình nở nụ cười nhẹ, dạ với anh rồi hoàn tất công việc. Sau đó, mình chào các anh chị rồi ra về.

Nhưng khi về đến nhà, cảm xúc trong mình lẫn lộn. Không biết mình đang làm gì, không biết mình có thật sự phù hợp với công việc này hay không. Mình đeo tai nghe, bật nhạc thật to, thả mình vào không gian bốn bức tường. Nhưng dù có cố hòa vào âm nhạc, suy nghĩ trong đầu mình vẫn chạy đua mãi.

Mình thấy thất bại. Tệ hại. Một việc đơn giản như chào khách mà còn không làm được thì mình có thể làm gì đây?

Mắc kẹt trong mớ hỗn độn, mình muốn bật khóc để giải tỏa tất cả. Nhưng.. không thể. Mình đã quen với việc kìm nén cảm xúc để bảo vệ gia đình nhỏ này.

Chân vô thức đi qua đi lại. Thời gian trôi nhanh, đến khi nhìn lại, đã hai tiếng rồi. Nhìn xuống, lớp da chân đã sứt nhẹ. Mình thở dài, không ngờ mình lại mải mê suy nghĩ đến vậy.

Đúng lúc ấy, giai điệu Nơi pháo hoa rực rỡ vang lên:

"Chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng, chẳng sao đâu nếu ta không vững vàng..".

Mình khẽ cười. Ừ, có lẽ cũng chẳng sao đâu.

Rồi ngày tháng cứ tiếp diễn như một vòng tuần hoàn. Công việc dần trở nên quen thuộc. Nhưng áp lực từ trường lớp ngày một nhiều hơn, cộng thêm việc đi làm khiến mình bắt đầu nản.

Thế là mình đã..
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
54364144432_f97d25e0bc_o.jpg


Bạn có hạnh phúc không?

Lại có thêm một cuốn sách hay nữa đây mọi người ơi, cuốn này ngay cả bận cũng có thể đem theo bên mình để tranh thủ đọc trong vài phút rãnh rỗi với những câu quotes ngắn.

Vô tình tên tác giả trùng với một người bạn tri âm tri kỷ của mình. Cuốn sách này mình còn mua cả phiên bản Trung – Việt để tặng cho người bạn ấy nữa á. Nội dung sách thực sự khiến mình muốn đọc nhiều hơn 1 lần.

Tháng mới cùng nhau học nhiều điều tốt đẹp hơn nè..

1f499.png
Chúng ta sẽ thay đổi khi gặp hai kiểu người trong đời.

Kiểu người thứ nhất khiến bạn đau khổ, từ những nỗi đau đó bạn trở nên kiên cường. Sau đó bạn sẽ gặp được kiểu người thứ hai, dùng sự chân thành chữa lành vết thương lòng của bạn, khiến cho trái tim bạn lay động.

1f499.png
Đôi khi bạn phải tự hỏi bản thân mình:

Đang cảm thấy thế nào? Có tốt không? Có vui không? Để nhắc nhở bản thân rằng: Mình đang sống chứ không chỉ tồn tại.

1f499.png
Thời gian chịu đựng những nỗi đau không hề vô nghĩa. Chỉ cần nó khiến bạn mạnh mẽ và kiên cường thì dù do ai gây ra đi chăng nữa cũng coi như bạn đã có được trải nghiệm KHẮC CỐT GHI TÂM.

Để trưởng thành, bạn phải trải qua những chuyện đau lòng. Sự dịu dàng của hiện tại có được nhờ trải qua rất nhiều sai lầm, những tổn thương cùng cực, thậm chí là những giọt nước mắt chảy ngược vào trong.

1f499.png
Cuộc đời này có quá nhiều nơi đẹp đẽ muốn đến, có quá nhiều người xuất sắc muốn kết bạn, vì vậy không thể ngừng nỗ lực.

Cố lên nha, bởi vì cuốn sách này sẽ giúp bạn giải đáp tất cả những vướng mắc từ quá khứ (dù tồi tệ)
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề




Bình yên là gì?

Bình yên là khi kết thúc một ngày mệt mỏi bạn trở về căn phòng nhỏ ăn những món bạn muốn ăn, xem một bộ phim bạn rất thích và năm trên chiếc giường nhỏ của mình rồi chìm vào giấc ngủ.

Bình yên là khi bạn trở về nhà sau một khoảng thời gian dài, bạn được ba mẹ đón sẵn ở cổng nhà, được ăn món mẹ nấu sẵn chờ bạn về. Là khi bạn nhìn thấy món đồ bạn thích được ba đặt gọn gàng trên đầu giường và được ăn bánh của đứa em mua sau khi bạn nói muốn.

Bình yên là khi bạn trở về nhà vẫn thấy ông bà khoẻ mạnh và họ luôn cười tươi khi bạn ghé thăm. Là khi ông bà gói vào đồng bạc lẻ vào tay bạn để bạn mua món bạn thích và ăn món ngon thật ngon

Bình yên là khi bạn gặp lại đám bạn thân của mình và cả bọn trò chuyện với nhau thân mật như chưa tính xa cách. Là khi bạn cảm nhận được tình cảm bạn bè này dù có xa bao lâu khi trở về vẫn có người đón bạn đi chơi, sẵn sàng chở bạn chạy khắp các con phố.

Bình yên là khi bạn yêu một người thấu hiểu bạn, cả hai cùng phấn đấu vì nhau. Là sau một ngày vật lộn với công việc bạn gặp người mình yêu và cả hai tâm sự chở nhau đi ăn đi hóng gió đêm.

Bình yên là khi bạn nhận ra những đều đơn giản luôn tồn tại trong cuộc sống này. Là khi bạn mệt mỏi bạn có nơi để về có người trò chuyện có người yêu thương. Bình yên là khi bạn đến một nơi mới lạ mà nơi đó không một ai nhận ra bạn..
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
HỌC ĐỂ LÀM NGƯỜI TỐT HƠN

Ngày đầu tiên lên đại học, thầy giáo hỏi cả lớp: "Các em học để làm gì?"

Có người học để có công việc tốt, có người học vì giấc mơ lớn lao, cũng có người học vì gia đình kỳ vọng. Nhưng khi câu hỏi ấy vang lên, ai cũng trả lời: "Học để làm người tốt."

Nhưng cậu biết không? Nếu chỉ học để làm người tốt, chẳng phải ta đang thừa nhận rằng hiện tại mình chưa đủ tốt hay sao? Và nếu một ngày nào đó ta thấy mình đủ tốt rồi, liệu ta có dừng lại?

Vậy nên, đừng chỉ học để làm người tốt, hãy học để làm người tốt hơn.

Học để thấu hiểu nhiều hơn, để mở rộng lòng mình, để không vô tình làm tổn thương ai. Học để có nhiều lựa chọn hơn, để giúp đỡ bản thân và những người xung quanh.

Bởi vì thế giới này luôn đổi thay, lòng tốt cũng cần lớn lên theo năm tháng.



1f33f.png
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
481121549_122094943094798604_4670999286062484750_n.jpg


"Không cần phải xây nhà cao to cửa rộng, một căn nhà vừa đủ để sinh hoạt, miễn là ở đó con luôn cảm nhận được hạnh phúc, vậy là đủ"

Mẹ luôn dặn dò tụi mình như thế mỗi khi có dịp ngồi lại nói chuyện với nhau.

Để đổi lấy những lời khuyên thấm nhuần dành cho những đứa con của mình, mẹ đã đi qua bao bão tố trong cuộc đời.

Cuộc sống của mẹ, trước giờ chỉ cuộn tròn bao quanh chúng mình. Mẹ làm tất cả mọi thứ không vì chính bản thân, tất cả đều hướng về con cái.

Mong sao tụi mình có cuộc sống đầy đủ nhất, không phải thiếu thốn thua thiệt. Bất cứ cực nhọc nào mẹ cũng vượt qua được.

Dẫu nhiều khi mình cọc cằn với mẹ vì những chuyện vụn vặt, nhưng chưa lần nào mẹ bỏ rơi mình giữa thế giới bộn bề ngoài kia.

Chỉ cần có mẹ ở đó, hạnh phúc sẽ không vơi đi dù ở trong hình dạng nào.
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Có những mối quan hệ đã từng rất thân thiết, cùng nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Nhưng bỗng đến một ngày, không một sự mâu thuẫn, cũng không một lời cãi vã. Cứ thế mà dần im lặng và rời xa nhau.

Ngày trước, mình luôn tự hỏi mình đã làm gì sai? Hay có chuyện gì lấn cấn giữa mình và người bạn ấy để cả hai dần bớt thân nhau. Nhưng rồi mình nhận ra, mỗi người chúng ta đều đang thay đổi mỗi ngày. Không phải xấu hay tốt. Mà là tụi mình dần có những mối quan tâm khác nhau. Có những cái nhìn và quan điểm không cùng hướng. Tụi mình dần ít đi những điểm chung và mất kết nối. Thế là xa!

Từng nghe ở đâu đó có câu nói rằng:

"Tam quan không hợp thì khó làm bạn bè, vì suy nghĩ hay cảm giác từng trải đều không giống nhau. Giống như khi mình bảo biển xanh rất đẹp, cậu lại bảo nó từng khiến bao nhiêu người đuối nước.

Những ai không cùng tần số và đời sống tinh thần giống bạn, họ sẽ tự động tách rời khỏi bạn.

Những ai cùng tần số và nhận thức đời sống giống bạn, họ sẽ lần lượt xuất hiện trong cuộc đời bạn một cách tự nhiên nhất và màu nhiệm nhất.

Bạn sẽ thấy sự kì diệu giữa các mối nhân duyên

".

Khi một người dần bước ra khỏi cuộc đời mình, tức là họ đã tròn vai. Cuộc sống cứ thế tiếp tục xoay vần, người đến kẻ đi. Đừng ngồi đấy mà tiếc nuối mãi một mối quan hệ đã từng rất thân.

Sống vui đời mình trước đã.

 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back