CHƯƠNG 10:
Kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, học sinh ào ra khỏi lớp, sân trường nhộn nhịp đánh vỡ cái tĩnh lặng ban đầu. Một tốp thiếu niên bá vai bá cổ rảo bước cười đùa hoặc cùng nhau thảo luận về việc bùng học đến quán net, cũng có những cặp đôi nắm tay rảo bước.. đúng là cảm giác của thanh xuân..
Tôi biết chứ, cậu ấy nói tôi đôi khi giống một đứa trẻ cũng có những lúc như một ông cụ non và tôi thật sự rất mâu thuẫn.
Nhìn vẻ ngoài trông tôi có vẻ bất cần đôi chút, nhưng sự thật tôi khao khát điều gì đó đem lại niềm vui, tôi mong muốn cuộc sống của bản thân được lấp đầy nhiệt huyết, chỉ vì sự thiếu hụt của bản thân khiến tôi để lỡ quá nhiều điều, tôi muốn được là một cá thể độc lập, không phải mỗi ngày chết chìm trong sự chán nản và chờ đợi đến một ngày nào đó ngay cả chính tôi cũng không biết..
Tôi đã từng tồn tại sao.. và liệu có ai còn nhớ đến tôi.. Mà không.. có khi chính họ cũng không biết về sự hiện diện của tôi.. trớ trêu thật.
"Hù, nghĩ gì mà tao gọi mày chục tiếng mà cũng không nghe thấy vậy!'"
"Duy, tao nói là đừng đè lên người tao, nặng lắm đấy..'
Mặc cho tôi có nói bao nhiêu lần thì có vẻ Duy cũng không bao giờ sửa đổi việc luôn đột ngột nhảy choàng lên người tôi từ đằng sau.. mặc kệ cậu ta vậy.. đây cũng là một cách để rèn luyện sức khỏe, tôi luôn tự nói như vậy, nhưng sau đó tôi không chắc rằng về lâu dài có cần đến bệnh viện để kiểm tra xương không nữa.
" Tối nay rảnh không cục cưng?'
"Cũng khá rảnh, có chuyện gì à?"
Duy quay đầu nhìn xung quanh làm ra vẻ thần bí lắm sau đó ghé vào tai tôi nói thầm
"Đi hẹn hò.. Hự"
Duy ôm bụng lảo đảo lùi ra đằng sau, tôi nghe thấy cậu ta rít nhẹ một tiếng. Tôi thề là mình lỡ tay, cậu ta trêu đùa như vậy không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không quen được đặc biệt là gương mặt gợi đòn của Duy kết hợp với câu nói sến sẩm kia thực sự.. buồn nôn.
"Đùa thôi mà, ra tay ác quá đó.."
"..'
" Rồi, tính rủ cưng tối nay đi sinh nhật thằng bạn của anh.'
"Không đi."
Suốt dọc đường đi, Duy luôn miệng lải nhải về việc tụ họp với bạn bè có lợi ích thế nào và quyết định sẽ đưa tôi đi cùng để tôi cảm nhận được hơi thở thanh xuân..
"Thế nhá, 6 giờ ở trước quảng trường, không gặp không về nhá baby!"
Tôi vẫy tay đáp lại, rồi rẽ sang hướng khác.. có chút mong chờ, tôi chưa từng được đi chơi với bạn bè, từ lúc cậu rời đi tôi cũng đã có thêm một người bạn nữa. Nếu..
Không, tôi lắc đầu, suy nghĩ này thật tồi tệ, cậu ấy quay lại sớm là một việc đáng vui mừng, tôi không thể ích kỉ như vậy, không thể.. nhưng chỉ một chút thôi trước khi cậu quay lại hãy để tôi tận hưởng chút niềm vui ít ỏi này.
Bịch
"A, xin lỗi..'.
Mải mê suy nghĩ khiến bả vai quệt vào một ai đó, tôi nên sửa việc hay phân tâm khi đang đi trên đường này lại.
Tôi liếc vào cửa tiện bên ngã tư, có lẽ nên mua chút quà nhỏ cho người bạn đó, cũng không thể đi tay không đến được.
Tôi rút điện thoại nhắn tin cho Duy hỏi về sở thích của người bạn đó, cậu ta trả lời là không cần mua gì cả, chúng tôi đi chung nên quà Duy mua sẽ coi như cả hai tặng, sau đó tôi cũng đề nghị sẽ chia đôi số tiền, Duy nhắn là không cần và thay vì đó tôi có thể nấu một bình hồng trà cho cậu ta.
Cất điện thoại vào túi áo khoác, giống như có một lực tác động vô hình khiến tôi vẫn quyết định cất bước vào cửa tiệm đó.
Một cửa tiệm nhỏ trang trí đơn giản nhưng ấm cúng, học sinh thường mua đồ ở đây nên giá thành cũng khá rẻ. Tôi liếc mắt xung quanh, tầm mắt dừng lại trên một kệ nhỏ đặt những móc khóa nhỏ, tôi với tay lấy một cái móc khóa hình chú thỏ màu trắng có dấu X ở miệng.
Tôi nhớ nó, nó là nhân vật hoạt hình trong một bộ phim chúng tôi từng xem, cậu ấy nói nó làm cậu ấy liên tưởng đến tôi. Phì.. giống ở điểm nào, đôi mắt chán nản hay việc tôi chỉ có thể sống trong im lặng.. tôi không biết.
Sau cùng tôi vẫn đem chiếc móc khóa đến quầy thu ngân cùng với một hộp hồng trà.
Cầm lấy hóa đơn, tôi quay đầu bước đi thì lại đụng phải một ai đó đứng sau đang chờ thanh toán.
" Cậu có vẻ hay đụng trúng người khác nhỉ?'
Giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu, tôi ngước mắt nhìn, cảm giác khó chịu đó lại ấp tới..
Người này .. tôi thấy cậu ta ở đâu đó rồi, phải không?
Tôi biết chứ, cậu ấy nói tôi đôi khi giống một đứa trẻ cũng có những lúc như một ông cụ non và tôi thật sự rất mâu thuẫn.
Nhìn vẻ ngoài trông tôi có vẻ bất cần đôi chút, nhưng sự thật tôi khao khát điều gì đó đem lại niềm vui, tôi mong muốn cuộc sống của bản thân được lấp đầy nhiệt huyết, chỉ vì sự thiếu hụt của bản thân khiến tôi để lỡ quá nhiều điều, tôi muốn được là một cá thể độc lập, không phải mỗi ngày chết chìm trong sự chán nản và chờ đợi đến một ngày nào đó ngay cả chính tôi cũng không biết..
Tôi đã từng tồn tại sao.. và liệu có ai còn nhớ đến tôi.. Mà không.. có khi chính họ cũng không biết về sự hiện diện của tôi.. trớ trêu thật.
"Hù, nghĩ gì mà tao gọi mày chục tiếng mà cũng không nghe thấy vậy!'"
"Duy, tao nói là đừng đè lên người tao, nặng lắm đấy..'
Mặc cho tôi có nói bao nhiêu lần thì có vẻ Duy cũng không bao giờ sửa đổi việc luôn đột ngột nhảy choàng lên người tôi từ đằng sau.. mặc kệ cậu ta vậy.. đây cũng là một cách để rèn luyện sức khỏe, tôi luôn tự nói như vậy, nhưng sau đó tôi không chắc rằng về lâu dài có cần đến bệnh viện để kiểm tra xương không nữa.
" Tối nay rảnh không cục cưng?'
"Cũng khá rảnh, có chuyện gì à?"
Duy quay đầu nhìn xung quanh làm ra vẻ thần bí lắm sau đó ghé vào tai tôi nói thầm
"Đi hẹn hò.. Hự"
Duy ôm bụng lảo đảo lùi ra đằng sau, tôi nghe thấy cậu ta rít nhẹ một tiếng. Tôi thề là mình lỡ tay, cậu ta trêu đùa như vậy không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không quen được đặc biệt là gương mặt gợi đòn của Duy kết hợp với câu nói sến sẩm kia thực sự.. buồn nôn.
"Đùa thôi mà, ra tay ác quá đó.."
"..'
" Rồi, tính rủ cưng tối nay đi sinh nhật thằng bạn của anh.'
"Không đi."
Suốt dọc đường đi, Duy luôn miệng lải nhải về việc tụ họp với bạn bè có lợi ích thế nào và quyết định sẽ đưa tôi đi cùng để tôi cảm nhận được hơi thở thanh xuân..
"Thế nhá, 6 giờ ở trước quảng trường, không gặp không về nhá baby!"
Tôi vẫy tay đáp lại, rồi rẽ sang hướng khác.. có chút mong chờ, tôi chưa từng được đi chơi với bạn bè, từ lúc cậu rời đi tôi cũng đã có thêm một người bạn nữa. Nếu..
Không, tôi lắc đầu, suy nghĩ này thật tồi tệ, cậu ấy quay lại sớm là một việc đáng vui mừng, tôi không thể ích kỉ như vậy, không thể.. nhưng chỉ một chút thôi trước khi cậu quay lại hãy để tôi tận hưởng chút niềm vui ít ỏi này.
Bịch
"A, xin lỗi..'.
Mải mê suy nghĩ khiến bả vai quệt vào một ai đó, tôi nên sửa việc hay phân tâm khi đang đi trên đường này lại.
Tôi liếc vào cửa tiện bên ngã tư, có lẽ nên mua chút quà nhỏ cho người bạn đó, cũng không thể đi tay không đến được.
Tôi rút điện thoại nhắn tin cho Duy hỏi về sở thích của người bạn đó, cậu ta trả lời là không cần mua gì cả, chúng tôi đi chung nên quà Duy mua sẽ coi như cả hai tặng, sau đó tôi cũng đề nghị sẽ chia đôi số tiền, Duy nhắn là không cần và thay vì đó tôi có thể nấu một bình hồng trà cho cậu ta.
Cất điện thoại vào túi áo khoác, giống như có một lực tác động vô hình khiến tôi vẫn quyết định cất bước vào cửa tiệm đó.
Một cửa tiệm nhỏ trang trí đơn giản nhưng ấm cúng, học sinh thường mua đồ ở đây nên giá thành cũng khá rẻ. Tôi liếc mắt xung quanh, tầm mắt dừng lại trên một kệ nhỏ đặt những móc khóa nhỏ, tôi với tay lấy một cái móc khóa hình chú thỏ màu trắng có dấu X ở miệng.
Tôi nhớ nó, nó là nhân vật hoạt hình trong một bộ phim chúng tôi từng xem, cậu ấy nói nó làm cậu ấy liên tưởng đến tôi. Phì.. giống ở điểm nào, đôi mắt chán nản hay việc tôi chỉ có thể sống trong im lặng.. tôi không biết.
Sau cùng tôi vẫn đem chiếc móc khóa đến quầy thu ngân cùng với một hộp hồng trà.
Cầm lấy hóa đơn, tôi quay đầu bước đi thì lại đụng phải một ai đó đứng sau đang chờ thanh toán.
" Cậu có vẻ hay đụng trúng người khác nhỉ?'
Giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu, tôi ngước mắt nhìn, cảm giác khó chịu đó lại ấp tới..
Người này .. tôi thấy cậu ta ở đâu đó rồi, phải không?
Chỉnh sửa cuối: