Bài viết: 31 

Chương 40: Ngủ chung
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Biệt thự Cao gia, phòng ngủ của Cố Tịch Miên.[/COLOR]
Căn phòng được thiết kế theo tông trắng - xám nhạt, tinh tế mà lạnh lẽo, đúng chuẩn phong cách của biệt thự nhà họ Cao. Nhưng lúc này, không khí ấy đang dần thay đổi.. bởi sự xuất hiện của một cô gái nhỏ nhắn, ánh mắt kiên cường đang bận rộn sắp xếp lại "vùng lãnh thổ" riêng của mình.
Tịch Miên vừa lôi chiếc tủ lạnh mini trắng kem mới tinh ra khỏi hộp, vừa lầm bầm:
"Nhà to cũng tốt, nhưng đi lấy nước mà như đi xuyên bản đồ địa hình thì thôi, chịu."
Sau một hồi loay hoay, Cố Tịch Miên cũng tự cắm được điện, tủ lạnh bật sáng lên với âm thanh "tách" nhẹ, mát lạnh lan ra khiến cô thở phào.
Cố Tịch Miên bắt đầu sắp xếp từng món mình vừa mua về từ trung tâm thương mại:
Trái cây tươi: Nho đen, kiwi, dâu tây.. được xếp ngay ngắn vào khay.
Kem hộp và hai cây kem dưa gang: Đưa vào ngăn đá.
Bốn chai trà sữa vị đường đen, ô long, matcha và dâu: Lấp đầy ngăn chính.
Thêm vài hộp bánh lạnh và một túi đá viên nhỏ.
Sau khi đóng cửa tủ lạnh lại, Tịch Miên chống hông, đứng nhìn một lượt. Ánh mắt cô mang theo vẻ thỏa mãn:
"Xong. Giờ thì dù cả cái biệt thự này có mất điện, mình vẫn sống sót ít nhất ba ngày."
Cố Tịch Miên nhảy lên giường, quăng mình xuống đám gối mềm. Nhìn trần nhà, cô khẽ bật cười:
"Biệt thự rộng quá cũng phiền.. hành lang thì dài, phòng thì nhiều, đã thế còn có cả đường bí mật như truyện trinh thám. Mình chỉ muốn uống trà sữa thôi mà.."
Ngoài cửa sổ, gió đêm xào xạc thổi qua tán cây trong khu vườn sau. Ánh đèn vàng dịu trong phòng phản chiếu lên sàn gỗ bóng loáng. Cố Tịch Miên vừa sắp xếp xong đống đồ ăn vặt nằm vật xuống giường, chưa được năm phút.
Lạch cạch..
Âm thanh nhỏ vang lên từ phía bức tường gần đầu giường, âm u và khó chịu như thể có thứ gì đó đang cọ xát bên trong tường đá.
Tịch Miên khẽ nhíu mày. Cô ngồi dậy, tóc dài buông rũ một bên vai. Ánh mắt lạnh như băng lướt về phía tường.
Cố Tịch Miên không hoảng hốt. Thay vào đó, là sự quen thuộc đến mức bất mãn:
"Lại nữa.."
Cố Tịch Miên bước xuống giường, chân trần khẽ chạm sàn. Không vội, cô áp tay lên một mảng tường hơi gồ ra rất kín đáo, nhưng không qua được mắt của một người quan sát nhạy bén như Tịch Miên.
Cạch.
Một tiếng khẽ vang lên khi Cố Tịch Miên ấn vào điểm ngầm. Phía sau lớp tường liền hé mở một khe nhỏ. Và từ trong đó như thể đã quen đường quen lối, Cao Chiêu Dương thảnh thơi bước ra, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười ngông nghênh vẫn luôn hiện hữu trên khóe môi.
"Anh biết em nhớ anh nên mới để lối này mở."
Tịch Miên khoanh tay, liếc nhìn Cao Chiêu Dương như nhìn một tên rỗi hơi: "Anh đục đường ngầm xuyên phòng con gái giữa đêm rồi nói như đúng rồi ấy."
Cao Chiêu Dương nhún vai, tì tay vào bức tường vừa mở ra, mắt nhìn Cố Tịch Miên từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá thành quả mua sắm:
"Ừm.. tủ lạnh mới. Trà sữa vị dâu, em vẫn còn thích mấy thứ ngọt ngọt dễ dụ hả?"
Tịch Miên liếc mắt: "Ra đây để ăn ké đúng không?"
Cố Tịch Miên đang mặc một chiếc đầm ngủ màu xanh nhạt, dài đến gối, vải mềm ôm lấy thân hình mảnh mai. Tóc đen óng mượt buộc lỏng, vài sợi xõa ra lòa xòa trước trán. Vẻ mặt kiêu kỳ ngày thường đã phai nhạt, thay vào đó là đôi mắt tím to tròn lim dim vì buồn ngủ.
Cố Tịch Miên ngáp khẽ, rồi mệt mỏi ngồi xuống mép giường. Cả ngày hôm nay đã quá dài mua sắm, sắp xếp, rồi suy đoán mấy câu thơ vô nghĩa của ông nội.. Cơ thể cô như bị rút hết năng lượng.
Cao Chiêu Dương vẫn đứng tựa vào bức tường bí mật chưa kịp đóng, nheo mắt nhìn Cố Tịch Miên như thể bắt gặp một sinh vật nhỏ đáng yêu vừa xù lông:
"Không ngờ em có lúc cũng yếu đuối vậy đó, Cố Tịch Miên."
"Còn anh thì lúc nào cũng rảnh.." Cố Tịch Miên lầm bầm.
Chiêu Dương cười thành tiếng, rồi bất ngờ nói, giọng nhẹ nhàng: "Thôi để anh kể chuyện cho em nghe, cho dễ ngủ."
Tịch Miên không nói gì, chỉ liếc một cái, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Một cậu bé có 25 cây bút, cậu ấy cho bạn 5 cây, rồi lại nhận thêm 3 cây từ người khác. Sau đó, cậu ta muốn chia đều số bút còn lại cho 7 người, nhưng lại không chia được vì dư 1 cây. Em đoán xem lúc đầu cậu ta có bao nhiêu cây?"
Tịch Miên im lặng ba giây: ".. Anh đang kể chuyện cổ tích kiểu mới à?"
Chiêu Dương cười càng to hơn, ngồi bệt xuống sàn cạnh giường, chống cằm nhìn Cố Tịch Miên:
"Đây là chuyện giải trí toán học đó, thông minh như em chắc thích."
Cố Tịch Miên nhắm mắt, lười mở ra, giọng khô khốc: "Chuyện cổ tích của anh làm người ta muốn ngủ thật.. ngủ vì chán."
"Vậy ngủ đi, anh kể tiếp. Còn một chuyện về một người bán dưa hấu và hệ phương trình ba ẩn."
"Cao Chiêu Dương."
"Ừ?"
"Ra khỏi phòng em trước khi em gạch tên anh ra khỏi hộ khẩu Cao gia."
Chiêu Dương bật cười, không sợ hãi gì, chỉ đứng dậy phủi quần: "Được rồi, được rồi.. nhưng đừng trách nếu mai thấy trong tủ lạnh có thêm đề thi toán quốc tế."
Cao Chiêu Dương đang định quay lưng rời đi, thì bất ngờ cảm thấy một lực nhẹ níu lại nơi vạt áo.
Cao Chiêu Dương cúi đầu.
Cố Tịch Miên luôn mạnh mẽ, lạnh lùng, cứng cỏi đến mức khiến người khác phải dè chừng nhưng lúc này đang cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn siết lấy vạt áo sơ mi trắng của Cao Chiêu Dương, hơi mím môi, đôi mắt vẫn chưa mở ra.
Cố Tịch Miên chẳng nói gì.
Nhưng ánh đèn mờ trong phòng khiến dáng vẻ đó trở nên mơ hồ như một cảnh trong giấc mộng: Mệt mỏi, buông lơi.. và thật sự yếu lòng.
Cố Tịch Miên cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Chỉ là.. không muốn Cao Chiêu Dương đi, đột nhiên thế thôi.
Không phải vì muốn nghe tiếp chuyện toán học. Cũng không hẳn là Cố Tịch Miên cần Cao Chiêu Dương. Nhưng vào lúc này, giữa đêm, trong căn phòng yên tĩnh quá mức, giọng nói của anh, nụ cười cợt nhả ấy, lại khiến người ta thấy đỡ trống vắng hơn một chút.
Cao Chiêu Dương khựng lại chỉ trong thoáng chốc, rồi môi cong lên thành một nụ cười thú vị: "Ồ? Em quyến luyến anh rồi à?"
Cố Tịch Miên chẳng buồn mở mắt, chỉ khẽ thở ra một tiếng, tay vẫn chưa buông.
Cao Chiêu Dương bật cười khẽ, lần này không cợt nhả nữa. Anh ngồi xuống cạnh Cố Tịch Miên trên giường. Lưng tựa nhẹ vào đầu giường.
"Muốn nghe tiếp thật à? Không sợ anh kể chuyện về.. định lý Fermat chưa có lời giải à?"
Cố Tịch Miên vẫn không trả lời. Nhưng hơi thở cô đã đều hơn một chút, ánh mắt lặng yên dưới hàng mi dài không còn vẻ đề phòng như mọi khi.
Cao Chiêu Dương nghiêng đầu liếc Cố Tịch Miên, rồi nhẹ giọng, lần này thật sự kể, không đùa:
"Có một người tên Andrew Wiles, ông ta dành hơn 7 năm trời để chứng minh một định lý mà nhân loại theo đuổi suốt 350 năm. Không ai nghĩ ông ta làm được.. đến một ngày, ông xuất hiện, gầy gò, ít nói, và đặt lên bàn bản chứng minh khiến cả thế giới ngỡ ngàng."
Cao Chiêu Dương dừng một chút, ánh mắt mờ xa:
"Anh nghĩ, có đôi khi.. một người sống chỉ để chứng minh một điều không ai tin."
Tịch Miên mở mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn sang. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai không ai cười nữa.
Cô khẽ hỏi: "Và anh là người muốn chứng minh điều gì?"
Cao Chiêu Dương quay sang đối diện với ánh mắt cô, giọng trầm hơn mọi khi, nhưng vẫn giữ vẻ phong lưu: "Anh muốn chứng minh.. rằng một người như em cũng sẽ có lúc cần một người như anh."
Tim Tịch Miên khẽ chấn động.
Bên ngoài cửa sổ, trăng đêm tròn và sáng, hắt bóng hai người lên vách tường đá của phòng ngủ.
Đêm càng lúc càng sâu, tiếng gió rì rào bên ngoài khung cửa sổ dần chìm vào im lặng. Ánh trăng lặng lẽ rọi qua rèm, phủ lên tấm thảm nhung dưới chân một lớp ánh sáng bạc mờ.
Cuộc trò chuyện không biết đã kéo dài bao lâu. Ban đầu là về những nhà toán học, sau là chuyện khoa học kỳ quặc nào đó, rồi lại lạc sang chủ đề các loại trái cây mà Tịch Miên thích, những lần Chiêu Dương trốn học bị bắt, rồi.. cả những ký ức vụn vặt cô chưa từng kể cho ai.
Cố Tịch Miên không nhận ra mình đã bắt đầu cười nhiều hơn, thả lỏng hơn đến mức quên mất đây là biệt thự nhà họ Cao, là nơi mình luôn phải dè chừng, là nơi chẳng ai bình thường.
Cố Tịch Miên chỉ nhớ được một câu cuối cùng mình nói: "Anh đúng là rảnh quá mức cần thiết.."
Cao Chiêu Dương chỉ cười nhìn cô, ánh mắt khiêu khích hơn mọi lần nhưng chẳng còn chút bông đùa.
Khi im lặng kéo đến lần nữa, Cao Chiêu Dương cúi xuống một chút, định châm chọc gì đó nữa.. thì phát hiện vai mình đã nặng hơn.
Cố Tịch Miên.. đã ngủ.
Cô gục đầu vào vai Cao Chiêu Dương, thở nhẹ nhàng. Tóc xõa rủ trước trán, gò má hơi ửng đỏ vì mệt. Đôi mi dài khẽ run mỗi lần cô hít thở, còn đôi môi khẽ mím lại như thể vẫn cố giữ chút kiêu hãnh trong cả giấc ngủ.
Cao Chiêu Dương hơi khựng lại.
Cao Chiêu Dương ngồi bất động vài giây, sợ mình làm Cố Tịch Miên tỉnh. Rồi nhẹ nhàng xoay người, để cô tựa thoải mái hơn vào ngực mình. Tay đưa lên, rất khẽ, gạt vài sợi tóc rối khỏi mặt cô.
Ánh mắt Cao Chiêu Dương lúc này hoàn toàn khác, không còn là kẻ phong lưu, cợt nhả quen thuộc.
Chỉ là một chàng trai.. nhìn cô gái ấy ngủ say, với một cảm xúc gì đó đang lớn dần mà chính Cao Chiêu Dương cũng không muốn gọi tên.
"Ngủ đi, cô nhóc đáng yêu." Cao Chiêu Dương thì thầm, gần như không có tiếng.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều và ánh trăng ngoài khung cửa lặng lẽ tràn vào.
Căn phòng được thiết kế theo tông trắng - xám nhạt, tinh tế mà lạnh lẽo, đúng chuẩn phong cách của biệt thự nhà họ Cao. Nhưng lúc này, không khí ấy đang dần thay đổi.. bởi sự xuất hiện của một cô gái nhỏ nhắn, ánh mắt kiên cường đang bận rộn sắp xếp lại "vùng lãnh thổ" riêng của mình.
Tịch Miên vừa lôi chiếc tủ lạnh mini trắng kem mới tinh ra khỏi hộp, vừa lầm bầm:
"Nhà to cũng tốt, nhưng đi lấy nước mà như đi xuyên bản đồ địa hình thì thôi, chịu."
Sau một hồi loay hoay, Cố Tịch Miên cũng tự cắm được điện, tủ lạnh bật sáng lên với âm thanh "tách" nhẹ, mát lạnh lan ra khiến cô thở phào.
Cố Tịch Miên bắt đầu sắp xếp từng món mình vừa mua về từ trung tâm thương mại:
Trái cây tươi: Nho đen, kiwi, dâu tây.. được xếp ngay ngắn vào khay.
Kem hộp và hai cây kem dưa gang: Đưa vào ngăn đá.
Bốn chai trà sữa vị đường đen, ô long, matcha và dâu: Lấp đầy ngăn chính.
Thêm vài hộp bánh lạnh và một túi đá viên nhỏ.
Sau khi đóng cửa tủ lạnh lại, Tịch Miên chống hông, đứng nhìn một lượt. Ánh mắt cô mang theo vẻ thỏa mãn:
"Xong. Giờ thì dù cả cái biệt thự này có mất điện, mình vẫn sống sót ít nhất ba ngày."
Cố Tịch Miên nhảy lên giường, quăng mình xuống đám gối mềm. Nhìn trần nhà, cô khẽ bật cười:
"Biệt thự rộng quá cũng phiền.. hành lang thì dài, phòng thì nhiều, đã thế còn có cả đường bí mật như truyện trinh thám. Mình chỉ muốn uống trà sữa thôi mà.."
Ngoài cửa sổ, gió đêm xào xạc thổi qua tán cây trong khu vườn sau. Ánh đèn vàng dịu trong phòng phản chiếu lên sàn gỗ bóng loáng. Cố Tịch Miên vừa sắp xếp xong đống đồ ăn vặt nằm vật xuống giường, chưa được năm phút.
Lạch cạch..
Âm thanh nhỏ vang lên từ phía bức tường gần đầu giường, âm u và khó chịu như thể có thứ gì đó đang cọ xát bên trong tường đá.
Tịch Miên khẽ nhíu mày. Cô ngồi dậy, tóc dài buông rũ một bên vai. Ánh mắt lạnh như băng lướt về phía tường.
Cố Tịch Miên không hoảng hốt. Thay vào đó, là sự quen thuộc đến mức bất mãn:
"Lại nữa.."
Cố Tịch Miên bước xuống giường, chân trần khẽ chạm sàn. Không vội, cô áp tay lên một mảng tường hơi gồ ra rất kín đáo, nhưng không qua được mắt của một người quan sát nhạy bén như Tịch Miên.
Cạch.
Một tiếng khẽ vang lên khi Cố Tịch Miên ấn vào điểm ngầm. Phía sau lớp tường liền hé mở một khe nhỏ. Và từ trong đó như thể đã quen đường quen lối, Cao Chiêu Dương thảnh thơi bước ra, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười ngông nghênh vẫn luôn hiện hữu trên khóe môi.
"Anh biết em nhớ anh nên mới để lối này mở."
Tịch Miên khoanh tay, liếc nhìn Cao Chiêu Dương như nhìn một tên rỗi hơi: "Anh đục đường ngầm xuyên phòng con gái giữa đêm rồi nói như đúng rồi ấy."
Cao Chiêu Dương nhún vai, tì tay vào bức tường vừa mở ra, mắt nhìn Cố Tịch Miên từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá thành quả mua sắm:
"Ừm.. tủ lạnh mới. Trà sữa vị dâu, em vẫn còn thích mấy thứ ngọt ngọt dễ dụ hả?"
Tịch Miên liếc mắt: "Ra đây để ăn ké đúng không?"
Cố Tịch Miên đang mặc một chiếc đầm ngủ màu xanh nhạt, dài đến gối, vải mềm ôm lấy thân hình mảnh mai. Tóc đen óng mượt buộc lỏng, vài sợi xõa ra lòa xòa trước trán. Vẻ mặt kiêu kỳ ngày thường đã phai nhạt, thay vào đó là đôi mắt tím to tròn lim dim vì buồn ngủ.
Cố Tịch Miên ngáp khẽ, rồi mệt mỏi ngồi xuống mép giường. Cả ngày hôm nay đã quá dài mua sắm, sắp xếp, rồi suy đoán mấy câu thơ vô nghĩa của ông nội.. Cơ thể cô như bị rút hết năng lượng.
Cao Chiêu Dương vẫn đứng tựa vào bức tường bí mật chưa kịp đóng, nheo mắt nhìn Cố Tịch Miên như thể bắt gặp một sinh vật nhỏ đáng yêu vừa xù lông:
"Không ngờ em có lúc cũng yếu đuối vậy đó, Cố Tịch Miên."
"Còn anh thì lúc nào cũng rảnh.." Cố Tịch Miên lầm bầm.
Chiêu Dương cười thành tiếng, rồi bất ngờ nói, giọng nhẹ nhàng: "Thôi để anh kể chuyện cho em nghe, cho dễ ngủ."
Tịch Miên không nói gì, chỉ liếc một cái, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Một cậu bé có 25 cây bút, cậu ấy cho bạn 5 cây, rồi lại nhận thêm 3 cây từ người khác. Sau đó, cậu ta muốn chia đều số bút còn lại cho 7 người, nhưng lại không chia được vì dư 1 cây. Em đoán xem lúc đầu cậu ta có bao nhiêu cây?"
Tịch Miên im lặng ba giây: ".. Anh đang kể chuyện cổ tích kiểu mới à?"
Chiêu Dương cười càng to hơn, ngồi bệt xuống sàn cạnh giường, chống cằm nhìn Cố Tịch Miên:
"Đây là chuyện giải trí toán học đó, thông minh như em chắc thích."
Cố Tịch Miên nhắm mắt, lười mở ra, giọng khô khốc: "Chuyện cổ tích của anh làm người ta muốn ngủ thật.. ngủ vì chán."
"Vậy ngủ đi, anh kể tiếp. Còn một chuyện về một người bán dưa hấu và hệ phương trình ba ẩn."
"Cao Chiêu Dương."
"Ừ?"
"Ra khỏi phòng em trước khi em gạch tên anh ra khỏi hộ khẩu Cao gia."
Chiêu Dương bật cười, không sợ hãi gì, chỉ đứng dậy phủi quần: "Được rồi, được rồi.. nhưng đừng trách nếu mai thấy trong tủ lạnh có thêm đề thi toán quốc tế."
Cao Chiêu Dương đang định quay lưng rời đi, thì bất ngờ cảm thấy một lực nhẹ níu lại nơi vạt áo.
Cao Chiêu Dương cúi đầu.
Cố Tịch Miên luôn mạnh mẽ, lạnh lùng, cứng cỏi đến mức khiến người khác phải dè chừng nhưng lúc này đang cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn siết lấy vạt áo sơ mi trắng của Cao Chiêu Dương, hơi mím môi, đôi mắt vẫn chưa mở ra.
Cố Tịch Miên chẳng nói gì.
Nhưng ánh đèn mờ trong phòng khiến dáng vẻ đó trở nên mơ hồ như một cảnh trong giấc mộng: Mệt mỏi, buông lơi.. và thật sự yếu lòng.
Cố Tịch Miên cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Chỉ là.. không muốn Cao Chiêu Dương đi, đột nhiên thế thôi.
Không phải vì muốn nghe tiếp chuyện toán học. Cũng không hẳn là Cố Tịch Miên cần Cao Chiêu Dương. Nhưng vào lúc này, giữa đêm, trong căn phòng yên tĩnh quá mức, giọng nói của anh, nụ cười cợt nhả ấy, lại khiến người ta thấy đỡ trống vắng hơn một chút.
Cao Chiêu Dương khựng lại chỉ trong thoáng chốc, rồi môi cong lên thành một nụ cười thú vị: "Ồ? Em quyến luyến anh rồi à?"
Cố Tịch Miên chẳng buồn mở mắt, chỉ khẽ thở ra một tiếng, tay vẫn chưa buông.
Cao Chiêu Dương bật cười khẽ, lần này không cợt nhả nữa. Anh ngồi xuống cạnh Cố Tịch Miên trên giường. Lưng tựa nhẹ vào đầu giường.
"Muốn nghe tiếp thật à? Không sợ anh kể chuyện về.. định lý Fermat chưa có lời giải à?"
Cố Tịch Miên vẫn không trả lời. Nhưng hơi thở cô đã đều hơn một chút, ánh mắt lặng yên dưới hàng mi dài không còn vẻ đề phòng như mọi khi.
Cao Chiêu Dương nghiêng đầu liếc Cố Tịch Miên, rồi nhẹ giọng, lần này thật sự kể, không đùa:
"Có một người tên Andrew Wiles, ông ta dành hơn 7 năm trời để chứng minh một định lý mà nhân loại theo đuổi suốt 350 năm. Không ai nghĩ ông ta làm được.. đến một ngày, ông xuất hiện, gầy gò, ít nói, và đặt lên bàn bản chứng minh khiến cả thế giới ngỡ ngàng."
Cao Chiêu Dương dừng một chút, ánh mắt mờ xa:
"Anh nghĩ, có đôi khi.. một người sống chỉ để chứng minh một điều không ai tin."
Tịch Miên mở mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn sang. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai không ai cười nữa.
Cô khẽ hỏi: "Và anh là người muốn chứng minh điều gì?"
Cao Chiêu Dương quay sang đối diện với ánh mắt cô, giọng trầm hơn mọi khi, nhưng vẫn giữ vẻ phong lưu: "Anh muốn chứng minh.. rằng một người như em cũng sẽ có lúc cần một người như anh."
Tim Tịch Miên khẽ chấn động.
Bên ngoài cửa sổ, trăng đêm tròn và sáng, hắt bóng hai người lên vách tường đá của phòng ngủ.
Đêm càng lúc càng sâu, tiếng gió rì rào bên ngoài khung cửa sổ dần chìm vào im lặng. Ánh trăng lặng lẽ rọi qua rèm, phủ lên tấm thảm nhung dưới chân một lớp ánh sáng bạc mờ.
Cuộc trò chuyện không biết đã kéo dài bao lâu. Ban đầu là về những nhà toán học, sau là chuyện khoa học kỳ quặc nào đó, rồi lại lạc sang chủ đề các loại trái cây mà Tịch Miên thích, những lần Chiêu Dương trốn học bị bắt, rồi.. cả những ký ức vụn vặt cô chưa từng kể cho ai.
Cố Tịch Miên không nhận ra mình đã bắt đầu cười nhiều hơn, thả lỏng hơn đến mức quên mất đây là biệt thự nhà họ Cao, là nơi mình luôn phải dè chừng, là nơi chẳng ai bình thường.
Cố Tịch Miên chỉ nhớ được một câu cuối cùng mình nói: "Anh đúng là rảnh quá mức cần thiết.."
Cao Chiêu Dương chỉ cười nhìn cô, ánh mắt khiêu khích hơn mọi lần nhưng chẳng còn chút bông đùa.
Khi im lặng kéo đến lần nữa, Cao Chiêu Dương cúi xuống một chút, định châm chọc gì đó nữa.. thì phát hiện vai mình đã nặng hơn.
Cố Tịch Miên.. đã ngủ.
Cô gục đầu vào vai Cao Chiêu Dương, thở nhẹ nhàng. Tóc xõa rủ trước trán, gò má hơi ửng đỏ vì mệt. Đôi mi dài khẽ run mỗi lần cô hít thở, còn đôi môi khẽ mím lại như thể vẫn cố giữ chút kiêu hãnh trong cả giấc ngủ.
Cao Chiêu Dương hơi khựng lại.
Cao Chiêu Dương ngồi bất động vài giây, sợ mình làm Cố Tịch Miên tỉnh. Rồi nhẹ nhàng xoay người, để cô tựa thoải mái hơn vào ngực mình. Tay đưa lên, rất khẽ, gạt vài sợi tóc rối khỏi mặt cô.
Ánh mắt Cao Chiêu Dương lúc này hoàn toàn khác, không còn là kẻ phong lưu, cợt nhả quen thuộc.
Chỉ là một chàng trai.. nhìn cô gái ấy ngủ say, với một cảm xúc gì đó đang lớn dần mà chính Cao Chiêu Dương cũng không muốn gọi tên.
"Ngủ đi, cô nhóc đáng yêu." Cao Chiêu Dương thì thầm, gần như không có tiếng.
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều và ánh trăng ngoài khung cửa lặng lẽ tràn vào.
Chỉnh sửa cuối: