Bạn được Hy Thiên ký mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Người ta có thể "nhìn thấy" đôi giày bạn mang nhưng ít ai "nhìn ra" được quãng đường mà bạn đi..

* * * CÂU CHUYỆN LAPTOP CŨ -------

241246375_259481502699255_5100501579326327484_n.jpg


Vẫn chiếc laptop cũ mèm ấy, đã theo chân cô gái nhỏ ngót nghét mười năm. Nhớ cái ngày mà chị đi lựa em ở Hoàng Long, thời đó em là một trong những hoa khôi của cửa hàng. Em không có sẵn, muốn có được em thì chị phải đặt cọc trước một khoản và sau đó là chờ đợi em sau 7 ngày, 7 ngày ấy chị đã mong chờ và nhớ nhung em rất nhiều.

Em là chiếc laptop đầu tiên và duy nhất của chị cho đến thời điểm này, có lẽ vì thế mà ngay cả khi em đã không còn thiết tha muốn ở cạnh chị, chị vẫn níu giữ em ở lại, không nỡ cho em đi (thật ra thì tuổi của em cao - nội thất em cũng sề, có bán cũng không ai mua em à, đừng buồn - sự thật thường mất lòng nhau). Níu giữ em không hẳn chỉ là vì chị chưa đủ lúa để đón bé khác mà cũng bởi vì cái tình cái nghĩa suốt bao năm, à.. thật ra thì cái lý do đầu hợp lý hơn.

1f642.png


Em cũng nhiều lần tự tử bất thành, chắc do chị bào em quá, bắt em làm việc từ sáng đến đêm, khiến nhiều khi em đuối rồi em xỉu ngang mà chị cũng muốn tiền đình theo em, chị chưa kịp lưu file em à, sao em đi nghỉ mà không một lời báo trước dị em?

Rồi chị cũng thông cảm, chị tha thứ, chỉ vì chị thấy thương em theo chị từ thời còn sinh viên lương tháng 8 triệu đến khi ra trường đi làm bươn chải để giờ lương cũng đâu đó.. ba triệu!

1f642.png


Rồi điều chị lo sợ cũng đến, em bệnh. Em bị trầm cảm hay sao mà em vừa chai pin vừa hư luôn sạc. Lại còn đang trong mùa dịch. Chị vẫn biết em cực khổ cày cuốc cùng chị nhưng mà em, em ơi.. Tỉnh lại đi em, em đi rồi chị biết sống sao trong lúc giãn cách xã hội này?

May mắn, chị tìm được "bác sĩ" chữa trị cho em nhưng đáng tiếc là viện phí hơi cao mà em thì chưa mua bảo hiểm. Thôi thì tình cảm chị em bao năm, chị đứng ra lo liệu, dù ngày ăn mì tôm đêm hôm uống nước lã chị cũng phải đưa em về nguyên vẹn.

Người ta nói em hư trong hư ngoài, em còn bị tâm bệnh vì lao lực quá độ. Chị thương em.

Nhưng em biết không, em cũng tệ lắm. Từ hồi chị đem em từ SG về quê rồi từ quê lên lại SG, gần 6 tháng nay, ngày nào em cũng giật điện chị. Mỗi lần chị đụng vào em, gõ phím hay lau màn hình hoặc rê chuột.. Em đều giật chị nhót người. Có lúc đang gõ phím mà tay chị lỡ để lên thân máy em thôi là em cũng giật chị điếng hồn.

Thế mà chị vẫn thương em, cần em bên chị, chị chấp nhận những lúc em khó chịu em giật điện khiến chị quên luôn mấy câu từ chị sắp ghi, chị chấp nhận cho em lâu lâu nghỉ dưỡng đình công, chị chấp nhận em tuổi già sức yếu chậm chạp trong mỗi lần lưu hay xuất file.. Chị chấp nhận tất cả, miễn là em ở lại, đừng đi núi dùm chị, nghen em!

Thương em, năm sau là kỉ niệm 10 năm ta bên nhau. Chị sẽ mua bánh kem thổi nến cùng em. Cố lên nhé.. Laptop già nua của chị!

#CAD1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
1f490.png
TÔI LUÔN MAY MẮN..

242334373_261769409137131_7666982308448819197_n.png


Bạn cũng biết đó, cách đây mấy ngày chiếc laptop kì cựu của tôi đã bị hư, hư ngay giữa mùa giãn cách xã hội của đại dịch covid năm 2021. Nếu quay lại lúc đó đương nhiên là tôi nghĩ ngay rằng:

"Xui gì xui dữ thần, rõ là nghèo còn gặp cái eo, đã giãn cách thu nhập giảm mà giờ còn phải tốn tiền!" - Phải tôi đã nghĩ như vậy, chính xác, không thừa không thiếu từ nào.

Thế rồi tôi tìm được một chỗ sửa laptop gần nhà và cho em ấy (là em laptop đáng thương 10 năm của tôi) "nhập viện" hẳn 1 ngày. Chỗ sửa laptop cách nhà tôi chỉ hai con đường các bạn ạ, tôi bắt đầu nghĩ:

"Ồ, kể ra mình cũng còn may mắn chán, mùa này biết tìm ai mà sửa?"

Thế rồi lúc sửa laptop tôi kỹ càng dặn dò anh chủ tiệm: "Anh ơi, em sinh viên nghèo, anh báo giá trước cho em để em coi kinh phí nha anh, eo hẹp mùa này lắm, anh thông cảm" - kèm theo là vẻ mặt năn nỉ không thể tệ hại hơn! Thế rồi anh cũng mủi lòng:

"Ừ, anh bớt cho mày năm mươi ngàn." - Lòng tôi rộn ràng! ^^

Ôi thế ra lại may, được hẳn "nửa lít" ăn được một ngày, mừng quýnh!

Thực ra tôi không cố ý nói dối đâu, đúng tôi là sinh viên nhưng mà sinh viên vào năm năm về trước lận, có điều vẻ mặt và ngoại hình của tôi nhiều người vẫn lầm tưởng đang còn trên giảng đường.. Cuộc sống mà, đôi khi phải biết tận dụng lợi thế một chút, không hại ai chắc không sao đâu hén! Hê hê

* * *

Rồi hôm nay vô tình tôi đi ngang qua chỗ tiệm sửa ấy thì thấy người ta dán bảng thông báo:

"TIỆM NGƯNG NHẬN SỬA LAP, HẠN CHẾ TIẾP XÚC!"

==> Ồ thế ra tôi lại quá may mắn, nếu hôm nay em laptop của tôi mới dở chứng bị hư thì tôi phải làm sao?

Đôi khi chúng ta đang may mắn mà chúng ta có hề nhận ra đâu, chỉ mải mê chăm chú vào những điều xui rủi trong cuộc sống mà quên mất rằng cần có thái độ tích cực với cuộc sống này, tận hưởng điều mình đang có, trân trọng cái mình sở hữu.

Đâu cần phải lượm được tiền thì mới gọi là may mắn đâu các bạn. Mất tiền nhưng ít vẫn may hơn là mất hết mà phải không?

Trong cái rủi có cái may thì đã là may mắn rồi, đúng chứ?

Đâu cần phải làm nên công nên chuyện to tát mới gọi là hài lòng, chỉ cần giúp đỡ được một cụ già qua đường, mua giúp một đứa trẻ mấy tờ vé số cũng có thể cho niềm vui hạnh phúc đôi bên.

Riêng tôi, tôi cảm thấy mình may mắn mỗi ngày. Tôi luôn cố gắng nhìn ra điểm thú vị nào đó trong một câu chuyện không may, học những bài học đắt giá sau mỗi điều bất hạnh và tìm kiếm điều tích cực trong mọi tình huống.

Tôi tập cho mình suy nghĩ:

"Ồ, kể ra cũng may ghê á, hên là việc này xảy ra với mình chứ nếu vào người khác có khi họ sẽ chịu không nổi"

"May ghê, còn cái mạng là còn có thể làm lại tất cả rồi.."

Tôi luôn may mắn và tôi thật sự tin rằng mình có được may mắn!

Não bộ của chúng ta rất hay ho, có nhiều khả năng hơn chúng ta nghĩ. Nếu bạn luôn hình dung, tạo lập những điều tốt đẹp, gieo suy nghĩ tích cực trong tâm trí thì chắc chắn trong tương lai bạn sẽ gặp nhiều điều may mắn. Ngược lại, nếu bạn chỉ nhìn được hướng tiêu cực, điều xấu xa thì ắt cuộc sống bạn rất khó rực rỡ màu hồng.

Ngày hôm nay của bạn có thể đã thật sự rất tệ, phải, ai mà không có những ngày muốn nằm dài quên đi thế giới.. Nhưng tìm lại xem, nhớ kỹ lại có điều gì khiến bạn thoải mái, làm bạn vui không? Một cái nhìn triều mến từ ai đó, một món ăn ngon, một món quà, một lời khen ngợi.. Hãy cảm nhận những điều êm đẹp, vui vẻ giản đơn trong cuộc sống này và tận hưởng chúng.

Bởi vì bạn luôn tích cực nên may mắn thích đến với bạn hơn, có điều là bạn có nhận ra mình đang may mắn như thế nào không thôi?

Hãy nhìn những đứa trẻ đang lang thang mưu sinh ngoài kia, nhìn những cô chú U50 -U60 vẫn lom khom vét từng thùng rác kiếm đồ thừa, nhìn những người khiếm khuyết cơ thể nhưng họ vẫn cố gắng sống và làm việc mỗi ngày.. Tôi còn biết vài người dù không may mắn bị cuộc đời cướp đi đôi mắt nhưng MAY MẮN làm sao khi họ sở hữu những giọng hát trong trẻo cho đời, một trái tim ấm áp chia sẻ. Bạn có nghĩ rằng họ thật sự may mắn không? Không, họ đã từng bất hạnh nhưng có thể là trong mắt người khác, còn với bản thân họ: May mắn là còn được sống và cống hiến, còn được kiếm tiền để trở thành một người có giá trị.

May Mắn đôi khi chỉ là ở một góc nhìn, May Mắn đôi khi là phải phấn đấu, học tập và rèn luyện mà có được.

Nếu không may mắn, liệu tôi có còn ngồi đây múa phím vẽ chữ cùng các bạn? Nếu không may mắn liệu ta có vô tình theo dõi nhau và đồng điệu về mặt cảm xúc ở một phút giây nào đó?

Hãy luôn có cái nhìn đúng về cuộc sống, mỗi chúng ta đều đã và đang may mắn hơn rất nhiều người, biết ơn và cố gắng nhiều hơn nữa để may mắn ngày càng nhiều hơn nhé!

Cám ơn bạn đã theo dõi CAD 1992, nếu cảm thấy bài viết ý nghĩa mong bạn có thể chia sẻ điều tích cực này đến với nhiều người hơn.

CAD trân trọng.

* * *

Nguồn bài viết và hình ảnh: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
TÌNH ĐẦU VÀ NHỮNG CƠN MƯA.. ĐÁ

(Phần 1)

242410478_262490572398348_5468472944452303074_n.jpg


* * *

Sài Gòn đêm mưa, bỗng trong kí ức có một miền kỷ niệm mờ ảo năm nào.. Quay ngược thời gian trở về năm 2011- Phải, đã tròn 10 năm kể từ sau cơn mưa đá ấy, ngày mà chúng ta chính thức từ người thương trở thành kẻ lạ!

* * *

Tôi thi ba lần Đại Học, và tôi chưa bao giờ kể về điều ấy bằng sự tự hào cho cố gắng nỗ lực của mình. Bởi tôi hiểu rõ, năm ấy động lực để mình đi thi ngoài sự kì vọng của gia đình thì còn có Anh - người tôi thương một thời tuổi trẻ. Anh bằng tuổi tôi, chúng tôi học cùng trường cấp 3, vốn mối tình của chúng tôi đã là một sự gán ghép khập khiễng của duyên phận.

Nếu Anh học giỏi Lí thì tôi lại không thuộc nổi cách tính bước sóng "Lăm-đa". Nhưng khi tôi giải được bài hóa khó thì Anh đang chật vật với việc cân bằng số mol của phương trình.

Trong khi tôi chỉ cao chưa được ba mét bẻ đôi tại thời điểm ấy thì Anh đã đâu đó một mét bảy mươi lăm!

Anh là một trong những hot boy học giỏi trò ngoan của lớp chọn còn tôi là một cô gái quê hiền lành bon chen lên trường tỉnh để tìm thêm kiến thức mong muốn có một bước đệm thật tốt để vào Đại Học.

Tình cảm tuổi học trò trong sáng và đầy ắp kỉ niệm. Thế rồi vào năm đầu thi, tôi rớt cái bịch!

(Xin lỗi vì tui khó deep quá, về hiện thực khúc này tý nha! ^^)

Anh thì đậu hẳn trường top 1, còn vào luôn lớp Pháp - Việt của trường. Lúc này tình cảm chúng tôi cãi cọ nhiều nhưng cố gắng duy trì, tôi khao khát lên SG để gặp Anh, tôi mệt mỏi vì giận hờn qua từng tin nhắn, khóc lóc qua mỗi cuộc gọi và thời đó còn chưa có video call..

Quyết tâm thì đủ lớn nhưng học lực thì có hạn. Vì tôi muốn vào cùng trường với Anh nên đã quá sức so với điểm số lúc ấy. Một phần tôi vì quá yêu nên hầu như phần lớn thời gian tôi dành để ghen tuông ngờ vực, Anh không phải là một người đàn ông lúc đó, chúng tôi tại thời điểm ấy chỉ là những đứa trẻ ở tuổi đôi mươi.

Anh không khéo léo dỗ dành - Tôi không cảm thông thấu hiểu.. Cuối cùng, lời chia tay cũng phát ra. Cả hai dừng lại dù còn thương rất nhiều.

Nếu ai đã từng tan vỡ tình đầu sẽ hiểu những chuỗi ngày sống hòa mình vào nước mắt và tuyệt vọng. Nếu ai chia tay lúc xa nhau mà còn thương sẽ hiểu việc vùi mình vào chăn khóc đến sưng mắt đau đầu là như thế nào. Nghĩ lại, cha mẹ tôi lúc đó có lẽ đã rất xót khi thấy cảnh tượng ấy suốt nhiều tháng liền.

Sau cùng Anh nói rằng, lần thi Đại Học lần hai này anh sẽ đón tôi, chúng tôi sẽ gặp nhau để nói chuyện rõ hơn.. Lòng tôi thêm động lực với hi vọng gặp lại anh lần nữa, một lần thôi cũng được.

Tôi vẫn nhớ lần gặp ấy, sau hơn 1 năm không thấy nhau nhưng từ xa chúng tôi đã nhận ra nhau. Một nụ cười thân thuộc nhẹ nhàng mà cả hai dành cho đối phương, nhưng rồi như chợt nhận ra: Cả hai đã chia tay! Nụ cười trên môi chợt tắt, hai ánh mắt nhìn vào đối phương càng trầm buồn hơn bao giờ hết.

Thì ra cảm giác chia tay không đáng sợ, gặp lại người thương khi đã chia tay mới đáng sợ bội phần!

Chúng tôi đi qua đường, đường Sài Gòn đêm nay thật đông, một cô gái nhỏ bé không dám bước chân đi một mình, một bàn tay ấm nóng quen thuộc cầm lấy đôi tay đang run sợ.. Anh dắt tôi qua đường trong ánh mắt ngạc nhiên. Tôi vội rút tay lại, anh nhìn tôi vẻ đượm lòng: "Tại Sao?"

Tôi quay đi không dám đối diện mà trả lời:

"Anh quên rồi sao..

* * * Chúng ta đã chia tay!"

* * * Còn tiếp phần 2

* * *

Nguồn ảnh và bài viết: CAD 1992

[SG 20-09-2021]
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
1f4a6.png
CÁNH CÒ BAY LẢ, ĐẾN GIÀ VẪN BAY..

242135060_265766232070782_3751719978932985105_n.jpg


Sáng nay như thường lệ, tôi dậy sớm chuẩn bị cho một cuộc hành trình rong chơi qua những con đường quanh nhà, hít gió trời sớm mai và hòa mình vào tiếng chim tiếng ve và có khi là cả những tiếng chó sủa nữa.. Chắc các bạn đang nghĩ là tôi đang đi đâu đúng không? À.. Tôi chạy bộ!

Theo thông lệ, tôi vòng quanh vừa đi vừa chạy, nhảy chân sáo cũng có, chạy thục mạng cũng có (mấy lúc ghẹo chó đó chứ đâu), rồi đi bộ lang thang nhẩm theo bài Đi Theo Bóng Mặt Trời của một anh

"Không trắng" cũng có.. Tôi luôn tạo cho mình một chút hưng phấn vào mỗi sáng theo cách này để từng con chữ luôn có một chút hài hước và năng lượng.

Okey, đang long nhong ngắm gió nhìn mây thì đập vào mắt tôi là một bà cụ già, cụ rất rất già. Tóc bạc hết, lưng thì còng hơn đường cong chữ S, tôi không đoán được cụ bao nhiêu tuổi nhưng đây là lần đầu tôi gặp cụ. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu hai tay run run của cụ lại xách quá nhiều đồ. Cụ vừa đi chợ về, một bên là giỏ xách đi chợ nặng trĩu, một bên là túm rau xanh cùng mớ đồ bự tổ bố.. Và cụ đi bộ.

Tôi tự hỏi điều gì khiến cụ phải khổ sở như thế ở độ tuổi "thập cổ lai hy" này?

Tôi đi chậm lại, tôi quan sát xem cụ đủ sức mang cái đống đồ cho cả gia đình ấy về không? Cứ 10 bước chân là cụ bỏ giỏ đồ xuống một lần để thở!

Chột dạ, tôi cũng đắn đo, đang mùa này lại không quen biết nếu ngỏ ý giúp không biết cụ có bằng lòng? Thế rồi tôi bấm bụng to gan làm liều hỏi đại:

"Bà ơi, cần con phụ không? Đưa đây con xách cho!"

Thương lắm các bạn, bà gật đầu cái rụp, gương mặt chỉ toàn là nếp nhăn và đồi mồi bỗng như rạng rỡ hơn. Cụ không dám đưa tôi cả hai bên, tôi nói đưa con cầm hết cho! Cụ cám ơn liên tục mà tôi thương.

Đỡ lấy hai bên đồ, đúng là nặng thật. Buổi đi chợ này là mua cho cả gia đình trong một tuần. Tôi đang độ tuổi trưởng thành, có tập thể dục rèn luyện sức khoẻ mà có lúc tôi muốn dừng lại bỏ túi đồ xuống vì nặng, tay tôi đã đỏ và bắt đầu đau.. Cơ mà tôi đang trong vai "chị Hùng" nghĩa hiệp, làm vậy cũng lắng lo về hình tượng nên thôi, ráng cầm luôn một lần về nhà cụ. Đúng là tôi còn sân si lắm các bạn. Hehe

Trên đường đi tôi hỏi cụ:

"Con cháu bà đâu mà để bà đi như vậy, còn đi một mình xa, lỡ có gì thì sao?"

Cụ vui vẻ cười nói:

"Ui.. Tụi nó ngủ tới 8h, có hôm 10h lận cô ơi, mà chợ giờ người ta bán chỉ đến 8h là dọn rồi. Tui đi một mình cho lẹ!"

Tôi thầm nghĩ mẹ tôi ở nhà cũng vậy, cũng không ai phụ, cũng đi chợ nấu cơm một mình. Nếu giữa đường mẹ tôi mệt thì có ai phụ mẹ như tôi đang làm không?

Tôi hỏi thêm cụ bao nhiêu tuổi rồi?

Cụ nói: "68 rồi đó cô, hai năm nữa tròn 70!"

Một cụ bà 68 tuổi đi chợ sớm cho cả gia đình vào tờ mờ sáng, từ lúc gà còn chưa gáy, đồng hồ chưa điểm 6h.. Cụ còn khoe:

"Trước khi đi tui còn quét lá trước sân nữa đó!"

Tôi hiểu ý cụ muốn nói rằng cụ còn khoẻ, cụ chưa già, cụ còn có giá trị và làm việc được.

Suốt đoạn đường hơn cây số, cụ luôn vui vẻ cười nói, ánh mắt cụ sáng lắm.. Cụ nói:

"Lớn hết rồi, tui không dám nói, nói sợ giận hờn!"

Tôi thầm nhủ: Một người nữ nhi, sinh ra phải được lòng cha mẹ, lớn lên lấy chồng thì phải được chồng yêu, đẹp lòng nhà chồng.. Đến khi già yếu thì phải nhìn sắc mặt con cháu để sống!

Tôi hoàn toàn không hiểu, điều gì khiến phụ nữ chúng ta cứ mãi e ngại việc sống cho mình đến thế?

Đến trước cổng nhà tôi để đồ lại cho cụ và không quên chúc cụ giữ gìn sức khoẻ.

Trong đầu đâu đó vang lên câu hát: "Cánh cò bay lả bay la.. Bay từ cửa phủ bay ra cánh đồng.."

Vậy cánh cò bay lả rồi, sao tới già vẫn phải còn bay?

"Cò" ơi.. Bao giờ được nghỉ? Mong "Cò" mãi được bình yên.

* * *

Nguồn: CAD1992

Tác giả: Cao Dung
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
242917287_266461678667904_8709050043552515253_n.png


"Giá như anh gặp em lúc hai ta đã trưởng thành.."

NHƯNG TRƯỞNG THÀNH RỒI, CHẮC GÌ TA ĐÃ CÓ THỂ GẶP NHAU?

Nhiều người hay hứa hẹn, hẹn em vào một thời điểm khác, hẹn anh vào lúc em đã trưởng thành..

Nhưng, bạn có nghĩ rằng khi đã đủ trưởng thành thì người mà bạn đang mong ngóng kia, liệu có thể làm cho bạn rung động như ở hiện tại?

CHẲNG THỂ!

Tình yêu là sự âm vang của cảm xúc, ta nghe con tim mình nao núng rộn ràng khi lần đầu đặt chiếc hôn vụng dại..

Ta nghe tiếng lòng mình lao xao khi lần đầu bỡ ngỡ nắm tay nhau giữa chốn đông người..

Trưởng thành rồi thì sao? Bạn chẳng thể chỉ yêu và yêu một cách trọn vẹn.

Dù con tim có đôi lần lỗi nhịp nhưng rồi sẽ nhanh chóng thôi, bạn lại có thể lấy lại cân bằng. Đôi khi trưởng thành là sự nâng cấp của bản thân nhưng lại khiến tình yêu khó lòng tồn tại, hoặc cũng có nhưng khó bền lâu.

Đã bao lần bạn tự hỏi: Làm sao để có thể yêu lại trọn vẹn như lần đầu?

Ngây thơ yêu một cách mãnh liệt và rồi xa nhau một cách luyến tiếc.

Giờ đây, ta đã là những con người trưởng thành nhưng rồi chính sự trưởng thành ấy, dù muốn hay không - ta chẳng thể một lần nữa yêu và được yêu mà chẳng phải nghĩ suy.

Ta sợ người lừa lọc, ta sợ người tính toan, ta sợ mình gục ngã rồi chính ta lại chọn cách xa rời.

NGẪU NHIÊN yêu là thứ tình cảm đơn thuần tự do, CHỌN yêu là thứ tình cảm được cân đo đong đếm.

Vậy, bạn là "Ngẫu nhiên" hay "Chọn"?

* * *

Hãy cứ yêu đi chứ đừng đợi trưởng thành,

Bởi thanh xuân có bao lần được chọn,

Nếu tình yêu là chiếc lồng tuổi trẻ

Ta nguyện cùng em làm chú sẻ mộng mơ..

* * *

Nguồn bài viết và hình ảnh: CAD 1992

Tác giả: Cao Dung
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
243076809_266577448656327_2757233624409762950_n.jpg


"Mình chia tay đi!"

* * * Em thấy không, lời nói ấy nhẹ nhàng thế mà, dễ dàng quá đỗi.. Cớ sao mà em mãi không nói nhưng lại hành động như thể chúng ta đã chia tay?

Tôi là gì của em, ta là gì của nhau?

Tôi nhớ ngày đó chúng ta cùng hứa những lời nói nhẹ nhàng tựa mây, em nhìn tôi mỉm cười, tôi nhìn em ngắm đôi má hây hây đỏ tựa sắc xuân. Cứ thế ngày tháng trôi, lòng người thay đổi hay là chưa từng thuộc về nhau?

Nếu đã chưa từng một lần trọn vẹn bên nhau thì xin em câu chia tay cũng hãy công khai nói ra một lời. Tôi chỉ là kẻ thế thân hay là tên cô độc giữa cuộc tình này? Sau lưng tôi em đã tìm đến bên ai, tôi vẫn biết ấy chứ nhưng mắt giả ngây ngơ, tự gạt mình rồi lừa người rằng đôi ta vẫn đang hạnh phúc.

Thuở mới yêu ta vẫn ngỡ tình đầu là tình cuối, thế mà với vài ba câu em đã vội quay lưng.

Tôi vẫn luôn tự hỏi ngày mà em quyết định dừng lại là hôm nao? Phải chăng là ngày mà người ta tìm lại em hay là đêm tôi lặng lẽ theo bước hai người trên con phố cũ?

Tình yêu, suy cho cùng là đóa hoa không nên hái. Cứ để em kiêu kỳ một cõi chắc có lẽ lòng ai nấy đã an yên. Cố tâm vì em vượt qua giông bão, đến cuối cùng một chữ "tình cũ" em đành lòng gieo rắc thương đau.

Xin lỗi em vì tôi đã đến đúng lúc, đúng vào lúc em cần ai đó để ủi an.

Xin lỗi vì tôi đã đến, đến vào khi em chỉ có một mình.

Xin lỗi vì tôi đã yêu, yêu em bằng một tình yêu trọn vẹn.

Nhưng rồi em vẫn cần ai đó hơn tôi, nực cười làm sao khi kẻ đến sau lại ôm đau thương của người đến trước.

Cám ơn em về một buổi nhớ thương, một lần say ánh mắt, một lúc đắm nụ cười và cả một mối tình tan vỡ từ khi mới bắt đầu.

Nếu đã không yêu trọn vẹn cũng mong người đừng vấn vương, yêu thương kia tôi không thể giữ, xin nhường người với hai chữ nhớ thương!

* * *

Tạm biệt em, mối tình cũ hôm nay.

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
243487720_267791701868235_588946979667905115_n.jpg


ÍCH KỶ MỘT CHÚT, THÌ CÓ SAO?

Tôi là một người ích kỷ, nhưng không nhiều chỉ là vừa đủ. Vừa đủ để cư xử, vừa đủ để biết điều và để bảo vệ bản thân trước vô vàn thứ có thể gây cảm xúc tiêu cực hay tổn thương cho mình.

Một lần có đồng nghiệp hỏi tôi: Món này cho tao nghen, chưa kịp trả lời thì món đồ trên bàn đã biến mất. Đó là món quà kỷ niệm tôi rất quý, đến cầm cũng không nỡ.

Sau lần ấy, bạn đồng nghiệp vừa định xin gì là tôi đều kiếm cách từ chối, sau lưng tôi người ta bàn tán rằng:

"Con ấy, nó ích kỷ lắm!"

Một lần khác, tôi đang đứng xếp hàng đợi đến lượt mua thì có một thai phụ đang đi tới, tôi định nhường hàng cho chị ấy thì bị một anh thanh niên phía sau chạy lên định chen vào chỗ tôi, ngay lập tức tôi không nhường bước. Người thanh niên kia đành đi chỗ khác phía sau, miệng lẩm bẩm: ĐỒ ÍCH KỶ!

Cuộc sống này, chúng ta rộng lượng là cần thiết để san sẻ cùng nhau, nhưng ta vẫn cần sự tôn trọng và trân trọng điều ta đã cho đi.

Tôi có thể rộng lượng với người này nhưng lại vô cùng ích kỷ với kẻ khác. Tùy người mà ứng xử tùy việc mà hành động.

Một người biết ích kỷ đúng lúc sẽ tránh được sự bực tức vô cớ và giúp đối phương hiểu: Cái này tôi có thể đưa cho bạn nhưng với điều kiện bạn cần hiểu điều đó không phải là hiển nhiên.

Nhiều người cứ dựa vào sự rộng lòng của người khác mà trở nên lười nhác, lợi dụng và quen thói ngang tàng, vật trong tay người khác không cần xin cũng muốn cướp lấy.

Xã hội càng phát triển, con người ta càng thực dụng. Ích kỷ là điều mà ai cũng không thích khi nhắc đến, thế nhưng ích kỷ một chút, vừa đủ, thì có sao?

Giúp người cần giúp, cho người cần cho. Tại sao bạn phải cả nể với một người trong khi việc bạn chịu thiệt và hi sinh họ không hề để mắt tới?

Làm người đừng nên tốt quá, vừa đủ thôi. Hôm nay tôi tốt với bạn nhưng bạn thể hiện lòng tốt của tôi là thứ rẻ rúng không đáng để trân trọng thì ngày mai, xin phép tôi được ích kỷ. Đừng hiểu lầm rằng tôi đang chọn lối sống chỉ biết bản thân mình, tôi chỉ đang cố gắng cho bạn hiểu cách bảo vệ lòng tốt của mình và được trân trọng hơn.

* * *

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
242262028_268210141826391_7423382817441413491_n.jpg


"GIỄU Ế" - MỘT BÀI VIẾT DÀNH RIÊNG CHO NHỮNG CÔ NÀNG NHƯ TÔI: NÀNG Ế!

Tôi vẫn thích nhâm nhi ly cafe đắng ngắt một mình và nhìn bầu trời xám xịt kia, tự hỏi: Trên đám mây ấy đang chứa đựng những gì?

Tôi vẫn thích thỉnh thoảng đăng vài status xàm xàm một tý rồi quay ra quay vào, nhoẻn miệng cười vì các bình luận thật đáng yêu. Tôi tự làm mình vui và may mắn, có nhiều người cùng vui vì mình.

Tôi tự hỏi mỗi ngày hôm nay mình sẽ làm gì, chơi gì và thu những bài radio nói gì? Một danh sách các công việc lớn nhỏ đầy một trang giấy, cuối ngày tôi thống kê lại mình đã hoàn thành được bao nhiêu? Chà.. Kể ra mình cũng giỏi, làm được tận 1/10 mục tiêu lận nha. Có làm là giỏi rồi, hài lòng hôm nay mai tính tiếp.

* * * CHƯA BAO GIỜ..

Chưa bao giờ tôi tự hỏi sao không ai có thể ở bên tôi bền lâu, tại sao nhỉ? À là vì mình không giống với điều họ muốn, thế thôi cho nhẹ nhàng. Không thắc mắc, không bận lòng.

Cũng chưa bao giờ tôi cảm thấy tủi cái thân tôi chỉ vì bao người hạnh phúc mà mình mãi long đong. Tôi chẳng bao giờ ngó lên trời mà hỏi: Ông trời ơi.. Sao chẳng ai yêu con?

=> Duyên số, trời kêu ai nấy dạ, hỏi hỏi thiên lôi dòm ngó bây giờ!

* * * MUỐN..

Tôi muốn bản thân mình thật xuất sắc, ít nhất là nhiều hơn hôm qua một tý và ngày mai lại hơn hôm nay một chút.

Tôi muốn mình mạnh mẽ đúng lúc, dịu dàng đúng người và tự lực hạnh phúc một cách đúng nghĩa.

Tôi muốn mỗi ngày đều như hôm nay, có nắng sớm mai nhè nhẹ, có tiếng ve sầu kêu chí choé và có một vài em bé gọi cô ơi.. Bao giờ cô hết Ế?

Tôi lại càng muốn một sức khoẻ dồi dào, một thân hình căng tràn nhựa sống, một tinh thần lạc quan để tràn ngập năng lượng cùng bao tiếng cười cho những người mà tôi thương.

* * * ƯỚC..

Và thế là tôi đã ước mong, tôi ước ai cũng vui vẻ hạnh phúc bằng chính sự cố gắng của bản thân mình.

Tôi ước những bài viết, những câu chuyện radio của mình sẽ mang lại phút giây thư thả, một chút an lòng cho quý bạn gần xa.

Một chút tham lam, nếu bạn đọc đến đây thì xin lỗi, tôi ước.. Bạn cũng Ế như tôi, Ế vui Ế khoẻ và Ế chảnh chẹ tới già!

* * *

Sớm mai hạnh phúc bình yên,

Ta chìm vào giấc ngủ quên tháng ngày

Mong người chớ giận chớ sai

Một bài thơ thẩn, thỏa hồn ta bay.

Người cười người nói ta say,

Hóa ra người cũng muốn say một lần

Thơ ca người nói không cần,

Thế mà nhớ mãi từng vần lời ta.

Tình yêu như thể tách trà,

Một lần nếm trải, hương bay đượm lòng!

* * *

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
--- Mai anh cưới rồi, em đến nhé!

242832727_269742215006517_2516920137402719655_n.jpg


Chậm rãi hớp từng ngụm chai táo lên men, vị vẫn vậy nhưng so với lần đầu uống cùng nhau thì lần này có vẻ đắng hơn!

Dường như mất kiên nhẫn, anh hỏi lại lần nữa:

"Mai anh cưới rồi, em đến nhé?"

Tôi cố nốc hết chai bia trên tay, quay mặt nhìn anh bằng ánh mắt vừa hận thù vừa đau xót lại pha chút bi thương, tôi hỏi:

"Anh xem em là gì?"

* * *

Người yêu cũ thì không đúng mà bạn thân cũng chẳng phải. Chúng ta chưa từng cho nhau một danh phận đúng nghĩa.

Ngày tôi nói tôi thích anh thì anh lại muốn tôi trở thành em gái nghe anh chia sẻ nỗi buồn nhớ nhung người yêu cũ thanh mai trúc mã.

Thời gian dần trôi, khi mà tôi dần nhận thức rõ vị trí của mình trong anh, bắt đầu chính thức tìm hiều yêu đương với chàng trai khác thì anh lại tỏ tình. Tôi vẫn không quên dòng tin nhắn ấy:

"Em làm người yêu anh được không?"

Tôi đã không có can đảm trả lời tin nhắn ấy, thân phận lúc này đã trở thành người yêu của một kẻ khác thì lấy tư cách gì để nhận lời yêu anh?

Rồi thì như bao cuộc tình khác: Tôi chia tay. Khi đã nguôi ngoai, tôi tìm lại anh để hỏi chúng ta có một cơ hội trở thành hai chữ "Người Yêu"?

Vẫn giọng điệu quen thuộc, âm thanh trầm ấm qua điện thoại, anh nói rằng mình đang yêu một cô gái khác. Một phút ích kỷ tôi buột miệng:

"Tại sao, tại sao anh không chờ em?"

Vốn không phải lỗi của mình, nhưng như một thói quen, anh vẫn nói:

"Anh xin lỗi, vì đã không thể chờ em.. một lần nữa!"

Nếu có ai hỏi mối quan hệ giữa chúng tôi là gì thì chắc là một mối quan hệ không tên nhưng đủ thắm và đủ để hiểu đối phương có vị trí như thế nào trong lòng mình.

Chúng ta bên nhau những tháng ngày mà đối phương bị tổn thương, đau khổ trong trầm luân tình ái. Chúng ta giúp nhau vượt qua chuỗi ngày tuyệt vọng cô đơn, nhưng rồi mãi đánh mất nhau vì lúc người này rung động là lúc người kia đã tay trong tay cùng một nửa khác.

Bỏ lỡ nhau nhiều hơn một lần nên giờ đây cái giá phải trả là nhìn nhau qua từng kỉ niệm.

* * *

Anh im lặng nhìn tôi, hơn ai hết anh hiểu chúng tôi ít nhất một lần đã từng muốn đối phương bên mình với cảm xúc yêu đương.

"Anh xin lỗi.."

Một lần nữa, lại là lời xin lỗi dù anh nào đâu có sai phạm điều gì. Nếu có sai thì là ở cả hai.

Tôi mỉm cười nhìn anh như thể từ mai chúng tôi là hai kẻ lạ, với hết tâm can kèm chút động lực từ chai táo lên men kia, tôi nói:

"EM SẼ KHÔNG ĐẾN!"

Vì tôi không đủ cao thượng để nhìn anh trao yêu thương cho ai khác, chúng tôi đã lỡ mất nhau một đời vì thế chẳng có lý do gì xuất hiện trong cuộc sống nhau nữa. Hãy hạnh phúc với người anh chọn và điều anh mong.

Tôi có thể đến nhưng đó là những nụ cười giả vờ và lời chúc giả dối, là những cảm xúc đớn đau chỉ một mình tôi chịu, tại sao tôi phải ngược đãi bản thân mình đến vậy? Hay nói đúng hơn, tôi không đủ can đảm để làm điều ấy.

* * *

Cách đây một tuần anh đã sắp xếp cuộc gặp này cho chúng tôi, tôi biết anh có người yêu nhưng tôi chưa từng nghĩ việc anh sẽ kết hôn và tôi phải rời đi trong mớ cảm xúc hỗ độn như thế này.

Tôi đã nghĩ mình có thể âm thầm trở thành tri kỉ bên nhau suốt những tháng ngày về sau.. Phải, tôi đã tự gạt mình như thế, rằng tôi đã quên anh, đã thôi mong anh về bên tôi như những tháng ngày ngao du trên chiếc xe đạp cũ, dạo khắp Sài Gòn với ly trà đá vỉa hè.. Tất cả đã muộn, trong hai chúng tôi, phải có một người can đảm rời đi để người kia an tâm hạnh phúc.

Mừng làm sao, anh thật yếu hèn, tôi sẽ là kẻ ra đi trong danh dự.

Chúc anh hạnh phúc, sau này sẽ chẳng có cô gái nào tên An Hạ trong cuộc đời anh nữa. Cám ơn anh vì tháng ngày đã qua, mạnh mẽ lần này nữa thôi, em hứa!

* * *

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
243132031_271272001520205_2377020862740202738_n.png


1f3af.png
TẠI SAO PHỤ NỮ PHẢI GIÀU

2049.png


"Ôi trời.. có chồng nhờ chồng, mốt lấy chồng thì chồng nó lo cho, việc gì phải cật lực ra cho khổ?"

Yeahh.. Một tư tưởng quá là nhẹ nhàng, sinh ra là phụ nữ sao mà sướng ghê, chẳng cần phải lo gì!

Mấy bạn thấy lối suy nghĩ này có quen không? Có thể ở những nơi có kinh tế khá giả thì ít nghe chứ mà ở quê tui, tui chỉ dám nói là ở quê tui thôi nha.. Rất Nhiều người còn giữ tư tưởng này. Đương nhiên là kèm theo đó là cả Trọng Nam Khinh Nữ nữa!

Tại sao cùng là một con người như nhau, có đầy đủ bộ phận và tư duy mà lại phải trông chờ vào đối phương "nuôi", để rồi sau đó bị coi thường, phụ thuộc?

Bài này chắc sẽ dài qua đêm luôn, các bạn cân nhắc trước khi lướt xuống nhé! ^^

Đầu tiên tui không phán xét nghèo là tệ nhưng tui chỉ khuyên riêng các chị em phụ nữ một điều này:

"Nếu đã lỡ sinh ra làm PHỤ NỮ thì nhất định phải GIÀU!"

Chẳng những Giàu mà còn phải là Giàu tự lực, giàu bằng sức và trí của mình. Không phụ thuộc, không chùn gót giày vì ai.

- -> Tui sẽ nói cái hại nếu chị em trót chưa giàu và không có ý định làm giàu:

Sống phụ thuộc là tất nhiên, nếu chưa chồng thì phụ thuộc gia đình, không thể tự quyết cuộc sống mình theo ý muốn. Nếu đã có chồng thì càng khổ, đều đặn mỗi ngày ngửa tay xin tiền chợ, tiền học, muốn mua cái gì cũng sợ chồng la, thích cái gì cũng nhắm mắt cho qua..

Tui đã từng chứng kiến một chị vợ tuổi ngoài 30 phải cuối mặt xấu hổ đi trả lại set mỹ phẩm cho spa chỉ vì chồng nói đó là lãng phí. Lãng phí ư? Một cái máy anh xài vài năm hư một chút là phải đi bảo hành, thế mà nhan sắc, thanh xuân của vợ thì anh lại tiếc rẻ chi phí để bảo dưỡng?

Sự thật là lúc bạn không có tiền thì mua một con cá hai mươi ngàn cũng là tội đồ, còn lúc bạn có tiền thì mua cái điện thoại vài chục triệu cũng là sành điệu và xứng đáng!

Phụ nữ cần tự lực kiếm tiền để khẳng định giá trị bản thân và có tiếng nói trong gia đình. Chỉ những ai từng sống trong cảnh phụ thuộc kinh tế mới hiểu được giá trị của mỗi đồng mình kiếm ra nó lớn lao thế nào.

Một tháng kiếm một triệu hay một trăm triệu cũng được, nhưng phải là tiền bạn tự kiếm ra, tự dùng chất xám hoặc sức lực của mình mà có được.

Tiêu xài vào đâu, việc gì, cho ai là chuyện của bạn, bạn tự quyết. Thoải mái và tự do chỉ đến với bạn khi đã tự chủ được tài chính.

Rồi khi người thân cần tiền để lo cho sức khỏe, bạn không thể đi vay hay mượn, đó chỉ là phương án nhất thời mà thôi. Làm gì lúc ấy để giúp đỡ gia đình, nếu bạn không giàu có, không có tiền?

Phụ Nữ Nghèo không chỉ khổ mà còn là rất rất khổ. Cuộc đời bạn sẽ luôn trong tay kẻ khác - kẻ có nhiều tiền hơn!

Bạn không thể có một lòng tự trọng đúng nghĩa, một tâm thế hiên ngang hay thậm chí là một tấm lòng thiện lương nếu bạn quá nghèo.

Nghèo quá thì sẽ giống như Chí Phèo: "Ai cho tôi lương thiện?"

Mà người ta là đàn ông đó nghen, phụ nữ chân yếu tay mềm, lấy gì làm đòn bẩy phía sau để chống đỡ cuộc đời khi không có tiền?

* * *> Phụ Nữ Giàu, sẽ được lợi gì?

Được tôn trọng là điều khỏi bàn cãi. Tự lực làm giàu và chứng minh được tôi là một phụ nữ có bản lĩnh, khả năng và tự cường. (Ý tui là mấy bạn á chứ tui thì đang trong quá trình cố gắng thôi, chưa giàu nghen)

Phụ nữ giàu có là để có thể tự quyết chuyện tình cảm hôn nhân. So với việc phải cân đo đong đếm xem giờ mà chia tay thì sống sao? Với việc không hợp nhau, tôi và anh đường ai nấy bước. Ta nói nó khỏe gì đâu á!

Bạn sẽ tự nuôi con được, vẫn vui vẻ và đầy đủ, không cần phải nhịn những bữa cơm chan nước mắt hay những khi bị hành hạ thân thể trong những lần cãi nhau.

Người ta luôn khuyến khích phụ nữ lấy chồng tốt chứ ít ai khuyến khích phụ nữ hãy "TỐT" trước khi lấy chồng.

Chữ "tốt" ở đây tui muốn nhắc bao gồm việc có một sự chuẩn bị tốt về mặt kinh tế.

Phụ nữ có kinh tế thì sẽ xinh đẹp hơn. Người đẹp vì lụa mà muốn mua lụa thì phải có tiền, đơn giản dễ hiểu. Khi giàu có, bạn luôn có một thần thái ngút ngàn. Tin tui đi, bạn không cần khoe rằng bạn giàu hay có tiền mà là sự tự tin và khả năng của bạn sẽ tự bộc lộ ra ngoài.

Càng giàu bạn sẽ càng có cơ hội gặp nhiều người cùng tầng số với bạn, người tự tin sẽ gặp người tự tin, kẻ tài giỏi sẽ gặp người tài ba. Cứ thật xuất sắc, nhất định bạn sẽ vợt được một anh xứng tầm. Sự giàu có sẽ đem đến nhiều cơ hội và lựa chọn cho bạn. Vì thế từ giờ cho đến lúc giàu, đừng vội vàng, mây tầng nào gặp gió tầng ấy!

Giàu có giúp an ủi tinh thần cho bản thân mỗi lúc buồn, cô đơn hay tuyệt vọng.. Khóc ở công viên Lê Thị Riêng so với khóc ở Resort 5 sao thì chắc bạn thích view nhìn ra bãi biển, cùng một ly vang đỏ và trong bồn tắm đầy hoa hồng hơn chứ nhỉ?

Phụ nữ giàu có là cách tốt nhất để trả hiếu cho người đã nuôi nấng mình. Để cho cha mẹ phải sống những tháng ngày tuổi già cơ cực hoặc phải tiếp tục nuôi nấng bạn, đây là điều rất không nên.

Hãy nhanh giàu để khi cha mẹ cần mua gì cũng không phải ngại ngần hỏi bạn: "Cái này có mắc lắm không con? Cho mẹ xài loại giá thấp nhất được rồi!"

Hay khi vào bệnh viện bạn có thể tự tin chọn phòng Vip một giường, có tivi máy lạnh chứ không phải là tranh giành một chỗ nằm ngoài hành lang..

* * *

Tóm lại, tại sao Phụ Nữ Phải Giàu? Chắc bạn đã có câu trả lời cho riêng mình!

Mọi người nhìn vào đều nghĩ tui là người tham công tiếc việc, nhưng không hẳn. Tôi là người đam mê công việc và hứng thú khi được vã mồ hôi sôi nước mắt vì công việc. Tôi làm vì tình yêu với công việc và khao khát được chứng minh giá trị bản thân mình.

Tôi không muốn tiếp tục phải nghe câu: "Hãy hạ cái tôi của em xuống" mà thay vào đó là "Vì em xứng đáng!"

* * *

Chúc các chị em phụ nữ luôn xinh đẹp và tìm được cách làm giàu nhanh chóng nhé, thực ra thì không nhanh đâu mà còn cực nữa nhưng thành quả thì nhất định xứng đáng.

Với lại ai đang giàu rồi thì chỉ tui cách làm giàu với, được không?

1f642.png


* * *

Nguồn bài viết và hình ảnh: CAD 1992

Tác giả: Cao Dung

[SG 05-10-2021]
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
244938966_273109388003133_1399063404225590560_n.png


1f3af.png
TÔI ĐÃ LÀM GÌ MỖI KHI MẤT "LỬA"?

Xem nào, chiều nay mới đi ra ngoài ngắm mưa có chút xíu mà tự nhiên cái ngọn lửa lòng bay đi đâu mất?

Với nhiều người có thể "Lửa Lòng" là tình yêu nhưng với tôi, xin phép được nặc danh cụm từ này là sự MÁU LỬA TRONG CÔNG VIỆC!

Sẽ có lúc bạn chợt nhận ra mình cũng có khi cảm thấy như thế này: Mệt mỏi, chán chường, lười biếng, làm cái gì cũng sai, cái nào cũng trật..

Thì ra mình cũng chỉ là một kẻ bình thường, cũng ham ăn và lười làm vào một vài ngày nào đó trong năm. Điều này có bình thường không? Có chứ, phàm là con người thì ai chẳng có lúc muốn buông xuôi bởi những vật vờ nơi đáy xã hội, có đam mê mấy cũng có khi dừng chân mỏi bước!

Có sợ không? Sợ gì hả? SỢ BỎ CUỘC chứ còn gì nữa hỡi bạn tôi ơi..

Có những lúc, chỉ một chút yếu lòng, tôi đã nghĩ hay là thôi, bỏ hết đi, chẳng ai nhìn thấy những lần mệt nhoài, những buổi căng thẳng, những lần gục ngã.. Nhưng may mắn làm sao, ông trời không lấy đi của ai tất cả cũng không cho ai vẹn toàn mọi điều. Tuy tôi không có cuộc sống giàu sang ở hiện tại nhưng tâm hồn này chưa bao giờ dừng lại khao khát sự bình an.

Nơi đây, bên ngực trái - một trái tim luôn sục sôi tìm kiếm lối đi trên con đường riêng của mình!

Những lúc mệt nhoài, gác tay lên trán, tự trò chuyện với bản thân:

"Cao Dung ơi, mày đang làm gì thế này?"

Một điều may mắn, "Vì Tôi Còn Sống" của Tiên Tiên đã kéo tôi trở lại với thực tại. Tôi còn sống, như vậy chẳng phải là đã đủ?

Con tim này - khối óc kia, phải chăng là nguồn vốn vô tận mà tạo hóa đã ban cho?

Tôi chẳng phải là người mạnh mẽ đến mức không biết tổn thương, tôi chẳng phải là siêu nhân mà không biết mệt, tôi chẳng phải mình đồng da sắt mà không bị thương.. Nhưng, thế thì đã sao?

Bao lần cuộc đời vùi dập đã trui rèn nên một con người của hiện tại. Thất bại dạy tôi biết tận hưởng thành công, té ngã giúp tôi nhận ra bản thân không hẳn là kẻ yếu đuối, miệng đời cười chê giúp tôi hiểu thế nào lòng người vạn dặm, đi đến đâu nhìn rõ đến ấy.

Tôi chẳng ngại việc ai đó nhìn vào sự tệ hại của quá khứ để đánh giá cái tương lai, nơi mà ngay bản thân tôi còn chưa đi đến - vậy mà họ lại nhận định trước, thế mới tài.

Mỗi lúc như thế, tôi đã làm điều này để khiến "Lửa Lòng" trong tôi đang lịm dần bỗng bùng cháy lên dữ dội:

- -> Tôi nghe nhạc trong lúc viết bài.

Những bản nhạc tôi nghe luôn có chủ đích, những gì bạn nghe sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng bạn, thế nên hãy biết chọn nhạc mà nghe!

Tôi hay nghe nhạc của những ai để lấy lại tinh thần?

- Tiên Tiên (say you do, vì tôi còn sống, my everthing)

- Đen Vâu (đi theo bóng mặt trời, lối nhỏ, đừng gọi anh là idol, cảm ơn)

- Rhymastic (yêu 5)

- Justa Tee (Đã lỡ yêu em nhiều, thằng điên)

Hầu hết sẽ là những bài có nhịp điệu vui, thất tình thì cũng vẫn phải nghe vui!

Một nguyên tắc là chỉ nghe những nhạc buồn khi đang vui và nghe nhạc vui khi đang buồn, cân bằng cảm xúc không để vui quá đà, buồn quá lố.

* * *

Mỗi người sẽ có những phương pháp cân bằng riêng, đây chỉ là cách tôi cảm thấy nó giúp tôi lấy lại "lửa lòng" một cách nhanh chóng và hiệu quả, còn về phần bạn, có thể phù hợp hoặc không. Nhưng bạn có thể chọn thử cách này hay cách khác, vẫn hơn là thả trôi cảm xúc, kéo lùi mọi thứ một cách lãng phí, vô vọng.

Bớt lướt tiktok lại nếu nó không đem lại thu nhập cho bạn. Đa số các trends trên đó gây cảm giác buồn, thất vọng, bạo lực, kích động. Từng là một người nghiện tiktok và đã xóa nó vì nhận ra 2/3 thời gian online là dành cho nền tảng này, bổ ích thì ít mà lãng phí thời gian thì nhiều.

* * *

Đôi lời nhắn nhủ từ CAD, mong giúp ích được cho bạn đọc. Cám ơn bạn đã ghé qua đây, góc nhỏ lòng mình nhưng phơi bày cho thế giới ngắm nhìn!

* * *

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
245157577_275083824472356_3792952643305653286_n.jpg


VÌ ANH KHÔNG XỨNG!

* * *

"Em quên anh chưa?"

"Chưa.."

Một tràng cười đắt ý vang lên, vẻ mặt tự hào rằng người yêu cũ chẳng thể quên được mình. Giọng nói có mấy phần cợt nhả với cô gái trước mặt, người đã từng yêu anh hết lòng cũng từng bị anh tổn thương hết sức:

"Quên đi chứ nhớ làm gì hả em, bộ tính đợi chờ anh ha gì? Không đáng đâu cô bé à!"

- Giọng điệu đắt ý này lại khiến cô ghê tởm con người mà mình đã một thời hết mực thương yêu.

Nhưng đó là câu chuyện của một năm trước, còn bây giờ, cô chỉ cười mỉm:

"Là vì anh không xứng đáng được quên!"

Lặng đi một nhịp, nhìn kỹ lại hình hài cô gái ngây thơ trong sáng anh từng có một chút rung động, mượn danh tình yêu để dày vò, giờ đây ẩn sau gương mặt thanh tú ấy là nét lạnh lùng nhưng quyến rũ đến chết người. Nụ cười trên môi anh tắt hẳn, tim anh thoáng chút nhói, chẳng hiểu vì sao anh lại tò mò lý do cô chẳng muốn quên anh.

"Anh chưa hiểu, chẳng phải em căm ghét anh sao, quên anh đi là sự giải thoát cho nhau cơ mà?"

Cô gái nhỏ, vén mái tóc ngắn ngang vai, lộ rõ một hình xăm hình hoa hồng sau vành tai.. Là cô cố ý cho anh thấy.

"Em xăm ư? Điều mà em đã từng ghét nơi anh?"

"Phải, em làm tất cả những gì em từng ghét nơi anh, để xem nó hứng thú thế nào, vui thích ra sao, có đáng để anh đánh đổi tấm chân tình từ em một thời?" - Cô trả lời mà không nhìn anh lấy một lần.

Anh im lặng, đột nhiên quay mặt đi nơi khác, anh không có can đảm nhìn cô gái trước mặt, hay nói đúng hơn là nhìn thấy sự tàn phá anh gây ra đang hiện hữu như thế nào.

Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng âm vang, đủ khiến người ta ghi nhớ đến khó quên, phá vỡ bầu không khí trầm tư lúc này:

"Em không quên anh là vì em muốn nhớ, nhớ để nhắc bản thân mình đã từng bị tổn thương, đau khổ, dằn vặt, phản bội ra sao? Quên anh đi cũng đồng nghĩa là đã tha thứ cho lỗi lầm đã qua, như vậy thì quá dễ dãi cho anh rồi.. Em muốn nhớ anh như một vệt sẹo dài, hàng ngày em nhìn vào đó mà nhắc nhở bản thân, không để mình phải thiệt thòi hay ngốc nghếch khi yêu thêm một lần nào nữa, đơn giản thế thôi, anh không phải nghĩ nhiều!"

* * *

Vào cái đêm anh dẫn người phụ nữ khác quấn quýt trên chiếc giường thề nguyện của hai người, chắc có lẽ anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình hối hận đến thế này.

Thà rằng cô khóc lóc hờn trách vì tổn thương, cô hung hăng ghen tuông trong mù quáng, có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn so với sự mạnh mẽ đến đáng sợ kia.

Đột nhiên anh cảm thấy thương cho bản thân mình, sau bao cuộc rong chơi vẫn chưa tìm được ai bên anh trọn vẹn như cái cách mà cô đã từng.

Đột nhiên anh cảm thấy thương cho cô, vì lỡ lầm trao niềm tin vào một kẻ khốn như anh mà giờ đây trên người đầy gai nhọn như đóa hồng kiêu kì, lạnh lùng đầy tổn thương.

Và đột nhiên, anh muốn ôm lấy con người này, muốn một lần tìm lại cảm giác bình yên mà anh từng vứt bỏ.

Vốn cứ nghĩ là trêu đùa thoáng qua nhưng không ngờ lại là oan gia ngõ hẹp, đột nhiên một điều điên rồ xẹt ngang dòng suy nghĩ trong anh:

"Mình quay lại đi em, anh cảm thấy đau khi em trở nên như thế này!"

Lần này đến lượt cô cười, một giọng cười sảng khoái nhưng cũng chứa đầy bi ai. Một năm qua, đến nằm mơ cô cũng mong nghe được câu này từ anh. Mối tình đầu cay đắng của cô là anh còn với anh, cô chỉ là nhành hoa dại say đắm một lần rồi mãi mãi rời xa, mặc kệ hoa có tơi tả rã cành thì anh cũng chưa một lần thương xót. Thế mà nay, khi nghe lời khẩn cầu quay lại, cô hả hê nhưng chai sạn tâm hồn.

Nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi đỏ thắm thì thầm vào tai kẻ bội bạc:

"Anh Không Xứng!"

* * *

Ai cũng thương cảm cho Công Chúa chứ có ai hỏi rằng Phù Thủy đã từng trải qua những gì chưa?

Và có lẽ ít ai biết: Không ít mụ phù thủy cũng đã từng là một nàng công chúa!

1f642.png


* * *

HÃY Ở BÊN CẠNH NGƯỜI BIẾN BẠN THÀNH CÔNG CHÚA CHỨ ĐỪNG CHỌN NGƯỜI KHIẾN BẠN HÓA THÂN THÀNH PHÙ THỦY!

* * *

Nguồn: CAD 1992

Tác giả: Cao Dung

[SG 11-10-2021]
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
243574843_276739130973492_3613060472453029326_n.jpg


BỘI BẠC!

* * * Đôi giày em mang, nhất định nó phải phù hợp!

"Còn yêu không?"

"Vẫn còn!"

"Có nhớ không?"

"Vẫn nhớ!"

"VẬY TẠI SAO CHIA TAY? TẠI SAOoooo.."

Người đàn ông ấy, gào thét trong tuyệt vọng. Đã bốn năm trôi qua, người vẫn vậy, luôn là kẻ không thể làm chủ được cảm xúc. Vì yêu ư? Hay là vì sự ích kỉ bản thân mình!

Cô không trả lời, cũng không muốn trả lời những câu hỏi kiểu như thế này nữa. Đôi khi người ta xa nhau đâu là vì hết yêu, chỉ là tâm can chứa đựng muộn phiền nhiều hơn một chút, đầy hơn một ít theo từng ngày. Dồn đủ, tích tụ nhiều thì dẫu tình yêu có còn đó thì lí trí vẫn chẳng thể dung thứ bỏ qua.

Nước mắt cô cũng chẳng còn đủ để rơi vì người đàn ông trước mặt. Tình cảm thanh xuân với đủ hỉ nộ ái ố khiến cô mệt nhoài mỗi đêm khi nghĩ về.

Khó lắm mới vượt qua rào cản để bên nhau, khó lắm mới cùng nhau đi được một quãng đường nhưng rồi cũng không dễ dàng gì mà chấp nhận nhìn đối phương quay lưng bỏ mặc.

Ngày ấy cô chỉ là một cô bé sinh viên ngây ngô, còn anh - một người đàn ông dở dang một đời vợ, mang trong người căn bệnh trầm kha, tuổi cũng quá độ nửa đời, trong tay chẳng có gì ngoài ý chí thơ ca.

Anh vẫn hay khoe thơ của mình và cười cô:

"Thơ em làm như con cóc bánh bột lọc!"

Những lúc như vậy cô giả vờ giận dỗi quay đi, anh lại vội vàng năn nỉ, hai người cứ thế bên nhau qua những năm tháng thanh xuân của cô và hồi xuân của anh.

Người ta nói cô yêu anh chắc có lẽ vì tiền, nhưng họ nào biết cô đã tiêu tốn những gì trong cuộc tình chú - cháu này.

Người ta nói anh yêu cô vì tuổi trẻ, nhan sắc, mang tiếng trâu già thích gặm cỏ non.

Hai người vượt qua bao điều tiếng để ở bên nhau một thời, rồi lại chia tay nhau vào một chiều mưa tháng bảy, không cãi cọ, không nông nỗi.. Đơn giản chỉ bởi vì hai chữ: KHÔNG HỢP sau ba năm gắn bó!

Sao thế nhỉ? Ở bên nhau lâu đến thế mà chỉ hai chữ "không hợp" lại có sức mạnh cách chia?

* * *

"Anh khoẻ không?"

Đôi môi đỏ mọng khẽ cất lời, sau khi nghe anh gào thét với nhiều thắc mắc nơi đáy lòng.

"Có liên quan gì đến em?" Anh trả lời trong cơn giận dữ.

Cô mỉm cười, nhìn anh lần cuối, chúc anh nhiều sức khoẻ cùng việc mau chóng tìm tình mới. Cô rời đi để lại lòng anh như núi lửa dâng trào. Anh muốn tiến đến, níu lấy tay cô - bàn tay mà đã bao năm anh không cảm nhận được hơi ấm, nhưng chắc đã muộn. Người đời thường hay nói:

Có không giữ - Mất đừng tìm.

Anh có tư cách gì để giữ một người muốn quyết tâm rời đi?

* * *

Mưa đêm rả rít, cô hỏi lòng tại sao vẫn còn thấy đau khi nhìn thấy dáng anh từ xa?

Là vì vẫn còn chút thương cảm hay vì anh làm cô nhớ lại quá khứ đau lòng từ thời tâm hồn còn mơ mộng viễn vong..

Cô đã từng kiên nhẫn bên anh, mặc những lời dèm pha, mặc những ngăn cấm hay mặc cảm, mặc kệ những khi cãi nhau anh bạo lực, anh xúc phạm.. Cố gắng dùng sự yêu thương vô tư lúc ấy để bù đắp lại thương tổn từ lâu trong anh.

Nhưng biết làm sao được, người tổn thương lại vô tình lại gây bao thương tổn cho người khác!

Cô từng nghĩ mình có thể cố mang một đôi giày chật gót, miễn là nó hợp. Nhưng cô sai rồi, giày là để bảo vệ chân chứ không phải gây cho cô cảm giác đau đớn "trầy da tróc thịt"!

Một đôi giày dù thời thượng mấy, đắt giá bao nhiêu cũng trở nên vô nghĩa khi nó không vừa.

Không phù hợp là không phù hợp.

Dù tự gạt mình bao nhiêu lần cũng phải có lúc tỉnh mộng, vì cuộc đời này chỉ có một lần, hi sinh vì người không trân trọng, có đáng không?

Ngày cô bị chấn thương vì làm việc quá sức là ngày mà vô tình vào facebook của anh, đọc được từng dòng cảm xúc thơ ca dạt dào - mà người được nhận, chẳng phải là cô - cô gái nhỏ lao đao giữa đời cùng anh xây dựng túp lều tranh hai quả tim vàng.

Nếu anh đã không thể một lòng trọn vẹn thì về sau cô cũng không mong gắn bó một đời.

Tại thời điểm có nhau đã không giữ lấy thì ngày sau, lý do gì khiến anh hối hận đổi thay?

Cô phải đi rồi, dù cho phải đi một mình cũng phải đi để tìm lại bản thân, điều mà cô đã bỏ quên khi chọn lựa bên anh.

Đôi giày không hợp, cô không thể tiếc.

Người không xứng đáng, cô nhất định phải quên.

Trăng đêm nay sáng quá, như cái ngày cô "sáng mắt ra" khi phát hiện anh bội bạc.

* * *

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
245602749_276168687697203_5462614795423752685_n.jpg


* * * SƠN CA VÀ GÀ RÙ ----

Sơn Ca trong chiếc lồng được thiết kế tinh tế, hàng ngày được cho ăn, thay nước, thậm chí là để được nghe giọng hót trong veo ấy, loài người còn cung phụng mọi điều, không dám làm chuyện gì phật lòng cô ta, đi ngang qua là phải nhẹ chân, sợ Sơn Ca giật mình!

Một ngày nọ, có một chú Gà Rù lạc qua nhà Sơn Ca. Từ trên cao, cô ả hỏi vọng xuống:

"Ê cái con quê mùa xấu xí kia, mày đi đâu qua đây? Đừng có thấy tao được ở trong lồng son nhà rộng, đồ ăn cung phụng hàng ngày mà muốn trèo cao bắt chước nghen!"

Gà Rù nhìn lên, chậm rãi rỉa lông cánh, đi vòng vòng tìm kiếm mấy con giun đất rồi nhai ngấu nghiến như thể đây là món ngon nhất trần đời. Không thèm để mắt hay trả treo lại mấy lời khiêu khích lúc nãy của Sơn Ca.

Gà Rù càng im lặng điềm nhiên, Sơn Ca càng tức điên đến mất bình tĩnh.

Bỗng Gà Rù lên tiếng hỏi đúng một câu:

"Cô hạnh phúc chứ? Với việc bị giam cầm?"

Sơn Ca sựng lại, bất ngờ và vô thức đáp lời:

"Tao.. tao.. Hạnh phúc hay không kệ tao, sao phải nói cho mày biết?"

"Đúng vậy, mỗi cá thể có hạnh phúc hay không thì chỉ có nó biết, kẻ ngoài cuộc làm sao hiểu được, cũng đâu nhất thiết phải chứng minh mình hạnh phúc hay giỏi giang giàu có với ai để làm gì!" Gà Rù cười nhẹ đáp lời rồi quay đi, ở phía xa có một cô Sơn Ca đang nhìn theo với ánh mắt vô hồn..

Sơn Ca lúc này hiểu bản thân là loài thú tự do bay nhảy, nay phải chịu cảnh nhốt lồng quạnh hiu, vốn là niềm bất hạnh nhưng vì chút sĩ diện cuối cùng mà ngạo nghễ tỏ vẻ ta đây hạnh phúc. Được cung phụng ư? Rồi mai đây, khi không còn vừa lòng đẹp ý thì liệu con người sẽ trao cô về tay ai?

Nếu nói hài lòng thì chắc là không nhưng nếu không hài lòng thì chắc hẳn phải trôi qua tháng ngày mệt mỏi trong sự dằn vặt, bởi ước mơ dang rộng đôi cánh trên bầu trời xanh kia quá xa vời..

* * *

Mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi người mỗi cảm nhận. Thật lòng có hạnh phúc không? Chỉ có kẻ ở trong "lồng" mới hiểu rõ.

Đừng phí thời gian đôi co với kẻ khác về cuộc sống hiện tại của mình. Thật lòng bằng lòng với cái đang có chính là hạnh phúc.

Giả vờ hài lòng với điều đang buộc phải chấp nhận, ấy chính là bất hạnh.

Mỗi người, con vật, cá thể cứ thích soi mói vào cuộc đời của người khác để rồi khen chê, suy cho cùng cũng chỉ là "tự trào" cho cuộc sống hiện tại không được trọn vẹn của bản thân mình.

* * *

Mong cho người thanh thản,

Mong cho đời an nhiên.

* * *

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
245815542_277470407567031_8466199936169496234_n.png


1f335.png
CÔNG BẰNG Ở ĐÂU? - Đừng Tìm, Bạn Có Thể Tự Lấy!

Có hay không, trên đời với hai chữ "Công Bằng?"

Bản thân tui, tại thời điểm này cho rằng công bằng là do bản thân mình tự có được. Khi bạn có năng lực, bạn có một giá trị nhất định thì việc công bằng là điều bạn không phải bận tâm. Còn nếu bạn còn chần chừ, ù lì, lười nhát và sợ hãi trước quá nhiều lựa chọn hay quyết định thì đừng đòi hỏi sự CÔNG BẰNG - Vì bạn không xứng đáng với nó.

Vốn dĩ ở đời làm gì có sự công bằng hay vẹn toàn. Ở khía cạnh của bạn, phải theo ý bạn thì mới được gọi là công bằng. Còn ở góc độ đối phương, nếu đúng với những gì bạn yêu cầu thì họ lại nghĩ mình đang chịu thiệt.

Một sự hợp tác hai bên, luôn sẽ có một bên nhượng bộ, chẳng có sự công bằng nào ở đây cả. Chỉ là sự nhượng bộ đó, ở góc độ chấp nhận được, không quá sức hay gây khó chịu.

Nếu bạn chứng minh được "Tôi xứng đáng với điều này!" thì okey, đây là sự "công bằng" như bạn hằng ao ước.

Một số người, ngay cả bản thân tôi lúc trước, đều đòi hỏi quyền được công bằng trong khi bản thân chẳng chịu thay đổi hay phấn đấu gì cả!

- Tại sao thằng này nó vô sau mà nó được lương cao hơn?

- Tại sao con này nó vô cùng lúc với mình mà nó được lên chức?

- TẠI SAO NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN KHÔNG PHẢI LÀ MÌNH?

Đừng hỏi người ta, hãy tự hỏi bạn ấy. Là bạn không cho bản thân mình có cơ hội được trở thành người xuất sắc để được công nhận, là bạn không tự khẳng định mình với những giá trị bản thân sở hữu và đem lại cho người khác.

Bạn loay hoay với những câu hỏi to đùng trong đầu, cảm thấy thật bất công và chán nản, mất dần niềm tin vào hai chữ "Công Bằng", rồi thì sao nữa? Ngồi đó và bực tức khiến mọi thứ sẽ tốt lên hay là có thể làm thay đổi được quyết định?

Bạn chỉ là người chơi mà người ra luật không phải là bạn. Một là chấp nhận, hai là thay đổi để được chấp nhận.

Nơi nào có giá trị, nơi đó có sự công bằng. Thay vì ngó nghiêng xem người ta có lỗi gì để bới móc nhằm chứng minh mình xứng đáng hơn thì hãy dành thời gian phát triển bản thân, học tập, cống hiến. Tất cả đều có mắt nhìn, và ở đời tui không tin công bằng tự nhiên nhưng tui tin vào ba chữ LUẬT NHÂN QUẢ.

Khi bạn cố gắng, ít nhiều gì trong mắt những người xung quanh cũng cảm nhận được. Khi "Lượng" đủ thì "Chất" sẽ thay đổi.

Nếu bạn chưa được công nhận thì có thể là sự cố gắng của bạn chưa đủ, hoặc là do trong môi trường ấy - bạn là kẻ thừa.

Quyết tâm đấu tranh cho sự công bằng và quyền lợi cho bản thân luôn là bài toán trong những môi trường làm việc đội nhóm ăn chia. Vậy nên chẳng có cách nào khác là thỏa thuận thật kỹ ngay từ đầu và cố gắng làm Đúng - Đủ - Tốt về sau để chứng minh mình xứng đáng.

Tui từng mong mỏi sự công bằng trong nhiều vấn đề: Công việc, tình yêu, gia đình.. Nhưng đến lúc này, tui nhận ra tất cả sẽ được quyết định với bốn chữ "Giá Trị Bản Thân".

Hãy khiến bản thân trở nên giá trị và cống hiến một cách tận tâm, công bằng sẽ đứng về phía bạn, đón lấy một cách nhẹ nhàng, không cần tranh giành cũng không cần mệt mỏi phân bua để có được.

* * *

Một bài viết dưới góc độ cá nhân CAD.

* * *

Nguồn CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
245814839_278618944118844_4294236696423273935_n.jpg


* * * "ĂN" hay "BỊ ĂN"? -----

2618.png
Gió đưa cành trúc la đà.. Sâu đi tìm lá, Gà tìm bắt Sâu!

Thế đấy, ngoài câu chuyện Cá ăn Kiến hay Kiến ăn Cá ra thì nay tui lại rảnh rỗi nghĩ ra một câu chuyện:

Gà và Sâu =>> "ĂN" hay "BỊ ĂN"

2049.png


Một số trường hợp ta vui mừng vì đi "ăn" được cái này cái kia nhưng rồi về sau ta lại "bị ăn" cái kia cái nọ. Vòng tuần hoàn này luôn tồn tại và liên tục.

Lạ một điều là nhờ vào việc "ăn" này mà xã hội phát triển. Nhưng cũng buồn một điều là những ai ở đầu chuỗi thức ăn sẽ mỗi lúc một nghèo khó và mệt mỏi tinh thần hơn.

Vậy nên, thay vì bị ăn hay được ăn thì ta hãy ráng vương lên vị trí ăn, càng cao càng tốt.

Rồi ai cũng "bị ăn" thôi, ít hoặc nhiều. Nhưng ở mức chấp nhận được và cái mình ăn nhiều hơn cái mình bị ăn thì tui tạm cho đây là ổn. Không bực bội, không tức tối, hại da mau già!

Lại có một câu nói rất hay, may mắn là tui thấy nó hay và thấu được nó ở thời điểm hiện tại, dù trễ nhưng vẫn hơn không. Câu nói ấy tạm diễn dãi theo cách hiểu của tui nghen:

"Nếu bạn không đứng lên xây dựng ước mơ của mình thì người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ của họ."

Ờ, ai muốn hiểu sao hiểu nhưng theo tui, đây cũng là một hình thức ĂN.

Ăn năng lực, ăn sức trẻ, ăn thời gian, ăn cống hiến. Đổi lại bạn nhận được gì, bạn "ăn" được gì trong quá trình "bị ăn"?

Có người sẽ ăn được nhiều hơn cái bị ăn như là:

- Kiến thức chuyên môn

- Kinh nghiệm thực chiến

- Kỹ năng mềm, kỹ năng cứng

- Tinh thần vượt khó, vượt qua bản thân qua các kì Deadline muốn dập đầu mẻ trán

- Mối quan hệ (cái này quan trọng về sau)

- LƯƠNG - Cái này ai không "ăn" là nhịn đói thiệt luôn!

Nhưng cũng có người ngoài Lương ra thì chẳng Ăn được gì khác, thật đáng buồn và tiếc thay vì đôi khi bản thân họ chẳng nhận ra điều này.

Nhìn lại hiện tại xem, bạn đang ĂN nhiều hơn, hay BỊ ĂN nhiều hơn?

* * *

Bài hôm nay lại dài rồi, nhưng tui cũng nghĩ sẽ có bạn thấy vui vì nó dài!

1f970.png


Chúc bạn sớm lên chức "Ăn" nha.

Cuối tuần rồi, quẩy lên anh em ơi..

1f602.png


1f602.png


1f602.png


* * *

Nguồn: CAD 1992
 
2 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Xin chào, chúc mọi người một ngày an lành.

Tôi bắt đầu câu chuyện vào một ngày trời âm u, mong là sẽ kết thúc khi trời nắng ấm.

* * *

1/11, trời lạnh mưa bay, cái thời tiết khiến cho một con người lười như tôi lại càng không muốn động. Môn thi cuối cùng đã hoàn thành vào ngày hôm qua, nên tôi quyết định sẽ là cá muối ở phòng một ngày, sau đó sẽ về quê với gia đình trong mấy ngày nghỉ.

Mỗi lúc rảnh tôi rất thích mở lại album ảnh để xem lại. Bức ảnh về bản thân, gia đình, phong cảnh.. hay thậm chí là một vài comment tôi lượm được ở đâu đó. Trong đó có một bức tôi ngắm đi ngắm lại rất nhiều lần.

"Ảnh gì mà toàn sticker trái tim thế này" - đây là lời của Lan - bạn thân tôi

Tôi cười và nói "thiên cơ đếch thể lộ", Lan bĩu môi ra vẻ hờn dỗi, nhưng tôi biết hắn đã đoán ra vì thế mới không tiếp tục hỏi.

Bức ảnh được chụp khi tôi tốt nghiệp cấp 3, khung hình duy nhất chỉ có tôi và H (người trong tim, xin phép được dấu tên). Tớ nhận ra phần tình cảm này vào cuối năm lớp 11, nhưng đã không nói ra. Vì tớ biết, trong cuộc đời này, nếu như một người cô đơn quá lâu sẽ có lúc trở lên nông nổi. Phóng đại thích thành yêu, coi một giây như là vĩnh cửu. Quy đoạn tình cảm này thành một sự hâm mộ, thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là nhất thời. Còn đến bây giờ thì sao? Nói thích cậu thì lại quá ít chăng?

Tớ tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, tớ cũng tin lâu ngày sinh tình, ngồi ngay phía trên cậu- tôi ước có thể như thế này mãi mãi. Con người luôn luôn có khát vọng, dù bé dù to, đều muốn có sự ngọt ngào.

Trước đây tớ đã nghĩ rằng, nếu thời gian thích cậu đủ dài, có thể nửa năm hoặc một năm. Vậy thì tớ đồng ý đánh đổi, để xem một khoảng thời gian dài như thế, tớ sẽ thích cậu nhiều hơn hay chỉ là sự ngưỡng mộ. Thế nhưng sau một thời gian dài như thế tớ lại thích cậu nhiều hơn, muốn được ở cạnh cậu, không muốn cậu cười nói thân mật với người con gái khác và bản thân cũng không có cách nào chú ý đến những người khác nữa.

##vì vậy sau khi tốt nghiệp tớ đã tỏ tình##

Tớ tỏ tình vì không muốn giữ đọa tình cảm này mãi, muốn cậu biết, muốn bên cạnh, muốn cậu cũng thích tớ. Thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện gì được như ước muốn.

Người ta thường nói khi thích ai thì luôn cảm thấy bản thân mình không với xứng với người đó, quả thật không sai.

Một người bình thường kkhông thể bình tthường hơn, lại thích một người ưu tú, luôn là trung tâm của mọi người. Thêm một người hay bớt một người cũng không làm cậu ấy chú ý.

Do đó tớ không cần câu trả lời của cậu. Chỉ mong sau này khi gặp phải khó khăn, sẽ không chán nản, ít nhất đã từng có người bị sức hút của cậu hấp dẫn, trước đây như thế, sau này cũng vẫn thế.

Tớ không dám nói thích cậu cả một đời, ít nhất là đến bây giờ tớ chỉ muốn đối xử tốt với mình cậu. Nếu có một ngày cậu nông nổi thích tớ và tớ còn thích cậu thì mình đến với nhau nhé.

Còn nếu không thì bỏ đi, cậu đừng lo lắng, chúng mình lại làm bạn nhé.

Điều tớ thấy vui đến tận bây giờ có lẽ là chúng ta vẫn còn độc thân. Đừng vội kết duyên nhé, đến khi có thể tự lo cho bản thân sau này tớ lại tìm cậu một lần nữa.

Trong giấc mơ ngày mưa gió, tớ lại mơ thấy cậu, trong mắt chúng ta chỉ có nhau.
 
Chỉnh sửa cuối:
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
251159859_288648216449250_7878519961347830900_n.jpg


* * * GIÁ CẢ HAY GIÁ TRỊ?

Để kể cái này cho nghe, dui lắm! À bài này lại theo văn phong cục súc kèm sai chính tả nữa nè. Nói nôm na là ngôn ngữ tào lao của Cao Dung ha!

Tự nhiên hôm nay tui nhớ cái kính mát màu hồng tím nhẹ kiêu sa kiêu kì của tui hồi cách đây tầm 5 năm về trước. Đừng thấy lạ vì tui là một con người hoài niệm và giàu tình cảm mà. Hề hề.. Lý do tại sao tui nhớ đến em kính này? Là vì hôm nay tui chợt muốn thay kính, cái kính tui đang đeo nó quá cũ và trầy trụa. Ngoài việc cho đỡ chói nắng thì cũng không được xinh xẻo là mấy. Tui chán nó rồi, tui muốn đổi nó. À vậy ra tui cũng không sống tình cảm lắm ha! ^^

Tôi lội lên shopee tìm kiếm trong niềm hân hoan và nghĩ đến việc sắp có em kính mới đi chụp choẹt sống ảo các thứ thì lát sau, tâm trạng tui lại đâm ra khó chịu. Tui càng tìm càng quạo, quạo vì chẳng tìm thấy em nào phù hợp với hình dung trong đầu của tui.

Tui nhớ em ấy - em kính mát màu hồng tím đẹp đẽ nhẹ nhàng. Tui đã đánh mất em trong một lần đi cổ vũ gameshow 10k/tiếng. Đến khi đứng dậy về nhà, tui vẫn không nhận ra mình đã đánh rơi em. Vội vàng quay lại thì em chẳng còn nơi ấy nữa. Em xa tui mà không một lời từ biệt, phải chăng do lúc có em, tui đã không thật biết cách trân trọng nâng niu.

Tui quẩn quanh nơi sân khấu ấy, mọi người đã về nhưng tui vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng mình đã mất cái kính yêu thích. Tui gặp và mua em từ một nơi rẻ rúng nhưng em lại hợp với gương mặt tui đến kì lạ. Tui chưa từng yêu cái kính nào đến thế, vậy mà giờ tui tìm em trong vô vọng. Giá của em rẻ hơn các bạn hàng hiệu nhưng với tui, em vẫn là vô giá và giá trị của em là làm nên giá trị cho tui trong từng bức hình.

Thấy tui tìm kiếm, nhiều người hỏi rằng tui đang tìm gì để họ tìm giúp? Tui nói tui bị mất kính. Họ hỏi tui một câu khiến tui hơi bất ngờ:

"Có mắc không?"

Tui lắc đầu. Họ tiếp lời:

"Tưởng gì.. bỏ đi, mua cái khác!"

Từ bao giờ người ta quy ước giá trị của một món đồ qua giá tiền của nó. Người đắp lên mình hàng hiệu thì đáng được coi trọng quan tâm còn kẻ xài hàng chợ thì mất mát cũng là điều bình thường, không cần tiếc rẻ?

* * *

Một lần khác, tui đang ngồi ở ghế đá chỗ nhà người quen bấm điện thoại. Ghế đá ấy là trước nhà của bạn tui, xung quanh đông đúc. Tui còn nhớ lúc ấy là 10 giờ sáng, trời trong không gợn mây, không khí dễ chịu. Hàng quán nhộn nhịp, người phì phà thuốc lá, kẻ hớp vội ngụm cafe.. và rồi khi tui đang chăm chú lướt điện thoại up bài bán hàng thì bỗng từ đâu có bàn tay lạ giật mạnh. Tui và người đó giằng co và bạn biết rồi đó, sức đàn ông mạnh hơn, thế là tui mất chiếc điện thoại yêu quý của mình - dụng cụ kiếm cơm lúc đó. Tui chạy bộ theo chiếc xe kia, một quãng xa.. Tui la làng la xóm rằng tui bị cướp nhưng người ta không một ai quan tâm, họ vẫn ngồi đó và nhìn mọi thứ như một cảnh phim hành động kịch tính mà diễn viên chính là tui, diễn viên quần chúng là họ.

Đến khi tui buồn bã quay lại chỗ nhà bạn tui thì người ta xúm lại, hỏi tui đúng một câu khiến tui vô cùng khó hiểu về lòng dạ con người:

"Con mất điện thoại gì? MẮC không? Iphone hả?"

Ủa alo.. là sao? Bộ phải Iphone thì mới được quan tâm tiếc nuối còn mấy loại khác thì như rác sao? Vấn đề ở đây là tui bị cướp, là bị trấn lột tài sản vào 10h sáng, trước mặt họ. Vậy mà họ chỉ hỏi được một câu rằng cái thứ tui vừa bị lấy đi ấy, GIÁ của nó có mắc không? Chi dị mấy ba?

Cho đến hôm nay, khi ngồi viết lại mấy dòng này tui vẫn không hiểu đối với con người ở hiện tại:

GIÁ CẢ và GIÁ TRỊ - cái nào quan trọng hơn?

Một món đồ được mua với giá rẻ nhưng hiệu quả sử dụng tốt, đem lại nhiều giá trị cho chủ nhân, cũng nên được trân trọng, cũng nên được tiếc nuối khi mất đi mà đúng không?

Hay là tui lập dị khác người nên cái nhìn của tui luôn khác với số đông! Bất kì món đồ nào tui sở hữu, nếu đem lại hiệu quả công dụng tốt thì tui đều trân quý. Kể cả 5 ngàn hay 10 ngàn thì tui đều xem như vô giá vì nó thật sự hữu dụng, và nó là của tui, đừng ai đụng vào hay cướp nó đi nếu tui không cho phép.

Chúng ta thời đại này, mọi thứ đều có thể dễ dàng thay thế. Mất thì mua mới chứ ít ai muốn sửa, mọi thứ trôi đi không để lại chút hoài niệm gì.

Cảm xúc được xem là thứ vô tri và có hại trong khi hàng ngày ta đều phải cần nó để biết rằng mình vẫn đang "Sống".

Ai trả lại cái kính 35 ngàn yêu quý của tui?

Ai trả lại chiếc điện thoại Android trả góp ngày ấy cho tui?

5 năm rồi, vẫn tức và tiếc!

* * *

Bài này một chút cảm xúc, đọc vui và nếu ai đó suy nghĩ giống tui thì hãy bình luận để tui biết tui không khác người nhé!

Yêu thương.

Nguồn: CAD 1992
 
102 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
254944265_293952295918842_2312571929739794459_n.png


24 Giờ - không dài cũng không ngắn nhưng đủ để hiểu vị trí của một người.

* * *

Sau chiếc Radio nhỏ bé nói về việc PHỤ NỮ NÊN CÓ NGUYÊN TẮC ĐỂ HẠNH PHÚC (xem tại CAD Radio) thì tui nhận được một số inbox trách tui, hờn tui mà theo kiểu dễ thương dễ mến vầy nè:

- Ủa sao chị kêu người ta cần có nguyên tắc mà cụ thể nguyên tắc là gì thì chị hỏng nói?

- Nguyên tắc của chị trong tình yêu là gì?

- Lỡ đặt ra mà không làm được có sao hong chị?

Vâng vâng và mây mây.. Okey, bài này tui sẽ giải đáp một số câu cho các bạn nha. Mong sẽ giúp ích được cho ai đó trong tình yêu và bớt khổ hơn khi lỡ có chia tay nhau dù còn rất thương.

Lời khuyên thì cũng chỉ là lời nói, còn có hành động được hay không và hành động đó dẫn đến kết quả ra sao là tùy thuộc vào bản thân các bạn, tui lấy quyền gì khiến các bạn nghe theo tui hoàn toàn?

Các bạn chịu nghe radio, có thể đồng cảm và rồi đặt ra câu hỏi thì tôi đã vui muốn xỉu up xỉu down rồi. Không dám đòi hỏi gì hơn, chân thành cám ơn các bạn trước, khuyên nhủ sau nha.

Rồi giờ là chương trình trả lời câu hỏi hén. Tui sẽ nêu một nguyên tắc mà tui hay áp dụng cho chính mình, trong mối quan hệ tìm hiểu hay yêu đương.

Đó là nguyên tắc 24h. Nghĩa là trong vòng 24h nếu đối phương thật sự có ý với bạn, thương bạn thì họ chắc chắn phải nhớ đến bạn. Và vì nhớ đến bạn cho nên nhất định họ sẽ tìm bạn, thông qua nhiều hình thức từ liên hệ zalo, facebook hay gặp mặt..

Một người nếu có thể nén dòng suy nghĩ nhớ về bạn, trong 24h mà không hồi âm tin nhắn của bạn thì bạn có thể suy nghĩ đến việc dừng tìm hiểu hay tiếp tục mối quan hệ này. Vì trong lòng họ, thật sự bạn không quan trọng như điều họ nói hay như bạn tự nghĩ.

Chúng ta ai cũng chỉ có 24h để hoạt động. Một tin nhắn trung bình 3-5s. Nếu một người không thể dành 3-5s/24h để quan tâm hay đơn giản là thông báo cho bạn biết: "À, tui vẫn còn trong cuộc sống của mí người" thì hà cớ gì bạn phải dành cả ngày trời để đợi một dòng tin nhắn từ họ?

Chúng ta hay tự mua dây buộc mình. Tự làm khổ mình vì không chịu nhìn ra đúng cái thực tế rằng: Vị trí của ta ở đâu trong lòng họ?

Bạn cần phải có việc để làm, để học và để tiếp tục phát triển bản thân. Việc bạn vì họ mà dừng lại đợi chờ, bạn có từng nghĩ liệu họ có cần điều đó từ bạn?

Nhắc lại nè, ai cũng chỉ có 24h thôi. Hãy chia nhỏ và dành thời gian cho những người thật sự xứng đáng và biết trân quý thời gian cũng như tâm tư của bạn.

Tình yêu nhất định là từ hai phía, nếu chỉ có bạn mãi đợi thì người ta cũng sẽ mãi không trân trọng.

* * *

Câu thứ hai: Lỡ đặt ra nguyên tắc mà làm không được thì sao?

Thì thấy ái nái dằn vặt và tự cải thiện hơn chứ sao!

Người ta có thể chỉ bạn chỗ có cá, bán cho bạn cái cần câu nhưng làm sao có thể truyền kĩ năng câu tuyệt vời nhất cho bạn nếu ngay bản thân bạn còn nghĩ mình không làm được và không chịu cố gắng?

Câu thứ 3: Tìm những nguyên tắc cho bản thân ở đâu?

Ở trong gương nha, ngay trước mặt và làm liền đi.

Dị hén, bài cũng dài rồi, tui hi vọng bạn sẽ không buồn với cái nết văn cục súc này. Tui rất mong ai cũng hạnh phúc và vui vẻ, nhưng nếu không như ý thì cũng chẳng sao, phủi hết đi rồi mai ta lại xây dựng lần nữa.

Bất cứ vấn đề gì đều cần có thời gian, kể cả việc xây dựng vài nguyên tắc cho chính mình. Nhưng nếu bạn bắt đầu càng sớm thì càng rút ngắn thời gian cho chính bạn. Thân ái.

* * *

Nguồn bài viết: CAD 1992
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back