Tại sao.. không sống như một đóa hoa luôn nở rộ không biết ngày tàn, như chim trên trời, bồ công anh tung bay trong gió. Thích cười thì cười, muốn khóc thì khóc, làm gì thì làm, thích nói thì nói, hạnh phúc, buồn vui gì cũng thể hiện hết ra, ngây thơ, đơn thuần, đơn giản mà trong sáng biết bao.
Tựa như tia nắng hắt xuống mặt đất, hạt mưa đáp xuống hiên nhà, làn gió len qua khe cửa, mọi thứ cứ tự nhiên mà thể hiện ra, không mưu toan, tính toán. Cứ như ánh mặt trời, đơn giản mà thuần khiết, nhưng lại là thứ ánh sáng đẹp đẽ mà trong lành nhất thế gian, là độc nhất vô nhị, là có một không hai trên đời.. Không cần dày công chế tạo hay tính toán chi li, chính những thứ đơn giản lại là thứ hoàn hảo mà tuyệt vời nhất. Ngay cả.. nụ cười cũng vậy.
Nụ cười đẹp nhất là khi xuất phát từ niềm vui. Nước mắt đến khoé mắt rồi cũng đừng vội kìm nén. Cứ để cảm xúc đến và đi thật tự nhiên, đến khi mọi thứ qua rồi thì ta lại nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt để trở về làm một đóa hoa rực rỡ nhất.
Hoa đẹp mấy rồi cũng có ngày tàn, nhưng sẽ chỉ tàn chứ không lụi. Sẽ lại có một bông hoa khác nở ra, lại một lần nữa rực rỡ ở trên đời. Hết lần này đến lần khác, hoa vẫn mãi là điều tượng trưng cho vẻ đẹp. Nó đâu có buồn đâu, dù cho nó biết có một ngày nó sẽ tàn, nó sẽ vẫn nở. Thời điểm nó rực rỡ nhất, dù cho không ai thấy được khoảnh khắc đó, thì chính bản thân nó lại biết rất rõ điều đó. Vì thế, hoa luôn là sự tồn tại giàu sự sống nhất.
Vạn vật sinh ra đều đơn giản, kể cả con người cũng vậy. Vì thế, đừng cố làm cho mọi thứ phức tạp lên. Hãy sống đơn giản như những điều tự nhiên mà có, "tự nhiên" mà tồn tại. Hạnh phúc đơn giản, nỗi buồn đơn giản, và niềm vui cũng vậy.
Hãy để nắng làm khô đi những giọt sương trên tán lá, hãy để nắng mai làm nụ hoa bung nở. Hãy để gió cuốn đi mọi ưu phiền, buồn bực, để thời gian làm mờ đi những vết thương lòng.. Thế nhưng, đừng để nước mắt làm nhoè đi con đường trước mặt. Đừng để nỗi buồn ngăn cản bước chân. Gió có thể khiến ta cất cánh bay cao cũng có thể khiến ta mông lung, vô định. Nắng có thể làm hoa rạng rỡ, cũng có thể khiến hoa úa tàn. Mưa mang nguồn sống đến mặt đất, nhưng cx lấy đi không ít điều trân quý. Đừng ngại ngùng, đừng chùn bước.
Sự vận động của thế giới sinh ra chính là để đồng hành cùng bạn, thời gian sinh ra là để minh chứng cho sự biến đổi không ngừng của thời đại. Nội tâm con người cũng từ đó mà phức tạp dần lên. Nhưng niềm vui và nỗi buồn thì không thế. Bởi nó luôn là những thứ cảm xúc nguyên sơ nhất của con người. Vì thế, nên sự tồn tại của nó là đẹp đẽ nhất, ấn tượng nhất, đáng nhớ nhất. Vì thế, nên đừng trốn tránh nó, vì nó.. là hành trình của sự trưởng thành, là dấu mốc của một cuộc đời đáng nhớ..