Bài viết: 31 

Chương 50: Mẹ?
Cánh cửa gỗ của căn phòng cuối cùng trên tầng 4 biệt thự Nhã Nguyệt kêu két một tiếng dài rợn người khi Cố Tịch Miên tra chìa khóa bạc vào ổ và xoay nhẹ.
Khóa mở.
Một làn khí lạnh thổi ra như thể căn phòng đã bị niêm phong từ rất lâu.
Cố Tịch Miên hơi lùi lại theo phản xạ, nhưng Cao Chiêu Dương, đứng bên cạnh, đã nhanh chóng giơ điện thoại lên, bật đèn pin, chiếu vào khoảng tối thăm thẳm bên trong.
"Lâu đến nỗi bụi còn chẳng buồn bám." Cao Chiêu Dương lẩm bẩm, ánh mắt nghiêm túc hẳn.
"Có thể ông nội anh cho người lau chùi thường xuyên.. nhưng không cho ai vào." Tịch Miên bước nhẹ vào, bước chân không vang tiếng động.
Chìa khóa xoay một tiếng cách.
Không ai nói gì nữa.
Chỉ còn lại nhịp thở nặng nề.. và tiếng tim đập rất khẽ, vang lên như dội lại trong hành lang im ắng tầng bốn.
Ánh sáng mờ ảo của ánh trăng lọt qua tấm rèm voan mỏng, phủ lên căn phòng một lớp bụi mỏng như lớp sương ký ức. Căn phòng rộng, từng là nơi ngủ của một người phụ nữ, giờ đây trống trải đến lạnh lùng. Tường sơn màu ngọc trai nhạt, một góc có vết trầy nhẹ như ai đó đã vội vàng di chuyển đồ đạc ra khỏi đây.
Chiếc giường cỡ queen còn nguyên khung nhưng không có nệm, chỉ trơ lại tấm bọc lò xo phủ một tấm vải trắng.
Trên đầu giường, một tấm ảnh đặt nghiêng, hình một người phụ nữ trẻ mỉm cười ôm một đứa bé, nhưng khuôn mặt đứa bé bị xé mất một nửa, như thể ai đó cố tình hủy hoại.
Khung ảnh bằng bạc đã xỉn màu, bám đầy vân tay.
Bên cạnh đó, một chiếc tủ gỗ trắng mở toang, ngăn kéo trên cùng kẹt lại một món đồ chơi nhỏ - con lật đật bằng sứ đã sứt mẻ.
Dưới sàn, vài mảnh trang sức trẻ em lấp lánh: Một chiếc vòng tay bạc có khắc tên "Minh Lạc", một đôi bông tai hình gấu bông còn dính một chút keo dán.
Góc phòng, một chiếc hộp gỗ mở nắp đựng đầy đồ chơi trẻ con: Xe đẩy búp bê nhựa, mấy khối hình xếp loang lổ vết cắn và một con thỏ nhồi bông bị đứt chỉ, mắt đen long lanh nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Cửa sổ phòng hé mở, gió thổi nhẹ, dưới chân cửa sổ, một vệt nước khô kéo dài như có ai đó từng đứng đó rất lâu, nhìn xuống khu vườn phía dưới.
Căn phòng như đang nín thở, lưu giữ những mảnh vỡ của một câu chuyện chưa bao giờ được kể.
"Đây là mẹ em.." Cố Tịch Miên lặng người, bước lại gần tấm ảnh bạc xỉn, đầu ngón tay khẽ run khi nâng nó lên.
Cao Chiêu Dương không nói, chỉ lặng lẽ nhìn theo ánh mắt Cố Tịch Miên. Anh thấy rõ nửa khuôn mặt của người phụ nữ, dịu dàng, quen thuộc một cách kỳ lạ. Còn phần bị xé mất.. anh không cần hỏi, chỉ im lặng đứng cạnh cô.
"Sao lại là ở đây?" Giọng Cố Tịch Miên khàn nhẹ, gần như là thì thầm với chính mình: "Em tưởng mẹ chưa từng đến biệt thự này.."
"Hoặc em chỉ không được kể." Cao Chiêu Dương đáp khẽ, mắt đảo quanh căn phòng: "Đứa bé trong ảnh là em?"
Cố Tịch Miên im lặng, ánh mắt dừng lại nơi chiếc vòng bạc nhỏ dưới sàn. Cô cúi người nhặt lên, lau lớp bụi, nhìn thấy dòng chữ "Minh Lạc" được khắc thủ công.
"Không. Em tên là Tịch Miên. Minh Lạc là.." Cố Tịch Miên ngừng lại, môi mím chặt.
Cao Chiêu Dương cúi xuống, nhặt món đồ chơi hình con thỏ nhồi bông lên, đầu nó gần như rách hẳn một bên.
"Nếu đây là phòng của mẹ em.. thì tại sao lại có nhiều đồ trẻ con đến vậy? Một chiếc giường thiếu nệm, ảnh bị xé và một căn phòng bị khóa suốt bao năm?"
"Ai đó muốn che giấu." Cố Tịch Miên khẽ nói: "Muốn xóa sạch dấu vết.."
"Nhưng lại không xóa triệt để." Cao Chiêu Dương đưa món đồ chơi qua tay Cố Tịch Miên: "Giống như cố tình để lại manh mối."
"Vì biết sẽ có người quay lại." Cố Tịch Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh trăng hắt nghiêng qua rèm cửa: "Là em."
Im lặng bao trùm. Căn phòng như bị khóa trong một khoảnh khắc thời gian cũ kỹ, nơi mọi thứ đều rơi vào quên lãng, cho đến lúc được mở ra bởi chính người thừa kế thật sự.
"Minh Lạc là ai?" Cao Chiêu Dương hỏi, nhưng giọng rất nhẹ, như sợ phá vỡ cảm xúc trong Cố Tịch Miên.
Cố Tịch Miên siết chặt chiếc vòng trong tay.
"Có thể là em trai. Hoặc chị gái." Cố Tịch Miên nói: "Hoặc.. là một bí mật mà mẹ chưa kịp kể."
Cao Chiêu Dương gật đầu, không gặng hỏi nữa. Ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ, nơi vệt nước khô kéo dài đến mép, như có ai đó từng đứng nhìn xuống khu vườn, ngày này qua tháng khác.
"Có thể.." Cao Chiêu Dương khẽ nói: "Bắt đầu từ chính nơi này, em sẽ ghép lại tất cả các mảnh vỡ."
Cao Chiêu Dương dựa lưng vào khung cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên gương mặt anh, đôi mắt sâu thẳm như đang đắm mình vào một mê cung suy nghĩ.
"Vậy là.." Giọng Cao Chiêu Dương trầm xuống, mang theo chút ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ: "Mẹ em – Cố Nhạc Yên.. có liên quan đến Cao gia. Và ông nội anh?"
Cố Tịch Miên siết chặt chiếc vòng tay bạc trong lòng bàn tay, như thể nó là thứ duy nhất đang giữ cho cô khỏi vỡ ra vì hàng trăm mảnh ký ức hỗn loạn trong đầu.
"Không thể nào.." Cố Tịch Miên khẽ lắc đầu: "Mẹ em mất từ khi em còn rất nhỏ. Em chưa bao giờ nghe nói về mối liên hệ nào với Cao gia. Nhưng.."
Cố Tịch Miên nhìn quanh căn phòng từng lớp bụi, từng dấu vết, từng đồ vật đều gợi lên một cảm giác rất thật.
"Nếu mẹ từng sống ở đây.. nếu đây là phòng của mẹ, thì tại sao lại không ai nói gì?"
Cao Chiêu Dương đáp, ánh mắt không rời khỏi Cố Tịch Miên: "Chuyện này không nhỏ đâu, Tịch Miên. Nó dính tới cả gia tộc anh.. có khi là cả quyền lực và thừa kế."
"Đủ rồi.." Cố Tịch Miên xoa trán, đầu ong ong: "Em tưởng chỉ cần giải mã mấy câu thơ, rồi mở cái hộp đó ra là xong. Giờ đột nhiên mẹ em.. rồi đến" Minh Lạc ", rồi ông nội anh.."
"Rối não à?" Cao Chiêu Dương cong môi cười khẽ, cố pha chút nhẹ nhàng vào tình huống: "Chào mừng đến với thế giới của bọn anh, nơi câu hỏi luôn nhiều hơn câu trả lời."
"Em không cần chào mừng." Cố Tịch Miên nói, nhưng ngay sau đó khựng lại. Bàn tay siết chặt chiếc vòng tay thêm chút nữa.
Cố Tịch Miên hít sâu một hơi.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, rồi cùng nhìn về khung ảnh đã được đặt ngay ngắn lại trên bàn. Trong ánh trăng, nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trong ảnh dường như ánh lên một điều gì đó.. rất xa xôi.
Cố Tịch Miên khẽ cất giọng, trầm và đứt đoạn: "Mẹ em mất khi em chín tuổi.. một vụ tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng."
Cố Tịch Miên nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn trong tấm ảnh. Hồi ức mơ hồ trỗi dậy: Những mẩu ký ức rời rạc về giọng hát ru, bàn tay ấm áp và ánh mắt dịu dàng.
"Dì hai em, mẹ của Tuyết An là người đã nuôi em sau đó. Chính dì cũng nói với em như vậy.. rằng mẹ đã ra đi vì tai nạn, không có âm mưu gì cả. Chỉ là định mệnh."
Cố Tịch Miên im lặng một chút, rồi lại lẩm bẩm, gần như tự nói với mình: "Nhưng nếu mẹ từng sống ở đây, từng có phòng riêng.. từng có con và từng là một phần của.. Cao gia.. thì tại sao không ai trong nhà họ Cao nhắc đến tên mẹ em? Không ai cả."
Cao Chiêu Dương đứng cạnh, gương mặt không còn vẻ tinh nghịch thường ngày. Ánh mắt anh rắn lại, sâu hun hút: "Hoặc họ thật sự không biết.. hoặc.. họ biết, nhưng đã bị buộc phải quên."
Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, tấm rèm voan lay động nhẹ. Cả căn phòng như thở dài cùng nỗi uất nghẹn chưa được gọi tên của một thời xa xưa.
Cao Chiêu Dương suy nghĩ một hồi, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian đầy bụi quá khứ:
"Có chắc mẹ em mất vào năm em chín tuổi không?"
Cố Tịch Miên ngẩn người, mím môi như muốn phản bác, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Cao Chiêu Dương nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục:
"Em bằng tuổi Hàn Dạ. Và nó đã kể cho chúng ta nghe.. năm nó tám tuổi, nó nghịch súng của ông nội. Một người phụ nữ đã bị thương và nó bị bắt đọc kinh sám hối suốt nửa năm tại Hàn Sơn Tự – Giang Tô."
Cao Chiêu Dương bước một bước về phía trước, giọng chậm lại nhưng sắc bén như đang cắt từng tầng ký ức bị che phủ:
"Ngay một năm sau đó, cũng có một người phụ nữ bị xảy thai ở Núi Kiệt Thạch – Hà Bắc. Chính nơi đó, Cao Lăng Khiết đã từng kể cho tụi anh biết, là nơi anh ta phát hiện ra một người phụ nữ bị tai nạn, sảy thai trong tình trạng nguy kịch."
Cố Tịch Miên cảm thấy như toàn bộ máu trong người mình đột nhiên lạnh đi. Những con số thời gian tưởng chừng vô nghĩa bỗng chồng khít lên nhau, như một bảng phương trình đầy nghi vấn không lời giải.
Cố Tịch Miên run run hỏi lại, như thể không dám tin vào suy đoán đang dần hình thành trong lòng:
".. Anh đang nói.. người phụ nữ bị thương năm đó.. có thể là mẹ em?"
Khóa mở.
Một làn khí lạnh thổi ra như thể căn phòng đã bị niêm phong từ rất lâu.
Cố Tịch Miên hơi lùi lại theo phản xạ, nhưng Cao Chiêu Dương, đứng bên cạnh, đã nhanh chóng giơ điện thoại lên, bật đèn pin, chiếu vào khoảng tối thăm thẳm bên trong.
"Lâu đến nỗi bụi còn chẳng buồn bám." Cao Chiêu Dương lẩm bẩm, ánh mắt nghiêm túc hẳn.
"Có thể ông nội anh cho người lau chùi thường xuyên.. nhưng không cho ai vào." Tịch Miên bước nhẹ vào, bước chân không vang tiếng động.
Chìa khóa xoay một tiếng cách.
Không ai nói gì nữa.
Chỉ còn lại nhịp thở nặng nề.. và tiếng tim đập rất khẽ, vang lên như dội lại trong hành lang im ắng tầng bốn.
Ánh sáng mờ ảo của ánh trăng lọt qua tấm rèm voan mỏng, phủ lên căn phòng một lớp bụi mỏng như lớp sương ký ức. Căn phòng rộng, từng là nơi ngủ của một người phụ nữ, giờ đây trống trải đến lạnh lùng. Tường sơn màu ngọc trai nhạt, một góc có vết trầy nhẹ như ai đó đã vội vàng di chuyển đồ đạc ra khỏi đây.
Chiếc giường cỡ queen còn nguyên khung nhưng không có nệm, chỉ trơ lại tấm bọc lò xo phủ một tấm vải trắng.
Trên đầu giường, một tấm ảnh đặt nghiêng, hình một người phụ nữ trẻ mỉm cười ôm một đứa bé, nhưng khuôn mặt đứa bé bị xé mất một nửa, như thể ai đó cố tình hủy hoại.
Khung ảnh bằng bạc đã xỉn màu, bám đầy vân tay.
Bên cạnh đó, một chiếc tủ gỗ trắng mở toang, ngăn kéo trên cùng kẹt lại một món đồ chơi nhỏ - con lật đật bằng sứ đã sứt mẻ.
Dưới sàn, vài mảnh trang sức trẻ em lấp lánh: Một chiếc vòng tay bạc có khắc tên "Minh Lạc", một đôi bông tai hình gấu bông còn dính một chút keo dán.
Góc phòng, một chiếc hộp gỗ mở nắp đựng đầy đồ chơi trẻ con: Xe đẩy búp bê nhựa, mấy khối hình xếp loang lổ vết cắn và một con thỏ nhồi bông bị đứt chỉ, mắt đen long lanh nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Cửa sổ phòng hé mở, gió thổi nhẹ, dưới chân cửa sổ, một vệt nước khô kéo dài như có ai đó từng đứng đó rất lâu, nhìn xuống khu vườn phía dưới.
Căn phòng như đang nín thở, lưu giữ những mảnh vỡ của một câu chuyện chưa bao giờ được kể.
"Đây là mẹ em.." Cố Tịch Miên lặng người, bước lại gần tấm ảnh bạc xỉn, đầu ngón tay khẽ run khi nâng nó lên.
Cao Chiêu Dương không nói, chỉ lặng lẽ nhìn theo ánh mắt Cố Tịch Miên. Anh thấy rõ nửa khuôn mặt của người phụ nữ, dịu dàng, quen thuộc một cách kỳ lạ. Còn phần bị xé mất.. anh không cần hỏi, chỉ im lặng đứng cạnh cô.
"Sao lại là ở đây?" Giọng Cố Tịch Miên khàn nhẹ, gần như là thì thầm với chính mình: "Em tưởng mẹ chưa từng đến biệt thự này.."
"Hoặc em chỉ không được kể." Cao Chiêu Dương đáp khẽ, mắt đảo quanh căn phòng: "Đứa bé trong ảnh là em?"
Cố Tịch Miên im lặng, ánh mắt dừng lại nơi chiếc vòng bạc nhỏ dưới sàn. Cô cúi người nhặt lên, lau lớp bụi, nhìn thấy dòng chữ "Minh Lạc" được khắc thủ công.
"Không. Em tên là Tịch Miên. Minh Lạc là.." Cố Tịch Miên ngừng lại, môi mím chặt.
Cao Chiêu Dương cúi xuống, nhặt món đồ chơi hình con thỏ nhồi bông lên, đầu nó gần như rách hẳn một bên.
"Nếu đây là phòng của mẹ em.. thì tại sao lại có nhiều đồ trẻ con đến vậy? Một chiếc giường thiếu nệm, ảnh bị xé và một căn phòng bị khóa suốt bao năm?"
"Ai đó muốn che giấu." Cố Tịch Miên khẽ nói: "Muốn xóa sạch dấu vết.."
"Nhưng lại không xóa triệt để." Cao Chiêu Dương đưa món đồ chơi qua tay Cố Tịch Miên: "Giống như cố tình để lại manh mối."
"Vì biết sẽ có người quay lại." Cố Tịch Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh trăng hắt nghiêng qua rèm cửa: "Là em."
Im lặng bao trùm. Căn phòng như bị khóa trong một khoảnh khắc thời gian cũ kỹ, nơi mọi thứ đều rơi vào quên lãng, cho đến lúc được mở ra bởi chính người thừa kế thật sự.
"Minh Lạc là ai?" Cao Chiêu Dương hỏi, nhưng giọng rất nhẹ, như sợ phá vỡ cảm xúc trong Cố Tịch Miên.
Cố Tịch Miên siết chặt chiếc vòng trong tay.
"Có thể là em trai. Hoặc chị gái." Cố Tịch Miên nói: "Hoặc.. là một bí mật mà mẹ chưa kịp kể."
Cao Chiêu Dương gật đầu, không gặng hỏi nữa. Ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ, nơi vệt nước khô kéo dài đến mép, như có ai đó từng đứng nhìn xuống khu vườn, ngày này qua tháng khác.
"Có thể.." Cao Chiêu Dương khẽ nói: "Bắt đầu từ chính nơi này, em sẽ ghép lại tất cả các mảnh vỡ."
Cao Chiêu Dương dựa lưng vào khung cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên gương mặt anh, đôi mắt sâu thẳm như đang đắm mình vào một mê cung suy nghĩ.
"Vậy là.." Giọng Cao Chiêu Dương trầm xuống, mang theo chút ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ: "Mẹ em – Cố Nhạc Yên.. có liên quan đến Cao gia. Và ông nội anh?"
Cố Tịch Miên siết chặt chiếc vòng tay bạc trong lòng bàn tay, như thể nó là thứ duy nhất đang giữ cho cô khỏi vỡ ra vì hàng trăm mảnh ký ức hỗn loạn trong đầu.
"Không thể nào.." Cố Tịch Miên khẽ lắc đầu: "Mẹ em mất từ khi em còn rất nhỏ. Em chưa bao giờ nghe nói về mối liên hệ nào với Cao gia. Nhưng.."
Cố Tịch Miên nhìn quanh căn phòng từng lớp bụi, từng dấu vết, từng đồ vật đều gợi lên một cảm giác rất thật.
"Nếu mẹ từng sống ở đây.. nếu đây là phòng của mẹ, thì tại sao lại không ai nói gì?"
Cao Chiêu Dương đáp, ánh mắt không rời khỏi Cố Tịch Miên: "Chuyện này không nhỏ đâu, Tịch Miên. Nó dính tới cả gia tộc anh.. có khi là cả quyền lực và thừa kế."
"Đủ rồi.." Cố Tịch Miên xoa trán, đầu ong ong: "Em tưởng chỉ cần giải mã mấy câu thơ, rồi mở cái hộp đó ra là xong. Giờ đột nhiên mẹ em.. rồi đến" Minh Lạc ", rồi ông nội anh.."
"Rối não à?" Cao Chiêu Dương cong môi cười khẽ, cố pha chút nhẹ nhàng vào tình huống: "Chào mừng đến với thế giới của bọn anh, nơi câu hỏi luôn nhiều hơn câu trả lời."
"Em không cần chào mừng." Cố Tịch Miên nói, nhưng ngay sau đó khựng lại. Bàn tay siết chặt chiếc vòng tay thêm chút nữa.
Cố Tịch Miên hít sâu một hơi.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, rồi cùng nhìn về khung ảnh đã được đặt ngay ngắn lại trên bàn. Trong ánh trăng, nụ cười dịu dàng của người phụ nữ trong ảnh dường như ánh lên một điều gì đó.. rất xa xôi.
Cố Tịch Miên khẽ cất giọng, trầm và đứt đoạn: "Mẹ em mất khi em chín tuổi.. một vụ tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng."
Cố Tịch Miên nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn trong tấm ảnh. Hồi ức mơ hồ trỗi dậy: Những mẩu ký ức rời rạc về giọng hát ru, bàn tay ấm áp và ánh mắt dịu dàng.
"Dì hai em, mẹ của Tuyết An là người đã nuôi em sau đó. Chính dì cũng nói với em như vậy.. rằng mẹ đã ra đi vì tai nạn, không có âm mưu gì cả. Chỉ là định mệnh."
Cố Tịch Miên im lặng một chút, rồi lại lẩm bẩm, gần như tự nói với mình: "Nhưng nếu mẹ từng sống ở đây, từng có phòng riêng.. từng có con và từng là một phần của.. Cao gia.. thì tại sao không ai trong nhà họ Cao nhắc đến tên mẹ em? Không ai cả."
Cao Chiêu Dương đứng cạnh, gương mặt không còn vẻ tinh nghịch thường ngày. Ánh mắt anh rắn lại, sâu hun hút: "Hoặc họ thật sự không biết.. hoặc.. họ biết, nhưng đã bị buộc phải quên."
Gió ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, tấm rèm voan lay động nhẹ. Cả căn phòng như thở dài cùng nỗi uất nghẹn chưa được gọi tên của một thời xa xưa.
Cao Chiêu Dương suy nghĩ một hồi, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian đầy bụi quá khứ:
"Có chắc mẹ em mất vào năm em chín tuổi không?"
Cố Tịch Miên ngẩn người, mím môi như muốn phản bác, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Cao Chiêu Dương nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục:
"Em bằng tuổi Hàn Dạ. Và nó đã kể cho chúng ta nghe.. năm nó tám tuổi, nó nghịch súng của ông nội. Một người phụ nữ đã bị thương và nó bị bắt đọc kinh sám hối suốt nửa năm tại Hàn Sơn Tự – Giang Tô."
Cao Chiêu Dương bước một bước về phía trước, giọng chậm lại nhưng sắc bén như đang cắt từng tầng ký ức bị che phủ:
"Ngay một năm sau đó, cũng có một người phụ nữ bị xảy thai ở Núi Kiệt Thạch – Hà Bắc. Chính nơi đó, Cao Lăng Khiết đã từng kể cho tụi anh biết, là nơi anh ta phát hiện ra một người phụ nữ bị tai nạn, sảy thai trong tình trạng nguy kịch."
Cố Tịch Miên cảm thấy như toàn bộ máu trong người mình đột nhiên lạnh đi. Những con số thời gian tưởng chừng vô nghĩa bỗng chồng khít lên nhau, như một bảng phương trình đầy nghi vấn không lời giải.
Cố Tịch Miên run run hỏi lại, như thể không dám tin vào suy đoán đang dần hình thành trong lòng:
".. Anh đang nói.. người phụ nữ bị thương năm đó.. có thể là mẹ em?"