Ngôn Tình Nhân Sinh Như Mộng - Tiểu Đan

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Tiểu Đan, 2 Tháng chín 2021.

  1. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Tác phẩm: Nhân sinh như mộng

    Tác giả: Tiểu Đan

    Link thảo luận - góp ý:
    [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Tiểu Đan

    Văn án: Tướng quân Thiên giới Mộ Tiêu Thần (con nuôi của Thiên đế) vì mang hận giết phụ mẫu mà quyết tâm san bằng Xích Tộc. Lúc ấy có duy nhất Quận Chúa Chu Bạch Lệ là không bị giết, nhưng lại bị Tiêu Thần đưa về Thiên giới giày vò tới nỗi sống không bằng chết.

    Nhưng đến sau này, chính chàng lại sinh tình cảm với nàng, làm đủ mọi cách để có được trái tim nàng, thậm chí đánh đổi cả tu vi. Nhưng trớ trêu là nàng lại phải gả cho Tam hoàng tử khiến chàng đau khổ, day dứt.

    Tạo hóa trêu đùa, sau này Bạch Lệ bị quy thành tội chết. Tiêu Thần cũng nguyện buông bỏ tất cả đi tới Vong Xuyên tiễn linh hồn nàng, chờ nàng chuyển sinh.

    [​IMG]

    "Bạch Lệ, nàng vốn định sẵn đã vô ưu, nhưng chỉ vì gặp ta mà rơi lệ!"

    "Chữ" Lệ "trong Bạch Lệ, rốt cuộc là hoa lệ, hay là rơi lệ, mọi thứ đều tùy chàng định đoạt."

    "Nhân sinh như mộng

    Khổ hải vô biên

    Đời này không toại

    Đời sau ắt trùng."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 1 - Quỷ Môn Quan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chữ Lệ này, rốt cuộc là hoa lệ, hay là rơi lệ? Nàng có nốt ruồi ở dưới mắt, có lẽ lòng ta đã có đáp án rồi!"

    Nhân gian xưa nay luôn ước mong một lần được thành tiên, để tự do tự tại, không vướng bụi trần, không khổ đau, không li biệt, nhưng đâu ai biết, thần tiên thoát tục, không lòng riêng như thế, Thiên giới được mấy người?

    Quỷ Môn Quan lạnh lẽo, u uất, Thiên giới linh khí ngợp trời, hai nơi cách biệt, không phạm nhau. Có lẽ sẽ chẳng ai muốn đặt chân xuống nơi âm khí lạnh lẽo như Quỷ Môn Quan cả, ấy thế mà câu chuyện về vị thần tiên nào đó nguyện từ bỏ tất cả để xuống chèo thuyền cho những linh hồn qua sông đã truyền đi khắp Tam giới, nhưng theo lời kể của họ, đó lại là một nam nhân mặc y phục màu trắng, không biết nói chuyện, có đôi mắt buồn thảm, cứ như chỉ cần đưa lên nhìn là có thể khóc ngay được. Chàng ta đã ở đây được lăm trăm năm, đều đặn chèo thuyền không bỏ sót một ai, nhưng cũng chẳng mở lời nói chuyện với ai.

    Đó cũng là thần tiên đấy thôi, đó từng là một vị thần được Tam giới ngưỡng mộ, được Thiên đế kì vọng rất nhiều, vậy mà chỉ vì hồng trần tình ái mà từ bỏ mọi thứ. Thần tiên hay phàm nhân cũng đều có trái tim cả, cũng biết yêu, biết đau, biết rỉ máu.

    Mạnh Bà chống gậy lại gần nam nhân này, vỗ vai nhẹ rồi nói:

    "Thượng thần, ngài đã ở đây được lăm trăm năm rồi, ngài không định tỉnh ngộ sao? Cô nương ấy, e rằng sẽ không thể quay về được đâu!"

    Nghe xong câu này, chàng cúi mặt xuống, hình như lệ chuẩn bị rơi rồi. Mạnh Bà có canh quên lãng, có thể quên tình, quên ưu, quên sầu, nhưng tại sao chàng lại không chọn uống nó để có thể tiếp tục sống, hay hình bóng của vị cô nương kia, nỗi day dứt với cô ấy đã ngăn không cho chàng uống, để chàng tự giày vò, tự trừng phạt mình như thế?

    Chàng luôn mặc y phục màu trắng, luôn nổi bật giữa rừng hoa Bỉ Ngạn đỏ rực trời, trắng tinh khiết nhưng lại đi giữa bi thương, rồi sớm muộn cũng sẽ không giữ được mình, cũng sẽ bị đau khổ giằng xé cho tới chết mà thôi.

    Một thần tiên tự tìm thống khổ cho chính mình, còn gì có thể đau đớn hơn nữa?

    Mỗi lần chèo thuyền, chàng luôn chậm rãi nhìn xung quanh, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi lại tuyệt vọng mà cúi xuống. Có lẽ là không tìm thấy rồi!

    Thấy mấy linh hồn cầm bát canh nhưng không chịu uống, tay cứ chỉ trỏ nam nhân kia rồi xì xào to nhỏ, Mạnh Bà mới lại gần giục họ mau chóng uống hết rồi bước vào cửa luân hồi.

    Mạnh Bà thở dài, lẩm bẩm:

    "Ái tình, xưa nay luôn khiến người ta ngu muội, dù là thần tiên hay phàm nhân, nếu đã dính phải, khó mà qua được ải này. Nhớ năm xưa, ngài ấy cũng từng xuống tìm ta một lần, nhưng may mắn là lần ấy đã tìm được vị cô nương kia, còn lần này, e rằng sẽ chỉ có thất vọng mà thôi.."

    Nàng thích Bỉ Ngạn hoa, chàng nguyện chèo thuyền giữa rừng hoa để chờ nàng quay lại, nhưng khi nào nàng mới quay về, nàng đang ở đâu, không ai có thể thay nàng hồi đáp chàng được.

    Ba ngàn năm trước.

    Tướng quân Tiêu Án nhận lệnh Thiên đế tấn công Xích Tộc. Trận chiến sinh tử lần này, e rằng lành ít dữ nhiều.

    Con trai tướng quân - Tiêu Thần lúc này đã nổi danh Thiên giới vì tài trí hơn người, muốn ngỏ ý đi đánh trận cùng cha.

    Nhưng trên đời, có người phụ thân nào muốn con mình lao vào biển lửa, đối mặt với nguy hiểm đâu. Tuy tu vi của Tiêu Thần không tệ, nhưng cha chàng nhất quyết không cho chàng theo, vì ngài đã mất đi một người quan trọng, không thể để người cuối cùng bị tổn hại được.

    Phu nhân Lương Bình - mẹ của Tiêu Thần vì tới Xích Tộc hái thuốc mà không may bị Ma Vương bắt được, giam giữ ba ngày. Hắn dùng cực hình tra tấn bà, rồi đưa lên trước cổng Thiên giới, phanh thây ngay trước mặt của tướng quân và Tiêu Thần.

    Lần này ngài ấy xung phong dẫn binh, tất cả cũng chỉ vì mục đích lớn nhất là báo thù. Trước khi đi, ngài có dặn con trai một câu:

    "Nếu cha có mệnh hệ gì, con phải nghe lời sư thúc của con - Lưu Hạ tinh quân. Hôm nay cha đi để báo thù cho mẫu thân con, nếu không thể lấy đầu hắn, cha có sống cũng thấy hận, chết cũng không yên."

    Tiêu Thần nghe từng lời cha nói mà ruột gan không yên, lo lắng vô cùng. Chàng đã đủ trưởng thành để hiểu lời của cha, hiểu từng chữ trong câu nói của cha là có ý gì, nhưng chàng lại không thể kháng lệnh cha, không thể đi theo để giúp đỡ cha được, đành ở lại chờ đợi tin thắng trận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  4. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 2 - Chịu tang cha - sắc phong

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Tử điện hôm nay im ắng lạ thường, gió cũng chẳng lay nổi những tán lá kia, chẳng làm lòng người bớt lo đi được.

    Tiêu Thần không thể ngồi im, đi đi lại lại, định đi tới chỗ cha nhưng bị Lưu Hạ tinh quân ngăn lại nhiều lần.

    Một thiên binh mặt mày đầy máu, áo giáp hắn mặc cũng rách tan, hắn vừa chạy tới đã vội quỳ xuống, vừa nói vừa khóc:

    "Tướng quân.. đã tử trận rồi. Ngài ấy vốn có thể thắng, nhưng không ngờ, Ma Vương lại dùng cấm thuật, kết quả, tướng quân bị hắn đánh tới nỗi hồn phi phách tán, quân ta cũng thua thảm hại, chết gần hết rồi!"

    Chàng run rẩy, không đứng vững, ngã xuống đất. Vậy là người thân cuối cùng của chàng cũng đi rồi, thậm chí còn ra đi một cách không trọn vẹn, thi thể đã không lưu lại chút gì.

    Hắn lấy trong người ra một thanh kiếm, là kiếm của tướng quân:

    "Tướng quân nhờ thần đưa cho người thanh kiếm này. Đây là bảo kiếm tướng quân đã chinh chiến suốt bao nhiêu năm, nay đành giao lại cho ngài, mong ngài có thể sử dụng nó để bảo vệ bản thân."

    Tiêu Thần đưa tay cầm lấy bảo kiếm, khóc nghẹn ôm lấy nó. Thanh kiếm cha đã cầm để chinh chiến bao nhiêu năm, nay lại nhuốm đầy máu của cha, máu tươi vẫn đang nhỏ giọt, từng giọt chảy xuống đất. Chàng đau khổ khóc không thành tiếng, chỉ biết ngậm ngùi từ từ bỏ vào trong.

    Kể từ ấy, không ai trong Thiên giới nhìn thấy bóng dáng chàng nữa.

    Cửa Lưu Tử điện luôn luôn đóng chặt, cung nữ cũng bị đuổi đi hết. Giữa căn phòng trống vắng, chàng nằm dưới đất, tay vẫn ôm thanh kiếm, đôi mắt có lẽ vì khóc quá nhiều mà trở nên vô hồn, đáng sợ.

    Tiêu Thần chịu tang cha ba năm, luôn quỳ bên bài vị của cha, không rời nửa bước.

    Có lẽ những gì đau khổ nhất, tồi tệ nhất đều đến với chàng vào lúc này. Phụ mẫu chết thảm, giờ chàng chỉ còn biết nương nhờ vào sư thúc của chàng.

    Liệu lời dặn của cha năm xưa có thể khiến chàng mạnh mẽ hơn để vượt qua nỗi đau này?

    Ba năm trôi qua.

    Lúc này Thiên giới mới lại nhớ ra còn có một Tiêu Thần tồn tại.

    Nhưng chàng như biến thành một người khác, lạnh lùng hơn, ít nói hơn, và đặc biệt, không thấy chàng nở nụ cười nào nữa.

    Lúc chàng rời cung cũng là lúc được Thiên đế triệu kiến.

    Bước vào Thiên Khúc Điện, các thượng thần đều có mặt đông đủ cả. Chàng vừa ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, lại vừa lo sợ không biết mình có phạm phải tội gì không.

    Vừa thấy chàng, bệ hạ đã bước xuống, rồi nắm lấy tay chàng, vỗ nhẹ:

    "Thiệt thòi cho ngươi rồi, ba năm rồi mới gặp lại, còn chưa có cơ hội được nói chuyện với ngươi nữa. Ngồi xuống, ta có chuyện muốn tuyên bố."

    Chàng cũng tuân mệnh ngồi xuống. Thiên đế nói:

    "Chư vị, Tiêu Án là vị tướng quan trọng của Thiên giới, lại tử trận ở Xích Tộc, đúng là không khỏi khiến lòng ta cảm thấy áy náy. Nhưng hắn đã để lại cho Thiên giới một hài tử dung mạo song toàn là Tiêu Thần đây, ta đã có chủ ý của riêng mình. Tiêu Thần đã không còn phụ mẫu, vậy từ nay, nó sẽ chính thức trở thành con trai của ta, là hoàng tử của Thiên giới. Tiêu Thần, con có nguyện ý nhận ta làm cha, dốc sức phò trợ ta không?"

    Chàng nghe xong, vô cùng ngạc nhiên, rồi cúi đầu tuân mệnh.

    Trở về Lưu Tử điện, chàng vội quỳ trước bài vị của cha mẹ:

    "Cha, mẹ, hôm nay hài nhi được Thiên đế đón nhận, trở thành con trai của người. Cha mẹ có linh thiêng, hãy phù hộ cho hài nhi, để hài nhi tu thành chính quả, san bằng Xích Tộc, báo thù cho hai người."

    Chàng lạy ba lạy, rồi rời đi.

    Kể từ hôm ấy, chàng chuyên tâm tu luyện, tu vi tăng lên rất nhiều. Chàng cũng hay sang nói chuyện với sư thúc, với cha để quên đi nỗi buồn kia, để có thể cảm nhận được chút ấm áp khác.

    Lăm trăm năm sau.

    Giờ chàng cũng đã trở thành thượng thần có tu vi cao, cũng là vị hoàng tử tài giỏi nhất của Thiên đế, khiến người luôn kì vọng và tự hào. Nhưng đó cũng đồng nghĩa với việc, thời cơ của chàng đã tới.

    Xích Tộc vẫn luôn làm loạn, không nể ai, khiến Tam giới bất bình. Thiên Đế cuối cùng cũng phải triệu kiến Tiêu Thần. Nhưng khi gặp chàng, người lại không mở lời. Chàng thấy lạ nên hỏi:

    "Cha, có phải người có điều gì khó nói không?"

    "Ta.. ta.. muốn.."

    "Muốn con dẫn binh đánh Xích Tộc?"

    Bỗng người im bặt, chàng đoán ngay được cớ sự, rồi tiếp tục nói:

    "Cha bị con đoán trúng rồi?"

    "Cha đúng là muốn con đi, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng bất an".

    "Con biết, cha đang lo lắng, nhưng cha hiểu được năng lực của con mà, con sẽ không làm cha thất vọng. Việc này, đúng là con đã có dự định từ lâu".

    "Cha biết, nhưng Tiêu Án cũng từng bị hắn dùng cấm thuật mà chết, nay con đi, e rằng.."

    Chàng biết cha đang lo lắng, nên mới nhanh chóng đáp:

    "Lăm trăm năm nay, con đã tìm hiểu về cấm thuật mà hắn dùng, cũng đã có cách khống chế dễ dàng. Hơn nữa, cha cũng từng để lại bảo kiếm cho con, giờ con có nó, như hổ mọc thêm cánh, không thể bại được".

    "Cha biết con tài giỏi, vì cha đã kì vọng vào con rất nhiều. Trong các hoàng tử, con là người có tu vi cao nhất, sáng suốt nhất, nhưng.."

    "Được rồi. Cha yên tâm, con sẽ bình an thôi. Con xin nhận mệnh, giờ con phải về Lưu Tử điện để báo với sư thúc một tiếng, con xin lui!"

    "Đứa trẻ này.."

    Chàng nói nhẹ như vậy, nhưng thật ra không phải không biết chuyến đi này nguy hiểm vô cùng. Hắn đâu phải chỉ có mỗi chiêu đó, ngoài ra còn hàng vạn cấm thuật khác hắn có thể sử dụng. Nhưng lăm trăm năm nay chàng chăm chỉ tu luyện cũng đều là mong đến ngày này, đến ngày mà chàng có thể chính tay đi báo thù cho phụ mẫu. Sự cực khổ của lăm trăm năm đổi lấy một trận thắng, chàng thà liều một lần còn hơn để sau này phải hối hận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  5. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 3 - Đại chiến sinh tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ phía Lưu Tử điện nhìn ra, hình như có thứ gì đó mờ ảo.

    Chàng đăm đăm hướng về phía cửa điện, mắt hình như có chút buồn thoảng, có vẻ như chàng đang có suy nghĩ gì đó không thông suốt, hoặc là đang phân vân điều gì.

    Lưu Hạ tinh quân thong thả bước vào, vừa nhìn Tiêu Thần, vừa cười nói:

    "Tiểu Tướng quân hôm nay có tâm sự sao?"

    Đúng là không gì có thể qua mắt được sư thúc của chàng, vì người hiểu chàng nhất giờ đây chỉ có ngài.

    Chàng cũng chẳng giấu diếm, nói với sư thúc:

    "Con đã nhận lệnh cha, nửa tháng nữa sẽ xuất binh tấn công Xích Tộc."

    Nụ cười trên mặt ngài bỗng biến mất, ngài vội ngồi xuống bàn, hỏi Tiêu Thần:

    "Sao ta không hề biết chuyện này?"

    "Cha đã gặp riêng con, người cũng rất khó nói, nên con đã chủ động xin xuất trận rồi."

    "Tại sao con có thể? Sao con có thể tùy hứng như vậy? Đây không phải chuyện đùa, nếu như bất cẩn.. con.."

    "Con biết, cũng không phải thúc không nhận ra, lăm trăm năm nay, con chuyên tâm tu luyện là vì mục đích gì, đúng không? Con muốn báo thù cho phụ mẫu, muốn dẹp loạn cho Tam giới, con nghĩ, người sẽ ủng hộ con chứ?"

    "Không phải ta.. chỉ là chuyện này quá nguy hiểm."

    Chàng quỳ xuống, nói với sư thúc:

    "Cầu xin người, thành toàn cho con. Tuy trận đánh này lành ít dữ nhiều, nhưng phần thắng của con không phải quá nhỏ, con hoàn toàn có khả năng đánh bại chúng."

    Ngài thở dài một câu, thấy chàng quyết tâm như vậy, ngài có thể ngăn cản sao? Ngài là người luôn ủng hộ cho chàng, luôn bên chàng, là chỗ dựa vững chắc của chàng, nên ngài hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ, hiểu được tâm tư của chàng. Ngài đỡ Tiêu Thần dậy, rồi nói:

    "Được, nếu con đã quyết định, sư thúc có ngăn cản cũng không được, chỉ có thể chúc con thắng trận, sớm ngày khải hoàn. Ta tin con lần này."

    Chàng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị thật tốt cho trận đánh sắp tới.

    Nửa tháng sau.

    Chàng dẫn đầu ba mươi vạn thiên binh, mặc giáp màu trắng, tay cầm bảo kiếm, sẵn sàng lên đường tấn công Xích Tộc.

    Tại Xích Tộc.

    Ma Vương đang vui vẻ thưởng thức rượu thịt, hai bên là hai mỹ nữ hầu hạ, xung quanh ca múa tưng bừng.

    Bỗng có một tên chạy vào bẩm báo:

    "Thưa Ma Vương, đại binh Thiên giới đang tiến về phía chúng ta".

    Hắn có vẻ như rất xem nhẹ người Thiên giới, vừa nghe tin khẩn, hắn không tỏ ra lo lắng sợ hãi, ngược lại còn cười lớn mà chế giễu:

    "Tướng quân Tiêu Án năm xưa còn bị ta đánh cho hồn bay phách lạc, hắn mạnh như vậy cũng chết dưới tay ta, Thiên giới.. không phải bây giờ toàn là lũ phế vật sao?"

    Tiêu Thần và đại binh đã dừng trước ranh giới Xích Tộc và Thiên giới, chàng cao giọng gọi:

    "Hắc Bào, ra đây!"

    Hắn có nghe thấy, nhưng vờ đi, cho một tên tay sai nhỏ hèn ra tiếp lời. Chàng tức giận, đánh một đòn rất mạnh làm nơi hắn đang ngồi cũng rung chuyển.

    Mắt hắn bắt đầu trợn lên, đi ra ngoài. Hắn lớn tiếng nói với Tiêu Thần:

    "Ngươi.. tên nhãi ranh nhà ngươi.. sao dám tới đây làm loạn?"

    "Nhãi ranh? Ma Vương quen thói xem thường người khác rồi chăng?"

    Bỗng một tên hớt hải chạy ra:

    "Ma Vương, chúng ta bị hắn gài bẫy rồi. Thiên binh đã bao quanh toàn bộ Xích Tộc, chúng tấn công theo đường ngầm, chúng ta đã bị bao vây rồi".

    Hắn bỗng im lặng, có lẽ vì quá bất ngờ, lại vì quá tức giận khi bị người Thiên giới chơi một đòn chí mạng như vậy. Hắn bắt đầu tỏ ra hoảng sợ, lo lắng.

    Chàng thấy hắn có vẻ sốc nặng, nên cười:

    "Tên nhãi ranh như ta đây đúng là có vinh hạnh khi được chứng kiến Ma Vương chưng bộ mặt sợ hãi trước mặt người khác".

    Hắn ngước lên nhìn chàng, mắt đỏ như máu, ánh mắt sắc lẹm rất đáng sợ, hắn xông lên rồi hô to:

    "Ngươi đi chết đi!"

    Tiêu Thần bình tĩnh bay xuống ứng chiến.

    Tu vi của Tiêu Thần mạnh hơn Ma Vương, chỉ là do hắn có cấm thuật hộ thân nên ai cũng khiếp sợ.

    Hắn bị chàng đánh gục trong chốc lát. Hắn càng lộ rõ bản chất, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện dùng cấm thuật. Nhưng trước đó, hắn còn mạnh miệng hỏi chàng:

    "Ngươi là ai, tu vi sao lại mạnh như vậy?"

    "Ma Vương có phải già rồi, trí nhớ không tốt không? Năm ấy ngươi giết chết mẹ ta, đánh cha ta hồn phi phách tán, nay con trai của họ tới báo thù, ngươi cũng không nhận ra ư?"

    "Là con trai của Tiêu Án.. Được.. nếu năm xưa cha ngươi chết dưới tay ta, vậy nay ta cũng sẽ để ngươi nếm thử mùi vị của cấm thuật!"

    Chàng rất bình tĩnh, không hề sợ hãi. Hắn dùng lục bình phong ấn cấm thuật, đẩy hết khí độc ra ngoài, chàng đã có phòng bị, nên có thể dễ dàng lé được chiêu lợi hại này của hắn.

    Hắn như phát điên khi thấy chàng an toàn vượt qua trận này. Nhưng kì lạ là, ngay sau đó hắn lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, hắn cầm trong tay một chiếc bình khác, Tiêu Thần cảm thấy vô cùng kì lạ, chàng vốn không hề biết tới trận này. Hắn ngông cuồng thách thức:

    "Lục bình ngươi đã phá vỡ, để xem ngươi thoát khỏi Huyết Tử Trận như thế nào?"

    Chàng vừa nghe tên của trận đã bàng hoàng: "Hỏng rồi!"

    Nhìn lên Thiên binh đông vô số, nếu bị trận này giam chân chỉ có thể chết chứ không còn đường lui. Chàng nói lớn:

    "Thiên binh nghe lệnh, tất cả trở về Thiên giới ngay lập tức, báo tin cho cha và sư thúc. Nếu ai kháng mệnh, xử theo thiên quy."

    Tất cả nghe xong đều do dự, chàng thấy thiên binh chưa trở về, nói lớn một lần nữa, họ cũng đành nghe theo, nhanh chóng trở về báo tin.

    Lúc thiên binh rời đi cũng là lúc hắn tung Huyết Tử Trận, rất nhiều binh tướng bị lửa thiêu chết ngay tại chỗ, Tiêu Thần thì bị giam ở chính giữa mắt trận, nơi có lửa nóng và mạnh nhất.

    Chàng cố chống cự, thân thể vốn khắc lửa, nay lại bị hứng chịu một trận lửa lớn như vậy, chắc chắn chàng không thể chống cự được lâu.

    Hắn cười đắc ý, chắc chắn nghĩ mình sẽ đánh bại được Tiêu Thần.

    Lúc chàng đã kiệt sức, bị lửa dần tấn công vào bên trong, nội thương ngày càng nghiêm trọng, đột nhiên bảo kiếm xông ra. Thì ra, nó chính là khắc tinh của Huyết Tử Trận, kiếm đâm xuyên tim Hắc Bào, hắn chết ngay tại chỗ.

    Chàng vì quá đau đớn nên đã ngất đi, thân thể tổn thương rất nặng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  6. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 4 - Đối mặt - Uẩn khúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau Lưu Hạ tinh quân mới tới, thấy Tiêu Thần nằm bất tỉnh giữa biển lửa, ngài vô cùng lo lắng, gọi chàng mãi nhưng không tỉnh. Thấy Hắc Bào chết gần đó, ngài vừa nhìn Tiêu Thần vừa nói:

    "Con làm được rồi, ta tự hào về con. Con chỉ cần làm cho sư thúc một việc nữa, hãy cố gắng lên, đừng bỏ cuộc, con phải khỏe lại."

    Ngài đưa chàng về Thiên giới, trên đường đi, tinh quân bỗng gặp một vị cô nương, cô ấy gọi ngài lại:

    "Vị thần tiên này, sao lại bị thương nặng như vậy?"

    "Hắn bị nội thương rất nặng, giờ có lẽ đang nguy hiểm đến tính mạng".

    "Tiểu nữ biết y thuật, có lẽ sẽ cứu được ngài ấy."

    "Vậy có thể phiền y nữ đi theo ta một chuyến không?"

    Nàng gật đầu đồng ý.

    Tới Thiên giới, tại Lưu Tử điện, nàng bắt mạch cho Tiêu Thần, nhưng nàng lại nhíu mày nghi ngờ:

    "Bị lửa thiêu, nhưng không phải lửa bình thường.."

    Nàng hỏi Lưu Hạ tinh quân:

    "Ngài ấy có phải đã bị giam trong một trận pháp rất lâu, đúng không? Ta thấy mạch của ngài ấy rất yếu, cơ thể bị lửa thiêu đốt rất nặng."

    "Đúng vây, y nữ có cách gì không?"

    "Ta có hai viên Bảo Hoàn Đan, hai ngàn năm mới có ba viên, ta sẽ cho ngài ấy dùng. Bảo Hoàn Đan có thể làm lành bất cứ vết thương nào, cái này là cha luyện cho ta, Tam giới không ai có đâu."

    Lưu Hạ tinh quân nghe nàng nói xong vô cùng vui mừng, nhưng cũng không quên hỏi quý danh của vị cô nương này, nàng vui vẻ đáp:

    "Ta là quận chúa Xích Tộc - Chu Bạch Lệ."

    Ngài sửng sốt, lời nàng nói như khiến ngài chết lặng một lúc, nàng thấy lạ, nên nói tiếp:

    "Có phải ngài hối hận vì tin tưởng ta không? Thiên giới các ngài ghét Xích Tộc như vậy, cha ta lại làm nhiễu loạn Tam giới, ngài ghét ta cũng không có gì lạ".

    "Không phải."

    Ngài vội vàng giải thích để tránh cho nàng hiểu lầm, nhưng trong lòng ngài, giờ đây đã có một nỗi lòng, nỗi day dứt cần đè nén, sau này ngài có tiết lộ cho ai biết không, không ai có thể biết được. Ngài tiếp tục nói:

    "Ta tin cô nương. Bao giờ thì Tiêu Thần có thể tỉnh lại."

    "Khoảng một canh giờ nữa thôi. Ngài ấy tên Tiêu Thần sao, tên đẹp quá."

    "Không biết ta có thể cùng cô nương trò chuyện một lúc được không, tới khi Tiêu Thần tỉnh lại, để nó đa tạ ân nhân cứu mạng của nó."

    Nàng vui vẻ đồng ý.

    Nàng có nhiều thắc mắc, nói với Lưu Hạ tinh quân:

    "Từ trước tới nay, chưa từng có ai ngoài người của Xích Tộc cùng trò chuyện cùng ta, ngài là người đầu tiên. Cha ta vốn nổi danh độc ác, nham hiểm, ai cũng khiếp sợ, nên dĩ nhiên họ cũng xa lánh cả ta, xa lánh toàn bộ sinh linh Xích Tộc."

    "Cha của cô xấu, nhưng không có nghĩa cô là người xấu. Chẳng phải cô nương cũng được người người ca tụng là hiền lành, lương thiện hay sao? Vả lại dung mạo còn bất phàm như vậy, cô nên cảm thấy may mắn."

    "Cha bị người đời ghẻ lạnh, ghét bỏ, ta có vang danh thiên hạ cũng có ích gì đâu, chỉ cảm thấy hổ thẹn thôi."

    Đúng lúc Tiêu Thần tỉnh lại. Chàng còn rất yếu, chưa thể ngồi dậy được, Lưu Hạ tinh quân vội chạy tới chỗ chàng, rồi nói:

    "Con dọa chết ta rồi."

    Chàng cười nhẹ, ngài tiếp tục nói với chàng:

    "Là vị cô nương này đã cứu con, mau đa tạ đi."

    Nàng vội ngăn lại:

    "Không được, người bệnh, không cần đa tạ gì hết. Cứu người là bổn phận của tiểu nữ. Nếu ngài đã tỉnh lại, vậy ta xin rời đi trước, ta còn phải về tặng cha mấy đóa hoa ta tự hái nữa."

    "Là hoa gì vậy?"

    "Bỉ Ngạn Hoa. Ta rất thích loài hoa này. Thôi, ta phải cáo từ rồi."

    Nàng rời đi.

    Lúc nàng đã đi hẳn, Lưu Hạ tinh quân mới ngồi xuống, nhẹ nói với chàng:

    "Giờ ta độ khí, truyền linh lực để con nhanh hồi phục. Ta nghĩ con nên đi theo cô ấy thì hơn.."

    Ngài không nói gì hơn. Chàng cảm thấy vô cùng kì lạ khi thấy sư thúc lần đầu nói chuyện mập mờ như thế. Hình như cô nương này có chút bí ẩn, lại làm cho tinh quân lộ rõ vẻ lo lắng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  7. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 5 - Nỗi đau diệt tộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng trở về, rất mong chờ được nhìn thấy nụ cười của cha khi nhận quà của nàng. Từ trước tới giờ, mỗi lần nàng tặng hoa cho cha, cha đều rất vui, còn xoa đầu nàng, khen con gái có hiếu.

    Bỉ Ngạn hoa đối với nàng không hề mang ý nghĩa bi thương nào cả. Nàng có nghe rất nhiều truyền thuyết về loài hoa này, nhưng trước nay chưa từng ghét bỏ hay cảm thấy sợ nó, ngược lại, nàng lại thức cái màu đỏ rực rỡ, làm say đắm lòng người của hoa Bỉ Ngạn.

    Gần về tới, nàng bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạ là, khói đen bay tới từ phía Xích Tộc, nàng cố gắng nhìn, nhung phía trước lại mờ ảo, bị che lấp bởi một thứ gì đó.

    Tới gần, nàng giật mình làm rơi mấy bông hoa xuống đất.

    Cảnh tượng trước mặt nàng thật thảm khốc, nàng sững sờ, tộc của nàng đã bị diệt rồi.

    Nàng bước từng bước nặng nề, đi xung quanh, mặt đất dải đầy máu tươi, binh lính chết chồng chất lên nhau, đao kiếm vẫn còn đó.

    Nàng sợ hãi, khóc nghẹn, đi khéo để không đụng phải người họ, gọi cha trong đau đớn.

    Nhưng tìm mãi, tìm mãi cũng không nghe thấy tiếng cha đáp lại, nàng đang đi, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó.

    Cúi xuống nhìn, thì ra là mảnh vỡ của một chiếc bình, càng lần theo dấu vết mảnh vỡ, không ngờ lại dẫn đến chỗ cha nàng chết.

    Bạch Lệ không thể tin vào mắt mình, gọi nhẹ:

    "Cha, người mau tỉnh lại đi!"

    Gọi câu đầu cha không hồi đáp, nàng nức nở gọi cha nhiều lần, nhưng Ma Vương vẫn cứ nằm đó, không động đậy nữa.

    Nàng nhận ra cha đã không còn, nhưng lại không muốn tin điều này là sự thật, nàng có lẽ là đang muốn mình nằm mơ, một một giấc mơ đáng sợ nhưng không có thật, chứ không phải đột nhiên đối mặt với nỗi đau này.

    Nàng chợt nhớ ra thứ gì đó, chợt bật dậy đi xem qua thi thể mấy binh lính, có rất nhiều người bị lửa thiêu đốt đến cháy da thịt, lúc này, nàng bàng hoàng ngã gục xuống, miệng lẩm bẩm:

    "Là hắn!"

    Nàng đã nhận ra một sự thật, người mà nàng cứu mạng ban nãy, chính là kẻ diệt tộc của nàng. Nàng hét trong đau khổ, tuyệt vọng, nàng hận bản thân mình vì đã cứu chàng, hận chàng vì đã khiến nàng trở thành kẻ phản bội, kẻ bất hiếu với cha.

    Nếu nàng biết sớm, nếu nàng về sớm hơn, có thể mọi thứ sẽ không đi quá xa như vậy. Hoa vẫn nằm trên đất, dần héo tàn đi, nàng nhìn vào chúng, bỗng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

    Chưa bao giờ nàng lại thấy sợ nó đến thế, vì nó mang màu đỏ, trùng với màu máu của cha, trùng với cảnh tượng máu nhuộm đỏ Xích Tộc hôm nay.

    Nàng nhanh chóng chạy đến vứt chúng đi thật xa, để không bị vướng vào tầm mắt nữa.

    Nàng lại một lần nữa đi tới chỗ cha, ôm cha vào lòng, nghẹn ngào nói:

    "Con xin lỗi, con đã cứu kẻ giết cha, cứu kẻ diệt tộc của mình, con gái bất hiếu, để cha chết thảm như vậy!"

    Lúc này, Lưu Hạ tinh quân và Tiêu Thần cũng vừa tới, thấy nàng đang ôm cha khóc không thành tiếng, tinh quân bỗng không dám nhìn thẳng vào nàng, còn Tiêu Thần mặt không biến sắc, hình như chàng rất muốn nhìn người Xích Tộc đau khổ.

    Tinh quân nhẹ nhàng ngồi xuống, kéo lấy tay Bạch Lệ, nói nhẹ:

    "Hay là, cô nương về Thiên giới cùng ta, ta sẽ chăm sóc cô thay hắn, được không?"

    Nàng quay sang nhìn tinh quân, mắt nàng đỏ hoe, sưng lên vì khóc nhiều. Có lẽ đôi mắt ấy từ lấp lánh đã trở nên vô hồn trong chốc lát, nhìn anngf lúc này đã không còn chút hi vọng gì nữa, nàng đẩy tinh quân ra, nói:

    "Tại sao các người lại làm như vậy?"

    Tinh quân không nói gì, Tiêu Thần nói thẳng với Bạch Lệ:

    "Kẻ đáng chết, sớm muộn cũng sẽ chết, ta như vậy, là quá nương tay rồi."

    Nàng nghe được những lời này, nỗi hận lại càng lớn, nàng vì quá kích động, nên ngất đi.

    Tại Lưu Tử điện.

    Khi tỉnh lại, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, đây chính là căn phòng mà nàng chữa trị cho Tiêu Thần.

    Nàng định rời đi nhưng tay chân lại bị trói chặt, miệng bị bịt rất chặt.

    Chàng bước vào, thấy nàng đang nhìn mình đầy oán hận, chàng cũng chẳng thèm quan tâm, từ từ tháo miếng khăn khỏi miệng nàng, rồi ngồi xuống bàn rót trà.

    Nàng nói lớn:

    "Ngươi thả ta ra, muốn chém muốn giết tùy ngươi, sao phải trói ta lại như vậy?"

    "Vì ngươi đã cứu ta một mạng, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ có điều, ở lại Lưu Tử điện không dễ như ngươi tưởng đâu. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là cung nữ của Lưu Tử điện, hơn nữa, ngươi còn phải làm việc gấp trăm lần những người khác".

    "Ta thà chết cũng không chịu ở lại nơi này làm cung nữ gì hết, ngươi đừng hòng."

    "Vậy sao?"

    Chàng ngừng uống trà, đứng dậy lấy chiếc hộp gì đó từ trong tủ ra.

    Tới trước mặt nàng, chàng từ từ mở chiếc hộp đó, vừa nhìn thấy, nàng như chết lặng, ngã xuống đất.

    Trong chiếc hộp là đầu của Ma Vương, cha của nàng. Nàng gào khóc:

    "Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"

    "Năm xưa cha ngươi cũng từng phanh thây mẹ ta, khiến cha ta hồn phi phách tán, nỗi đau này, ngươi có hiểu được không? Hắn đã gây ra tội nghiệp, giờ hắn phải gánh, hơn nữa, ta còn bắt con gái hắn phải chịu đau khổ gấp ngàn vạn lần, ngươi cứ từ từ mà thưởng thức đi. Nếu như thứ lễ vật này không thể giam chân ngươi ở Lưu Tử điện, ta sẽ đem cái đầu này ném vào Hỏa Ngục, để quái thú giằng xé, còn nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ giao chiếc hộp cho ngươi, tùy ngươi xử lí, mai táng gì cho hắn cũng được, ngươi thấy sao?"

    Nàng không nói gì, chàng thì cất chiếc hộp đi, rồi dùng phép cởi trói cho nàng.

    Nàng đau khổ, định đập đầu tự vẫn, nhưng Tiêu Thần đã có tính toán từ trước, đã niệm thuật chú lên người nàng, nàng không thể tùy ý làm càn cho tới khi thuật chú được giải.

    Một đám cung nữ bước vào trong, thấy nàng ngồi ở một chỗ, người đứng đầu ra giọng chế giễu nàng:

    "Thân phận cao quý tới đâu thì khi đặt chân tới đây cũng đều thấp hèn, thậm chí còn thấp hèn hơn cả chúng ta. Điện hạ có nói cô ta sẽ làm việc gấp trăm ngàn lần chúng ta kìa, từ giờ trở đi, chúng ta được an nhàn rồi."

    "Tỷ mau ném cho ả bộ y phục này đi, bộ này muội vừa lấy được ở góc xó, cũng đã bẩn hết, nhưng đưa cho cô ta mặc thì đã gọi là ân điển lớn rồi."

    Họ ném vào người nàng bộ y phục rồi rời đi. Y phục thì bẩn hết, bụi bám đầy, cũ kĩ, nàng nhìn đã thấy sợ, không dám khoác lên mình.

    Nàng ngồi một lúc, hình như nàng nhớ ra thứ gì đó, rồi vội gạt nước mắt, cầm lấy bộ y phục rời đi.

    Tối hôm ấy, Tiêu Thần đang đọc sách, thấy nàng bước vào, y phục của cung nữ đã được thay, chàng nghiêm giọng nói:

    "Tốt, ngươi nghe cho rõ quy định của Lưu Tử điện đây. Nếu ngươi làm sai, ngươi chịu phạt, nếu người khác làm sai, ngươi cũng phải chịu phạt. Nếu ngươi tuân thủ được trong vòng một năm, ta sẽ giao chiếc hộp cho ngươi."

    Nàng cố nuốt nước mắt, cắn răng chịu đựng, rồi cố gắng thốt lên:

    "Vâng!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  8. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 6 - Liêu Hoa - mưu kế đối đầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm ấy, Liêu Hoa công chúa mang bánh hoa tươi chính tay làm tới để Tiêu Thần nếm thử. Khắp Thiên giới, có ai mà không biết công chúa nặng tình với Tiêu Thần thế nào, nghe đồn, có lần vì Tiêu Thần quên không ăn bánh do cô ấy làm, đến Lưu Tử điện thấy bánh và trà đã nguội, cô ấy còn tưởng tượng ra đủ những lý do, là chàng giận không ăn, hay là nhìn bánh đã không muốn đụng tới rồi?

    Liêu Hoa tới, thấy Bạch Lệ rất lạ, định tới hỏi, ai ngờ đã bị cung nữ tên Tiểu Linh ngăn lại, cố ý nói để Bạch Lệ nghe thấy:

    "Công chúa không nên tiếp xúc với cô ta, đó là Chu Bạch Lệ, là quận chúa Xích Tộc, do điện hạ mang về."

    "Không phải Xích Tộc đều bị diệt hết rồi sao? Sao vẫn còn?"

    "Là cô ta cứu điện hạ một mạng, nên ngài mới không giết. Nhưng ở lại Lưu Tử điện, chịu giày vò hành hạ, chắc chắn sẽ rất đau khổ rồi."

    Liêu Hoa vô cùng ghét người Xích Tộc, một phần là vì gây nhiễu loạn Tam giới, còn lại là vì chính Ma Vương đã hại người cô yêu nhà tan cửa nát.

    Cô ta tiến gần lại chỗ Bạch Lệ, lấy tay hất cằm nàng, mỉa mai:

    "Thân phận cao quý ở Xích Tộc, tới Thiên giới lại là một cung nữ thấp hèn, tiểu Quận chúa, cô thấy thế nào?"

    Nàng không nói gì, mặc cô ta có nói nặng lời tới đâu, nàng cũng cố gắng chịu đựng.

    Vị công chúa này chỉ dịu dàng với một mình Tiêu Thần mà thôi, đối với những người khác, cô ta sẽ lộ rõ thói kiêu căng, vì thân phận là con gái của trọng thần, nhất định phải để cho Tam giới này nhìn rõ.

    Tiêu Thần lúc này bước ra, vừa nhìn thấy chàng, Liêu Hoa đã vội tỏ ra yếu đuối, tiến gần tới chỗ chàng:

    "Xin lỗi, ta đã tới được một lúc, nhưng cung nữ này cứ khăng khăng không cho ta vào, nói là huynh đang đọc sách, không tiện làm phiền."

    "Ta đúng là đang đọc sách, nhưng có ra lệnh cấm người ra vào đâu, Chu Bạch Lệ, ngươi dám làm càn?"

    Nàng quay sang, trong đầu đã định giải thích, nhưng nàng chợt bị suy nghĩ gì đó ngăn lại, kìm nén rồi quỳ xuống:

    "Là tiểu nữ sai, tiểu nữ xin nhận tội."

    "Mới vào điện được hai ba ngày đã tự ý làm càn, phạt ngươi quỳ ba ngày ngoài cửa điện."

    "Vâng."

    Nàng quay đi, tiến ra ngoài cửa điện, nàng ấm ức tới mức mắt đỏ hết cả lên, nhưng nàng vẫn cố gắng để nước mắt không rơi xuống.

    Chàng bỗng đổi ánh nhìn, hình như là đang nghi ngờ điều gì đó, hoặc là nghi ngờ nàng.

    Một lúc sau, Liêu Hoa ra về, bỗng ra tới gần hồ cá, cô ta dừng lại, gọi Bạch Lệ vào:

    "Chu Bạch Lệ, ngươi lại đây."

    Bạch Lệ đã thấy nghi ngờ, nhưng vẫn từ từ đi vào, tinh ý dè chừng nữ nhân đầy mưu mô này, vừa vào tới nơi, Liêu Hoa đột nhiên kéo tay nàng, tạo hiện trường là nàng đang tấn công cô ta, rồi bất ngờ Liêu Hoa lao xuống hồ.

    Tiêu Thần nghe tiếng la hét cầu cứu của cung nữ, vội vàng chạy ra, thấy Liêu Hoa đang ở dưới hồ, chàng mau chóng nhảy xuống cứu nàng lên.

    Vừa lên được bờ đã vì choáng mà ngất đi rồi.

    Cô ấy trước nay không biết bơi, lại rất sợ nước, thế mà lại vì so đo với một cung nữ mà dám xông xuống hồ, vị công chúa này, đúng là vừa kì quái vừa đáng sợ.

    Trong khi nàng còn chưa biết chuyện gì, Tiêu Thần vội vã bế Liêu Hoa vào trong, dùng linh lực ép cô ta nôn hết nước ra ngoài. Liêu Hoa vẫn bất tỉnh, Tiêu Thần còn chưa rõ chuyện, đã quay sang tát Bạch Lệ một cú trời giáng, khiến nàng không phòng bị mà ngã xuống đất.

    Nàng nhìn lên, vì quá ấm ức, nàng nói:

    "Ta không có hại cô ấ."

    "Nếu không phải ngươi đẩy Liêu Hoa, vậy thì còn ai? Lúc bấy giờ có mỗi ngươi và muội ấy ở đó, ngươi còn chối cãi."

    Nàng khóc nghẹn rồi nói:

    "Đúng, là ta làm, ngài từng nói, chuyện người khác làm ta cũng phải nhận tội, được, tùy ý ngài."

    Nàng bỏ đi thì bị Tiêu Thần quát lớn gọi lại, nói:

    "Đứng lại, Liêu Hoa chưa tỉnh, ngươi một bước cũng đừng hòng rời khỏi".

    Nàng không nói gì, chạy ra ngoài cạnh hồ cá mà khóc nấc. Lúc này nàng đã không thể chịu được nữa, chàng chưa nghe một lời giải thích nào đã tát nàng như vậy, thật không công bằng.

    Nàng vừa khóc vừa an ủi chính mình:

    "Nhịn, nhịn. Ta nhịn, sắp được tự do rồi, cố chịu đựng một chút nữa."

    Nàng nói như vậy, chắc chắn trong đầu nàng đã có tính toán gì đó, nhưng không một ai biết cả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  9. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 7 - Vòng Linh Ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liêu Hoa tỉnh dậy, sắc mặt hoảng loạn, ôm lấy Tiêu Thần. Chàng lấy tay xoa đầu cô ấy, rồi nói nhẹ nhàng vài lời an ủi:

    "Không sao rồi, có ta ở đây, không ai có thể hại muội nữa!"

    Cô ta gật đầu, vẻ đắc ý lắm. Nhưng lát sau lại nhìn xuống tay, tiếp tục thảng thốt:

    "Chiếc vòng Linh Ngọc cha ta tặng đâu mất rồi?"

    "Vòng Linh Ngọc?"

    "Phải, là vào sinh thần của ta, cha đã chính tay luyện thành, giờ nó đâu mất rồi."

    "Có thể.. là lúc nãy muội bị té xuống hồ, vô tình bị tuột mất rồi."

    "Không, muội không thể mất nó."

    "Vậy để ta đi lấy cho muội."

    Liêu Hoa kéo tay Tiêu Thần lại, ý của cô ta cứ mập mờ, nhưng mục tiêu lại chỉ hướng tới một người:

    "Sao huynh phải đi lấy? Ai là người gây ra, người đó phải tự đi tìm chứ?"

    Tiêu Thần vẻ lưỡng lự, xong cũng đồng ý với lời nói ấy.

    Chàng quát lớn gọi Bạch Lệ vào, nàng bước từ từ, mặt nàng lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng nàng đang cố hết sức để che giấu nó đi.

    Chàng nghiêm giọng:

    "Nhảy xuống hồ, tìm bằng được chiếc vòng Linh Ngọc, nếu không, ngươi đừng hòng sống yên ổn."

    "Hồ đó rộng, lại sâu, ta.."

    "Là do ngươi tự chuốc lấy.."

    Nàng quay đi, tiến lại gần hồ, nàng lẩm bẩm: "Nếu ta mất mạng ở dưới đó, các ngươi đừng ăn ta."

    Nàng là đang "thuyết phục" đàn cá vô tri vô giác kia sao? Nàng nghĩ xuống dưới đó sẽ khó mà thoát lên được, hơn thế, một nữ nhân thân thể yếu đuối, lại không biết bơi như nàng, có thể chịu nổi không?

    Nàng nhảy xuống, biết cơ thể đang chìm dần nhưng không kêu, cứ ngụp xuống dần dần, cố gắng mò xem chiếc vòng đó ở đâu, nhưng mãi mà không thấy.

    Một lúc sau, Tiêu Thần không thấy nàng quay vào, tiếng chàng từ trong vọng ra:

    "Chu Bạch Lệ, ngươi làm gì mà lâu vậy?"

    Không thấy nàng hồi đáp, chàng tiếp tục gọi, nhưng mãi không thấy nàng trả lời, chàng mới vội vàng chạy ra.

    Không thấy nàng trên mặt nước nữa, chàng mới nhận ra nàng không biết bơi, vội nhảy xuống tìm nàng.

    Sắc mặt nàng tái hết lại, thân thể lạnh cóng, cứng đờ, không hiểu sao lúc này Tiêu Thần lại lo lắng tới vậy, Liêu Hoa chạy ra đã thấy chàng lao xuống hồ, nhanh tới nỗi có muốn cản chàng cũng không kịp.

    Chàng làm đủ mọi cách để nàng nôn hết chỗ nước đã uống vào, mãi về sau nàng mới tỉnh lại.

    Mắt nàng lờ đờ nhìn xung quanh, hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là nam nhân nào đó mặc y phục màu trắng nhưng ướt hết, chỉ là nàng không nhận ra chàng là ai.

    Nàng lại ngất đi, Tiêu Thần ẩm nàng vào trong, sau đó ra lệnh cho tất cả mọi người:

    "Chuyện hôm nay, nếu ai dám truyền n nửa lời ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó."

    Chàng rời đi, để lại nàng ở đó.

    Tối hôm ấy, nàng mới hoàn toàn có thể đứng dậy, đi lại được. Nàng nhìn xuống, thì ra nàng đang nằm trên chính chiếc giường của Tiêu Thần.

    Thấy Tiêu Thần ngồi ngay ở kế bên, cầm sách đọc, nàng mới vội vàng bước xuống, quỳ để tạ lỗi.

    Tiêu Thần nói:

    "Kẻ nhiều mưu kế như ngươi sao lại không biết bơi được?"

    "Ta từ nhỏ đã không may mắn, thân thể yếu đuối, lại sợ nước, nên chưa từng dám ra đến gần sông hồ. Nói với ngài những chuyện này có ích gì chứ? Đằng nào ngài cũng đâu có nghe lọt, ta muốn hỏi ngài thêm một chuyện."

    "Nói, ngươi còn rất nhiều việc phải làm nữa."

    "Vị thần tiên cứu ta hôm đó, là tam hoàng tử, đúng không? Ta được gặp ngài ấy một lần, vẻ oai phong thoát tục của ngài ấy ta chưa từng quên, trên Thiên giới này chỉ có hai vị thần tiên luôn mặc y phục trắng, là ngài và Tam hoàng tử, ngài thì chắc chắn sẽ không cứu ta, chỉ có ngài ấy thôi."

    Chàng nghe nàng nói xong, lộ rõ vẻ mặt tức giận, chàng cau mày, đập mạnh quyển sách xuống bàn:

    "Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Miễn là ngươi vẫn còn mạng là được, những chuyện khác ngươi không có quyền quan tâm. Tội phạm thượng, phạt quỳ ba ngày."

    Nàng thấy rõ ràng chàng giận vô cớ, chỉ vì câu hỏi của nàng mà lại phạt, có phải quá đáng quá rồi không? Nàng chuẩn bị lên tiếng hỏi thì chàng quay ánh mắt sắc lẹm nhìn nàng, nàng không dám mở lời nữa, chỉ đành ra quỳ ở ngoài.

    Lúc nàng chuẩn bị rời đi, chàng lại gọi lại, hỏi nhẹ:

    "Tại sao ngươi không nghĩ cách bỏ trốn."

    Nàng thấy đây là lần đầu tiên chàng nhẹ nhàng với nàng như vậy, nên vờ hỏi lại:

    "Ngài.. đang hỏi ta."

    "Còn ai ở đâu muốn trốn hơn ngươi?"

    "Nếu như đã là số mệnh, sao phải trốn, chỉ là có chút uất ức, đau khổ mà thôi, ta chịu được."

    "Ta giết cha ngươi, diệt tộc của ngươi, yểm bùa chú để ngươi không trốn được, ngươi hận ta lắm, đúng không?"

    Nàng bỗng rưng rưng nước mắt:

    "Phải, ngài nghĩ ta nên hận ngài, ta nên chống đối ngài mới phải, tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế?".

    "Trước nay ta chưa từng gặp qua ai như ngươi, có thù mà không muốn bá."

    "Không phải là không muốn báo, mà là lực bất tòng tâm, không thể chống lại số mệnh."

    Nàng đi ra ngoài cửa, lúc này nàng mới dám khóc. Nàng có thể không hận sao? Kẻ đã gây ra tổn thương không thể nào xóa trong nàng, nàng có thể xem nhẹ như vậy, Tam giới rộng lớn, có mấy ai làm được. Số mệnh của nàng đã định sẵn kiếp này phải chịu đau khổ, giày vò, chỉ là không ai biết chắc được, thâm tâm nàng đang có tính toán gì, cũng như không ai biết được nàng là đang nói những lời thật lòng hay giả dối. Chỉ là một người từ cố gắng chống cự tới ngoan ngoãn nghe lời, có thể là do nàng tự có thể làm vơi đi nỗi đau, cũng có thể là nàng đang tính toán điều gì, sự thay đổi nhanh như vậy, không khỏi khiến cho người khác có cảm giác nghi ngờ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  10. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 8 - Ngũ đại hoàng tử - Rung động.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấm thoát trôi, vậy mà đã tới sinh thần của Thiên đế rồi. Mỗi lần tới dịp trọng đại này, Thiên giới lại có một buổi tiệc hoành tráng để chúc mừng người. Người có lăm con trai, đều là những thượng thần tài giỏi, vang danh Tam giới, tính ra, Tiêu Thần chính là người con nhỏ nhất của Thiên đế.

    Như thường lệ, năm huynh đệ sẽ cùng bàn bạc để dâng lên cha một lễ vật thật ý nghĩa, thường thì họ sẽ tới Lưu Tử điện, vì ở đó không gian yên tĩnh, lại có phong cảnh hữu tình, vừa chơi cờ, vừa đàn hát, chẳng phải quá hợp rồi sao?

    Đại hoàng tử - Nguyên Tiên giỏi luyện kiếm, Nhị hoàng tử Nguyên Mộ biết hát, Tam hoàng tử Nguyên Lăng biết đàn, Tứ hoàng tử Nguyên Trinh thì chơi cờ giỏi, còn Tiêu Thần tu vi trội hơn so với các sư huynh, chàng còn rất thích đánh cờ.

    Buổi tối hôm ấy, gió nhẹ lung lay, hồ nước thi thoảng còn có tiếng cá lội, vô cùng yên tĩnh, linh khí vô tận.

    Bốn vị hoàng tử cùng nhau đi tới Lưu Tử điện, nhưng gần tới nơi thì thấy cảnh tượng không mấy vừa mắt.

    Họ thấy một cung nữ đang quỳ ngoài cửa điện, hình như nàng đang cố gắng chống cự để không phải ngã xuống, Nguyên Lăng tới gần, hỏi:

    "Sao lại bị phạt nặng như thế? Ngươi đắc tội với Tiêu Thần sao?"

    Nàng ngẩng mặt lên, Nguyên Lăng không hiểu vì sao cứ nhìn nàng đắm đuối, nàng giải thích:

    "Không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ạ!"

    Ngài vẫn không rời mắt khỏi nàng, tuy rằng khuôn mặt nàng đang rất nhợt nhạt, mệt mỏi, nhưng dung mạo của nàng vẫn rất xinh đẹp, có lẽ tới vị thượng thần thoát tục như Tam hoàng tử đây cũng không tránh được khỏi ải tình này.

    Nguyên Tiên kéo tay ngài, lúc này ngài mới giật mình mà lấy lại phong thái lúc đầu, rồi ngay sau đó đỡ nàng dậy, hỏi nhẹ:

    "Cô tên là gì?"

    "Tiểu nữ là Chu Bạch Lệ."

    "Họ Chu, chẳng phải chỉ có ở Xích Tộc hay sao?"

    "Phải, tiểu nữ trước đây là Quận Chúa của Xích Tộc, nhưng.."

    "Tại sao đệ ấy lại.."

    "Đệ làm sao?"

    Tiêu Thần ngắt lời Nguyên Lăng, rồi đi tới, hỏi lần nữa:

    "Đệ làm sao?"

    "Cô ấy là người Xích Tộc?"

    "Phải.."

    "Vậy tại sao đệ lại làm thế?"

    "Chẳng qua chỉ là muốn đưa về để chà đạp một chút, cho những kẻ thuộc Xích Tộc đau khổ chút thôi, không được sao Tam huynh?"

    "Đệ đúng là quá đáng quá rồi, người ta là nữ nhân!"

    "Nữ nhân trên đời không thể tin được, giống như cô ta, bên ngoài nhìn có vẻ ngây thơ như vậy, nhưng lòng dạ nham hiểm không ai bằng, ta nói có đúng không," quận chúa "?"

    Nàng không dám hồi đáp, nàng thật sự không ngờ chàng có thể đánh giá một nữ nhân khi chưa biết hết về họ như vậy, chàng còn chưa biết nàng là người thế nào, sao có thể nói những lời khó nghe, xúc phạm quá đáng như thế, nàng chỉ cúi mặt xuống mà khóc lặng, không dám ngẩng lên.

    Nhị hoàng tử Nguyên Mộ nói:

    "Xích Tộc đúng là không nên dây dưa, vả lại cũng đã bị diệt hết rồi. Nghe nói ở đó còn có một quận chúa xinh đẹp, lương thiện, không hề độc ác giống như Ma Vương, nay được gặp, quả nhiên không sai."

    "Thôi, đừng phí lời với loại người này, chúng ta vào trong bàn bạc. Còn ngươi, quỳ ở đây nốt ngày hôm nay, tới sáng mai tiếp tục đứng lên làm việc."

    Họ đi vào, nàng tiếp tục quỳ xuống. Chân nàng thật sự đau như sắp gãy rồi, nhưng nàng vẫn phải chịu đựng. Lúc đi, Tam hoàng tử vẫn ngoái lại nhìn nàng, có vẻ như không cam tâm nhìn nàng chịu khổ như vậy.

    Đêm thanh mát, đàn một khúc, uống một tách trà, hưởng thụ đủ trăng thanh gió mát, đúng là không còn gì hơn.

    Tiêu Thần đã cho mấy cung nữ kia ngủ hết rồi, còn mỗi mình nàng vẫn quỳ ngoài đó.

    Thi thoảng lại thấy có tiếng ho phát ra, hình như nàng đang cảm thấy lạnh, vì thân thể yếu đuối, đêm còn quỳ ở ngoài, không thể tránh khỏi việc bị nhiễm phong hàn.

    Nguyên Lăng đi ra ngoài, lấy áo của mình choàng lên người nàng, nói nhỏ:

    "Choàng lên cho đỡ lạnh, coi chừng lại bị nhiễm phong hàn thì mệt lắm."

    Tiêu Thần đưa mắt ra ngoài, vẻ không hài lòng, nhưng không lên tiếng, thở dài rồi lại quay vào.

    Khi bàn bạc xong, lúc chuẩn bị ra về, Nguyên Lăng nói với Tiêu Thần:

    "Hay là, đệ nhường cô ấy cho ta được không?"

    Tiêu Thần vừa nghe xong đã trừng mắt, xong cố giữ dáng vẻ bình tĩnh:

    "Không được, đó là người của đệ!"

    "Chẳng phải đệ rất ghét nàng mà, nàng có ở đây, để đệ chà đạp, ngược đãi, thì trừ thấy chướng mắt ra, đệ cũng không vui lên được. Chi bằng nàng đẹp như thế, ta lại đàn hay, nàng tới Tuyên Quang điện, nàng múa, ta đàn, chẳng phải quá hợp sao?"

    "Không được."

    Tam hoàng tử không làm được gì, đành bỏ về.

    Lúc ngài về, nàng nhìn theo, lòng suy nghĩ:

    "Hóa ra trên Thiên giới này vẫn còn người đối tốt với ta như thế. Điện hạ không cần nói ra sự thật, ta cũng biết rồi. Ngài chính là người cứu ta khỏi hồ nước hôm đó. Dáng vẻ thoát tục của ngài, dung mạo tuấn tú của ngài, tất cả đều rất hoàn hảo. Đa tạ ngài vì sự ấm áp đó".

    Nàng mỉm cười, mắt nhìn theo Nguyên Lăng. Tiêu Thần thấy nàng như vậy, khó chịu ra mặt, nói lớn:

    "Không quỳ hẳn hoi coi chừng quỳ thêm ba ngày nữa đó, ở đấy mà nhìn lung tung!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
  11. Tiểu Đan

    Bài viết:
    363
    Chương 9 - Sự thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Hạ tinh quân từ Đông Hải trở về, vừa tới đã đến Lưu Tử điện tìm Tiêu Thần, thấy Bạch Lệ quỳ ở ngoài, ngài liền đỡ nàng dậy, đưa nàng vào trong.

    Tiêu Thần thấy sư thúc trở về vô cùng vui mừng, nhưng sắc mặt của ngài hình như không hài lòng chuyện gì đó, thấy cả Bạch Lệ ở đó, chàng dần hiểu ra.

    Tinh quân quay sang nói với Bạch Lệ:

    "Từ nay cô không cần quỳ nữa, không cần chịu phạt gì cả. Hãy đi bôi thuốc vào chân, tránh để lại sẹo."

    Khi nàng rời đi, ngài mới hỏi Tiêu Thần:

    "Tại sao con lại phạt cô ấy?"

    "Cung nữ làm sai, con có quyền phạt."

    "Không phải vì sai, mà là vì con muốn chút giận lên người cô ấy, con thật sự nghĩ cô ấy xấu xa tới vậy sao? Nếu là người xấu, sao có thể dễ dàng cứu mạng con như vậy?"

    "Xích Tộc, vốn đã là nơi dã tâm vô tận, làm gì có ai bản tính lương thiện bao giờ, nếu có, cũng chắc chắn không phải cô ta."

    "Xích Tộc đúng là từng có người như thế, nhưng đã vì cứu con mà chết mất rồi."

    Chàng không hiểu sư thúc nói gì, có vẻ lần này, ngài ấy đã quyết định sẽ hé lộ tất cả. Tất cả những gì trước nay ngài ấy luôn mập mờ, luôn che đậy, có lẽ hôm nay, chàng sẽ được chứng kiến. Ngài nói:

    "Xích Tộc, đúng là từng có một nữ nhân dung mạo như tiên, lương thiện thoát tục. Nàng không ai khác chính là phu nhân của Ma Vương. Ma Vương vốn là một thân thể có tới hai linh hồn chiếm hữu. Bình thường, sẽ đều là linh hồn mang nhiều tham vọng, độc ác chiếm lấy, nhưng đó vốn không phải là con người thật của hắn. Hắn cũng từng là một người lương thiện, nhưng từ khi có con quỷ quái ác kia, đã không còn ai nhớ tới con người thật sự của hắn nữa, trong Tam giới này, trừ ta ra, sẽ chẳng còn ai mảy may thương xót cho hắn. Cả hai linh hồn của hắn đều yêu nàng ấy, chỉ là một yêu thật lòng, một lại như chèn ép nàng đến ngạt thở. Nhưng nàng lại đem lòng yêu ta, dù biết thiên quy không thể chống lại, nàng vẫn ôm thứ tình cảm đó, chỉ là tiên xích cách biệt, không thể bên nhau. Ta cũng vậy, cũng yêu nàng, nhưng vì không thể vi phạm luật trời, ta đành cất giấu ở trong lòng. Năm ấy, con sinh ra, nhưng cả người bầm tím, nếu như không có Đông Thảo của Xích Tộc cứu sống, con vốn không thể tồn tại được tới bây giờ. Cha mẹ con vô cùng lo lắng, nhưng họ vốn không thể đặt chân tới Xích Tộc được, chỉ có ta là lén lút tới đó. Lúc ta tới, nàng đang hái hoa ở ngoài, nàng nhìn thấy ta, đã vội chạy tới, mắt đầy lưu luyến. Ta kể hết mọi chuyện, nàng không chần chừ mà xông vào cấm địa hái Đông Thảo đưa cho ta. Nhưng Đông Thảo đâu phải hái là xong, phải cần người có máu Xích Tộc tế vào, nó mới có tác dụng. Thế là nàng ấy cùng ta lên Thiên giới, dùng máu của mình để tế Đông Thảo, rồi dần dần chắt từng giọt cho con uống. Nhưng lúc ấy cha mẹ con tức giận, lại nghĩ nàng ấy định giết con, cha con đã dùng kiếm giết chết nàng. Trước khi chết, nàng có nhờ ta, nếu ở phương xa, hãy dùng gương Vạn Kiếp để bảo vệ con gái nàng, chính là Bạch Lệ của bây giờ. Bạch Lệ ở đó, ngày ngày lại bị cha đánh đập, hành hạ, nhưng con bé không hề kêu nửa lời, ngược lại vì biết hoàn cảnh của cha mà càng thêm yêu thương cha hơn. Đó không phải là một Ma Vương thực thụ, đó chỉ là một con quỷ trực chờ chà đạp Bạch Lệ bất cứ lúc nào!"

    Ngài bỗng dừng lời, nước mắt cứ thế rơi không thể ngừng lại. Phải chăng, từng lời của ngài đều đang cảm thấy day dứt với người mà ngài đã từng đem lòng ái mộ. Ngài là đang nhớ tới bà ấy, đang nhớ tới người mà năm xưa ngài từng muốn ở bên, từng muốn thành thân, từng muốn sống tới trọn đời, nhưng giờ chỉ còn là hoài niệm. Bà ấy đối với ngài chính là người phụ nữ đặc biệt, chính là người lương thiện nhất trong Xích Tộc. Bà ấy chết oan, chết ngay trước mặt ngài nhưng ngài lại chẳng thể làm gì được, cũng chẳng thể cứu bà ấy. Tiêu Án là huynh đệ vạn năm, là bằng hữu tri kỉ, ngài không thể chống lại được. Trước khi chết, bà ấy đã từng dặn tinh quân hứa sẽ không nói ra sự thật, để nó mãi bị chôn vùi, chỉ có ngài và bà biết. Ngài đành nghe theo tâm nguyện cuối cùng, cũng như theo dõi bảo vệ Bạch Lệ.

    Tiêu Thần chết lặng, không nói nên lời, sự thật tới quá đường đột, chàng vốn không thể chấp nhận được.

    Lưu Hạ tinh quân bình tĩnh lại, quay sang chàng, tiếp tục nói:

    "Tiêu Thần, nếu nói đúng ra, trong người con đang chảy dòng máu của Ma Hậu Xích Tộc, nói đúng ra, chính con mới là người có lỗi với Bạch Lệ, vốn không phải con bé có lỗi với con. Chuyện của ngàn năm trước vốn đã qua, nhưng người ở lại phải chịu giày vò như vậy, có đáng không? Con nói con hận Bạch lệ, nhưng con chưa từng tìm hiểu, chưa từng tận mắt nhìn thấy bản chất của con bé, sao con có thể nói khó nghe như vậy? Ta đoán là lúc đầu con bé đã chống cự rất nhiều, thậm chí hận thấu xương kết đã gây ra nỗi đau diệt tộc ấy, nhưng con đã yểm bùa chú lên người Bạch Lệ, tại sao con không thắc mắc, con bé đột nhiên lại nghe lời như vậy? Bùa chú khống chế được một người, nhưng chỉ cần người đó biết cách giải, con có cố cũng không thể làm gì được, Bạch Lệ rất thông minh, nó biết chỉ cần không chống cự, trong vòng năm tháng bùa chú có thể tự động biến mất, bên nó mới ngoan ngoãn như vậy, con không biết, đúng không? Nó là một nữ nhân, nó biết đau đớn, biết day dứt, con đã hại cả tộc của nó, giờ lại hành hạ nó như vậy, con nghĩ xem, có đáng không?"

    Ngài bỏ đi, có lẽ giờ chỉ có bỏ đi là tốt nhất, chỉ có như vậy, cả hai người mới có thể bình tĩnh, đặc biệt là chàng, chàng cần thời gian để chấp nhận sự thật.

    Chàng ngồi gục xuống, thẫn thờ, chuyện đã qua, nhưng nếu lật lại, có lẽ ai cũng sẽ có một phần sai trái.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng một 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...