Chương 10 - Hối hận
Chàng ngồi lặng ở trong điện, chống tay suy nghĩ, cứ một lúc lại thở dài, chàng là đang bàng hoàng nhớ lại từng chữ mà Lưu Hạ tinh quân thốt ra, từng chữ như một sự thật động trời, nếu như chàng không quá đáng với Bạch Lệ như vậy, có lẽ cả đời của chàng, hay vĩnh viễn về sau, mọi thứ cũng vẫn bị chôn vùi, bị giấu kín nơi sư thúc của chàng, chỉ có ngài biết, không một ai khác có thể phát hiện.
Bạch Lệ mang bánh và trà bước vào, chàng còn không phát giác là nàng đang tới. Nàng thấy lạ, liền gọi chàng vài câu. Lúc này chàng mới giật mình, nghe thấy tiếng nàng, vội vàng trở lại dáng vẻ nghiêm khắc ban đầu.
Thấy nàng đứng có vẻ không vững, chàng nói nhẹ:
"Ngồi xuống!"
Nàng bất ngờ nhìn chằm chằm chàng, đầu thoắt nghĩ: "Hắn hôm nay lại bảo mình ngồi xuống? Hắn bị bệnh rồi sao?"
Nàng nghe lời, từ từ ngồi xuống. Chàng lại hỏi:
"Có đau không?"
"Đau?"
"Ta hỏi chân của ngươi có đau không?"
"Không sao, ta vẫn ổn."
Chàng nhìn lướt qua, thấy nàng là đang che giấu nỗi đau, chàng tiến gần lại, tháo giày của nàng, rồi từ từ vén lên chỗ vết thương. Đúng là quỳ một thời gian dài, chân cũng đỏ, sưng hết cả lên, chàng đi lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi cho nàng.
Chưa ai trong Tam giới này thấy được dáng vẻ hiện giờ của Ngũ hoàng tử, là dáng vẻ lo lắng cho một nữ nhân, là dáng vẻ trước giờ chàng chưa bao giờ dám thể hiện.
Nàng ngây người, thật sự quá bất ngờ với hành động này, nàng nói:
"Chuyện này.. ta tự làm được".
Chàng bỏ qua lời của nàng, mặc kệ nàng có nói bao nhiêu, vẫn im lặng ngồi bôi thuốc.
Bôi đã xong, chàng lại ngồi lại gần nàng, thở dài không rõ lý do.
Nàng hỏi:
"Ngài.. đang có tâm sự sao?"
"Ta đúng là đang có tâm sự, nhưng không biết nên kể với ai?"
"Ta.. ta.. có thể.."
"Ta sẽ không tâm sự với ngươi, nhưng ta sẽ hỏi ngươi, chỉ có điều, ngươi phải thành thật hồi đáp."
"Được."
Sắc mặt chàng bỗng trở nên buồn, chàng nói:
"Nếu như ta cho ngươi cơ hội giết ta, ngươi có ra tay không?"
Nàng bỗng yên lặng, nàng quay người sang hướng khác, hình như là nàng đang không muốn trả lời câu hỏi này, chàng nói tiếp:
"Ta muốn nghe lời thật lòng."
"Sẽ ra tay, ra tay tàn độc còn gấp trăm lần lúc ngài đã giết cha ta."
"Vậy nếu.. nếu như ta chết rồi, ngươi có chịu buông bỏ tất cả mà tha thứ cho ta không?"
"Ta xưa nay ân oán rõ ràng, nếu như hận một người, ta sẽ mãi mãi hận, huống chi là kẻ đã diệt cả tộc của ta."
"Ngươi có thể bình tĩnh trước kẻ thù, có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy, ngươi rốt cuộc là có tính toán gì?"
"Ta.. không có."
"Hay là ngoan ngoãn cho tới khi bùa chú tự giải, ngươi sẽ rời đi, sẽ tìm cách giết ta?"
Nàng giật mình, nàng đã bị chàng nói trúng rồi, nàng vội hỏi:
"Sao ngài?"
"Sao ta biết đúng không? Chuyện đó không quan trọng, giờ ta muốn cho ngươi một lễ vật."
Nàng lắc đầu, khóc nghẹn nói:
"Ta không cần lễ vật, ta chỉ cần cái hộp đó, để ta chôn cha một cách đàng hoàng, ta không cần gì cả."
"Lễ vật lần này, ngươi nhất định phải nhận."
Nàng bật dậy, định chạy đi, nhưng bị chàng ngăn lại, chàng nói:
"Ta sẽ giải bùa chú cho ngươi."
Vừa nghe xong câu này, nàng chợt đứng lại, nghe chàng nói tiếp:
"Ta nói, ta sẽ giải bùa chú cho ngươi, sẽ thả ngươi đi."
Nàng quay đầu, hỏi chàng:
"Tại sao?"
"Ta muốn giải thoát cho ngươi. Là ta có lỗi với ngươi, nếu ngươi thật sự hận ta tới vậy, muốn chém muốn giết, tùy ngươi.."
Chàng ném thanh kiếm xuống dưới chân nàng, nàng cầm lên, đi tới kề vào cổ chàng. Lần đầu nàng thấy một vị tướng quân lớn như thế lại rơi lệ, chàng nói nghẹn:
"Ta đã nói cho ngươi tâm sự của ta, chỉ còn một điều, e rằng.. cả đời này.. sẽ chỉ có mình ta biết."
"Ngài còn giấu bí mật nào nữa, nếu không nói, nó sẽ cùng ngài mà đi, vĩnh viễn biến mất."
"Biến mất cũng tốt, biến mất rồi, ta sẽ không còn cảm thấy tội lỗi nữa."
Nàng định giết chàng, nhưng tay cứ run rẩy, không thể động thủ, nàng bỗng khóc nức nở, ném kiếm xuống đất:
"Tại sao ta không thể ra tay giết ngươi? Tại sao ta không thể ra tay?"
Nàng ngã gục xuống đất, khóc nghẹn, chàng nhìn nàng, mắt không rời, khóc đầy đau đớn, phải chăng điều mà chàng muốn nói có liên quan tới một người, một người đang rất hận chàng?
Chàng tiến gần nàng hơn, nhẹ hỏi:
"Ta phải làm gì.. làm gì để nàng tha thứ cho ta?"
"Sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như thế? Sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ diệt tộc của ta, giết cha của ta?"
"Ta hiểu rồi, hận cũng tốt, một kẻ như ta, không đáng để nàng tha thứ."
Chàng rời đi, để lại mình nàng vẫn khóc nghẹn ngào, tại sao nàng lại không thể ra tay, tại sao? Tới nàng cũng chẳng thể lý giải được, cũng không ai lý giải được bí mật mà chàng đang giữ trong lòng. Nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế, còn chàng, mong mỏi từ nàng sự tha thứ, nhưng phải chờ tới bao giờ, đó còn tùy thuộc vào nàng.
Bạch Lệ mang bánh và trà bước vào, chàng còn không phát giác là nàng đang tới. Nàng thấy lạ, liền gọi chàng vài câu. Lúc này chàng mới giật mình, nghe thấy tiếng nàng, vội vàng trở lại dáng vẻ nghiêm khắc ban đầu.
Thấy nàng đứng có vẻ không vững, chàng nói nhẹ:
"Ngồi xuống!"
Nàng bất ngờ nhìn chằm chằm chàng, đầu thoắt nghĩ: "Hắn hôm nay lại bảo mình ngồi xuống? Hắn bị bệnh rồi sao?"
Nàng nghe lời, từ từ ngồi xuống. Chàng lại hỏi:
"Có đau không?"
"Đau?"
"Ta hỏi chân của ngươi có đau không?"
"Không sao, ta vẫn ổn."
Chàng nhìn lướt qua, thấy nàng là đang che giấu nỗi đau, chàng tiến gần lại, tháo giày của nàng, rồi từ từ vén lên chỗ vết thương. Đúng là quỳ một thời gian dài, chân cũng đỏ, sưng hết cả lên, chàng đi lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi cho nàng.
Chưa ai trong Tam giới này thấy được dáng vẻ hiện giờ của Ngũ hoàng tử, là dáng vẻ lo lắng cho một nữ nhân, là dáng vẻ trước giờ chàng chưa bao giờ dám thể hiện.
Nàng ngây người, thật sự quá bất ngờ với hành động này, nàng nói:
"Chuyện này.. ta tự làm được".
Chàng bỏ qua lời của nàng, mặc kệ nàng có nói bao nhiêu, vẫn im lặng ngồi bôi thuốc.
Bôi đã xong, chàng lại ngồi lại gần nàng, thở dài không rõ lý do.
Nàng hỏi:
"Ngài.. đang có tâm sự sao?"
"Ta đúng là đang có tâm sự, nhưng không biết nên kể với ai?"
"Ta.. ta.. có thể.."
"Ta sẽ không tâm sự với ngươi, nhưng ta sẽ hỏi ngươi, chỉ có điều, ngươi phải thành thật hồi đáp."
"Được."
Sắc mặt chàng bỗng trở nên buồn, chàng nói:
"Nếu như ta cho ngươi cơ hội giết ta, ngươi có ra tay không?"
Nàng bỗng yên lặng, nàng quay người sang hướng khác, hình như là nàng đang không muốn trả lời câu hỏi này, chàng nói tiếp:
"Ta muốn nghe lời thật lòng."
"Sẽ ra tay, ra tay tàn độc còn gấp trăm lần lúc ngài đã giết cha ta."
"Vậy nếu.. nếu như ta chết rồi, ngươi có chịu buông bỏ tất cả mà tha thứ cho ta không?"
"Ta xưa nay ân oán rõ ràng, nếu như hận một người, ta sẽ mãi mãi hận, huống chi là kẻ đã diệt cả tộc của ta."
"Ngươi có thể bình tĩnh trước kẻ thù, có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy, ngươi rốt cuộc là có tính toán gì?"
"Ta.. không có."
"Hay là ngoan ngoãn cho tới khi bùa chú tự giải, ngươi sẽ rời đi, sẽ tìm cách giết ta?"
Nàng giật mình, nàng đã bị chàng nói trúng rồi, nàng vội hỏi:
"Sao ngài?"
"Sao ta biết đúng không? Chuyện đó không quan trọng, giờ ta muốn cho ngươi một lễ vật."
Nàng lắc đầu, khóc nghẹn nói:
"Ta không cần lễ vật, ta chỉ cần cái hộp đó, để ta chôn cha một cách đàng hoàng, ta không cần gì cả."
"Lễ vật lần này, ngươi nhất định phải nhận."
Nàng bật dậy, định chạy đi, nhưng bị chàng ngăn lại, chàng nói:
"Ta sẽ giải bùa chú cho ngươi."
Vừa nghe xong câu này, nàng chợt đứng lại, nghe chàng nói tiếp:
"Ta nói, ta sẽ giải bùa chú cho ngươi, sẽ thả ngươi đi."
Nàng quay đầu, hỏi chàng:
"Tại sao?"
"Ta muốn giải thoát cho ngươi. Là ta có lỗi với ngươi, nếu ngươi thật sự hận ta tới vậy, muốn chém muốn giết, tùy ngươi.."
Chàng ném thanh kiếm xuống dưới chân nàng, nàng cầm lên, đi tới kề vào cổ chàng. Lần đầu nàng thấy một vị tướng quân lớn như thế lại rơi lệ, chàng nói nghẹn:
"Ta đã nói cho ngươi tâm sự của ta, chỉ còn một điều, e rằng.. cả đời này.. sẽ chỉ có mình ta biết."
"Ngài còn giấu bí mật nào nữa, nếu không nói, nó sẽ cùng ngài mà đi, vĩnh viễn biến mất."
"Biến mất cũng tốt, biến mất rồi, ta sẽ không còn cảm thấy tội lỗi nữa."
Nàng định giết chàng, nhưng tay cứ run rẩy, không thể động thủ, nàng bỗng khóc nức nở, ném kiếm xuống đất:
"Tại sao ta không thể ra tay giết ngươi? Tại sao ta không thể ra tay?"
Nàng ngã gục xuống đất, khóc nghẹn, chàng nhìn nàng, mắt không rời, khóc đầy đau đớn, phải chăng điều mà chàng muốn nói có liên quan tới một người, một người đang rất hận chàng?
Chàng tiến gần nàng hơn, nhẹ hỏi:
"Ta phải làm gì.. làm gì để nàng tha thứ cho ta?"
"Sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi như thế? Sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ diệt tộc của ta, giết cha của ta?"
"Ta hiểu rồi, hận cũng tốt, một kẻ như ta, không đáng để nàng tha thứ."
Chàng rời đi, để lại mình nàng vẫn khóc nghẹn ngào, tại sao nàng lại không thể ra tay, tại sao? Tới nàng cũng chẳng thể lý giải được, cũng không ai lý giải được bí mật mà chàng đang giữ trong lòng. Nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế, còn chàng, mong mỏi từ nàng sự tha thứ, nhưng phải chờ tới bao giờ, đó còn tùy thuộc vào nàng.
Chỉnh sửa cuối: