Chương 10: Nhất kiến chung tình một cô gái (4)
"Xin chào, Cẩm tiên sinh."
Cẩm Dương cau mày, đáy mắt trầm xuống.. Cẩm tiên sinh? Xưng hô xa lạ đến vậy sao? Đầu tiên Cẩm Dương nhìn tay của Lâm Thâm Thâm, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt của anh thâm thúy, ánh mắt lóe lên sự cao thâm khó đoán.
Lâm Thâm Thâm bị nhìn đến mức run sợ trong lòng, cô vô thức muốn thu tay về. Nhưng ngay lúc đó Cẩm Dương đột nhiên quay người, vươn tay phải nắm lấy tay của cô. Lâm Thâm Thâm cười nhạt nắm lại một chút, tỏ ra rất lễ phép.
Nhưng hành động lễ phép đó lại khiến Cẩm Dương không vui, sao cô ấy lại có thể bình tĩnh đến như vậy, giống như chỉ coi hắn là một người xa lạ mới gặp lần đầu. Như vậy những đêm khuya triền miên đối với cô ấy là cái gì?
Bàn tay của Cẩm Dương lớn hơn nhiều so với tay của Lâm Thâm Thâm. Cho nên khi hai người bắt tay nhau, tay cô như bị tay anh bọc lấy, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Lâm Thâm Thâm chỉ nắm một chút sau đó muốn rút tay về. Nhưng lúc này Cẩm Dương lại đột nhiên dùng sức nắm chặt tay cô. Anh dùng sức có chút lớn, gắt gao nắm chặt tay cô không buông.
Lâm Thâm Thâm cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào nhúc nhích nổi. Cảm nhận được cơn đau từ bàn tay truyền tới nhưng biểu tình trên mặt cô không có chút thay đổi nào. Cô chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Cẩm Dương, khóe môi cong lên, vẫn duy trì tư thái hào phóng.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm, phát hiện đôi mắt to đen láy, sáng ngời của cô vẫn tĩnh lặng như nước, không vì đau đớn mà gợi lên một gợn sóng.
Đáy mắt Cẩm Dương xuất hiện một tia giễu cợt, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ thoạt nhìn vẫn ưu nhã, thân sĩ như cũ nhưng giọng điệu lại mang theo chút trào phúng, anh giống như cố ý mà gằn từng chữ:
"Lâm tiểu thư, rất, vui, được, quen, biết, cô!"
Vừa nói, tay của Cẩm Dương dùng sức lớn hơn, giống như muốn nắm đứt tay của Lâm Thâm Thâm mới vừa lòng.
Lâm Thâm Thâm chịu đựng sự đau đớn quay cuồng trên tay, phong đạm vân khinh (*) nhìn Cẩm Dương, khuôn mặt treo lên một nụ cười. Cô ưu nhã thong dong đáp lại, giọng điệu vững vàng giống như người bị nắm đau tay không phải là mình:
"Tôi cũng rất vui khi được quen biết Cẩm tiên sinh."
(*) Phong đạm vân khinh 风淡云轻: Mây gió điềm nhiên, chỉ thời tiết tốt, hoặc chỉ người điềm đạm, bình tĩnh.
Lúc này Cẩm Dương lại chỉ cong môi, cười quái gở một chút sau đó liền thu tay lại, dáng vẻ tự nhiên mà xoay người nhìn về phía trước, dẫm chân ga khởi động xe chạy ra ngoài.
Lý Vi Tiếu cũng không phát hiện những hành động nhỏ giữa Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm, cô nàng xoay người lại, chống cằm lên chỗ tựa lưng của ghế phụ, thân thiết hỏi:
"Thâm Thâm học tỷ, nhà chị ở đâu? Em đưa chị về nhà trước."
Lâm Thâm Thâm còn chưa kịp mở miệng đáp lại, Cẩm Dương lại đột nhiên xen vào:
"Không phải em nói lát nữa trường của em sẽ có hoạt động gì à? Hiện giờ trời đang mưa, đường trơn trượt không dễ đi, sẽ đến muộn mất. Chờ chút nữa anh đưa Lâm tiểu thư về là được rồi."
Lúc Cẩm Dương nói đến ba chữ "Lâm tiểu thư", anh còn cố ý nhấn mạnh một chút khiến cô gái nào đó run sợ trong lòng.
"Như vậy cũng được." Lý Vi Tiếu cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó bắt đầu tán gẫu với Lâm Thâm Thâm.
Bởi vì Cẩm Dương mà Lâm Thâm Thâm không nói nhiều lắm, chỉ đôi lúc tiếp lời một hai câu.
Nhưng mà cũng may Lý Vi Tiếu vẫn y như lúc trước, tài ăn nói vẫn không có thuyên giảm, cô nàng lại có giọng nói dễ nghe, có rất nhiều chuyện để kể, cũng sẽ không khiến người khác thấy phiền chán, cho nên bầu khí trong xe không trở nên lúng túng, xấu hổ.
Cập nhật ngày 17/3/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Jenykhuong
Beta: Lobe
Cẩm Dương cau mày, đáy mắt trầm xuống.. Cẩm tiên sinh? Xưng hô xa lạ đến vậy sao? Đầu tiên Cẩm Dương nhìn tay của Lâm Thâm Thâm, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt của anh thâm thúy, ánh mắt lóe lên sự cao thâm khó đoán.
Lâm Thâm Thâm bị nhìn đến mức run sợ trong lòng, cô vô thức muốn thu tay về. Nhưng ngay lúc đó Cẩm Dương đột nhiên quay người, vươn tay phải nắm lấy tay của cô. Lâm Thâm Thâm cười nhạt nắm lại một chút, tỏ ra rất lễ phép.
Nhưng hành động lễ phép đó lại khiến Cẩm Dương không vui, sao cô ấy lại có thể bình tĩnh đến như vậy, giống như chỉ coi hắn là một người xa lạ mới gặp lần đầu. Như vậy những đêm khuya triền miên đối với cô ấy là cái gì?
Bàn tay của Cẩm Dương lớn hơn nhiều so với tay của Lâm Thâm Thâm. Cho nên khi hai người bắt tay nhau, tay cô như bị tay anh bọc lấy, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Lâm Thâm Thâm chỉ nắm một chút sau đó muốn rút tay về. Nhưng lúc này Cẩm Dương lại đột nhiên dùng sức nắm chặt tay cô. Anh dùng sức có chút lớn, gắt gao nắm chặt tay cô không buông.
Lâm Thâm Thâm cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào nhúc nhích nổi. Cảm nhận được cơn đau từ bàn tay truyền tới nhưng biểu tình trên mặt cô không có chút thay đổi nào. Cô chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Cẩm Dương, khóe môi cong lên, vẫn duy trì tư thái hào phóng.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm, phát hiện đôi mắt to đen láy, sáng ngời của cô vẫn tĩnh lặng như nước, không vì đau đớn mà gợi lên một gợn sóng.
Đáy mắt Cẩm Dương xuất hiện một tia giễu cợt, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ thoạt nhìn vẫn ưu nhã, thân sĩ như cũ nhưng giọng điệu lại mang theo chút trào phúng, anh giống như cố ý mà gằn từng chữ:
"Lâm tiểu thư, rất, vui, được, quen, biết, cô!"
Vừa nói, tay của Cẩm Dương dùng sức lớn hơn, giống như muốn nắm đứt tay của Lâm Thâm Thâm mới vừa lòng.
Lâm Thâm Thâm chịu đựng sự đau đớn quay cuồng trên tay, phong đạm vân khinh (*) nhìn Cẩm Dương, khuôn mặt treo lên một nụ cười. Cô ưu nhã thong dong đáp lại, giọng điệu vững vàng giống như người bị nắm đau tay không phải là mình:
"Tôi cũng rất vui khi được quen biết Cẩm tiên sinh."
(*) Phong đạm vân khinh 风淡云轻: Mây gió điềm nhiên, chỉ thời tiết tốt, hoặc chỉ người điềm đạm, bình tĩnh.
Lúc này Cẩm Dương lại chỉ cong môi, cười quái gở một chút sau đó liền thu tay lại, dáng vẻ tự nhiên mà xoay người nhìn về phía trước, dẫm chân ga khởi động xe chạy ra ngoài.
Lý Vi Tiếu cũng không phát hiện những hành động nhỏ giữa Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm, cô nàng xoay người lại, chống cằm lên chỗ tựa lưng của ghế phụ, thân thiết hỏi:
"Thâm Thâm học tỷ, nhà chị ở đâu? Em đưa chị về nhà trước."
Lâm Thâm Thâm còn chưa kịp mở miệng đáp lại, Cẩm Dương lại đột nhiên xen vào:
"Không phải em nói lát nữa trường của em sẽ có hoạt động gì à? Hiện giờ trời đang mưa, đường trơn trượt không dễ đi, sẽ đến muộn mất. Chờ chút nữa anh đưa Lâm tiểu thư về là được rồi."
Lúc Cẩm Dương nói đến ba chữ "Lâm tiểu thư", anh còn cố ý nhấn mạnh một chút khiến cô gái nào đó run sợ trong lòng.
"Như vậy cũng được." Lý Vi Tiếu cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó bắt đầu tán gẫu với Lâm Thâm Thâm.
Bởi vì Cẩm Dương mà Lâm Thâm Thâm không nói nhiều lắm, chỉ đôi lúc tiếp lời một hai câu.
Nhưng mà cũng may Lý Vi Tiếu vẫn y như lúc trước, tài ăn nói vẫn không có thuyên giảm, cô nàng lại có giọng nói dễ nghe, có rất nhiều chuyện để kể, cũng sẽ không khiến người khác thấy phiền chán, cho nên bầu khí trong xe không trở nên lúng túng, xấu hổ.
___________o0o___________
Cập nhật ngày 17/3/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: Jenykhuong
Beta: Lobe