Chương 10: Cô không ở đây nữa.
Căn nhà cô từng sống vẫn như thế, chỉ là nó giờ không thuộc về cô nữa. Cô nhìn một lượt căn nhà, với nhiều kỉ niệm trong gần năm tháng qua, cô tiếc nuối với nó, cô rất buồn, cô buồn lắm.
- Cô chủ về rồi à? Thím Trương lại gần hỏi han.
- Để tôi báo cậu chủ, cậu nhớ cô lắm.
Nhan Nhan ôm lấy thím Trương, cô và thím có rất nhiều kỉ niệm, thím dạy cô nấu ăn, luôn chăm sóc tận tình cho cô.
- Cháu phải đi rồi.
- Cô chủ sao vậy, cô chủ định đi đâu. Thím Trương ân cần với cô.
- Thím phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa, đừng có mà nhớ cháu, cháu về nhà mẹ. Cô cố tỏ ra thân thiện, mạnh mẽ.
Trong căn phòng của cô, cô nhìn nó một lượt, ánh mắt lưu luyến không rời, cô lấy vali xếp từng thứ vào, những kỉ niệm của cô và anh, cô để lại như một kí ức thoáng qua. Đang họp, Thẩm Triết thấy bác quản ra bảo cô về nhà, anh hủy cuộc họp, phi xe về nhà. Xe dừng tại sân, anh bước xuống, cô đang kéo vali dừng lại, cô nhìn anh mỉm cười. Cô lướt qua anh như một cơn gió, anh nắm lấy cổ tay cô.
- Đừng đi, Nhan Nhan.
Cô hất tay anh ra, kéo vali rời đi, Lý Quỳnh đuổi theo sau. Anh cụp mắt xuống, nhìn về bóng lưng cô, tim anh đau như cắt, anh khó chịu, anh không biết mình lên làm gì để giữ cô lại. Đầu anh hoàn toàn trống không. Trong đầu anh là hình ảnh cô và anh vui vẻ bên nhau. Có lẽ, anh nhớ khoảng thời gian đó rồi, rất nhớ..
Tại quán ba, Thẩm Triết đã say khướt, anh không còn tâm tình để ý xung quanh, anh muốn mượn rượi giải sầu, như vậy anh có thể quên đi cô, anh không đau nữa, nhưng dù đã say tim anh vẫn đau, đầu anh vẫn là bóng dáng cô, nó không hề mờ nhạt, mà ró như đang trước mắt anh.
- Khanh Khanh, cậu nói xem, sao cô ấy lại không tin tôi. Anh nói trong cơn say.
- Chắc chị dâu có lỗi khổ riêng thôi. Khanh Khanh (anh em tốt của Thẩm Triết) an ủi người anh trai tốt của mình.
- Cô ấy không tin tôi, cô ấy hận tôi, ánh mắt ấy. Tôi đau lắm.
- Để em đưa anh về nhà, anh say rồi.
Khanh Khanh đỡ Thẩm Triết về nhà, anh cảm thấy thương cho người anh này của mình, tình cảm là thứ khó mà điều khiển được, nay người anh em của mình bị nó đập không trượt phát nào thế này, anh có chút đồng cảm, suốt dọc đường Thẩm Triết trong cơn mơ hồ gọi tên Nhan Nhan, anh rất nhớ cô, lỗi nhớ xuyên cả vào trong tiềm thức và vô thức.
Nhan Nhan vừa nấu xong bữa cơm, dù trong lòng nhiều nỗi buồn, nhưng cô vẫn tỏ vẻ mình ổn, giấu đi những nỗi buồn cô không muốn nó xảy ra.
- Mẹ, ăn cơm thôi.
- Đợi mẹ xíu.
Nhan Nhan không kể mẹ nghe những gì mình nhìn thấy, cô không muốn mẹ buồn, cũng không muốn anh trong mắt mẹ không tốt. Thấy cô hôm nay vác hành lý về, mẹ cô hỏi:
- Sao nay con vác hành lý về, hai đứa cãi nhau à?
- Không có mẹ, co muốn ở với mọi người một thời gian đó, mọi người phải vui mới đúng.
Trang Hòa biết rõ truyện của cô, cô ta cười trong đắc ý, nụ cười thâm độc từ một cô gái có vẻ ngoài chín chắn, cố ý hỏi Nhan Nhan.
- Đúng rồi, em và Thẩm Triết dạo này hai đứa vẫn tốt chứ.
- Vẫn tốt chị. Nhan Nhan che đi sự đau xót trong lòng.
- Mọi người ăn cơm đi, cơm nguội hết rồi. Nhan Nhan đánh trống lảng.
Trong căn nhà rộng lớn kia, người đàn ông có ánh mắt buồn đang xay khướt gọi tên cô, anh ngồi trên giường cô, ôm tấm ảnh anh và cô cùng chụp trên hòn đảo du lịch kia. Anh nhìn mọi thứ xung quanh, mong có thể tìm thấy hình dáng cô gọi anh xuống dùng bữa, hay hình ảnh cô hỏi anh có ăn đêm không, Cô mang đến cho anh quá nhiều sự ấm áp rồi. Sau cùng, anh lái xe trong cơn mưa, nhìn vào căn nhà đã tắt đèn đi ngủ của cô. Nhìn lên căn phòng cô, anh không biết mình đã đi bao vòng và họ ở đây bao lần, anh muốn gặp cô, muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, muốn nói với cô, không phải anh làm, nhưng anh không có bằng chứng, anh giờ tuyệt vọng trong cơn say..
Những ngày sau đó, anh cắm cúi làm việc và vẫn tiếp tục điều tra cái chết của ba cô, mỗi khi đêm đến, hình bóng anh lại hướng về cô, nhìn lên căn phòng còn ánh sáng yếu ớt cô đang xem phim, anh lại ngồi trong căn phòng của cô. Nhìn căn nhà không bóng người, cô ở đây, anh thuê giúp việc, cô cười nói với họ, làm không khí trở lên có sức sống. Giờ cô đi, căn nhà như địa ngục trần thế, nó lạnh lắm, lạnh đến thấu xương, không thể sưởi ấm cho trái tim này, không thể làm dịu đi cơn nhói trong lòng ngực.
- Cô chủ về rồi à? Thím Trương lại gần hỏi han.
- Để tôi báo cậu chủ, cậu nhớ cô lắm.
Nhan Nhan ôm lấy thím Trương, cô và thím có rất nhiều kỉ niệm, thím dạy cô nấu ăn, luôn chăm sóc tận tình cho cô.
- Cháu phải đi rồi.
- Cô chủ sao vậy, cô chủ định đi đâu. Thím Trương ân cần với cô.
- Thím phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa, đừng có mà nhớ cháu, cháu về nhà mẹ. Cô cố tỏ ra thân thiện, mạnh mẽ.
Trong căn phòng của cô, cô nhìn nó một lượt, ánh mắt lưu luyến không rời, cô lấy vali xếp từng thứ vào, những kỉ niệm của cô và anh, cô để lại như một kí ức thoáng qua. Đang họp, Thẩm Triết thấy bác quản ra bảo cô về nhà, anh hủy cuộc họp, phi xe về nhà. Xe dừng tại sân, anh bước xuống, cô đang kéo vali dừng lại, cô nhìn anh mỉm cười. Cô lướt qua anh như một cơn gió, anh nắm lấy cổ tay cô.
- Đừng đi, Nhan Nhan.
Cô hất tay anh ra, kéo vali rời đi, Lý Quỳnh đuổi theo sau. Anh cụp mắt xuống, nhìn về bóng lưng cô, tim anh đau như cắt, anh khó chịu, anh không biết mình lên làm gì để giữ cô lại. Đầu anh hoàn toàn trống không. Trong đầu anh là hình ảnh cô và anh vui vẻ bên nhau. Có lẽ, anh nhớ khoảng thời gian đó rồi, rất nhớ..
Tại quán ba, Thẩm Triết đã say khướt, anh không còn tâm tình để ý xung quanh, anh muốn mượn rượi giải sầu, như vậy anh có thể quên đi cô, anh không đau nữa, nhưng dù đã say tim anh vẫn đau, đầu anh vẫn là bóng dáng cô, nó không hề mờ nhạt, mà ró như đang trước mắt anh.
- Khanh Khanh, cậu nói xem, sao cô ấy lại không tin tôi. Anh nói trong cơn say.
- Chắc chị dâu có lỗi khổ riêng thôi. Khanh Khanh (anh em tốt của Thẩm Triết) an ủi người anh trai tốt của mình.
- Cô ấy không tin tôi, cô ấy hận tôi, ánh mắt ấy. Tôi đau lắm.
- Để em đưa anh về nhà, anh say rồi.
Khanh Khanh đỡ Thẩm Triết về nhà, anh cảm thấy thương cho người anh này của mình, tình cảm là thứ khó mà điều khiển được, nay người anh em của mình bị nó đập không trượt phát nào thế này, anh có chút đồng cảm, suốt dọc đường Thẩm Triết trong cơn mơ hồ gọi tên Nhan Nhan, anh rất nhớ cô, lỗi nhớ xuyên cả vào trong tiềm thức và vô thức.
Nhan Nhan vừa nấu xong bữa cơm, dù trong lòng nhiều nỗi buồn, nhưng cô vẫn tỏ vẻ mình ổn, giấu đi những nỗi buồn cô không muốn nó xảy ra.
- Mẹ, ăn cơm thôi.
- Đợi mẹ xíu.
Nhan Nhan không kể mẹ nghe những gì mình nhìn thấy, cô không muốn mẹ buồn, cũng không muốn anh trong mắt mẹ không tốt. Thấy cô hôm nay vác hành lý về, mẹ cô hỏi:
- Sao nay con vác hành lý về, hai đứa cãi nhau à?
- Không có mẹ, co muốn ở với mọi người một thời gian đó, mọi người phải vui mới đúng.
Trang Hòa biết rõ truyện của cô, cô ta cười trong đắc ý, nụ cười thâm độc từ một cô gái có vẻ ngoài chín chắn, cố ý hỏi Nhan Nhan.
- Đúng rồi, em và Thẩm Triết dạo này hai đứa vẫn tốt chứ.
- Vẫn tốt chị. Nhan Nhan che đi sự đau xót trong lòng.
- Mọi người ăn cơm đi, cơm nguội hết rồi. Nhan Nhan đánh trống lảng.
Trong căn nhà rộng lớn kia, người đàn ông có ánh mắt buồn đang xay khướt gọi tên cô, anh ngồi trên giường cô, ôm tấm ảnh anh và cô cùng chụp trên hòn đảo du lịch kia. Anh nhìn mọi thứ xung quanh, mong có thể tìm thấy hình dáng cô gọi anh xuống dùng bữa, hay hình ảnh cô hỏi anh có ăn đêm không, Cô mang đến cho anh quá nhiều sự ấm áp rồi. Sau cùng, anh lái xe trong cơn mưa, nhìn vào căn nhà đã tắt đèn đi ngủ của cô. Nhìn lên căn phòng cô, anh không biết mình đã đi bao vòng và họ ở đây bao lần, anh muốn gặp cô, muốn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, muốn nói với cô, không phải anh làm, nhưng anh không có bằng chứng, anh giờ tuyệt vọng trong cơn say..
Những ngày sau đó, anh cắm cúi làm việc và vẫn tiếp tục điều tra cái chết của ba cô, mỗi khi đêm đến, hình bóng anh lại hướng về cô, nhìn lên căn phòng còn ánh sáng yếu ớt cô đang xem phim, anh lại ngồi trong căn phòng của cô. Nhìn căn nhà không bóng người, cô ở đây, anh thuê giúp việc, cô cười nói với họ, làm không khí trở lên có sức sống. Giờ cô đi, căn nhà như địa ngục trần thế, nó lạnh lắm, lạnh đến thấu xương, không thể sưởi ấm cho trái tim này, không thể làm dịu đi cơn nhói trong lòng ngực.
Chỉnh sửa cuối: